"Cậu nợ tôi một mạng."
Tư Hoàng thu hồi suy nghĩ, nhìn Trụ Quân nhàn nhạt nói.
Trụ Quân ngẩn ra:
"Cái gì?"
Ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt trong vắt đó đang nhìn mình, nếu không phải tận mắt chứng kiến người này nhẹ nhàng giết chết Độc Nhãn, nói thế nào cậu cũng không tin một người thiếu niên có đôi mắt sạch sẽ như vậy sẽ làm ra loại chuyện đáng sợ này.
"Tôi giữ cậu lại, việc giải quyết hậu quả nơi này giao cho cậu, nhớ kỹ, cậu nợ tôi một mạng và một cơ hội." Tư Hoàng mỉm cười giải thích.
Khi nghe được từ "cơ hội", đồng tử trong mắt Trụ Quân co rút nhanh, im lặng mấy giây.
"Tôi sẽ nhớ kỹ nhân tình này của anh... Khụ."
Ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp trong bóng đêm trắng ngần như ngọc, nổi bật trên làn da vàng như nến trên cổ Trụ Quân, nó còn mạnh hơn so với tưởng tượng. Sắc mặt Trụ Quân xám đen, trong mắt hiện rõ sợ hãi.
"Là một cái mạng." Tư Hoàng từ từ nói.
Cuối cùng Trụ Quân cũng cảm thấy may mắn mình không phải là Độc Nhãn, khó khăn gật đầu. Tư Hoàng buông tay ra. Xoay người nhìn thiếu nữ vẫn còn ngồi bệt trên mặt đất, vừa hay cô gái đó cũng nhìn sang bên này, chú ý thấy ánh mắt Tư Hoàng dừng lại ở hai chân mình, lúc này cô gái mới phản ứng được quần của mình bị Độc Nhãn kéo xuống, bây giờ vẫn còn ở trên đùi, gương mặt ửng đỏ, vội vã mặc vào. Nhưng mà xui xẻo thế nào khóa quần bị Độc Nhãn kéo hư, nữ sinh vừa xấu hổ vừa giận dữ không biết phải làm sao, một cái áo đen bị ném sang đây, cô gái ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Tư Hoàng:
"Cột ngang eo đi, không ai nhìn thấy đâu."
"... Cảm ơn."
Nữ sinh cột áo ngang thắt lưng xong, thấy Tư Hoàng vẫn im lặng đứng đối diện, môi mấp máy không biết nói gì cho đúng.
"Chuyện này... Cảm ơn anh." Vì bản thân ăn nói vụng về mà gương mặt ửng đỏ.
Tư Hoàng nở nụ cười nói:
"Tôi đưa cô ra ngoài."
Trụ Quân không nói gì nhìn
bọn họ rời đi.
Ra đến ngõ hẻm.
Tư Hoàng và nữ sinh người trước người sau cách nhau chừng nửa thước, hai ba phút sau không nhìn thấy đám người Trụ Quân đi theo, phía sau mới truyền đến tiếng nói rất nhỏ:
"Tôi biết anh, anh là Tư Hoàng. Tôi tên Vũ Linh, tôi có xem qua clip của anh, anh... Anh rất tuyệt, so với trong clip còn đẹp trai hơn. A, thật ra tôi muốn nói, lần này thật sự rất cảm ơn anh."
Nhìn cô rối ren như vậy mới giống thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, hoàn toàn khác với lúc đối mặt với Độc Nhãn. Tư Hoàng suy nghĩ, khóe miệng cong lên.
Vũ Linh, thì ra là Vũ Linh, hèn gì cô nhìn thế nào cũng rất quen mắt. Không ngờ ở chỗ này có thể gặp được người trong tương lai được gọi là thợ trang điểm có bàn
tay ma thuật. Tư Hoàng dừng bước, quay đầu nhìn vẻ mặt rối rắm của Vũ Linh, thầm nghĩ: Sở dĩ không nhận ra được là do hai người khác nhau rất nhiều. Kiếp trước, thời điểm gặp được Vũ Linh, đối phương đã nổi tiếng, tính tình kiêu ngạo, đối với ai cũng lạnh lùng, hoàn toàn khác xa bộ dạng tiểu bạch non nớt của hiện tại.
Ngay từ đầu Vũ Linh còn có thể đối mặt với hắn, thế nhưng năm giây sau liền cúi mặt, dời tầm mắt đi chỗ khác, hỏi:
"Anh, lúc nãy anh thật sự giết người kia sao?" Vừa nói xong cô liền thấy luống cuống. Thật sự trong lòng cô rất thắc mắc vấn đề này, lại không có ý định hỏi, ai biết bị Tư Hoàng nhìn như vậy, nhất thời câu hỏi bật ra khỏi miệng. Vừa sợ Tư Hoàng tức giận, vừa hồi hộp chờ đợi đáp án.
Đột nhiên nghe bên tai truyền đến tiếng cười khẽ. Tiếng cười kia phát ra từ âm mũi, là tiếng cười đặc biệt của Tư
Hoàng, khiến trái tim người khác ngứa ngáy.
Vũ Linh dè dặt ngẩng đầu nhìn.
"A!"
Không biết từ lúc nào, Tư
Hoàng đã cúi người xuống, đối diện rất gần với khuôn mặt của cô. Gương mặt tuấn tú lạ thường, đột nhiên mỉm cười nhìn mình làm trái tim người ta dễ đập loạn.
"Tất nhiên là giả." Tư Hoàng cười nói.
Trên mặt Vũ Linh lộ vẻ nghi hoặc.
Một ngón tay nhẹ đặt lên đôi môi đỏ thắm, Tư Hoàng nở nụ cười đùa dai, nháy mắt nói với Vũ Linh:
"Là diễn trò thôi, thật ra lúc nãy tôi cũng rất căng thẳng, đừng bảo là cô thấy đấy nhé."
Vũ Linh trừng lớn hai mắt, sau đó bật cười khúc khích, cô cũng không ngờ Tư Hoàng lại biết chọc cười như vậy, cả người thả lỏng nói:
"Anh cũng thật lợi hại. Đúng rồi, trước đây tôi xem clip của anh, cảm thấy anh đặc biệt lợi hại."
Tư Hoàng cười không nói gì.
Vũ Linh nhìn nụ cười của hắn y như thiên sứ, thuần khiết cởi mở, khiến người ta cũng muốn mỉm cười theo. Chỉ là cô hoàn toàn quên mất rằng Độc Nhãn đã thật sự chết dưới tay người thiếu niên có nụ cười thiên sứ này, chính lúc đó hắn cũng cười.
Kiếp trước danh hiệu Ảnh Đế của Tư Hoàng không phải là hư danh, tất cả đều dựa vào thực lực của chính bản thân mới nhận được. Thân là diễn viên hạng nhất, diễn xuất nhất định phải tự nhiên, từ nét mặt cử chỉ phải ảnh hưởng đến người xung quanh. Đưa Vũ Linh lên xe, Tư Hoàng cũng quay trở về Cảnh Lan.
《Bệ hạ, ngài thật lợi hại!》Trong đầu cô, Ngũ Bảo cũng học theo giọng nói quyến rũ của Vũ Linh.
Tư Hoàng cười.
"Sao vậy?"
Ngũ Bảo vểnh đuổi chó lên nói:
《Bộp bộp bộp. Chúc mừng bệ hạ lấy được thêm một miếng vàng óng.》
Tư Hoàng nhướng mày:
"Còn thiếu ba cái, không sợ tôi kéo cậu chết chung à?"
Ngũ Bảo không để tâm nói:
《Đối với bệ hạ mà nói, ba cái hoàn toàn là chuyện không khó khăn gì.》
Tư Hoàng:
"..."
Ban đầu là ai ba lần bảy lượt thúc giục cô, không tin cô? Ha ha, thật đúng là một tên ngốc hay thay đổi.
*********************
Vũ Linh xuống xe gần nhà, liếc mắt nhìn thấy có một bóng người đứng dưới ngọn đèn đường.
"Anh hai." Cô cất tiếng gọi bình thường như mọi khi, Vũ Linh khẩn trương siết chặt áo cột trên thắt lưng.
Người nọ bước vài bước đã đến trước mặt Vũ Linh, nắm chặt cổ tay của cô, giọng nói trầm thấp lãnh khốc:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Vũ Linh cắn răng không lên tiếng, đối phương dùng câu trần thuật, căn bản không muốn nghe lời nói dối của cô. Hai người im lặng một lúc, Vũ Hy đột nhiên ôm cô vào lòng, sờ đầu cô, nói:
"Về nhà thôi, mẹ đang lo đấy."
Vũ Linh nắm chặt tay áo của anh, hỏi:
"Mẹ không biết gì chứ?"
"Anh nói em đi sinh nhật của
bạn." Vũ Hy buông cô ra, đi về phía trước. "Theo lời hứa, em không thể đến chỗ đó làm việc nữa, lần này anh sẽ không nuông chiều em."
Vũ Linh theo bản năng cắn môi dưới, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Tư Hoàng, tim đập thình thịch, cúi đầu không dám phản bác lời Vũ Hy. Tính tình anh trai cô rất cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ rất khó thay đổi, lần trước đồng ý giúp cô nói dối mẹ, chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn. Vì chuyện Độc Nhãn, Vũ Linh cũng không thể làm ở đó tiếp, đột nhiên nghĩ đến Tư Hoàng: Không biết hắn có hiểu lầm gì không? Sẽ không cảm thấy mình là đứa con gái xấu vì làm ở nơi đó chứ? Nhưng mà bọn họ đâu có quan hệ gì, mình cũng không cần giải thích cho hắn biết mà?
Vũ Hy phát hiện em gái mình có tâm sự, nhưng nếu em ấy không muốn nói ra, ai cũng không ép được, vậy thôi không hỏi.
Hai anh em đi vào một con hẻm dơ dáy bẩn thỉu, không bao lâu sau thì dừng lại trước một gian nhà trệt cũ rách, cả hai đều thu lại suy nghĩ xoắn xuýt, liếc mắt nhìn nhau, Vũ Linh dùng giọng nói nhẹ nhàng hô:
"Mẹ, con đã về." Đẩy cửa đi vào bên trong.
"Linh Linh đã về rồi sao, cơm nước vẫn còn nóng, con mau vài ăn đi."
Nếu như Tư Hoàng ở đây, nhất định sẽ phát hiện người phụ nữ trước mặt, chính là người giúp việc của cô, Triệu Lỵ Mai.
/70
|