Hôm nay chạy bộ sáng sớm xong Tư Hoàng lại nhận được cuộc gọi của Tư Trí Hàn, chuông điện thoại vang lên lúc cô đang tắm, chờ đến khi đi ra mở máy vậy mà không bị Tư Trí Hàn mắng chửi, tuy nhiên Tư Hoàng vẫn nhận ra tâm tình của ông ta không tốt.
"Trong điện thoại nói không rõ ràng, hôm nay mày nhất định phải về nhà, bằng không tao sẽ phái người đi mời mày trở về."
Nói là mời, trên thực tế ai cũng biết là uy hiếp.
Đối mặt với uy hiếp như vậy, Tư Hoàng lạnh nhạt nói:
"Tôi muốn đi học."
Cuộc nói chuyện giữa hai người lần nữa tan rã trong không vui, nói chính xác hơn là Tư Trí Hàn rất không vui, Tư Hoàng lại chẳng sao cả, thậm chí tâm tình cũng không tệ lắm. Bởi vì tất cả đều phát triển theo phương hướng cô đã dự đoán, vừa rồi trong điện thoại Tư Trí Hàn nói cho cô biết, những tin tức xấu trên internet có liên quan đến cô đều đã bị quét dọn sạch sẽ.
Lần nữa trở lại trường Hoa Tinh Nghệ, là nhân vật nổi bật nhất của đề tài lớn trên diễn đàn trường trong khoảng thời gian này, Tư Hoàng không hề ngoài ý muốn trở thành tiêu điểm ánh mắt của những người xung quanh. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, bên ngoài phủ lên áo vest xanh sẫm phong cách England giản đơn, phía dưới là quần dài cùng màu phụ trợ hoàn hảo cặp chân dài của Tư Hoàng, hai chân phủ lấy ủng da trâu, dây giày được buộc tinh tế, thả lỏng khiến người này thoạt nhìn lười biếng thanh nhàn. Đối mặt với đủ loại ánh mắt của mọi người, thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi không chút e sợ, mắt nhìn thẳng, mỉm cười đi trên sân trường, có sức sống đặc biệt của năm tháng thanh xuân, trầm ổn không giống một người trẻ tuổi táo bạo, khí thế mạnh mẽ tràn ngập khiến người xung quanh cách xa hắn, cũng không có một người nào dám tiến lên bắt chuyện với hắn.
Tư Hoàng không đến phòng học của mình, mà đi về hướng ban hội họa chuyên nghiệp.
*********************
"A a a! Bệ hạ a a a!"
Lớp hội họa ban B vừa mới tan học, ngồi ở vị trí cuối cùng gần cửa sổ, Vũ Linh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, ngẩn người nghĩ tới chuyện tối hôm qua, đột nhiên nghe được tiếng kêu ồn ào, tim đập chậm một nhịp.
Xưng hô 'Bệ hạ' này gần đây cô nghe thấy không ít, toàn bộ đến từ diễn đàn. Đặc biệt bên ngoài đều là tiếng thét chói tai của nữ sinh, làm cho cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận chuyện gì xảy ra thì đã không khống chế nổi đứng lên, cũng nhìn về cửa phòng học.
Lúc này Tư Hoàng đang duỗi tay đỡ lấy một nữ sinh thiếu chút nữa sẩy chân.
"Không sao chứ?"
Sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt trong suốt ôn nhu, giống như có một dòng suối trăng chảy xuôi bên trong.
"Các bạn nhiệt tình như vậy tớ rất vui, nhưng nếu vì vậy mà có người bị thương, thì đó là lỗi lầm của tớ."
Giọng nói tinh khiết từ tính có chút buồn rầu, nhưng nào có hương vị trách cứ? Trái lại khiến người ta cảm thấy được bao dung sủng ái!
Các nữ sinh vừa rồi còn như sói như hổ, cả một đám biến thành con cừu nhỏ thẹn thùng, chỉ là ánh mắt kia rõ ràng vẫn hừng hực hưng phấn. Có người thậm chí dùng tay che miệng mình, hung hăng nháy mắt với Tư Hoàng, giống như đang không tiếng động nói cho hắn biết: Nam thần! Em rất biết điều! Em ngoan ngoãn như vậy, có phải anh nên ban thưởng cho em hay không?!
Tư Hoàng cười một tiếng.
"A a a a a - -"
Đây đại khái chính là khắc hoạ nội tâm của tất cả các nữ sinh. Bệ hạ, sao anh có thể sử dụng ánh mắt bất đắc dĩ sủng ái như vậy nhìn người ta, sao anh có thể cười đến câu dẫn như vậy a! Muốn hôn mê! Hôn mê! Hôn mê bệ hạ sẽ thích tôi sao? (XD)
"Vũ Linh."
Trấn an xong nữ sinh, Tư Hoàng nghiêng đầu chứng kiến thiếu nữ đã đi đến cửa phòng học, khẽ mỉm cười.
"Tớ có chút việc tìm cậu, có thời gian đơn độc nói chuyện với tớ một chút không?"
Mấy từ ngữ như 'tìm cậu', 'đơn độc', 'nói chuyện một chút' hung hăng đụng vào trong đầu các nữ sinh. Tư Hoàng vừa nói xong, Vũ Linh không hiểu sao cảm thấy được ác ý rất mạnh xung quanh, nhưng cô vẫn không nhịn được lòng tràn đầy tung tăng như chim sẻ, chịu ánh mắt của mọi người, gật đầu với Tư Hoàng.
"Ừ, được."
******************************
Hai người đi ra cổng trường Hoa Tinh Nghệ Giáo.
Tư Hoàng nhìn nữ sinh cúi đầu bên cạnh, chủ động đặt ra đề tài.
"Có phải cậu có người anh tên là Vũ Hy?"
"Hả?" Vũ Linh nghi hoặc ngẩng đầu. "Đúng." Kịp phản ứng."Bệ hạ... Khụ, không phải, là Tư Hoàng, cậu tìm anh tớ có việc gì? Cậu biết anh tớ?"
Tư Hoàng mỉm cười.
"Tớ biết anh ấy, anh ấy lại chưa chắc biết tớ."
Vũ Linh nhìn nụ cười làm người ta đẹp mắt của hắn, trong lòng yên lặng nói: Những lời này cần phải nói ngược lại mới đúng chứ! Sau đó cô nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Tư Hoàng:
"Tớ muốn nhờ Vũ Hy giúp đỡ tớ, nói không chừng còn cần cậu giúp tớ nói chuyện."
Vũ Linh lần nữa bị hắn ảnh hưởng, cũng thoải mái nói:
"Nếu như không phải chuyện xấu, tớ nhất định sẽ giúp cậu!" Lại có chút sự thất lạc.
****************************
Vũ Hy không học ở Hoa Tinh Nghệ Giáo, mà ở một ngôi trường nổi tiếng của thành phố H, Đại học Kinh Hoa. Được Vũ Linh dẫn dắt, ba người gặp mặt ở thư viện của Đại học Kinh Hoa. Chọn vị trí ở góc hẻo lánh, không có người khác ở đây.
Tư Hoàng ngồi đối diện với Vũ Hy, hai người đều đang quan sát lẫn nhau.
Theo Tư Hoàng, Vũ Hy không có nhiều thay đổi so với người của kiếp trước, khuôn mặt thon dài tinh anh, dáng người có chút gầy yếu cùng với ánh mắt lạnh lùng sắc bén, đều thể hiện ra tính cách sắc bén của anh.
"Lợi dụng em gái tôi tới tìm tôi là có mục đích gì?"
Vũ Hy vừa mở miệng là như thanh đao cắt chọc.
"Anh hai!"
Vũ Linh lập tức biến sắc, cô nhớ tới chuyện ngày hôm qua vẫn chưa nói với Vũ Hy, nếu không anh trai nhất định sẽ không thể không khách khí như vậy. Cô muốn giải thích, bị Tư Hoàng nâng tay ngăn cản lại. Trên thực tế Tư Hoàng cũng không tức giận vì giọng điệu không khách khí của Vũ Hy, trái lại càng thưởng thức hắn. Kiếp trước Tư Hoàng cùng Vũ Hy không tính quen thân, lại biết một chút tính cách của anh, người này hành xử tàn nhẫn, nhưng lại rất nặng tình, nhất là đối với cô em gái duy nhất của mình. Mà lúc này không khách khí, cũng là một biểu hiện coi trọng bảo vệ muội muội.
"Tôi muốn mời anh làm người đại diện của tôi."
Nụ cười và giọng nói của Tư Hoàng đều rất thành khẩn, nghiêm túc.
Vũ Hy từ trên mặt hắn không tìm thấy vẻ đùa giỡn, cũng nuốt vào câu 'Cậu đang nói đùa sao?', trầm mặc một giây, uyển chuyển cự tuyệt:
"Tôi vẫn chỉ là một sinh viên năm ba. Không có giấy chứng nhận người đại diện, cũng chưa từng làm việc này."
"Anh đã trưởng thành, lấy tài năng của anh, muốn nhận giấy chứng nhận cũng chỉ là vấn đề thời gian."
Trong mắt Vũ Hy hiện lên một tia cảnh giác và nghi hoặc.
"Cậu có vẻ như hết sức hiểu rõ tôi, lời này nói cho tôi nghe, cảm thấy dường như cậu rất có lòng tin với tôi."
Sự trào phúng trong giọng nói ngay cả Vũ Linh cũng hiểu, sao Tư Hoàng lại không nghe ra. Đối với nhân tài thật sự có bản lĩnh và phẩm chất tốt, từ trước đến nay Tư Hoàng đều tôn trọng, chẳng những không tranh luận với anh, còn nói tiếp lời nói của anh:
"Đúng vậy, tôi rất có lòng tin với anh, hơn nữa thành tâm hy vọng anh có thể giúp tôi. Tương đối mà nói, tôi cũng rất có lòng tin đối với mình, đồng dạng có thể mang đến chỗ tốt cho anh."
Vũ Hy bị dáng vẻ nghiêm túc của hắn làm mê man, lời nói của Tư Hoàng lại vang lên:
"Chỉ cần anh đáp ứng, tôi có thể chuẩn bị sớm cho anh một tấm giấy chứng nhận người đại diện, phương diện tiền bạc chúng ta có thể thương lượng. Đúng rồi, đạo diễn Liễu sắp quay phim truyền hình (Hoàng Đồ), đã xác định vai diễn của tôi, tức là hiện tại anh chỉ cần đồng ý, không lâu sau có thể nhận được một khoản thù lao."
Vũ Hy:
"..."
Tư Hoàng:
"Trong khoảng thời gian này anh có thể cùng tôi đi tới phim trường, chính mắt quan sát giá trị của tôi. Nếu như không hài lòng, có thể lập tức giải ước. Tuy nhiên nếu sau khi quan sát mà anh lựa chọn tiếp tục, tôi sẽ không cho anh cơ hội nói đi là đi."
Vũ Hy:
"..."
Tư Hoàng mỉm cười:
"Điều này đối với anh mà nói không có bất kỳ chỗ xấu nào, tại sao không đồng ý?"
Vũ Hy thở thật sâu, sau đó nghiêm túc nhìn Tư Hoàng:
"Cậu nói không sai, cho nên tôi đồng ý. Chỉ là có một điểm tôi muốn cậu giải thích nghi hoặc cho tôi, đến cùng tôi có thể cho cậu cái gì?"
Đặt ra điều kiện ưu việt không hợp với lẽ thường như vậy, bày đặt không cần tài nguyên tốt của Phong Hoa, lại đi tìm anh, một sinh viên khoa Luật?
Tư Hoàng vươn tay.
"Đương nhiên là phụ thuộc vào tài năng của anh."
Vũ Hy rất không muốn tin tưởng lời nói này, nhưng mà trừ cái này, anh thật sự không thể nghĩ ra mình có cái gì có thể khiến Tư Hoàng để ý. Một cái mồi lửa theo ánh mắt Tư Hoàng rơi vào tâm khảm anh, khiến toàn thân anh cảm thấy ấm áp, đứng lên bắt tay với Tư Hoàng.
"Cám ơn lời khen."
Trong đời lần đầu tiên được người khác khẳng định như vậy! Tâm tư trẻ tuổi của Vũ Hy không nhịn được dâng lên cuộn trào như nước.
Đợi đến khi Tư Hoàng và Vũ Linh rời đi, hẹn lần sau gặp mặt, Vũ Hy mới nghi hoặc cúi đầu nhìn tay mình, có chút hoảng hốt nghĩ: Lớn lên đẹp mắt như vậy thì thôi đi, sao làn da cũng trơn mềm như vậy?
/70
|