Quan Li đi lại trong giới giải trí đã lâu, trừ lúc ban đầu làm nhân vật mới bị đạo diễn khuyên bảo, mắng mỏ, sau này chưa từng gặp phải tình huống lúng túng mất mặt như hôm nay. Cô bản năng nhìn về Tư Hoàng, sau đó lại dời tầm mắt đi, thản nhiên thừa nhận sai lầm:
"Là tôi không chú ý, bị Tư Hoàng dẫn sâu vào phim."
Tư Hoàng vừa mới xuống xe lăn ngạc nhiên nhìn về phía Quan Li, là một tiền bối, có thể dũng cảm ở trước mặt nhân vật mới thừa nhận sai lầm như vậy thật sự khó có, nhất là ý tứ trong lời nói của Quan Li, là một loại khen ngợi và thừa nhận rất lớn đối với diễn xuất của Tư Hoàng. Sắc mặt đạo diễn Liễu tốt hơn nhiều.
"Cô biết là tốt rồi! Thân là tiền bối bị hậu bối dẫn sâu vào phim, đến cuối cùng còn diễn sai, cô cần phải xem xét lại mình thật tốt."
Quan Li đáp:
"Tôi đã biết."
Giọng nói trầm trọng của lão Thiết đột nhiên vang lên:
"Thủy Linh Tâm từ đáy lòng chỉ xem A Thiên là đệ đệ."
Ông vừa mở miệng lập tức dẫn đến mọi người hoàn toàn chú ý, mà nhân vật chính bị nói - Quan Li, sắc mặt ửng hồng rồi lại trắng bệch, khó có thể nhìn thẳng ánh mắt phảng phất thấy rõ tất cả của lão Thiết.
"Cảm ơn ngài Thiết nhắc nhở, sai lầm như vậy tôi sẽ không tái phạm, lần sau nhất định có thể làm tốt."
Tư Hoàng cũng đi tới, cười nói:
"Có thể làm cho Quan tỷ xem tôi là em trai, là phúc khí của tôi."
Cô thoải mái nói khiến bầu không khí tốt lên, trong lòng Quan Li chợt lóe qua một tia cảm kích cùng phức tạp, cũng nói đùa với Tư Hoàng:
"Có cậu em soái như cậu, không biết bao nhiêu người sẽ hâm mộ tôi."
Hiện tại người đứng trước mắt cô vẫn là Thiên Cơ công tử, nhưng đã khôi phục thành thiếu niên mà cô mới quen, sẽ không lại dùng cái ánh mắt chuyên tâm duy nhất nhìn chăm chú vào cô, cũng sẽ không ở thời điểm cô gặp khó khăn vô tư trợ giúp cô, làm cho cô cảm thấy chỉ cần có hắn ở đây, trên đời không có bất kỳ chuyện nào có thể làm khó mình. Không hiểu sao, đáy lòng Quan Li thoáng thất lạc, nặng trịch không thể khinh thường. Cô biết rõ đây là di chứng nhập diễn, không nghĩ tới cô chưa cảm nhận được trên người một vài diễn viên lão thành, trái lại bị một người mới hố vào!
Không hề nghi ngờ là biểu hiện lần này của Tư Hoàng nhận được sự khẳng định của lão Thiết, chờ sau khi lão Thiết rời đi, đạo diễn Liễu dẫn hai người Tư Hoàng và Vũ Hy đến phòng làm việc. Mọi người ngồi xuống, đạo diễn Liễu không chút keo kiệt khen ngợi Tư Hoàng:
"Cậu làm rất tốt, sau lần này, bảo đảm sẽ không người nào dám nói nửa câu không đúng với cậu."
Tư Hoàng gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Vũ Hy. Đạo diễn Liễu cũng sớm đã chú ý tới người tuổi trẻ trông khôn khéo chững chạc này.
"Cậu ta là?"
Vũ Hy gật đầu với đạo diễn Liễu.
"Tôi là người đại diện của Tư Hoàng, Vũ Hy. Đạo diễn Liễu có thể gọi tôi là Tiểu Vũ."
Đạo diễn Liễu vừa nghe, sững sờ, sau đó dùng ánh mắt tìm Tư Hoàng để xác nhận. Vẻ mặt Tư Hoàng lạnh nhạt. Đạo diễn Liễu thật không biết nói cái gì cho phải, người tuổi trẻ bây giờ cũng không thể dùng lẽ thường để lý giải.
Thời gian sau đó Tư Hoàng hoàn toàn giao cho Vũ Hy tự do phát huy, kết quả anh cũng không làm người ta thất vọng, thành công bàn bạc xong điều kiện ký hợp đồng với đạo diễn Liễu. Theo Tư Hoàng, anh nói đến điều kiện nào cũng được cho là rất tốt, cho cô tự mình tới nói, cũng chưa chắc đã bằng anh. Điều này khiến Tư Hoàng cảm thấy khá vui mừng, có Vũ Hy ở đây, về sau cô nhất định có thể thoải mái không ít. Trước khi đi, đạo diễn Liễu lại một lần nữa tỏ vẻ năm nay người mới cực khủng, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sau đó lại dặn dò:
"Nhớ xử lý tốt chuyện học ở trường, lão Thiết nói, Hoàng Đồ phải quay chụp sớm, lấy cảnh ở địa phương khác, phần diễn của cậu không nhiều không ít cũng phải ngây ngốc cả tháng, nên chuẩn bị thì chuẩn bị cho tốt."
Tư Hoàng gật đầu.
"Tôi biết rồi."
Lúc trở lại phòng hóa trang, thợ trang điểm vẫn chưa đi, vừa nhìn thấy Tư Hoàng lập tức hô:
"Bệ hạ! Tôi gia nhập kỵ sĩ đoàn của ngài! Có thể cho tôi chụp thêm mấy tấm hình nữa không?"
Cái gì là kỵ sĩ đoàn? Tư Hoàng kinh ngạc không lộ ra trên mặt, nói:
"Ảnh hậu trường không thể để lộ quá nhiều, chờ lúc chính thức công chiếu, tùy cô chụp."
Thợ trang điểm công tác lâu như vậy đương nhiên hiểu quy định của nơi này, thầm mắng mình bị sắc đẹp mê váng đầu, nhưng khi nhìn thấy bệ hạ, người ta vẫn rất muốn!
"Vậy bệ hạ, tôi chỉ chụp vài tấm để lại cho một mình ngắm được hay không? Bệ hạ~Xem một mảnh chân thành trong lòng thần đi! Bệ hạ~!"
Khóe mắt Vũ Hy giật giật.
"..."
Một bà chị trưởng thành, cô làm nũng coi được sao? Anh quay đầu nhìn về phía Tư Hoàng, đã thấy đối phương cong mi mỉm cười, nụ cười kia là thật, lốm đa lốm đốm như ánh mặt trời lọt qua rừng cây mùa hè cũng làm người ta ấm áp, khuôn mặt vốn dễ nhìn càng làm cho người ta không rời mắt được. Vũ Hy cảm thấy, giờ khắc này cậu ta không phải đang ngụy trang, mà là thật sự yêu thích cô gái ủng hộ hắn này, kiên nhẫn mà dung túng. Nữ nhân nào có thể chống cự ánh mắt như thế? Cho dù thân là đàn ông anh cũng cảm thấy loại thần thái này của Tư Hoàng dường như tỏa ra ánh sáng ấm áp mà êm dịu như ngọc, muốn dựa gần vào.
"Được."
Tư Hoàng mỉm cười đồng ý.
Thợ trang điểm đỏ mặt kích động liên tục chụp ba tấm, không chụp nhiều hơn, khẩn trương hỏi Tư Hoàng:
"Bệ hạ! Lần sau còn có thể cho tôi hoá trang cho ngài không?"
Tư Hoàng:
"Cám ơn."
"Không không không! Đây là vinh hạnh của thần!"
Thợ trang điểm kích động vội vàng khoát tay, nghiêm mặt. Tư Hoàng lại cười một tiếng, đi phòng bên cạnh thay đồ hóa trang, sau đó tắm rửa sạch sẽ mới rời đi.
Trên xe.
Vũ Hy nhìn Tư Hoàng đang thanh nhàn lái xe, nhỏ giọng hỏi:
"Cậu rất thích những cô gái kia?"
Tư Hoàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới tỉnh ngộ hắn nói về đièu gì, im lặng cười một tiếng, ôn nhu nói:
"Các cô ấy mới chân chính là người yêu thích tôi không mục đích."
Kiếp trước, đóng phim là cách duy nhất để cô có thể trốn tránh thực tế, tìm được thánh địa an ủi tâm hồn. Mà nhóm người hâm mộ không rõ chân tướng kia, thoáng mang lại cho cô sự ấm áp trong cuộc sống đen tối lạnh lẽo. Bọn họ nhiệt tình như lửa, không lúc nào không chú ý đến cô, tận tình biểu đạt tình cảm, khiến cô biết được trên đời này còn có nhiều người cần cô mà yêu thích cô như vậy. Tư Hoàng ích kỷ lại cẩn thận, không muốn chính mình giao ra tình cảm trước, nhưng đối mặt với nhóm fan thật sự yêu thích cô, cô cũng sẽ dùng tâm đối đãi.
Vũ Hy nhất thời im lặng, nhìn chằm chằm mặt mày nhu hòa của Tư Hoàng, đột nhiên có một tia cảm xúc hâm mộ những cô gái kia, nhưng rất nhanh đã bị cưỡng chế xóa đi.
Mà bên kia thợ trang điểm lần nữa đăng bài lên V bác.
"Bệ hạ thật thật ôn nhu a a a a! Thật muốn biến thân thành mèo con làm nũng trong lòng bệ hạ, cầu xin vuốt ve! Bệ hạ nói phim chưa khởi chiếu cho nên không thể truyền lưu quá nhiều hình ảnh ra bên ngoài, nhưng mà người ta đáng yêu, nên vẫn chụp với người ta! [Trái tim][Trái tim] Người ta quyết định về sau trong điện thoại đều là hình của bệ hạ! Liếm liếm liếm! "
Chim cánh cụt đản đản chạy mau:
"Nhà ngươi là cái quái gì!? Trong một ngày từ nô tỳ quái dị biến thành mèo con? Chuyển ngoặt như thần!"
Cây mắc cỡ lạnh nhạt:
"Bác chủ cáu bẳn! Vênh váo đáng xấu hổ!"
Một cây cải trắng gọi trẫm:
"Bất Khai Sâm! Bất Khai Sâm! Quá chói! Quá chói! [Hừ]"
Bánh pút-đing caramel:
"Bác chủ nắm bắt rất tốt! Bệ hạ chính là ôn nhu như thế, người ta đã sớm biết rồi! [Trái tim] [Cười]"
Xem bình luận trên V bác, thợ trang điểm vừa vui mừng vừa nhìn chằm chằm ảnh chụp Tư Hoàng mà thưởng thức, đột nhiên 'leng keng' một tiếng, là V bác hậu trường nhận được tin nhắn riêng.
Cô nhấn vào xem, phát hiện là cô gái có ID Bánh pút-đing caramel nhắn đến.
Bánh pút-đing caramel:
"Thân mến, hoan nghênh gia nhập đệ nhất kỵ sĩ đoàn của bệ hạ, tài khoản đoàn chim cánh cụt: 261824808."
Thợ trang điểm không chút do dự mở ra tài khoản chim cánh cụt, lại tiến vào. Người ở bên trong không nhiều lắm, lại mỗi người quen đều ở đây, hơn nữa dành cho cô sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Bánh pút-đing caramel:
"Keng keng keng! Hoan nghênh nhân vật mới! Làm kỵ sĩ mới lên cấp, mời tuyên thệ!"
Trong đoàn chợt an tĩnh lại, thợ trang điểm không hiểu sao cảm nhận được một bầu không khí trang nghiêm, làm cho cảm xúc của cô cũng lắng đọng theo. Loại cảm xúc này từ từ tràn ngập, làm cho cô nở nụ cười hưng phấn, loại cảm giác theo đuổi người nào đó này rất lâu cũng không có, vừa nghĩ tới Tư Hoàng, cùng với cảm giác mà đối phương mang cho cô sau mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi.
Ngón tay lách cách nhanh chóng ấn bàn phím điện thoại.
Tường vi có gai:
"Tôi thề đối xử tử tế với kẻ yếu; tôi thề dũng cảm đối kháng kẻ cướp; tôi thề chống lại tất cả sai trái; tôi thề chiến đấu vì bệ hạ; tôi thề trợ giúp chị em kỵ sĩ của tôi; tôi thề đối xử chân thành với đồng đội của tôi; tôi thề yêu bệ hạ đến chết cũng không đổi!"
**************************
(Bệ hạ! Bệ hạ! Vàng óng lại tăng lên rồi!)
Lái xe, mí mắt Tư Hoàng khẽ run, khóe miệng khẽ nhếch.
/70
|