Liễu Thư không còn lời nào để nói.
Bản thân Diêm Nghiên không biết, nhưng bọn họ nhìn thấy hết sức rõ ràng. Cô đứng ở sau lưng Tư Hoàng, quả thực không thể so sánh. Vốn một khuôn mặt hoà nhã có thể che giấu rất nhiều thứ, nhưng sự tồn tại của Tư Hoàng quá mạnh mẽ, diễn xuất quá cao, trong chớp nhoáng đã khiến Diêm Nghiên không thể nổi bật, vẻ mặt thấy thế nào cũng cứng ngắc, ánh mắt thấy thế nào cũng dối trá, người này thấy thế nào cũng không xứng!
"Tiểu Liễu, thế hệ trẻ tuổi này còn không ít mầm non tốt, sao cậu lại tuyển dụng cô ta." Tiếng nói của bà Dư vang lên.
Những lời này đối với Diêm Nghiên mà nói, giống như là bị giật đứt cọng rơm cuối cùng. Đạo diễn Liễu phản ứng cũng đúng vào chỗ sợ hãi của Diêm Nghiên, ông nói với bà Dư:
"Là lỗi của tôi, tôi sẽ xử lý tốt, sẽ không ảnh hưởng đến tiến trình của (Hoàng Đồ)."
Sau đó ánh mắt ông đối diện Diêm nghiên, lạnh lùng không lưu tình khiến Diêm Nghiên lập tức hiểu. Ông ta sẽ thay đổi vai diễn! Cho dù đã ký hợp đồng, nhưng có Dư Thư Lan, tôn đại phật này mở miệng vàng, còn sợ tiền bồi thường sao?
"Xin lỗi, rất xin lỗi!" Cho dù trong lòng rất oán giận, Diêm Nghiên cũng không dám nổi giận với đạo diễn Liễu, khuôn mặt trướng đến tím hồng, đối mặt bọn họ lớn tiếng khẩn cầu: "Kỳ thật hôm nay tôi có chút cảm lạnh, cho nên mới thất thường, cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ làm tốt!"
Louis không lên tiếng, bà Dư không quan tâm, đạo diễn Liễu nhíu mày, lại nghe được một tiếng cười khẽ, Tư Hoàng quay đầu nhìn về phía Diêm Nghiên.
"Vậy cô thử xem."
Phần lớn nhân viên đều cảm thấy Tư Hoàng thật sự rất có phong độ, lớn lên đẹp trai diễn xuất tốt thì thôi, tính cách cũng tốt như vậy. Nhân viên nữ sói tru ở trong lòng đồng thời cũng lo lắng cho vị thiếu niên này, lương thiện như vậy ở trong giới giải trí cũng không phải là chuyện tốt, sẽ bị bắt nạt và lợi dụng! Đám người đạo diễn Liễu thầm nghĩ trong lòng: Về sau không thể ngu ngốc trêu chọc tên nhóc này! Hắn rõ ràng là muốn đuổi tận giết tuyệt! Đối với đề nghị của Tư Hoàng, bà Dư không ngăn cản, đạo diễn Liễu cũng bỏ mặc. Đây rõ ràng chính là một cơ hội, Chu Thiện còn giữ một tia hy vọng, dùng ánh mắt không ngừng nhắc nhở Diêm Nghiên phải cố gắng lên. Nhưng mà lúc này trạng thái tinh thần của Diêm Nghiên còn hỗn loạn hơn so với lúc trước. Cô cách Tư Hoàng gần nhất, theo động tác quay đầu của Tư Hoàng, có thể thấy rõ ràng toàn bộ gương mặt và ánh mắt hắn. Ánh mắt của đối phương quá trong quá lạnh, phản chiếu ra vẻ mặt vặn vẹo của bản thân cô. Diêm Nghiên thà rằng ánh mắt người này tràn trề ác ý và bài xích, mà không phải trong suốt thấy đáy giống như bây giờ, làm nổi bật dáng vẻ chật vật không chịu nổi của cô, phảng phất cô không đủ tư cách trở thành đối thủ của hắn.
Bốp!
Toàn trường yên tĩnh.
Mỗi người phản ứng đột biến, thần sắc khác nhau nhìn chằm chằm Diêm Nghiên và Tư Hoàng.
"Ngại quá." Nhìn Diêm Nghiên bị đá ra ngoài, Tư Hoàng thu hồi chân, nhàn nhạt nói: "Phản xạ có điều kiện."
Không ai trách cứ Tư Hoàng, dù sao tất cả mọi người đều thấy là Diêm Nghiên ra tay trước - - vậy mà cô ta lại nổi điên đưa tay muốn cho Tư Hoàng một bạt tai. Bà Dư như cọp cái bao che hổ con bỗng nhiên đứng lên.
"Đuổi cô ta ra ngoài!"
Lão Thiết:
"... Về sau ít xem một chút..."
Nói còn chưa dứt lời, bị bà Dư nhìn chằm chằm một cái mà tắt tiếng.
"Rất xin lỗi, lão sư Dư, ngài là tiền bối không cần chấp nhặt lỗi lầm của hậu bối, ngàn vạn đừng chấp nhặt Diêm Nghiên của chúng tôi, cô ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, thường ngày quen được nuông chiều."
Chu Thiện chạy đến đỡ Diêm Nghiên, cúi đầu khom lưng với đám người bà Dư, không ngừng xin lỗi. Bà Dư cười lạnh một tiếng.
"Trưởng thành mà còn gọi là nhỏ? Mặt mũi cô ta thật lớn, đã đến trước mặt tôi mà vẫn muốn được nuông chiều."
Không đợi Chu Thiện tiếp tục xin lỗi, lại thêm một câu nói đả kích bọn họ mặt xám như tro.
"Tôi thấy tính cách con bé kia không thích hợp với ngành giải trí, cũng không có tài năng ở phương diện này, sớm rời đi là tốt nhất."
Bà Dư thân là ngôi sao sáng nhất trong ngành này, vừa mở miệng, thì nhất định quyết định số mệnh sau này của Diêm Nghiên không có bối cảnh hay chỗ dựa vững chắc gì này.
"Tôi không đi! Dựa vào cái gì đuổi tôi đi! Tôi đã làm sai điều gì!? Rõ ràng là hắn ta nhằm vào tôi, mắt của các người đều để đi đâu rồi?! Không thấy hắn đánh tôi sao?! Tôi muốn kiện hắn! Chu Thiện anh buông tay ra, buông tay ra!!!"
"Tôi không phục, hu hu hu!"
Diêm Nghiên cũng hiểu nếu hôm nay mình đi sẽ mang đến hậu quả gì, bó tay hết cách cô chỉ bằng bản năng khóc nháo lên. Đạo diễn Liễu mặt sắt vô tình nói:
"Trước khi đi nhớ trả lại trang phục và đạo cụ."
Trong tim mọi người:
Thần bổ đao!
****************************
Trận khôi hài này cuối cùng lấy Diêm Nghiên chật vật rời sân làm kết thúc, cho dù là nhân viên nam cũng không sinh ra thương tiếc đồng tình với cô.
"Trước kia tại sao không phát hiện diễn xuất và tính cách của Diêm Nghiên kém đến vậy?" Đang chuyển đạo cụ, một nam nhân viên nói thầm với nhân viên tạp vụ bên cạnh.
Nam nhân viên tạp vụ bò đầu.
"Tâm tính cũng quá kém, không ngờ đến a. Thật sự là tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, hình tượng biểu lộ ra ngoài đều quá giả dối."
Cách đó không xa Đỗ Tường nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nhịp tim liên tục không ngừng vẫn kịch liệt lao nhanh như cũ, từ đáy lòng dâng lên cảm giác vinh quang và tự hào mãnh liệt. Tâm trạng quá kích động, nhất định phải tìm bạn bè để giải tỏa, cô đăng video mà điện thoại quay được lên web kỵ sĩ đoàn, web chim cánh cụt, chỉ nói một câu.
[Tường vi có gai]:
"Hành động nghiền ép, từ lĩnh vực ngươi đắc ý nhất đánh bại ngươi hoàn toàn, quang minh chính đại như vậy, bệ hạ chính là vĩ đại như vậy!"
Làm xong điều này, Đỗ Tường không đi xem phản ứng của những người khác liền để điện thoại xuống, cặp mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng Tư Hoàng. Trong đầu hiện lên trước đó không lâu, người này dùng khuôn mặt ôn nhu tự tin tươi cười nói với cô 'ngoan ngoãn chứng kiến đến cuối đi'.
Nhân vật nữ thứ hai của (Hoàng Đồ) cuối cùng quyết định đổi đi Diêm Nghiên, bà Dư nói tên một người, cho đạo diễn Liễu đi liên lạc, sau đó nói:
"Hôm nay tiểu phượng hoàng còn công tác không?"
Đạo diễn Liễu làm ngơ xưng hô làm cho người ta không nói được lời nào của bà, trả lời:
"Không có, phần diễn của Tư Hoàng không nhiều lắm."
Làm tác giả của (Hoàng Đồ), bà Dư dĩ nhiên rõ ràng điểm này, nhưng bà thật giống như mới lộ ra dáng tươi cười vui vẻ, nói với Tư Hoàng:
"Tiểu Hoàng Hoàng, cùng bà ăn một bữa cơm đi."
Tư Hoàng tự nhiên đáp:
"Vâng, nhưng bà cần chờ cháu thay quần áo một chút."
Lão Thiết lườm cô một cái, có cột bò lên trên (tạo quan hệ) thuận lợi như vậy sao? Tiếng "bà" kêu thật là lưu loát! Nhưng mà bà Dư lại vui vẻ, ngay cả đuôi mắt cũng có thể chứng kiến nếp nhăn trên mặt khi cười, giọng nói nhẹ nhàng tung tăng như chim sẻ:
"Ôi chao ~ trông rất đẹp! Tiểu Hoàng Hoàng của bà chính là đẹp mắt như vậy!"
Nếu bàn về thuận cột bò, kỳ thật bà Dư cao hơn một bậc. Lời này nghe một chút thì tốt rồi, Tư Hoàng không thể nào thực sự mặc đồ hóa trang đi ăn cơm. Từ sân chụp đến phòng thay đồ xử lý tốt rồi đi ra, công tử trích tiên phong phạm cổ đại biến thân thành nam thần hiện đại, áo sơ mi màu trắng cùng áo khoác màu lam nhạt, quần thường màu trắng gạo, phối hợp giày vải bạt màu trắng, hơi thở thanh xuân ép thẳng tới, dùng ngôn ngữ mạng để nói thật sự là soái chết người. Nhất là mọi người phát hiện Tư Hoàng tẩy đi trang điểm, làn da lại sáng long lanh, môi cũng càng có huyết sắc, đỏ thắm ôn nhuận làm cho người ta hận không thể cắn một cái. Nhóm đàn ông độc thân khóc không ra nước mắt: Con mẹ nó, hoá trang soái thì thôi đi, tháo trang sức cũng soái thành như vậy, bảo đám người bình thường chúng ta sống thế nào đây?
Cặp mắt bà Dư cũng sáng lên trong nháy mắt, bà đến tuổi này, thích nhất chính là thiếu niên thanh xuân trong sáng ngoan ngoãn, lại không đến mức mềm yếu khô khan. Cả đời bà chưa có đứa con nào, lại cảm giác thiếu niên tên Tư Hoàng này rất vừa mắt mình, cũng rất có duyên.
Trước khi đi, Tư Hoàng nói với Vũ Hy:
"Anh đi về nghỉ ngơi trước đi."
Vũ Hy không cho rằng vợ chồng bà Dư sẽ tổn thương Tư Hoàng, vui vẻ đồng ý. Chỉ là lúc đưa mắt nhìn Tư Hoàng cùng bà Dư rời đi, chứng kiến chỗ tối đi ra thân ảnh cao lớn nào đó đồng hành với bọn họ, tấm lưng kia một khi chú ý tới liền không thể xem nhẹ, khiến lông tóc dựng đứng.
Vũ Hy:
"..."
Có phải hắn yên tâm quá sớm hay không? Người kia là ai? Đến đây lúc nào?
------ lời ngoài mặt ------
Được rồi, ngày cuối cùng của tháng này, mỗ nam không chỉ bị làm tường bối cảnh, còn là cái tường bối cảnh bị xem nhẹ ~ vì đền bù tổn thất, tháng sau quyết định cho hắn nếm chút vị ngọt nhỉ, mọi người nói sao?
PS: Cám ơn mọi người một tháng này nhiệt tình ủng hộ! ╭ (╯3╰ )╮ tháng sau càng đặc sắc ~
/70
|