Chỗ ăn cơm bà Dư chọn là một nhà hàng cổ điển trên núi, tên là Tương Viên Tửu Lâu Sơn Trang, nơi này nấu ăn đều dùng nguyên liệu tự nuôi trồng, bảo đảm không có thuốc trừ sâu, hoàn toàn tự nhiên sạch sẽ, đương nhiên chi phí cũng không thấp, khách thường đến đều là nhân vật thượng lưu.
Lúc dùng bữa Tư Hoàng tán gẫu với bà Dư rất ăn nhịp vui vẻ, lão Thiết ngẫu nhiên chen vào hai câu, Tần Phạm thật sự không nói tiếng nào.
Giữa bữa Tư Hoàng đi toilet một chuyến.
Cô đi vào đương nhiên là nhà vệ sinh nam, sắc mặt lạnh nhạt không hề kỳ quái đi tới một phòng, vài phút sau mới đi ra...
Một cái tay đặt lên vai cô.
"Ôi, tiểu bảo bối, em đi lộn chỗ rồi, nơi này là nhà vệ sinh nam." Gã đàn ông xa lạ chế nhạo, miệng đầy mùi rượu. "Có phải muốn đàn ông hay không? Đi với anh."
Cặp mắt kia tựa như say lại không phải say gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Tư Hoàng, hầu kết lăn lộn, cứng rắn muốn kéo Tư Hoàng vào trong phòng.
Tư Hoàng né tránh, vẻ mặt lạnh nhạt gạt tay của gã đàn ông, mặc kệ hắn ta té ngã trên đất, đi ra cửa.
"Đồ đê tiện! Mày biết lão tử là ai không?"
Đằng sau truyền đến tiếng mắng chửi tức giận.
Bước chân Tư Hoàng đột ngột dừng lại, nếu như không phải ở cửa xuất hiện bóng dáng Tần Phạm, chỉ sợ cô sẽ không nhịn được lập tức quay đầu - sau lưng tiếng chửi bậy kia quá quen thuộc.
Người đàn ông cao lớn nào đó cũng không biết đến đây từ lúc nào, hắn đứng ở cửa nhà vệ sinh, thân cao ít nhất 1m88 làm hắn trông phá lệ có khí thế. Trong tay kẹp một điếu thuốc lá cháy một nửa, khói thuốc làm khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc mông lung, ánh mắt thâm thúy lại như con dao sắc bén khiến da thịt người ta đau nhức. Mặt hắn không chút thay đổi nhìn chằm chằm Tư Hoàng hai giây, sau đó cất bước đi đến. Bước chân lúc nào cũng có khoảng cách lớn lại có quy luật, dễ dàng khiến người khác sinh ra một loại cảm giác áp bách bị tầng tầng sóng lớn đánh thẳng vào.
Ánh mắt Tư Hoàng trong suốt mà thong thả, thân thể đã làm tốt chuẩn bị đón đánh.
Nhưng mà...
Tần Phạm chỉ bước ngang qua cô.
"Bốp"
"Á!"
Tư Hoàng ngẩn ra, xoay người liền nhìn thấy Tần Phạm giơ chân đá gã đàn ông mặc đồ vest. Hắn có bao nhiêu khí lực, Tư Hoàng đã đích thân nhận thức. Mắt thấy thân thể gã đàn ông mặc đồ vest bị đá ra xa hai mét, đập ở trên tường cũng không có kinh ngạc. Tuy nhiên việc Tần Phạm đá một cái rồi lại một cái, trực tiếp nghe được âm thanh nứt xương, đá gãy cái tay vừa rồi bắt lấy Tư Hoàng của gã đàn ông mặc đồ vest, lại ngoài dự đoán của Tư Hoàng.
Hắn làm cái gì vậy?
Ánh mắt Tần Phạm nhìn gã đàn ông kia như nhìn rác rưởi, một lần nữa đạp đạp giày, quay đầu nói với Tư Hoàng có vẻ mặt khó hiểu:
"Về sau không cần khách khí với loại người này."
Tư Hoàng chợt nhíu mày, không lên tiếng.
Tần Phạm nhíu mày, giọng nói dường như có chút đè nén bực bội.
"Một cái mặt gà con (ý nói TH ngây thơ yếu đuối), lại chỉ có chút bản lĩnh, trên đời này loại biến thái nào cũng có."
Mặt gà con?
"Ha ha."
Tư Hoàng cười.
Hôm nay cách ăn mặc của cô vốn là thanh xuân sạch sẽ, thời điểm mặt vô cảm cũng tinh xảo xinh đẹp lại cao ngất dâng trào giống như gốc cây Bạch Dương. Hiện tại cười một tiếng, khiến Tần Phạm đang nhìn cô dường như trong nháy mắt nghe thấy âm thanh cái gì đó bị nghiền nát, đầu óc hoảng hốt, sau đó mắt lộ mờ mịt.
Tư Hoàng bước ngang qua Tần Phạm, đến trước mặt gã đàn ông mặc đồ vest. Vươn tay ra túm lấy cổ áo của gã đàn ông suy yếu kêu rên, cho dù ai cũng không thể tưởng tượng được thân cô thon dài cân xứng, cũng không coi là cường tráng lại có loại sức lực này, thoải mái nhấc lên gã đàn ông trưởng thành cao một mét bảy như xách con gà. Trước đó cô không nhìn mặt gã này, sau đó nghe hắn chửi bậy mới nhớ tới một người. Lúc này cô vẫn không muốn nhìn mặt của kẻ lớn lên có bộ dạng con người, lại miệng thối tim đen đó. Cứ như vậy kéo người đó vào trong một phòng nhỏ, ném đầu người vào. Lông mày Tần Phạm nhảy dựng. Tư Hoàng lạnh nhạt ấn cái nút trên bồn cầu.
"Cô lỗ lỗ - - " (tiếng sặc nước)
Thân thể gã đàn ông mặc đồ vest giãy giụa, miệng ở trong bồn cầu kêu lên nên không nghe rõ.
Tư Hoàng thong thả ung dung kéo ra đai lưng của hắn.
"Bốp - -"
Một sợi dây lưng quất lên người gã đàn ông.
"A... Phốc!"
Bình nước lần nữa được lấp đầy, Tư Hoàng lần nữa ấn xả nước.
Một khi gã đàn ông giãy giụa, Tư Hoàng lại lạnh nhạt quất dây lưng một cái.
Như thế tuần hoàn sau bốn lần, gã đàn ông đã không nhúc nhích.
Tần Phạm một điếu thuốc đã cháy hết, hắn ném tàn thuốc lá vào đầu gã đàn ông trong bồn cầu, sau đó nói:
"Lão Thiết bọn họ còn đang chờ."
Tư Hoàng híp mắt như trăng lưỡi liềm, thả ra dáng tươi cười nhẹ nhàng khoan khoái thuộc về thiếu niên
"Gà con? Nhỉ?"
Âm cuối cao lên, Tần Phạm nghe được trong lòng run lên, nhất là phối hợp khuôn mặt tươi tắn này, quả thực khiến người ta không dám tưởng tượng, trên đời sao có thể có loại ... loại ...
Tần Phạm không biết phải hình dung như thế nào mới tốt, tim đập kịch liệt, quả thực chưa bao giờ có.
Trong mắt Tư Hoàng chứng kiến chính là ánh mắt người đàn ông cao lớn càng ngày càng đáng sợ lại áp bách, đột nhiên hắn sải bước một cái đã đến trước mặt, đưa tay...
"Hả?"
Đầu cô bị một bàn tay lớn sờ lên .
Tần Phạm cười thán:
"Rõ ràng là mặt gà con, tại sao tính tình cứ như vậy thật là mạnh mẽ?"
Tư Hoàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, tướng mạo người đàn ông kỳ thật tương đối nghịch thiên, người phương Đông có thể có đôi mắt thâm thúy như hắn vô cùng ít, tướng mạo hắn cũng không phải tinh xảo, lại mỗi một chỗ đều khiến người ta cảm thấy lẽ ra nên như vậy, không thể khinh thường, thậm chí không thể nhìn thẳng. Đường cong lăng liệt, da thịt màu mật ong, tóc đen hơi xoăn tựa hồ lúc nào cũng tán loạn cuồng dã không kiềm chế được, lại không lộ vẻ lôi thôi, ngược lại nổi bật làm hắn ... dã tính gợi cảm!
Ngày thường hắn không cười là đúng, bằng không trên đời này sẽ có nhiều thiếu nữ phải thương tâm, cẩn thận nhìn khuôn mặt tươi cười này, mới thật sự là núi băng tan chảy, thỏa mãn cảm giác chinh phục, thuần phục dã thú, có bao nhiêu người có thể chống cự? Tư Hoàng nghĩ đến, đồng thời lạnh nhạt gạt bàn tay trên đầu, đi ra khỏi phòng.
Tần Phạm không tiếng động đuổi kịp, vài ngón tay lặng lẽ ma sát với nhau, cảm nhận dư vị trước đó chạm phải đầu tóc mềm mại thuận trơn kia.
Người này...
Tần Phạm nhìn chằm chằm bóng lưng Tư Hoàng, đột nhiên đầu sáng ngời.
Hắn nghĩ ra thiếu niên này giống cái gì .
Đại bảo bối!
Bảo bối, bảo bối, một khi nhận định là bảo bối cũng sẽ bị người ta cảm thấy thứ này rất đẹp, mỗi một chỗ đều tốt đẹp mà trân quý, ngay cả đụng vào cũng phải cẩn thận , chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm hư hay vứt bỏ.
Thiếu niên này tỏa ra hào quang của bảo bối, hấp dẫn mọi người chú ý hắn.
Huống chi... Cậu đối với bản thân hắn không phải là bảo bối sao? Tần Phạm nghĩ thầm, lần nữa gặp nhau khiến hắn xác định, thời điểm có thiếu niên này bên cạnh, chứng bệnh của hắn sẽ không bộc phát, tinh thần từ chỗ không có hảo.
"Gà con."
Không có bất kỳ lời đáp nào.
Khóe miệng Tần Phạm có một tia đường cong.
"Tư Hoàng."
"Chuyện gì, cầm thú?"
Tư Hoàng dừng chân, gò má mỉm cười không chê vào đâu được.
Sắc mặt Tần Phạm như hổ.
"Vì sao không chịu tiến vào bộ đội?"
Tư Hoàng lần nữa đứng lên.
"Không có lý do gì, hiện tại làm mọi việc đều là thứ tôi thích."
Tần Phạm:
"Nếu như không cần cậu buông tha cho nghề nghiệp hiện tại của cậu, và cho phép cậu nhập ngũ huấn luyện?"
Tư Hoàng đáy lòng kinh ngạc hắn sẽ nói ra lời nói này, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt.
"Tôi sẽ xem xét."
Tần Phạm nghĩ: Thật sự là tên nhóc không khách khí.
Lại ngoài ý muốn ... hợp khẩu vị của hắn!
/70
|