Bữa cơm này ăn tương đối thoải mái, mức độ thân mật giữa Tư Hoàng và bà Dư cũng nhanh chóng tăng lên, bà Dư không đếm xỉa ý kiến của lão Thiết, khư khư cố chấp nhận Tư Hoàng làm cháu nuôi.
Tư Hoàng gọi một tiếng tự nhiên:
"Bà."
Làm cho bà Dư tâm hoa nộ phóng, bà sống lâu như vậy, tự nhận cũng biết nhìn người. Bà cũng ngạc nhiên chính mình lại sinh ra hảo cảm mãnh liệt với một người nhanh như vậy, trong đó tồn tại rất nhiều nhân tố có tính mục đích, nhưng không xem nhẹ được bà thật sự thích thiếu niên này.
"Được, được, tiểu phượng hoàng."
Bà Dư thân mật kéo tay Tư Hoàng, nhìn về phía Tần Phạm nói:
"Đây là tiểu Kỳ Lân, chớ nhìn hắn có vẻ hung dữ, tính tình lại rất tốt, đặc biệt là trọng nghĩa khí bao che đồng đội."
Lập tức hướng Tần Phạm đe dọa nói:
"Đây chính là cháu trai duy nhất của bà đấy, nếu cháu dám bắt nạt, xem bà có cáo trạng đến Hạng Trinh hay không, toàn bộ liên hợp đối phó cháu!"
Tư Hoàng quay đầu đối mặt một chỗ với Tần Phạm, chợt nhớ tới kiếp trước được Tần gia nâng đỡ, cùng với lời Ngũ Bảo đã nói, một tia hiểu ra nổi lên trong lòng. Cô có thể quen bà Dư, vị tôn đại phật này, sợ là dính không ít phúc khí của Tần Phạm.
Tư Hoàng không tiếng động kéo lên khóe miệng, lộ ra một cái cười nhạt với Tần Phạm, không nịnh bợ cũng không quá thân mật nhưng cũng không thất lễ.
"Tiểu Kỳ Lân, về sau chỉ giáo thêm."
Tần Phạm đứng lên, vươn tay.
"Tôi sẽ coi cậu là em trai mà che chở."
Tư Hoàng nắm lấy tay hắn.
"Vậy cảm ơn, Tiểu Kỳ Lân."
Tần Phạm:
"Cậu có thể gọi tôi là anh."
Tư Hoàng:
"Anh Tiểu Kỳ Lân?"
Tần Phạm:
"..."
Lại ngứa tay muốn đi vân vê đầu tên nhóc này, làm sao bây giờ?
Ván này, theo Tư Hoàng là mình thắng , nhìn đồng hồ bày tỏ mình nên cáo từ.
Bà Dư muốn mời cô tiếp tục vượt qua buổi chiều, Tư Hoàng bất đắc dĩ từ chối.
"Mặc dù buổi chiều không bận, nhưng cháu phải quan sát thêm diễn xuất của các tiền bối, hơn nữa cháu còn phải học thêm, phương diện việc học không thể buông bỏ."
Bà Dư có chút kinh ngạc nhìn cô, thiếu niên này thật quá tốt, rõ ràng diễn xuất tốt như vậy, thế nhưng cũng không có nửa điểm kiêu ngạo tự mãn! Trong lòng bà yêu thích Tư Hoàng nâng cao một tầng, cũng không giữ lại cô nữa, chỉ dùng hai tay nắm lấy tay cô, cái gì cũng không nói so với nói còn khiến người ta cảm nhận được rất nhiều.
Tư Hoàng cười cười với bà, sau đó gọi tới người phục vụ gọi vài món ăn, đồng thời đưa thẻ cho người đó, dặn dò:
"Những thứ này cần đem đi , đóng gói."
Bà Dư kinh ngạc nói:
"Tiểu phượng hoàng chưa ăn no sao? Hay là muốn cầm về làm bữa tối? Vậy không cần cháu trả tiền ..."
Câu nói kế tiếp bị Tư Hoàng nhìn sang với một nụ cười tươi tắn trấn an cắt đứt.
"Những thứ này cháu muốn đưa cho chị Quan, chị ấy đã giúp cháu, cho nên tiền này, bà hãy giữ lại đi, chẳng lẽ ngay cả cơ hội biểu đạt lòng biết ơn với người từng trợ giúp mình cũng không cho cháu?"
Bà Dư bị nói đến không thể phản bác, chỉ có thể mặc cho cô đi, chỉ là trong lòng lại ghi nhớ Tư Hoàng là một thiếu niên tỉ mỉ ôn nhu tri ân đồ báo (biết báo đáp ân tình của người khác), cùng với lưu ý Quan Li giúp Tư Hoàng việc gì, trước kia Tư Hoàng gặp phải phiền toái gì?
Tốc độ của người phục vụ rất nhanh, cái hộp đóng gói tinh xảo và thẻ đều giao cho Tư Hoàng.
Tư Hoàng vốn muốn tự mình đi, lại bất đắc dĩ mình không lái xe, Tần Phạm chủ động nói:
"Tôi đưa cậu đi."
Điểm này, bà Dư bọn họ rất vui mừng nhìn thấy. Tư Hoàng cũng cảm thấy thuận tiện, đáp ứng.
****************************
Cảnh tượng ngoài cửa sổ không nhanh không chậm trôi qua, Tư Hoàng nghiêng đầu nhìn, không ý thức như đi vào cõi thần tiên đến địa phương khác: Hồi tưởng hai ngày nay chung đụng với Tần Phạm, vậy mà hài hòa bình tĩnh đến ngạc nhiên, đây là kiếp trước bất luận thế nào cũng không ngờ tới.
"Cậu muốn thi vào trường nào?"
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Tần Phạm.
Tư Hoàng không động đậy, thuận miệng đáp:
"Tôi muốn thi vào Đại học Kinh Hoa."
"Vậy cậu phải cố gắng, Kinh Hoa không phải biết diễn xuất là có thể đi vào."
Tư Hoàng lười trả lời.
Tần Phạm cho là lời nói của mình làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên người ta, hồi lâu còn nói:
"Có gì không hiểu thì tới hỏi tôi."
Tư Hoàng cuối cùng quay đầu, ánh mắt bí hiểm nhìn chằm chằm Tần Phạm.
"Anh liên tục nói nhiều như vậy?"
Tần Phạm chuyên tâm lái xe, dùng khóe mắt liếc cô một cái. Ánh mắt kia không có bất mãn, ngược lại còn có chút vui vẻ, giọng nói nhàn nhạt:
"Tôi thích ở cùng một chỗ với cậu."
Tư Hoàng:
"..."
"Cảm giác."
Tần Phạm đúng lúc chuyển hướng, nói tiếp:
"Tinh thần sẽ tốt lắm, khiến tôi hết sức thoải mái."
Tư Hoàng đại khái có thể hiểu được lời nói trước đó của Ngũ Bảo, lần nữa không để ý tới Tần Phạm.
( Bệ hạ... Ngài, rốt, cuộc, đã, tin, tưởng, tôi, chưa? )
Tư Hoàng bị ngữ điệu oán phụ u oán đột nhiên xuất hiện trong đầu chấn động đến mức thân thể run lên.
Tần Phạm:
"Sao vậy?"
Tư Hoàng:
"Không có việc gì."
Nghiêng đầu tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, dùng ý thức trao đổi với Ngũ Bảo.
"Liên tục không xuất hiện chính là vì đang giận?"
Nói xong cô liền cười, đây không phải là đứa bé sao?
Ngũ Bảo vẫn u oán như cũ.
( Bệ hạ không tin, không chịu quan hệ ( tình dục ) với hắn! Rõ ràng chỉ cần bệ hạ đồng ý... )
"Ngươi không sợ lúc ta quan hệ lại nhìn hắn không vừa mắt, làm thịt hắn?"
Tư Hoàng nhàn nhạt nói.
Ngũ Bảo một trận im lặng, việc này nói không chừng Tư Hoàng thật sự làm được, giọng nói quyến rũ:
( Hiện tại ngài ở cạnh hắn không phải rất tốt sao? )
Tư Hoàng không để ý lời này, chuyển sang hỏi cái khác:
"Ta ảnh hưởng tới hắn rất rõ ràng như vậy? Kiếp trước cũng như vậy ư?"
Ngũ Bảo:
( Chậc, trước kia khẳng định bệ hạ không tốt bằng hiện tại, thân thể bệ hạ sau khi cường hóa cùng Ngũ Tuyệt Công tử có thể chất thuần âm giống nhau, thân thể trước còn tạp chất, không thuần khiết. )
Tư Hoàng híp mắt.
"Nếu như ta không tới gần hắn, hắn sẽ chết?"
Ngũ Bảo:
( Không lập tức chết, nhưng nhất định rất đau đớn, ăn không ngon ngủ không yên, một khi dương khí vượt qua sức chịu đựng của thân thể sẽ phát điên, sống không bằng chết nha ~ )
Âm cuối này tại sao nghe có chút hả hê?
Tư Hoàng không nói thêm gì nữa, tâm tình cô có chút kì lạ, ai ngờ đến có một ngày tính mạng của người nào đó lại liên kết với mình, cảm giác thật vô cùng kỳ diệu.
Chỉ là bảo cô vì điểm này mà hết sức đến gần Tần Phạm, cô cũng không muốn miễn cưỡng mình làm như vậy, nếu hiện tại ở chung đã không sao, thì cứ tiếp tục thuận theo tự nhiên.
Chẳng phải hắn cũng đã nói rồi sao? Thời điểm ở gần mình có cảm giác không tệ, nếu phạm vi có thể giảm bớt, thế là đủ rồi.
( Bệ hạ à! Rõ ràng một miếng bánh ngọt đặt ở trước mặt ngài, tại sao ngài có thể không ăn chứ! ? )
Ngũ Bảo lần nữa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tư Hoàng nghiêng cặp mắt.
"Con mắt nào của ngươi thấy hắn giống vật ngọt ngào đáng yêu như bánh ngọt vậy?"
Ngũ Bảo bất ngờ:
( ... )
Ở chỗ tổ phim quay chụp xuống xe, Tư Hoàng nói một tiếng cám ơn, mở cửa muốn đi, một cái tay giữ chặt cô lại.
Bốp - -
Tư Hoàng ngẩn ra, Tần Phạm nhìn cô hai giây, lần nữa duỗi tay lại không có kéo cô.
"Đưa điện thoại di động cho tôi."
Chuyện quăng mặt mũi người khác, Tư Hoàng cũng không có gì không dám, móc ra di động. Trơ mắt nhìn Tần Phạm dùng di động của cô gọi một hàng số, thiết lập gọi nhanh bằng số 1, thế nhưng còn ghi chú một bài hát, khóe miệng Tư Hoàng kéo ra rất nhỏ, đến cùng vẫn nuốt lại lời nói vào cổ họng.
Tần Phạm trả lại di động cho cô.
"Có việc thì gọi cho tôi, còn có..."
"Gì?"
Tiếp nhận điện thoại Tư Hoàng không có nhìn sắc mặt hắn.
Tần Phạm:
"Buổi tối đừng làm chuyện xấu."
Tư Hoàng tim đập đột ngột căng thẳng, chậm rãi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một gò má dần dần ẩn nấp sau cửa xe của Tần Phạm.
------ lời ngoài mặt ------
Nhị thủy: Lại bị bệ hạ hất tay, cảm giác như thế nào?
Tần: Tay thật trơn.
Nhị thủy: ...
...
Nhị thủy: Hôm nay tìm ra manh mối lại bị lấy số điện thoại có cảm tưởng gì?
Hoàng bệ hạ: Da rất dày.
Nhị thủy: A ~ ( ha ha )
/70
|