Tư Hoàng trở về đặt thức ăn lên bàn, thấy công việc của Quan Li còn chưa kết thúc, chuyên tâm chờ ở một bên. Không bao lâu nhận được tin tức của cô Vũ Hy cũng tới , cầm trong tay vài cuốn sách, đúng lúc là sách giáo khoa Tư Hoàng muốn học.
"Cậu học ở nơi này?"
Vũ Hy đặt sách xuống, hỏi cô.
Tư Hoàng cầm lấy cuốn sách trước đó đang học.
"Không sao đâu."
Năng lực học tập của cô xưa đâu bằng nay, trí nhớ tốt lên rất nhiều so với trước kia.
Cậu đã nói không sao, tôi còn có thể nói gì? Vũ Hy thầm nói trong lòng, tùy tiện nói:
"Đúng rồi, tôi cũng đã lập tài khoản V bác."
"Ừ."
Tư Hoàng không ngẩng đầu.
Vũ Hy:
"Tôi muốn chủ yếu phát động thái của cậu."
Nghe thấy giọng nói của hắn có chút cẩn thận, Tư Hoàng ngẩng đầu cười nói:
"Anh cho rằng cái gì tốt thì cứ làm."
Vũ Hy yên lặng dời đi ánh mắt. Tên này không chỉ là sát thủ nữ tính, nếu nghĩ kỹ, tuyệt đối đàn ông cũng trốn không thoát lòng bàn tay của cậu ta!
Được Tư Hoàng đồng ý, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra hướng về phía Tư Hoàng, chụp một màn hiện tại cô ngồi học trong phim trường, nhìn trái nhìn phải cảm thấy không cần chỉnh sửa, trong sự nhụt chí lại mang theo vài phần tự hào đăng ảnh chụp lên V bác.
( Vũ Hy V: [ ảnh chụp ] Hôm nay bệ hạ đã kết thúc quay chụp, trước mắt đang học bổ túc ở phim trường. )
Lúc trước hắn rất ít trà trộn vào internet, nói chuyện cũng hết sức đứng đắn, nhưng hắn thực sự là người đại diện của Tư Hoàng, hơn nữa với một tấm hình nam thần này, cũng đủ để đưa tới vô số chị em tụ tập và liếm bình.
"A a a a a a a! Nam thần có cần soái như vậy hay không?! Hôm nay thật sự là ngoan ngoãn! Cố gắng học tập ngày ngày hướng lên!"
"Bệ hạ! Ngài cần gì học tập vất vả! Ngài chỉ cần xinh đẹp như hoa, chúng ta kiếm tiền nuôi ngài là tốt rồi a a a!"
"Quả thực không thể giỏi hơn! Tiểu lông vũ giỏi lắm! Cố gắng đăng lên tấm hình đẹp a! Xem trọng cậu ~ Cho số điện thoại đi!"
Liên tục cố gắng học tập, Vũ Hy còn chưa từng có bạn gái, xem câu ' Cho số điện thoại đi ' kia khiến lỗ tai nóng lên, ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ bình tĩnh để điện thoại di động xuống, nghĩ thầm: Tiếng vang rất tốt, mặc dù một bộ tác phẩm đầy đủ cũng chưa có, nhưng độ nổi tiếng của Tư Hoàng cũng rất cao.
Không bao lâu đã đến thời gian tổ phim nghỉ ngơi ăn cơm, An Dật Nguyên và Quan Li ăn đều dùng cặp lồng đựng cơm, là khách sạn chuyên môn làm theo yêu cầu . Hai người ăn ý đều đi đến hướng Tư Hoàng, An Dật Nguyên mở miệng hỏi trước:
"Sao cậu chờ ở đây?"
Quan Li cũng nhìn hắn.
Tư Hoàng để sách xuống, đứng lên gật đầu với An Dật Nguyên, sau đó nhìn Quan Li cười nói:
"Từ nhà hàng mua chút thức ăn làm cơm tối cho chị Quan."
Quan Li chần chờ nói:
"Cậu chờ ở đây là vì việc này?"
Tư Hoàng lắc đầu.
"Tôi đoán chị Quan cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi lắm."
Quan Li mặt lạnh, ánh mắt lúc sáng lúc tối, lãnh đạm nói:
"Cậu không cần thiết nịnh nọt tôi."
Tư Hoàng ngẩn ra, lập tức nhịn không được cười.
Nụ cười của cô khiến Quan Li lúng túng, phát giác hình như mình hiểu lầm cái gì. Người thiếu niên có ánh mắt trong suốt này có được tất cả, căn bản không cần nịnh nọt cô, sao lại nhất thời ăn nói vụng về vậy chứ...
Tư Hoàng tràn ra nụ cười khiến người ta như tắm gió xuân, cởi mở làm cho không ai có thể kháng cự, hào phóng nói:
"Kỳ thật là vì cám ơn chị Quan lúc trước giúp tôi nói chuyện, chính là lần đó trên V bác. Có lẽ đối với chị Quan mà nói không tính là gì, nhưng đối với tôi không giống vậy."
Quan Li dời mắt.
"Dù tôi không nói gì, cậu cũng sẽ chứng minh cho bản thân."
Tư Hoàng cười mà không nói.
Trợ lý của Quan Li trừng mắt. Quan Li giống như đang đỏ mặt!
"Tư Hoàng, nếu tôi nhớ không lầm, tôi cũng giúp cậu, tại sao không thấy cậu cám ơn tôi vậy?"
An Dật Nguyên tà khí nói chen vào, đưa tay đặt lên bả vai Tư Hoàng.
Tư Hoàng nghiêng người tránh đi, nhưng giống như chưa từng làm gì, liếc xéo An Dật Nguyên đang cười tà, nói:
"Ngại ngùng, tôi không thương tiếc đàn ông."
Bả vai An Dật Nguyên run lên:
"... Cậu dùng sai từ đấy."
Tư Hoàng:
"A, còn chưa lên đại học."
An Dật Nguyên:
"..."
Tư Hoàng đối hé miệng bật cười Quan Li chớp mắt, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người lên tiếng chào hỏi đạo diễn Liễu, mới tạm biệt trở về phòng trong khách sạn.
Một đường đến trước cửa, Tư Hoàng gọi lại Vũ Hy đang muốn về phòng của mình.
" Buổi tối tôi phải đi ra ngoài một chuyến, anh đến phòng tôi trước giúp tôi lừa gạt."
Vũ Hy:
"..."
Cảm thấy kết luận tin tưởng Tư Hoàng lại dao động.
"Khi nào thì về?"
"Trước 12 giờ."
Tư Hoàng mở cửa đi vào. Không thấy Vũ Hy theo vào, cô dừng chân xoay người nhìn hắn.
Vũ Hy kiên trì hai giây dưới ánh mắt cô thì bại trận, yên lặng đi vào phòng.
Tư Hoàng ở trong phòng vệ sinh thay một bộ trang phục bụi bặm, mũ lưỡi trai và khẩu trang màu đen, che kín hơn phân nửa mặt cô. Bộ dạng hóa trang này vừa xuất hiện, dọa Vũ Hy bị sặc.
"Đến cùng cậu muốn làm gì?"
Tư Hoàng kéo khẩu trang xuống, lộ ra nụ cười vô hại với hắn.
"Ra ngoài ăn thêm."
Vũ Hy nghiêm mặt. Tin cậu mới có quỷ.
Sự thật là, trước khuôn mặt tươi cười vô hại này, hắn thất bại thảm hại, không chỉ đồng ý giữ cửa giúp Tư Hoàng, còn đồng ý tuyệt đối sẽ không nói ra.
****************************
Tư Hoàng một lần nữa trở lại nhà hàng, cũng chính là chỗ buổi trưa cùng bà Dư bọn họ ăn cơm.
"Chào cô, tôi tìm Đậu Tuấn tiên sinh."
Tư Hoàng lạnh như băng nói với nữ tiếp tân, hết sức đè thấp giọng nói từ tính lại như băng nhũ đâm người.
Nữ tiếp tân run lên, nhanh chóng nhìn Tư Hoàng một cái, tra tìm trong máy tính, qua hai giây hỏi:
"Ngài là?"
Tư Hoàng:
"Tôi là Đậu Văn Thanh."
Vẻ mặt nữ tiếp tân biến đổi, lập tức nói:
"Đậu Tuấn tiên sinh đang ở trong phòng nghỉ số 7."
Tư Hoàng gật đầu, không nhanh không chậm đi tới hướng dãy phòng nghỉ.
Nhà hàng không chỉ có chỗ ăn uống còn có quán trà cùng phòng nghỉ, đã từng tới nên Tư Hoàng còn nhớ rõ đại khái đường đi. Dọc đường đi trên người cô tản ra hơi thở khó gần lạnh như băng, mặt mày đều ẩn giấu dưới mũ, khiến mỗi người đi qua cảm giác được áp lực.
Trong phòng nghỉ số 7.
Tư Hoàng đẩy cửa vào liền nhìn thấy một mảnh hỗn độn - - một cô gái mặc đồng phục nhân viên ngu ngơ ngồi dưới đất, trong tay rơi lả tả mảnh kính vỡ dính máu, còn có máu chảy xuống từ cổ tay cô. Đối diện sắc mặt Đậu Tuấn mặc áo tắm dữ tợn, lạnh giọng cười nhạo:
"Mày tin hay không tin cũng được, hiện tại mày phải chết, tao giết một con nhóc cũng sẽ không ai quản, chờ làm xong rồi ném thân thể của mày cho chó ăn, có thấy mỹ diệu không?"
Toàn thân cô gái kinh hãi, đôi mắt rưng rưng hiện lên sự tuyệt vọng.
Tư Hoàng xuất hiện bị Đậu Tuấn phát hiện, một hình bóng cao ráo đứng ở cửa, thấy không rõ dung mạo, cùng với cỗ khí chất lạnh như băng tràn ngập quanh thân kia, khiến thân thể hắn theo bản năng chấn động, lui về phía sau một bước.
"Đậu Văn Thanh!"
Sau đó chứng kiến người nọ không nhanh không chậm đi tới, thấy rõ mặt mang khẩu trang, dần dần mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Mày... Không phải, mày là ai?"
Tư Hoàng trả lời là nhấc chân đá vào mặt hắn.
Ầm - -
Đậu Tuấn ngã xuống đất.
Tư Hoàng bắt người lại, đi tới cửa nói với cô gái còn ngu ngơ tại chỗ:
"Cầm máu, gọi bác sĩ."
------ lời ngoài mặt ------
Nhị thủy: Bệ hạ, ngài đang làm gì?
Bệ hạ: Diệt côn trùng có hại.
Nhị nước: Vì sao còn phải ngụy trang?
Bệ hạ: Làm chuyện tốt không lưu danh.
Nhị thủy: ... Được rồi! Bệ hạ chính là tốt như vậy đi! ~ (≧▽≦ )/~
/70
|