Tư Hoàng không coi ai ra gì đem Đậu Tuấn đã hôn mê đến bãi đậu xe ngầm của Tương Viên.
Trong túi cô có di động và chìa khóa xe của Đậu Tuấn, buổi sáng trong WC đánh hắn cô đã lén lấy đi. Để người ở lại Tương Viên, đợi mình quay lại tìm.
Đem Đậu Tuấn ném vào chiếc xe thể thao màu đỏ, chính mình lấy chìa khóa khởi động, nhấn ga lái xe ra khỏi gara.
Lúc này bên ngoài trời đã tối, xe di chuyển trên đường cũng nhiều lên, chỉ có điều chiếc xe thể thao này của Đậu Tuấn có giá trị xa xỉ, không ai dám giành đường, nên Tư Hoàng dễ dàng chạy xe với tốc độ nhanh.
Ngựa xe như nước, Tư Hoàng một tay cầm tay lái, một tay chống cằm.
Lúc trước cô không nghĩ nhanh như vậy sẽ gặp Đậu Tuấn.
Đậu Tuấn không phải người Cầu Thành, vô tình gặp ở Tương Viên cũng thật trùng hợp. Bởi vì gặp ở WC, căn bản không nghĩ là hắn, cho đến lúc nghe được tiếng mắng chửi quen thuộc như sét đánh nổ tung ký ức đã phủ đầy bụi kia.
Đậu gia hắn ở thủ đô là dòng chính, lớn lên người nào người nấy đều giống nhau, ngày thường cũng đồ vest giày da nhưng bên trong là kẻ ngu ngốc miệng người dạ thú. Mỗi ngày nếu không phải uống rượu đua xe thì cũng là chơi gái. Lạc thú lớn nhất của người này chính là săn người đẹp hơn nữa còn có sở thích nude, mấy người phụ nữ rơi vào trong tay hắn, không chết thì cũng còn nửa cái mạng.
Nếu nói hắn sợ ai nhất thì người đó chính là em họ của hắn Đậu Văn Thanh. Một thiên tài thế hệ mới của Đậu gia, lạnh lùng như cái máy, thủ đoạn độc ác tàn nhẫn.
Xe thể thao đỏ chót chạy băng băng trong đêm tối, cuối cùng dừng lại ở một bãi đậu xe cũ nát, đừng nhìn nơi này cũ kỹ mà không dừng lại, xe ở đây đều là loại không tầm thường chút nào.
Tư Hoàng lại một lần nữa xách người ra ngoài, đi đến thang máy bãi đậu xe lên tầng một.
"Thịch thịch thịch đông --"
Tiếng nhạc rung động trùng trùng đánh sâu vào mãng nhĩ.
"Soái ca, lần đầu tiên đến đây sao?"
Người phụ nữ quyến rũ đột nhiên đến gần Tư Hoàng vừa mới bước ra từ thang máy.
Tư Hoàng lạnh lùng ném ánh mắt, khiến người đó bị dọa sợ, không dám tiếp tục càn gỡ nữa nghiêm túc nói.
"Khụ, nơi này của chúng tôi muốn cái gì cũng có."
Tư Hoàng:
"Một căn phòng, một bình trà trắng, mấy người đàn ông cường tráng."
Nét mặt người phụ nữ có hơi ngẩn ra. Thoạt nhìn người đàn ông lạnh lùng nọ giống như đã cấm dục từ lâu, không dám nói lời này.
"Xin mời sang đây."
Ả vẫn trả lời.
Dọc đường đi có không ít người đánh giá Tư Hoàng, cùng với Đậu Tuấn chỉ mặc....áo tắm. Tổ hợp kỳ quái này nhìn thế nào cũng thấy Tư Hoàng rất có khí chất, khiến người ta thật sự cảm thấy hứng thú. Nhưng cuối cùng tầm mắt vẫn bị ngăn cách ở bên ngoài cánh cửa phòng VIP.
Cách âm phòng VIP rất tốt, vẫn có thể nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài cửa.
Cái gọi là trà trắng chính là thuật ngữ nơi này, trên thực tế nó là thuốc kích thích. Người phụ nữ quyến rũ rất nhanh đem thứ Tư Hoàng cần đến, bao gồm ba người đàn ông cao lớn cường tráng. Chẳng những thế diện mạo cũng dễ nhìn, không mặc áo, chỉ mặc đơn giản một chiếc quần da, có thể thấy bên dưới bọn họ có trình độ thế nào.
"Soái ca, cậu thấy mấy người này được không? Còn không biết nên gọi soái ca cậu như thế nào?"
Người phụ nữ quyến rũ nở nụ cười duyên dáng bị Tư Hoàng không nể mặt đuổi đi.
"Ra ngoài."
Trái lại người phụ nữ không tức giận, cười ha ha nói:
"Soái ca vừa lòng là được, tôi đây không quấy rầy nữa."
Nói xong liền lui ra ngoài đồng thời không quên đóng cửa lại.
Tư Hoàng vứt Đậu Tuấn xuống đất, lạnh nhạt phân phó ba mãnh nam kia.
"Rót bạch trà cho hắn uống hết, sau đó chơi hắn."
Nghe lời phân phó táo bạo như vậy, ba mãnh nam kia cũng không hề biến sắc, quả nhiên đã được dạy dỗ kỹ lưỡng, vô cùng chính xác làm theo lời Tư Hoàng.
Khi bọn họ bắt đầu cởi quần áo Đậu Tuấn, Tư Hoàng đã quay lưng về phía bọn họ, ngồi ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Không bao lâu sau, lỗ tai nghe được tiếng thở gấp gáp và âm thanh thịt đâm vào thịt.
"M không?"
Cô cũng không quay đầu, thờ ơ nói:
"Hiểu S?"
"Hiểu."
Có người trả lời.
Tư Hoàng:
"Đừng chết người là được."
Bốn giờ liên tiếp, Tư Hoàng dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết từ lúc nào Đậu Tuấn đã tỉnh giấc, lúc mới bắt đầu còn kêu la thảm thiết, tức giận mắng chửi, cầu xin tha thứ cuối cùng chỉ có thống khổ rên rỉ, tất cả dường như không có quan hệ với Tư Hoàng, cô không kêu dừng, ba mãnh nam đang ra sức kia cũng không dám dừng lại.
Điện thoại di động rung lên khiến Tư Hoàng mở mắt, cô nhìn thời gian đã hơn mười giờ.
Từ ghế dựa đứng lên, nhẹ nhàng hoạt động thân thể, quay đầu nhìn cảnh tượng trần trụi kia.
Đậu Tuấn không như lợn chết quỳ rạp trên mặt đất, ngay cả thở cũng không có sức.
Tư Hoàng lãnh đạm nhìn hắn một cái, buổi sáng bị Tần Phạm đá gãy tay, trải qua một đêm lăn qua lăn lại thế này, xem ra không có khả năng phục hồi. Bước qua bọn họ đi ra ngoài, vừa mới mở cửa liền nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ đứng đợi sẵn, thấy cô ả liền cười nói:
"Soái ca thoải mái chứ? Mấy người...."
Tư Hoàng nói:
"Bên trong là Đậu Tuấn của Đậu gia ở thủ đô, đem bán cho mấy người cũng còn dư tiền."
Người phụ nữ không che giấu ngạc nhiên, sau mấy phen thay đổi, nhẹ nhàng nói:
"Soái ca cậu có muốn thối lại tiền không?"
Tư Hoàng trả lời như không trả lời, trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
Vừa rời khỏi Ma Quật, Tư Hoàng đứng trong gara cũ nát, phun ra một hơi thật dài, sau đó nhìn về nơi nào đó nở nụ cười yếu ớt.
Ở nơi đó cái gì cũng không có, Tư Hoàng hờ hững thu hồi tầm mắt, lại một lần nữa leo lên chiếc xe thể thao đỏ choét, giống như ngọn lửa xông ra.
(Bệ hạ.......)
"Hử?"
"Người đàn ông kia đã tới, ta cảm giác được hơi thở của anh ta."
"Ừm."
*
Ma Quật là một tổ chức thần bí, tên gọi cụ thể thế nào thì Tư Hoàng không biết. Sau lưng bọn họ có chỗ dựa, cho dù là người Đậu gia cũng không dám động tới.
Người phụ nữ quyến rũ lúc nãy tiếp đón Tư Hoàng tên là Ngụy Dao, đợi sau khi Tư Hoàng rời đi, ả ngây ngốc bước vào gian phòng, liếc mắt nhìn bộ dạng thảm hại của Đậu Tuấn cũng không lo sợ, trào phúng cười một tiếng, nhìn ba mãnh nam đầy mệt mỏi nói:
"Hôm nay các người vất vả rồi, có thể tan tầm."
Ba người kia nói vâng rồi lần lượt đi ra ngoài cửa, lúc gần đến cửa thì đột nhiên dừng lại.
Rõ ràng không có bất kỳ tiếng động nào nhưng Ngụy Dao cũng cảm giác được, tóc gáy cả người dựng đứng. Ả xoay người lại, nhìn thấy hai người đàn ông đã đứng ở cửa phòng từ lúc nào, người đàn ông phía trước cả người chỉ mặc đơn giản chếc áo lót màu đen, quần lính, giày da, khuôn mặt khắc sâu, vóc dáng hoàn mỹ cao ngạo của một vị đế vương, hơn nữa khí chất lãnh khốc ngang bướng gợi cảm khiến phụ nữ hận không thể nhào tới -- nếu cô có lá gan đó.
"....Tần gia?" Ngụy Dao khó tin nỉ non.
Tần Phạm không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Đậu Tuấn trên đất. Người đàn ông mặc quân trang đi sau anh tấm tắc nói:
"Chậc, cái này không phải bé thỏ trắng (= - =) rồi, rõ ràng là con hổ nhỏ mà? Chỉ có điều nhóc ấy cũng biết nhiều thật, chơi 3P không nói, còn định...Khụ khụ."
Lời nói của vị lưu manh kia bị ánh mắt Tần Phạm cắt đứt.
Ngụy Dao lau mồ hôi trán, nghĩ thầm: Vừa liếc mắt đã cảm thấy người nọ không đơn giản, quả nhiên là người họ Tần!!
Tâm tư vừa nổi lên, chợt nghe tiếng Tần Phạm nói: "Có trông thấy bộ dáng cậu ta không?"
Ngụy Dao buột miệng nói:
"Không, cậu ấy mang khẩu trang đội mũ, không thấy rõ gương mặt."
"Quên đi." Tần Phạm nói.
Ngụy Dao:
"Vâng, hôm nay cái gì tôi cũng không nhìn thấy."
"Cô định xử lý như thế nào?"
"....Việc này phải đợi cấp trên đưa ra quyết định."
"Theo tôi thấy, tên này không phải hay gây tai họa cho phụ nữ sao? Dựa theo chuyện hắn đã làm, ngồi tù chờ chết còn không đủ. Chi bằng ném hắn đến khu vực tam giác vàng cho người ta hưởng thụ đi." Lưu manh quân trang cười hì hì nói, đợi hai giây không có ai trả lời, tự thở dài: "Tôi thấy bé thỏ con này cũng thật có ý tứ, bằng không sao lại ném người tới đây. Haizzz, cũng không biết hắn đã làm gì khiến bé thỏ con tức giận đến thế?"
Sắc mặt Tần Phạm phút chốc trầm xuống, bầu không khí căn phòng cũng lạnh theo.
"Phế hắn rồi ném đi." Lời nói lãnh khốc vang lên.
Lưu manh quân trang lộ vẻ kinh ngạc. Hắn chỉ thuận miêng nói thôi không ngờ thủ trưởng lại thật sự để ý.
Ngụy Dao không dám phản kháng đáp.
"Vâng."
/70
|