Tư Hoàng lái xe, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.
Cô lấy một tay mở ra xem mới phát hiện là chưa vứt bỏ điện thoại của Đậu Tuấn. Nhìn màn hình người gọi đến là Đậu Văn Thanh.
Rung lên ba cái rồi kết thúc, ngay sau đó có tin nhắn gửi đến.
"Cậu không phải Đậu Tuấn, cậu là ai."
Hai giây sau lại có tin nhắn.
"Chúng ta nói chuyện."
Điện thoại lần nữa rung lên, Tư Hoàng mở cửa sổ, ném điện thoại của Đậu Tuấn thành một đường parabon rơi xuống con sông bên ngoài.
Cô không ngờ Đậu Văn Thanh lại trùng hợp gọi đến, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến tâm tình của cô, còn vì sao Đậu Văn Thanh biết điện thoại không ở trong tay Đậu Tuấn cô cũng biết - kiếp trước cô từng nhìn thấy phản ứng của Đậu Tuấn khi đối mặt với Đậu Văn Thanh, căn bản không dám chậm trễ với Đậu Văn Thanh, nếu đối phương gọi điện thoại đến giây tiếp theo sẽ nhận ngay.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Tư Hoàng dừng xe lại ở vùng ngoại ô, lấy điện thoại của mình ra, vốn tưởng là Vũ Hy gọi tới thúc giục mình về, lại là....
Nhìn cái tên 'Anh' chưa kịp thay đổi, khóe miệng Tư Hoàng co rút, nhấn nút trả lời.
"Alo."
"Cậu đang ở đâu?"
"Có chuyện gì?"
"Đón cậu trở về."
Tư Hoàng nhìn bên ngoài, nơi này bên ngoài khu vực ngoại ô, ngày thường căn bản không có taxi. Cô không do dự nói vị trí của mình, giọng nói trầm thấp của Tần Phạm truyền đến:
"Ngoan ngoan đứng đó đợi, mười phút nữa anh đến."
Tư Hoàng nghe hắn nói xong câu đó, kèm theo tiếng xe khởi động.
"Không gấp, lái xe cẩn thận."
Nói xong những lời này Tư Hoàng còn thấy sửng sốt, lập tức cảm giác người bên kia dường như cũng ngẩn ra, ngược lại có tiếng cười bật ra.
Bên ngoài mấy cây số có một chiếc xe việt dã, lỗ tai Tần Phạm run lên, sắc mặt có hơi mất tự nhiên. Tiếng cười của thằng nhóc này....Thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nếu không phải đang lái xe, hắn thật muốn gãi gãi lỗ tai, nghe tiếng cười kia mà lỗ tai thấy ngứa ngáy, hơn nữa còn chạy vào trong lòng, cả người cũng thấy khó chịu.
"Yên tâm."
Hắn nói, một tay nhanh nhẹn đeo tai nghe bluetooth. Sau đó mới lái xe.
"Ừm."
Tư Hoàng ở bên này nhàn nhạt trả lời. Sau đó buông điện thoại, điều chỉnh ghế ngồi, cả người nằm ngửa ra.
"Đang làm gì?"
Âm thanh rất nhỏ từ di động phát ra, nếu không phải Tư Hoàng được cường hóa thính lực e là không nghe được. Cô kinh ngạc, lần nữa cầm lấy điện thoại.
"Anh chưa cắt cuộc gọi?"
Trong tình huống bình thường, nói đến đây thì phải cúp rồi chứ.
Người nào đó đeo tai nghe vì muốn trò chuyện mà yên lặng cam chịu.
Tư Hoàng bật cười, tiếp tục đem điện thoại áp bên tai, lười biếng nói:
"Muốn nói gì?"
"Muốn nghe cậu nói chuyện."
"....."
Câu tiếp theo Tần Phạm đã giải thích:
"Nghe giọng của cậu, anh đây thấy thoải mái."
May mắn Tư Hoàng hiểu ý của anh, nếu người khác nghe câu này, càng giải thích càng bôi đen.
"Muốn trò chuyện với tôi phải có thù lao."
Tư Hoàng lạnh nhạt nói.
"Cậu muốn cái gì?"
Rõ ràng vẫn là giọng nói trầm thấp nhưng Tư Hoàng lại thấy có hương vị nuông chiều, cô cười thầm bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.
"Tôi có đăng ký thành lập công ty, nhưng mà tôi vẫn là vị thành niên không có bao nhiêu tiền, quy trình có hơi chậm."
"Được."
Tần Phạm đồng ý rất nhanh, Tư Hoàng cũng không hoài nghi anh trả lời cho có lệ, cười yếu ớt nói:
"Anh muốn trò chuyện cái gì?"
Nhận được thù lao thì nên chuyên nghiệp một chút phải không?
Nhưng mà vừa hỏi, bên kia lại không có âm thanh gì, cũng không cúp điện thoại. Tần Phạm không chủ động cúp thì Tư Hoàng cũng để vậy, không chủ động chọn đề tài. Rõ ràng cái gì cũng chưa nói, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng hít thở, không chân thật ở bên người cũng là một sự thể nghiệm kỳ diệu.
"Cốc cốc cốc --"
Tư Hoàng mơ màng mở mắt, nhìn thấy gương mặt lãnh khốc của Tần Phạm ở ngoài cửa sổ.
Sắc mặt hắn nhìn Tư Hoàng có chút hòa hoãn, dùng khẩu hình miệng nói:
"Mở cửa."
Tư Hoàng mới phát giác vừa nãy mình ngủ thiếp, đem cửa sổ xe hạ xuống nói:
"Nhanh thật."
Tần Phạm nhíu mày.
"Buồn ngủ thì mở cửa sổ cho thoáng khí, không cần chạy xe đến ngoại ô để ngủ."
Tư Hoàng cũng biết việc này mình sai, không hiểu sao lại khinh thường bản thân, thuận miệng đáp:
"Tôi biết anh sẽ tới."
Tần Phạm:
"........"
Trái tim giống như có cây kim nhỏ đâm vào vừa buồn bực vừa thấy ngứa.
Tư Hoàng không để ý sắc mặt thay đổi của hắn, nói tiếp:
"Anh đợi một lát, tôi cần xử lý chiếc xe này."
Nói xong xuống xe, lấy chìa khóa ném xuống bờ sông cách đó không xa.
"Anh nói rồi, buổi tối đừng làm chuyện xấu."
Tần Phạm đứng sau nói.
Tư Hoàng quay lại, bày ra vẻ mặt vô tội tròn xoe mắt nhìn anh.
"Đã làm xong."
Cái gì giáo dục cái gì trách phạt đều bị Tần Phạm ném hết ra sau đầu. Hắn bước đến trước mặt Tư Hoàng, lấy tay vò đầu cô, thở dài nói:
"Rõ ràng là đứa trẻ hư, sao người ta yêu thương được."
Tư Hoàng tránh né, khó hiểu nhìn hắn.
Con hổ trắng nhỏ này bề ngoài có bộ lông mềm mại trắng muốt, ánh mắt lại hung hãn mang theo cảnh giác, khiến trái tim Tần Phạm đập mạnh mấy cái, tay chân lại thấy ngứa ngáy.
"Lên xe anh đưa cậu về."
Ở chỗ này muốn bắt xe cũng khó, Tư Hoàng không muốn người khác biết chuyện mình làm nên chỉ có thể đi về cùng Tần Phạm.
***************************
"Đậu Tuấn....Gã đàn ông ban ngày gặp ở WC ở Tương viên có phải đã làm gì với cậu không?"
Trên xe Tần Phạm vừa lái xe vừa hỏi.
Tư Hoàng an vị ở vị trí kế bên không lên tiếng. Cô lười giải thích cũng không muốn nói dối.
"Hắn là tên cặn bã, giết thì giết, không cần đến lượt cậu làm."
Giọng điệu của hắn không hề trách cứ, ngược lại.....
"Như vậy rất nguy hiểm."
Tư Hoàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn mấy giây.
"Tôi muốn làm."
Không giải thích dư thừa vì sao muốn làm, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Nếu để mấy nữ sinh nhìn thấy bộ dạng lúc này của Tư Hoàng, nhất định sẽ hô to soái đến không còn hơn được nữa. Nhưng rơi vào trong mắt Tần Phạm lại là tùy hứng.
Thằng nhóc này chưa trưởng thành, hành động đều theo cảm tính, thời điểm đó ai chẳng từng trải qua? Chỉ có điều năm đó bọn họ trong đại viện đều bị đứa trẻ đầu gấu lớn hơn cho ăn nắm đấm, thằng nhóc này thì sao....Tần Phạm yên lặng quét mắt nhìn Tư Hoàng, thấy cô xoay người lại, lần nữa phát hiện vấn đề khó xử: Không thể đánh được.
"Cậu muốn làm thì làm."
Tần Phạm nói xong sợ người ta không hiểu liền nói tiếp:
"Nhưng mà cũng phải xem là ai."
Tư Hoàng khẽ cười. Thật sự xem cô là đứa trẻ đang trong giai đoạn phản nghịch sao?
Tần Phạm nghe tiếng cười tâm tình cũng bị lây nhiễm, lại hỏi:
"Mấy thứ kia làm sao biết?"
Tư Hoàng:
"Thứ gì?"
"Biện pháp dạy dỗ Đậu Tuấn."
Cặp mắt Tư Hoàng đảo một vòng.
"Xem trên mạng."
Mỗ nam không bao giờ lên mạng nhíu mày.
"Sau này ít xem một chút."
"Ừm."
Tần Phạm nghe cô trả lời cũng không nói gì. Đối với cư dân mạng hắn cũng không biết nhiều, căn bản không biết cái gì gọi là phạm vi ảnh hưởng lớn.
/70
|