Vũ Hy nhận được điện thoại của Tư Hoàng liền nhanh chóng đi xuống bãi đậu xe.
Gió đêm thổi tới, hắn mặc áo khoác ngẩng đầu trông thấy một chiếc xe việt dã màu xanh quân đội chạy tới rồi dừng cách đó không xa.
Một người đàn ông cao lớn từ ghế lái đi xuống, Vũ Hy lườm một cái suy nghĩ: Hơi quen mắt. Không đợi hắn nhớ lại liền thấy cửa xe ở ghế ngồi kế bên mở ra, bóng dáng cao gầy quen thuộc xuất hiện.
Hai người đứng chung một chỗ, không biết đang nói gì, hình ảnh cực kỳ hài hòa.
Lúc này, Tư Hoàng đứng quay lại đối mắt với Vũ Hy, nhìn Tần Phạm nói:
"Tôi tới rồi."
Mặc kệ Tần Phạm còn có lời muốn nói, cô nhanh chóng đi về hướng Vũ Hy.
Vũ Hy nhìn người bên cạnh đi tới, môi mấp máy muốn hỏi mấy lời ở trong cổ họng. Lúc đi vào cửa vẫn không quên quay lại nhìn người nọ, phát hiện người đàn ông cao lớn kia vẫn còn đứng đấy nhìn. Bởi vì đối diện nhau cho nên hắn thấy rõ gương mặt người đàn ông kia, nét mặt cứng đờ, ngay cả bước chân cũng dừng lại.
Tư Hoàng:
"Làm sao vậy?"
Vũ Hy trở lại bình thường nói:
"Người nọ....."
"Hử?"
Lười biếng híp mắt một cái nghiêng đầu nhìn.
Vũ Hy nuốt nước miếng một cái, bình tĩnh nói:
"Lớn lên thật đẹp trai."
Ánh mắt Tư Hoàng chợt lóe lên, nhớ lại diện mạo Tần Phạm, quả thực trong giới giải trí thì nó thuộc hàng đẹp nhất, đặc biệt dáng người cao lớn cường tráng lại không khoa trương, vừa có hình ảnh quân nhân cấm dục vừa toát ra hơi thở cuồng dã khiêu gợi, bất luận bây giờ cô ở kiếp trước trải qua mười năm sau cũng không thể gặp được người nào như vậy.
Hai người lần lượt không nói gì trở lại phòng khách sạn.
Nhờ vào Vũ Hy mà lần này Tư Hoàng 'đi đêm' không bị đám người đạo diễn Liễu phát hiện.
Vào phòng tắm rửa sạch sẽ thay một bộ quần áo khác, Tư Hoàng nằm lên chiếc giường mềm mại, bộ ngực bị gò bó cũng được thả lỏng.
"Reng reng --"
Điện thoại di động ném trên đầu giường vang lên.
Tư Hoàng thò tay lấy, nhìn màn hình hiển thị người gọi liền nhận ngay.
"Chuẩn bị ngủ?"
Giọng nói khàn khàn của Tần Phạm từ bên kia di động chui vào lỗ tai, so với ngày thường càng hấp dẫn hơn, suýt chút nữa không nhịn được mà muốn đến gần.
Tư Hoàng đoán hắn cũng mới vừa tắm xong, giọng nói mang theo ẩm thấp hỏi:
"Mới tắm xong?"
Tần Phạm:
"À."
Bên tai có tiếng sột soạt nhỏ, Tư Hoàng nghĩ hắn đang lau tóc à? Cô nói:
"Có chuyện gì? Tôi muốn ngủ."
Tần Phạm ở bên kia yên lặng một lúc.
Tư Hoàng cảm thấy nếu không còn gì để nói vậy thì cúp, ngón tay vừa định ấn nút, chợt nghe giọng Tần Phạm vang lên:
"Biết hát không?"
Gì thế nhỉ? Tư Hoàng suy nghĩ đáp:
"Có thể."
Tần Phạm:
"Không muốn nói chuyện vậy thì hát cho anh nghe đi."
"Vì sao phải hát?'
"Anh không ngủ được."
Tư Hoàng vốn định nói anh không ngủ được đâu liên quan đến tôi, trong đầu liền vang lên tiếng nói của Ngũ Bảo:
(Bệ hạ. Tình huống của hắn rất nghiêm trọng, ngay cả ngủ cũng không được, chậc chậc)
Ánh mắt Tư Hoàng lóe lên, nhẹ nhàng nói:
"Muốn tôi hát ru anh ngủ?"
Tần Phạm:
".....Ừm."
Mặc dù có hơi do dự nhưng vẫn thừa nhận. Trái tim Tư Hoàng đập bang một tiếng, cảm giác ấn tượng và lời đồn về người này cùng với kiếp trước thật khác nhau. Nói thế nào nhỉ? Cô sờ mũi, đại khái có hơi moe quá thì phải? Đế vương lạnh lùng vô cảm, khí thế như con sư tử châu Phi, ngày thường rất hung thần ngang ngược.
Nhưng nếu ở chung cũng không cảm thấy người này có gì đáng sợ, cháu ngoan mau lại đây để bà chăm sóc.
"Để tôi thử xem, nếu không được...."
"Anh sẽ không quấy rầy cậu."
Tần Phạm trực tiếp nói.
Tư Hoàng cứng họng, sau đó hừ nhẹ một tiếng.
Cô cũng không hay ca hát lắm, giọng hát so với bình thường nói chuyện lại càng nhẵn nhụi hơn, giọng nói khàn khàn giữa khoảng không, tựa như bầu trời và biển cả hợp nhất với nhau làm một, vừa dịu dàng vừa mê hoặc lòng người, kéo người ta đắm chìm vào biển sâu.
"Khò khò --"
Chẳng qua chưa tới mười giây, bên đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng ngáy cắt ngang lời hát của Tư Hoàng. Cô ngẩn ra, lập tức xác định ở đầu kia là tiếng ngáy của Tần Phạm đã ngủ say như chết, sắc mặt thay đổi, cuối cùng bật cười một tiếng.
***************************
Ngày thứ hai, Tư Hoàng vẫn thức dậy thật sớm, sau khi chạy xong liền đi ăn điểm tâm rồi cùng Vũ Hy đến tổ biên kịch.
Lần này thái độ của nhân viên công tác ở tổ phim đối với bọn họ hoàn toàn khác, mỉm cười chào hỏi, hoặc là kính trọng nhường đường, cũng không phải bởi vì biểu hiện của Tư Hoàng ngày hôm qua làm bọn họ tôn trọng mà do mối quan hệ với lão Thiết và bà Dư.
Tư Hoàng làm như không phát hiện ra những thay đổi này, trước kia đối mặt thế nào thì bây giờ vẫn như thế.
Sáng sớm Đỗ Tường đã ở phòng hóa trang đợi cô, thấy Tư Hoàng bước vào liền nhỏ tiếng nói:
"Bệ hạ, hôm nay cậu quay đầu tiên, lại quay ngoại cảnh, phải chuẩn bị trước mới được."
Tư Hoàng gật đầu, ngồi xuống ghế, mặc cho Đỗ Tường sắp xếp.
Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, Đỗ Tường có thể nhìn thấy rõ lông mi của cô, đáy lòng kích động, âm thầm cổ động bản thân, nói tiếp:
"Bệ hạ có thể cho tôi làm thợ trang điểm của cậu được không? Khi quay ngoại cảnh vẫn thường hóa trang thêm ấy."
Bởi vì đang vẽ mắt nên Tư Hoàng không thể giương mắt nhìn được, chỉ có điều khóe miệng cong lên, nở nụ cười tươi tắn.
"Tôi phải cảm ơn cô mới đúng."
"Không cần không cần."
Đỗ Tường cao hứng, cẩn thận nhảy lên, giọng điệu nhảy nhót:
"Tôi là kỵ sĩ của bệ hạ, đó là điều tôi nên làm."
Rốt cuộc kỵ sĩ là cái quái gì thế? Vũ Hy đứng bên cạnh âm thầm ghi nhớ, quyết định khi nào có thời gian phải đi điều tra mới được.
Đợi Tư Hoàng hóa trang xong thì trang phục cũng đã được thay, Đỗ Tường cũng đã thu dọn xong thùng dụng cụ hóa trang, hết sức vui vẻ chạy theo bước chân của cô.
Vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp An Dật Nguyên mặc trang phục tương tự cùng với Quan Li quần áo mùa thu chỉnh tề.
"Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Đạo diễn Liễu đi tới hỏi bọn họ, ánh mắt quét một vòng trên người Tư Hoàng.
Mọi người đều bày tỏ không thành vấn đề.
Đạo diễn Liễu ra lệnh, một đám người liền lên xe chạy tới ngoại cảnh quay phim.
Quan Li và An Dật Nguyên đều có xe riêng, Tư Hoàng và đạo diễn Liễu ngồi cùng một xe, Vũ Hy cùng Đỗ Tường và nhân viên công tác một xe.
Đạo diễn Liễu dùng ánh mắt 'ý vị thâm trường' đánh giá Tư Hoàng:
"Tôi thấy kỳ quái lắm, cậu không cần có tài năng, quen biết bà Dư như vậy sao ngay cả trợ lý cũng không có."
Nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
Tư Hoàng lạnh nhạt nói:
"Đi ra ngoài làm việc cần phải có thời gian chuẩn bị nhưng không có tiền."
"Bên bà Dư không thiếu người."
"Hiện tại tôi cũng không cần người."
Đạo diễn Liễu không nói gì, hắn nhìn cậu trai trẻ này, ánh mắt trong suốt không giao động, cho nên hắn không cảm thấy Tư Hoàng là tuổi trẻ hiếu thắng, không chịu để người khác giúp đỡ, mà thật sự có chủ kiến và tính toán.
Nhưng mà bây giờ đạo diễn Liễu còn nghĩ Tư Hoàng chịu khổ, tự mình cố gắng mà tán thưởng vài phần, không bao lâu sau mới phát hiện lo lắng của mình ngu ngốc cỡ nào.
***************************
"A a a! Là giáo chủ đại nhân, giáo chủ đại nhân đang nhìn qua đây."
"An giáo chủ thật sự là đẹp trai đến ngây người a a a a!"
"Quan nữ vương! Nữ thần! Người thật còn đẹp hơn cả ảnh."
Tại địa điểm quay ngoại cảnh đã có không ít người dân địa phương biết được tin tức, fan tụ tập chạy tới, vừa thấy xe riêng chở An Dật Nguyên và Quan Li đến, đám người liền lập tức hô to gọi nhỏ, lực lưỡng bảo vệ phải che chắn ở phạm vi bên ngoài.
Xe đạo diễn Liễu ở sau, vốn dĩ ông không gây sự chú ý cho người khác nhưng Tư Hoàng phía sau không giống vậy.
Thiên Cơ công tử mặc trang phục cổ trang màu trắng thêu hoa mai dưới ánh mặt trời càng nổi bật trong mắt người nhìn, hơn nữa dáng người cao gầy của Tư Hoàng đủ để 'hạc giữa bầy gà', gương mặt tinh xảo không nhìn ra dấu vết trang điểm, làn da trắng noãn như ngọc, cặp lông mi thon dài, đôi mắt đen láy, dạt dào xuất trần trong mắt người nhìn.
Tình hình đột nhiên yên tĩnh, ngay sau đó liền nghe tiếng thét chói tai:
"Móa ơi --! Là ai thế?"
"Tôi biết nè! Cậu ấy là người mới đóng vai Thiên Cơ công tử đó. Tôi có xem đoạn trailer phim của cậu ấy với giáo chủ."
Một nữ sinh mang theo vẻ mặt kinh ngạc hô:
"Cứ tưởng trailer phim chỉnh sửa cho đẹp, ai ngờ người đẹp trai thế! Hơn nữa rất trẻ nha."
"Bệ hạ ---"
Đột nhiên có tiếng gọi to lấn áp tiếng nghị luận.
"Bệ hạ! Bệ hạ! Chúng ta là kỵ sĩ của ngài."
"Bệ hạ có mệt không?"
"Bệ hạ phải chú ý sức khỏe."
"Bệ hạ ngài ăn sáng chưa?"
Tiếng hô này có nhiều tiết tấu và kỷ luật cùng với ân cần thăm hỏi khiến đám người đạo diễn Liễu bị dọa đến ngây người, Tư Hoàng cũng dừng bước, nhìn theo phương hướng âm thanh phát ra - một đám nữ sinh vẫy tay, đứng đầu là một nữ sinh có mái tóc đen nhánh, mày liễu mắt xếch, biểu hiện thoạt nhìn hết sức chững chạc.
Đạo diễn Liễu nhìn thấy nữ sinh kia, biểu hiện liền thay đổi.
"Yên Yên sao con lại ở đây?"
/70
|