Chương 27: Đi ngang qua nhau
Mộ Nam Phong tăng ga, xe ra sức phóng về phía trước đuổi theo chiếc xe phổ thông kia.
Anh ta thật sự không dám tin một chiếc xe rất bình thường lại có thể bỏ xa chiếc Maybach tiền tỉ này.
“Anh, hôm nay gặp được cao thủ đua xe rồi!”
“Ừm, kỹ năng lái xe của em thảm bại trước cô ấy.”
Mộ Nam Phong : “…”
Tại sao lại nghe ra được cảm giác tự hào trong câu nói này? Không phải anh quên rằng anh ta mới là em trai của anh đấy chứ?”
“Diệp Tinh Quang, chiếc xe đó đuổi kịp rồi”. Tô Cẩm nhắc nhở một câu.
Chiếc xe Maybach lao tới trước mặt bọn họ.
Két một tiếng, lốp xe cọ xát trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Maybach quay đầu như muốn chèn xe cô.
Diệp Tinh Quang vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng vững như núi, làn tóc đen lướt nhẹ qua khuôn mặt trắng mịn, đen và trắng va vào nhau tạo thêm phần đoan trang và ung dung trong đêm lạnh.
Cô quay tay lái đột ngột, thân xe nghiêng về bên trái một góc 45 độ, chuẩn xác vượt qua chiếc Maybach một cách thuận lợi.
Cảnh tượng huyền huyễn này khiến Mộ Nam Phong cứ ngỡ như mình đang đóng phim điện ảnh. Anh ta không nhìn thấy Mộ Diệc Thần và Diệp Tinh Quang đã bắt gặp ánh mắt của nhau khi hai chiếc xe đi ngang qua nhau.
Cảnh đối mặt này giống như một thước phim quay chậm. Đúng là chớp mắt đã vạn năm mà tình vẫn sâu nghĩa vẫn nặng.
Hai chiếc xe chạy ngược chiều nhau.
“Quay về.” Mộ Diệc Thần ra lệnh, Mộ Nam Phong phản xạ hơi lâu, kêu lên một tiếng : “Anh, có phải anh đột nhiên phát hiện hành vi theo đuôi ngu ngốc này là không đúng đúng không?”
“Người ngồi trên ghế lái là em.” Mộ Diệc Thần nói bằng giọng điệu đương nhiên, chất giọng từ tính rất mê người.
Sao anh có thể để lại ấn tượng biến thái và tồi tệ trước mặt Tinh được?
Không thể nào.
Huống hồ gì Tinh còn thù rất dai.
Mộ Nam Phong : “...”
Vì vậy, anh ta mới chính là tên ngốc theo đuổi cô gái đó, dù sao thì anh ta cũng là người lái xe?
Ý của anh là đây ư?
Lông tơ của Mộ Nam Phong dựng đứng lên.
Tên anh trai cuồng chơi khăm em trai này… chẳng lẽ anh ta đã bị gán cái nhãn tên biến thái si tình, cuồng theo dõi rồi ư?
Ôi trời ơi!
…
Mộ Diệc Thần vẫn đang hồi tưởng lại khoảnh khắc đối mặt với Diệp Tinh Quang, giống hệt như năm đó.
Trong ánh mắt Tinh chỉ có anh, trong lòng chỉ có anh và trong thân thể cũng chỉ có…
Không vội.
Đột nhiên, anh hít thở sâu hai hơi, máu trong người như thể đang trào ra đầy phấn khích và sôi sục, anh thầm gọi tên người đó. Nhưng bên ngoài của anh vẫn là một công tử quý tộc nhàn nhã, không hề có chỗ nào để người ta có thể bắt bẻ được.
Diệp Tinh Quang dừng xe giữa chừng và xuống xe.
“Cậu trở về đi.” Diệp Tinh Quang cất lên giọng nói nhàn nhạt, toàn thân tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.
Tô Cẩm vốn dĩ có cả bụng nghi hoặc, nhưng đến khi mở miệng lại là: “Được rồi, cậu... đi đường cẩn thận.”
“Ừm.”
Diệp Tinh Quang gật đầu, quay người và sải bước rời khỏi.
Khoảnh khắc gặp người đàn ông đó vừa rồi, trong đầu dường như có một cảnh tượng quen thuộc lóe lên, nhưng lại không thể nào nắm bắt được.
“Bồ Công Anh, điều tra Mộ Diệc Thần.”
“Vâng, thưa chủ nhân.”
Sau khoảng nửa phút, giọng nói của Bồ Công Anh mang theo nghi hoặc: “Chủ nhân, người đàn ông này bí ẩn đến kì lạ, ngoại trừ mấy tin tức ngoài lề như anh ta là thái tử nhà họ Mặc ra thì quá khứ, hiện tại của anh ta đều trống rỗng, không điều tra được bất cứ điều gì.”
Trống rỗng...
Diệp Tinh Quang ngơ ngác một lúc không nói gì.
“Chủ nhân, tại sao đột nhiên lại muốn điều tra anh ta?”
“Không có gì, chỉ là nhất thời hứng thú thôi”.
/1027
|