Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 245: Cầu minh

/404


Phương Tranh bận rộn một lát mới cứu tỉnh Mập Mạp, Mập Mạp tỉnh lại thì ánh mắt dại ra, nhìn Phương Tranh khóc không ra nước mắt, sự khổ sở trong lòng khó có thể nói nên lời.
Một vị là hoàng tử triều đại đương thời, vương gia chí tôn, một vị khác là triều đình đương kim phò mã, quan lớn, hai người tự nhốt trong phòng thương lượng làm sao bắt cóc mệnh quan triều đình, vơ vét tài sản tiền chuộc. Chuyện này…dùng hai chữ " điên cuồng" để hình dung của không đủ sự điên cuồng của nó, dùng " phát rồ" đại khái còn đỡ đỡ được một chút…
Mập Mạp tội nghiệp nhìn Phương Tranh, trong lòng tràn ngập chua xót: " Phương huynh…ô ô, ta không chơi nữa được không? Chúng ta không tranh chức thái tử nữa, tranh làm cái rắm gì nha, có cần tới mức đi bắt cóc vương gia cùng các quan lớn của triều đình để vơ vét tài sản hay không? Sao ta lại cảm giác hai chúng ta đã hỗn đến bước đường cùng, đến nông nỗi cùng đồ mạt lộ vậy? Ngẫm lại trong lòng chua xót nha!"
Phương Tranh trừng mắt nhìn hắn: " Không nghĩ tới ngươi lại đa sầu đa cảm như vậy, sau này đừng học theo mấy hồng bài cô nương trong thanh lâu! Bọn họ đem ngươi dạy đến phá hủy, bộ dáng này của ngươi có quan hệ được với kẻ đa sầu đa cảm hay sao? Người ta có thể đứng thật thuần khiết nhìn lên bầu trời theo góc bốn mươi lăm độ, không cho nước mắt chảy xuống, động tác yêu cầu cao độ như thế, ngươi béo thành như vậy, được không? Cái cổ ngươi ngước được cao như thế không?"
Mập Mạp vội la lên: " Không nói cái này, Phương huynh, ngươi nên suy nghĩ kỹ lại hãy làm! Bắt cóc Hộ Bộ thượng thư, chuyện này truyền ra nếu để phụ hoàng ta biết, đừng nói ngươi chơi xong, ta cũng đừng nghĩ đi ra ngoài, trên đời không có bức tường nào không lộ gió…"
" Yên tâm, ta đã nghĩ kỹ rồi, chuyện này ngươi không cần đứng ra, để ta đi làm là được. Đến lúc đó ta che mặt, không cho người nhận ra không phải được sao."
" Thế nhưng…thành vệ quân phòng thủ ngày đêm tuần tra…"
Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Ngươi đã quên? Ta là tướng quân thủ bị kinh thành, là tổng lão đại của thành vệ quân, hắc hắc…"
" Thế nhưng…triều đình có mật thám…"
" Ngươi lại quên? Ta là thủ lĩnh Ảnh Tử, người đứng đầu của mật thám triều đình, hắc hắc…"
Mập Mạp bụm mặt gục lên bàn rên rỉ thở dài, cuối cùng hạ một kết luận: " Quyền lực tạo cơ hội cho ngươi phạm tội a!"
Phương Tranh như kẻ trộm cười nói: " Lời này ngươi sao nói vậy, cái gì phạm tội, chỉ là bắt cóc mấy tham quan mà thôi, đây là vì dân trừ hại, sau này ngươi lên làm hoàng đế, phải phát cờ thưởng cho ta mới đúng."
" …."
Mập Mạp lung lay lắc lắc rời khỏi Phương phủ, thất hồn lạc phách đi ra ngoài. Vừa đi, trong miệng còn thì thào nói: " Ta sai rồi, ta không nên quen biết ngươi, ta thực sự sai rồi…"
Phương Tranh cười dài nhìn bóng lưng Mập Mạp đi xa, trong lòng lại bắt đầu tính toán.
Tình thế không cho ta chậm trễ, nhất định phải đưa Mập Mạp lên được ngôi thái tử! Dù cho dốc hết tài sản của Phương gia, dù cho cùng đối thủ liều mạng, không tiếc hết thảy trả giá, cũng phải đưa Mập Mạp lên ngôi!
Hắn và Mập Mạp đều rất rõ ràng, hiện tại kinh thành tuy rằng biểu hiện ra ngoài hòa hợp êm thấm, kỳ thực đã bắt đầu khởi động sóng ngầm, thế lực khắp nơi đã hóa trang lên sân khấu, giương giương mắt hổ. Từ sau khi hoàng thượng đẩy hắn và Mập Mạp lên vị trí cao, hai người họ đã không thể tránh khỏi trở thành tiêu điểm cho các thế lực khắp nơi chú ý, đi ngược dòng nước, không tiến sẽ lui, nếu lui, thế nhưng sẽ có nguy hiểm thu nhà diệt tộc! Không quan tâm cuối cùng là thái tử đăng cơ, hay là hoàng tử khác trở thành thái tử, không hề nghi ngờ, Phương Tranh và Mập Mạp đều sẽ trở thành đối tượng bị người tẩy trừ.
Tình thế đã đem Mập Mạp và Phương Tranh cột vào một thuyền, một quang vinh sẽ kéo một quang vinh, một tổn hại sẽ kéo theo một tổn hại. Chỉ có giúp Mập Mạp quét dọn đối thủ, nhượng hắn lên làm thái tử, hắn và Phương gia mới có thể tiếp tục được hưởng thánh quyến, thậm chí càng vinh quang hơn so với dĩ vãng, Phương gia mới có khả năng ở trong hoàng quyền tranh đấu đao quang kiếm ảnh sinh tồn tiếp tục, mở mang gia nghiệp.
Chỉ là, vị trí thái tử dễ dàng tranh giành như vậy sao? Hắn và Mập Mạp là hai mao đầu tiểu tử, ở trong triều không có gốc rễ căn cơ, không cơ sở, tuy nắm quyền lực cực lớn trong tay, nhưng lại giống như đang ngồi giữa tòa lâu các trong không trung, nhìn rất hoa lệ, nhưng cuối cùng cũng có một ngày, trong ánh mắt cười nhạo của các đại thần, sẽ bị ầm ầm đổ nát, dù mảnh ngói cũng không còn.
Phương Tranh nghĩ tới đây, nặng nề thở dài. Ngày tháng sau này làm sao qua? Thẳng thắn lôi người nhà cùng Mập Mạp, chúng ta lên núi làm thổ phỉ đi thôi, tốt xấu ở Thanh Long sơn ta cũng là nhị đương gia, uống rượu chén lớn, ăn thịt ngụm lớn, chẳng phải so với cuộc sống ngươi lừa ta gạt thích ý hơn nhiều sao? Nhưng phỏng chừng lão cha lão nương cùng các lão bà sẽ không đáp ứng, Mập Mạp lại càng thà chết không nghe…
Còn đang miên man suy nghĩ, người hầu báo lại, thái tử điện hạ đến.
Phương Tranh cả kinh, thái tử đến để làm chi? Hắn có thân phận thái tử một nước, người có địa vị cao lại đến thăm người có địa vị thấp, chẳng biết lại đang đánh bàn tính gì?
Phương Tranh không dám chậm trễ, nhanh nhẹn mặc quan phục, vội vã đi tới tiền sảnh.
Đi tới tiền sảnh vừa nhìn, đã thấy thái tử đang đứng trong phòng, ngửa đầu thưởng thức bức tranh mẫu đơn phú quý, thần thái trang nhã cực kỳ.
Phương Tranh liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện thái tử đi tay không đến, không khỏi bĩu môi, trong lòng thật sự không vui.
Chúng ta không phải là quốc gia lễ nghi hay sao? Quốc gia lễ nghi có tục lệ tới cửa nhà người ta làm khách sao lại không mang theo lễ vật chứ? Trước đây thái tử đến thật là khách khí, hôm nay lại tay không mà đến, thực sự không có lễ phép chút nào…
Phương Tranh đi nhanh vài bước, tiến lên quỳ lạy nói: " Vi thần Phương Tranh, gặp qua thái tử điện hạ, chẳng biết thái tử giá lâm, không từ xa tiếp đón, thỉnh điện hạ thứ tội!"
Thái tử không gọi bình thân, mà là chủ động đi tới, đưa tay nâng Phương Tranh đứng lên, sau đó cầm tay Phương Tranh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, mỉm cười nói: " Phương đại nhân không cần đa lễ, lần này cô vương tới gấp gáp, làm ác khách không mời, mong rằng Phương đại nhân đừng trách mới đúng."
Bàn tay Phương Tranh bị thái tử nắm thật chặt chẽ, cả người nổi lên một tầng da gà, thậm chí có chút dựng đứng lông tóc.
Người cổ đại có mao bệnh nha! Hai đại nam nhân tiện tay lôi kéo nắm tay, có buồn nôn hay không? Tự nhiên nói chuyện không được sao? Lôi kéo tay mới chứng tỏ quan hệ thân thiết? Lão tử vừa cùng Mập Mạp thương lượng làm sao đẩy ngươi xuống đài đó…
Rút tay ra thì không quá lễ phép, Phương Tranh không thể làm gì khác hơn là trở ngược tay nắm chặt tay thái tử, giọng nói nức nở hàm chứa thâm tình: " Thái tử điện hạ tự mình đến thăm hàn xá vi thần, vi thần thật sự là vô cùng cảm kích! Lần này vi thần bị bắt cóc tống tiền, ở trong nhà tù vi thần không lúc nào không tưởng niệm điện hạ, nghĩ đến không thể báo đáp tấm lòng của điện hạ đối với vi thần, trong lòng vi thần thật sự tiếc nuối tột đỉnh…"
Phương Tranh vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay trắng nõn thanh tú của thái tử, dường như vuốt bàn tay của tình nhân, thâm tình mà chuyên chú, thái độ ám muội cực kỳ.
Lần này đến phiên thái tử rét lạnh, vì vậy thái tử liền nhanh rút tay lại, ha hả cười gượng nói: " Phương đại nhân thật sự là..thật sự là nhiệt tình, ha hả, tâm ý của Phương đại nhân, cô vương tâm lĩnh, tâm lĩnh, khái khái…."
Nói xong thái tử nhanh chân tiến lên ngồi xuống ghế phía trước, mơ hồ tách ra cự ky vài bước với Phương Tranh.
Trong ngực Phương Tranh đắc ý cười, hay, nói như vậy chẳng phải tốt, cần chi phải nắm tay? Tự tìm buồn nôn đúng không?
Thái tử vừa ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn Phương Tranh, cẩn thận đánh giá hắn vài lần, mỉm cười nói: " Lần này Phương đại nhân gặp nạn, trong lòng cô vương thật là lo lắng, cô vương cũng đã thượng sớ vài lần cho phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng tăng thêm quân đội, sưu tầm hành tung của Phương đại nhân, hôm nay được phúc của trời, Phương đại nhân người tốt tự được trời phù hộ, rốt cục bình an trở về, thật sự là đáng mừng!"
Phương Tranh cười nói: " Thái tử điện hạ có lòng, vi thần vô cùng cảm kích."
Thái tử than thở nói: " Nói đến mặc dù ngươi ta đều là thần tử trong triều, nhưng vẫn lui tới rất ít, nhưng từ trước đến nay cô vương vẫn luôn coi trọng Phương đại nhân, hôm nay long thể của phụ hoàng bị bệnh, ngươi ta đều là thần tử, phải vứt bỏ ngần ngại lúc trước, cùng nhau phục vụ triều chính, Phương đại nhân chấp nhận không?"
Phương Tranh nghe vậy bồn chồn, trở ngại lúc trước? Ta với ngươi làm gì có trở ngại nha. Nói lời thật sự, Phương Tranh với thái tử từ khi nhận thức cho đến hiện tại, hai bên chẳng bao giờ có xung đột trực tiếp, nhưng ngầm lục đục cũng không tránh được, rất nhiều thời gian, người với người có ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy nhau, liền quyết định hai người là địch hay bạn. Thật đáng tiếc, thái tử và Phương Tranh lần đầu tiên nhìn đối phương đều không thích nhau, thế cho nên sau lại tách phe tranh đấu, Phan nghịch mưu phản, bao quát hiện tại tranh đoạt tranh vị, đều một mực âm thầm đối lập phân cao thấp với nhau.
Phương Tranh lấy lại bình tĩnh, lập tức cười nói: " Điện hạ nói quá lời, vi thần là thần tử của hoàng thượng, tương lai cũng là thần tử của điện hạ, thần tử nào dám có trở ngại gì với điện hạ. Nếu trước đây vi thần có chỗ nào làm sai, mong rằng điện hạ khoan hồng độ lượng, đừng tính toán với vi thần, vi thần ngay đây xin bồi tội điện hạ."
Lời nói của Phương Tranh vô cùng bình ổn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng thật ra khiến cho thái tử phải ngây ra một lúc.
" Phương đại nhân đa lễ quá, ha hả." Thái tử vẫn mỉm cười như cũ, trong mắt hiện lên vài phần thần sắc phức tạp khó hiểu.
" Phương đại nhân tối hôm qua quay về kinh, có biết Thọ Vương và Anh Vương cũng trở về kinh?"
Ôi! Quá âm hiểm! Người này là đang thử ta.
Phương Tranh ngẩng đầu, ánh mắt một mảnh mờ mịt, giả ngu nói: " Thọ Vương và Anh Vương? Không biết, tối hôm qua vi thần quay về kinh liền vào cung, về nhà liền ngủ, ngủ thẳng giấc vừa thức dậy, xin hỏi thái tử điện hạ, Thọ Vương và Anh Vương…Ách, bọn họ quay về kinh làm gì?"
Thái tử nghe vậy ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Tranh hồi lâu, bỗng nhiên gương mặt giãn ra cười nói: " Không có gì, cô vương chỉ là thuận miệng nhắc tới, Phương đại nhân không cần để trong lòng. Hôm nay cô vương đến đây, ngoại trừ thăm Phương đại nhân, an ủi cho đại nhân, còn có một chuyện muốn hướng Phương đại nhân nói rõ."
Phương Tranh ngẩn người, nhanh chóng cung kính nói: " Điện hạ thỉnh nói, vi thần chăm chú lắng nghe."
Thái tử trầm ngâm chốc lát, thần sắc nghiêm nghị, nghiêm mặt nói: " Cô vương cùng Phương đại nhân quen biết lâu ngày, cũng sẽ không quanh co lòng vòng đối với ngươi nữa. Cô vương và đại nhân tuy chưa từng thâm giao, nhưng từ trước đến nay cô vương đối với đại nhân đều có chút coi trọng. Hôm nay đại nhân và Phúc Vương đang ở địa vị cao, trong triều đình có rất nhiều người muốn hãm hại hai vị. Hiện nay cô vương phụng chỉ giám quốc, mỗi ngày thu được dâng sớ, trong đó ít nhất có một phần ba là buộc tội đại nhân và Phúc Vương…"
Trong lòng Phương Tranh khẽ động, theo khẩu khí hôm nay của thái tử, dường như muốn ngả bài với ta, hiện tại thế cục không rõ, hắn ngả bài không phải là quá sớm đó chứ?
Thái tử thư hoãn chút hơi thở, tiếp tục nói: " Tấu chương cũng không nói rõ điều gì, nhưng từ mặt khác mà nói, đại nhân và Phúc Vương, hôm nay nhân duyên của hai người ở trong triều xác thực không tốt lắm, cô vương ăn ngay nói thật, mong đại nhân chớ trách."
Phương Tranh trong lòng bất an gật đầu.
" Hôm nay cô vương xin nói thẳng, Phương đại nhân, ngươi và Phúc Vương rốt cục tính toán ra sao? Thánh nhân nói: " Hiếu giả, sở dĩ sự quân dã, đệ giả, sở dĩ sự trường dã, từ giả, sở dĩ sử chúng dã"*, cô vương làm thái tử mười năm, trong mười năm nay, cô vương không lúc nào không nơm nớp lo sợ, giống như đang đi trên miếng băng mỏng, mỗi lời mỗi bước, không dám sơ sẩy nửa phần, cô vương chỉ đành tận hết khả năng, nỗ lực làm tốt mỗi một chuyện, đối phụ hoàng, đối hoàng đệ hoàng muội, đối văn võ đại thần, đối bình dân bách tính….Cô vương đều cố gắng đạt tới mức làm mỗi người bên cạnh đều thỏa mãn. Cô vương làm nhiều chuyện như vậy, tự hỏi không làm thất vọng người trong thiên hạ, thế nhưng vì sao vẫn có nhiều người phản đối cô vương, thẳng muốn đẩy cô vương rơi xuống ngôi thái tử?" (*: Đạo hiếu đối với cha mẹ cũng chính như là thờ vua chúa, đạo nghĩa đối với huynh đệ cũng chính là để thờ bậc trưởng thượng, đạo từ đối với con cái cũng chính là để sai khiến như chúng dân vậy.)
Lời nói của thái tử càng lúc càng nhanh, tâm tình hỗn loạn trộn lẫn một chút kích động, nói xong một tràng, thái tử mới dừng lại hô hấp vài cái.
Phương Tranh bị những lời của thái tử khiến như phát mộng, đây…đây là có ý tứ gì? Càu nhàu? Hay gạt tình? Ngươi nói những thứ này với ta để làm chi? Hai ta cũng không phải người đồng đạo. Ngươi muốn xuất hết nội tâm cũng không nên nói với ta, ngươi đi nói với Mập Mập không phải càng có hiệu quả tốt hơn sao?
Thái tử thấy Phương Tranh ngồi yên trên ghế hai mắt đăm đăm, lại không mở miệng nói một câu, không khỏi có chút thất vọng thở dài, lập tức liền khôi phục biểu tình, mỉm cười ôn hòa nói: " Vừa rồi cô vương thất thố, thỉnh Phương đại nhân thứ lỗi. Nhưng cô vương vừa nói, đều là phát ra từ phế phủ, Phương đại nhân, ngươi ta không thù không oán, vốn có thể làm bằng hữu, cô vương và Phúc Vương cũng có thể làm một đôi thân huynh đệ thật thân thiết với nhau. Hôm nay thân thể phụ hoàng càng ngày càng yếu, Thọ Vương và Anh Vương sau khi vào kinh, không theo phụng dưỡng bên cạnh phụ hoàng, lại chung quanh hoạt động, kết giao đại thần, cô vương không nói các ngươi cũng biết, ý đồ của hai người thật bất thiện, người mà họ nhắm vào, đầu tiên là vị trí thái tử của cô vương, thứ nhì, đó là Phúc Vương vài nhập chủ Lại Bộ, đạo lý môi hở thì răng lạnh khẳng định Phương đại nhân hiểu rõ, nếu ngươi ta có thể vứt bỏ trở ngại lúc trước mà liên thủ đối kháng, dù bản lĩnh bọn hắn có lớn hơn cũng không làm gì được…"
Dáng dấp của Phương Tranh cũng như không có phản ứng gì, cúi đầu không nói, giọng nói thái tử nặng thêm: " Nếu Phương đại nhân nguyện ý, cô vương nguyện ở đây phát thệ, từ nay về sau dùng lễ quốc sĩ đối đãi đại nhân, dù cho tương lai cô vương lên ngôi, lời hứa này vĩnh viễn không thay đổi! Phúc Vương, vĩnh viễn là Phúc Vương, vĩnh viễn vẫn là Phúc Vương chủ tể Lại Bộ!"
Lúc này Phương Tranh đã hiểu rõ, hôm nay thái tử tới là thỉnh cầu kết minh. Nhiễu lớn một vòng như vậy, nguyên lai là nhắc đến chuyện này. Thật khâm phục đám người cổ đại hoàn toàn!
Lời nói của thái tử giống như gián tiếp cấp cho Phương Tranh và Mập Mạp lời hứa trong tương lai, chỉ cần bọn họ đáp ứng liên thủ, Mập Mạp vẫn là Phúc Vương, Phương Tranh vẫn có thể tiếp tục ở trong triều đình phong cảnh mãi mãi.
Đáng tiếc chính là, đối với những lời của thái tử, Phương Tranh vốn một chữ cũng không tin.
Phan thượng thư phản loạn, thái tử cưỡng chế Thần Sách quân án binh bất động, dự định làm bọ ngựa bắt ve, chim hoàng tước ở sau rình, người này tâm tư ác độc, toán mưu sâu trầm, thực sự rất đáng sợ, người như vậy xuất ra lời hứa, so với việc đánh rắm cũng không cao hơn bao nhiêu. Phương Tranh dùng mông suy nghĩ cũng biết, một ngày kết minh xong đuổi được Anh Vương và Thọ Vương ra khỏi kinh thành, kế tiếp thái tử sẽ trở mặt, hung hăng thu thập hắn và Mập Mạp. Có câu vô độc bất trượng phu, chuyện liên quan tới ngôi cửu ngũ, một lời hứa nhẹ nhàng là cái rắm gì a!
Thế nhưng, làm sao từ chối thái tử? Cũng không thể đáp ứng, lại không thể đắc tội hắn lúc này, bằng không tương lai khẳng định hắn sẽ không để yên cho mình, thật đau đầu vô cùng.
Đầu óc Phương Tranh đang nhanh chóng chuyển động, đang tự hỏi làm cách nào, lúc này Trường Bình từ sau hậu đường đi ra, ôn nhu nói: " Phu quân, đốc công xây nhà mới bên kia, hỏi khu lâm viên ngay hành lang phải làm theo hình dạng gì, sợ rằng việc này cần do phu quân tới quyết định…"
Ôi! Lão bà tốt, tới thực sự quá hợp!
Phương Tranh hận không thể tại chỗ ôm lấy Trường Bình hung hăng bẹp nàng một ngụm.
Trường Bình nói xong câu đó, mới nhìn đến thái tử, sau đó hướng thái tử cúi người làm lễ, dịu dàng nói: " Mật nhi gặp qua thái tử điện hạ."
Thái tử mỉm cười nhìn Trường Bình, ôn tồn nói: " Đã lâu không gặp Mật nhi, không nghĩ tới sau khi làm vợ người khác, tính tình nhu hòa hơn trước đây rất nhiều, tốt, phụ hoàng gặp được, sẽ thật vui vẻ."
Trường Bình văn tĩnh hé miệng cười, không nói gì. Hai người tuy là thân huynh muội, nhưng dù sao không phải một mẹ sinh ra, nên từ nhỏ vẫn luôn xa lạ.
Thái tử mỉm cười nói: " Phương đại nhân có việc, cô vương không quấy rối nữa, mới vừa rồi nói chuyện với đại nhân, mong rằng đại nhân suy nghĩ kỹ, cô vương đợi tin lành."
Nói xong thái tử gật đầu hướng Trường Bình cười cười, liền đứng dậy cáo từ.
Phương Tranh vội vàng ân cần như dìu thái tử, dùng giọng nói phi thường chân cẩu nói: " Ai nha, thái tử điện hạ, ngài đi rồi sao? Sao không ngồi thêm một hồi? Vi thần chiêu đãi không chu toàn, thực sự xấu hổ, thái tử điện hạ đi chậm một chút, phía trước có cái hố, cẩn thận bị vấp té…"
Thẳng đến khi đưa thái tử ra khỏi cửa, đôi mắt Phương Tranh còn trông mong nhìn thái tử, trong ánh mắt tràn ngập u oán lẫn không muốn, còn có vài phần tha thiết chờ đợi, ánh mắt như ngập nước, thẳng đến khiến da đầu thái tử một trận tê dại, suy nghĩ nửa ngày vẫn nghĩ không ra, tên này vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Thái tử leo lên xe đi rồi, Phương Tranh còn lưu luyến không rời nhìn theo với vẻ mong chờ.
Bỗng nhiên cảm giác chân sau bị người nhẹ nhàng đá một cái, nhìn lại, đã thấy gương mặt hờn giận của Trường Bình đang nhìn hắn.
" Ngươi còn dự định đứng ở cửa biến thành hòn vọng phu sao? Vỗ mông ngựa cũng vỗ quá đáng nha?" Trường Bình hậm hực nói.
Phương Tranh nghe vậy gương mặt suy sụp, giọng nói như khóc nức nở: " Ta vuốt mông ngựa sao? Ta là đang chờ chỗ tốt…"
" Là chỗ tốt gì? Thái tử đến nhà chúng ta, rõ ràng là chồn cấp gà chúc tết, không có lòng tốt, ngươi còn nhìn không ra?"
Phương Tranh vẻ mặt cầu xin nói: " Dù là chồn chúc tết cho gà, hắn tới cửa cũng phải mang theo chút lễ vật! Lúc rảnh rỗi đi tay không tới cửa chúc tết sao? Thái tử ca ca của nhà mẹ đẻ nàng thực sự không hiểu lễ phép, dù là mười vạn tám vạn tâm ý cũng tốt…Ai, uổng phí công lao chiêu đãi…"
Nguyên lai người này bày ra dáng dấp ân cần chân cẩu, là vì chờ thái tử tống ngân phiếu cho hắn, người này vô sỉ, quả là thế gian hiếm có.
Trường Bình tức giận đến nở nụ cười, nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đánh Phương Tranh hai cái, cười nói: " Còn ngươi thì sao? Công công là Hoa triều thủ phủ, thiếu gia ngươi lại làm như một tên ăn mày, đi theo phía sau thái tử thí điên thí điên chờ chỗ tốt, thực sự là làm tức chết người đi được…"
Phương Tranh liếc mắt nhìn nàng, hừ lạnh nói: " Nàng còn ý tứ nói ta? Nếu không có nàng móc tiền riêng của ta gom hết, nàng nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện làm một tên ăn mày đi lấy lòng kẻ khác? Ai, ta nói ít ra nàng phải trả lại cho ta chút ít chứ? Mười rương hoàng kim đều cho nàng nuốt hết, ăn mảnh như thế là giang hồ tối kỵ, làm thổ phỉ còn hiểu đạo lý không đuổi tận giết tuyệt, nàng không phải không trượng nghĩa như thế đi?"
Trường Bình nghe hắn nhắc tới làm thổ phỉ đã nổi một bụng lửa, nghe vậy lạnh lùng hừ nói: " Xin lỗi, bổn cung là công chúa, không phải là đồ bỏ thổ phỉ, không hiểu cái gì là giang hồ đạo nghĩa, ngươi tìm lộn người!"
Phương Tranh bật người nhận ra mình vừa nói lỡ, bởi quan hệ tới La Nguyệt Nương, hai từ thổ phỉ đã trở thành từ ngữ mẫn cảm trong Phương gia, làm tăng dáng dấp tức giận đầy bụng của Trường Bình, Phương Tranh đành nhanh miệng trêu chọc an ủi nàng, một lát mới trấn an xong Trường Bình.
" Hôm nay thái tử đến nhà muốn liên thủ với ngươi, ngươi cũng không nên đáp ứng lung tung." Trường Bình lo lắng nói: " Tuy nói đều là huynh muội hoàng gia, đối với hắn từ nhỏ ta có chút hiểu rõ, thái độ làm người của thái tử khí lượng nhỏ hẹp, có thù sẽ báo, liên thủ cùng hắn, không khác bảo hổ lột da, ngươi nên hiểu rõ mới được, đừng đem Phương gia đưa vào tuyệt lộ."
Phương Tranh trừng mắt nhìn, cười nói: " Cho nên nàng núp ở phía sau nghe trộm? Sau đó ở lúc ta cần thì đúng lúc chạy đến ngắt lời?"
Trường Bình cau chiếc mũi xinh đẹp, hừ nói: " Ta không phải là sợ ngươi nhất thời hồ đồ ý nghĩ phát nhiệt, chuyện gì cũng dám đáp ứng hắn, từ nay về sau liền nuôi thêm mối họa."
" Lão bà thiện nhân tâm am hiểu ý người như vậy, có thể lấy được nàng, thực sự là phúc phận ta đã tu luyện được từ kiếp trước…" Phương Tranh không chút keo kiệt liền vỗ mông ngựa. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Trường Bình được vỗ mông ngựa đến hai mắt chiếu sáng, không khỏi có chút lâng lâng, đắc ý cười nói: " Đó là đương nhiên…"
Phương Tranh nhanh miệng không mất thời cơ nói: " Lão bà đại nhân am hiểu ý người như vậy, không bằng đêm nay gọi Phượng tỷ, Yên Nhiên, Tiểu Lục đều kêu tới, chúng ta một rồng hí bốn phượng, chẳng phải là tuyệt mỹ…"
Lời còn chưa dứt, Trường Bình liền hung hăng một cước đá bay Phương Tranh, giận dữ hét: " Ngươi là tên háo sắc xấu xa! Hỗn đản! Đêm nay phạt ngươi đi ngủ với Tiểu Ngũ, không cho đụng tới ai!"
" …….."
Phương Tranh ủ rũ khập khiễng đi vào trong tiểu viện, Tiểu Ngũ chạy tới đón, ân cần cười nói: " Thiếu gia, ta đến dìu ngài…"
Phương Tranh tức giận nói: " Nói nhảm! Hiện tại dìu ta có tác dụng gì? Vừa rồi lúc ta chịu đòn sao không thấy ngươi động thân đi ra?"
Tiểu Ngũ rụt cổ, bồi cười nói: " Cái này…là việc riêng của ngài và thiếu phu nhân, tiểu nhân sao dám chạy đến tìm đòn nha…"
Phương Tranh hừ một tiếng, không thèm phản ứng hắn.
Đi tới vài bước, Phương Tranh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: " Được rồi, sau này ngươi đừng gọi là Tiểu Ngũ nửa, sửa tên đi, gọi…gọi tiểu Lục nhi đi."
Phương Tranh đang nghĩ đến lúc mình ở Thanh Long sơn giả danh Phương Tiểu Ngũ, người giang hồ xưng là Ngọc Diện Phi Long Ngũ gia, nếu Tiểu Ngũ còn dùng tên này, thì có điểm đáng tiếc cho biệt hiệu kia, thẳng thắn để Tiểu Ngũ sửa tên là được.
Tiểu Ngũ ngây ra tại chỗ, một lát liền phục hồi lại tinh thần, thẳng đến khi bóng lưng Phương Tranh tiêu thất không nhìn thấy, lúc này giống như trong mộng mới tỉnh, khóe miệng nhếch lên, khóc thành tiếng: " Thiếu gia, vì sao nha? Tiểu Ngũ làm rất tốt, vì sao lại hạ thấp ta xuống chứ? Tiểu Lục nhi, tiểu Lục nhi, sao ta nghe giống thái giám quá vậy? Thiếu gia không phải muốn ám chỉ cái gì với ta chứ? Thiếu gia! Thiếu gia!"
Tiểu Ngũ lau nước mắt ủy khuất, điên điên đuổi theo.
Phương Tranh trở về tiểu viện, ở trong phòng dạo qua một vòng, vốn dự định tìm Tiểu Lục, thuận tiện nếm đậu hũ tươi mới đã lâu không nếm, kết quả tìm tìm, Phương Tranh thất vọng thở dài, không cam lòng đi ra cửa phòng.
Vừa ra khỏi cửa, đã thấy Tiểu Ngũ đang ngồi xổm trong viện, ôm đầu rơi nước mắt, khóc thật thương tâm, thẳng đến mức Phương Tranh bất nhẫn.
Phương Tranh đi lên phía trước, dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng đá hắn, không nhịn được nói: " Ai, ta nói vậy mà ngươi như thế sao? Không phải chỉ là một cái tên rách nát sao? Ngươi dùng tên khác dễ nghe hơn không được à? Khóc cái gì? Không có tiền đồ!"
Tiểu Ngũ nước mắt rơi ào ào, cắn răng cố sức nói: " Vừa rồi tiểu nhân rượt theo ngài, không lưu ý dưới chân, trượt một cái, đụng vào phía dưới…."
" …….."
Phương Tranh ngây ra một lát, giơ ngón tay cái lên, khen hắn một câu: " Ngươi đúng là một nhân tài!"
Thái tử trở về phủ, vừa đi vào cửa, Phạm Thụy liền tiến lên đón, hỏi: " Điện hạ đi Phương phủ, có thu hoạch không?"
Sắc mặt thái tử âm úc lắc đầu.
Phạm Thụy vừa thấy thần sắc thái tử, liền biết chuyện này không thành công, do dự một chút, mấp máy môi, lại khép lại.
Thái tử nhìn thấy, nhàn nhạt nói: " Tiên sinh có chuyện cứ nói thẳng."
Phạm Thụy cung kính nói: " Tại hạ chỉ là không nghĩ ra, Thọ Vương và Anh Vương vào kinh, tuy nói chạy chung quanh hoạt động, kết giao đại thần, nhưng dù sao bọn họ không có danh phận, điện hạ có phải quá mức coi trọng bọn họ hay không? Có cần phải chủ động thỉnh cầu cùng Phương Tranh và Phúc Vương liên thủ?"
Thần sắc thái tử trịnh trọng gật đầu nói: " Tiên sinh thật không biết chỗ lợi hại của Thọ Vương và Anh Vương thôi! Hai người vừa vào kinh liền tản lời đồn chung quanh, nói năm xưa cô vương cũng không phải do chánh cung sinh ra, chính là con riêng của một cung nữ cùng cấm quân tư thông sinh ra, vốn thường ngày loại lời đồn này cũng không có gì, nghe xong chỉ cười bỏ qua, nhưng gần đây phụ hoàng đã có ý thay thái tử, lúc này lời đồn có vẻ cực kỳ đáng sợ - hôm qua cô vương lật xem tấu chương các đại thần, phát hiện có mấy ngôn quan thượng tấu phụ hoàng, thỉnh lập thái tử khác, nếu như phụ hoàng thực sự thuận nước đẩy thuyền…"
Nói đến đây, bỗng nhiên sắc mặt thái tử có chút trắng, cả người không tự chủ được run rẩy lên.
Lúc này Phạm Thụy mới bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào thái tử không tiếc thân phận người có địa vị cao lại đi đầu hàng người có địa vị thấp hơn, chủ động đến Phương gia, thỉnh cầu kết minh, nguyên lai tình cảnh của thái tử đã gian nan đến như vậy.
Phạm Thụy suy tư, trầm ngâm nói: " Điện hạ, kỳ thật phản ứng của đám triều thần không cần quan tâm, bọn họ đều giống như cây cỏ đầu tường, vốn không quan trọng gì, then chốt chính là Phương Tranh và Phúc Vương, nếu có thể làm cho bọn họ và Anh Vương Thọ Vương nảy sinh hiềm khích, kết nên oán cừu, như vậy….điện hạ có thể ngồi yên nhìn hổ đấu, thong dong chuẩn bị tất cả…"
Thái tử vui vẻ nói: " Tiên sinh có biện pháp gì khiến hai bên kết thành hận thù sao?"
Phạm Thụy cười nói: " Ly gián, giá họa mà thôi, chẳng có gì lạ."
Thái tử chăm chú nhìn Phạm Thụy một lát, bỗng nhiên cười cười: " Ta được người như tiên sinh, như được nửa giang sơn."
Câu ca ngợi có sức nặng như vậy, làm Phạm Thụy kích động đến viền mắt cũng đỏ, nhanh chóng cúi người xuống, cung kính nói: " Tại hạ nguyện vì điện hạ quên mình phục vụ, để đền ơn tri ngộ của điện hạ."

/404

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status