Vào buổi trưa, Ôn Sâm đến nhà, hắn y theo mệnh lệnh của Phương Tranh âm thầm cướp Triệu Tuấn từ trong ổ cướp đi ra.
Sau khi bí mật phái người áp giải hắn về doanh địa của Ảnh Tử, suốt đêm Ôn Sâm dùng hình với hắn, tiểu tử này quả thật vô dụng, chỉ sau nửa canh giờ liền không chịu nổi, tất cả đều khai ra.
" Khai?" Phương Tranh có chút kinh ngạc, thậm chí có điểm thất vọng: " Sau hắn lại khai chứ?"
Ôn Sâm toát mồ hôi, không ngờ ngươi lại muốn hắn không nhận tội mới tốt, đúng không?
Phương Tranh oán hận vỗ đùi, mắng: " Tên không chút cốt khí! Thật làm thất vọng!"
Nói xong Phương Tranh kéo vạt áo Ôn Sâm, cắn răng: " Nói!"
Ôn Sâm kinh hãi, lắp bắp nói: " Khuyển? Đại nhân, ngươi muốn nói cái gì?"
Khuôn mặt Phương Tranh mang theo vài phần dữ tợn, ác giọng nói: " Nói! Ngươi có sử dụng mỹ nhân kế với hắn không?"
Ôn Sâm nghe vậy, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu. Có một người lãnh đạo trực tiếp như thế, là bi ai của hắn nha.
Thấy Ôn Sâm xoa mồ hôi lạnh, chỉ trời thề không có, lúc này Phương Tranh mới thả lỏng, cười tủm tỉm nói: " Vậy được rồi, có mỹ nhân kế cũng không sử dụng với hắn, sau này muốn sử dụng mỹ nhân kế, trước tiên nhường ta thử xem."
Hai người ngồi xe ngựa, phía sau đi theo một đám đông thi vệ, đi tới doanh địa Ảnh Tử bên ngoài thành tây.
Doanh địa trải qua nửa năm kiến thiết, đã làm xong. Nó dựa vào núi, trước mặt là nước, xét theo tính bí mật của tổ chức Ảnh Tử, bốn phía doanh địa đề phòng sâm nghiêm, nếu không có thủ lệnh của Phương Tranh và Ôn Sâm, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.
Triệu Tuấn bị nhốt trong một phòng giam trong doanh địa, nhà tù tạo thành như võng lưới, Triệu Tuấn thật may mắn trở thành phạm nhân đầu tiên của doanh địa Ảnh Tử. Bất quá thuộc hạ Ảnh Tử cũng không ngược đãi hắn, chỉ xích lại tay chân hắn, giam giữ trong một phòng giam nho nhỏ.
Thấy Phương Tranh đi vào, Triệu Tuấn quần áo tả tơi hai mắt thất thần chợt sáng lên, sau đó cả tay chân cùng sử dụng bò lên phía trước, kêu khóc nói: " Phương đại nhân, Phương đại nhân! Ta sai rồi! Trước đây ta không nên đối với ngươi như vậy, ta là bị người sai khiến, bị bức bất đắc dĩ, Phương đại nhân, tha cho ta một mạng! Những gì ta biết đều nói hết."
Nói xong Triệu Tuấn liên tục hướng Phương Tranh dập đầu, nước mắt nước mũi trên mặt tuôn thành một đoàn, nhìn qua thật buồn nôn.
Phương Tranh chán ghét che mũi, nhìn Ôn Sâm nói: " Sao hắn lại biến thành thế này? Rốt cục ngươi dụng hình gì với hắn? Ta thế nào cảm thấy hắn giống như bị mấy đại hán cường bạo vậy."
Ôn Sâm bồi cười nói: " Đại nhân, là do tiểu tử này quá mức vô dụng, chúng ta chỉ tát hắn vài bạt tai, sau đó vừa lôi hình cụ chuẩn bị sử dụng trên người hắn ra, hắn sợ đến mức lập tức tiểu ra quần, vốn không cần buộc hắn, chính hắn tự khai."
Phương Tranh chậc chậc có tiếng: " Còn tưởng miệng của tiểu tử cứng bao nhiêu, nguyên lai chỉ là khoa trương, phỏng chừng những gì hắn nói cũng giống như miệng của hắn, trông thì được mà dùng không được, lúc cần cứng lại cứng không nổi, nữ nhân theo hắn, cả đời không may."
Ôn Sâm lớn tiếng khen: " Đại nhân mắt sáng như đuốc, một lời trúng đích! Nếu luận cứng rắn cao ngất, Triệu Tuấn làm sao so sánh được với đại nhân? Đừng nói là hắn, dù đếm hết toàn bộ nam nhân Hoa triều ta, sự hùng tráng của đại nhân, cũng hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất."
Phương Tranh được khen đến mặt mày rạng rỡ, hơi có chút ngại ngùng nói: " Đâu đâu, hùng tráng phổ thông mà thôi, ngoại trừ hùng tráng, ta còn có rất nhiều ưu điểm, tỷ như kéo dài…"
Hai đại đầu mục của tổ chức đặc vụ Hoa triều, ở trong một nhà giam nho nhỏ hắc hắc cười gian, tiếng cười hèn mọn làm Triệu Tuấn đang ở một bên dập đầu rét lạnh, ở thân dưới chợt cảm thấy nóng lên một trận, Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Nghe nói ngươi khai?"
Triệu Tuấn vội vàng gật đầu lia lịa: " Khai, tất cả đều khai, đại nhân tha mạng!"
" Hỗn đản!" Phương Tranh đột nhiên biến sắc, giận dữ nói: " Vì sao ngươi lại khai?"
" A?" Triệu Tuấn trợn tròn mắt, vì sao phải khai? Đây không phải do ngươi muốn ta khai sao?
Phương Tranh lộ biểu tình rèn sắt không thành thép, đau lòng nói: " Cốt khí! Cốt khí a! Tiểu Triệu đồng chí! Ngươi không thể biểu hiện ra được một chút ý chí thà chết chứ không khuất phục hay sao? Ngươi không thể kéo dài thêm một hồi? Ngươi là một đại nam nhân mà vô dụng đến như vậy? Tát ngươi vài bạt tai cái gì ngươi đều khai hết, quả thực không hề biết xấu hổ chút nào."
Phương Tranh càng nói càng giận, nước miếng tung bay một mình ở trong nhà giam mắng Triệu Tuấn tối tăm mặt mày. Ôn Sâm xoa mồ hôi lạnh trên đầu, nửa câu cũng không dám nói, chỉ liên tục bồi cười.
Triệu Tuấn đã bị mắng chửi tới mức giá trị nhân sinh quan hoàn toàn hỗn loạn, đợi tiếng mắng của Phương Tranh dừng lại thì Triệu Tuấn xem xét thấy có một khoảng không xen vào, sợ hãi nói: " Phương đại nhân, rốt cục ta có nên khai nhận tội hay không? Ngài cho ta một chủ ý đi."
Phương Tranh ngẩn người, sau đó phi thường hèn mọn "phi" một ngụm, lớn tiếng nói: " Khai! Đương nhiên phải khai! Không nhận tội ta đem phía dưới của ngươi cắt xuống cho chó ăn! Dù sao giữ lại cũng vô dụng."
Triệu Tuấn sợ đến run run: " Hữu dụng, hữu dụng."
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn thật tà khí, âm trầm nói: " Còn dám tranh luận? Lão tử đem cắt xuống tới, không phải thành vô dụng sao."
Thấy dáng dấp câm như hến của Triệu Tuấn, Phương Tranh thỏa mãn gật đầu, nói: " Nói đi, ngươi muốn lấy tính mạng ta, là chịu ai sai khiến?"
Triệu Tuấn mấp máy môi, khoảng một thoáng thấp giọng nói: " Ta chỉ nhận thức một bậc bên trên. Người này họ Hổ, tên Vân Sinh."
" Hổ Vân Sinh?" Phương Tranh cau mày, suy nghĩ hồi lâu cũng không có ấn tượng, nhìn Ôn Sâm, thấy hắn liên tiếp lắc đầu, hiển nhiên cũng rất xa lạ đối với tên này.
" Hổ Vân Sinh là ai? Sống ở nơi nào?"
Triệu Tuấn liếm đôi môi khô nứt, khàn khàn nói: " Hắn là nhân sĩ Kinh Hàng, thân phận bên ngoài là thương nhân hàng da thuộc vào nam ra bắc, ba năm trước ta quen biết hắn, khi đó ta thi rớt khoa cử, đang lúc mất hết lòng tin, sau đó thời gian uống rượu giải sầu trong một quán rượu nhỏ thì quen biết hắn, hắn nói cho ta biết, có biện pháp giúp ta thi đậu khoa cử, có thể làm quan, hắn nói hắn quen biết nhân vật có mánh khóe thông thiên, chỉ cần ta nguyện vì hắn cống hiến, hắn liền bảo đảm cho ta được làm quan."
" Hắn có nói hắn quen biết nhân vật thông thiên kia là ai không?" Phương Tranh nhìn chằm chằm đôi mắt Triệu Tuấn, trầm giọng hỏi.
Triệu Tuấn lắc đầu: " Ba năm nay, ta vì hắn ở kinh thành tìm hiểu, thậm chí âm thầm ám sát không ít người. Nhưng hắn cũng không nói cho ta biết, nhân vật phía sau hắn là ai, hơn nữa mỗi lần có nhiệm vụ, đều là hắn chủ động tìm được ta, dù ta muốn tìm hắn thế nào cũng không được."
" Hình như ngươi không biết võ công? Với người như ngươi, còn dám ám sát người khác? Có thể thành công sao?" Phương Tranh hồ nghi nhăn mày.
Triệu Tuấn lấy lòng cười nói: " Đại nhân mắt sáng như đuốc, tuy ta không có võ công, nhưng tục ngữ nói minh thương dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng, so công phu ta đương nhiên không bằng người ta, nhưng nếu đưa người tới chỗ tối, sau đó mới xử lý, hung hăng đánh một gậy, thần tiên cũng khó phòng bị."
Phương Tranh nghe vậy mặt mày đen thui, trong lòng còn sợ hãi sờ sờ sọ khỉ, người này nói chuyện con mẹ nó quá có đạo lý!
Phương Tranh thở dài, thảo nào người bên trên Triệu Tuấn sau khi diệt khẩu hắn thất bại tại Thanh Long sơn, liền không hề tiếp tục hành động, nguyên lai Triệu Tuấn cái gì cũng không biết, người ta có muốn bức cung thế nào cũng không được, có hỏi cũng là vô ích.
Nhu nhu mặt, Phương Tranh quay đầu nhìn Ôn Sâm. Nhưng phát hiện vẻ mặt của hắn cũng đang khổ sở, đầu mối vụ án bắt cóc tống tiền, phảng phất như đến chỗ Triệu Tuấn thì hoàn toàn bị chặt đứt, nếu muốn tra ra người làm chủ phía sau màn, còn khó hơn lên trời.
Bọn họ rõ ràng là một tổ chức có kết cấu nghiêm mật, trong tổ chức này đều liên hệ theo hàng dọc, dù là một người trong đó bị bắt, cũng không hỏi ra được tình báo gì khác. Phương Tranh âm thầm cảm thấy lạnh lòng, kết cấu nghiêm mật, hành sự tàn khốc máu lạnh, từ lúc nào ta trêu chọc đến bọn họ? Có lẽ nói, địa vị của ta trong triều đình đã cản lộ người khác, cho nên phải trừ diệt ta thật nhanh?
" Triệu Tuấn, tình báo ngươi cung cấp, nói thật, rất không có giá trị." Phương Tranh lạnh lùng nói: " Nếu ngươi chỉ biết những việc này, vậy xin lỗi, ngươi sống trên đời chỉ là lãng phí lương thực. Ta chỉ đành đem ngươi tử hình tại chỗ thôi. Ám sát đồng thời bắt cóc mệnh quan triều đình, vốn là tội chết, hiện tại đem ngươi giết cũng không quá đáng."
Triệu Tuấn nghe vậy kinh hãi, hiện tại hắn đã không còn dáng dấp kiêu ngạo như lúc ở Thanh Long sơn. Bây giờ kẻ khác là dao thớt, ta là thịt cá, làm gì còn tiền vốn để kiêu ngạo? Hắn sợ nhất chính là Phương Tranh thấy hắn không còn giá trị lợi dụng, một đao chém chết hắn.
Dù sao hắn cùng Phương Tranh ngoại trừ mưu hại cùng người bị mưu hại ra, hai người còn là tình địch, với bản tính của Phương Tranh, rất khó nói hắn có thực sự giết mình hay không.
Triệu Tuấn sợ đến cả người run rẩy, thân thể run lên bần bật, sắc mặt tái nhợt kêu lên: " Đại nhân! Phương đại nhân! Đừng giết ta! Ta còn biết một tình báo, cầu xin đại nhân tha ta một mạng!"
Đôi mắt Phương Tranh và Ôn Sâm sáng lên, quát to: " Nói nhanh lên!"
Triệu Tuấn đầy mặt kinh khủng, hô hấp gấp gáp nói: " Đại nhân, có một lần khi ta gặp Hổ Vân Sinh thì nghe hắn đang lẩm bẩm một mình, ta nghe được hắn nói cái gì là " Dương Châu chủ tử"…"
Nói xong Triệu Tuấn dập đầu lia lịa, vừa khóc vừa nói: " Đại nhân, những gì ta biết đều đã nói, ta thực sự đều nói hết rồi! Cầu xin đại nhân tha ta một mạng a…"
Ánh mắt Phương Tranh sáng lên, Dương Châu, người làm chủ phía sau màn chẳng lẽ có liên quan đến Dương Châu phủ? Chẳng lẽ người nọ đang ở tại Dương Châu? Nhưng Dương Châu lớn như vậy, biển người mênh mang, niên đại này lại không có bản đồ ảnh chụp, từ đâu tìm đây? Còn có cái gì " chủ tử", những từ then chốt này, đang dần dần thành hình trong lòng Phương Tranh.
Phương Tranh nhìn Ôn Sâm nói: " Mau nhanh phân phó xuống dưới, phái mấy Ảnh Tử lão huynh đệ đắc lực, suốt đêm đi Dương Châu, bắt tay vào điều tra, thuận tiện bảo Triệu Tuấn vẽ lại tướng mạo của Hổ Vân Sinh, nhất định phải đào được người sau lưng hắn ra!"
Ôn Sâm vội vàng cung kính tuân mạng, xoay người đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhìn Triệu Tuấn đang lo sợ bất an, Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Triệu huynh, chuyện công đã nói xong, kế tiếp chúng ta nói một chút việc tư."
Lúc này Triệu Tuấn rất sợ Phương Tranh giết chết hắn, xong hết mọi chuyện, nghe vậy liền lắp bắp nói: " Việc tư gì vậy?"
Phương Tranh cười thật hiền lành: " Việc tư, là vị hôn thê của ngươi, La Nguyệt Nương cô…"
Triệu Tuấn bỗng nhiên ngẩng đầu, vô ý thức thốt ra: " Của ta!"
" Ân?" Phương Tranh nhướng mày, giọng nói bất thiện: " Của ngươi? Với hình dáng này của ngươi, ngươi xứng đôi với nàng sao? Cái gì của ngươi? Không phải ngươi chỉ treo danh nghĩa vị hôn phu thôi sao? Lại không cùng nàng có ý nghĩa phu thê thật sự, nàng không phải là vật phẩm, cũng không phải là thứ gì linh tinh, dựa vào cái gì nói là của ngươi? Nghe ngươi nói chuyện thì biết, ngươi cũng không phải là một người tôn trọng phụ nữ, ngươi có chỗ nào xứng đôi nàng?"
Triệu Tuấn vừa nói ra khỏi miệng liền ý thức được mình đã nói sai. Hiện tại đang ở dưới mái hiên nhà người, có thể giữ được mạng hay không còn khó nói, dù ăn gan báo, còn dám cùng Phương Tranh giành nữ nhân? Thực sự là quá chán sống.
Triệu Tuấn vội vàng bồi cười nói: " Của ngài, nàng là của đại nhân…"
Phương Tranh biểu lộ vẻ thỏa mãn trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ vai Triệu Tuấn, cười nói: " Từ xưa có câu nói, thức thời vụ là kẻ tuấn kiệt, tốt, ngươi quả nhiên là một tuấn kiệt! Ngày mai ngươi viết một phong thư từ hôn giao cho ta, đương nhiên, ta cũng sẽ không để cho ngươi có hại, hiện nay ngươi tạm thời ở chỗ này, chờ chuyện này trôi qua, ta sẽ tha cho ngươi, sau đó mua cho ngươi một tòa nhà lớn, lại mua thêm hai nữ tử thanh lâu sắc nghệ kiêm toàn về tặng cho ngươi, chỉ cần lần sau ngươi gặp La Nguyệt Nương thì đừng nói là ta bức ngươi thối hôn là được, thế nào, thành giao chứ?"
Triệu Tuấn nguyên lai có vài phần cảm tình đối với La Nguyệt Nương, nhưng cảm tình không thể thay thế được tính mạng!
Mạng nhỏ của hắn bây giờ gắt gao nằm trong tay Phương Tranh. Hắn làm sao dám không đáp ứng? Hơn nữa xưa nay La Nguyệt Nương rất mạnh mẽ dữ dằn, Triệu Tuấn ở chung cùng nàng, từ trước đến nay rất nhiều điều không hợp, hôm nay bị Phương Tranh uy hiếp, cùng nàng từ hôn, Triệu Tuấn cũng không biểu hiện ra vẻ gì không muốn, trái lại thật sảng khoái đáp ứng.
Phương Tranh thấy Triệu Tuấn đáp ứng từ hôn, trong lòng không khỏi vui mừng, thỏa mãn vỗ vai Triệu Tuấn nói: " Không tệ không tệ, Triệu huynh dễ nói chuyện như vậy, ta cảm thấy rất vui mừng. Ngươi yên tâm, không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi nhất định sống đến tám mươi tuổi, thê thiếp thành đàn. Hưởng phúc đầy nhà, con cháu cả sảnh đường, hưởng tình cảm gia đình vui vẻ, oa ha ha ha!"
Nói xong Phương Tranh cười lớn đi ra nhà giam, chỉ còn lại một mình Triệu Tuấn sắc mặt tái nhợt đứng ngây ngốc trong nhà giam, liên tục chà lau mồ hôi lạnh trên trán. Đi ra nhà tù, Phương Tranh vặn mạnh thắt lưng một cái, thoải mái thở ra, sau đó tâm tình của hắn không hiểu bắt đầu bất an.
Buộc Triệu Tuấn từ hôn, chuyện này có phải làm ra không phúc hậu hay không? Tuy nói Triệu Tuấn cũng không phải là người tốt gì, nhưng dù sao hắn cũng là hôn phu của La Nguyệt Nương, khi cha mẹ họ còn trên đời đã ưng thuận hôn sự, hôm nay chỉ bằng vào một câu nói của mình, Triệu Tuấn đành phải buông tha, trong lòng tiểu tử này chẳng lẽ không ghi hận? Triệu Tuấn có ghi hận cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại Phương Tranh lo lắng nhất chính là, nếu La Nguyệt Nương biết hắn buộc Triệu Tuấn từ hôn, không biết sẽ có phản ứng ra sao? Có thể tưởng tượng, nàng tuyệt đối sẽ không khen ngợi hắn làm việc đắc lực chút nào.
Kỳ quái, kẻ khác khi ăn chơi trác táng khi nam hiếp nữ thế nào lại làm được sinh động như vậy, nhưng còn vui vẻ vô cùng, cao hứng bừng bừng. Vì sao đến phiên mình lại cảm thấy chột dạ? Chẳng lẽ bởi vì lương tâm của bổn thiếu gia quá thừa thãi? Đối với một người lập chí làm một thiếu gia ăn chơi trác táng mà nói, đây là hiện tượng không tốt. Từ hôn thì từ hôn, là bổn thiếu gia bức bách thì thế nào? Đối với loại hôn nhân phong kiến này, nên nghiêm túc ném xuống mặt đất, sau đó hung hăng giẫm lên, để cho nó vĩnh viễn không thể trở mình! Bỏ đi gông xiềng phong kiến, có thể hô hấp không khí tự do, bổn thiếu gia đang làm việc thiện nha!
Từ chột dạ đến lẽ thẳng khí hùng, lịch trình mưu trí của Phương Tranh chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn chuyển biến.
Phất nhẹ chiếc khăn vuông rộng thùng thình của văn sĩ, trên mặt Phương Tranh lộ ra dáng tươi cười mỹ mãn, nghênh ngang hướng ngoài cửa doanh địa đi đến. Hôm nay La Nguyệt Nương đã được từ hôn, việc thiện như vậy, tối nay phải cùng Mập Mạp đi Tần Hoài lên thuyền hoa uống rượu, xem như khen ngợi, dù sao trên thuyền hoa cũng có rất nhiều nữ tử bất hạnh đang đợi Phương đại thiếu gia cứu vớt.
Phương Tranh về đến nhà thì trời đã nhanh vào đêm. Tôn quản gia đang chờ hắn tại cửa lớn, thấy Phương Tranh trở về, Tôn quản gia tiến ra đón, nói có khách đang chờ hắn trong tiền sảnh.
Phương Tranh không khỏi ngẩn người, mình chỉ mới quay trở lại kinh thành, phụng chỉ ở nhà nghỉ ngơi, suốt hai ngày cũng không cần lên triều, lại có ai không hiểu biết, đến nhà quấy rối?
Đi vòng qua bức tường bằng ngọc lưu ly, đi qua tiền viện cây cỏ trùng điệp, Phương Tranh đi tới tiền sảnh. Giương mắt vừa nhìn, đã thấy người đang ngồi trong tiền sảnh nhàn nhã uống trà. Đó không phải ai khác, chính là Tiêu Hoài Viễn đã lâu không gặp. Tiểu tử này phảng phất như đang ở nhà mình, vô cùng tùy tiện, ngồi ngay trên ghế thái sư, còn bắt chéo một chân, đầu ngón chân đang nhún nhún, dáng vẻ này làm gì giống khách nhân, rõ ràng là một tên côn đồ đến thu tiền bảo hộ.
Phương Tranh vừa nhìn thấy dáng dấp hắn liền tức giận, có người tới nhà làm khách giống như ngươi sao? Thái tử điện hạ, lão bản của ngươi tới nhà của ta, đều nhã nhặn hữu lệ, lời nói ôn hòa, ngươi đến nhà ta lại tỏ ra kiểu đại gia, hiện tại người trẻ tuổi đúng thật là không hiểu lễ phép!
Đang đứng ngay cánh cửa làm bằng gỗ điêu khắc tượng hoàng lê, Phương Tranh quay đầu quát lớn: " Người đâu! Đóng cửa, thả Đại Hoàng! Cắn chết người này thiếu gia có phần thưởng!"
Tiêu Hoài Viễn nghe thanh âm của Phương Tranh, không khỏi vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong nội dung câu nói của hắn, thất sắc nói: " Phương huynh! Đừng xung động! Là tiểu đệ Tiêu Hoài Viễn!"
Phương Tranh cũng không hề nhìn hắn, nghiêng đầu nói: " Nói bậy! Tiêu huynh là một quân tử nho nhã lễ độ, hắn làm sao lại giống như một tên lưu manh thu tiền bảo hộ? Người đâu! Thả Đại Hoàng!"
Tiêu Hoài Viễn hướng Phương Tranh vái chào, cười khổ nói: " Phương huynh, tiểu đệ sai rồi, đệ không nên có dáng vẻ thất lễ tại quý phủ, đặc biệt hướng Phương huynh bồi tội, mong Phương huynh bao dung."
Lúc này Phương Tranh mới quay đầu lại, làm như mới nhận ra Tiêu Hoài Viễn, vẻ mặt vui mừng nói: " Ai nha! Đây không phải là Tiêu huynh đó sao? Một ngày không gặp, như cách ba thu, ngươi không nói lời nào thiếu chút nữa ta nhận không ra ngươi nữa. Ai nha, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Người đâu, tạm thời không cần thả Đại Hoàng."
Tiêu Hoài Viễn ngạc nhiên nói: " Xin hỏi Phương Huynh, Đại Hoàng là vị huynh đệ nào?"
Phương Tranh nghiêm trang nói: " Đại Hoàng là bạn tri kỷ của tiểu đệ, rất có vài phần tương tự Tiêu huynh."
Tiêu Hoài Viễn có chút tâm thần không an, nghe vậy chắp tay cho có lệ: " Như vậy tiểu đệ nên hảo hảo kết bạn một phen mới được."
Đúng lúc Đại Hoàng vừa cúi đầu, đang thí điên thí điên chạy tới.
Phương Tranh nhanh miệng nhiệt tình giới thiệu: " Tiêu huynh, vị huynh đài này chính là Đại Hoàng, hai người các ngươi nên hảo hảo thân cận…"
Tiêu Hoài Viễn ngây cả người, lập tức xấu hổ chắp tay hướng Đại Hoàng nói: " Ách, hạnh ngộ, hạnh ngộ."
Đại Hoàng cao ngạo liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, sau đó nghiêng đầu, dùng tư thế mười phần ưu việt, ngạo nghễ chạy đi.
Phương Tranh nhìn vẻ mặt xấu hổ không ngớt của Tiêu Hoài Viễn, trên mặt tràn đầy nụ cười xấu xa. Sau này phải cấp cho người này một biệt hiệu, gọi " Cẩu Bất Lý" ( cả chó cũng không để ý tới), phi thường chuẩn xác.
Phương Tranh ngồi xuống ghế thái sư nơi tiền sảnh, chậm rãi bưng chén trà, uống vài hớp, sau đó tà tà nhìn Tiêu Hoài Viễn, thình lình mở miệng hỏi: " Đến tặng lễ?"
" A?" Tiêu Hoài Viễn nghe vậy ngạc nhiên, nhất thời thất thần.
Phương Tranh mất hứng nhíu nhíu mày, hai mắt nhìn nóc nhà, trong miệng lẩm bẩm: " Thực sự là thói đời nha! Đến nhà không tặng lễ thì cũng thôi, còn giả vờ nghễnh ngãng, rốt cục là làm sao vậy?"
Tiêu Hoài Viễn cười khổ nói: " Phương huynh, người giàu có địch quốc, không cần đòi tiền trên người tiểu đệ đó chứ? Tiểu đệ làm tên sai vặt trong phủ thái tử, mỗi tháng chỉ có ba lượng bạc vụn, ngươi cần gì phải chơi tiểu đệ đây?"
Phương Tranh nghe nhắc tới bạc thì liền đau, nghe vậy bưng quai hàm thống khổ rên rỉ một tiếng: " Ai nói ta giàu có địch quốc? Hiện tại ta còn nghèo hơn cả tên ăn mày, ai! Gần đây thiếu tiền thiếu rất nghiêm trọng."
Lập tức Phương Tranh biến sắc, sầm mặt nói: " Nếu không phải đến tặng lễ, ngươi tới nhà của ta làm chi?"
Đối với hoàng thượng, đối thái tử, đối với quan viên triều đình, Phương Tranh không có biện pháp đành giở khuôn mặt tươi cười ra đón chào, thế nhưng đối với Tiêu Hoài Viễn, hắn nghĩ không cần phải quá mức khách khí. Có người để mình có thể lên mặt lên mũi, Tiêu Hoài Viễn là thuộc trong số đó.
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy, thần tình lập tức liền nghiêm túc nói: " Phương huynh, ngươi cũng biết hiện tại ngươi đã…"
Phương Tranh lạnh lùng ngắt lời: " Nguy trong sớm tối phải không? Lại là câu cũ rích này. Ngươi không thể thay đổi mới mẻ một chút sao? Ta nói rốt cục ngươi muốn làm gì? Hai ta quen biết cũng có hơn nửa năm phải không? Ngươi vẫn biểu hiện kiểu lén lút, rồi lại bình thường làm trò kỳ lạ nói cho ta biết một ít tình báo kỳ lạ, dường như chuyện trên trời dưới đất ngươi đều biết, đã biết sao không nói thẳng thắn, hết lần này tới lần khác lại làm như một quả phụ che cửa buôn bán lén, cởi phân nửa lưu phân nửa, ngươi nghĩ như vậy vui lắm sao?"
Tiêu Hoài Viễn thất thần, một lát ha ha nói: " Ách, Phương huynh, thân phận của ta thật sự không thể nói, tiểu đệ đúng là có chỗ khó khăn."
" Với giao tình thâm hậu giữa hai ta, ngươi cũng không thể nói sao?"
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy cảnh giác nhìn xung quanh một chút, sau đó ghé vào bên tai Phương Tranh nói nhỏ: " Vậy ngươi có thể bảo thủ bí mật không?"
Hai mắt Phương Tranh sáng ngời, tiểu tử này rốt cục chịu nói ra thân phận của hắn!
Phương Tranh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, liên tục nói: " Được được! Đương nhiên được! Nói mau nói mau!"
Tiêu Hoài Viễn hướng hắn cười cười, sau đó ghé vào lỗ tai hắn thần bí nói: "…"
Phương Tranh: "…."
Một lúc lâu.
" Người đâu! Đóng cửa, thả Đại Hoàng!"
" A! Phương huynh bớt giận, tiểu đệ sai rồi!"
Phương Tranh sầm mặt nói: " Được, thân phận của ngươi ta không hỏi, ta chỉ hỏi ngươi, lần trước ta bị người bắt cóc tống tiền, ngươi trước đó có biết hay không? Vì sao không sớm nhắc nhở ta?"
Tiêu Hoài Viên kêu oan: " Ai nha! Thật oan chết tiểu đệ! Chuyện này ta làm sao biết trước?"
Con ngươi Phương Tranh chuyển vòng vo, sau đó thay vào khuôn mặt tươi cười, nói: " Nếu Tiêu huynh đối với quan trường và dân gian tại kinh thành rõ như lòng bàn tay, sao không nói cho tiểu đệ, người làm chủ phía sau màn bắt cóc ta, rốt cục là vương bát đản phương nào? Tiểu đệ vô cùng cảm kích."
Tiêu Hoài Viễn lắc đầu nghiêm mặt nói: " Điều này ta thật không biết, Phương huynh, ta đã sớm nói qua, ta đối với ngươi cũng không địch ý, từ lập trường nào đó mà nói, ta thậm chí là trợ lực lớn của ngươi. Nếu ta biết trước có người muốn hại ngươi, khẳng định sẽ nói cho ngươi biết."
Phương Tranh cười cười, nhàn nhạt nói: " Được rồi, chuyện này chúng ta không nói nữa. Ngươi tới nhà của ta khẳng định không chỉ là an ủi ta đơn giản như vậy. Đi thẳng vào vấn đề đi, ngươi đến hàn xá rốt cục có chuyện gì làm?"
Tiêu Hoài Viễn đè thấp thanh âm, ghé vào bên tai Phương Tranh nói: " Hôm nay ta muốn nói với ngươi chuyện thái tử, cùng với mấy vương gia khác. Phương huynh, việc này trọng yếu hơn nhiều chuyện truy tra kẻ làm chủ phía sau bắt cóc ngươi."
Sau khi bí mật phái người áp giải hắn về doanh địa của Ảnh Tử, suốt đêm Ôn Sâm dùng hình với hắn, tiểu tử này quả thật vô dụng, chỉ sau nửa canh giờ liền không chịu nổi, tất cả đều khai ra.
" Khai?" Phương Tranh có chút kinh ngạc, thậm chí có điểm thất vọng: " Sau hắn lại khai chứ?"
Ôn Sâm toát mồ hôi, không ngờ ngươi lại muốn hắn không nhận tội mới tốt, đúng không?
Phương Tranh oán hận vỗ đùi, mắng: " Tên không chút cốt khí! Thật làm thất vọng!"
Nói xong Phương Tranh kéo vạt áo Ôn Sâm, cắn răng: " Nói!"
Ôn Sâm kinh hãi, lắp bắp nói: " Khuyển? Đại nhân, ngươi muốn nói cái gì?"
Khuôn mặt Phương Tranh mang theo vài phần dữ tợn, ác giọng nói: " Nói! Ngươi có sử dụng mỹ nhân kế với hắn không?"
Ôn Sâm nghe vậy, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu. Có một người lãnh đạo trực tiếp như thế, là bi ai của hắn nha.
Thấy Ôn Sâm xoa mồ hôi lạnh, chỉ trời thề không có, lúc này Phương Tranh mới thả lỏng, cười tủm tỉm nói: " Vậy được rồi, có mỹ nhân kế cũng không sử dụng với hắn, sau này muốn sử dụng mỹ nhân kế, trước tiên nhường ta thử xem."
Hai người ngồi xe ngựa, phía sau đi theo một đám đông thi vệ, đi tới doanh địa Ảnh Tử bên ngoài thành tây.
Doanh địa trải qua nửa năm kiến thiết, đã làm xong. Nó dựa vào núi, trước mặt là nước, xét theo tính bí mật của tổ chức Ảnh Tử, bốn phía doanh địa đề phòng sâm nghiêm, nếu không có thủ lệnh của Phương Tranh và Ôn Sâm, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.
Triệu Tuấn bị nhốt trong một phòng giam trong doanh địa, nhà tù tạo thành như võng lưới, Triệu Tuấn thật may mắn trở thành phạm nhân đầu tiên của doanh địa Ảnh Tử. Bất quá thuộc hạ Ảnh Tử cũng không ngược đãi hắn, chỉ xích lại tay chân hắn, giam giữ trong một phòng giam nho nhỏ.
Thấy Phương Tranh đi vào, Triệu Tuấn quần áo tả tơi hai mắt thất thần chợt sáng lên, sau đó cả tay chân cùng sử dụng bò lên phía trước, kêu khóc nói: " Phương đại nhân, Phương đại nhân! Ta sai rồi! Trước đây ta không nên đối với ngươi như vậy, ta là bị người sai khiến, bị bức bất đắc dĩ, Phương đại nhân, tha cho ta một mạng! Những gì ta biết đều nói hết."
Nói xong Triệu Tuấn liên tục hướng Phương Tranh dập đầu, nước mắt nước mũi trên mặt tuôn thành một đoàn, nhìn qua thật buồn nôn.
Phương Tranh chán ghét che mũi, nhìn Ôn Sâm nói: " Sao hắn lại biến thành thế này? Rốt cục ngươi dụng hình gì với hắn? Ta thế nào cảm thấy hắn giống như bị mấy đại hán cường bạo vậy."
Ôn Sâm bồi cười nói: " Đại nhân, là do tiểu tử này quá mức vô dụng, chúng ta chỉ tát hắn vài bạt tai, sau đó vừa lôi hình cụ chuẩn bị sử dụng trên người hắn ra, hắn sợ đến mức lập tức tiểu ra quần, vốn không cần buộc hắn, chính hắn tự khai."
Phương Tranh chậc chậc có tiếng: " Còn tưởng miệng của tiểu tử cứng bao nhiêu, nguyên lai chỉ là khoa trương, phỏng chừng những gì hắn nói cũng giống như miệng của hắn, trông thì được mà dùng không được, lúc cần cứng lại cứng không nổi, nữ nhân theo hắn, cả đời không may."
Ôn Sâm lớn tiếng khen: " Đại nhân mắt sáng như đuốc, một lời trúng đích! Nếu luận cứng rắn cao ngất, Triệu Tuấn làm sao so sánh được với đại nhân? Đừng nói là hắn, dù đếm hết toàn bộ nam nhân Hoa triều ta, sự hùng tráng của đại nhân, cũng hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất."
Phương Tranh được khen đến mặt mày rạng rỡ, hơi có chút ngại ngùng nói: " Đâu đâu, hùng tráng phổ thông mà thôi, ngoại trừ hùng tráng, ta còn có rất nhiều ưu điểm, tỷ như kéo dài…"
Hai đại đầu mục của tổ chức đặc vụ Hoa triều, ở trong một nhà giam nho nhỏ hắc hắc cười gian, tiếng cười hèn mọn làm Triệu Tuấn đang ở một bên dập đầu rét lạnh, ở thân dưới chợt cảm thấy nóng lên một trận, Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Nghe nói ngươi khai?"
Triệu Tuấn vội vàng gật đầu lia lịa: " Khai, tất cả đều khai, đại nhân tha mạng!"
" Hỗn đản!" Phương Tranh đột nhiên biến sắc, giận dữ nói: " Vì sao ngươi lại khai?"
" A?" Triệu Tuấn trợn tròn mắt, vì sao phải khai? Đây không phải do ngươi muốn ta khai sao?
Phương Tranh lộ biểu tình rèn sắt không thành thép, đau lòng nói: " Cốt khí! Cốt khí a! Tiểu Triệu đồng chí! Ngươi không thể biểu hiện ra được một chút ý chí thà chết chứ không khuất phục hay sao? Ngươi không thể kéo dài thêm một hồi? Ngươi là một đại nam nhân mà vô dụng đến như vậy? Tát ngươi vài bạt tai cái gì ngươi đều khai hết, quả thực không hề biết xấu hổ chút nào."
Phương Tranh càng nói càng giận, nước miếng tung bay một mình ở trong nhà giam mắng Triệu Tuấn tối tăm mặt mày. Ôn Sâm xoa mồ hôi lạnh trên đầu, nửa câu cũng không dám nói, chỉ liên tục bồi cười.
Triệu Tuấn đã bị mắng chửi tới mức giá trị nhân sinh quan hoàn toàn hỗn loạn, đợi tiếng mắng của Phương Tranh dừng lại thì Triệu Tuấn xem xét thấy có một khoảng không xen vào, sợ hãi nói: " Phương đại nhân, rốt cục ta có nên khai nhận tội hay không? Ngài cho ta một chủ ý đi."
Phương Tranh ngẩn người, sau đó phi thường hèn mọn "phi" một ngụm, lớn tiếng nói: " Khai! Đương nhiên phải khai! Không nhận tội ta đem phía dưới của ngươi cắt xuống cho chó ăn! Dù sao giữ lại cũng vô dụng."
Triệu Tuấn sợ đến run run: " Hữu dụng, hữu dụng."
Phương Tranh liếc mắt nhìn hắn thật tà khí, âm trầm nói: " Còn dám tranh luận? Lão tử đem cắt xuống tới, không phải thành vô dụng sao."
Thấy dáng dấp câm như hến của Triệu Tuấn, Phương Tranh thỏa mãn gật đầu, nói: " Nói đi, ngươi muốn lấy tính mạng ta, là chịu ai sai khiến?"
Triệu Tuấn mấp máy môi, khoảng một thoáng thấp giọng nói: " Ta chỉ nhận thức một bậc bên trên. Người này họ Hổ, tên Vân Sinh."
" Hổ Vân Sinh?" Phương Tranh cau mày, suy nghĩ hồi lâu cũng không có ấn tượng, nhìn Ôn Sâm, thấy hắn liên tiếp lắc đầu, hiển nhiên cũng rất xa lạ đối với tên này.
" Hổ Vân Sinh là ai? Sống ở nơi nào?"
Triệu Tuấn liếm đôi môi khô nứt, khàn khàn nói: " Hắn là nhân sĩ Kinh Hàng, thân phận bên ngoài là thương nhân hàng da thuộc vào nam ra bắc, ba năm trước ta quen biết hắn, khi đó ta thi rớt khoa cử, đang lúc mất hết lòng tin, sau đó thời gian uống rượu giải sầu trong một quán rượu nhỏ thì quen biết hắn, hắn nói cho ta biết, có biện pháp giúp ta thi đậu khoa cử, có thể làm quan, hắn nói hắn quen biết nhân vật có mánh khóe thông thiên, chỉ cần ta nguyện vì hắn cống hiến, hắn liền bảo đảm cho ta được làm quan."
" Hắn có nói hắn quen biết nhân vật thông thiên kia là ai không?" Phương Tranh nhìn chằm chằm đôi mắt Triệu Tuấn, trầm giọng hỏi.
Triệu Tuấn lắc đầu: " Ba năm nay, ta vì hắn ở kinh thành tìm hiểu, thậm chí âm thầm ám sát không ít người. Nhưng hắn cũng không nói cho ta biết, nhân vật phía sau hắn là ai, hơn nữa mỗi lần có nhiệm vụ, đều là hắn chủ động tìm được ta, dù ta muốn tìm hắn thế nào cũng không được."
" Hình như ngươi không biết võ công? Với người như ngươi, còn dám ám sát người khác? Có thể thành công sao?" Phương Tranh hồ nghi nhăn mày.
Triệu Tuấn lấy lòng cười nói: " Đại nhân mắt sáng như đuốc, tuy ta không có võ công, nhưng tục ngữ nói minh thương dễ tránh, đâm sau lưng khó phòng, so công phu ta đương nhiên không bằng người ta, nhưng nếu đưa người tới chỗ tối, sau đó mới xử lý, hung hăng đánh một gậy, thần tiên cũng khó phòng bị."
Phương Tranh nghe vậy mặt mày đen thui, trong lòng còn sợ hãi sờ sờ sọ khỉ, người này nói chuyện con mẹ nó quá có đạo lý!
Phương Tranh thở dài, thảo nào người bên trên Triệu Tuấn sau khi diệt khẩu hắn thất bại tại Thanh Long sơn, liền không hề tiếp tục hành động, nguyên lai Triệu Tuấn cái gì cũng không biết, người ta có muốn bức cung thế nào cũng không được, có hỏi cũng là vô ích.
Nhu nhu mặt, Phương Tranh quay đầu nhìn Ôn Sâm. Nhưng phát hiện vẻ mặt của hắn cũng đang khổ sở, đầu mối vụ án bắt cóc tống tiền, phảng phất như đến chỗ Triệu Tuấn thì hoàn toàn bị chặt đứt, nếu muốn tra ra người làm chủ phía sau màn, còn khó hơn lên trời.
Bọn họ rõ ràng là một tổ chức có kết cấu nghiêm mật, trong tổ chức này đều liên hệ theo hàng dọc, dù là một người trong đó bị bắt, cũng không hỏi ra được tình báo gì khác. Phương Tranh âm thầm cảm thấy lạnh lòng, kết cấu nghiêm mật, hành sự tàn khốc máu lạnh, từ lúc nào ta trêu chọc đến bọn họ? Có lẽ nói, địa vị của ta trong triều đình đã cản lộ người khác, cho nên phải trừ diệt ta thật nhanh?
" Triệu Tuấn, tình báo ngươi cung cấp, nói thật, rất không có giá trị." Phương Tranh lạnh lùng nói: " Nếu ngươi chỉ biết những việc này, vậy xin lỗi, ngươi sống trên đời chỉ là lãng phí lương thực. Ta chỉ đành đem ngươi tử hình tại chỗ thôi. Ám sát đồng thời bắt cóc mệnh quan triều đình, vốn là tội chết, hiện tại đem ngươi giết cũng không quá đáng."
Triệu Tuấn nghe vậy kinh hãi, hiện tại hắn đã không còn dáng dấp kiêu ngạo như lúc ở Thanh Long sơn. Bây giờ kẻ khác là dao thớt, ta là thịt cá, làm gì còn tiền vốn để kiêu ngạo? Hắn sợ nhất chính là Phương Tranh thấy hắn không còn giá trị lợi dụng, một đao chém chết hắn.
Dù sao hắn cùng Phương Tranh ngoại trừ mưu hại cùng người bị mưu hại ra, hai người còn là tình địch, với bản tính của Phương Tranh, rất khó nói hắn có thực sự giết mình hay không.
Triệu Tuấn sợ đến cả người run rẩy, thân thể run lên bần bật, sắc mặt tái nhợt kêu lên: " Đại nhân! Phương đại nhân! Đừng giết ta! Ta còn biết một tình báo, cầu xin đại nhân tha ta một mạng!"
Đôi mắt Phương Tranh và Ôn Sâm sáng lên, quát to: " Nói nhanh lên!"
Triệu Tuấn đầy mặt kinh khủng, hô hấp gấp gáp nói: " Đại nhân, có một lần khi ta gặp Hổ Vân Sinh thì nghe hắn đang lẩm bẩm một mình, ta nghe được hắn nói cái gì là " Dương Châu chủ tử"…"
Nói xong Triệu Tuấn dập đầu lia lịa, vừa khóc vừa nói: " Đại nhân, những gì ta biết đều đã nói, ta thực sự đều nói hết rồi! Cầu xin đại nhân tha ta một mạng a…"
Ánh mắt Phương Tranh sáng lên, Dương Châu, người làm chủ phía sau màn chẳng lẽ có liên quan đến Dương Châu phủ? Chẳng lẽ người nọ đang ở tại Dương Châu? Nhưng Dương Châu lớn như vậy, biển người mênh mang, niên đại này lại không có bản đồ ảnh chụp, từ đâu tìm đây? Còn có cái gì " chủ tử", những từ then chốt này, đang dần dần thành hình trong lòng Phương Tranh.
Phương Tranh nhìn Ôn Sâm nói: " Mau nhanh phân phó xuống dưới, phái mấy Ảnh Tử lão huynh đệ đắc lực, suốt đêm đi Dương Châu, bắt tay vào điều tra, thuận tiện bảo Triệu Tuấn vẽ lại tướng mạo của Hổ Vân Sinh, nhất định phải đào được người sau lưng hắn ra!"
Ôn Sâm vội vàng cung kính tuân mạng, xoay người đi ra ngoài. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhìn Triệu Tuấn đang lo sợ bất an, Phương Tranh cười tủm tỉm nói: " Triệu huynh, chuyện công đã nói xong, kế tiếp chúng ta nói một chút việc tư."
Lúc này Triệu Tuấn rất sợ Phương Tranh giết chết hắn, xong hết mọi chuyện, nghe vậy liền lắp bắp nói: " Việc tư gì vậy?"
Phương Tranh cười thật hiền lành: " Việc tư, là vị hôn thê của ngươi, La Nguyệt Nương cô…"
Triệu Tuấn bỗng nhiên ngẩng đầu, vô ý thức thốt ra: " Của ta!"
" Ân?" Phương Tranh nhướng mày, giọng nói bất thiện: " Của ngươi? Với hình dáng này của ngươi, ngươi xứng đôi với nàng sao? Cái gì của ngươi? Không phải ngươi chỉ treo danh nghĩa vị hôn phu thôi sao? Lại không cùng nàng có ý nghĩa phu thê thật sự, nàng không phải là vật phẩm, cũng không phải là thứ gì linh tinh, dựa vào cái gì nói là của ngươi? Nghe ngươi nói chuyện thì biết, ngươi cũng không phải là một người tôn trọng phụ nữ, ngươi có chỗ nào xứng đôi nàng?"
Triệu Tuấn vừa nói ra khỏi miệng liền ý thức được mình đã nói sai. Hiện tại đang ở dưới mái hiên nhà người, có thể giữ được mạng hay không còn khó nói, dù ăn gan báo, còn dám cùng Phương Tranh giành nữ nhân? Thực sự là quá chán sống.
Triệu Tuấn vội vàng bồi cười nói: " Của ngài, nàng là của đại nhân…"
Phương Tranh biểu lộ vẻ thỏa mãn trẻ nhỏ dễ dạy, vỗ vỗ vai Triệu Tuấn, cười nói: " Từ xưa có câu nói, thức thời vụ là kẻ tuấn kiệt, tốt, ngươi quả nhiên là một tuấn kiệt! Ngày mai ngươi viết một phong thư từ hôn giao cho ta, đương nhiên, ta cũng sẽ không để cho ngươi có hại, hiện nay ngươi tạm thời ở chỗ này, chờ chuyện này trôi qua, ta sẽ tha cho ngươi, sau đó mua cho ngươi một tòa nhà lớn, lại mua thêm hai nữ tử thanh lâu sắc nghệ kiêm toàn về tặng cho ngươi, chỉ cần lần sau ngươi gặp La Nguyệt Nương thì đừng nói là ta bức ngươi thối hôn là được, thế nào, thành giao chứ?"
Triệu Tuấn nguyên lai có vài phần cảm tình đối với La Nguyệt Nương, nhưng cảm tình không thể thay thế được tính mạng!
Mạng nhỏ của hắn bây giờ gắt gao nằm trong tay Phương Tranh. Hắn làm sao dám không đáp ứng? Hơn nữa xưa nay La Nguyệt Nương rất mạnh mẽ dữ dằn, Triệu Tuấn ở chung cùng nàng, từ trước đến nay rất nhiều điều không hợp, hôm nay bị Phương Tranh uy hiếp, cùng nàng từ hôn, Triệu Tuấn cũng không biểu hiện ra vẻ gì không muốn, trái lại thật sảng khoái đáp ứng.
Phương Tranh thấy Triệu Tuấn đáp ứng từ hôn, trong lòng không khỏi vui mừng, thỏa mãn vỗ vai Triệu Tuấn nói: " Không tệ không tệ, Triệu huynh dễ nói chuyện như vậy, ta cảm thấy rất vui mừng. Ngươi yên tâm, không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi nhất định sống đến tám mươi tuổi, thê thiếp thành đàn. Hưởng phúc đầy nhà, con cháu cả sảnh đường, hưởng tình cảm gia đình vui vẻ, oa ha ha ha!"
Nói xong Phương Tranh cười lớn đi ra nhà giam, chỉ còn lại một mình Triệu Tuấn sắc mặt tái nhợt đứng ngây ngốc trong nhà giam, liên tục chà lau mồ hôi lạnh trên trán. Đi ra nhà tù, Phương Tranh vặn mạnh thắt lưng một cái, thoải mái thở ra, sau đó tâm tình của hắn không hiểu bắt đầu bất an.
Buộc Triệu Tuấn từ hôn, chuyện này có phải làm ra không phúc hậu hay không? Tuy nói Triệu Tuấn cũng không phải là người tốt gì, nhưng dù sao hắn cũng là hôn phu của La Nguyệt Nương, khi cha mẹ họ còn trên đời đã ưng thuận hôn sự, hôm nay chỉ bằng vào một câu nói của mình, Triệu Tuấn đành phải buông tha, trong lòng tiểu tử này chẳng lẽ không ghi hận? Triệu Tuấn có ghi hận cũng chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại Phương Tranh lo lắng nhất chính là, nếu La Nguyệt Nương biết hắn buộc Triệu Tuấn từ hôn, không biết sẽ có phản ứng ra sao? Có thể tưởng tượng, nàng tuyệt đối sẽ không khen ngợi hắn làm việc đắc lực chút nào.
Kỳ quái, kẻ khác khi ăn chơi trác táng khi nam hiếp nữ thế nào lại làm được sinh động như vậy, nhưng còn vui vẻ vô cùng, cao hứng bừng bừng. Vì sao đến phiên mình lại cảm thấy chột dạ? Chẳng lẽ bởi vì lương tâm của bổn thiếu gia quá thừa thãi? Đối với một người lập chí làm một thiếu gia ăn chơi trác táng mà nói, đây là hiện tượng không tốt. Từ hôn thì từ hôn, là bổn thiếu gia bức bách thì thế nào? Đối với loại hôn nhân phong kiến này, nên nghiêm túc ném xuống mặt đất, sau đó hung hăng giẫm lên, để cho nó vĩnh viễn không thể trở mình! Bỏ đi gông xiềng phong kiến, có thể hô hấp không khí tự do, bổn thiếu gia đang làm việc thiện nha!
Từ chột dạ đến lẽ thẳng khí hùng, lịch trình mưu trí của Phương Tranh chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn chuyển biến.
Phất nhẹ chiếc khăn vuông rộng thùng thình của văn sĩ, trên mặt Phương Tranh lộ ra dáng tươi cười mỹ mãn, nghênh ngang hướng ngoài cửa doanh địa đi đến. Hôm nay La Nguyệt Nương đã được từ hôn, việc thiện như vậy, tối nay phải cùng Mập Mạp đi Tần Hoài lên thuyền hoa uống rượu, xem như khen ngợi, dù sao trên thuyền hoa cũng có rất nhiều nữ tử bất hạnh đang đợi Phương đại thiếu gia cứu vớt.
Phương Tranh về đến nhà thì trời đã nhanh vào đêm. Tôn quản gia đang chờ hắn tại cửa lớn, thấy Phương Tranh trở về, Tôn quản gia tiến ra đón, nói có khách đang chờ hắn trong tiền sảnh.
Phương Tranh không khỏi ngẩn người, mình chỉ mới quay trở lại kinh thành, phụng chỉ ở nhà nghỉ ngơi, suốt hai ngày cũng không cần lên triều, lại có ai không hiểu biết, đến nhà quấy rối?
Đi vòng qua bức tường bằng ngọc lưu ly, đi qua tiền viện cây cỏ trùng điệp, Phương Tranh đi tới tiền sảnh. Giương mắt vừa nhìn, đã thấy người đang ngồi trong tiền sảnh nhàn nhã uống trà. Đó không phải ai khác, chính là Tiêu Hoài Viễn đã lâu không gặp. Tiểu tử này phảng phất như đang ở nhà mình, vô cùng tùy tiện, ngồi ngay trên ghế thái sư, còn bắt chéo một chân, đầu ngón chân đang nhún nhún, dáng vẻ này làm gì giống khách nhân, rõ ràng là một tên côn đồ đến thu tiền bảo hộ.
Phương Tranh vừa nhìn thấy dáng dấp hắn liền tức giận, có người tới nhà làm khách giống như ngươi sao? Thái tử điện hạ, lão bản của ngươi tới nhà của ta, đều nhã nhặn hữu lệ, lời nói ôn hòa, ngươi đến nhà ta lại tỏ ra kiểu đại gia, hiện tại người trẻ tuổi đúng thật là không hiểu lễ phép!
Đang đứng ngay cánh cửa làm bằng gỗ điêu khắc tượng hoàng lê, Phương Tranh quay đầu quát lớn: " Người đâu! Đóng cửa, thả Đại Hoàng! Cắn chết người này thiếu gia có phần thưởng!"
Tiêu Hoài Viễn nghe thanh âm của Phương Tranh, không khỏi vui vẻ, nhưng sau khi nghe xong nội dung câu nói của hắn, thất sắc nói: " Phương huynh! Đừng xung động! Là tiểu đệ Tiêu Hoài Viễn!"
Phương Tranh cũng không hề nhìn hắn, nghiêng đầu nói: " Nói bậy! Tiêu huynh là một quân tử nho nhã lễ độ, hắn làm sao lại giống như một tên lưu manh thu tiền bảo hộ? Người đâu! Thả Đại Hoàng!"
Tiêu Hoài Viễn hướng Phương Tranh vái chào, cười khổ nói: " Phương huynh, tiểu đệ sai rồi, đệ không nên có dáng vẻ thất lễ tại quý phủ, đặc biệt hướng Phương huynh bồi tội, mong Phương huynh bao dung."
Lúc này Phương Tranh mới quay đầu lại, làm như mới nhận ra Tiêu Hoài Viễn, vẻ mặt vui mừng nói: " Ai nha! Đây không phải là Tiêu huynh đó sao? Một ngày không gặp, như cách ba thu, ngươi không nói lời nào thiếu chút nữa ta nhận không ra ngươi nữa. Ai nha, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Người đâu, tạm thời không cần thả Đại Hoàng."
Tiêu Hoài Viễn ngạc nhiên nói: " Xin hỏi Phương Huynh, Đại Hoàng là vị huynh đệ nào?"
Phương Tranh nghiêm trang nói: " Đại Hoàng là bạn tri kỷ của tiểu đệ, rất có vài phần tương tự Tiêu huynh."
Tiêu Hoài Viễn có chút tâm thần không an, nghe vậy chắp tay cho có lệ: " Như vậy tiểu đệ nên hảo hảo kết bạn một phen mới được."
Đúng lúc Đại Hoàng vừa cúi đầu, đang thí điên thí điên chạy tới.
Phương Tranh nhanh miệng nhiệt tình giới thiệu: " Tiêu huynh, vị huynh đài này chính là Đại Hoàng, hai người các ngươi nên hảo hảo thân cận…"
Tiêu Hoài Viễn ngây cả người, lập tức xấu hổ chắp tay hướng Đại Hoàng nói: " Ách, hạnh ngộ, hạnh ngộ."
Đại Hoàng cao ngạo liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, sau đó nghiêng đầu, dùng tư thế mười phần ưu việt, ngạo nghễ chạy đi.
Phương Tranh nhìn vẻ mặt xấu hổ không ngớt của Tiêu Hoài Viễn, trên mặt tràn đầy nụ cười xấu xa. Sau này phải cấp cho người này một biệt hiệu, gọi " Cẩu Bất Lý" ( cả chó cũng không để ý tới), phi thường chuẩn xác.
Phương Tranh ngồi xuống ghế thái sư nơi tiền sảnh, chậm rãi bưng chén trà, uống vài hớp, sau đó tà tà nhìn Tiêu Hoài Viễn, thình lình mở miệng hỏi: " Đến tặng lễ?"
" A?" Tiêu Hoài Viễn nghe vậy ngạc nhiên, nhất thời thất thần.
Phương Tranh mất hứng nhíu nhíu mày, hai mắt nhìn nóc nhà, trong miệng lẩm bẩm: " Thực sự là thói đời nha! Đến nhà không tặng lễ thì cũng thôi, còn giả vờ nghễnh ngãng, rốt cục là làm sao vậy?"
Tiêu Hoài Viễn cười khổ nói: " Phương huynh, người giàu có địch quốc, không cần đòi tiền trên người tiểu đệ đó chứ? Tiểu đệ làm tên sai vặt trong phủ thái tử, mỗi tháng chỉ có ba lượng bạc vụn, ngươi cần gì phải chơi tiểu đệ đây?"
Phương Tranh nghe nhắc tới bạc thì liền đau, nghe vậy bưng quai hàm thống khổ rên rỉ một tiếng: " Ai nói ta giàu có địch quốc? Hiện tại ta còn nghèo hơn cả tên ăn mày, ai! Gần đây thiếu tiền thiếu rất nghiêm trọng."
Lập tức Phương Tranh biến sắc, sầm mặt nói: " Nếu không phải đến tặng lễ, ngươi tới nhà của ta làm chi?"
Đối với hoàng thượng, đối thái tử, đối với quan viên triều đình, Phương Tranh không có biện pháp đành giở khuôn mặt tươi cười ra đón chào, thế nhưng đối với Tiêu Hoài Viễn, hắn nghĩ không cần phải quá mức khách khí. Có người để mình có thể lên mặt lên mũi, Tiêu Hoài Viễn là thuộc trong số đó.
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy, thần tình lập tức liền nghiêm túc nói: " Phương huynh, ngươi cũng biết hiện tại ngươi đã…"
Phương Tranh lạnh lùng ngắt lời: " Nguy trong sớm tối phải không? Lại là câu cũ rích này. Ngươi không thể thay đổi mới mẻ một chút sao? Ta nói rốt cục ngươi muốn làm gì? Hai ta quen biết cũng có hơn nửa năm phải không? Ngươi vẫn biểu hiện kiểu lén lút, rồi lại bình thường làm trò kỳ lạ nói cho ta biết một ít tình báo kỳ lạ, dường như chuyện trên trời dưới đất ngươi đều biết, đã biết sao không nói thẳng thắn, hết lần này tới lần khác lại làm như một quả phụ che cửa buôn bán lén, cởi phân nửa lưu phân nửa, ngươi nghĩ như vậy vui lắm sao?"
Tiêu Hoài Viễn thất thần, một lát ha ha nói: " Ách, Phương huynh, thân phận của ta thật sự không thể nói, tiểu đệ đúng là có chỗ khó khăn."
" Với giao tình thâm hậu giữa hai ta, ngươi cũng không thể nói sao?"
Tiêu Hoài Viễn nghe vậy cảnh giác nhìn xung quanh một chút, sau đó ghé vào bên tai Phương Tranh nói nhỏ: " Vậy ngươi có thể bảo thủ bí mật không?"
Hai mắt Phương Tranh sáng ngời, tiểu tử này rốt cục chịu nói ra thân phận của hắn!
Phương Tranh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, liên tục nói: " Được được! Đương nhiên được! Nói mau nói mau!"
Tiêu Hoài Viễn hướng hắn cười cười, sau đó ghé vào lỗ tai hắn thần bí nói: "…"
Phương Tranh: "…."
Một lúc lâu.
" Người đâu! Đóng cửa, thả Đại Hoàng!"
" A! Phương huynh bớt giận, tiểu đệ sai rồi!"
Phương Tranh sầm mặt nói: " Được, thân phận của ngươi ta không hỏi, ta chỉ hỏi ngươi, lần trước ta bị người bắt cóc tống tiền, ngươi trước đó có biết hay không? Vì sao không sớm nhắc nhở ta?"
Tiêu Hoài Viên kêu oan: " Ai nha! Thật oan chết tiểu đệ! Chuyện này ta làm sao biết trước?"
Con ngươi Phương Tranh chuyển vòng vo, sau đó thay vào khuôn mặt tươi cười, nói: " Nếu Tiêu huynh đối với quan trường và dân gian tại kinh thành rõ như lòng bàn tay, sao không nói cho tiểu đệ, người làm chủ phía sau màn bắt cóc ta, rốt cục là vương bát đản phương nào? Tiểu đệ vô cùng cảm kích."
Tiêu Hoài Viễn lắc đầu nghiêm mặt nói: " Điều này ta thật không biết, Phương huynh, ta đã sớm nói qua, ta đối với ngươi cũng không địch ý, từ lập trường nào đó mà nói, ta thậm chí là trợ lực lớn của ngươi. Nếu ta biết trước có người muốn hại ngươi, khẳng định sẽ nói cho ngươi biết."
Phương Tranh cười cười, nhàn nhạt nói: " Được rồi, chuyện này chúng ta không nói nữa. Ngươi tới nhà của ta khẳng định không chỉ là an ủi ta đơn giản như vậy. Đi thẳng vào vấn đề đi, ngươi đến hàn xá rốt cục có chuyện gì làm?"
Tiêu Hoài Viễn đè thấp thanh âm, ghé vào bên tai Phương Tranh nói: " Hôm nay ta muốn nói với ngươi chuyện thái tử, cùng với mấy vương gia khác. Phương huynh, việc này trọng yếu hơn nhiều chuyện truy tra kẻ làm chủ phía sau bắt cóc ngươi."
/404
|