Trước tiểu lâu nơi ở của Hàn Diệc Chân, có hơn mấy chục cây chu đào, đang là mùa xuân, hoa đào nở rộ, rực rỡ chói mắt, cánh hoa năm màu được gió xuân nhẹ phẩy, bay xuống cánh hoa lả tả.
Hàn Diệc Chân đứng trong rừng đào, gió nhẹ phất qua tay áo của nàng, phiêu nhiên như tiên, cùng hoa đào thưa thớt trong rừng hòa lẫn tôn vinh nhau, hình ảnh duy mỹ, dường như tiên cảnh.
Lúc này Hàn tiên tử phảng phất như gặp phải phiền não nhân gian. Đôi mày thanh tú cau lại, thỉnh thoảng cắn cắn môi dưới, có vẻ đặc biệt chọc người thương tiếc.
Mỹ nhân mặt mày ẩn nỗi sầu, cũng không hoàn toàn đều là nỗi sầu tình tự, Hàn Diệc Chân đó là ngoại lệ.
Nàng phiền lòng chính là tình cảnh hiện nay của Hàn gia. Tri phủ bảy phủ đều bị Phương Tranh giam vào đại lao, quan trường Giang Nam khiếp sợ, như vậy có thể tưởng tượng, khi tin tức truyền khắp Hoa triều, phản ứng của triều đình và dân gian sẽ kịch liệt đến cỡ nào. Những chuyện này vốn không hề liên quan tới nàng, nhưng hầu như cùng lúc bảy vị tri phủ bị bắt, người gác cổng của Hàn gia đại trạch liền đưa tới một phong thư, nội dung bên trong phong thư làm nàng bắt đầu nghĩ nguy cơ Hàn gia đã tới.
Trên phong thư viết chỉ một chữ, trên tờ giấy trắng như tuyết, chỉ có một vết máu làm kẻ khác nhìn thấy mà giật mình, vết máu đã khô cạn, biến thành màu sẫm đen, mơ hồ tản ra máu tanh làm kẻ khác buồn nôn.
Lúc Hàn Trúc mở lá thư ra, sắc mặt liền trở nên tái nhợt không gì sánh được.
Đây rõ ràng là cảnh cáo và uy hiếp. Hàn gia đặt chân Giang Nam hơn trăm năm, thuận cảnh hay nghịch cảnh đều kinh lịch qua, nhưng chẳng bao giờ bị người uy hiếp như vậy, lúc đó Hàn Diệc Chân đứng ngay một bên, thấy vết máu trên giấy viết thư, lòng của nàng cũng dần dần chìm vào đáy cốc.
Không cần đoán, phong thư này đương nhiên do người sau màn đưa tới, trong lòng Hàn gia biết rõ ràng, vết máu này, chính là tượng trưng cho tương lai của Hàn gia!
Hàn gia là người đầu tiên cũng là người duy nhất, bằng tốc độ nhanh nhất đầu nhập vào triều đình khâm sai, cử động này khiến cho các thế gia khác của Giang Nam hoặc nhiều hoặc ít đều bất mãn, đương nhiên, bất mãn nhất trong đó chính là người sau màn của thuế án, mà Hàn gia biểu hiện ra tư thái còn là hoàn toàn không nhìn ánh mắt những người khác, quyết tâm đứng bên cạnh triều đình. Dần dần, liền cùng với những thế gia khác đứng vào vị trí đối địch, thay lời khác nói, Hàn gia tại Giang Nam đã bị cô lập.
Từ xưa thế gia cùng triều đình hợp tác không phải không có, nhưng thời thế hôm nay khác nhau, khâm sai hạ Giang Nam, bề ngoài là vì thiên tử tuần thú, trên thực tế rất nhiều thế gia cũng ngửi được mùi vị, đây là tân hoàng muốn bắt thế gia Giang Nam ra khai đao, Hàn gia lúc này đầu phục triều đình, rõ ràng là đem chính mình vào vị trí phản bội các thế gia khác.
Lần này khâm sai hạ Giang Nam, nếu thành công, thế lực Hàn gia sẽ càng trở nên cường thịnh, quan trường thương trường dân gian sẽ thẩm thấu càng nhiều đệ tử trong tộc. Từ nay về sau Hàn gia ở tại Giang Nam, địa vị đệ nhất thế gia lại càng vững chắc không thể dao động, thế nhưng nếu như lần này khâm sai không thể thành công thanh trừ Giang Nam chướng khí, cuối cùng lại đầu voi đuôi chuột, phẫn nộ quay về kinh, như vậy hạ tràng của Hàn gia…
Càng làm cho Hàn Diệc Chân đau đầu chính là, người sau màn Giang Nam thuế án rõ ràng đối với Hàn gia sản sinh địch ý phi thường lớn, với thế lực thâm bất khả trắc của hắn mà nói, muốn Hàn gia cửa nát nhà tan, cũng không quá khó khăn, bức thư không chữ nhưng ngầm cảnh cáo và uy hiếp, đó là muốn nói cho Hàn gia, hay nhất đừng đứng chung với khâm sai, bằng không Hàn gia sẽ máu chảy thành sông.
Hàn Diệc Chân do dự, dao động.
Đây không phải là nói giỡn, trăm năm căn cơ của Hàn gia nếu vì đầu nhập vào triều đình mà bị nhổ tận gốc, thì nàng làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của Hàn gia?
" Chân nhi, đang suy nghĩ gì?" Thanh âm trầm thấp của Hàn Trúc đánh vỡ trầm tư của nàng.
Hàn Diệc Chân cười khổ, xoay người nhìn Hàn Trúc, nhẹ nhàng nói: " Cha, cha thật quyết định nghĩa vô phản cố giúp Phương Tranh sao?"
Nhắc tới tên Phương Tranh, Hàn Diệc Chân không khỏi âm thầm cắn răng, tên lưu manh vô sỉ vô đức kia, rốt cục ở địa phương nào được cha nhìn trúng, lại nguyện dốc hết toàn bộ lực lượng Hàn gia đi giúp hắn?
Hàn Trúc mỉm cười lắc đầu, sửa lại: " Đây không phải giúp Phương Tranh, mà là giúp triều đình, Hàn gia chúng ta nếu muốn bảo tồn cơ nghiệp trăm năm, nếu muốn phát dương quang đại, sẽ không thể đứng ở mặt đối lập triều đình, bằng không, cửa nát nhà tan sẽ là tất nhiên."
Cắn cắn môi dưới, Hàn Diệc Chân nói: " Cha, ngài có nghĩ tới hay không, nếu lần này Phương Tranh truy tra thuế án thất bại, vô công mà về, Hàn gia chúng ta sẽ đối mặt tình cảnh nào?"
Hàn Trúc ha ha cười, trong lời nói tận hiển khí thế hào sảng: " Thất bại thì thất bại, cùng lắm Hàn gia chúng ta toàn tộc dời khỏi Giang Nam đổi lại một địa phương khác cư ngụ, thiên hạ to lớn, nơi nào không thể đặt chân? Chỉ cần triều đình đối với Hàn gia có hảo cảm, ba năm năm sau Hàn gia sẽ được sự trợ giúp của triều đình mà khôi phục lại nguyên khí, thế nhưng, nếu như chúng ta cố ý chống đối triều đình, làm cho hoàng thượng triều đình đại thần lưu lại một ấn tượng xấu kiệt ngạo bất tuân, ủng thế tự trọng, sớm muộn có một ngày, Hàn gia sẽ gặp tai ương diệt tộc, ánh mắt các thế gia gia chủ Giang Nam quá mức thiển cận, chỉ muốn làm thổ hoàng đế tại Giang Nam, luyến tiếc gia nghiệp hơn trăm năm, cho nên cũng không dám và không nguyện đầu hướng triều đình, bọn họ, hừ! Bọn họ rất nhanh sẽ hiểu rõ, tuyển trạch hôm nay là không khôn ngoan cỡ nào!"
" Cha, ngài giá định chuyến này Phương Tranh nhất định có thể phá thuế án, bắt được người sau màn sao?"
Nói đến cùng, thuế án mới là then chốt phân minh sự thắng bại.
Hàn Trúc cười nói: " Phương Tranh người này, nhìn như táo bạo ngả ngớn, trên thực tế hắn có chủ kiến của chính mình, lão phu từng tra qua một ít kinh lịch trước đây của hắn ở trong kinh thành. Phát hiện người này từ yên lặng vô danh, đến chấp chưởng quyền cao, ngoại trừ vận khí tốt, phong cách hành sự của hắn cũng phi thường khiến người kinh dị. Binh pháp có câu: Phàm chiến người, dĩ chính hợp, dĩ kỳ thắng*. Phương Tranh người này hành sự chưa từng theo con đường chính đạo, nói hay làm đều là nghiêng ngả, từ hiến kế lui Đột Quyết, đến suy sụp Phan thượng thư, sau đó thiết kế bình loạn thái tử, mỗi một sự kiện hắn làm, phảng phất đều làm kẻ khác không cách dự liệu. Cho nên người Đột Quyết lui, Phan thượng thư đã chết, thái tử cũng đã chết, nhưng chức quan của hắn càng làm càng lớn. Phải thừa nhận, người này thật có vài phần bản lĩnh, chỉ là bản lĩnh của hắn giấu dưới biểu tượng xảo quyệt của hắn, làm người thường không thể phát giác mà thôi." (*: Phàm là đánh nhau với người ta, không dùng thủ đoạn đoan chính, cho nên mới chiến thắng.)
Hàn Diệc Chân oán hận cắn môi dưới, vẻ mặt không ủng hộ. Ta chỉ biết, tên lưu manh chết tiệt này từng ngầm khinh bạc ta vài lần, người hoang dâm thất đức như vậy, có thể phá được vụ án này hay sao?
Hàn Trúc than thở: " Chẳng hiểu vì sao, ta đối với vị khâm sai đại thần còn trẻ tuổi này rất có lòng tin. Thật làm ta mỏi mắt trông chờ, nhìn hắn đột nhiên có thể mang đến nỗi vui mừng nào. Hàn Trúc nghiêng đầu nhìn nữ nhi một chút, vô hạn yêu thương vuốt ve mái tóc của nàng, than thở: " Chân nhi, nhìn người không chỉ nhìn tướng mạo, không nên bị biểu hiện bên ngoài cùng lời nói của người mà bị mê hoặc, do đó phán đoán sai lầm bản tính và tâm trí của một người, người cơ trí như con, có thể nào không rõ đạo lý này? Con đang là người trong cuộc! Lời thật nói cho chan, con có phải sản sinh tình cảm đối với Phương Tranh?"
Hàn Diệc Chân cả kinh, sau đó gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, gấp giọng nói: " Cha, thế nào khả năng! Sao con lại thích tên lưu manh không biết xấu hổ kia? Nếu không phải hắn là khâm sai triều đình, con hận không thể một đao giết hắn mới tốt."
Hàn Trúc cười cười từ chối cho ý kiến, nói: " Mấy năm nay con vẫn một mình, vì Hàn gia làm việc vất vả, làm lỡ chuyện chung thân của con, Chân nhi, con cũng nên lo lắng chuyện của mình một chút."
Dừng một chút, Hàn Trúc lại nói: " Mấy ngày trước đây, Diệp gia Hàn Châu nhắc tới chuyện cầu thân, nhị công tử Diệp gia con cũng nhận thức, dáng dấp có chút tuấn tú, thái độ làm người cũng nho nhã lễ độ, nếu Hàn gia đám hỏi cùng Diệp gia, quyền thế và tiền tài gia tộc đều có thể phát triển thật nhanh, đương nhiên, trước tiên phải do con đồng ý, nếu con có ý, vi phụ liền đáp ứng sính lễ của Diệp gia, nếu con không muốn, việc này liền không bao giờ nhắc nữa."
Gương mặt Hàn Diệc Chân đỏ lên, cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: " Cha, con không có ấn tượng đối với Diệp nhị công tử, nhưng…nếu hai nhà đám hỏi đối với Hàn gia có ích, nữ nhi nguyện ý suy nghĩ chuyện hôn sự này, hiện tại Hàn gia nguy cơ trọng trọng, để chờ dẹp loạn việc này xong, lại nhắc tới đi."
Cha con Hàn gia vì chuyện thuế án lo lắng không ngớt, nhưng khâm sai Phương đại nhân lúc này cũng rất thoải mái. Hắn đang thân thiết ôm vai Thái Vương, cả hai cao hứng bừng bừng đi dạo thanh lâu.
Thanh lâu có tên là Tàng Hương Viện, một tên rất nhã, cô nương bên trong đương nhiên cũng như tên, thanh nhã thoát tục, ăn nói bất phàm.
Còn chưa bước vào cửa Tàng Hương Viện, Thái Vương liền dừng bước, thần tình ngưng trọng nói: " Chậm đã, Phương huynh!"
Phương Tranh ngẩn người, không giải thích được nhìn phía hắn.
Thái Vương khái khái hai tiếng, nghiêm trang nói: " Loại chuyện dạo thanh lâu này, ta rất ít kinh lịch qua, Phương huynh xem ra là tay già đời, có chuyện chúng ta phải trước tiểu nhân sau quân tử thôi."
" Chuyện gì?"
" Là ai mời khách, ai trả tiền?"
Phương Tranh kinh ngạc đến tròng mắt đều bắn ra tới: " Thái Vương ca ca, ngươi là vương gia nha, hơn nữa còn là vương gia xem tiền tài như cặn bã, hôm nay sao lại hỏi ta điều này? Thật tục a."
Thái Vương cười khổ: " Không phải ta tục, có người nói cho ta biết, nhân phẩm của ngươi không tốt, bình thường chiếm xong tiện nghi liền chạy, lưu lại một người coi tiền như rác giúp ngươi trả tiền, tiền bạc đối với ta mà nói là chuyện nhỏ, nhưng ta không muốn coi tiền như rác đối với ngươi."
" Ai nha? Con mẹ nó là ai bịa đặt? Ta là người vô sỉ như vậy sao? Rất xấu rồi!" Phương Tranh nghĩ giống như bị người vũ nhục, tâm tình kích động nhảy lên mắng to.
Lập tức Phương Tranh dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mắt nhìn Thái Vương nói: " Tiêu Hoài Viễn?"
Thái Vương mỉm cười không nói.
" Ta đã biết là hắn! Tên kia không có lòng tốt, bình thường phía sau hãm hại ta, lần này trở về kinh thành, ta sẽ báo cáo hoàng thượng, đem thiến hắn tiến cung làm thái giám, ta bảo đảm cho hắn làm đại nội tổng quản."
" Ta bất quá chỉ để cho hắn mời ăn vài bữa cơm mà thôi, tên keo kiệt."
Thái Vương thật sâu thở dài: " Xem ra Tiêu đại nhân chưa nói sai, ngươi quả nhiên chiếm tiện nghi liền chạy. Phương huynh, hôm nay ta chiếu theo tấm gương, càng xem càng nghĩ hôm nay ta thật giống kẻ coi tiền như rác…"
Phương Tranh cười tủm tỉm ôm lấy bờ vai của hắn: " Khẳng định là ảo giác của ngươi thôi. Yên tâm, hôm nay ta mời khách, tuyệt đối sẽ không trốn giữa đường, với nhân cách cao thượng của ta bảo chứng."
" Nhân cách của ngươi?" Thần sắc Thái Vương càng lo lắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hai người cứ thân mật khăng khít như vậy tiêu sái đi vào Tàng Hương Viện.
Đi vào sân, Phương Tranh nhìn quanh mọi nơi, không khỏi thi hứng, cảm khái ngâm: "Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự lưỡng cá thái giám cuống thanh lâu." ( tạm dịch: Hỏi bậc quân vương có bao nhiêu nỗi sầu, chẳng bằng cùng thái giám dạo chơi thanh lâu.)
Thái Vương sắc mặt xấu xí trừng mắt nhìn hắn.
Phương Tranh thản nhiên cười cười: " Ha ha, nhất thời cảm khái, mới làm thử bài thơ, Thái Vương ca ca nghĩ được chứ?"
Tàng Hương Viện đúng như tên. Kỳ thực cũng là một tòa tứ hợp viện chiếm diện tích rất rộng, tổng cộng hai tầng, cửa viện treo hai ngọn hồng đăng cao cao, ở giữa viện xây một tòa núi giả rất đẹp, bên dưới có một hồ nước trong suốt thấy đáy, dưới hồ cá lội tung tăng, đang nhàn nhã đắc ý trong nước bơi lội.
Đi qua hòn núi giả, đó là lối vào, một phụ nữ trung niên dáng dấp thành thục đang đứng ngay hàng hiên, đương nhiên, cũng không giống như trong ti vi thường diễn, thấy khách nhân liền kêu to: " Cô nương lầu trên lầu dưới ra tiếp khách!" Sau đó trên lầu liền nhào ra một đống lớn oanh oanh yến yến nháy mắt đưa tình với khách nhân. Điều này kỳ thực rất khoa trương, thực tế cũng không phải là như vậy.
Trên thực tế, toàn bộ thanh lâu rất tĩnh, chỉ có tiếng đàn du dương truyền đến, làm tôn thêm làn nước róc rách chảy xuống, ý cảnh có vẻ rất cao nhã.
Lão cưu* đứng ngay hàng hiên, thấy Phương Tranh bọn họ đi vào, liền tiến ra đón. Vén áo thi lễ với hai người, sau đó cất tiếng mềm nhẹ nói: " Hai vị công tử hạnh lâm Tàng Hương Viện, ta xin có lễ. Xin hỏi hai vị công tử, có cô nương nào quen biết hay không? Có lẽ do ta giới thiệu hai vị cô nương cho hai vị, là hầu hai vị uống rượu tâm sự?" ( *: là đàn ông nhưng lại làm nghề tú bà nên gọi bằng lão cưu.)
Phương Tranh phe phẩy quạt, mở ra, sau đó xếp lại, quét mắt nhìn một vòng, cười nói: " Vị mụ mụ này, hôm nay chúng ta tới mua vui, thế nhưng không thích quá mức ầm ĩ."
Chỉ chỉ lên sương phòng trên lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng khách nhân vui cười, Phương Tranh nói tiếp: " Cho nên, hôm nay ta đặt bao hết."
" Bao hết?" Thái Vương hai mắt đăm đăm, vội vàng nói: " Phương huynh, tìm một sương phòng an tĩnh là được, không cần tiêu pha như vậy đâu?"
Phương Tranh chớp mắt cười nói: " Không quan hệ, hôm nay ta có tiền, có tiền chính là đại gia, hôm nay đại gia muốn lúc lắc phô trương, ai cũng không thể ngăn ta, vị mụ mụ này, ngươi nói đúng không?"
Lão cưu ngây cả người, sau đó nói: " Công tử, khách nhân mua vui hôm nay nhiều lắm…nếu thỉnh hết bọn họ đi ra ngoài, sợ rằng Tàng Hương Viện chúng ta phải đắc tội rất nhiều người, công tử đây là muốn làm khó chúng ta."
Phương Tranh cười cười, móc ra ngân phiếu, phách lên tay lão cưu, cười nói: " Như vậy ngươi sẽ không khó khăn nữa chứ?"
Hai mắt lão cưu sáng ngời, tuy nói nhìn qua thấy nàng thanh nhã dịu dàng, thế nhưng lão cưu nào mà không thương tiền chứ? Phương Tranh xuất thủ phóng khoáng như vậy, không khỏi cũng động tâm, hơi suy nghĩ một chút, rốt cục lại lắc đầu, nói: " Công tử, không phải ta không tán thưởng, thật sự là ta không thích hợp đắc tội khách nhân khác, thỉnh công tử thứ lỗi."
Phương Tranh hừ hừ, nói: " Không cần ngươi đắc tội, ta tới làm được rồi."
Nói xong Phương Tranh nhấc đầu, sau đó dồn khí đan điền, bỗng nhiên lớn giọng kêu to: " Chạy mau a! Cháy nhà! Nhanh chạy đi thôi!"
Trên lầu vẫn tiếp tục vui cười, không ai phản ứng hắn, dù là ra ngoài xem, cũng không có một ai.
" Đám hỗn đản háo sắc không muốn sống! Cặn bã! Bại hoại!" Phương Tranh oán hận cắn cắn môi.
Lão cưu cùng Thái Vương nhìn nhau cười khổ, ngươi không háo sắc, không háo sắc ngươi tới nơi này làm chi?
Phương Tranh không cam lòng đảo mắt vòng vo, sau đó tiếp tục dồn khí đan điền, lớn giọng hô to: " Chạy mau! Lão bà nhà ai xông tới bắt gian!"
Những lời này rốt cục thu được hiệu quả.
Chỉ nghe các sương phòng trên lầu tập thể an tĩnh một chút, ngay sau đó truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, sau đso là thanh âm ly chén vỡ nát, hỗn loạn tiếng thét chói tai của cô nương, tiếng quát mắng giận dữ kinh khủng của khách nhân, cửa lớn các sương phòng hầu như cùng mở ra trong một thời gian. Một đám nam nhân xiêm y không chỉnh tề, búi tóc mất trật tự đồng loạt lao ra, hoảng hốt hướng dưới lầu chạy đi, có người thẳng thắn đến mức y phục đều không kịp mặc, trần cả người liền đặng đặng chạy đi ra. Đi tới dưới lầu, các nam nhân không hẹn mà cùng tuyển trạch nhiễu qua cửa chính Tàng Hương Viện, đều từ cửa sau cướp đường mà chạy, là lúc khăn hài cùng tiết khố tung bay, cái yếm lẫn khăn tay cùng phi. Tràng diện hỗn loạn như gặp nạn binh tai.
Thời gian chừng một chén trà nhỏ, trong Tàng Hương Viện ngoại trừ Phương Tranh và Thái Vương, toàn bộ nam nhân đều chạy trốn sạch sẽ, dù con gà trống cũng tìm không ra.
Lão cưu và Thái Vương hai mắt đăm đăm ngây ra nhìn chằm chằm Phương Tranh một lát, Thái Vương cười khổ, nhìn Phương Tranh giơ lên ngón tay cái: " Phương huynh, ngươi thật sự là…thật sự là…"
Suy nghĩ hồi lâu, nhưng nghĩ không ra phải dùng từ gì khích lệ Phương Tranh, Phương Tranh cười tủm tỉm giúp hắn giải vây: " Thật tài tình?"
" Đúng! Thật tài tình!" Thái Vương nhìn cả viện bừa bãi, cười khổ lắc đầu nói: " Phương huynh đối với tâm lý thế nhân đo lường được sâu, ta thực sự thua ngươi."
Gương mặt Phương Tranh co quắp vài cái, trầm mặc một lát, nói: " Đây không phải đo lường được, đây là, ai, là hồi ức thảm thống do kinh nghiệm bản thân ta."
Nhớ ngày trước, Trường Bình tới bắt gian hắn và Phượng tỷ, lúc đó bản thân hắn sợ đến thiếu chút nữa từ năm tầng lầu nhảy xuống, thực sự nghĩ lại đoạn kinh lịch đó mà thấy đáng sợ.
Thái Vương và lão cưu ngạc nhiên không nói gì.
Một lúc lâu, lão cưu giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: " Hai vị công tử thích thanh tĩnh, lần này xem như triệt để thanh tĩnh, thỉnh hai vị công tử lên lầu."
Tuyển một gian phòng nhã tĩnh, Phương Tranh và Thái Vương vừa ngồi xuống, một bàn thức ăn và rượu tinh mỹ đã được nha hoàn bưng tới đặt lên bàn.
Hai người đều tự chọn hai vị cô nương thấy thuận mắt, sau đó liền bắt đầu ăn uống.
Gắp một chiếc lưỡi chim hoàng yến giá trị xa xỉ bỏ vào miệng, Thái Vương nhìn Phương Tranh, cười nói: " Hôm nay Phương huynh thật hăng hái, sao bỗng nhiên muốn dạo thanh lâu vậy? Theo ta được biết, ngươi ở kinh thành cũng mở vài nhà thanh lâu phải không?"
Phương Tranh cười nói: " Đều nói nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, đối với ngươi hôm nay là xài bạc bất chính, thẳng thắn đều đem xài sạch sẽ, đỡ phải bị hoàng đế đệ đệ ngươi mơ mơ hồ hồ xảo trá cướp đi. Ta đây thật oan lắm nha."
Thái Vương ha ha cười nói: " Tứ hoàng đệ là vua của một nước, sao lại xảo trá bạc của ngươi? Ngươi thật đa tâm…"
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh suy sụp: " Ngươi đừng có không tin, hắn đăng cơ liền gõ của ta một ngàn vạn lượng bạc, xao đến mức hiện tại trong ngực ta còn đau đến run run."
Thái Vương chỉ chỉ Phương Tranh, cười nói: " Ngươi còn gạt ta, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Đó là gia sản của thái tử trước kia, vốn nên sung nhập quốc khố, ngươi nộp lên triều đình, đó là việc phải làm."
Phương Tranh bật người lộ ra sắc mặt đanh đá: " Ta đây mặc kệ, ai cướp được là của ai. Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân muốn bạc vì sao hắn không tự mình chém giết mà kiếm? Lão già này cũng chỉ biết lau nước mắt thí điên thí điên vây quanh người ta, chẳng khác nào một lão ăn mày, thấy hắn là tức giận! Ai, không nói việc này nữa, càng nói ta càng bốc hỏa. Thái Vương ca ca, có chuyện ta vẫn rất kỳ quái."
Bàn tay gắp thức ăn của Thái Vương dừng một chút, sau đó bình tĩnh hạ đũa, thản nhiên nói: " Chuyện gì?"
Phương Tranh trên dưới quan sát Thái Vương, cười nói: " Ta cùng Thái Vương ca ca vừa gặp như đã quen lâu, nói thật với ngươi, trong mấy nhi tử của tiên hoàng, trừ ngươi và Mập Mạp ra, mấy người khác đều không phải người gì tốt."
Thái Vương thần tình khổ sáp, lắc đầu cười nói: " Phương huynh, ngươi không phải đang chỉ vào hòa thượng mắng người hói đầu?"
Phương Tranh cười nói: " Vô phương, hôm nay ta cũng chỉ là muốn cùng Thái Vương ca ca nói ra vài câu từ nội tâm, ngươi nghe qua thì thôi, đừng để trong lòng, ta không có ý tứ nhằm vào ngươi. Ngươi xem, mấy nhi tử của tiên hoàng, trừ ngươi và Mập Mạp, những người khác đều bị ta thu thập, thái tử công khai tạo phản, Thọ Vương lén lút tạo phản, Anh Vương lén lút mưu phản, ai, ta nói có phải hoàng gia các ngươi đặc biệt thích chức nghiệp tạo phản này hay không vậy?"
" A? Cái này, hẳn là…hay là, không phải đâu?" Thái Vương nghĩ Phương Tranh rất sắc bén.
Phương Tranh cười cười, giương mắt nhìn Thái Vương, thình lình hỏi: " Thái Vương ca ca, ngươi thế nào? Ngươi có nghĩ tới tạo phản hay không?"
" Phốc." Thái Vương phun ra một ngụm rượu, sau đó gương mặt trướng lên đỏ bừng, ho khan không ngừng.
" Phương…khái khái, Phương huynh, sau này đừng hỏi vấn đề sắc bén như vậy, sẽ chết người đó!" Thái Vương chỉ vào Phương Tranh vừa khái vừa chỉ trích.
Hàn Diệc Chân đứng trong rừng đào, gió nhẹ phất qua tay áo của nàng, phiêu nhiên như tiên, cùng hoa đào thưa thớt trong rừng hòa lẫn tôn vinh nhau, hình ảnh duy mỹ, dường như tiên cảnh.
Lúc này Hàn tiên tử phảng phất như gặp phải phiền não nhân gian. Đôi mày thanh tú cau lại, thỉnh thoảng cắn cắn môi dưới, có vẻ đặc biệt chọc người thương tiếc.
Mỹ nhân mặt mày ẩn nỗi sầu, cũng không hoàn toàn đều là nỗi sầu tình tự, Hàn Diệc Chân đó là ngoại lệ.
Nàng phiền lòng chính là tình cảnh hiện nay của Hàn gia. Tri phủ bảy phủ đều bị Phương Tranh giam vào đại lao, quan trường Giang Nam khiếp sợ, như vậy có thể tưởng tượng, khi tin tức truyền khắp Hoa triều, phản ứng của triều đình và dân gian sẽ kịch liệt đến cỡ nào. Những chuyện này vốn không hề liên quan tới nàng, nhưng hầu như cùng lúc bảy vị tri phủ bị bắt, người gác cổng của Hàn gia đại trạch liền đưa tới một phong thư, nội dung bên trong phong thư làm nàng bắt đầu nghĩ nguy cơ Hàn gia đã tới.
Trên phong thư viết chỉ một chữ, trên tờ giấy trắng như tuyết, chỉ có một vết máu làm kẻ khác nhìn thấy mà giật mình, vết máu đã khô cạn, biến thành màu sẫm đen, mơ hồ tản ra máu tanh làm kẻ khác buồn nôn.
Lúc Hàn Trúc mở lá thư ra, sắc mặt liền trở nên tái nhợt không gì sánh được.
Đây rõ ràng là cảnh cáo và uy hiếp. Hàn gia đặt chân Giang Nam hơn trăm năm, thuận cảnh hay nghịch cảnh đều kinh lịch qua, nhưng chẳng bao giờ bị người uy hiếp như vậy, lúc đó Hàn Diệc Chân đứng ngay một bên, thấy vết máu trên giấy viết thư, lòng của nàng cũng dần dần chìm vào đáy cốc.
Không cần đoán, phong thư này đương nhiên do người sau màn đưa tới, trong lòng Hàn gia biết rõ ràng, vết máu này, chính là tượng trưng cho tương lai của Hàn gia!
Hàn gia là người đầu tiên cũng là người duy nhất, bằng tốc độ nhanh nhất đầu nhập vào triều đình khâm sai, cử động này khiến cho các thế gia khác của Giang Nam hoặc nhiều hoặc ít đều bất mãn, đương nhiên, bất mãn nhất trong đó chính là người sau màn của thuế án, mà Hàn gia biểu hiện ra tư thái còn là hoàn toàn không nhìn ánh mắt những người khác, quyết tâm đứng bên cạnh triều đình. Dần dần, liền cùng với những thế gia khác đứng vào vị trí đối địch, thay lời khác nói, Hàn gia tại Giang Nam đã bị cô lập.
Từ xưa thế gia cùng triều đình hợp tác không phải không có, nhưng thời thế hôm nay khác nhau, khâm sai hạ Giang Nam, bề ngoài là vì thiên tử tuần thú, trên thực tế rất nhiều thế gia cũng ngửi được mùi vị, đây là tân hoàng muốn bắt thế gia Giang Nam ra khai đao, Hàn gia lúc này đầu phục triều đình, rõ ràng là đem chính mình vào vị trí phản bội các thế gia khác.
Lần này khâm sai hạ Giang Nam, nếu thành công, thế lực Hàn gia sẽ càng trở nên cường thịnh, quan trường thương trường dân gian sẽ thẩm thấu càng nhiều đệ tử trong tộc. Từ nay về sau Hàn gia ở tại Giang Nam, địa vị đệ nhất thế gia lại càng vững chắc không thể dao động, thế nhưng nếu như lần này khâm sai không thể thành công thanh trừ Giang Nam chướng khí, cuối cùng lại đầu voi đuôi chuột, phẫn nộ quay về kinh, như vậy hạ tràng của Hàn gia…
Càng làm cho Hàn Diệc Chân đau đầu chính là, người sau màn Giang Nam thuế án rõ ràng đối với Hàn gia sản sinh địch ý phi thường lớn, với thế lực thâm bất khả trắc của hắn mà nói, muốn Hàn gia cửa nát nhà tan, cũng không quá khó khăn, bức thư không chữ nhưng ngầm cảnh cáo và uy hiếp, đó là muốn nói cho Hàn gia, hay nhất đừng đứng chung với khâm sai, bằng không Hàn gia sẽ máu chảy thành sông.
Hàn Diệc Chân do dự, dao động.
Đây không phải là nói giỡn, trăm năm căn cơ của Hàn gia nếu vì đầu nhập vào triều đình mà bị nhổ tận gốc, thì nàng làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông của Hàn gia?
" Chân nhi, đang suy nghĩ gì?" Thanh âm trầm thấp của Hàn Trúc đánh vỡ trầm tư của nàng.
Hàn Diệc Chân cười khổ, xoay người nhìn Hàn Trúc, nhẹ nhàng nói: " Cha, cha thật quyết định nghĩa vô phản cố giúp Phương Tranh sao?"
Nhắc tới tên Phương Tranh, Hàn Diệc Chân không khỏi âm thầm cắn răng, tên lưu manh vô sỉ vô đức kia, rốt cục ở địa phương nào được cha nhìn trúng, lại nguyện dốc hết toàn bộ lực lượng Hàn gia đi giúp hắn?
Hàn Trúc mỉm cười lắc đầu, sửa lại: " Đây không phải giúp Phương Tranh, mà là giúp triều đình, Hàn gia chúng ta nếu muốn bảo tồn cơ nghiệp trăm năm, nếu muốn phát dương quang đại, sẽ không thể đứng ở mặt đối lập triều đình, bằng không, cửa nát nhà tan sẽ là tất nhiên."
Cắn cắn môi dưới, Hàn Diệc Chân nói: " Cha, ngài có nghĩ tới hay không, nếu lần này Phương Tranh truy tra thuế án thất bại, vô công mà về, Hàn gia chúng ta sẽ đối mặt tình cảnh nào?"
Hàn Trúc ha ha cười, trong lời nói tận hiển khí thế hào sảng: " Thất bại thì thất bại, cùng lắm Hàn gia chúng ta toàn tộc dời khỏi Giang Nam đổi lại một địa phương khác cư ngụ, thiên hạ to lớn, nơi nào không thể đặt chân? Chỉ cần triều đình đối với Hàn gia có hảo cảm, ba năm năm sau Hàn gia sẽ được sự trợ giúp của triều đình mà khôi phục lại nguyên khí, thế nhưng, nếu như chúng ta cố ý chống đối triều đình, làm cho hoàng thượng triều đình đại thần lưu lại một ấn tượng xấu kiệt ngạo bất tuân, ủng thế tự trọng, sớm muộn có một ngày, Hàn gia sẽ gặp tai ương diệt tộc, ánh mắt các thế gia gia chủ Giang Nam quá mức thiển cận, chỉ muốn làm thổ hoàng đế tại Giang Nam, luyến tiếc gia nghiệp hơn trăm năm, cho nên cũng không dám và không nguyện đầu hướng triều đình, bọn họ, hừ! Bọn họ rất nhanh sẽ hiểu rõ, tuyển trạch hôm nay là không khôn ngoan cỡ nào!"
" Cha, ngài giá định chuyến này Phương Tranh nhất định có thể phá thuế án, bắt được người sau màn sao?"
Nói đến cùng, thuế án mới là then chốt phân minh sự thắng bại.
Hàn Trúc cười nói: " Phương Tranh người này, nhìn như táo bạo ngả ngớn, trên thực tế hắn có chủ kiến của chính mình, lão phu từng tra qua một ít kinh lịch trước đây của hắn ở trong kinh thành. Phát hiện người này từ yên lặng vô danh, đến chấp chưởng quyền cao, ngoại trừ vận khí tốt, phong cách hành sự của hắn cũng phi thường khiến người kinh dị. Binh pháp có câu: Phàm chiến người, dĩ chính hợp, dĩ kỳ thắng*. Phương Tranh người này hành sự chưa từng theo con đường chính đạo, nói hay làm đều là nghiêng ngả, từ hiến kế lui Đột Quyết, đến suy sụp Phan thượng thư, sau đó thiết kế bình loạn thái tử, mỗi một sự kiện hắn làm, phảng phất đều làm kẻ khác không cách dự liệu. Cho nên người Đột Quyết lui, Phan thượng thư đã chết, thái tử cũng đã chết, nhưng chức quan của hắn càng làm càng lớn. Phải thừa nhận, người này thật có vài phần bản lĩnh, chỉ là bản lĩnh của hắn giấu dưới biểu tượng xảo quyệt của hắn, làm người thường không thể phát giác mà thôi." (*: Phàm là đánh nhau với người ta, không dùng thủ đoạn đoan chính, cho nên mới chiến thắng.)
Hàn Diệc Chân oán hận cắn môi dưới, vẻ mặt không ủng hộ. Ta chỉ biết, tên lưu manh chết tiệt này từng ngầm khinh bạc ta vài lần, người hoang dâm thất đức như vậy, có thể phá được vụ án này hay sao?
Hàn Trúc than thở: " Chẳng hiểu vì sao, ta đối với vị khâm sai đại thần còn trẻ tuổi này rất có lòng tin. Thật làm ta mỏi mắt trông chờ, nhìn hắn đột nhiên có thể mang đến nỗi vui mừng nào. Hàn Trúc nghiêng đầu nhìn nữ nhi một chút, vô hạn yêu thương vuốt ve mái tóc của nàng, than thở: " Chân nhi, nhìn người không chỉ nhìn tướng mạo, không nên bị biểu hiện bên ngoài cùng lời nói của người mà bị mê hoặc, do đó phán đoán sai lầm bản tính và tâm trí của một người, người cơ trí như con, có thể nào không rõ đạo lý này? Con đang là người trong cuộc! Lời thật nói cho chan, con có phải sản sinh tình cảm đối với Phương Tranh?"
Hàn Diệc Chân cả kinh, sau đó gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, gấp giọng nói: " Cha, thế nào khả năng! Sao con lại thích tên lưu manh không biết xấu hổ kia? Nếu không phải hắn là khâm sai triều đình, con hận không thể một đao giết hắn mới tốt."
Hàn Trúc cười cười từ chối cho ý kiến, nói: " Mấy năm nay con vẫn một mình, vì Hàn gia làm việc vất vả, làm lỡ chuyện chung thân của con, Chân nhi, con cũng nên lo lắng chuyện của mình một chút."
Dừng một chút, Hàn Trúc lại nói: " Mấy ngày trước đây, Diệp gia Hàn Châu nhắc tới chuyện cầu thân, nhị công tử Diệp gia con cũng nhận thức, dáng dấp có chút tuấn tú, thái độ làm người cũng nho nhã lễ độ, nếu Hàn gia đám hỏi cùng Diệp gia, quyền thế và tiền tài gia tộc đều có thể phát triển thật nhanh, đương nhiên, trước tiên phải do con đồng ý, nếu con có ý, vi phụ liền đáp ứng sính lễ của Diệp gia, nếu con không muốn, việc này liền không bao giờ nhắc nữa."
Gương mặt Hàn Diệc Chân đỏ lên, cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: " Cha, con không có ấn tượng đối với Diệp nhị công tử, nhưng…nếu hai nhà đám hỏi đối với Hàn gia có ích, nữ nhi nguyện ý suy nghĩ chuyện hôn sự này, hiện tại Hàn gia nguy cơ trọng trọng, để chờ dẹp loạn việc này xong, lại nhắc tới đi."
Cha con Hàn gia vì chuyện thuế án lo lắng không ngớt, nhưng khâm sai Phương đại nhân lúc này cũng rất thoải mái. Hắn đang thân thiết ôm vai Thái Vương, cả hai cao hứng bừng bừng đi dạo thanh lâu.
Thanh lâu có tên là Tàng Hương Viện, một tên rất nhã, cô nương bên trong đương nhiên cũng như tên, thanh nhã thoát tục, ăn nói bất phàm.
Còn chưa bước vào cửa Tàng Hương Viện, Thái Vương liền dừng bước, thần tình ngưng trọng nói: " Chậm đã, Phương huynh!"
Phương Tranh ngẩn người, không giải thích được nhìn phía hắn.
Thái Vương khái khái hai tiếng, nghiêm trang nói: " Loại chuyện dạo thanh lâu này, ta rất ít kinh lịch qua, Phương huynh xem ra là tay già đời, có chuyện chúng ta phải trước tiểu nhân sau quân tử thôi."
" Chuyện gì?"
" Là ai mời khách, ai trả tiền?"
Phương Tranh kinh ngạc đến tròng mắt đều bắn ra tới: " Thái Vương ca ca, ngươi là vương gia nha, hơn nữa còn là vương gia xem tiền tài như cặn bã, hôm nay sao lại hỏi ta điều này? Thật tục a."
Thái Vương cười khổ: " Không phải ta tục, có người nói cho ta biết, nhân phẩm của ngươi không tốt, bình thường chiếm xong tiện nghi liền chạy, lưu lại một người coi tiền như rác giúp ngươi trả tiền, tiền bạc đối với ta mà nói là chuyện nhỏ, nhưng ta không muốn coi tiền như rác đối với ngươi."
" Ai nha? Con mẹ nó là ai bịa đặt? Ta là người vô sỉ như vậy sao? Rất xấu rồi!" Phương Tranh nghĩ giống như bị người vũ nhục, tâm tình kích động nhảy lên mắng to.
Lập tức Phương Tranh dừng một chút, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mắt nhìn Thái Vương nói: " Tiêu Hoài Viễn?"
Thái Vương mỉm cười không nói.
" Ta đã biết là hắn! Tên kia không có lòng tốt, bình thường phía sau hãm hại ta, lần này trở về kinh thành, ta sẽ báo cáo hoàng thượng, đem thiến hắn tiến cung làm thái giám, ta bảo đảm cho hắn làm đại nội tổng quản."
" Ta bất quá chỉ để cho hắn mời ăn vài bữa cơm mà thôi, tên keo kiệt."
Thái Vương thật sâu thở dài: " Xem ra Tiêu đại nhân chưa nói sai, ngươi quả nhiên chiếm tiện nghi liền chạy. Phương huynh, hôm nay ta chiếu theo tấm gương, càng xem càng nghĩ hôm nay ta thật giống kẻ coi tiền như rác…"
Phương Tranh cười tủm tỉm ôm lấy bờ vai của hắn: " Khẳng định là ảo giác của ngươi thôi. Yên tâm, hôm nay ta mời khách, tuyệt đối sẽ không trốn giữa đường, với nhân cách cao thượng của ta bảo chứng."
" Nhân cách của ngươi?" Thần sắc Thái Vương càng lo lắng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Hai người cứ thân mật khăng khít như vậy tiêu sái đi vào Tàng Hương Viện.
Đi vào sân, Phương Tranh nhìn quanh mọi nơi, không khỏi thi hứng, cảm khái ngâm: "Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự lưỡng cá thái giám cuống thanh lâu." ( tạm dịch: Hỏi bậc quân vương có bao nhiêu nỗi sầu, chẳng bằng cùng thái giám dạo chơi thanh lâu.)
Thái Vương sắc mặt xấu xí trừng mắt nhìn hắn.
Phương Tranh thản nhiên cười cười: " Ha ha, nhất thời cảm khái, mới làm thử bài thơ, Thái Vương ca ca nghĩ được chứ?"
Tàng Hương Viện đúng như tên. Kỳ thực cũng là một tòa tứ hợp viện chiếm diện tích rất rộng, tổng cộng hai tầng, cửa viện treo hai ngọn hồng đăng cao cao, ở giữa viện xây một tòa núi giả rất đẹp, bên dưới có một hồ nước trong suốt thấy đáy, dưới hồ cá lội tung tăng, đang nhàn nhã đắc ý trong nước bơi lội.
Đi qua hòn núi giả, đó là lối vào, một phụ nữ trung niên dáng dấp thành thục đang đứng ngay hàng hiên, đương nhiên, cũng không giống như trong ti vi thường diễn, thấy khách nhân liền kêu to: " Cô nương lầu trên lầu dưới ra tiếp khách!" Sau đó trên lầu liền nhào ra một đống lớn oanh oanh yến yến nháy mắt đưa tình với khách nhân. Điều này kỳ thực rất khoa trương, thực tế cũng không phải là như vậy.
Trên thực tế, toàn bộ thanh lâu rất tĩnh, chỉ có tiếng đàn du dương truyền đến, làm tôn thêm làn nước róc rách chảy xuống, ý cảnh có vẻ rất cao nhã.
Lão cưu* đứng ngay hàng hiên, thấy Phương Tranh bọn họ đi vào, liền tiến ra đón. Vén áo thi lễ với hai người, sau đó cất tiếng mềm nhẹ nói: " Hai vị công tử hạnh lâm Tàng Hương Viện, ta xin có lễ. Xin hỏi hai vị công tử, có cô nương nào quen biết hay không? Có lẽ do ta giới thiệu hai vị cô nương cho hai vị, là hầu hai vị uống rượu tâm sự?" ( *: là đàn ông nhưng lại làm nghề tú bà nên gọi bằng lão cưu.)
Phương Tranh phe phẩy quạt, mở ra, sau đó xếp lại, quét mắt nhìn một vòng, cười nói: " Vị mụ mụ này, hôm nay chúng ta tới mua vui, thế nhưng không thích quá mức ầm ĩ."
Chỉ chỉ lên sương phòng trên lầu thỉnh thoảng truyền đến tiếng khách nhân vui cười, Phương Tranh nói tiếp: " Cho nên, hôm nay ta đặt bao hết."
" Bao hết?" Thái Vương hai mắt đăm đăm, vội vàng nói: " Phương huynh, tìm một sương phòng an tĩnh là được, không cần tiêu pha như vậy đâu?"
Phương Tranh chớp mắt cười nói: " Không quan hệ, hôm nay ta có tiền, có tiền chính là đại gia, hôm nay đại gia muốn lúc lắc phô trương, ai cũng không thể ngăn ta, vị mụ mụ này, ngươi nói đúng không?"
Lão cưu ngây cả người, sau đó nói: " Công tử, khách nhân mua vui hôm nay nhiều lắm…nếu thỉnh hết bọn họ đi ra ngoài, sợ rằng Tàng Hương Viện chúng ta phải đắc tội rất nhiều người, công tử đây là muốn làm khó chúng ta."
Phương Tranh cười cười, móc ra ngân phiếu, phách lên tay lão cưu, cười nói: " Như vậy ngươi sẽ không khó khăn nữa chứ?"
Hai mắt lão cưu sáng ngời, tuy nói nhìn qua thấy nàng thanh nhã dịu dàng, thế nhưng lão cưu nào mà không thương tiền chứ? Phương Tranh xuất thủ phóng khoáng như vậy, không khỏi cũng động tâm, hơi suy nghĩ một chút, rốt cục lại lắc đầu, nói: " Công tử, không phải ta không tán thưởng, thật sự là ta không thích hợp đắc tội khách nhân khác, thỉnh công tử thứ lỗi."
Phương Tranh hừ hừ, nói: " Không cần ngươi đắc tội, ta tới làm được rồi."
Nói xong Phương Tranh nhấc đầu, sau đó dồn khí đan điền, bỗng nhiên lớn giọng kêu to: " Chạy mau a! Cháy nhà! Nhanh chạy đi thôi!"
Trên lầu vẫn tiếp tục vui cười, không ai phản ứng hắn, dù là ra ngoài xem, cũng không có một ai.
" Đám hỗn đản háo sắc không muốn sống! Cặn bã! Bại hoại!" Phương Tranh oán hận cắn cắn môi.
Lão cưu cùng Thái Vương nhìn nhau cười khổ, ngươi không háo sắc, không háo sắc ngươi tới nơi này làm chi?
Phương Tranh không cam lòng đảo mắt vòng vo, sau đó tiếp tục dồn khí đan điền, lớn giọng hô to: " Chạy mau! Lão bà nhà ai xông tới bắt gian!"
Những lời này rốt cục thu được hiệu quả.
Chỉ nghe các sương phòng trên lầu tập thể an tĩnh một chút, ngay sau đó truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi, sau đso là thanh âm ly chén vỡ nát, hỗn loạn tiếng thét chói tai của cô nương, tiếng quát mắng giận dữ kinh khủng của khách nhân, cửa lớn các sương phòng hầu như cùng mở ra trong một thời gian. Một đám nam nhân xiêm y không chỉnh tề, búi tóc mất trật tự đồng loạt lao ra, hoảng hốt hướng dưới lầu chạy đi, có người thẳng thắn đến mức y phục đều không kịp mặc, trần cả người liền đặng đặng chạy đi ra. Đi tới dưới lầu, các nam nhân không hẹn mà cùng tuyển trạch nhiễu qua cửa chính Tàng Hương Viện, đều từ cửa sau cướp đường mà chạy, là lúc khăn hài cùng tiết khố tung bay, cái yếm lẫn khăn tay cùng phi. Tràng diện hỗn loạn như gặp nạn binh tai.
Thời gian chừng một chén trà nhỏ, trong Tàng Hương Viện ngoại trừ Phương Tranh và Thái Vương, toàn bộ nam nhân đều chạy trốn sạch sẽ, dù con gà trống cũng tìm không ra.
Lão cưu và Thái Vương hai mắt đăm đăm ngây ra nhìn chằm chằm Phương Tranh một lát, Thái Vương cười khổ, nhìn Phương Tranh giơ lên ngón tay cái: " Phương huynh, ngươi thật sự là…thật sự là…"
Suy nghĩ hồi lâu, nhưng nghĩ không ra phải dùng từ gì khích lệ Phương Tranh, Phương Tranh cười tủm tỉm giúp hắn giải vây: " Thật tài tình?"
" Đúng! Thật tài tình!" Thái Vương nhìn cả viện bừa bãi, cười khổ lắc đầu nói: " Phương huynh đối với tâm lý thế nhân đo lường được sâu, ta thực sự thua ngươi."
Gương mặt Phương Tranh co quắp vài cái, trầm mặc một lát, nói: " Đây không phải đo lường được, đây là, ai, là hồi ức thảm thống do kinh nghiệm bản thân ta."
Nhớ ngày trước, Trường Bình tới bắt gian hắn và Phượng tỷ, lúc đó bản thân hắn sợ đến thiếu chút nữa từ năm tầng lầu nhảy xuống, thực sự nghĩ lại đoạn kinh lịch đó mà thấy đáng sợ.
Thái Vương và lão cưu ngạc nhiên không nói gì.
Một lúc lâu, lão cưu giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười nói: " Hai vị công tử thích thanh tĩnh, lần này xem như triệt để thanh tĩnh, thỉnh hai vị công tử lên lầu."
Tuyển một gian phòng nhã tĩnh, Phương Tranh và Thái Vương vừa ngồi xuống, một bàn thức ăn và rượu tinh mỹ đã được nha hoàn bưng tới đặt lên bàn.
Hai người đều tự chọn hai vị cô nương thấy thuận mắt, sau đó liền bắt đầu ăn uống.
Gắp một chiếc lưỡi chim hoàng yến giá trị xa xỉ bỏ vào miệng, Thái Vương nhìn Phương Tranh, cười nói: " Hôm nay Phương huynh thật hăng hái, sao bỗng nhiên muốn dạo thanh lâu vậy? Theo ta được biết, ngươi ở kinh thành cũng mở vài nhà thanh lâu phải không?"
Phương Tranh cười nói: " Đều nói nước phù sa không chảy vào ruộng người ngoài, đối với ngươi hôm nay là xài bạc bất chính, thẳng thắn đều đem xài sạch sẽ, đỡ phải bị hoàng đế đệ đệ ngươi mơ mơ hồ hồ xảo trá cướp đi. Ta đây thật oan lắm nha."
Thái Vương ha ha cười nói: " Tứ hoàng đệ là vua của một nước, sao lại xảo trá bạc của ngươi? Ngươi thật đa tâm…"
Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tranh suy sụp: " Ngươi đừng có không tin, hắn đăng cơ liền gõ của ta một ngàn vạn lượng bạc, xao đến mức hiện tại trong ngực ta còn đau đến run run."
Thái Vương chỉ chỉ Phương Tranh, cười nói: " Ngươi còn gạt ta, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Đó là gia sản của thái tử trước kia, vốn nên sung nhập quốc khố, ngươi nộp lên triều đình, đó là việc phải làm."
Phương Tranh bật người lộ ra sắc mặt đanh đá: " Ta đây mặc kệ, ai cướp được là của ai. Hộ Bộ thượng thư Đỗ Tùng Quân muốn bạc vì sao hắn không tự mình chém giết mà kiếm? Lão già này cũng chỉ biết lau nước mắt thí điên thí điên vây quanh người ta, chẳng khác nào một lão ăn mày, thấy hắn là tức giận! Ai, không nói việc này nữa, càng nói ta càng bốc hỏa. Thái Vương ca ca, có chuyện ta vẫn rất kỳ quái."
Bàn tay gắp thức ăn của Thái Vương dừng một chút, sau đó bình tĩnh hạ đũa, thản nhiên nói: " Chuyện gì?"
Phương Tranh trên dưới quan sát Thái Vương, cười nói: " Ta cùng Thái Vương ca ca vừa gặp như đã quen lâu, nói thật với ngươi, trong mấy nhi tử của tiên hoàng, trừ ngươi và Mập Mạp ra, mấy người khác đều không phải người gì tốt."
Thái Vương thần tình khổ sáp, lắc đầu cười nói: " Phương huynh, ngươi không phải đang chỉ vào hòa thượng mắng người hói đầu?"
Phương Tranh cười nói: " Vô phương, hôm nay ta cũng chỉ là muốn cùng Thái Vương ca ca nói ra vài câu từ nội tâm, ngươi nghe qua thì thôi, đừng để trong lòng, ta không có ý tứ nhằm vào ngươi. Ngươi xem, mấy nhi tử của tiên hoàng, trừ ngươi và Mập Mạp, những người khác đều bị ta thu thập, thái tử công khai tạo phản, Thọ Vương lén lút tạo phản, Anh Vương lén lút mưu phản, ai, ta nói có phải hoàng gia các ngươi đặc biệt thích chức nghiệp tạo phản này hay không vậy?"
" A? Cái này, hẳn là…hay là, không phải đâu?" Thái Vương nghĩ Phương Tranh rất sắc bén.
Phương Tranh cười cười, giương mắt nhìn Thái Vương, thình lình hỏi: " Thái Vương ca ca, ngươi thế nào? Ngươi có nghĩ tới tạo phản hay không?"
" Phốc." Thái Vương phun ra một ngụm rượu, sau đó gương mặt trướng lên đỏ bừng, ho khan không ngừng.
" Phương…khái khái, Phương huynh, sau này đừng hỏi vấn đề sắc bén như vậy, sẽ chết người đó!" Thái Vương chỉ vào Phương Tranh vừa khái vừa chỉ trích.
/404
|