Thái Vương khái đến muốn tắt thở. Phương Tranh lại làm như không có việc gì, vô tội xòe tay mở to đôi mắt thanh thuần nói: " Ta chỉ là muốn hỏi thử suy nghĩ của ngươi một chút mà thôi, đâu phải chỉ trích ngươi tạo phản, lá gan Thái Vương ca ca cũng quá nhỏ đi?"
Thái Vương sang khái hồi lâu, khẩn trương nhìn xung quanh, lại vội vàng hống đuổi hai vị cô nương đang hầu hạ bọn họ ra ngoài, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ chỉ Phương Tranh, Thái Vương cười khổ nói: " Lá gan của ta thật sự không lớn, ngươi chớ có làm ta sợ."
Phương Tranh hắc hắc cười nói: " Thái Vương ca ca khách khí, ta là thực sự hiếu kỳ, ngươi nói, vì sao mấy huynh đệ của ngươi đều làm phản, làm loạn, thế nào ngươi lại tự tại như vậy?"
Thái Vương ngây ra, lắc đầu nói: " Ta cũng không biết, có lẽ do thiên tính. Ta từ nhỏ vốn không thích cùng người giành giật gì đó, dù cho ta có quá thích, một ngày có người muốn cùng ta tranh đoạt, ta cũng sẽ không chút nào suy nghĩ tặng cho hắn."
" Nhớ kỹ lúc ta được tám tuổi, có một ngày phụ hoàng ban cho mỗi hoàng tử một kiện áo da, đều là da lông động vật quý hiếm tại Phiên bang tiến cống. Năm ấy thái tử lớn hơn ta hai tuổi, hắn có được một kiện áo da gấu trắng, mà ta có một kiện áo da kim chiêu, áo da thợ khéo tinh mỹ, quanh thân màu vàng tối, có vẻ đẹp đẽ quý giá, nhưng thái tử nhìn thấy ta mặc nó, rất là không thích, liền đổi với ta. Đồng thời nói: " Ta là trưởng tử, năm sau là thái tử, vừa mặc là long bào tứ trảo, ngươi là hoàng tam tử, có tư cách gì mặc áo màu vàng?" Vì vậy không thèm nói thêm, liền đoạt lấy kiện áo da của ta, từ đó về sau, trong lòng ta liền hạ xuống ý nghĩ, mọi việc cũng không dám tranh cùng người, giành cùng người, bởi e ngại, ta thậm chí không muốn ở lâu trong hoàng cung thậm chí là kinh thành, cho nên vẫn vân du thiên hạ."
Khổ sáp kéo kéo khóe miệng, Thái Vương có vẻ có chút thương cảm: " Cuộc sống của ta kỳ thực vẫn rất thất bại, phụ hoàng chê ta không có chí lớn, chư huynh đệ chê ta không thành tài, cho rằng thiên tính ta nhu nhược, dễ bị người khi, dù là tứ đệ Vô Bệnh cũng không như ta, chí ít lúc tranh quyền then chốt, hắn có dũng khí đổ một ván, hơn nữa hắn cũng thành công, còn ta, dù là kinh thành cũng không có dũng khí quay về, thật sự là vô cùng xấu hổ!"
Phương Tranh nghe được âm thầm gật đầu, ta đã nói, mỗi người xuất thân hoàng gia đều có bệnh, đây cũng không ngoại lệ, khác nhau chính là người khác thì đối diện, còn hắn lại thích trốn tránh, vẫn cho rằng hắn vân du bốn biển, du lịch thiên hạ là vì hắn có lòng dạ rộng rãi, nhưng nguyên lai là vì hắn không dám trở lại kinh thành, chỉ có thể lưu lạc bên ngoài, thê thảm gần như bị trục xuất sung quân.
Làm vương gia, cũng không dễ, chí ít tuyệt không vui vẻ như thoạt nhìn bề ngoài.
Vỗ vỗ vai Thái Vương, vẻ mặt Phương Tranh đầy biểu tình trầm thống đồng bệnh tương liên: " Thái Vương ca ca, cùng là thiên nhai lưu lạc nhân! Tại điểm này ta cảm thấy chúng ta đều giống nhau."
Thái Vương ngẩn người, nhất thời đi ra khỏi tâm tình thương cảm, nhìn Phương Tranh kinh dị nói: " Không thể nào? Ngươi là con trai độc nhất của Phương gia, hẳn là không gặp chuyện huynh đệ tranh giành mới đúng."
Phương Tranh thở dài nói: " Huynh đệ không tranh, nhưng lão bà tranh!"
" Có ý gì?"
" La Nguyệt Nương, chính là nữ thổ phỉ mà ta suất quân đi cứu, ngươi gặp qua phải không?"
Thái Vương gật đầu, La Nguyệt Nương hắn xác thực gặp qua, cực kỳ xinh đẹp, nhưng tính tình…
Phương Tranh vỗ vỗ đùi, đau lòng nói: " Là một cô nương thật tốt! Hiền lương thục đức, ôn nhu uyển chuyển hàm súc, đoan trang điềm tĩnh, yếu nhược như…"
" Ai, đợi lát nữa, đợi lát nữa!" Thái Vương vội vàng chặn lại: " Phương huynh, ngươi xác định là ngươi đang nói tới vị nữ thổ phỉ trên Thanh Long sơn sao? Chẳng lẽ lại có nữ tử khác cùng tên cùng họ?"
Phương Tranh mất hứng nhíu mày: " Nói bậy! Lão bà đẹp của ta trên đời này chỉ có một người, không còn ai khác…"
Hai mắt Thái Vương đăm đăm nói: " Nhưng lời bình của ngươi đối với nàng, ra vẻ…dường như…"
Hắn đã từng gặp qua cảnh Phương Tranh bị nữ thổ phỉ ném ra cửa phòng, hơn nữa còn chỉnh Phương Tranh một trận tơi bời, làm gì có liên hệ tới "ôn nhu uyển chuyển hàm súc"?
" Khái, ta coi như nàng là thế. Ai, nói chuyện, đừng đánh xóa được không? Ta vừa nói tới chỗ nào?"
" Là hiền lương thục đức, nhược yếu như…" Thái Vương lau mồ hôi.
" Đúng! Là hảo cô nương nha! Không chỉ đã cứu mạng ta hai lần, còn đạo nghĩa không chùn bước yêu ta, cưỡng gian ta…khái, điều này không thể nói với người ngoài, nói chung, bây giờ nàng còn mang thai hài tử của ta, nhưng vị chính thất phu nhân của ta, lại không cho nàng tiến vào nhà, hiện tại một mình nàng cô độc lại đang mang thai, có nhà lại về không được, mang theo mấy trăm tên sơn tặc thổ phỉ, vào nhà cướp của, gian nan qua ngày…"
Thái Vương chép chép miệng: " Sao ta nghe như lời này không được tự nhiên."
Phương Tranh vẻ mặt trầm thống, thở dài nói: " Trong nhà bất hòa, mệt nhất chính là nam nhân, hiện tại ta phía đông một lão bà, phía tây một lão bà, hai lão bà đều lớn bụng, dù làm ai đau lòng cũng không tốt, chờ xong việc này, phải trước tiên về thăm đại lão bà, hay đi thăm tiểu lão bà, chỉ vì chuyện này, ta đều âu sầu vài ngày không ngủ được. Càng miễn bàn tương lai hài tử sinh ra, nếu Nguyệt Nương sinh hài tử trước Mật nhi, trưởng tử của nhà ta lại sinh sau, danh phận tước vị đều không rơi xuống đầu nó. Hơn nữa ta phỏng chừng Mật nhi vì tức giận sẽ một đao giết chết hài tử mới sinh của Nguyệt Nương, Nguyệt Nương khẳng định không cho. Vì vậy hai người đàn bà sẽ nhân lúc trăng tối gió lớn, quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành, ôi! Sầu chết ta thôi!"
Phương Tranh nói tới đây, nghĩ đến một đống việc chó má còn không biết làm sao giải quyết, một thời thấy sầu não, dùng sức nháy nháy mắt, viền mắt rất nhanh liền phiếm hồng.
Thái Vương thấy Phương Tranh nói thật đầu nhập, tâm trạng không khỏi dở khóc dở cười, ngươi có được phiền phức hương diễm mà người bình thường đều ước ao có được, vậy mà ngươi còn đi khóc! Nhiều lão bà đẹp như vậy vây quanh ngươi, ngươi còn phát sầu. Vậy chẳng phải những nam nhân nghèo khổ không tiền không quyền thẳng thắn rút đao cắt cổ cho rồi.
Đưa tay vỗ vỗ vai Phương Tranh, Thái Vương muốn nói ra vài lời trấn an, rồi lại không biết nên nói làm sao, nghiêm ngặt mà nói, đây vốn là chuyện mà nam nhân trong thiên hạ đều tha thiết ước mơ có được chuyện hương diễm như vậy, tâm lý Thái Vương đang khinh bỉ tên tiểu tử này đang ở trong phúc mà còn kêu ca.
Thái Vương hợp thời dời đi trọng tâm câu chuyện, hắn thực sự không muốn để Phương Tranh tiếp tục dây dưa xuống dưới.
" Khái, Phương huynh, lần này ngươi xuống Giang Nam, chuyện ra sao rồi? Có tiến triển gì không?" Nhắc tới chuyện này, biểu tình Thái Vương tựa hồ có điểm biến hóa. Phương Tranh vốn đang rầu rĩ mặt mày, Thái Vương lại làm như không để ý tới, lần này phảng phất rốt cục chọc tới chuyện thương tâm của Phương Tranh, hai mắt nháy một cái, hai dòng nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống.
" Ta mệnh khổ! Con mẹ nó ta so với hoàng liên càng khổ! Một vụ án tham ô thuế ngân vô cùng đơn giản, bắt được mấy tham quan không phải đã xong rồi sao? Hiện tại thật hay, rút ra cây cải lại ra đống bùn, lại chẳng biết từ nơi nào toát ra độc thủ phía sau màn. Bắt bảy tri phủ nhưng không có tác dụng gì! Hiện tại tiến cũng tiến không được, lui cũng lui không được, chỉ bắt tri phủ thôi thì chuyện này cũng kết án không được, ngươi nói một chút, ta có khổ hay không? Ta có khổ hay không? Ôi! Mạng của ta, như là hoàng liên." (*: hoàng liên là một loại vị thuốc nam, loại cây này ăn đắng chát cho nên thường ví von tố khổ như ngậm phải hoàng liên.)
Thấy Phương Tranh có dấu hiệu muốn ngã ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm, Thái Vương vội vàng ngăn hắn lại: " Khái khái, Phương huynh, Phương huynh! Ngươi bình tĩnh một chút! Mọi việc luôn có cách giải quyết, khóc lóc cũng không phải là thái độ của nam nhi."
" Ô ô, ta là một nam nhân yếu đuối mà bất lực." Phương Tranh vẫn gào khóc.
Thái Vương mặt mày đen thui.
Khuyên nhủ một hồi, Phương Tranh rốt cục ngừng khóc, thỉnh thoảng còn thút thít vài cái, có vẻ thập phần thương tâm.
" Phương huynh, việc đã đến nước này, có thể nghĩ ra được biện pháp gì để mở ra cục diện bế tắc này hay không?" Thái Vương phảng phất đối với vụ án này rất quan tâm.
Phương Tranh khóc thút thít hai tiếng, nói: " Biện pháp đều không phải không có, nhưng phải xem vận khí."
Con ngươi Thái Vương bỗng nhiên co rút lại một chút, sau đó lộ ra biểu tình như cảm thấy hứng thú, vui vẻ nói: " Nga? Phương huynh quả nhiên tài cao, nhanh như vậy liền đã nghĩ ra biện pháp rồi? Nói ra, để ta giúp ngươi suy nghĩ một chút, tiếp thu ý kiến người khác mới tốt."
" Tình thế hiện tại, bắt tri phủ bảy phủ, chỉ là khôi lỗi lần mồi dụ của người sau màn đặt bên ngoài mà thôi, người sau màn rất giảo hoạt, vốn sẽ không lộ mặt, cho nên ta chỉ đành nghĩ ra một biện pháp dẫn rắn xuất động."
" Biện pháp gì?"
Phương Tranh cười cười: " Mọi người luôn có dục vọng, nói chung, đơn giản là quyền thế và tiền tài, đương nhiên, ta là ngoại lệ, ta chỉ thích sắc."
" Người sau màn có dục vọng gì?" Dưới ánh nến sáng sủa, ánh mắt Thái Vương trở nên có chút quỷ dị khó lường.
Phương Tranh định liệu trước nói: " Người sau màn hiếp bức tri phủ sáu phủ giúp hắn tham ô hơn hai ngàn vạn lượng thuế ngân, tuy rằng ta không biết hắn cần nhiều bạc như vậy rốt cục muốn làm ra hoạt động gì, nhưng ta rõ ràng một điểm, người này khẳng định rất thiếu tiền dùng."
" Ý của ngươi là, dùng bạc dẫn hắn đi ra? Thế nhưng bao nhiêu bạc? Số lượng bạc nhỏ, hắn khẳng định chướng mắt."
Phương Tranh thần bí cười nói: " Có một đống bạc cực kỳ lớn, lớn cũng đủ làm cho hắn động tâm, mẹ nó! Ta còn nhịn không được muốn làm một chuyến."
" Là loại bạc gì vậy?"
" Phía bắc Trường Giang có thuế xuân bảy tỉnh. Tổng cộng đến bốn trăm vạn lượng, do quan binh áp giải tống đến quốc khố kinh thành, hôm qua đi qua Tô Châu, ta đã cho dừng lại."
" Cái gì? Phương…Phương huynh, ngươi…ngươi muốn cướp số bạc này? Cướp…quan thuế của triều đình? Ngươi…ngươi…ngươi không muốn sống nữa!" Thái Vương quá sợ hãi.
" Ai, lãnh tĩnh, lãnh tĩnh! Là chặn, không phải cướp! Chặn không giống cướp, ta chỉ là ngăn lại đống thuế ngân này, ở giai đoạn từ Tô Châu đến kinh thành, do khâm sai đại thần như ta phụ trách vận chuyển."
" Ý của ngươi là, dùng đống thuế ngân này làm mồi dụ, dẫn người sau màn đi ra?"
" Không sai, không phải hắn luôn thiếu bạc sao? Ta đưa bạc đến trước mặt hắn, nhìn hắn có chịu ăn hay không."
" Ngươi dự định làm sao đưa cho hắn? Lại làm sao dẫn hắn đi ra?"
Từ Tô Châu đến kinh thành, có hai con đường. Một là quan đạo, do năm ngàn Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao áp giải, hai là đường thủy, hạ lệnh phân phối lên hơn mười chiến thuyền lớn, từ Thái Hồ nhập Trường Giang, cuối cùng nhập sông Tần Hoài. Hai con đường, ta dự định toàn bộ đều dùng tới."
" Ý tứ của ngươi, chẳng lẽ muốn phân bốn trăm vạn lượng thuế ngân thành hai phần, đường thủy phân nửa, đường quan đạo phân nửa?"
Phương Tranh thần bí cười nói: " Không, chỉ có một con đường chuyên chở thuế ngân chân chính, một đường khác mai phục đao thương của quan binh."
Thái Vương nhíu mày nói: " Ý của ngươi là nhượng hắn đi tuyển?"
Phương Tranh gật đầu cười nói: " Không sai. Không chỉ như thế, ta còn tăng thêm lợi thế, ta dự định thỉnh Hàn gia lấy thêm hai trăm vạn lượng bạc, đồng hành cùng thuế ngân, đối với bên ngoài thì nói áp tống bạc đi tới chi nhánh nơi kinh thành, bởi vậy, có tới sáu trăm vạn lượng bạc bày ra trước mặt người nọ, ngươi đoán đi, người nọ có thể bị kích động đến phát sốt hay không?"
Trong mắt Thái Vương nhanh chóng hiện lên một tia phức tạp, liếm liếm đôi môi khô, cười khổ nói: " Quả nhiên rất làm kẻ khác động tâm."
Phương Tranh cười nói: " Suy bụng ta ra bụng người, thay đổi ta là hắn, khẳng định không chút do dự động thủ đoạt, người sau màn khẳng định có mưu đồ gây rối, từ xưa tới nay, người mưu đồ gây rối nếu không có tiền bạc chi trì, thì tuyệt không thành được đại sự, sáu trăm vạn lượng bạc, cũng đủ nuôi sống quân đội mười vạn người, chọn mua tinh thiết, chế tạo binh khí, tấm chắn và quân giới, tác dụng rất lớn, ta cũng không tin hắn không động tâm, chỉ cần hắn khẽ động tâm, vậy là dễ làm."
Thái Vương trầm ngâm một hồi, nói: " Ngươi không cảm thấy kế này có chút không thích hợp sao?"
" Có gì không thích hợp?"
" Ta thấy thế nào giống như ngươi đang cùng người nọ đánh bạc, tính ngẫu nhiên trong đó rất lớn, vạn nhất người sau màn thực sự lựa đúng con đường vận chuyển thuế ngân, cướp đi đống bạc kia, làm sao bây giờ?"
Phương Tranh cười nói: " Ngươi cũng đã nhìn ra? Kỳ thực kế sách này của ta cũng không phải âm mưu, mà là dương mưu đường đường chính chính! Nói trắng ra là, ta đang đánh bạc!"
" A? Vì sao ngươi làm vậy? Đây chính là sáu trăm vạn lượng! Nếu bị cướp đi, ngươi làm sao hướng hoàng thượng báo cáo kết quả công tác?"
Phương Tranh thở dài, nói: " Thái Vương ca ca, ngươi biết ta làm quan đã hai năm, từ một người yên lặng vô danh thiếu gia, biến thành quan lớn tay cầm quyền cao, trong đó vì hoàng thượng vì triều đình lập ra những công lao không lớn không nhỏ. Ta dựa vào chính là điều gì biết không?"
Thái Vương chần chờ một chút, nói: " Bản lĩnh? Trí tuệ?"
Phương Tranh lắc đầu, bỗng nhiên cười hắc hắc: " Bản lĩnh trí tuệ con mẹ nó! Kỳ thực ta chẳng có bản lĩnh gì, ta dựa vào chỉ có một thứ."
" Là cái gì?"
" Vận khí!"
" Vận khí?" Thái Vương nghe vậy nhất thời dở khóc dở cười.
Phương Tranh phi thường chắc chắn cười nói: " Không sai, ta hoàn toàn chỉ dựa vào vận khí. Hiến kế triều đình, thối lui đại quân Đột Quyết, ta chỉ là nói bậy, không nghĩ tới được triều đình tiếp thu. Phan thượng thư tạo phản, ta hỗn ra khỏi thành tìm viện binh, lúc mạng nguy hiểm một đường, hoàn toàn cũng là dựa vào vận khí sống sót, thái tử mưu phản soán vị, ta càng mơ hồ tiếp quản binh quyền của thành vệ quân, lại có người mật báo nói hoàng thượng có nguy hiểm, lúc này mới khẩn cấp điều binh. Giải được binh nguy của tiên hoàng, ngươi nói, từng chuyện từng chuyện, chuyện nào mà ta không nhờ vận khí mà hỗn tới được?"
Thái Vương nghe được hai mắt đăm đăm, ngây ra một lát, rốt cục cười khổ nói: " Trước kia còn không nghĩ, nghe ngươi nói như thế, ta mới phát giác, ngươi quả nhiên là vận khí cực tốt."
Phương Tranh đắc ý cười, đúng vậy. Lão tử rơi vào cống thoát nước lại xuyên qua, đây vốn là vận khí thật ly kỳ nhất trên đời.
Thái Vương lại nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bật cười nói: " Ta thực sự rất khó tưởng tượng, danh chấn thiên hạ, Phương Tranh Phương đại nhân lập công vô số, không ngờ hoàn toàn là dựa vào vận khí mới đi tới ngày hôm nay, nếu bị người trong thiên hạ biết được, ai, hình tượng anh hùng trong sự cảm nhận của bọn họ khẳng định ở trong nháy mắt đổ nát."
Phương Tranh chẳng hề để ý cười nói: " Đổ nát thì đổ nát, liên quan gì ta? Đầu năm nay áp lực làm thần tượng rất lớn ngươi có biết hay không?"
Ánh mắt Thái Vương chớp động, trầm ngâm nói: " Ta đại khái hiểu rõ ý tứ của ngươi, ngươi định ra kế sách này muốn dẫn dụ người sau màn đi ra, chẳng lẽ là nghĩ muốn cùng hắn đổ vận khí?"
Phương Tranh gật đầu cười nói: " Không sai, so trí tuệ, so âm mưu quỷ kế, so bản lĩnh, mọi thứ ta không bằng hắn, sở trường duy nhất của ta chính là vận khí, chỉ có đổ vận khí, ta mới có thắng lợi như mong muốn, nếu không vụ án này cứ mãi kéo dài, sợ rằng sẽ có kịch biến. Tên kia khẳng định sắp có động tác lớn."
Thái Vương cười nói: " Kỳ thực ngươi cũng không phải hoàn toàn dựa vào vận khí, binh pháp nói: hư tức là thực, thực tức là hư, ngươi định ra kế sách này, vừa lúc hợp với đạo hư hư thực thực trong binh pháp, mặc dù không tính là cao minh, nhưng ít ra rất có hiệu quả."
Phương Tranh vui mừng: " Nga? Chủ ý này của ta hợp binh pháp? Hắc! Quả nhiên là vận khí."
" Vậy ngươi dự định dùng con đường nào làm hư, con đường nào làm thật?" Thái Vương cười hỏi.
Phương Tranh giương mắt, phát hiện dáng tươi cười của Thái Vương có điểm vị đạo quỷ dị, cũng không quá để ý, nghe vậy nói: " Quan đạo là thực, đường thủy là hư, ta nghĩ qua, thuế ngân sẽ từ quan đạo áp về kinh, còn đường thủy, hơn mười chiến thuyền lớn âm thầm mai phục quan binh, nếu người nọ thật sự đến cướp, không quản bọn họ là ai, tất cả đều rơi xuống nước biến thành con rùa, ha ha."
" Nếu người sau màn không hiện thân ra? Ngươi bắt mấy tên tiểu lâu la có ích lợi gì?"
" Không hiện ra cũng không quan hệ, mấy ngàn quan binh hộ tống, người sau màn nếu muốn thuận lợi cướp đi số bạc kia, ít nhất phải đem tới một vạn người mới nắm chắc thắng lợi phải không? Người nọ thế lực tại Giang Nam có lớn, có mấy vạn người đủ cho hắn lăn qua lăn lại? Lần này…ít nhất có thể tiêu hao không ít thực lực của hắn, hoặc là có thể lộ ra được một ít dấu vết."
Thái Vương cười cười, từ chối cho ý kiến.
" Ai, hôm nay chúng ta đến đây để làm chi chứ?" Nói nửa ngày, Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ không thích hợp.
" Này…là đến dạo thanh lâu." Thái Vương mặt mày đen thui. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phương Tranh vỗ vỗ trán, cười nói: " Ngươi gặp qua khách làng chơi thành thành thật thật ngồi uống trà kiểu này sao? Cô nương bên ngoài dám chắc đang cười chúng ta không giống nam nhân, hỏi người có thể có mấy sầu, ân, quả nhiên đúng với câu hai người thái giám cuống thanh lâu, ha ha."
Vỗ vỗ tay, Phương Tranh lại lần nữa kêu vào hai vị cô nương, tiện tay kéo qua một người. Bắt đầu đặc biệt sỗ sàng lên, Thái Vương thấy Phương Tranh hào phóng như vậy, không khỏi cười khổ, vị cô nương bên cạnh hắn thức thời, vội vàng bắt đầu hầu hạ hắn uống rượu, trong lúc nhất thời khắp phòng đầy xuân, cười đùa không ngớt, lúc này mới có vài phần ý tứ hàm xúc khi đi dạo kỹ viện uống rượu hoa.
Hai người đang uống vui vẻ, bỗng nhiên dưới lầu truyền đến tiếng hô to: " Phương đại nhân, Phương đại nhân ngươi ở đâu?"
Phương Tranh ngẩn người, nghĩ thanh âm có chút quen tai. Thái Vương tỉ mỉ lắng nghe, cười nói: " Là Tiêu đại nhân, hắn tới tìm ngươi."
Vừa nói Thái Vương vừa đứng lên, cô nương bên cạnh hắn tương đối hiểu chuyện, vội vàng mở cửa sương phòng cho hắn.
Tiêu Hoài Viễn đang tìm kiếm đến mồ hôi đầy đầu, thấy Phương Tranh và Thái Vương đang uống rượu hoa, không khỏi cười khổ nói: " Các ngươi thật nhàn nhã tự tại."
Thái Vương vỗ vỗ tay, đứng lên cười nói: " Được rồi, Tiêu đại nhân tìm người tìm được tới Tàng Hương Viện, tất có công vụ quan trọng, ta không quấy rối các ngươi, đêm nay ánh trăng không tệ, ta đi tìm mấy nhã hữu, ngâm thơ một phen, không thể cô phụ đêm trăng thật đẹp, ha hả, cáo từ, cáo từ."
Hai người chào từ biệt, lại do cô nương đưa ra ngoài, Phương Tranh tức giận trừng mắt liếc Tô Hoài Viễn: " Ngươi chỉ thấy được ta thanh nhàn! Nói! Tìm ta để làm chi? Đừng nói với ta ngươi tới uống rượu hoa, tin hay không hiện tại ta đá ngươi ra bên ngoài?"
Tiêu Hoài Viễn cũng uống ngụm rượu, cũng không chú ý, chụp lấy đôi đũa của Thái Vương dùng qua, lại gắp vài miếng thức ăn, lúc này mới lau miệng lém lỉnh cười nói: " Ta là đến bẩm báo đại nhân, những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đại nhân ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ động thủ bắt kẻ trộm, hắc hắc, còn có, Hàn gia vừa đến khâm sai hành quán tìm ngươi đó."
Thái Vương sang khái hồi lâu, khẩn trương nhìn xung quanh, lại vội vàng hống đuổi hai vị cô nương đang hầu hạ bọn họ ra ngoài, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ chỉ Phương Tranh, Thái Vương cười khổ nói: " Lá gan của ta thật sự không lớn, ngươi chớ có làm ta sợ."
Phương Tranh hắc hắc cười nói: " Thái Vương ca ca khách khí, ta là thực sự hiếu kỳ, ngươi nói, vì sao mấy huynh đệ của ngươi đều làm phản, làm loạn, thế nào ngươi lại tự tại như vậy?"
Thái Vương ngây ra, lắc đầu nói: " Ta cũng không biết, có lẽ do thiên tính. Ta từ nhỏ vốn không thích cùng người giành giật gì đó, dù cho ta có quá thích, một ngày có người muốn cùng ta tranh đoạt, ta cũng sẽ không chút nào suy nghĩ tặng cho hắn."
" Nhớ kỹ lúc ta được tám tuổi, có một ngày phụ hoàng ban cho mỗi hoàng tử một kiện áo da, đều là da lông động vật quý hiếm tại Phiên bang tiến cống. Năm ấy thái tử lớn hơn ta hai tuổi, hắn có được một kiện áo da gấu trắng, mà ta có một kiện áo da kim chiêu, áo da thợ khéo tinh mỹ, quanh thân màu vàng tối, có vẻ đẹp đẽ quý giá, nhưng thái tử nhìn thấy ta mặc nó, rất là không thích, liền đổi với ta. Đồng thời nói: " Ta là trưởng tử, năm sau là thái tử, vừa mặc là long bào tứ trảo, ngươi là hoàng tam tử, có tư cách gì mặc áo màu vàng?" Vì vậy không thèm nói thêm, liền đoạt lấy kiện áo da của ta, từ đó về sau, trong lòng ta liền hạ xuống ý nghĩ, mọi việc cũng không dám tranh cùng người, giành cùng người, bởi e ngại, ta thậm chí không muốn ở lâu trong hoàng cung thậm chí là kinh thành, cho nên vẫn vân du thiên hạ."
Khổ sáp kéo kéo khóe miệng, Thái Vương có vẻ có chút thương cảm: " Cuộc sống của ta kỳ thực vẫn rất thất bại, phụ hoàng chê ta không có chí lớn, chư huynh đệ chê ta không thành tài, cho rằng thiên tính ta nhu nhược, dễ bị người khi, dù là tứ đệ Vô Bệnh cũng không như ta, chí ít lúc tranh quyền then chốt, hắn có dũng khí đổ một ván, hơn nữa hắn cũng thành công, còn ta, dù là kinh thành cũng không có dũng khí quay về, thật sự là vô cùng xấu hổ!"
Phương Tranh nghe được âm thầm gật đầu, ta đã nói, mỗi người xuất thân hoàng gia đều có bệnh, đây cũng không ngoại lệ, khác nhau chính là người khác thì đối diện, còn hắn lại thích trốn tránh, vẫn cho rằng hắn vân du bốn biển, du lịch thiên hạ là vì hắn có lòng dạ rộng rãi, nhưng nguyên lai là vì hắn không dám trở lại kinh thành, chỉ có thể lưu lạc bên ngoài, thê thảm gần như bị trục xuất sung quân.
Làm vương gia, cũng không dễ, chí ít tuyệt không vui vẻ như thoạt nhìn bề ngoài.
Vỗ vỗ vai Thái Vương, vẻ mặt Phương Tranh đầy biểu tình trầm thống đồng bệnh tương liên: " Thái Vương ca ca, cùng là thiên nhai lưu lạc nhân! Tại điểm này ta cảm thấy chúng ta đều giống nhau."
Thái Vương ngẩn người, nhất thời đi ra khỏi tâm tình thương cảm, nhìn Phương Tranh kinh dị nói: " Không thể nào? Ngươi là con trai độc nhất của Phương gia, hẳn là không gặp chuyện huynh đệ tranh giành mới đúng."
Phương Tranh thở dài nói: " Huynh đệ không tranh, nhưng lão bà tranh!"
" Có ý gì?"
" La Nguyệt Nương, chính là nữ thổ phỉ mà ta suất quân đi cứu, ngươi gặp qua phải không?"
Thái Vương gật đầu, La Nguyệt Nương hắn xác thực gặp qua, cực kỳ xinh đẹp, nhưng tính tình…
Phương Tranh vỗ vỗ đùi, đau lòng nói: " Là một cô nương thật tốt! Hiền lương thục đức, ôn nhu uyển chuyển hàm súc, đoan trang điềm tĩnh, yếu nhược như…"
" Ai, đợi lát nữa, đợi lát nữa!" Thái Vương vội vàng chặn lại: " Phương huynh, ngươi xác định là ngươi đang nói tới vị nữ thổ phỉ trên Thanh Long sơn sao? Chẳng lẽ lại có nữ tử khác cùng tên cùng họ?"
Phương Tranh mất hứng nhíu mày: " Nói bậy! Lão bà đẹp của ta trên đời này chỉ có một người, không còn ai khác…"
Hai mắt Thái Vương đăm đăm nói: " Nhưng lời bình của ngươi đối với nàng, ra vẻ…dường như…"
Hắn đã từng gặp qua cảnh Phương Tranh bị nữ thổ phỉ ném ra cửa phòng, hơn nữa còn chỉnh Phương Tranh một trận tơi bời, làm gì có liên hệ tới "ôn nhu uyển chuyển hàm súc"?
" Khái, ta coi như nàng là thế. Ai, nói chuyện, đừng đánh xóa được không? Ta vừa nói tới chỗ nào?"
" Là hiền lương thục đức, nhược yếu như…" Thái Vương lau mồ hôi.
" Đúng! Là hảo cô nương nha! Không chỉ đã cứu mạng ta hai lần, còn đạo nghĩa không chùn bước yêu ta, cưỡng gian ta…khái, điều này không thể nói với người ngoài, nói chung, bây giờ nàng còn mang thai hài tử của ta, nhưng vị chính thất phu nhân của ta, lại không cho nàng tiến vào nhà, hiện tại một mình nàng cô độc lại đang mang thai, có nhà lại về không được, mang theo mấy trăm tên sơn tặc thổ phỉ, vào nhà cướp của, gian nan qua ngày…"
Thái Vương chép chép miệng: " Sao ta nghe như lời này không được tự nhiên."
Phương Tranh vẻ mặt trầm thống, thở dài nói: " Trong nhà bất hòa, mệt nhất chính là nam nhân, hiện tại ta phía đông một lão bà, phía tây một lão bà, hai lão bà đều lớn bụng, dù làm ai đau lòng cũng không tốt, chờ xong việc này, phải trước tiên về thăm đại lão bà, hay đi thăm tiểu lão bà, chỉ vì chuyện này, ta đều âu sầu vài ngày không ngủ được. Càng miễn bàn tương lai hài tử sinh ra, nếu Nguyệt Nương sinh hài tử trước Mật nhi, trưởng tử của nhà ta lại sinh sau, danh phận tước vị đều không rơi xuống đầu nó. Hơn nữa ta phỏng chừng Mật nhi vì tức giận sẽ một đao giết chết hài tử mới sinh của Nguyệt Nương, Nguyệt Nương khẳng định không cho. Vì vậy hai người đàn bà sẽ nhân lúc trăng tối gió lớn, quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành, ôi! Sầu chết ta thôi!"
Phương Tranh nói tới đây, nghĩ đến một đống việc chó má còn không biết làm sao giải quyết, một thời thấy sầu não, dùng sức nháy nháy mắt, viền mắt rất nhanh liền phiếm hồng.
Thái Vương thấy Phương Tranh nói thật đầu nhập, tâm trạng không khỏi dở khóc dở cười, ngươi có được phiền phức hương diễm mà người bình thường đều ước ao có được, vậy mà ngươi còn đi khóc! Nhiều lão bà đẹp như vậy vây quanh ngươi, ngươi còn phát sầu. Vậy chẳng phải những nam nhân nghèo khổ không tiền không quyền thẳng thắn rút đao cắt cổ cho rồi.
Đưa tay vỗ vỗ vai Phương Tranh, Thái Vương muốn nói ra vài lời trấn an, rồi lại không biết nên nói làm sao, nghiêm ngặt mà nói, đây vốn là chuyện mà nam nhân trong thiên hạ đều tha thiết ước mơ có được chuyện hương diễm như vậy, tâm lý Thái Vương đang khinh bỉ tên tiểu tử này đang ở trong phúc mà còn kêu ca.
Thái Vương hợp thời dời đi trọng tâm câu chuyện, hắn thực sự không muốn để Phương Tranh tiếp tục dây dưa xuống dưới.
" Khái, Phương huynh, lần này ngươi xuống Giang Nam, chuyện ra sao rồi? Có tiến triển gì không?" Nhắc tới chuyện này, biểu tình Thái Vương tựa hồ có điểm biến hóa. Phương Tranh vốn đang rầu rĩ mặt mày, Thái Vương lại làm như không để ý tới, lần này phảng phất rốt cục chọc tới chuyện thương tâm của Phương Tranh, hai mắt nháy một cái, hai dòng nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống.
" Ta mệnh khổ! Con mẹ nó ta so với hoàng liên càng khổ! Một vụ án tham ô thuế ngân vô cùng đơn giản, bắt được mấy tham quan không phải đã xong rồi sao? Hiện tại thật hay, rút ra cây cải lại ra đống bùn, lại chẳng biết từ nơi nào toát ra độc thủ phía sau màn. Bắt bảy tri phủ nhưng không có tác dụng gì! Hiện tại tiến cũng tiến không được, lui cũng lui không được, chỉ bắt tri phủ thôi thì chuyện này cũng kết án không được, ngươi nói một chút, ta có khổ hay không? Ta có khổ hay không? Ôi! Mạng của ta, như là hoàng liên." (*: hoàng liên là một loại vị thuốc nam, loại cây này ăn đắng chát cho nên thường ví von tố khổ như ngậm phải hoàng liên.)
Thấy Phương Tranh có dấu hiệu muốn ngã ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm, Thái Vương vội vàng ngăn hắn lại: " Khái khái, Phương huynh, Phương huynh! Ngươi bình tĩnh một chút! Mọi việc luôn có cách giải quyết, khóc lóc cũng không phải là thái độ của nam nhi."
" Ô ô, ta là một nam nhân yếu đuối mà bất lực." Phương Tranh vẫn gào khóc.
Thái Vương mặt mày đen thui.
Khuyên nhủ một hồi, Phương Tranh rốt cục ngừng khóc, thỉnh thoảng còn thút thít vài cái, có vẻ thập phần thương tâm.
" Phương huynh, việc đã đến nước này, có thể nghĩ ra được biện pháp gì để mở ra cục diện bế tắc này hay không?" Thái Vương phảng phất đối với vụ án này rất quan tâm.
Phương Tranh khóc thút thít hai tiếng, nói: " Biện pháp đều không phải không có, nhưng phải xem vận khí."
Con ngươi Thái Vương bỗng nhiên co rút lại một chút, sau đó lộ ra biểu tình như cảm thấy hứng thú, vui vẻ nói: " Nga? Phương huynh quả nhiên tài cao, nhanh như vậy liền đã nghĩ ra biện pháp rồi? Nói ra, để ta giúp ngươi suy nghĩ một chút, tiếp thu ý kiến người khác mới tốt."
" Tình thế hiện tại, bắt tri phủ bảy phủ, chỉ là khôi lỗi lần mồi dụ của người sau màn đặt bên ngoài mà thôi, người sau màn rất giảo hoạt, vốn sẽ không lộ mặt, cho nên ta chỉ đành nghĩ ra một biện pháp dẫn rắn xuất động."
" Biện pháp gì?"
Phương Tranh cười cười: " Mọi người luôn có dục vọng, nói chung, đơn giản là quyền thế và tiền tài, đương nhiên, ta là ngoại lệ, ta chỉ thích sắc."
" Người sau màn có dục vọng gì?" Dưới ánh nến sáng sủa, ánh mắt Thái Vương trở nên có chút quỷ dị khó lường.
Phương Tranh định liệu trước nói: " Người sau màn hiếp bức tri phủ sáu phủ giúp hắn tham ô hơn hai ngàn vạn lượng thuế ngân, tuy rằng ta không biết hắn cần nhiều bạc như vậy rốt cục muốn làm ra hoạt động gì, nhưng ta rõ ràng một điểm, người này khẳng định rất thiếu tiền dùng."
" Ý của ngươi là, dùng bạc dẫn hắn đi ra? Thế nhưng bao nhiêu bạc? Số lượng bạc nhỏ, hắn khẳng định chướng mắt."
Phương Tranh thần bí cười nói: " Có một đống bạc cực kỳ lớn, lớn cũng đủ làm cho hắn động tâm, mẹ nó! Ta còn nhịn không được muốn làm một chuyến."
" Là loại bạc gì vậy?"
" Phía bắc Trường Giang có thuế xuân bảy tỉnh. Tổng cộng đến bốn trăm vạn lượng, do quan binh áp giải tống đến quốc khố kinh thành, hôm qua đi qua Tô Châu, ta đã cho dừng lại."
" Cái gì? Phương…Phương huynh, ngươi…ngươi muốn cướp số bạc này? Cướp…quan thuế của triều đình? Ngươi…ngươi…ngươi không muốn sống nữa!" Thái Vương quá sợ hãi.
" Ai, lãnh tĩnh, lãnh tĩnh! Là chặn, không phải cướp! Chặn không giống cướp, ta chỉ là ngăn lại đống thuế ngân này, ở giai đoạn từ Tô Châu đến kinh thành, do khâm sai đại thần như ta phụ trách vận chuyển."
" Ý của ngươi là, dùng đống thuế ngân này làm mồi dụ, dẫn người sau màn đi ra?"
" Không sai, không phải hắn luôn thiếu bạc sao? Ta đưa bạc đến trước mặt hắn, nhìn hắn có chịu ăn hay không."
" Ngươi dự định làm sao đưa cho hắn? Lại làm sao dẫn hắn đi ra?"
Từ Tô Châu đến kinh thành, có hai con đường. Một là quan đạo, do năm ngàn Long Vũ quân của Phùng Cừu Đao áp giải, hai là đường thủy, hạ lệnh phân phối lên hơn mười chiến thuyền lớn, từ Thái Hồ nhập Trường Giang, cuối cùng nhập sông Tần Hoài. Hai con đường, ta dự định toàn bộ đều dùng tới."
" Ý tứ của ngươi, chẳng lẽ muốn phân bốn trăm vạn lượng thuế ngân thành hai phần, đường thủy phân nửa, đường quan đạo phân nửa?"
Phương Tranh thần bí cười nói: " Không, chỉ có một con đường chuyên chở thuế ngân chân chính, một đường khác mai phục đao thương của quan binh."
Thái Vương nhíu mày nói: " Ý của ngươi là nhượng hắn đi tuyển?"
Phương Tranh gật đầu cười nói: " Không sai. Không chỉ như thế, ta còn tăng thêm lợi thế, ta dự định thỉnh Hàn gia lấy thêm hai trăm vạn lượng bạc, đồng hành cùng thuế ngân, đối với bên ngoài thì nói áp tống bạc đi tới chi nhánh nơi kinh thành, bởi vậy, có tới sáu trăm vạn lượng bạc bày ra trước mặt người nọ, ngươi đoán đi, người nọ có thể bị kích động đến phát sốt hay không?"
Trong mắt Thái Vương nhanh chóng hiện lên một tia phức tạp, liếm liếm đôi môi khô, cười khổ nói: " Quả nhiên rất làm kẻ khác động tâm."
Phương Tranh cười nói: " Suy bụng ta ra bụng người, thay đổi ta là hắn, khẳng định không chút do dự động thủ đoạt, người sau màn khẳng định có mưu đồ gây rối, từ xưa tới nay, người mưu đồ gây rối nếu không có tiền bạc chi trì, thì tuyệt không thành được đại sự, sáu trăm vạn lượng bạc, cũng đủ nuôi sống quân đội mười vạn người, chọn mua tinh thiết, chế tạo binh khí, tấm chắn và quân giới, tác dụng rất lớn, ta cũng không tin hắn không động tâm, chỉ cần hắn khẽ động tâm, vậy là dễ làm."
Thái Vương trầm ngâm một hồi, nói: " Ngươi không cảm thấy kế này có chút không thích hợp sao?"
" Có gì không thích hợp?"
" Ta thấy thế nào giống như ngươi đang cùng người nọ đánh bạc, tính ngẫu nhiên trong đó rất lớn, vạn nhất người sau màn thực sự lựa đúng con đường vận chuyển thuế ngân, cướp đi đống bạc kia, làm sao bây giờ?"
Phương Tranh cười nói: " Ngươi cũng đã nhìn ra? Kỳ thực kế sách này của ta cũng không phải âm mưu, mà là dương mưu đường đường chính chính! Nói trắng ra là, ta đang đánh bạc!"
" A? Vì sao ngươi làm vậy? Đây chính là sáu trăm vạn lượng! Nếu bị cướp đi, ngươi làm sao hướng hoàng thượng báo cáo kết quả công tác?"
Phương Tranh thở dài, nói: " Thái Vương ca ca, ngươi biết ta làm quan đã hai năm, từ một người yên lặng vô danh thiếu gia, biến thành quan lớn tay cầm quyền cao, trong đó vì hoàng thượng vì triều đình lập ra những công lao không lớn không nhỏ. Ta dựa vào chính là điều gì biết không?"
Thái Vương chần chờ một chút, nói: " Bản lĩnh? Trí tuệ?"
Phương Tranh lắc đầu, bỗng nhiên cười hắc hắc: " Bản lĩnh trí tuệ con mẹ nó! Kỳ thực ta chẳng có bản lĩnh gì, ta dựa vào chỉ có một thứ."
" Là cái gì?"
" Vận khí!"
" Vận khí?" Thái Vương nghe vậy nhất thời dở khóc dở cười.
Phương Tranh phi thường chắc chắn cười nói: " Không sai, ta hoàn toàn chỉ dựa vào vận khí. Hiến kế triều đình, thối lui đại quân Đột Quyết, ta chỉ là nói bậy, không nghĩ tới được triều đình tiếp thu. Phan thượng thư tạo phản, ta hỗn ra khỏi thành tìm viện binh, lúc mạng nguy hiểm một đường, hoàn toàn cũng là dựa vào vận khí sống sót, thái tử mưu phản soán vị, ta càng mơ hồ tiếp quản binh quyền của thành vệ quân, lại có người mật báo nói hoàng thượng có nguy hiểm, lúc này mới khẩn cấp điều binh. Giải được binh nguy của tiên hoàng, ngươi nói, từng chuyện từng chuyện, chuyện nào mà ta không nhờ vận khí mà hỗn tới được?"
Thái Vương nghe được hai mắt đăm đăm, ngây ra một lát, rốt cục cười khổ nói: " Trước kia còn không nghĩ, nghe ngươi nói như thế, ta mới phát giác, ngươi quả nhiên là vận khí cực tốt."
Phương Tranh đắc ý cười, đúng vậy. Lão tử rơi vào cống thoát nước lại xuyên qua, đây vốn là vận khí thật ly kỳ nhất trên đời.
Thái Vương lại nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bật cười nói: " Ta thực sự rất khó tưởng tượng, danh chấn thiên hạ, Phương Tranh Phương đại nhân lập công vô số, không ngờ hoàn toàn là dựa vào vận khí mới đi tới ngày hôm nay, nếu bị người trong thiên hạ biết được, ai, hình tượng anh hùng trong sự cảm nhận của bọn họ khẳng định ở trong nháy mắt đổ nát."
Phương Tranh chẳng hề để ý cười nói: " Đổ nát thì đổ nát, liên quan gì ta? Đầu năm nay áp lực làm thần tượng rất lớn ngươi có biết hay không?"
Ánh mắt Thái Vương chớp động, trầm ngâm nói: " Ta đại khái hiểu rõ ý tứ của ngươi, ngươi định ra kế sách này muốn dẫn dụ người sau màn đi ra, chẳng lẽ là nghĩ muốn cùng hắn đổ vận khí?"
Phương Tranh gật đầu cười nói: " Không sai, so trí tuệ, so âm mưu quỷ kế, so bản lĩnh, mọi thứ ta không bằng hắn, sở trường duy nhất của ta chính là vận khí, chỉ có đổ vận khí, ta mới có thắng lợi như mong muốn, nếu không vụ án này cứ mãi kéo dài, sợ rằng sẽ có kịch biến. Tên kia khẳng định sắp có động tác lớn."
Thái Vương cười nói: " Kỳ thực ngươi cũng không phải hoàn toàn dựa vào vận khí, binh pháp nói: hư tức là thực, thực tức là hư, ngươi định ra kế sách này, vừa lúc hợp với đạo hư hư thực thực trong binh pháp, mặc dù không tính là cao minh, nhưng ít ra rất có hiệu quả."
Phương Tranh vui mừng: " Nga? Chủ ý này của ta hợp binh pháp? Hắc! Quả nhiên là vận khí."
" Vậy ngươi dự định dùng con đường nào làm hư, con đường nào làm thật?" Thái Vương cười hỏi.
Phương Tranh giương mắt, phát hiện dáng tươi cười của Thái Vương có điểm vị đạo quỷ dị, cũng không quá để ý, nghe vậy nói: " Quan đạo là thực, đường thủy là hư, ta nghĩ qua, thuế ngân sẽ từ quan đạo áp về kinh, còn đường thủy, hơn mười chiến thuyền lớn âm thầm mai phục quan binh, nếu người nọ thật sự đến cướp, không quản bọn họ là ai, tất cả đều rơi xuống nước biến thành con rùa, ha ha."
" Nếu người sau màn không hiện thân ra? Ngươi bắt mấy tên tiểu lâu la có ích lợi gì?"
" Không hiện ra cũng không quan hệ, mấy ngàn quan binh hộ tống, người sau màn nếu muốn thuận lợi cướp đi số bạc kia, ít nhất phải đem tới một vạn người mới nắm chắc thắng lợi phải không? Người nọ thế lực tại Giang Nam có lớn, có mấy vạn người đủ cho hắn lăn qua lăn lại? Lần này…ít nhất có thể tiêu hao không ít thực lực của hắn, hoặc là có thể lộ ra được một ít dấu vết."
Thái Vương cười cười, từ chối cho ý kiến.
" Ai, hôm nay chúng ta đến đây để làm chi chứ?" Nói nửa ngày, Phương Tranh bỗng nhiên nghĩ không thích hợp.
" Này…là đến dạo thanh lâu." Thái Vương mặt mày đen thui. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phương Tranh vỗ vỗ trán, cười nói: " Ngươi gặp qua khách làng chơi thành thành thật thật ngồi uống trà kiểu này sao? Cô nương bên ngoài dám chắc đang cười chúng ta không giống nam nhân, hỏi người có thể có mấy sầu, ân, quả nhiên đúng với câu hai người thái giám cuống thanh lâu, ha ha."
Vỗ vỗ tay, Phương Tranh lại lần nữa kêu vào hai vị cô nương, tiện tay kéo qua một người. Bắt đầu đặc biệt sỗ sàng lên, Thái Vương thấy Phương Tranh hào phóng như vậy, không khỏi cười khổ, vị cô nương bên cạnh hắn thức thời, vội vàng bắt đầu hầu hạ hắn uống rượu, trong lúc nhất thời khắp phòng đầy xuân, cười đùa không ngớt, lúc này mới có vài phần ý tứ hàm xúc khi đi dạo kỹ viện uống rượu hoa.
Hai người đang uống vui vẻ, bỗng nhiên dưới lầu truyền đến tiếng hô to: " Phương đại nhân, Phương đại nhân ngươi ở đâu?"
Phương Tranh ngẩn người, nghĩ thanh âm có chút quen tai. Thái Vương tỉ mỉ lắng nghe, cười nói: " Là Tiêu đại nhân, hắn tới tìm ngươi."
Vừa nói Thái Vương vừa đứng lên, cô nương bên cạnh hắn tương đối hiểu chuyện, vội vàng mở cửa sương phòng cho hắn.
Tiêu Hoài Viễn đang tìm kiếm đến mồ hôi đầy đầu, thấy Phương Tranh và Thái Vương đang uống rượu hoa, không khỏi cười khổ nói: " Các ngươi thật nhàn nhã tự tại."
Thái Vương vỗ vỗ tay, đứng lên cười nói: " Được rồi, Tiêu đại nhân tìm người tìm được tới Tàng Hương Viện, tất có công vụ quan trọng, ta không quấy rối các ngươi, đêm nay ánh trăng không tệ, ta đi tìm mấy nhã hữu, ngâm thơ một phen, không thể cô phụ đêm trăng thật đẹp, ha hả, cáo từ, cáo từ."
Hai người chào từ biệt, lại do cô nương đưa ra ngoài, Phương Tranh tức giận trừng mắt liếc Tô Hoài Viễn: " Ngươi chỉ thấy được ta thanh nhàn! Nói! Tìm ta để làm chi? Đừng nói với ta ngươi tới uống rượu hoa, tin hay không hiện tại ta đá ngươi ra bên ngoài?"
Tiêu Hoài Viễn cũng uống ngụm rượu, cũng không chú ý, chụp lấy đôi đũa của Thái Vương dùng qua, lại gắp vài miếng thức ăn, lúc này mới lau miệng lém lỉnh cười nói: " Ta là đến bẩm báo đại nhân, những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đại nhân ra lệnh một tiếng, chúng ta sẽ động thủ bắt kẻ trộm, hắc hắc, còn có, Hàn gia vừa đến khâm sai hành quán tìm ngươi đó."
/404
|