Chương 10.1: Rút củi dưới đáy nồi
Edit: Moon
Mẹ làm Kiều Nam bị thương, cha nhất định sẽ tức giận.
Nếu mẹ lại vì Kiều Nam mà ầm ĩ với cha, cha còn có thể tha thứ cho mẹ?
Nhìn thấy Kiều Nam bị thương, Đinh Giai Di giống như pháo xẹp, mới đốt đuốc lên liền tắt.
Ngược lại, Kiều Đống Lương trừng mắt, trong mắt lộ ra sát khí trực tiếp khiến Đinh Giai Di bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
Kiều Đống Lương cũng coi như là người hiền lành, bình thường không nổi giận, nhưng những người không hay tức giận một khi lộ ra một chút sự tức giận, mới càng khiến cho người ta sợ hãi, Kiều Đống Lương hoàn toàn chính một người như vậy.
Cho nên vừa rồi Kiều Đống Lương lộ ra vẻ tức giận, Đinh Giai Di liền phách lối không nổi, chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.
Kiều Đống Lương dựng xe đạp, cũng không cãi nhau với Đinh Giai Di ở sân: "Bà cùng tôi về phòng, tôi có chuyện muốn nói với bà."
Sau khi Kiều Đống Lương nói xong liền đi về phía phòng của bọn họ, Đinh Giai Di kìm nén bực bội, rụt cổ lại đi theo phía sau.
Kiều Tử Khâm bị dọa đến chạy đến bên người Kiều Nam, lôi kéo tay Kiều Nam: "Nam Nam, biểu hiện của cha không ổn lắm, cha làm sao vậy, em nói xem cha có cãi nhau với mẹ không, chúng ta đi khuyên nhủ chứ?"
Kiều Nam gạt tay Kiều Tử Khâm: "Chị muốn khuyên thì đi khuyên đi, tôi không có cách nào khuyên, tôi sợ bị đánh."
Ngay trước khi chết, Kiều Nam đã bị người mẹ ruột Đinh Giai Di này làm tổn thương thấu tâm, bị lời nói của Đinh Giai Di làm cho tức chết.
Kiếp này trùng sinh quá mức trùng hợp, phải biết mình phát sốt căn bản không phải trùng hợp, mà là có người làm, tồi tệ nhất chính là, mẹ của cô rõ ràng có thuốc lại ném đi không cho cô uống, cô thật sự là con gái của mẹ sao?!
Lúc này, cô thật hận mình không phải được cha mẹ nhặt về nhà!
"Nam Nam, chẳng nhẽ em không muốn nhìn thấy cha và mẹ hòa thuận hay sao?" Kiều Tử Khâm mở miệng, giống như muốn dụ dỗ Kiều Nam: "Nếu như chị chịu bị đánh mấy lần, chịu một chút tủi thân, mà cha mẹ có thể hòa hợp như ban đầu, chị nhất định bằng lòng."
Nghe lời này của Kiều Tử Khâm, Kiều Nam liền nổi lửa.
Kiếp trước, cô chính là vì phương thức tẩy não phong bạo này, mà biến thành một người não tàn.
Lời hay mãi mãi cũng là Kiều Tử Khâm nói, thế nhưng việc ngốc chỉ có một mình cô làm!
Kiều Nam cười lạnh: "Chị, chị cũng đã nói như vậy, vậy chị mau vào phòng khuyên đi. Mẹ thương chị như vậy, vậy chị bị đánh cũng là vì mẹ. Mau, chị chịu đánh xong, cha mẹ liền tốt."
Dù sao đi nữa chắc chắn sẽ không phải là bố ra tay, người duy nhất trút được cảm xúc cũng chỉ có mẹ.
Đối mặt với con gái lớn bảo bối của mẹ, mẹ của cô không thể nào ra tay.
Nhìn Kiều Tử Khâm ngẩn người, không nhúc nhích, Kiều Nam còn đẩy Kiều Tử Khâm một chút: "Chị, mau đi đi, muộn thì cha mẹ liền cãi nhau."
Kiều Tử Khâm còn chưa mở miệng nói, thân thể của cô ta đã phản ứng thành thật nhất, uốn éo, làm sao chịu bước vào phòng vợ chồng Kiều Đống Lương chứ.
Kiều Tử Khâm ngượng ngùng cười một tiếng: "Bây giờ cha mẹ cãi nhau đến kịch liệt, nếu lúc này chị đi, cha mẹ sẽ mất hết mặt mũi. Chị, chị chờ bọn họ cãi nhau xong mới đi khuyên." Nói xong, Kiều Tử Khâm trực tiếp chạy về phòng của mình.
Kiều Nam lạnh lùng chế giễu cười một tiếng, cô đã sớm biết tính cách tự tư tự lập của Kiều Tử Khâm, nên mẹ cô coi cô ta như bảo bối.
Cũng không biết Kiều Đống Lương cùng Đinh Giai Di nói chuyện gì, kể từ ngày đó, Đinh Giai Di liền không động đến một ngón tay của Kiều Nam, nhưng bà ta nhìn Kiều Nam chằm chằm với ánh mắt không tốt, giống như đang nhìn kẻ thù.
/5016
|