Chương 10.2: Rút củi dưới đáy nồi
Edit: Moon
Hơn nữa, cũng từ ngày đó trở đi, Đinh Giai Di bắt đầu không nhìn Kiều Nam, hoàn toàn coi Kiều Nam như không có mặt trong nhà.
Kiều Nam mỉm cười, thủ đoạn này cô biết, gọi là chiến tranh lạnh.
Kiếp trước, chỉ cần mẹ cô nói yêu cầu gì, mà cô không đáp ứng, mẹ cô không phải khóc lóc làm loạn cha, thì chính là dáng vẻ này.
Lúc kia, cô cũng quá nhu nhược, luôn cảm thấy mẹ cô không để ý tới cô, trong lòng cô càng khó chịu, vừa cực khổ vừa khó chịu mình, nghĩ cách không làm phụ lòng mẹ.
Kiếp này, mẹ của cô không thích nói, cô ít đi một người mắng, càng tự tại!
Ngồi trong phòng của mình, Kiều Nam tính toán kiếp này cô nên làm gì để tiếp tục sống, học nhất định phải tiếp tục học, nhưng cô đối với kiến thức trung học không có ấn tượng.
Dù là lúc này, người học cấp hai có triển vọng hơn người học cấp ba, nhưng Kiều Nam biết, sau này sinh viên sẽ phổ biến hơn, sẽ nói đến văn bằng.
Kiều Nam lật tung phòng mình, đừng nói đến sách giáo khoa trung học, ngay cả sách bài tập cũng không có, thế này làm sao có thể học lại kiến thức trung học, thi vào trường chuyên?
Kiều Nam nghĩ nghĩ, trực tiếp đi tìm Kiều Tử Khâm: "Chị, sách cấp 1 và cấp hai của tôi sao không thấy?"
Kiều Tử Khâm ăn kem que lành lạnh đáp: "Sách của em, làm sao chị biết ở đâu?"
Kiều Nam nhìn chằm chằm kem que của Kiều Tử Khâm mấy lần: "Sách của chị có còn hay không, có thể cho tôi mượn sách ba năm trung học xem một chút được không?"
Kiều Tử Khâm còn tưởng Kiều Nam thèm ăn, muốn kem que của mình, hẹp hòi, cắn que kem thành hai miếng, răng tê lên vì cóng, nói chuyện cũng không lưu loát: "Chị thi xong rồi, cho nên mẹ bán sách của chị rồi, đổi được ít tiền."
Đương nhiên, cũng vào lúc đó, mẹ vô cùng thuận tay bán luôn sách cấp một cùng cấp hai của Kiều Nam.
Mẹ cũng không định để Kiều Nam tiếp tục đi học, còn giữ lại sách cấp một cùng cấp hai của Kiều Nam làm gì.
Dù Kiều Tử Khâm không có nói rõ, nhưng Kiều Nam đã sống với Đinh Giai Di hai kiếp còn có thể không rõ tiểu tính của bà ta sao: "Có phải mẹ bán sách của tôi rồi không!"
Kiều Tử Khâm mặt cứng đờ, không biết tại sao lại bị phản ứng của Kiều Nam dọa lấy: "Làm sao chị biết, dù sao sách của chị cũng không có ở đây."
Kiều Nam mím môi cười lạnh, cô không tin Kiều Tử Khâm không biết chút nào hết.
"Em làm gì?" Nhìn thấy Kiều Nam muốn đi, Kiều Tử Khâm vội vàng ngăn Kiều Nam lại: "Vì em, ba ngày nay cha mẹ đều cãi nhau ầm ĩ, em có thể dừng phá hoại tình cảm cha mẹ được hay không?"
"Tránh ra!" Kiều Nam không khách khí đẩy Kiều Tử Khâm ra, trở lại phòng của mình.
Còn có nửa tuần nữa là khai giảng, cô chẳng những muốn học kiến thức mới của lớp mười, còn phải học lại kiến thức cấp một cùng cấp hai.
Không có sách, nhất định không được, không dựa vào được người khác, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Phòng của Kiều Nam rất nhỏ, hầu như chỉ có một cái giường, nhưng Kiều Nam đã đào một cái hố ở trong phòng mình.
Ngôi nhà ở những thập niên 80, 90 không giống những ngôi nhà ở thế kỷ 21, phàm là phòng đều có nền đất được đổ bằng xi măng, nhưng căn phòng của Kiều Nam, đừng nói là xi măng, ngay cả gạch cũng không có , mà chỉ là đất.
Bình thường Đinh Giai Di tuyệt đối sẽ không cho Kiều Nam tiền ăn, kể vào dịp Tết cho tiền mừng tuổi, Đinh Giai Di cũng lấy lại tiền Kiều Đống Lương cho cô.
Đinh Giai Di vì để diễn kịch trước mặt Kiều Đống Lương, ngay cả thịt đã gắp cho Kiều Nam cũng lấy lại, thì tiền cho Kiều Nam sao có thể bỏ được.
Đinh Giai Di không cho, Kiều Đống Lương thỉnh thoảng sẽ cho một chút, Kiều Nam không nỡ dùng đều tiết kiệm, lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.
/5016
|