Trọng Sinh Sau Khi Ở Góa

Chương 6.2

/822


Tôn thị rất vui, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói  "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, dạo này công chúa gầy đi không ít, phải nhanh chóng nuôi thịt trở lại."

 

Hoa Dương gật gật đầu, lòng nghĩ nếu ngày nào cũng có thể ăn vụng theo Trần Kính Tông, thân thể khôi phục như thường trong tầm tay.

 

Trò chuyện trong chốc lát, Tôn thị chuẩn bị rời đi.

 

Bà tự biết mình xuất thân thấp hèn, nói chuyện cùng công chúa cũng khó có chủ đề chung, ở lâu mọi người cũng không được tự nhiên.

 

Hoa Dương và Trần Kính Tông cùng tiễn bà ra khỏi Tứ Nghi đường.

 

Lúc trở về, Trần Kính Tông hỏi nàng  "Sao nàng đột nhiên đổi cách gọi?"

 

Hoa Dương  "Ta thích gọi thế nào thì gọi thế đấy, có gì hay mà hỏi."

 

Trần Kính Tông bước một bước chặn trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng  "Đổi cách gọi chỉ là một chuyện, tối hôm qua nàng cũng không đúng lắm, đang ngủ tại sao lại khóc?"

 

Hoa Dương nói dối  "Gặp ác mộng."

 

Trần Kính Tông  "Nhưng lúc đó nàng nói không nằm mơ, còn lần đầu tiên yêu thương ôm ấp với ta."

 

Sắc mặt Hoa Dương đỏ lên, trừng hắn nói  "Ngươi không thích à?"

 

Trần Kính Tông ánh mắt phức tạp  "Thích thì thích nhưng cuối cùng cũng phá giới luôn rồi."

 

Ẩn ý chính là, nếu không phải Hoa Dương chủ động câu dẫn hắn, hắn sẽ tiếp tục để tang đàng hoàng.

 

Hoa Dương tin hắn mới lạ, trực tiếp đẩy hắn ra, bước nhanh quay về phòng, còn đóng cửa phòng lại, tránh cho hắn cũng thi theo vào, làm phiền nàng viết thư nhà.

 

Trần Kính Tông đẩy cửa không thấy nhúc nhích, đứng một lát rồi một mình đi ra sân.

 

Sau này phải thường xuyên lên núi, hắn phải làm chút cung tên thuận tay với túi bắt cá.

 

Trong phòng, Hoa Dương viết thư một hồi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng lạch cạch của vật gỗ ma sát vào nhau, tò mò đi đến trước cửa sổ, liền thấy được dưới mái hiên sương phòng phía đông, Trần Kính Tông ngồi trên một băng ghế nhỏ, một tay nắm lấy cây gỗ thật dài to bằng cổ tay, một tay cầm dao bầu, chuyên chú gọt nhọn.

 

Hai bên tay áo hắn đều bị cuốn lên đến trên khuỷu tay, lộ ra đôi bắp tay thon dài cường tráng.

 

Hắn cúi đầu, góc mặt anh tuấn sắc bén, so với bọn thị vệ trong phủ cô mẫu còn dễ nhìn hơn.

 

Đây là phò mã của nàng, ban đầu là nàng tận mắt nhìn trúng hắn, mặc dù chỉ là nhìn trúng gương mặt hắn, nhưng cũng là nàng tự mình lựa chọn.

 

Thô kệch thì đã làm sao, nàng không muốn hắn chết, lần này ai cũng đừng hòng cướp đi sinh mạng của hắn.

 

Đằng trước Tứ Nghi đường là Phù Thúy đường, một nhà tam ca của Trần Kính Tông ở đó.

 

Trần Hiếu Tông là Thám hoa lang, một bụng tài học văn chương nổi bật, bây giờ về nhà để tang, không có chuyện gì thì không tiện ra ngoài, hắn chỉ có thể nghe lời phụ thân, ở trong học đường nhà mình dạy cháu trai cháu gái và hai con trai của mình học.

 

Trần Hiếu Tông cũng không thích vây quanh bọn nhỏ, lúc phụ thân vừa phân phó xong, hắn vô thức đẩy đại ca ra  "Phụ thân, học vấn của đại ca tốt hơn con, tính cách cũng giống người nhất trong đám huynh đệ bọn con, đoan chính trầm ổn, có thể trị được bọn Nhị Lang, sao người không để đại ca đi dạy học?"

 

Trần Đình Giám mặt không đổi sắc  "Để ngươi dạy học chính là vì muốn rèn luyện tính tình của ngươi, đại ca ngươi đã quá chững chạc, cho nên không cần hắn tới dạy."

 

Trần Hiếu Tông ...

 

Ở học đường nhà chính dạy học một buổi sáng, Trần Hiếu Tông chỉ cảm thấy tinh thần kiệt quệ.

 

Nhìn cháu gái Đại Lang đã trở về Quan Hạc đường, trong hành lang, Trần Hiếu Tông tiếp tục dắt Nhị Lang, Tam Lang nhà mình đi về Phù Thúy đường.

 

Vào trong viện, thấy thê tử mình đứng dưới mái hiên cong, một tay đỡ cái bụng bầu đã lộ ra rất rõ, một bên ngước cổ về phía sau, giống như đang ngửi cái gì.

 

Trần Hiếu Tông thấy kỳ quái  "Nàng đang làm gì vậy?"

 

La Ngọc Yến bảo nha hoàn đưa các con đi rửa tay trước, lại đến bên cạnh Trần Hiếu Tông rồi thì thầm nói nhỏ vào tai  "Ta hình như ngửi thấy mùi chiên cá, chàng ngửi thử xem."

 

Trần Hiếu Tông không ngửi thử mà cười  "Sao có thể thế được, trong nhà chúng ta không được ăn mặn, phía sau cũng không có nhà người khác, cho dù phố đằng trước có người ăn cá, hôm nay có gió bắc, mùi thơm tuyệt đối không bay được tới chúng ta bên này."

 

La Ngọc Yến bĩu môi  "Ai nói phía sau chúng ta không có người? Tứ đệ và công chúa đang ở đó đấy, bọn họ còn có phòng bếp nhỏ  Hừ, người ta là công chúa, không chịu khổ được, nói không chừng nương cố ý đưa thịt đưa cá qua bên kia  Ta mặc kệ, trong bụng ta đang mang con cháu nhà các người, gần ba tháng không được ăn thịt rồi, ta không thèm thì con cũng thèm, Nhị Lang Tam Lang đều thông minh lanh lợi, chàng không sợ để đứa này đói ngốc sao?"

 

Công chúa thảm còn nàng không thảm sao? Nàng cũng là thiên kim Hầu phủ ở kinh thành, ăn sung mặc sướng đến lớn, đã lúc nào phải thấy khó khăn vì một bữa thịt cá đâu?

 

Trần Hiếu Tông  "Không có khả năng, phụ thân trọng quy củ nhất, nương cũng nghe theo ông. Ở phương diện khác bọn họ chăm sóc công chúa nhưng về mặt này thì tuyệt đối sẽ không, càng không có khả năng sai quản sự đi mua đồ mặn, tự dưng để người ta nắm thóp."

 

La Ngọc Yến  "Nhưng ta ngửi thấy mùi cá "

 

Trần Hiếu Tông thấy nàng thề son sắt, lúc này mới hít hà, nhưng không biết là thật sự không có hay mũi hắn không nhạy bằng mũi La Ngọc Yến, Trần Kính Tông cái gì cũng không ngửi được.

 

Lúc này, nha hoàn ở nhà chính bên kia đưa cơm trưa tới, cơm trắng với ba món rau một món canh, đương nhiên, bất kể là rau hay canh, đều là đồ chay cả.

 

Trần Hiếu Tông đỡ thê tử đi vào phòng chính trước, Nhị Lang, Tam Lang cũng rửa tay xong đi qua.

 

Nhị Lang năm tuổi, hiểu được rằng cả nhà phải để tang cho tằng tổ mẫu    , Tam lang ba tuổi không hiểu được những đạo lý lớn đó, nhìn trên bàn cơm không có món thịt mình thích ăn nhất, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy hai chữ thất vọng, oan oan ức ức nhìn cha và nương. Nó muốn quay về kinh thành, lúc còn ở kinh thành ngày nào cũng được ăn thịt, nhà cũ của tổ phụ nghèo quá, bữa nào cũng toàn rau xanh cháo trắng.

 

    bà cố

 

La Ngọc Yến nếu như không ngửi thấy mùi cá thì còn có thể nhịn, nhưng nàng ngửi được rồi, nghĩ cha chồng thiên vị Tứ Nghi đường, nàng liền tủi thân không nuốt nổi cơm

 

Tình cảnh bi thảm ở trên bàn cơm, Trần Hiếu Tông thu vào trong mắt, trong lòng cũng thấy rất khó chịụ

 

Chủ yếu là thê tử, đường đường là thiên kim Hầu phủ, bây giờ lại đang mang thai mà chỉ được ăn những thứ này, hắn sao có thể nhẫn tâm?

 

"Ăn trước đi đã, ta sẽ nghĩ cách."

 

Trần Hiếu Tông dịu dàng nói.

 

Phong hào Thám hoa lang của hắn cũng không phải bỏ không, khuôn mặt như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, dịu dàng dỗ dành người ta, nữ nhân nào chịu cho nổi?

 

La Ngọc Yến ngó ngó khuôn mặt tuấn tú của trượng phu, quyết định nhịn thêm một chút.

 

Nàng cũng không phải không biết phải trái, nếu tất cả mọi người đều ngoan ngoãn để tang thì nàng không ý kiến, nhưng nếu cha chồng thiên vị Tứ phòng thì nàng cũng phải được đãi ngộ giống thế 

 

Sau bữa cơm, Trần Hiếu Tông ngồi ở phòng chính khoảng hai khắc rồi mới đi qua Tứ Nghi đường.

 

Trân Nhi ngồi trên ghế nhỏ ở cửa viện, cầm kim khâu trong tay, bên chân để một cái giỏ đựng kim chỉ.

 

Nghe thấy trong hành lang vang lên tiếng bước chân, Trân Nhi ngó ra, sau đó liền thấy Thám hoa lang Tam gia mặc một bộ đồ vải trắng, đầu đội khăn quan, ngọc thụ lâm phong.

 

Gương mặt Trân Nhi ửng đỏ, nhanh chóng thu dọn xong đồ bên cạnh rồi đứng lên.

 

"Tam gia."

 

"Ừm, ta có việc cần tìm phò mã của các ngươi, ngươi đi truyền lời đi."

 

Viện của ba huynh đệ đều là viện một cửa, đi vào dễ đụng mặt nữ quyến, hắn kính trọng đại tẩu, lại càng không dám thất lễ với đệ muội công chúa, thế nên muốn gặp tứ đệ phải đứng trên hành lang trò chuyện.

 

Trân Nhi nhận mệnh, chạy đi nói cho Triêu Vân.

 

Trong phòng, Hoa Dương và Trần Kính Tông vừa ăn đến cuối bữa, trong đĩa trước mặt Trần Kính Tông còn để một khúc xương cá thật dài với rất nhiều xương nhỏ.

 

Bên Hoa Dương một cái xương cũng không có, thịt chỗ nàng đều là Trần Kính Tông lựa xương xong mới đưa qua.

 

"Công chúa, Tam gia tới tìm phò mã."

 

Triêu Vân dặn dò Trân Nhi không được nói lỡ miệng rồi mới đi vào bẩm báo.

 

Hoa Dương nhìn về phía Trần Kính Tông  "Chẳng lẽ ngửi được mùi rồi?"

 

Mùi cá kho càng đậm hơn so với mùi hầm canh cá, mặc dù Triêu Nguyệt cũng học theo Trần Kính Tông đóng chặt cửa lẫn cửa sổ, nhưng mùi thơm vẫn bay một ít ra ngoài.

 

Trần Kính Tông  "Ngửi thấy thì cứ ngửi, chỉ cần ta và nàng không thừa nhận, bọn họ cũng không nói được gì."

 

Hắn bảo Triêu Vân châm trà, ăn cả một miệng dầu mỡ, không súc miệng trước khi gặp Tam ca thì chứng cứ cũng quá rõ ràng.

 

Hoa Dương nhìn hắn bận rộn, nghĩ nghĩ, nói  "Tam ca nhìn không giống người háu ăn, phần lớn là đến vì tam tẩu, tam tẩu đang mang thai, bữa nào cũng ăn chay đúng là rất đáng thương."

 

Nghe nói giữa nhiều chị em dâu thường xuyên xảy ra so đo tranh cãi, nhưng việc này đặt lên người Hoa Dương lại tuyệt đối không có khả năng xảy ra.

 

Kiếp trước hai vị tẩu tử đều cung cung kính kính trước mặt nàng, trái lại là Hoa Dương luôn thanh cao, thà rằng ở một mình cũng không muốn đi tìm các tẩu tử tán gẫụ

 

Tất cả cẩm y hoa phục, trang sức châu báu mà nàng dùng đều là đồ ngự tứ, càng không đáng phải đi ngưỡng mộ người khác.

 

Lại thêm việc đã từng tận mắt nhìn thấy người nhà Trần Kính Tông đeo còng tay còng chân thê thảm đi trên nền tuyết, sống lại quay về Hoa Dương càng dễ mềm lòng hơn.

 

Trần Kính Tông nhổ ngụm trà trong miệng ra, ánh mắt nhìn nàng giống như đang nhìn một kẻ ngụ

 

Hoa Dương nhíu mày  "Làm gì?"

 

Trần Kính Tông  "Nàng nào phải công chúa, rõ ràng là tiên nữ hạ phàm không biết nhân gian thống khổ, thấy ai đáng thương cũng muốn giúp một tay."

 

Hoa Dương bị hắn nói đến mức khuôn mặt yêu kiều chuyển từ trắng sang đỏ rồi lại từ đỏ sang xanh.

 

Trần Kính Tông thay nàng mở miệng  "Có phải nàng cảm thấy ta hẹp hòi, chỉ một con cá mà thôi, lại ngay cả huynh tẩu ruột thịt cũng không muốn chia?"

 

Hoa Dương không nghĩ như vậy, chỉ là cảm thấy, nếu như tam phòng đã biết bí mật của bọn họ rồi, vậy Trần Kính Tông thỉnh thoảng mang sang một con cá, một con gà thì cũng chẳng sao, suy cho cùng thì bên đó có người mang thai.

 

Trần Kính Tông xùy một tiếng  "Ta đi bắt cá là vì thấy nàng gầy đến thế này, muốn để nàng bồi bổ thân thể, nếu tam ca thật sự đau lòng tam tẩu thì hắn có thể tự đi. Nàng đừng nhìn dáng vẻ văn nhân của hắn, hắn sống ở đây đến bảy tám tuổi mới vào kinh, lúc còn bé cũng chạy loạn khắp núi, cho dù bây giờ hắn không bắt nổi gà rừng hay thỏ, nếu muốn ăn cá cũng biết phải đi đâu tìm."

 

"Tự hắn không đi là vì sợ bị lão đầu tử phát hiện, sợ thanh danh hiếu tử, quân tử của hắn bị phá hỏng. Đổi lại là chỗ chúng ta chia thịt, phu thê bọn họ đều có thể yên tâm thoải mái, sẽ cảm thấy là chúng ta phá hỏng quy củ trước, lỡ như một ngày nào đó bị lão đầu tử phát hiện, bọn họ ăn là vì lí do mang thai thì có thể tha thứ được, nàng và ta thì có thể tìm cớ gì, nói nàng đường đường là một công chúa nên không chịu khổ được?"

 

"Đừng bảo sẽ không bị lộ, bên kia bọn họ có Nhị Lang, Tam Lang, tam ca khôn khéo, nhưng hai đứa nhỏ có thể gạt được lão đầu tử sao?"

 

Hoa Dương ...

 

Trần Kính Tông  "May mà nàng là công chúa, nếu nàng là nữ nhi nhà bình thường, sau khi xuất giá mà nhiều thêm mấy người tẩu tử, đời này sẽ có số bị bắt nạt."

 

Nói xong, hắn phủi phủi vạt áo, nghênh ngang rời đi.

 

Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi.

 

Triêu Vân nhỏ giọng khuyên  "Công chúa đừng tức giận, lời phò mã nói cũng có chút đạo lý."

 

Hoa Dương hiểu rõ, khiến nàng tức giận là thái độ của Trần Kính Tông, nói đạo lý thì cứ việc nói đạo lý, sao cứ phải trào phúng thế?

 

Nghe nói rất nhiều phò mã ở trước mặt công chúa đều rất cung kính, vì sao Trần Kính Tông hắn lại không giống vậy, phụ hoàng cũng chưa từng nói nàng như vậy 

 

                    

 

Tác giả có lời muốn nói

 

Hoa Dương  Lúc thì muốn đối xử tốt với ngươi, lúc thì lại muốn đánh ngươi.

 

Trần Kính Tông  Ta thì rất đơn giản, chính là muốn làm làm nàng.

 


/822

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status