Trọng Sinh Sau Khi Ở Góa

Chương 9.2

/822


Lần này mùi hầm gà thơm hơn chút, Trần Hiếu Tông cũng ngửi thấy.

 

Hắn cười một cái, khá lắm lão tứ, nói dối mà ngay cả mắt cũng không thèm chớp một cái 

 

Cơm tối hôm nay ở Tứ Nghi đường có gà hầm lại còn có rượu, Trần Kính Tông ăn rất vui vẻ.

 

Hoa Dương ăn no được bảy phần thì ngừng đũa.

 

"Vẫn có thể rót thêm bát nữa, nàng có muốn không?" Trần Kính Tông nhìn bát canh, hỏi nàng.

 

Hoa Dương  "Ngươi uống đi."

 

Trần Kính Tông rót canh gà vào trong chén, hớp vài ngụm lớn uống cạn sạch.

 

Hoa Dương ...

 

Nàng biết mà, kiếp này nàng cũng không thể dạy dỗ phò mã của mình thành một người ưu nhã được.

 

Đợi nàng giải quyết xong khó khăn của Trần gia, nếu còn có kiếp sau, có lẽ nàng sẽ đi tìm một người khác có dung mạo phong độ, xuất chúng các thứ.

 

"Phò mã, đại gia bảo người cơm nước xong thì đi qua đó một chuyến."

 

Trân Nhi tới bẩm báo nói.

 

Hoa Dương kinh ngạc  "Lẽ nào đại ca bên kia cũng ngửi thấy mùi thơm?"

 

Nàng hơi hối hận vì cùng ăn vụng theo Trần Kính Tông, cứ giống như ăn trộm vậy, có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng phải lo lắng một phen.

 

Trần Kính Tông nghĩ nghĩ, nói  "Đại ca dù có ngửi thấy cũng sẽ nể mặt thể diện của nàng mà coi như không biết, hắn tìm ta nhất định là có chuyện khác."

 

Nghe hắn nói thế Hoa Dương mới nhớ ra  "Buổi chiều đại ca cũng phái người tới tìm ngươi, ta nói ngươi tối qua bận bắt chuột nên ban ngày ngủ bù."

 

Trần Kính Tông  "Được, vậy ta qua đó xem thử."

 

Cẩn thận súc miệng xong Trần Kính Tông mới đi qua Quan Hạc đường.

 

Trần Bá Tông đứng trong hành lang, nhìn tứ đệ từ xa đang từ Tứ Nghi đường qua tới, tóc vẫn còn nửa ướt nửa khô, vậy thì chắc chắn là tứ đệ ngủ cả ngày, lúc tỉnh lại cả người đầy mồ hôi mới đi tắm.

 

"Nghe nói đêm qua đệ vẫn luôn bắt chuột, bận rộn đến tận sáng?" Trần Bá Tông gương mặt nghiêm túc hỏi.

 

Trần Kính Tông bịa chuyện nói  "Không nhớ rõ lắm, dù sao thì trời sáng rất nhanh."

 

Trần Bá Tông  "Cho dù là thế, đệ cũng không nên ngủ nguyên cả ngày, không ra thể thống gì."

 

Trần Kính Tông nhíu mày  "Chuyện của ta huynh không cần phải quan tâm, nói đi, tìm ta làm gì?"

 

Trần Bá Tông  "Chính là vì chuyện này, không nhắc tới công chúa thấy đệ thế nào, buổi trưa Uyển Nghi sang ăn cơm cùng công chúa, đệ làm tứ thúc mà để bị cháu gái biết ngủ nướng, đệ không thấy xấu hổ sao?"

 

Trần Kính Tông híp mắt lại, rốt cuộc cũng hiểu rõ tiền căn hậu quả.

 

Hắn qua loa nói  "Xấu hổ, sau này không ngủ nữa."

 

Trần Bá Tông ...

 

Biết rõ tứ đệ chỉ là thuận miệng nhận lỗi, giả bộ thái độ thành thật nhận lỗi để lừa người ta, hắn cũng không tiện mắng thêm.

 

"Hoàng thượng gả công chúa vào Trần gia chúng ta là thiên ân cuồn cuộn, đệ ở trước mặt công chúa phải tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, không được tùy ý làm bậy."

 

"Được, sau này mỗi khi gặp mặt, ta dập đầu với nàng ba cái trước."

 

"Đệ..."

 

Trần Kính Tông không để ý đến hắn nữa, xoay người trở về.

 

Lúc đi ngang qua Phù Thúy đường vừa hay đụng phải Trần Hiếu Tông đi ra cửa.

 

Vừa gặp mặt, Trần Hiếu Tông cười trước, giống như ngọc diện hồ ly  "Tứ đệ vừa đi đâu về thế?"

 

Trần Kính Tông dừng bước lại  "Có việc gì à?"

 

Trần Hiếu Tông đi tới, dư quang thoáng nhìn đầu bên kia hành lang có bóng người, lúc hắn nhìn sang chỉ thấy góc áo đại ca lóe lên một cái rồi biến mất.

 

"Đại ca tìm đệ?" Trần Hiếu Tông tò mò hỏi.

 

Trần Kính Tông  "Không liên quan gì đến huynh."

 

Trần Hiếu Tông  "Được, vậy chúng ta chỉ nói chuyện chúng ta. Đệ đó, hôm qua nha hoàn nói ngửi thấy mùi cá chiên bên phía bọn đệ ta còn không tin, hôm nay chúng ta đều ngửi thấy mùi gà hầm bên phía đệ, tứ đệ còn muốn ngụy biện không?"

 

Giọng hắn trêu đùa nói, một thái độ hiền lành kiểu "mặc dù ngươi làm trái lễ pháp nhưng ngươi là đệ đệ ruột của ta nên ta không mắng ngươi"

 

Trần Kính Tông mặt không đổi sắc  "Bọn ta chỉ hầm nấm mối."

 

Trần Hiếu Tông cười vỗ bờ vai của hắn  "Yên tâm, tam ca cũng sẽ không vạch trần đệ."

 

Trần Kính Tông đẩy tay của hắn ra  "Ăn là ăn, không ăn là không ăn, chuyện ta không làm đương nhiên sẽ không thừa nhận, nếu tam ca không tin thì có thể đi xem phòng bếp của bọn ta, cũng coi như là trả lại trong sạch cho bọn ta."

 

Nụ cười Trần Hiếu Tông cứng đờ, cho dù không có công chúa thì một người đọc sách như hắn đi lục phòng bếp của đệ đệ cũng quá khó coi.

 

Nhìn đệ đệ muốn mạnh miệng tới cùng, Trần Hiếu Tông đành phải đổi cách, bất đắc dĩ nói  "Tứ đệ, tam ca không muốn cười nhạo đệ ăn vụng, nói thật lòng, ăn chay một năm cũng quá hà khắc, ta và đại ca mỗi ngày chỉ xem sách không tốn bao nhiêu sức lực còn có thể chịu đựng được, đệ luyện võ rèn thân chỉ toàn ăn chay sao mà chịu nổi, tam ca cũng hiểu được. Tam ca đến tìm đệ thật ra là vì tam tẩụ"

 

Vẻ mặt lạnh nhạt của Trần Kính Tông hơi hơi hòa hoãn chút.

 

Trần Hiếu Tông thấy được hi vọng, vẻ mặt càng chân thành hơn, nắm lấy đệ đệ đi tới bên cạnh hai bước  "Tam tẩu của đệ lần này mang thai không đúng lúc, may là bụng nàng vẫn ổn, một đường đi tới đây chưa từng bị động thai, nhưng sắc mặt nàng ấy rõ ràng không bằng lúc mang thai bọn Nhị Lang, ban ngày không có tinh thần, ban đêm chân hay bị chuột rút, đây đều là bởi vì ăn chay quá nhiều mà ra."

 

"Nàng ấy hiểu chuyện, có cực khổ nữa cũng vẫn nhịn, nhưng ta làm chồng, thấy nàng chuột rút đến mức rơi nước mắt, thật sự là không đành lòng, hơn nữa nàng ấy ăn không được, đứa nhỏ trong bụng cũng không chịu nổi."

 

"Tứ đệ, tam ca biết đệ rất lợi hại, có thể lên núi săn thịt rừng, nể tình cháu trai cháu gái còn chưa ra đời trong bụng tam tẩu, lần sau bọn đệ làm thịt rừng, có thể chia một bát sang cho tam tẩu không? Chỉ một bát thôi để cho tam tẩu bồi bổ thân thể, tam ca không cần đâụ"

 

Những lời này tình chân ý thiết, có hơi làm lòng người xao động.

 

Trần Kính Tông trầm mặc một lát, nói  "Tam ca đối với tam tẩu tình thâm nghĩa trọng, ta rất kính nể, nhưng mà ta thật sự không ăn vụng, tam ca hãy tin ta."

 

Trần Hiếu Tông khó có thể tin nhìn Trần Kính Tông, không thể nào tin nổi hắn đã nói đến vậy mà lão tứ vẫn không chịu thừa nhận 

 

Sau một khắc, Trần Kính Tông lại nói  "Nhưng thân thể tam tẩu quan trọng, ta đồng ý có cơ hội sẽ lên núi kiếm chút đồ ăn cho tẩu ấy."

 

Sự kinh ngạc của Trần Hiếu Tông lập tức thành vui mừng, hắn biết, mặc dù lão tứ lỗ mãng nhưng tuyệt đối không có khả năng không nhớ đến tình huynh đệ.

 

Trần Kính Tông  "Nhưng mà, nếu việc này để phụ thân phát hiện chắc chắn sẽ bị trách phạt, sẽ bị phạt quỳ ở trong từ đường mấy ngày. Nếu ta chưa thành hôn, vì tam ca tam tẩu ta không ngại đi quỳ, nhưng mà bây giờ ta cũng đã có gia đình, ta không muốn khiến công chúa xem thường nữa, cho nên nhờ tam ca viết chứng từ, nói rõ là huynh nhờ ta vào núi, tránh nỗi lo về sau của ta, đây cũng là vì cuộc sống hòa thuận của ta và công chúa thôi."

 

Trần Hiếu Tông ...

 

Lời lão tứ nói sao lại còn có khúc ngoặt, mà lại còn không chỉ ngoặt một lần?

 

Trần Kính Tông nhìn sắc trời một chút, nói  "Nếu tam ca đồng ý thì bây giờ đi viết chứng từ đi thôi, ta ở đây chờ huynh, còn nếu như huynh không muốn viết thì cứ coi như chúng ta chưa nói gì cả."

 

Nói xong, hắn đợi một chút, thấy huynh trưởng do dự chưa quyết định thì muốn rời đi.

 

Trần Hiếu Tông vô thức bắt cánh tay hắn lại.

 

Trần Kính Tông bình tĩnh nhìn qua.

 

Trần Hiếu Tông biết, hắn bị đệ đệ thô lỗ không khôn khéo này gài.

 

Đêm nay hắn đã vì thê tử đi cầu tứ đệ giúp đỡ, nếu như chỉ vì chứng từ mà từ bỏ, tình thâm nghĩa trọng vừa rồi lập tức thành trò cười.

 

Nhưng nếu viết chứng từ cho tứ đệ, sau này chuyện mà bại lộ, người bị phụ thân phạt quỳ từ đường là hắn.

 

Phụ thân mới không thèm quan tâm thê tử nửa đêm có chuột rút hay không, cho dù về tình có thể tha thứ, phạt thì vẫn phải phạt 

 

Sớm biết như vậy, sớm biết như vậy...

 

Hắn có thể bỏ qua oan ức của thê tử sao?

 

Trần Kính Tông biết rõ mình sẽ lựa chọn thế nào, cười chọt chọt tay vào đệ đệ, lắc đầu nói  "Đệ ở đây chờ ta."

 

Một khắc đồng hồ sau, Trần Hiếu Tông quay lại, trong tay còn cầm một ngọn đèn.

 

Trần Kính Tông mở chứng từ ra, dưới ánh đèn cẩn thận đọc, xác định tam ca không giở trò mới ý vị thâm trường liếc mắt  "Tam ca cũng thật săn sóc."

 

Trần Hiếu Tông thở dài  "Chỉ mong đệ làm việc cẩn thận, đừng để phụ thân bắt được."

 

Trần Kính Tông  "Ta sẽ cố gắng. Đúng rồi, sau này mang mồi về, ta sẽ bảo nha hoàn đến thông báo cho tam tẩu, đến lúc đó phiền tam tẩu phái người biết nấu nướng đến đây. Công chúa trọng quy củ, e là không chịu để nha hoàn bên người dính mùi đồ mặn trong thời gian này."

 

Trần Hiếu Tông rất muốn hỏi, nếu công chúa thực sự nghiêm khắc, cá với gà hai ngày nay đều là lão tứ tự làm tự ăn hay sao?

 

Nhưng lão tứ hoàn toàn không thừa nhận mình ăn vụng, có một số việc chỉ có thể hai bên ngầm hiểu, với lại, nha hoàn của công chúa chỉ hầu hạ công chúa là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

 

Hai huynh đệ mưu đồ xong, ai về nhà nấy.

 

Trần Kính Tông tìm thấy Hoa Dương đã ngồi lên giường bên trong phòng.

 

"Sao lại đi lâu vậy?" Hoa Dương thuận miệng hỏi.

 

Trần Kính Tông ngồi ở bên mép giường, đưa chứng từ trong tay áo cho nàng.

 

Hoa Dương nghi ngờ nhận lấy, sau khi xem xong, nàng không thể nào hiểu được nhìn về phía Trần Kính Tông.

 

Trần Kính Tông cười cười  "Có cái này rồi, về sau chúng ta muốn ăn thì cứ ăn, nếu xảy ra chuyện cũng có tam ca thay chúng ta chịụ"

 

Đây cũng là một tin tốt đối với Hoa Dương, nàng không khỏi bật cười  "Sao ngươi làm được?"

 

Trần Hiếu Tông là một Thám hoa lang thực thụ, người thô lỗ như Trần Kính Tông mà lại lừa được hắn?

 

Trần Kính Tông cũng không có gì để tự hào  "Tam tẩu mang thai, làm khó dễ với điểm yếu này của hắn, hắn chỉ có thể đồng ý thôi."

 

Hoa Dương nghe xong, nhìn chữ viết trăng thanh gió mát của Thám hoa lang, khó nén được ao ước  "Tam ca đối xử với tam tẩu tốt thật."

 

Văn nhân trọng thanh danh nhất, Trần tam lang vì thê tử mà cam tâm tình nguyện đưa chuôi dao ra ngoài.

 

Nếu như lúc mẫu hậu tứ hôn Trần tam lang vẫn chưa cưới vợ, người nàng gả cho sẽ là hắn, phu thê hòa thuận, đâu có xảy ra nhiều cơn giận không đâu thế này.

 

Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh, chứng từ trong tay cũng bị người đoạt đi.

 

Ý thức được tâm tư nhỏ của mình bị hắn nhìn ra, Hoa Dương khó tránh khỏi ngượng ngùng, nàng giả vờ buồn ngủ kéo chăn lên, nằm đưa lưng về phía hắn.

 

"Vào núi là ta, săn thú cũng là ta, nhưng toàn bộ mỹ danh đều thuộc về hắn."

 

Lời giễu cợt lọt vào tai, Hoa Dương chớp chớp mắt.

 

Được rồi, Trần gia tứ lang cũng rất tốt, Trần tam lang thương yêu thê tử còn phải nhờ huynh đệ giúp đỡ, Trần tứ lang thì trực tiếp mang cá với gà với đồ ăn vặt đặt lên bàn của nàng.

 

                    

 

Tác giả có lời muốn nói

 

Trần Tứ  Ta giỏi hơn hắn đâu chỉ mỗi thế này.

 

Hoa Dương  Nói nghe một chút đi.

 

Trần Tứ  Làm làm làm làm làm

 


/822

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status