Trọng Sinh Sau Khi Ở Góa

Chương 2

/822


 

CHƯƠNG 2 

 

Lăng Châu, trấn Thạch Kiều, Trần gia.

 

Đêm lạnh như nước, Trần Kính Tông bỗng nhiên mở mắt.

 

Bên trong giường Babu yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, quả nhiên có tiếng nức nở yếu yếu ớt ớt phát ra từ trên giường.

 

Trần Kính Tông bực bội nhíu mày.

 

Hắn thừa nhận, để một vị công chúa kim tôn ngọc quý theo đám bọn họ vượt ngàn dặm xa xôi về nhà cũ chịu tang là đã khiến nàng chịu oan ức rồi, thậm trí ngay cả kẻ võ phu thô lỗ là hắn cũng làm nàng tủi thân. Nhưng ngay từ hôm đầu tiên rời khỏi kinh thành thì nàng đã bắt đầu bày sắc mặt, đến nay cái vẻ mặt này cũng đã bày được hơn hai tháng. Giày vò lâu như vậy rồi, vẫn yếu ớt nữa thì cũng chịu, lại còn đến nỗi nửa đêm nửa hôm tủi thân mà lén lút khóc thầm?

 

Trần Kính Tông không hiểu nổi.

 

Lúc đầu Hoàng thượng tứ hôn, Trần gia cũng không giấu giếm nàng cái gì, hắn đây cũng là người nàng tận mắt thấy qua.

 

Lần này về nhà chịu tang, lão đầu tử     từng đề nghị để nàng ở lại kinh thành, nhưng không biết nàng nghĩ thế nào, chủ động đòi đi theo tới đây.

 

    một cách để gọi cha

 

Vừa muốn tới, vừa thủi thân...

 

Trần Kính Tông ngồi dậy.

 

Nàng là công chúa, từ trên xuống dưới Trần gia đều hận không thể cung phụng nàng. Trước khi trở về, mẫu thân còn cố ý viết thư cho nhị thẩm, nhắc bên này chuẩn bị trước một chiếc giường Babu xa hoa quý báụ

 

Bên trong giường Babu là một chiếc giường khung, rộng rãi đến mức đủ cho cả bốn người trưởng thành thoải mái dễ chịu nằm lên đó.

 

Bên ngoài giường là địa bình     cũng rất rộng, một đầu bày biện bàn trang điểm nhỏ của nàng, một đầu để hai rương gỗ vàng chứa vàng bạc châu báu mà nàng mang tới.

 

    mình search thì không ra là cái gì, nhưng theo đoạn sau thì có vẻ là giống cái phản của bên Việt mình ấy

 

Theo lý thuyết, hắn là phò mã, có thể cùng hưởng thụ chiếc giường này với nàng.

 

Nhưng nàng không thích hắn, trở về cũng đã được hai mươi ngày, vậy mà hơn phân nửa thời gian Trần Kính Tông đều ngủ ở trên địa bình.

 

May mà sắp vào mùa hè, thân thể hắn lại cường tráng, không sợ bị lạnh.

 

"Khóc cái gì?"

 

Trong phòng cũng tối đen như mực, Trần Kính Tông nhìn không rõ gương mặt của nàng, chỉ có thể nhìn thấy được một đường nét mơ mơ hồ hồ.

 

Nàng không đáp lại, không biết là lười để ý đến hắn hay là cố ý muốn khóc cho hắn nghe.

 

Tiếng khóc yêu kiều yếu ớt, một lần lại một lần va vào trái tim của hắn.

 

Giống như sóng nước mềm mại trên mặt hồ vào những ngày không gió, từng đợt từng đợt cọ xát rễ cây đen sẫm lộ ra bên ngoài của đại thụ bên hồ.

 

Trần Kính Tông như ma xui quỷ khiến mà nhớ lại dáng vẻ hoa lê đái vũ của nàng vào lúc thân mật trước kia.

 

Tính tình của nàng thật sự là không đáng yêu chút nào, nhưng vào lúc đó lại khiến hắn yêu đến phát cuồng.

 

Thở dài một cái, Trần Kính Tông ra khỏi giường Babu đi tìm nơi để mồi lửa rồi thắp lên một ngọn đèn.

 

Ánh đèn chập chờn mờ mờ ảo ảo, ngay cả bóng tối bên ngoài cửa sổ nó cũng không xua tan được.

 

Giá rửa mặt bên kia có để sẵn một chậu nước, Trần Kính Tông vốn muốn trực tiếp nhúng ướt khăn mặt vào trong chậu nước lạnh, nhưng nhớ đến việc nàng yếu ớt, hắn bèn nhấc chiếc bình đồng giữ ấm lên, đổ nửa bình nước nóng hòa vào trong nước lạnh.

 

Chuẩn bị xong xuôi, một tay Trần Kính Tông nhấc ngọn đèn, một tay cầm chiếc khăn đã vắt nước mà đi vào trong giường một lần nữa.

 

Giường Babu tựa như một gian phòng nhỏ trói buộc ánh đèn dịu êm vào trong đó.

 

Trần Kính Tông đặt đèn xuống, quay người nhìn lên trên giường.

 

Hắn cứ tưởng rằng mình sẽ thấy được một khuôn mặt mỹ nhân viết đầy hai chữ oán hận, lại bất ngờ phát hiện nàng vẫn còn ngủ, tiếng khóc đã biến mất, trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp còn chứa một giọt nước mắt chưa kịp lăn xuống.

 

Cho nên, nàng chỉ là đang mơ một giấc mộng khiến nàng đau lòng, buồn bã?

 

Yên lặng đứng được một lúc, xác nhận rằng nàng lại ngủ say, Trần Kính Tông nhìn chiếc khăn trong tay mình, không muốn phí công vô ích, hắn lặng lẽ ngồi vào mép giường, cúi người giúp nàng lau đi giọt nước mắt kia.

 

Không ai hiểu rõ hơn hắn một thân làn da tiên nữ này của nàng non nớt biết bao, động tác Trần Kính Tông nhẹ nhàng hơn trong vô thức.

 

Hoa Dương cảm nhận được có người đang chạm vào nàng nhưng đầu óc nàng mơ mơ màng màng, trên người cũng không có sức lực.

 

Nàng biết mình bị bệnh rồi.

 

Ngày thứ hai đám người Trần gia bị áp giải rời khỏi kinh thành, nàng liền bị bệnh.

 

Ngự y nói là nàng bị nhiễm khí lạnh khi đi ra ngoài trời tuyết, nhưng Hoa Dương lại cảm thấy, nàng bị tâm bệnh.

 

Nàng muốn cứu Trần gia. Ngay khi nghe được tin đệ đệ muốn tra xét tịch thu Trần gia, nàng liền vào trong cung.

 

Kết quả thì thế nào chứ?

 

Cái người đệ đệ vừa mới mọc đủ lông đủ cánh này vậy mà lại lạnh lùng nói rằng đây là quốc sự, bảo nàng đừng can thiệp vào.

 

Hoa Dương đi cầu xin mẫu hậu, mẫu hậu lại giống nàng bị vấp phải trở ngại ở chỗ đệ đệ.

 

Hai người máu mủ ruột thịt là các nàng cầu xin cũng vô dụng, một nhóm đại thần kia có ý muốn giúp Trần gia còn trực tiếp bị đệ đệ trách phạt.

 

Xương cốt của cha mẹ chồng và đại ca còn chưa lạnh, đám tẩu tử và các cháu thân thể đơn bạc, làm sao chịu nổi gian khổ trên đường áp giải này?

 

Nghĩ tới đây, khóe mắt Hoa Dương lại rơi lệ.

 

Về cảm tình, Hoa Dương cùng bọn họ cũng không sâu đậm bao nhiêu, chỉ là nàng cảm thấy bọn họ vô tội, trong lòng không nỡ.

 

Trần Kính Tông nhìn hàng mi dày ướt át của nàng mà quên cả động tác.

 

Thật ra ngoài lúc làm chuyện đó ra, hắn chưa bao giờ thấy nàng khóc qua.

 

Bất kể chịu phải oan ức gì ở Trần gia, nàng chỉ thể hiện ra một vẻ kiêu căng ghét bỏ với hắn, cứ như thể liếc hắn nhiều hơn một cái cũng làm bẩn con mắt.

 

Khóc, dù nhiều dù ít thì cũng là biểu hiện của sự yếu đuối. Một người cao ngạo như nàng chỉ biết bắt lấy điểm yếu của người ta mà châm chọc khıêu khích, sao có thể yếu thế trước mặt người khác?

 

Nhìn thấy những giọt lệ kia không ngừng rơi xuống, lau thế nào cũng không hết được, Trần Kính Tông thử gọi nàng  "Công chúa?"

 

Gọi nàng ba tiếng, mỹ nhân chìm sâu trong giấc mộng cuối cùng cũng tỉnh lại, hai mắt nàng đẫm lệ mà mông lung nhìn hắn.

 

Tim Trần Kính Tông có sắt đá hơn nữa cũng mềm đi mấy phần, hắn thấp giọng hỏi  "Mơ thấy cái gì?"

 


/822

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status