Trọng Sinh Sau Khi Ở Góa

Chương 2.2

/822


Hoa Dương kinh ngạc nhìn người trước mặt.

 

Cho dù đã sinh ly tử biệt ba năm, nàng đương nhiên vẫn nhận ra trượng phu của mình.

 

Hắn mặc một thân quần áo trong màu trắng, chẳng lẽ người chết đều mặc thế này dưới âm phủ à?

 

Khi hắn còn sống, gương mặt lúc nào cũng âm trầm, cứ như thể ai cũng thiếu nợ hắn vậy, bây giờ lại ôn hòa hơn rất nhiềụ

 

Suy cho cùng thì cũng là người đã chết qua một lần, thái độ có thù địch đến mấy thì cũng phải tiêu tan thôi.

 

Đôi phu thê bọn họ đã từng nhìn nhau chỉ thấy chán ghét, vậy mà bây giờ Hoa Dương lại tìm thấy loại cảm giác đáng để ỷ lại ở trên người hắn.

 

Nàng từng ỷ lại phụ hoàng, phụ hoàng lại bận cùng thê thiếp mua vui.

 

Nàng từng ỷ lại mẫu hậu, mẫu hậu lại quan tâm chuyện đệ đệ có thể ngồi vững ở đông cung, long ỷ hay không hơn, hao phí sức lực mà nhọc lòng.

 

Từ giây phút xuất giá trở đi, nàng trở thành một phụ nhân đã gả cho người, dường như là nên trưởng thành rồi, ngay cả hành động làm nũng với mẫu hậu cũng thành không hiểu chuyện.

 

Hoa Dương không thích thế này chút nào, nàng muốn tiếp tục làm một tiểu công chúa vô lo vô ưu được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, tiếc thương.

 

Nếu như Trần Kính Tông còn sống, Hoa Dương sẽ không lộ ra một mặt này ở trước mặt hắn, nhưng hắn cũng đã chết rồi, nói không chừng trời sáng là sẽ rời đi, nàng còn để ý làm gì?

 

Nàng bổ nhào vào trong lồng ngực Trần Kính Tông, mặt dán vào ngực hắn, hai tay ôm eo hắn thật chặt.

 

Toàn thân Trần Kính Tông cứng đờ.

 

Trước giờ chưa từng có nữ nhân nào ôm hắn thế này, nửa năm sau khi cưới, ngoài việc bày ra sắc mặt, chuyện nàng làm nhiều nhất là đẩy hắn ra ngoài.

 

Lệ nóng làm ướt nhẹp quần áo mỏng manh, một khối ngực kia cũng mát lạnh.

 

Trần Kính Tông tạm thời đè xuống sự kì quái, vừa ôm vừa nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng  "Rốt cuộc mơ thấy cái gì?"

 

Hoa Dương không tập trung đáp  "Ta không nằm mơ."

 

Trần Kính Tông  "Vậy sao nàng lại khóc?"

 

Hoa Dương khẽ giật mình, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi  "Ngươi không biết à?"

 

Trên mặt Trần Kính Tông lộ vẻ mờ mịt  "Biết cái gì?"

 

Hoa Dương nhìn ánh mắt hắn nghi hoặc lại bình tĩnh, trong lòng chua chua.

 

Mặc dù hắn luôn đối đầu với cha chồng, hai cha con như nước với lửa, hắn đối xử với những người thân khác cũng lạnh nhạt thờ ơ, nhưng cốt nhục chí thân, nếu để hắn biết được biến động lớn của Trần gia, hắn sẽ đau khổ căm giận đến thế nào?

 

Làm một con quỷ yên ổn bao năm nay, sao phải để hắn chịu dằn vặt làm gì.

 

Hoa Dương lắc đầu, ôm chặt hắn một lần nữa, nói sang chuyện khác  "Sao ngươi tới đây?"

 

Bởi vì nhìn thấy người hoàn toàn không có khả năng gặp được, Hoa Dương cho rằng mình vẫn đang còn ở trong mơ.

 

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Kính Tông đi vào giấc mộng của nàng sau khi chết.

 

Trần Kinh Tông ngơ ngác, đang muốn hỏi rõ ràng, nàng bỗng nhiên đưa tay lên, khẽ run run xoa nhẹ lên mặt hắn.

 

Trần Kính Tông hít thở nặng nề.

 

Hoa Dương ở trong mắt hắn, tóc đen ngổn ngang, gương mặt tựa như cánh hoa mẫu đơn màu trắng treo trong sương, đôi mắt trong suốt như nước, thật khó mà diễn tả thành lời.

 

Trần Kính Tông hoảng hốt nhìn ra một tia tình ý, trân quý hiếm thấy như giọt cam lộ Quan Âm nương nương nghiêng bình nửa ngày mới đổ ra được.

 

Trong lòng bỗng chốc như bùng lên một ngọn lửa.

 

Lý trí nói cho hắn rằng không nên có cái loại suy nghĩ kia, nhưng hắn chỉ là một nam nhân trẻ tuổi huyết khí cương dương, hắn chỉ mới thành hôn được ba tháng đã phải chịu tang.

 

Nhịn lâu như vậy, thân thể ắt sẽ có phản ứng.

 

Vòng cánh tay ôm eo nàng áp sát vào mình, Trần Kính Tông cúi đầụ

 

Hắn vừa mới kề sát vào, thân thể Hoa Dương liền mềm nhũn.

 

Có một số việc, sẽ thực tủy biết vị, huống chi nàng đã thủ tiết ba năm.

 

Rất nhiều đêm dài đằng đẵng, Hoa Dương một mình khó ngủ sẽ chìm đắm vào trong hồi ức có Trần Kính Tông.

 

Bây giờ phu thê đoàn tụ, Hoa Dương chỉ hận không thể giữ hắn lại thật lâu bên mình.

 

Nàng như một gốc dây leo nhỏ bé yếu ớt, cố gắng hết sức quấn quanh người hắn, bất kể hắn rong ruổi thế nào trên chiến trường, đều sẽ không thua thiệt chút nào.

 

Nàng quên hết tất thảy, mãi đến lúc Trần Kính Tông bỗng nhiên che miệng nàng lại.

 

Hoa Dương không hiểu nhìn sang.

 

Hơi thở Trần Kính Tông nặng nhọc, mồ hôi trượt xuống dọc theo khuôn mặt anh tuấn ác liệt của hắn, đôi mắt hắn đen thâm thúy, bên trong đốt lên lửa nóng cháy rực.

 

"Đừng lên tiếng, truyền ra ngoài lão đầu tử lại mắng ta."

 

Trong lúc để tang cấm gả cưới, cấm ăn mặn uống rượu, còn cấm phu thê chung đụng.

 

Có những việc hắn dám làm dám chịu, nhưng loại chuyện này vẫn nên chỉ có phu thê hai người biết là được.

 

Hoa Dương mờ mịt nhìn hắn.

 

Lão đầu tử?

 

Trần Kính Tông sẽ chỉ gọi cha chồng là lão đầu tử.

 

Nhưng phu thê bọn họ gặp gỡ trong mộng, Trần Kính Tông còn kiêng kị cha chồng làm gì?

 

Nghi hoặc mới nổi lên đã ngay lập tức bị Trần Kính Tông hung hăng đánh vỡ.

 

Ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào làm bóng của hai người rơi vào bên trong giường.

 

Hoa Dương đang nằm, cái bóng cũng không rõ ràng, ngược lại là Trần Kính Tông, mạnh mẽ không ngừng giống hệt như một con báo săn.

 

Hoa Dương xấu hổ nhắm mắt lại.

 

Thế nhưng rất nhanh nàng lại mở ra, khó có thể tin được mà nhìn chằm chằm cái bóng thuộc về Trần Kính Tông.

 

Hồn ma cũng sẽ có bóng à?

 

Thân thể hồn ma cũng nóng rực như lửa được sao?

 

Với cả, mọi thứ trong mộng lại có thể chân thật thế này ư?

 

Nghi hoặc càng ngày càng nhiều, Hoa Dương lần nữa nhìn về phía đỉnh đầu nam nhân.

 

Ánh mắt chạm nhau, Trần Kính Tông buông tay ra, khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng tiến lại gần, thô lỗ ngăn chặn đôi môi nàng, dáng vẻ trâu gặm mẫu đơn giống y hệt trước đây.

 

Hoa Dương không thích nụ hôn thế này, nhưng sức hắn lớn như trâu, Hoa Dương không đẩy hắn ra nổi, bất đắc dĩ tiếp tục quan sát xung quanh.

 

Màn là màu trắng, không phải giường trong phủ công chúa của nàng.

 

Quần áo trong bị Trần Kính Tông vứt qua một bên cũng là màu trắng, không phải bộ quần áo nàng mặc tối qua.

 

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

 

Hoa Dương tâm loạn như ma, nhưng mà nàng không có thời gian suy nghĩ kĩ càng, mãi cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu sáng, Trần Kính Tông mới ngừng lại.

 

Hắn đem quần áo trong cuốn thành một đoàn ném ra bên ngoài, lại xoay người ôm lấy Hoa Dương, như chưa thỏa mãn mà hôn lên gáy nàng.

 

Hoa Dương cứng đờ nửa ngày, đột nhiên bắt lấy cánh tay hắn, móng tay hãm sâu vào.

 

Trần Kính Tông hít một hơi thật sâu, vừa muốn hỏi nàng sao hại làm đau người khác, nhưng trong nháy mắt hắn nhớ lại chuyện tốt mình đã làm, trầm thấp cười một tiếng, ôm nàng nhận tội  "Chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không thế nữa."

 

Hoa Dương càng cứng đờ người, lại tự nhéo mình một cái, rất đaụ

 

Hai người đều đau, còn có thể là mơ sao?

 

Trần Kính Tông vẫn an ủi nàng  "Nàng yên tâm, ta đều bắn ra ngoài, đảm bảo sẽ không mang thai."

 

Hoa Dương ...

 

Nàng đẩy nam nhân toàn thân nhớp nháp ra, tiện tay nắm lấy tấm chăn mỏng đắp lên người, đi chân đất xuống giường.

 

Ra khỏi giường Babu, Hoa Dương phát hiện đây là một gian phòng bày biện hơi đơn sơ, có hơi quen thuộc.

 

Đi tới bên cửa sổ, Hoa Dương nhẹ nhàng đẩy một cánh cửa ra.

 

Một tòa đình viện nho nhỏ hiện ra trước mắt, bên trong bồn hoa dưới cửa sổ trồng một hàng nụ hoa mẫu đơn đang chờ nở.

 

"Sao không ngủ thêm một chút?"

 

Sau lưng vang lên giọng nói khàn khàn của Trần Kính Tông, Hoa Dương chậm rãi quay đầu lại.

 

Tia sớm ban mai đầu tiên lướt qua người nàng mà rơi trên người Trần Kính Tông.

 

Hắn chỉ mặc một cái trung khố, lộ ra lồng ngực rắn chắc to lớn, vai rộng eo hẹp.

 

Vừa mới thân thiết một trận, vẻ mặt hắn thỏa mãn, hiên ngang đứng trong vầng sáng, không biết xấu hổ.

 

Hoa Dương nhìn hắn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu ba lần, cũng không nhìn ra được chút dáng vẻ của quỷ nào.

 

                    

 

Tác giả có lời muốn nói

 

Trần Tứ  Quỷ mà có bản lĩnh này, nàng cũng không cần hàng đêm một mình khó ngủ.

 

 

 


/822

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status