CHƯƠNG 3
Trần Kính Tông đi thẳng đến trước mặt Hoa Dương.
Chiều cao chênh lệch khiến mặt của Hoa Dương đối diện với lồng ngực đang tỏa ra từng luồng nóng rực của hắn.
Mặc dù thân thể khỏe đẹp này thuộc về phu quân của nàng, nhưng Hoa Dương vẫn không thể nào quang minh chính đại mà quan sát nổi, giống như thị vệ ở trong phủ của cô mẫu, phải treo lên một lớp voan mỏng để che đi mới được.
Nàng nhìn đi chỗ khác, một tay còn nắm chặt chiếc chăn mỏng đang bọc trên người.
Chăn bông màu trắng được thêu lên hoa văn chìm hình mẫu đơn tinh xảo, chăn bị nàng tùy tiện quấn vào, cũng bọc lấy một tiên nữ hạ phàm thanh lãnh thoát tục.
Chỉ là hai gò má nàng vẫn còn ửng đỏ, một lọn tóc mai bị mồ hôi thấm ướt, hơi cuộn lại dán vào má nàng.
Trần Kính Tông nghĩ, đây là thời điểm nàng mềm mại dễ thân cận nhất, giống như một cô nương bình thường chứ không phải là một vị công chúa vênh váo tự đắc.
"Sao lại chạy xuống giường rồi? Không sợ lạnh à."
Ánh mắt quét qua đôi chân nhỏ trắng ngọc của nàng, Trần Kính Tông bỗng nhiên khom người, ôm cả người nàng vào trong lòng.
Phu thê chung đụng, Trần Kính Tông vẫn luôn nhìn sắc mặt của nàng mà làm, nếu nàng không đón chào hắn, Trần Kính Tông tuyệt đối sẽ không có hành động thân cận, nếu nàng hơi tỏ ra thái độ tốt, Trần Kính Tông sẽ dám đẩy người lên giường. Tóm lại, hắn sẽ không cưỡng ép nàng chung đụng, nhưng vào thời điểm có thể chiếm tiện nghi, Trần Kinh Tông cũng không thể kìm nén được.
Hắn là phàm nhân, không phải là hòa thượng.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, bởi vì nàng gặp phải một con rắn nên tức giận, Trần Kính Tông liền tự giác ngủ ở địa bình.
Ban đêm nàng chủ động ôm ấp yêu thương hắn, vừa sờ sờ mặt hắn vừa ngoan ngoãn phối hợp, Trần Kính Tông được thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần, sao có thể nỡ để người bên gối mình bị nhiễm lạnh.
Trong lòng Hoa Dương đang loạn, phát hiện Trần Kính Tông muốn ôm nàng quay lại giường, nàng nhẹ nhàng giãy giụa, một tay chống lên ngực hắn, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ "Trời sáng rồi."
Trần Kính Tông nghiêng đầu, gương mặt tuấn mỹ hoàn toàn bị ánh nắng chiếu sáng.
Hiểu lầm ý của nàng, Trần Kính Tông cười nhẹ nói "Ta chỉ ôm nàng quay về, không phải muốn làm nữa."
Hoa Dương cố gắng để không bị hắn dắt theo hướng suy nghĩ lệch lạc, tò mò mà nhìn hắn "Ngươi không sợ sao?"
Trần Kính Tông "Sợ cái gì?"
Hoa Dương đang muốn chọc thủng thân phận "ma quỷ" của hắn, trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng hắt xì, Hoa Dương ló đầu nhìn qua, liền thấy tiểu nha hoàn Trân Nhi đang lo lắng che miệng đứng ngoài phòng bếp, đại nha hoàn Triêu Nguyệt đưa lưng về phía nàng, hình như đang dạy dỗ Trân Nhi.
Nhân lúc các nàng còn chưa chú ý tới bên này, Hoa Dương nhanh chóng nâng chân phải lên, mũi chân chống lên cửa đóng hai cánh cửa lại để tránh một màn bất nhã của nàng và Trần Kính Tông bị bại lộ.
Chân nhỏ trắng nõn yểu điệu vụt qua trước mắt mình, ánh mắt Trần Kính Tông lại tối sầm lại.
Tiếc là thật sự không thể làm chuyện gì nữa.
Đặt nàng vào trong giường Babu, chú ý thấy động tác nhỏ nhanh chóng thu hai chân vào trong chăn của nàng, như là không muốn để hắn nhìn thấy nữa, Trần Kính Tông cười cười, hỏi "Để ta hầu hạ nàng thay quần áo hay là gọi đám nha hoàn đi vào?"
Hoa Dương yên lặng nhìn chằm chằm hắn "Đám nha hoàn đi vào thì ngươi sẽ đi sao?"
Vẻ mặt Trần Kính Tông cổ quái "Nàng muốn ta ở lại?"
Trước đây hắn đều sẽ ra ngoài, bởi vì không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của nàng.
Hoa Dương vừa định gật đầu, đột nhiên nhớ quần áo bẩn bị hắn vứt trên mặt đất.
"Ở lại nhưng không được để bọn nha hoàn nhìn thấy, với lại, thu dọn quần áo của ngươi đi."
Nàng gan dạ nhưng bọn nha hoàn chắc chắn sẽ sợ ma.
Trần Kính Tông chỉ nghĩ là nàng xấu hổ không muốn để bọn nha hoàn biết được chuyện thân mật tối qua, hắn chưa thèm nghĩ thêm đã đồng ý.
Đợi trong tầm mắt không còn giấu vết của hắn, Hoa Dương mặc quần áo nằm rải rác trên giường vào, làm bộ như mới vừa ngủ dậy, lay lay chuông vàng luôn đặt ở đầu giường.
Triêu Vân phụ trách gác đêm đi tới, vén màn lụa lên.
Hoa Dương phát hiện nàng ta mặc rất mộc mạc, áo xanh váy xanh, trên đầu chỉ cắm trâm gỗ.
Hoa Dương cực kỳ thích chưng diện, không cho phép vẻ ngoài của mình có sai sót gì, yêu cầu với nha hoàn bên người cũng khá cao, như Triêu Vân, Triêu Nguyệt bình thường cũng trang điểm giống như khuê tú nhà khác.
Nàng yên lặng nhìn Triêu Vân, trong trí nhớ, hình như Triều Vân cũng từng có thời điểm ăn mặc như vậy, là...
"Công chúa, sao lại không thấy phò mã?"
Triêu Vân liếc qua phía tịnh phòng một cái, cảnh giác hỏi.
Phò mã là một người thô kệch, công chúa lại là một người muôn vàn tiểu tiết, nàng vẫn luôn ghét bỏ phò mã giành trước nàng mà đi tịnh phòng trước.
tịnh phòng là nhà vệ sinh đó =
Hoa Dương kinh ngạc nhìn nàng ta "Phò mã?"
Triêu Vân hạ giọng "Đúng vậy ạ, nô tì vẫn luôn ở bên ngoài, không thấy phò mã đi ra."
Hoa Dương chỉ cảm thấy trong đầu "ông" một tiếng, các loại nghi hoặc rốt cục đều có đáp án tại thời khắc này.
Thân thể ám áp của Trần Kính Tông, phòng viện đơn sơ như thể từng thân thuộc, đại nha hoàn bên người ăn mặc giản dị...
Hóa ra không phải hồn ma Trần Kính Tông hoàn dương tới gặp nàng, mà là nàng trở về mấy năm trước
Triêu Vân vẫn nghĩ là công chúa bị kinh động bởi chuyện "phò mã tranh tịnh phòng", trong lòng nhảy một cái, cố ý hướng về phía tịnh phòng, hô "Phò mã mau ra đây ạ, công chúa có chuyện muốn hỏi người "
Trần Kính Tông không nghi ngờ gì, nhưng trước khi ra ngoài thì bỏ quần áo có dính "chứng cứ" vào thùng nước chuẩn bị sẵn trong tịnh phòng, chà xát lung tung vài cái rồi vắt khô.
Cuối cùng lúc hắn đi ra, chủ tớ Hoa Dương đều quay đầu nhìn sang.
Trần Kính Tông vẫn để trần thân trên, trong tay còn cầm một bộ quần áo bị vắt như sợi dây thừng.
Chủ tớ hai người đồng thời cụp mắt.
Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương thêm vài lần, trước tiên đi qua bên tủ quần áo lật ra một bộ đồ rồi nhanh chóng mặc vào.
"Gọi ta có chuyện gì?"
Đi tới bên ngoài giường Babu, Trần Kính Tông nghi ngờ hỏi, rõ ràng một khắc trước nàng còn dặn dò mình nhất định phải núp cho kĩ.
Triêu Vân vụng trộm nháy mắt với chủ tử.
Hoa Dương dừng một chút, nói "Ta muốn tắm rửa, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Trần Kính Tông ...
Sao lại có loại cảm giác nàng vừa xuống giường đã trở mặt vậy?
Nhưng hắn vẫn nghe theo mà rời đi.
Phu thê hai người ở tại Tứ Nghi đường.
Mặc dù chỉ là viện một cửa vào nhưng lại là cái viện to nhất trong tòa nhà Trần gia cũ, được đặc biệt xây dựng vì nàng.
gốc ở đây là viện một tiến, ví dụ kiểu nhà thời xưa đi vào một cửa một đoạn lại đi vào thêm cửa nữa thì là hai tiến vậy á
Hai nhà đại ca, tam ca lần lượt ở phía trước bọn họ, cũng là viện một cửa vào có sương phòng đông tây, nhưng lại không có buồng phụ và phòng bếp nhỏ như bọn họ, mỗi ngày ăn cơm uống nước đều phải phái nha hoàn tới nhà chính lấy, mà cái gọi là nhà chính kia, cũng chỉ là một căn nhà ba cửa vào mà thôi, so ra thì kém hơn so với nhà lớn Trần gia ở kinh thành.
Sương phòng của huynh tẩu bên kia đều bị hài tử chiếm, mà bọn họ bên này, sương phòng phía tây bị công chúa chia thành thư phòng, khố phòng, sương phòng phía đông thì...
Trần Kính Tông giật giật khóe miệng.
Nàng ghét bỏ hắn, vừa chuyển vào nhà cũ, nàng liền nói nan nếu phu thê hai người phải để tang, vì tránh hiềm nghi, hắn vẫn nên ở sương phòng thì hơn.
Cho nên, đêm đầu tiên Trần Kính Tông một mình ngủ ở sương phòng.
Ngày thứ hai, nàng phát hiện một con côn trùng đen ngòm, bởi vì Triêu Vân, Triêu Nguyệt cũng sợ nên nàng mới gọi hắn trở về.
/822
|