Đợi nàng cầm dao phay chạy đến thì thấy phò mã gia một tay đang cầm một con gà rừng có bộ lông diễm lệ, tay kia cầm một con cá béo vẫn còn đang nhỏ nước đi từ phòng phụ phía tây qua, dưới mái hiên nhà, Triêu Vân đang trợn mắt há mồm.
Triêu Nguyệt cũng ngây dại.
Trần Kính Tông nhìn về phía cái dao phay sáng loáng trong tay nàng.
Triêu Nguyệt vội vàng giấu dao ra sau lưng, mặt nhỏ đỏ lên, vẻ mặt xấu hổ.
Trần Kính Tông chẳng mấy chốc liền hiểu rõ, trước tiên liếc nhìn lên phòng, hỏi Triêu Vân "Công chúa đâu?"
Triêu Vân nhỏ giọng nói "Ăn sáng xong thì đi ngủ rồi ạ."
Trần Kính Tông cũng không thấy bất ngờ, thân thể nàng yếu đuối, tối hôm qua còn mệt đến vậy.
Cầm theo con mồi đi đến trước mặt Triêu Nguyệt, Trần Kính Tông nhíu mày nói "Mười dặm quanh đây ai mà chẳng biết đây là Trần gia, trộm cướp bình thường sẽ không dám đến, người dám đến nhất định sẽ không sợ con dao này của ngươi, nếu lần sau lại gặp chuyện này, cứ trực tiếp gọi người, thị vệ có thể nghe được."
Triêu Nguyệt cúi đầu, nghĩ nghĩ, hỏi "Lỡ như là người thì sao?"
Trần Kính Tông "Sau này ta trở về sẽ huýt sáo trước."
Triêu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra "Phò mã yên tâm, nô tì đã nhớ kỹ."
Trần Kính Tông đưa con mồi trong tay cho nàng "Cá bây giờ đem hầm canh, gà giữ lại để ngày mai ăn, nhớ quấn mỏ nó lại, đừng để nó kêu loạn."
Triêu Nguyệt mở to hai mắt nhìn "Thế này, thế này không thích hợp cho lắm ạ?"
Trần Kính Tông "Không hầm, vậy thì để công chúa của các ngươi đói bụng tiếp."
Triêu Nguyệt nháy mắt liền thỏa hiệp.
Trần Kính Tông nhìn phòng bếp, lúc xoay người thì nói "Mang bữa sáng của ta tới đây."
Có hơi nhiều việc, Triêu Vân chạy qua giúp Triêu Nguyệt làm việc.
Trần Kính Tông nhanh chân đi lên phòng, đứng ở phòng chính một lúc mới đi vào bên trong phòng.
Trong phòng im ắng, bên ngoài giường Babu đã buông màn lụa xuống.
Trần Kính Tông bốc màn lên, liền thấy nàng đang ngủ ở giữa giường, vốn đã yếu ớt nhỏ nhắn lại bị cái giường lớn xa hoa này làm nổi bật vẻ mảnh mai yếu ớt hơn.
Bỗng nhiên, Trần Kính Tông hít mũi một cái, có mùi thuốc thoang thoảng.
Để ý thấy nàng chau mày, trong lòng Trần Kính Tông chùng xuống, có phải là sức lực của hắn quá lớn nên làm nàng bị thương không?
Cho dù nghi hoặc, nhưng đánh thức nàng dậy vào lúc này cũng không hay, Trần Kính Tông yên lặng rời đi.
Ngồi ở phòng chính tầm một khắc đồng hồ, Triêu Vân bưng một tô mì tới, vẫn là mì trứng gà rau xanh.
Nước dùng thanh đạm, một giọt dầu mỡ cũng không thấy.
Trần Kính Tông gọi Triêu Vân đang chuẩn bị lui ra lại, hỏi "Công chúa có phải bị bệnh không?"
Triêu Vân lắc lắc đầu "Không có ạ."
Trần Kính Tông "Ta hình như ngửi thấy mùi thuốc."
Triêu Vân "Vậy nhất định là người ngửi nhầm rồi, sáng nay tâm trạng của công chúa tốt, còn ăn hết một bát mì lận ạ."
Giọng điệu của nàng vui vui vẻ vẻ như vậy, đủ để thấy được khẩu vị trước đây của Hoa Dương không tốt bao nhiêụ
Trần Kính Tông không hỏi ra được gì, cho nàng lui xuống.
Hắn sáng sớm đã chạy lên trên núi đi săn, tốn rất nhiều sức lực, bụng đói cồn cào, lúc ăn mì một lần gắp cả đũa lớn, xì xà xì xụp húp mấy cái vào trong miệng.
Hoa Dương đã ngủ một canh giờ, miễn cưỡng bị tiếng xì xụp của hắn đánh thức.
Lúc vừa tỉnh lại nàng còn thấy quái lạ đó là tiếng gì, nghe thấy Trần Kính Tông dặn dò Triêu Vân thêm một bát nữa mới bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhướng mày.
Nàng rất không thích lối ăn uống này của Trần Kính Tông.
Nàng quyết định phải đối xử với Trần Kính Tông tốt một chút, nhưng nếu như Trần Kính Tông vẫn tiếp tục khıêu khích tới tấp sự chịu đựng của nàng, nàng sợ cũng không có cách nào bày ra sắc mặt tốt.
Sửa soạn đơn giản một chút, Hoa Dương đi ra.
Trần Kính Tông đang muốn bắt đầu ăn bát thứ hai, đũa đã gắp mì lên, nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu, liền đối mặt với gương mặt diễm lệ hồng nhuận nhưng hơi u ám của Hoa Dương.
Tại sao lại tức giận rồi?
Trần Kính Tông cụp mắt, trước tiên ăn cái đũa mì này đã rồi nói saụ
Hắn xì xụp một miếng lớn, Hoa Dương lại càng nhíu mày sâu hơn, dùng ánh mắt ra hiệu cho Triêu Vân đang đứng ở cửa đi ra xa một chút, lúc này mới đi đến trước bàn, nhìn Trần Kính Tông nói "Ngươi có thể ăn từ từ không, tốt nhất là đừng phát ra âm thanh."
Trần Kính Tông nghiêng mắt nhìn nàng, đầu cũng không ngẩng lên, nói "Ta đói."
Hoa Dương "Đói cũng có thể từ từ ăn, lát nữa cũng không phải đi làm việc gì."
Trần Kính Tông ăn mềm không ăn cứng, loại chuyện nhỏ này người khác càng muốn kiểm soát hắn, hắn càng không chịu nghe.
Thế là, hắn làm bộ như không nghe thấy, đang ăn thế nào thì tiếp tục ăn thế đấy.
Hoa Dương tức giận đến nghiến răng.
Nếu đổi thành trước kia, nàng nhất định sẽ rời đi, trốn ở nơi xa xa, cho đến khi không nghe thấy tiếng đó nữa thì thôi.
Nhưng nàng đã quyết định phải đối xử với hắn tốt một chút.
Hoa Dương sẵn lòng cho hắn thêm một cơ hội nữa, thẳng thắn nói "Lối ăn uống này của ngươi, ta nghe là đau đầu, ta càng đau đầu sẽ càng khó chịu với ngươi, về sau làm sao mà sống tốt được?"
Trần Kính Tông bất ngờ mà ngẩng đầu, nuốt mì trong miệng xuống, hắn đánh giá Hoa Dương, hỏi "Nàng muốn sống tốt cùng ta?"
Ánh mắt hắn ngay thẳng lại sắc bén, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng của người ta, có vài phần điên cuồng kiểu "ai cũng đừng mong lừa được ta", Hoa Dương vô thức hất cằm lên, cũng kiêu ngạo mà ừm một tiếng.
Trần Kính Tông không chắc chắn lắm nàng đang suy nghĩ gì, thăm dò nói "Ta nhỏ tiếng ăn cơm, sau này nàng sẽ để ta lên giường ngủ?"
So đo những tâm tư nhỏ bé quanh co lòng vòng kia, hắn càng quan tâm đến những chố tốt thực tế có thể nắm vào tay hơn, không thì nàng nói đến ba hoa chích choè cũng vô dụng.
Hoa Dương nhìn hắn, nói "Có thể, nhưng có một điều kiện."
Trần Kính Tông nặng nề mà xùy một tiếng, thật buồn cười, bọn họ là phu thê, hắn lên giường ngủ là chuyện thiên kinh địa nghĩa , đến chỗ nàng thì lại còn có cả điều kiện
chuyện chính đáng
Hoa Dương mới không thèm quan tâm hắn trào phúng, trực tiếp đề xuất yêu cầu của nàng "Vào hạ rồi, mỗi ngày trước khi đi ngủ ngươi đều phải tắm rửa, ít nhất cũng lau người, xuân thu có thể hai ngày một lần, mùa đông có thể ba ngày một lần. Đương nhiên, nếu như ra mồ hôi quá nhiều, vậy thì nhất định phải tắm rửa hàng ngày, chân phải rửa sạch sẽ, miệng cũng phải xúc sạch sẽ, không được để lại mùi rượụ"
Trần Kính Tông không lên tiếng.
Cái dáng vẻ dầu muối khó ăn kia, Hoa Dương nhìn đến mức lồng ngực lại bắt đầu phập phồng.
Ánh mắt của Trần Kính Tông quét qua nơi đó, cụp mắt nói "Nếu chỉ là lên giường đi ngủ, nàng ra nhiều quy tắc như vậy, ta ghét phiền phức."
Hoa Dương "Có ý gì?"
Trần Kính Tông cầm đũa đảo đảo sợi mì trong bát, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng nói "Ý là, nếu nàng đêm nào cũng vui vui vẻ vẻ cho ta ngủ nàng, vậy nàng nói cái gì ta làm cái đó."
Hoa Dương ...
Ban ngày ban mặt, hắn lại có thể nói ra lời dâm uế vô sỉ như thế
"Ngươi nằm mơ "
Lúc quay người, Hoa Dương thật là muốn nhổ hắn một cái, nhưng sự giáo dưỡng từ nhỏ tới lớn khiến nàng mạnh mẽ kìm lại.
Trần Kính Tông nhìn bóng lưng nàng thẹn quá hóa giận, cười nói "Vậy ta nhường một bước, không cần mỗi đêm, chỉ cần lúc ta muốn công chúa chịu phối hợp, những điều kiện kia ta đều đồng ý."
Hoa Dương tiếp tục đi về phía trước.
Giọng Trần Kính Tông lạnh lùng "Phu phu thê thê, một tháng chỉ một hai lần, thậm chí không có, cũng toàn là ta nhìn sắc mặt nàng mới được, thế cũng gọi là sống tốt chắc?"
Hoa Dương dừng bước lại, châm chọc nói "Trước có nhân sau có quả, trước thì ngươi làm một đống chuyện khiến ta không thích, ta làm sao có thể cho ngươi sắc mặt tốt."
Trần Kính Tông "Như nhau mà thôi, nàng chọc đến ta trước, ta mới không muốn cho nàng được như ý."
Hoa Dương giận đến bật cười, quay người trừng hắn "Ta chọc ngươi lúc nào?"
Trần Kính Tông "Ngày đầu tiên nàng gả đến, ánh mắt nàng nhìn ta cứ như đang bới móc một món hàng hóa, căn bản không xem ta là trượng phụ"
Mắt hắn không mù, ngày ấy kính trà, nàng nhìn đại ca tam ca đều là thưởng thức, thưởng thức xong rồi lại nhìn hắn, liền lộ ra một bộ dáng thất vọng.
Đã muốn gả cho văn nhân, lúc Hoàng thượng tứ hôn nàng đồng ý làm gì?
Người nhà nuông chiều tính công chúa của nàng, nhưng hắn có cốt khí, lười làm một tên thấp hèn mà đi hầu hạ nàng.
Tác giả có lời muốn nói
Ghi nhớ câu cuối cùng, về sau muốn chân chó thì lấy ra ha ha ha
/822
|