Chương 13: Ăn cơm cùng ba mẹ (2)
“Hai đứa tới rồi à.”
Nhìn thấy hai người, ba Ninh đứng lên trước, vỗ vai Cao Hàn cười nói: “Tới là được rồi, sao còn mua nhiều đồ như vậy? Thật sự quá phung phí mà!”
So với sự nhiệt tình của ba Ninh, mẹ Ninh lại lạnh lùng hơn rất nhiều, bà khinh thường liếc nhìn hộp quà trong tay bảo mẫu, bà hất cằm, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục ngẩng đầu xem TV, thậm chí còn không thèm chào hỏi.
Bà vẫn nhớ rõ đứa con gái luôn giữ quy củ lại làm trò trong bệnh viện, khiến bà mất hết mặt mũi. Hơn nữa, bà vốn không vừa mắt cậu con rể này nên càng không quan tâm anh.
“Miếu nhỏ này của tôi không chứa nổi hai vị đại Bồ Tát các người đâu!”
Lúc Ninh Nhuế Tịch lôi kéo Cao Hàn ngồi xuống sô pha bên kia, bà càng bất mãn với đứa con gái không hiếu thuận kia, bà vốn không để ý tới, hiện tại lại trực tiếp mở miệng mỉa mai.
Ninh Nhuế Tịch rất bình tĩnh. Dù sao từ lúc tỉnh dậy tới giờ, cô đã biết người mẹ này vốn không phải nhân vật dễ bắt nạt. Kiếp trước, để lên được chức chủ tịch công ty, cô cũng phải từng bước leo lên từ vị trí giám đốc kinh doanh, tiếp quản vô số khách hàng, đã gặp đủ loại người. Những người giống như Ninh không dễ đối phó, cô đã gặp qua rất nhiều.
Đối với loại người này, nguyên tắc của cô là luôn đối xử lạnh lùng với họ.
"Tiểu Tịch, sức khỏe con thế nào rồi? Con còn cảm thấy choáng váng không? Mẹ con chỉ mạnh miệng thôi. Ý của bà ấy là con không được khỏe thì nên ở nhà nghỉ ngơi. Dù sao thì hai người già cả chúng ta đều ở nhà cả ngày dài, không đi đâu cả, con muốn đến thăm lúc nào cũng được mà."
Nghe được lời của vợ, ba Ninh có chút xấu hổ nhìn mẹ Ninh, sau đó cẩn thận giải thích với con gái.
Ninh Nhuế Tịch chớp mắt, trìu mến nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh: "Thật ra con cũng nghĩ vậy, nhưng ngày mai anh Cao sẽ trở về quân doanh, cho nên hôm nay con muốn đến gặp mặt ba mẹ. Cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, thật ra cũng không ảnh hưởng lớn gì đến con cả vì cả ngày con cũng chỉ ở nhà thôi mà."
Nghe con gái nói như vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy sự thân mật giữa con gái và con rể, ba Ninh trợn tròn mắt ngạc nhiên. Ngay cả mẹ Ninh vẫn kiêu ngạo quay sang một bên không chịu nhìn hai người, cũng khó chịu liếc nhìn bọn họ.
"Ngày mai cậu đã trở về quân doanh rồi?"
Ba Ninh suy nghĩ một lúc rồi chuyển ánh mắt về phía người con rể đang im lặng. Vốn dĩ ông vẫn rất hài lòng với cậu con rể này nhưng chuyện xảy ra với con gái ông khiến bọn họ phải cẩn thận suy nghĩ lại với tư cách là ba mẹ của Ninh Nhuế Tịch.
Vẻ mặt Cao Hàn vẫn cứng ngắc, nghe xong câu hỏi mới nghiêm trang trả lời như trả lời lãnh đạo: "Dạ vâng."
Vốn dĩ ông đang muốn nói chuyện riêng với con rể, nhưng nghe câu trả lời nhạt nhẽo của đối phương, dù ba Ninh có nhiệt tình đến đâu cũng bị nghẹn lại, ông chỉ có thể nở nụ cười ngượng nghịu, cố gắng đổi chủ đề: "Vậy đó, tôi đã bàn bạc với mẹ cậu rồi, sức khỏe của Tiểu Tịch không tốt, cậu lại thường xuyên ở trong quân doanh nên chúng tôi muốn để Tiểu Tịch chuyển về sống cùng chúng tôi trước. Như thế thì hai người già chúng ta cũng có người quan tâm, thuận tiện chăm sóc cho Tiểu Tịch nhiều hơn một chút."
Lời nói của ba Ninh cũng trùng hợp với kế hoạch trước đó của Cao Hàn. Nếu là trước đây, Cao Hàn nhất định sẽ không chút do dự đồng ý yêu cầu này. Nhưng bây giờ, anh theo bản năng nhìn xuống bàn tay nhỏ bé đặt trên lòng bàn tay anh, nghĩ đến những thay đổi của cô suốt mấy ngày nay, anh im lặng một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm: "Được…"
Đáng tiếc, anh mới nói một nửa chữ "Được" đã bị Ninh Nhuế Tịch ngắt lời.
"Ba, không cần phiền toái như vậy, chuyện này con đã bàn với chồng con, trước kia là do con không hiểu chuyện. Trước đó, con cứ nghĩ anh ấy suốt ngày ở trong quân doanh, không thèm quan tâm đến con nên mới làm chuyện dại dột. Nhưng bây giờ, con đã nghĩ thông suốt, làm vợ thì nên phối hợp nghe theo chỉ thị của chồng. Hơn nữa, con đã biết tình huống thực tế của chồng như thế nào, biết chắc cả hai chung đụng thì ít, xa cách thì nhiều mà còn cố ý gây rối. Ba yên tâm, hiện tại con đã biết mình sai. Con đã xin lỗi anh ấy rồi, bố không cần lo lắng cho con, con không sao đâu.”
Ninh Nhuế Tịch mỉm cười đáng yêu, khi nói chuyện vẫn mang vẻ thẹn thùng cùng với ánh mắt nóng bỏng nhìn người đàn ông ngơ ngác bên cạnh. Gương mặt nở nụ cười ngọt ngào nhưng vẫn dùng chút lực trên tay, dùng cử chỉ gợi ý những lời nói sắp tới cho anh.
"A, vậy sao?" Đề nghị bị từ chối, hơn nữa đó còn là con gái ông chủ động đề xuất, lo lắng trước đó đều biến thành chuyện dư thừa, ba Ninh ngượng ngùng cười cười, nhìn con gái và con rể tình cảm mặn nồng trước mặt, ông cũng có chút yên lòng: "Đã như vậy, ba và mẹ con có thể yên tâm rồi. Cao Hàn, chúng ta biết Tiểu Tịch từ trước đến nay vẫn luôn cố chấp, tuổi tác giữa hai đứa cũng chênh lệch rất lớn, nếu có chuyện phiền toái gì, phiền cậu xử lý mọi việc. Ba và mẹ đều mong hai đứa sống thật hạnh phúc, như vậy thì chúng ta mới cảm thấy hài lòng mỹ mãn!"
Nghe lời cự tuyệt của cô vợ nhỏ, Cao Hàn không phủ nhận trong lòng mình cũng có chút vui mừng.
/1459
|