Chương 14: Ăn cơm cùng ba mẹ (3)
Trước giờ Ninh Nhuế Tịch chưa bao giờ muốn dọn về sống cùng bọn họ. Trong chuyện này có rất nhiều yếu tố, một trong số đó là người càng quen thuộc thì càng dễ tìm ra manh mối.
Cô vẫn có thể sống vui vẻ với chiêu bài mất trí nhớ nhưng nếu thực sự sống cùng bọn họ thì cô sẽ phải cực kỳ cẩn thận, nếu không sớm muộn gì cũng bị bại lộ.
Mặc dù không ai có thể tìm ra bằng chứng nếu cô không chịu thừa nhận, nhưng nguyên tắc của cô là ít một chuyện còn hơn nhiều một chuyện, tốt hơn hết vẫn nên bóp chết mối nghi ngờ từ trong trứng nước thì hơn.
"Ba đừng lo lắng." So với người "chồng" bên cạnh, Ninh Nhuế Tịch gọi một tiếng "ba" vô cùng thoải mái, tự nhiên: "Hôm qua con đã bàn bạc với chồng rồi, con còn rất nhiều việc phải làm. Nhà mới của bọn con còn chưa được trang trí, trông có vẻ vô cùng trống vắng, không giống nhà ở chút nào nên con dự định sẽ dùng thời gian này để sửa sang lại ngôi nhà, chờ đến khi anh ấy trở về sẽ được sống trong một ngôi nhà đúng chuẩn."
Ninh Nhuế Tịch nở nụ cười ngọt ngào, nghĩ đến việc cô sắp xây dựng một tổ ấm của riêng mình, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Mặc dù ba Ninh cảm thấy giọng điệu của con gái có chút kỳ lạ, nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ tiếc nuối thở dài: "Chuyện này thì tùy con. Nhưng, Tiểu Tịch à, nếu con muốn trang hoàng nhà cửa thì con định ở đâu? Nếu không thì con về nhà chúng ta trước đi. Ba không có ý gì khác mà chỉ muốn nhân cơ hội này để chăm sóc cho con."
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông, trong lòng Ninh Nhuế Tịch run lên. Đột nhiên, một cảm giác tội lỗi mà cô chưa bao giờ cảm nhận được chợt tràn ngập trong lòng cô.
Cô chợt nhận ra, những thứ trước mắt đều là của một người khác, một người phụ nữ khác tên Ninh Nhuế Tịch chứ không phải cô!
Cô chiếm đoạt thân thể của cô ấy, cướp chồng của cô ấy, bây giờ còn có ba mẹ chăm sóc, chẳng phải có chút quá vô sỉ sao? Nếu còn tiếp tục như vậy, có phải cô sẽ bị báo ứng không?
Càng nghĩ cô càng thấy bối rối, không dám nhìn vào ánh mắt của ông nữa, Ninh Nhuế Tịch cúi đầu, có chút lảng tránh trả lời: "Không cần đâu ba, con thuê một căn nhà ngay bên cạnh thôi. Mấy việc trang trí này sẽ kéo dài rất lâu, con muốn ở gần đó để tiện quản lý, nơi này hơi xa với nhà con. Nhưng..."
Có lẽ là do cô cảm thấy hối hận vì đã lấy đi tất cả của người khác, tuy cô không thích mẹ Ninh nhưng Ninh Nhuế Tịch vẫn nghiến răng nghiến lợi hứa hẹn: "Tuần nào con cũng sẽ về ăn tối với ba mẹ."
Cao Hàn lặng lẽ nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh bằng ánh mắt khó đoán.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô như thế này trước đây.
Trong trí nhớ của anh, mặc dù Ninh Nhuế Tịch có chút hèn nhát nhưng lại rất nghe lời ba mẹ, chính vì lý do này mà cô mới quyết định gả cho anh. Nhưng bây giờ, có vẻ cô hơi khác một chút so với trước kia.
"Con gái gả chồng như nước đổ đi. Trước kia hiểu chuyện nghe lời như vậy, bây giờ chỉ một lòng một dạ nghĩ đến đàn ông."
Mặc dù trước đó mẹ Ninh chưa từng lên tiếng nhưng bà vẫn lắng tai nghe hai người bọn họ nói gì, trong lúc bọn họ im lặng, bà không quên chêm vào mấy câu giễu cợt, chế nhạo.
Ninh Nhuế Tịch không hề tức giận mà chỉ lo lắng nhìn người đàn ông bên cạnh, nhận ra anh không có biểu cảm gì quá buồn bã, cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ nói lời này, cũng nói đến mẹ rồi sao. Con không trở về là sợ gia tăng gánh nặng cho ba và mẹ mà. Hơn nữa, con mới lấy chồng chưa được bao lâu đã về nhà mẹ đẻ, nếu hàng xóm xung quanh phát hiện ra, chắc mọi người bàn tán dữ lắm."
Mẹ Ninh nghe vậy lập tức nhướng mày, hai mắt trợn tròn như mắt trâu: "Ai dám nói bậy, bà đây sẽ xử lý ngay lập tức!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt ba Ninh lập tức tối sầm lại: "Trước mặt con cái mà bà nói chuyện khùng điên gì vậy?"
Nhìn cách hai vợ chồng ở chung vô cùng độc đáo, Ninh Nhuế Tịch buồn cười không thôi.
"Cô thực sự không muốn về nhà ba mẹ à?”
Sau bữa tối ra khỏi nhà họ Ninh, Cao Hàn không lập tức khởi động xe mà liếc nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh, khuôn mặt vốn không có biểu cảm chợt căng cứng hơn, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn.
Ninh Nhuế Tịch không hề sợ hãi, cũng không biết tại sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô đã biết chắc anh là một con chó husky nhìn bề ngoài có vẻ cứng cỏi nhưng thực chất lại rất ngoan ngoãn. Nhưng cô sẽ không bao giờ nói ra điều đó, nếu không cô chắc chắn sẽ bị người ta dạy một bài học.
"Chồng à, đừng hỏi cùng một câu hai ba lần, rất khó chịu đó."
Ninh Nhuế Tịch bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng, nhìn vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Nhìn thấy cô như vậy, Cao Hàn cảm thấy lòng mình cũng được an ủi, anh không nói nữa mà lái xe đến thẳng nhà ba mẹ anh.
Khi ra khỏi nhà ba mẹ, Ninh Nhuế Tịch đã cảm thấy rất mệt mỏi. Nguyên nhân chủ yếu là việc cô lo lắng ba mẹ sẽ phát hiện người ngồi trước mặt không phải là đứa con gái ruột bọn họ đã nuôi lớn hơn 20 năm, qua áp lực trong lòng rất lớn, cơ thể tự nhiên sẽ mệt mỏi.
Bây giờ về nhà chồng, cô lại cảm thấy hồi hộp hơn cả.
"Chồng à, chuyện trước đó tôi không nhớ quá nhiều. Đợi lát nữa đến nhà ba mẹ, nếu tôi có làm sai chuyện gì thì anh phải nhắc nhở tôi đấy."
Ninh Nhuế Tịch thấp giọng dặn dò.
Cao Hàn cảm thấy lo lắng của cô hoàn toàn không cần thiết, ba mẹ anh biết chuyện cô mất trí nhớ, bọn họ cũng cảm thấy có lỗi với cô nên không thể có ý kiến gì với cô được.
"Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đi thôi."
/1459
|