Chương 17: Đại chiến mẹ chồng và nàng dâu (1)
Nghe mẹ chồng có ý cảnh cáo, trong lòng Ninh Nhuế Tịch đã vô cùng căm hận nhưng trên mặt vẫn giả vờ cười ngượng ngùng, đơn thuần vô tội: “Mẹ chồng, con biết. Mẹ là người từng trải, cũng hiểu rõ một điều là mấy cặp đôi uyên ương thường có chút tình thú vui vẻ phải không? Không phải có chút tình thú thì tình cảm mới được hâm nóng sao? Bây giờ tình cảm của con và chồng con tốt hơn nhiều so với hồi đó rồi.”
Lỗ Dung Thu không ngờ cô con dâu bình thường ngoan ngoãn như con thỏ con, ngày thường không dám thở một hơi trước mặt bà ta, hiện tại cô lại lớn miệng như vậy, sắc mặt bà ta lập tức trầm xuống: “Tình thú? Đến cả phòng cấp cứu mà còn gọi là tình thú sao? Nhuế Tịch, không phải mẹ chồng nói con, A Hàn là quân nhân, vốn dĩ ngày thường rất coi trọng nhiệm vụ. Lần này vất vả lắm mới có ngày nghỉ mà chỉ vì sự tuỳ hứng của con nên lãng phí thời gian vào bệnh viện. Lãng phí thời gian thôi không nói, tiền thuốc men các thứ cũng rất đắt đỏ. Con không còn nhỏ nữa, bây giờ con đã có gia đình, A Hàn kiếm tiền cũng không dễ dàng, không được lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của chồng con như vậy.”
Ninh Nhuế Tịch phát hiện mình thật sự chán ghét bà mẹ chồng giả vờ tốt bụng này. Đặc biệt là khi đối phương nói chuyện, lúc nào cũng “A Hàn” khiến cô cảm thấy rất khó nghe.
Theo quan sát và tính toán của cô, năm nay Cao Hàn đã ba mươi hai tuổi, ba anh cũng là bố chồng của cô, ít nhất cũng đã năm mươi mấy tuổi. Nhưng bà mẹ chồng trước mặt này, nhìn chỉ lớn hơn Cao Hàn có mấy tuổi, tổ hợp chồng già vợ trẻ và con riêng, nhìn thế nào cũng có chỗ kỳ lạ.
Nhớ lại hồi đó trên TV hay chiếu những cảnh đại chiến mẹ chồng nàng dâu, sau khi nhìn người phụ nữ trước mặt, cô khá chắc chắn đây không phải là mẹ ruột của Cao Hàn, Ninh Nhuế Tịch tiếp tục cúi đầu, dáng vẻ ủ rũ buồn bã nhìn qua rất đáng thương, nhưng lời nói của cô lại không được mềm mại như vậy.
“Con biết lỗi rồi, mẹ chồng. Con cũng đã xin lỗi chồng con nhưng anh ấy nói không trách con.”
Vừa nói cô vừa ngượng ngùng liếc mắt nhìn người đối diện, dáng vẻ như đang vô cùng oan ức, cái miệng nhỏ hơi dẩu lên: “Chồng con nói không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cho con nên anh ấy cảm thấy rất có lỗi với con. Về chuyện tiền bạc mà mẹ nói, chồng con cũng nói, anh ấy kiếm tiền là để cho con tiêu xài.”
Lỗ Dung Thu bị cô lên tiếng phản bác càng khiến bà ta tức giận đến thiếu chút nữa là ngất đi. Bà ta cũng hiểu rõ, con dâu trước mặt rõ ràng đã thay đổi, con thỏ trắng nhỏ đã trở thành một con hồ ly chính hiệu. Chiếm cứ tâm trí của Cao Hàn thì thôi đi, lại còn giả vờ đáng thương trước mặt bà ta, thật là…
Không biết từ lúc nào chiếc khăn lụa trong tay đã bị vò thành một cục, Lỗ Dung Thu không muốn để người hầu nghĩ là bà ta đang bắt nạt con dâu nên chỉ che miệng cười khẽ vài tiếng: “Xem ra là mẹ đã nhiều chuyện rồi. Hầy, có tuổi rồi chính là như vậy đó, mẹ không thể hiểu nổi thế giới của tụi trẻ bọn con nữa.”
Ninh Nhuế Tịch cười cười không nói nữa.
Cô không biết trước đây Ninh Nhuế Tịch là người như thế nào, nhưng nếu bây giờ cô đã ở trong cơ thể này, như vậy thì, muốn làm như thế nào là chuyện của cô, không ai có quyền can thiệp vào.
Cô không phải là một con thỏ nhỏ dễ bắt nạt. Ai muốn trèo lên đầu cô thì phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để bị lột vài lớp da ra đã.
“Nói ra thì con và A Hàn cũng có duyên nợ đấy. Năm nay A Hàn 32 tuổi, con chỉ mới 23, hình như cách nhau gần 10 tuổi, người khác nhìn vào có khi còn nghĩ hai đứa là chú cháu đó. Nghe nói bây giờ cuộc sống của mấy người trẻ tuổi rất tuyệt vời, Nhuế Tịch con cũng còn trẻ, bạn bè nhiều như thế, A Hàn không thường xuyên ở bên cạnh con, bình thường chắc con rất tự do đi.”
Lỗ Dung Thu không cho rằng vậy mà bà ta không thể đối phó với cô con dâu này. Cả hai chỉ im lặng được một lúc là ngọn lửa chiến tranh lại bùng lên lần nữa.
Lời nói trước đó của Lỗ Dung Thu chỉ làm Ninh Nhuế Tịch hơi khó chịu một chút, nhưng bây giờ cô đã thật sự khó chịu. Cô không thèm che giấu sự tức giận của mình, trực tiếp đứng dậy, trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, nói từng chữ một: “Mẹ chồng, lời này của mẹ là có ý gì? Ninh Nhuế Tịch con tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng biết rất rõ bốn chữ lễ nghĩa liêm sỉ là như thế nào. Mẹ chồng đã lớn rồi, ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, chắc chắn biết việc ăn uống có thể tầm bậy nhưng không được phép nói bậy mà!”
Cô phản bác, giáo huấn bà ta như vậy, coi như chính thức trở mặt với Lỗ Dung Thu.
Dì Trương mới từ bên ngoài đi vào, vừa đúng lúc nghe được những lời nói đó của Lỗ Dung Thu, lúc đó bà ấy đã cau mày, cảm thấy bà chủ nói những lời như vậy thật quá đáng. Nhưng lại có chút lo lắng khi cô chủ cãi lời bà chủ như vậy.
Bà ấy là người hầu của ông chủ nhà họ Cao nên đương nhiên biết rõ nội tình hơn những người trẻ tuổi. Đối với cô chủ trẻ tuổi này, cảm tình của bà ấy cũng khá phức tạp.
Nhìn thấy sắc mặt bà chủ dần trở nên khó coi, khi tình hình sắp vượt quá tầm kiểm soát, dì Trương vội vàng bưng đồ ăn nhẹ bước tới: “Thiếu phu nhân, đây là điểm tâm dì làm. Vừa rồi đại thiếu gia nói con muốn ăn nên dì nhanh chóng đi làm một ít. Con ăn thử, xem tay nghề dì Trương có thay đổi chút nào không?”
Sao Ninh Nhuế Tịch không nhìn ra dì Trương đang giải vây cho cô chứ, trong lòng cô vô cùng cảm động. Cô không sợ việc sẽ cãi nhau với người mẹ chồng trẻ trước mặt này, nhưng cô không muốn dì Trương phải lo lắng.
“Cảm ơn dì Trương. Ừm, ngon lắm.”
Ninh Nhuế Tịch vội vàng xúc một miếng điểm tâm, nhẹ nhàng cắn một miếng, đến khi nếm được độ giòn mà không bị ngán, đôi mắt nhanh chóng híp lại, dáng vẻ trông giống như một con mèo nhỏ háu ăn.
Nhìn Ninh Nhuế Tịch như vậy, tự nhiên dì Trương cũng vui vẻ. Bà ấy lén liếc mắt nhìn qua khuôn mặt đen như đít nồi của bà chủ, âm thầm thở dài một hơi, nhưng bà ấy biết có ở lại đây sẽ chỉ phản tác dụng nên chỉ mỉm cười trấn an Ninh Nhuế Tịch rồi rời đi.
Lỗ Dung Thu vô cùng bất mãn với người con dâu trước mặt này, nhưng bà ta sẽ không nổi đóa ngay trước mặt dì Trương. Dì Trương đã làm việc cho nhà họ Cao được rất nhiều năm, đương nhiên địa vị của bà ấy không giống như những người hầu khác.
Khi dì Trương rời đi, cơn tức giận kìm nén trước đó cuối cùng cũng bộc phát, nhìn thấy Ninh Nhuế Tịch đang nhai đồ ăn một cách vui vẻ, trong mắt bà ta hiện lên vẻ khinh thường. Nhà nghèo đúng là nhà nghèo, ăn uống mất hình tượng như vậy. Thật là…
“Ba mẹ cô dạy cô nói chuyện như vậy với người lớn sao?”
Sắc mặt Lỗ Dung Thu tối sầm lại, lạnh lùng khiển trách một câu.
/1459
|