Chương 20: Mối tình đầu (2)
“Nhược Đồng?”
Bàn tay nhỏ đang chơi điện thoại di động dừng lại, đôi tai của Tiểu Tịch cũng theo đó mà chuyển động.
Nghe giống như tên của một người phụ nữ nhỉ, cô ta có quan hệ gì với Cao Hàn vậy?
Dựa vào trực giác đặc biệt của phụ nữ, Ninh Nhuế Tịch đoán được rằng thân phận của người phụ nữ tên Nhược Đồng này chắc chắn không bình thường. Ít nhất thì mối quan hệ với nhà họ Cao cực kỳ không bình thường.
Hơn nữa, bà mẹ chồng xảo quyệt này đã cố ý giở trò, nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt mình thì sao người đó có thể là một người bình thường được?
Nghĩ đến đây, Ninh Nhuế Tịch cũng không thèm che giấu sự tò mò của mình nữa, nhanh chóng tắt trò chơi rồi nhét điện thoại vào túi, đi tới trước mặt Cao Hàn, tỏ vẻ cô cũng rất có hứng thú về chuyện mà bọn họ đang nói tới.
Nhìn thấy Ninh Nhuế Tịch đi đến, Lỗ Dung Thu biết kế hoạch của mình đã thành công, vẻ mặt bà ta càng đắc ý nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy Ninh Nhuế Tịch, tiếp tục dùng giọng điệu thân mật nói chuyện cùng Cao Hàn.
“Nhược Đồng đã nhiều năm không trở về Trung Quốc, A Hàn, nếu có thời gian thì hai đứa có thể tụ tập cùng nhau. Dù sao thì cũng đã cùng nhau lớn lên, hơn nữa…”
Lỗ Dung Thu cố ý trêu chọc sự tò mò của Ninh Nhuế Tịch, nói nửa chừng thì dừng lại, còn không quên che miệng cười: “Ha ha, A Hàn, con xem mẹ lại nhiều lời rồi. Thật ra, nếu con và Nhược Đồng có tâm tư riêng thì cũng chỉ hai đứa biết được với nhau. Nhưng con bé Nhược Đồng kia càng nhìn càng thấy thích, nếu có thời gian thì kêu nó về đây với mẹ, cũng lâu lắm rồi mẹ chưa nhìn thấy nó.”
Nếu không phải vì cô không có cảm tình với người đàn ông bên cạnh mình, cũng bởi vì bản thân cô không phải Ninh Nhuế Tịch trước kia, nếu không, khi nghe được người phụ nữ này nói chuyện, chắc chắn cô sẽ tức giận đến bùng nổ. Bây giờ xem như cô đã hiểu, những âm mưu cẩu huyết mà cô nhìn thấy trên TV ở kiếp trước, quả thật không phải được dựng lên vô căn cứ mà đều có nguyên nhân.
Nghe được mẹ chồng nói như vậy, Ninh Nhuế Tịch vô thức nhìn về phía Cao Hàn. Không ngờ tới, đối phương cũng nghĩ tới điều gì đó nên quay sang nhìn cô, hai người nhìn nhau như có thần giao cách cảm, bốn mắt nhìn nhau, chỉ có một khoảnh khắc im lặng nhưng lại có một cảm giác kéo dài không dứt.
Rất nhanh, Cao Hàn đã rời mắt nhìn đi chỗ khác, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Ngày mai con sẽ trở lại quân đội.”
Ninh Nhuế Tịch hiện tại chỉ hận không thể đi tìm một đôi tất hôi thối đã đi suốt nửa năm, vò nát rồi nhét vào miệng bà mẹ chồng nhiều chuyện này, làm cô suýt chút nữa không nhịn được mà giảng giải cho bà ta một bài học, đây chẳng phải bà ta đang cố tình kích động đến tình cảm của đôi trẻ sao!
May mắn bây giờ cô đang đứng ở đây, nếu như là Ninh Nhuế Tịch ban đầu, có lẽ bây giờ cô đã cãi nhau với Cao Hàn rồi.
Lỗ Dung Thu theo ánh mắt của Cao Hàn nhìn về phía Ninh Nhuế Tịch, như thể vừa mới nhận ra cô đang ở đây, bà ta nở nụ cười lén lút: “Cái này, Nhuế Tịch, vừa rồi mẹ chỉ đùa thôi. Quả thật Nhược Đồng cùng lớn lên với A Hàn, chúng nó có mối quan hệ rất tốt nên mẹ vẫn luôn coi nó như người nhà họ Cao của chúng ta, do đó mới nói những lời đó. Con đừng bận tâm lời mẹ vừa nói.”
Bà ta còn nói tiếng người không vậy?
Nào có người mẹ chồng nào có thể nói trước mặt con dâu rằng bà ta coi người phụ nữ khác như người nhà mình cơ chứ, thậm chí còn nói “quan hệ rất tốt”, chẳng phải bà ta đang trá hình thúc giục người ta ly hôn hay sao? Thật là, không có cực phẩm nhất mà chỉ có cực phẩm hơn mà thôi.
Nhưng Ninh Nhuế Tịch sẽ không trúng kế của bà ta, hơn nữa, chuyện của Cao Hàn không liên quan gì đến cô. Cho dù bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, nếu Cao Hàn thực sự không chung thủy với cuộc hôn nhân này thì cũng không cần phải duy trì. Cô không hề bận tâm đến việc ly hôn dù chỉ một chút.
Xem nhẹ sự chua xót khó nói trong lòng, Ninh Nhuế Tịch vẫn nở nụ cười rạng rỡ, dù yếu đuối cũng phải mạnh mẽ, kiên cường. Nước mắt phải giữ lại cho chính mình, còn mỉm cười thì phải dành cho người khác.
“Vâng, mẹ cứ yên tâm, con không để ý đâu. Trước đây con không tham gia vào cuộc sống riêng tư của chồng nên đây mãi luôn là điều con tiếc nuối nhất. Bây giờ nhờ mẹ, con có thể hiểu thêm về chồng con, con còn muốn cảm ơn mẹ nữa kìa.”
Ninh Nhuế Tịch giả vờ cười nhưng bàn tay siết chặt lộ rõ vẻ khẩn trương.
Đắm chìm trong sự chán ghét bà mẹ chồng nên cô không hề để ý đến điều đó.
Vì một số lý do, trong mối quan hệ này, cô và Cao Hàn luôn nắm tay nhau. Cô càng nắm chặt tay thì trên thực tế, cô cảm thấy không phải mình mà là Cao Hàn sẽ bị cô siết chặt đến chết.
Cao Hàn chỉ cảm thấy lòng bàn tay đau đớn khi cô vợ nhỏ của mình đồng thời nói ra những lời này. Mặc dù anh không sợ đau vì anh vốn da dày thịt béo nhưng nhìn cô vợ nhỏ tủm tỉm mỉm cười, đột nhiên nổi giận, đây quả thực là một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Lỗ Dung Thu không ngờ Ninh Nhuế Tịch lại khó chơi như vậy, cũng không biết cô đang ngu ngốc thật hay chỉ là giả tạo, thậm chí bà ta còn không hiểu cô muốn nói cái gì.
Khóe miệng bà ta khẽ nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, Lỗ Dung Thu tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra: “Ngày mai con về quân đội cũng không có vấn đề gì, dù sao khi gặp Nhược Đồng, mẹ sẽ cho cô ấy địa chỉ của con. Đến lúc đó nó sẽ trực tiếp đến quân doanh để tìm con. Đã nhiều năm như vậy hai đứa không gặp nhau, chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói.”
Ninh Nhuế Tịch tiếp tục liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, bấy giờ mới phát hiện đối phương không cự tuyệt lời đề nghị của bà mẹ chồng ác độc. Điều này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng rất nhanh cô đã tự điều chỉnh lại, thậm chí còn mỉm cười nhìn Lỗ Dung Thu đang nói chuyện vui vẻ, để lộ vẻ ngây thơ, trong sáng: “Mẹ chồng, Nhược Đồng này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là bạn gái cũ của chồng con?”
“Phụt.”
Không ai ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, nghĩ ra được một câu hỏi vào thẳng trọng tâm vấn đề như thế. Lỗ Dung Thu vốn đang nhàn nhã uống trà, không nhịn được phun nước trà đầy mặt, bộ dạng trông cực kỳ chật vật.
Nhưng Ninh Nhuế Tịch vẫn tỏ vẻ ngây thơ, trên mặt mang theo nụ cười hồn nhiên vô tội: “Sao vậy, ông xã à, chẳng lẽ em đã nói sai gì sao? Nghe mẹ chồng nói như vậy, em có cảm giác cô Nhược Đồng này hình như là bạn gái cũ của chồng thì phải, cho nên em mới tò mò hỏi một chút. Chẳng lẽ, em đoán sai rồi sao?”
Đôi mắt to tròn khẽ chớp, tỏ vẻ bản thân mình cực kỳ vô tội.
/1459
|