Có điều không ngờ nửa đường hắn gặp Ung Dương công chúa, Lang Vương không thích dây dưa, bèn vung roi ngựa đi trước.
Bởi muốn tránh nhiều xe ngựa phía sau, Lang Vương chạy đến giao lộ phân nhánh, dừng ngựa ở đầu đường. Bởi đường này hẹp, những xe ngựa đó sẽ không đi con đường này.
Ngựa chưa chạy được vài bước, xa xa đã thấy một nhóm người ngựa từ phía đối diện qua đây, hình như là quan sai áp giải phạm nhân…
Lang Vương mắt sắc liếc mắt một cái nhận ra ngay người đi giữa phía đối diện là Liễu Tương Cư.
Sắc mặt vị trưởng thị vệ niên thiếu kia ngưng trọng, dáng vẻ đầy bụng tâm sự, cũng không nhìn về phía trước.
Lang Vương ghìm chặt cương ngựa, cổ tay chuyển, kéo ngựa về đường chính, bởi giữa đường chính và đường nhỏ cách nhau một sườn núi xanh um tươi tốt nên không thể nhìn thấy gì.
Lúc đám quan sai kia áp giải một đống người chờ đi ngang qua, có thể nghe thấy tiếng khóc của một nữ phạm nhân trong đó: “Đại nhân ơi, thả nô gia đi, nô gia nghe người ta sai khiến mới ăn gan hùm mật gấu đi lừa bịp tống tiền Thôi gia. Nhưng không phải là cũng không làm được gì sao? Nô gia còn thâm vốn bạc, Thôi Truyền Bảo lại chơi không nô gia… Đều do quản sự Liễu phủ thu mua nô gia nên mới phạm phải sai lầm nhất thời, xin các lão gia khai ân, thả nô gia đi…”
“Khiến nàng ta câm miệng!” Tiếng quát lạnh của Liễu Tương Cư truyền đến, sau đó miệng nàng ta bị người ta bịt lại, chỉ có thể phát ra tiếng hu hu.
Lang Vương nhẫn nại nghe xong cũng không khỏi nhíu mày —— cái quái gì vậy? Nhưng hắn cũng nghe được đại khái. Chắc là Thôi gia gặp lừa bịp tống tiền, vì thế Quỳnh Nương tìm Liễu Tương Cư đến giúp.
Nhưng hình như kẻ lừa đảo này lại là người của Liễu gia chơi xấu sai khiến…
Suy nghĩ kỹ càng, Lang Vương tức khắc hiểu đuọc bảy tám phần.
Liễu gia bọn họ luôn cẩn thận, có thể nghĩ ra con đường bỉ ổi như vậy, ngoài Liễu Bình Xuyên không biết xấu hổ ra thì còn có ai?
Lúc quan sai dọc theo đường nhỏ đi rồi, Lang Vương vòng ngựa dọc theo đường nhỏ chạy đến Tố Tâm Trai.
Tố Tâm Trai phải nghỉ ngơi nửa ngày vì “nghênh đón” người đến phá quán. Vừa tiễn được ôn thần đi, tất nhiên phải dỡ biển xuống mở cửa đón khách.
Có điều đã quá trưa, chắc không có nhiều khách đến lắm, Quỳnh Nương nghĩ nhân dịp nhàn rỗi thì chỉ điểm cho đầu bếp mới tới cũng không tồi.
Bây giờ có hai cửa hàng, Quỳnh Nương không thể phân thân được, dứt khoát tuyển sáu đầu bếp, từng người phụ trách đồ lạnh, đồ nóng và điểm tâm.
Cứ như vậy, công việc của nàng giảm đi khá nhiều, chỉ cần khống chế hương vị và màu sắc lúc món ăn ra nồi, chỉ điểm đầu bếp chú ý lượng dầu sức lửa, nấu nướng đúng vị là được.
Nghĩ vậy, nàng gọi đầu bếp hai tiệm chay cùng đến, chuẩn bị cho bọn họ thử một loại nước sốt hải sâm nàng mới nghiên cứu ra.
Nhưng không ngờ lại có khách đến, còn chỉ tên gọi Quỳnh Nương đến tiếp đãi.
Quỳnh Nương từ phòng bếp ra, hoá ra là Giang Đông Vương đại giá quang lâm.
Hắn mặc áo khoác dài màu sữa, đai lưng nạm ngọc mạ vàng, tóc dài đen nhánh búi chặt trong mão bạc, mày dài mắt sâu, xuống khỏi ngựa, tay áo lả lướt, nghiễm nhiên là mỹ nam tử khiêm tốn tiên y nộ mã.
Quỳnh Nương khẽ thở dài một hơi, nếu thật sự là quân tử khiêm tốn thì sẽ bớt lo cỡ nào!
Phụ mẫu bị tỷ đệ Triệu gia làm cho quá mức tức giận, đang ở nhà giáo huấn ca ca tự xét lại.
Quỳnh Nương không thể giải thích cho phụ mẫu lí do tại sao nàng lại thân mật qua lại với Lang Vương được. Chỉ có thể phúc lễ, mời Lang Vương vào nhã gian.
Lang Vương để thị vể ở ngoài nhã gian, kéo tay Quỳnh Nương hỏi: “Gặp phiền toái sao không tìm bổn vương? Công việc trong cung nhiều, nàng cũng quá không săn sóc huynh trưởng rồi, làm khổ Liễu thị vệ quay vòng qua lại, sao không hiểu chuyện như vậy?”
Quỳnh Nương không ngờ, không biết Lang Vương nghe được tin đồn từ chỗ nào mà lại biết rõ như vậy, vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn nàng làm việc không đủ chu toàn, nàng kinh ngạc đánh giá hắn.
Lang Vương thấy hắn doạ phải tiểu nương này, xị mặt hỏi: “Hơn nữa chuyện này có liên quan đến Liễu gia, nàng gọi đại ca nàng đến xử lí, chẳng phải là hắn muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại sao?”
Câu này nói vào đáy lòng Quỳnh Nương. Liễu Bình Xuyên làm ra loại chuyện ghê tởm này, nàng lại không biết làm thế nào.
Danh dự của tiểu thư quan gia có thể để cho một tiểu nương thương môn nàng làm bẩn sao? Nếu nàng thật sự tố giác hành vi độc ác của Liễu Bình Xuyên ở quan nha, dưỡng phụ và dưỡng mẫu cũng sẽ vì danh dự Liễu phủ mà âm thầm nhúng tay phản cáo nàng vu cáo hãm hại người khác.
Bây giờ báo cho đại ca biết, chẳng qua cũng chỉ là thông qua hắn để cảnh cáo Liễu Bình Xuyên, đừng coi thể diện của nàng như quả hồng mềm mà bóp, thật ra cũng không thể trông mong Liễu Tương Cư sẽ phạt nặng muội muội ruột của hắn.
Nghĩ đến chuyện nản lòng thoái chí, nàng cũng lười quản Lang Vương biết được từ chỗ nào, khẽ thở dài một hơi, hỏi: “Vương gia muốn ăn gì?”
Sở Tà định chờ đến lúc tiểu nương tủi thân, khóe mắt ướt át, lệ ý mông lung cáo trạng với hắn cầu xin sự công bằng.
Nhưng không ngờ, giữa lông mày nàng u ám, dáng vẻ nuốt sự tủi thân vào, hỏi hắn muốn ăn gì như không có chuyện gì.
Cái này, so sánh sự thân mật gần xa giữa Sở Vong Sơn và Liễu Tương Cư trong lòng nàng, xấu hay tốt đã bày cả ra đấy rồi.
Hắn là phu quân tương lai của nàng, an cư lạc nghiệp, sao có thể xếp sau huynh trưởng? Lang Vương suy nghĩ rất lâu, rất không dễ chịu.
Đúng lúc này, có tiểu nhị ở ngoài cửa nói: “Tiểu thư, Ung Dương công chúa và một nhóm quý nữ đến tiệm chay, muốn tiểu thư đón tiếp.”
Quỳnh Nương nghe vậy, xin Lang Vương ngồi chờ một lát, nàng đứng dậy đi ra đón khách.
Đáng tiếc Lang Vương không vui khi thấy bài vị của mình đứng sau một đám nha đầu. Hắn giữ chặt tay nàng, kéo dài giọng nói: “Nếu đến dùng bữa thì ngồi xuống gọi món là được, nàng cần gì phải chạy trước chạy sau? Ngồi xuống cho bổn vương, không được đi đâu cả!”
Quỳnh Nương thầm nghĩ, không phải ngươi cũng đến dùng bữa à? Sao bản thân không thể gọi món ăn cho tử tế?
Đáng tiếc Lang Vương căn bản không biết hai chữ “nói lý” viết thế nào, hắn túm lấy Quỳnh Nương, bắt nàng dùng chất giọng mềm mại dịu dàng đọc thực đơn cho hắn. Thanh âm du dương, mơ hồ mang theo âm Phạn thanh nhã thanh lọc tâm hồn, Lang Vương cảm thấy lười biếng, không làm gì, chỉ muốn lãng phí buổi trưa với tiểu nương này.
Chẳng qua trong nhã gian từng đợt âm Phạn, người trước cửa tiệm chay lại không mấy vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên Ung Dương công chúa đến tiệm chay này, thêm nữa lần trước Lang Vương khai phủ cũng không mời nàng ấy, không có duyên nếm thử món tay gấu được cả kinh thành ca tụng.
Chỉ nghe nói chủ nhân tiệm chay này trù nghệ xuất thần nhập hóa, bỗng sinh tò mò, muốn nhìn xem chủ nhân tiệm chay này là nhân vật thế nào.
Nhưng không ngờ, tiểu nhị đi thông báo quay lại, xấu hổ cười nói: “Chưởng quầy đang chuẩn bị đồ ăn cho các quý nhân, mời công chúa và các tiểu thư ngồi vào chỗ, tiểu nhân đã chuẩn bị đình cỏ rừng trúc để các quý nhân ngắm cảnh rồi.”
Ung Dương công chúa rất không vui, thầm nghĩ: Lão bản nào vậy? Thật ngông nghênh phách lối!
Liễu Bình Xuyên phía sau Ung Dương công chúa cũng hoài nghi, tiểu nhị tiệm chay có vẻ vui, ai nấy làm việc thật thà chăm chỉ, không giống có người đến làm loạn.
Chẳng lẽ… đôi tỷ đệ kia vẫn chưa đến làm loạn sao? Ả ta đoán vậy, ngoài miệng xúi giục: “Lão bản của các ngươi thật ngông nghênh, công chúa đích thân đến cũng không đón chào, có phải cửa hàng lớn khinh khách hay không, không biết tốt xấu!”
Ung Dương công chúa là người dễ xúi giục, nghe xong lời này, bất mãn trong lòng càng tăng, chuẩn bị phát tác.
May mà Vân Hi nhìn ra sắc mặt vị công chúa này không đúng, kịp thời ngăn cản, lái theo hướng khác, tránh cho công chúa phát uy làm lộn xộn.
Đình cỏ rừng trúc trong lời tiểu nhị là nơi Vân Hi tiểu thư chọn.
Nàng từng ăn cơm trong rừng trúc này, tiếng rừng mùi trúc, gió mát hiu hiu, có một sự thú vị khác với những tiệm chay khác. Cho nên lần này nàng cố ý chọn nơi đó, cùng công chúa và các vị tiểu thư ngắm cảnh.
Lúc lấy thực đơn ra, Ung Dương công chúa phát hiện, thực đơn tiệm chay này không giống những nơi khác, một quyển rất dày, bọc gấm, hoa văn lịch sự tao nhã như hoa lan trúc xanh.
Nàng ấy nổi tò mò, mở ra rồi mới hiểu vì sao lại là một quyển dày —— hoá ra mỗi món ăn chiếm một tờ, bên cạnh tên món đều kèm theo một bức tranh màu, hình dáng và màu sắc mỗi món ăn tinh tế hiện ra.
Không biết họa sĩ là ai, vẽ một bàn thức ăn sinh động như thật, mang theo ánh dầu màu món. Biết rõ là thức ăn chay cũng khiến người ta nhỏ nước miếng, động ngón trỏ.
Ung Dương công chúa cảm thấy hứng thú, sau đó gọi vài món, các tiểu thư khác đợi công chúa gọi món xong cũng theo thứ tự chọn món ăn bản thân yêu thích.
Lúc đồ ăn được bưng lên, công chúa ở lâu trong cung, vị giác bị đồ ăn không nóng không lạnh, không mặn không nhạt của Ngự Thiện Phòng trói buộc bỗng thức tỉnh.
Rõ ràng không phải đồ ăn mặn, vì sao lại tươi ngon như vậy?
Bỏ đi thân phận công chúa quý nữ gì đó, nhóm người này chẳng qua cũng chỉ là thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, đang là tuổi ham ăn nhất, ở đây lại không có trưởng bối và ma ma giáo tập, cho nên ăn uống rất thoải mái.
Liễu Bình Xuyên cũng ăn, càng ăn lại càng hụt hẫng.
Mấy món ăn này đối với ả ta mà nói, hương vị vô cùng quen thuộc —— kiếp trước Quỳnh Nương xuống bếp nấu ăn cho Thượng Vân Thiên và đôi nhi nữ của nàng ta, mùi vị gần giống như vậy.
Trong lúc đó, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Liễu Bình Xuyên, chẳng lẽ… Quỳnh Nương cũng sống lại sao?
Nghĩ vậy, ả ta hoảng sợ: Sẽ không! Nàng ta không thể trọng sinh được!
Nếu nàng ta sống lại thì sẽ không hề không đề phòng, bị ả ta tính kế đưa về Thôi gia như vậy được. Quay lại Thôi gia rồi cũng sẽ không có quy củ khóc lóc làm loạn không thôi, khóc đến lúc lòng dạ mẫu thân Nghiêu thị lạnh đi.
Hơn nữa, Quỳnh Nương vẫn luôn làm như không thấy Thượng lang, sao nàng ta có thể không nhân cơ hội sống lại mà nắm chặt tâm tư Thượng lang, sửa lại sai lầm trễ nải trượng phu kiếp trước, một lần nữa trở thành chính thê phú quý của quyền thần một triều chứ?
Nhìn nàng ta bây giờ xem, tuy kiếm lấy gia tài bạc triệu nhưng lại đổi về cái danh nữ thương hộ, hơn nữa ồn ào đến nỗi quý nhân cả kinh thành đều biết.
Dù sau này Thượng lang có hiển đạt, muốn cưới nàng ta làm chính thê cũng không có khả năng…
Đúng lúc này, một vị tiểu thư tinh thông ẩm thực nói: “Hương vị này không đúng, hình như không phải vị trù nương chưởng quầy tiệm trai này đích thân nấu, trình độ kém ba phần…”
Lòng Liễu Bình Xuyên buông lỏng, đúng vậy, mùi vị thức ăn chay trên thiên hạ không khác nhau lắm, ngoài Quỳnh Nương ra, người khác cũng biết làm.
Quỳnh Nương là người khéo léo, nói không chừng đến Thôi gia gặp cảnh khốn cùng, nhớ tới đồ chay trước kia đã từng ăn qua ở Liễu phủ, nghiên cứu ra cách làm, mở quán làm ăn, căn bản không có khả năng sống lại.
Suy nghĩ kỹ càng, lòng dần yên ổn, cười lạnh thầm nghĩ: Chuyện trời cao chiếu cố này làm sao sẽ rơi trên người tiện chủng kia được chứ?
Nghĩ vậy, ả ta dùng khăn tay lau miệng, nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy nghe tiểu nhị kia nói, rõ ràng chưởng quầy tiểu thư đang ở tiệm chay, nhưng lại không chịu ra cửa nghênh khách quý. Vốn tưởng rằng đang đích thân nấu dưới bếp, không ngờ, cả bàn thức ăn chay này do tiểu nhị dưới tay làm… Mặt mũi của vị tiểu thư này thật lớn, sao dám không kính trọng công chúa?”
Ung Dương công chúa đang ăn ngon, nhưng mới biết đồ mình ăn lại không phải món ngon nhất, tức khắc sinh ra ngàn vạn phần không hài lòng. Nàng được nuông chiều từ bé, ngoài phụ hoàng và Vong Sơn ca ca, ai dám cho nàng chịu thiệt thòi như vậy?
Nàng đập bàn nói: Hôm nay bổn cung đến đây, nhàn rỗi không có việc gì, muốn dạy chưởng quầy nơi này hiểu quy củ, một nữ tử thương hộ, sao có thể không biết tôn ti cao thấp?
/366
|