Công chúa đập bàn, bà tử giúp việc trong tiệm chay đứng bên cạnh run lên, vội vàng đi tìm tiểu thư, mau chóng dập tắt lửa giận của quý nhân.
Mà bên kia Quỳnh Nương cũng vừa trấn an được Lang Vương, đồng ý nếu sau này lại gặp phiền toái, không quan tâm là giết người hay cướp của, cứ việc tìm Vương gia đến giúp phanh thây tiêu tang đầu tiên, lại đồng ý đích thân xuống bếp làm chút đồ ăn cho hắn, sau đó mới có thể thoát thân khỏi nhã gian.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi nhã gian đã thấy bà tử vội vàng tới tìm, biết công chúa giận tím mặt, Quỳnh Nương khẽ thở dài một cái.
Người khác không biết, nàng lại hiểu tính tình vị công chúa này nhất, tuy không có ý xấu gì nhưng tính cách như quả pháo, đốt lửa là nổ.
Nàng không vội đi gặp nhóm quý nhân kia, xuống phòng bếp, chọn sữa dê, gia vị, khuôn mới rồi cho vào nồi, phân phó dưới bếp chú ý sức lửa rồi cởi tạp dề, đi vào rừng trúc sau thính đường.
Vào rừng trúc, nàng đảo mắt qua từ xa, đã thấy Liễu Bình Xuyên đang cười mỉm.
Vốn dĩ sau khi sống lại, nàng không có cảm giác gì với nữ nhân kiếp trước đoạt trượng phu của mình.
Nếu Thượng Vân Thiên như con chó bệnh hủi bị vứt bỏ trong mắt nàng, vậy rận trên mình chó có liên quan gì đến nàng đâu?
Nhưng con rận này lại cứ làm phiền nàng, không được tự tại, đúng là muốn hại người ta chảy máu.
Quỳnh Nương cào lòng bàn tay thật mạnh, định thần, đi tới chỗ nhóm người đang chờ kia.
Sau khi Ung Dương công chúa đập bàn thì có đám người Vân Hi tiểu thư khuyên.
Quý nữ các nàng thường đến tiệm chay, trái lại có ấn tượng không tồi với nữ chưởng quầy. Tuy công chúa khiển trách nữ nhi thương gia là chuyện nặng nhẹ không thể giúp, nhưng các nàng cũng không muốn ồn ào quá, tiêu tán ý thanh nhã của thi hội lần này, hoàn toàn không được tự tại.
Cho nên sau khi bà tử kia truyền lời đi, Vân Hi bèn sai nha hoàn bên cạnh mang tờ thơ vừa mới viết trong phủ đến, cười nói: “Mấy người chúng ta, chỉ có mỗi Liễu tiểu thư ra thi tập, bắt đầu từ Liễu tiểu thư được không?”
Liễu Bình Xuyên mỉm cười, lúc trước ả ta sửa bản nháp thơ Quỳnh Nương để lại, phát hiện đây đều là thơ Quỳnh Nương viết lúc niên thiếu ngây ngô.
Thật ra thơ thật sự xuất sắc của Quỳnh Nương được viết sau khi thành hôn.
Khi đó ngoài mặt ả ta duy trì tỷ muội tình thâm với Quỳnh Nương, giúp Quỳnh Nương sao chép không ít thơ văn, tất nhiên ghi nhớ không ít.
Đây cũng là một trong nhưng lí do ả ta dám lớn mật nhắm tới ước hẹn thi xã của Vân Hi tiểu thư.
Vừa rồi lúc bốc thăm ở Cận phủ, bốc được thăm “vũ”, ả ta càng có tự tin, viết câu thơ đã thuộc lòng xuống giấy.
Thân ảnh yểu điệu của Quỳnh Nương xuất hiện ở rừng trúc đúng lúc thơ đang đọc được một nửa.
Ung Dương công chúa vốn bị nữ chưởng quầy tiệm chay không quy củ này làm cho tức giận không nhẹ, nghe Liễu Bình Xuyên đọc thơ thì càng bực mình.
Vốn không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn xung quanh, liếc mắt một cái lại thấy Quỳnh Nương chậm rãi đi tới.
Sau khi gặp ở biệt quán, Ung Dương công chúa liền sinh hảo cảm với vị nữ tử tài tình mà vận mệnh lại nhiều chông gai này.
Huống chi nàng còn truyền thụ cho mình tuyệt kĩ phun nước vẽ tranh, có thể nói nàng là ân sư thi họa. Vốn tưởng rằng nàng trở thành trù nương vương phủ, e rằng không có mấy cơ hội gặp nhau, nào ngờ lại gặp được vị diệu nhân này tại đây.
Ung Dương công chúa rất vui vẻ, vội vàng đứng lên.
Quỳnh Nương liếc qua, nàng nghĩ không nên để người khác biết chuyện mình đã gặp công chúa, dẫu sao một thương nữ nho nhỏ truyền nghiệp cho công chúa thì còn ra thể thống gì nữa.
Không chờ công chúa mở miệng, nàng lập tức quỳ xuống: “Xin hỏi vị nào là Ung Dương công chúa, vừa rồi nô gia chuẩn bị ít đồ ngọt cho chư vị khách quý, nhất thời chậm trễ không nghênh từ xa, xin công chúa thứ tội.”
Ung Dương công chúa thấy nàng giả vờ không quen biết mình, cũng chợt tỉnh ngộ, nhịn xuống kinh hỉ vọt tới bên miệng, sắc mặt thâm trầm nói: “Hoá ra ngươi là chưởng quầy tiệm chay này, trẻ như vậy à…”
Liễu Bình Xuyên thấy Quỳnh Nương đến, ý cười trên mặt càng tăng lên, nhẹ nhàng nói: “Công chúa nói đúng, chính là tuổi quá trẻ, cho nên làm việc không biết nặng nhẹ, đồ ngọt cái gì, quan trọng hơn chuyện tiếp giá công chúa sao?”
Trước đó ả ta vẫn luôn dùng lời nói nhẹ nhàng gợi lên lửa giận của Ung Dương công chúa, công chúa này đầu óc đơn giản, chẳng trách kiếp trước bị nam nhân lừa thảm như vậy, nuôi nhi nữ của tiểu thiếp thay phu quân, ả ta lại nói thêm vài câu, để công chúa ra mặt nhục nhã Quỳnh Nương một trận.
Nhưng ả ta đâu ngờ, Ung Dương công chúa không biết chủ nhân tiệm chay là Quỳnh Nương còn may. Bây giờ nàng ấy nhận ra rồi, lại nhớ ra vừa nãy vị Liễu tiểu thư này cứ nhằm vào lão bản tiệm chay, phát giác bản thân đang bị Liễu Bình Xuyên dùng làm bè.
Trong các quý nữ, nàng ấy biết rõ chuyện Liễu gia đổi nữ nhi. Đương nhiên cũng biết Liễu Bình Xuyên này sao chép thi tập của Quỳnh Nương, cho nên đối mặt với Quỳnh Nương cảm thấy rất bất an.
Lần này lại nghe thấy Liễu Bình Xuyên ung dung xúi giục, nàng sắc bén trừng ả ta một cái.
Liễu Bình Xuyên nghẹn họng, không biết vì sao công chúa thay đổi sắc mặt.
Trái lại Vân Hi tiểu thư cười nhận lời: “Điểm tâm ngọt gì thế, dụng tâm như vậy? Trước đó ta đã ăn chưa?”
Quỳnh Nương mỉm cười nhìn Vân Hi tiểu thư, nói: “Hẳn là chưa từng, chờ lát nữa ra khỏi nồi, mời công chúa và các vị tiểu thư đánh giá.”
Cận Vân Hi thấy vẻ giận dữ trên mặt công chúa hơi hoãn, không có ý phát tác, lòng cũng thả lỏng, cười nói: “Ngươi đừng đi vội, lát nữa chúng ta nghe xong thơ còn muốn đánh giá điểm tâm ngọt của ngươi, đến lúc đó ngươi giảng giải chỗ hay cho chúng ta.”
Quỳnh Nương phúc lễ, đứng ở một bên.
Vừa rồi tiểu thư nhận đọc thơ hôm nay bị cắt ngang, thấy mọi người đã ngồi xuống an ổn liền đọc lại thơ Liễu Bình Xuyên viết:
“Sầu vũ nhân huân hư không ảnh, noãn tẩm bất tri nhân gian hàn…” Nàng ta đọc được một nửa, Quỳnh Nương liền ngẩng đầu nhìn Liễu Bình Xuyên chằm chằm.
Đúng là không biết liêm sỉ, rõ ràng lần trước Lang Vương đã nói với đại ca chuyện Liễu Bình Xuyên cướp thơ của nàng, vậy mà không biết hối cải, vẫn tiếp tục dùng thơ kiếp trước nàng viết...
Quỳnh Nương hít sâu một hơi, đang cố nén xuống thì nghe thấy một giọng nam từ ngoài rừng trúc truyền đến: “Mưa này là mưa thu, sao lại có hơi nước hôi hổi, mờ mịt? Đây là thơ ai chắp vá vậy, quả thực quá tệ!”
Mọi người nhìn qua theo tiếng, hai mắt sáng ngời, không biết vì sao mỹ nam tử Lư công tử Lư Quyển nổi danh kinh thành lại đến nơi này.
Ung Dương công chúa cười nói: “Lư công tử, ngươi cũng ở đây, không thể tốt hơn, trước kia ngươi đọc sách ở ngự thư phòng, có khi thơ còn xuất sắc hơn đại hoàng huynh ta vài phần đấy!”
Quỳnh Nương thở dài, thầm nghĩ: Chẳng trách Lang Vương không thèm phản ứng lại với công chúa này, nói chuyện không có đầu óc. Đại hoàng huynh của nàng ta là ai? Đó là trữ quân một quốc gia —— đương kim Thái Tử điện hạ! Đến nay công tử bột truỵ lạc như Lư Quyển không có chức quan, lại bị nàng ta so sánh thần tử với trữ quân ưu tú… Nếu Thái Tử ở đây, có khi bản lĩnh nhóm lửa của nàng ta còn lợi hại hơn Liễu Bình Xuyên!
Chẳng qua Lư Quyển cũng không để ý đến lời nói vô lo của công chúa, hắn chỉ nhớ vừa nãy gặp thị vệ của Lang Vương, bèn đến nhã gian hàn huyên, Lang Vương có phân phó hắn.
Nếu phụ mẫu huynh trưởng không quản được Liễu tiểu thư, vậy để Giang Đông Vương hắn dạy ả ta nên làm người thế nào. Đáng tiếc Lang Vương kiêu ngạo, khinh thường đấu võ mồm với một đám nữ tử, bèn phái hắn ra làm rối, giảm bớt căng thẳng cho tiểu trù nương.
Còn chuyện ả ta hãm hại nhà Quỳnh Nương, Giang Đông Lang Vương cũng sẽ không bỏ qua!
Liễu Bình Xuyên không đề phòng bỗng nhiên bị vị công tử quăng tám sào cũng không tới này ra mặt làm khó dễ, sắc mặt ả ta khó coi, miễn cưỡng cười nói: “Chỉ là câu thơ triển khai gom từ ở trường thi thôi, chưa qua danh gia chỉnh sửa.”
Thật ra lí do ả ta viết bài thơ này cũng do kiếp trước, Thượng Vân Thiên khen bài thơ này hay nhất, thường đọc đi đọc lại trước mặt Quỳnh Nương, lúc đó ả ta mới khắc sâu ấn tượng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cảnh thơ có đúng không.
Bây giờ để ý đến, cũng cảm thấy mưa này viết không theo bốn mùa, mà chủ đề hai câu sau đối với nữ tử khuê phòng mà nói, quả thực quá lớn, ả ta hối hận vì hôm nay đã viết câu thơ này.
Lư Quyển đang định mở miệng, Quỳnh Nương bỗng nhiên nói: “Sầu vũ nhân huân hư không ảnh, noãn tẩm bất tri nhân gian hàn. Đãng địch khinh trần thế ngoại sự, tâm tồn lôi vũ chấn càn khôn.”(1)
(1)Mưa buồn mờ mịt bóng hư không, đầm ấm nào biết nhân gian lạnh.
Gột rửa bụi trần khinh thế sự, tâm tồn lôi vũ chấn càn khôn.
Quỳnh Nương vừa dứt lời, tiểu thư đọc thơ khiếp sợ mở to hai mắt, nói: “Câu còn lại một chữ cũng không thiếu? Xin hỏi trước đó Thôi chưởng quầy đã nghe qua bài thơ này sao?”
Quỳnh Nương nhìn Liễu Bình Xuyên dần trợn to mắt, cùng với nỗi sợ hãi bắt đầu chảy ra từ trong mắt ả ta, nàng chậm rãi cười nói: “Không phải Liễu tiểu thư nói, nàng ấy khai triển gom từ ở trường thi sao, nô gia nghe từ đâu ra?”
Ung Dương công chúa biết chuyện Liễu Bình Xuyên sao chép thơ, vừa thấy Quỳnh Nương có thể đọc ra đoạn sau, lập tức kết luận Liễu Bình Xuyên này lại không biết xấu hổ sao chép tác phẩm của Quỳnh Nương.
Nàng bực mình, quên sạch khuyết điểm bóc mẽ người khác mà mẫu phi dặn dò. Nàng lay trâm cài trên đầu: “Nói như vậy, suy nghĩ của Thôi tiểu thư và Liễu tiểu thư giống nhau, không hẹn mà cùng cấu tứ, nhưng mà… Liễu tiểu thư không nói được ý thơ mình viết, không biết Thôi tiểu thư có kiến giải gì với ý thơ không?”
Quỳnh Nương thấy gương mặt Liễu Bình Xuyên trở nên trắng bệch, chậm rãi nói: “Ngàn dặm ngoài kinh thành có Khán Long Sơn. Mỗi mùa thu đến, suối nước nóng trong núi sẽ phun ra. Nô gia đã từng ngâm qua một lần, đúng lúc gặp mưa thu triền miên, nước mưa rơi vào suối nước nóng, sương mù nóng lạnh luân phiên bốc hơi, nhưng mà, bởi vì người đang ngâm trong suối nước nóng, ngược lại không biết mưa thu lạnh băng, cho nên mới ấp ủ ra câu ‘sầu vũ nhân huân hư không ảnh, noãn tẩm bất tri nhân gian hàn’ này.”
Các vị quý nữ chẳng hiểu ra sao, không biết nguyên do. Chỉ biết là vừa nãy ở Cận phủ, Liễu tiểu thư nhìn thăm xong mới viết câu thơ đó, nhưng bây giờ lại bị một trù nương tiệm chay đọc ra.
Không thể tưởng tượng được nhất là, Liễu tiểu thư không nói được ý thơ, nhưng trù nương này lại phân tích giảng giải thấu đáo đâu vào đấy, nói có sách mách có chứng.
Lúc này, dù không nghĩ ra nguyên nhân, có lẽ cũng đã đoán ra, vị Liễu tiểu thư này lấy trộm câu thơ của người khác để dùng, buồn cười nhất là trộm mà còn không hoàn toàn đủ, không nói được ý thơ…
Quỳnh Nương lạnh lùng cười. Kiếp trước, nàng và Thượng Vân Thiên cũng từng có nùng tình mật ý.
Kiếp trước, bởi vì công việc trong triều không suôn sẻ, vận làm quan bị cản trở, Thượng Vân Thiên nản lòng thoái chí, nàng ôn tồn khuyên nhủ, cùng hắn du lịch giải sầu.
Lúc đó đang là mùa thu, phu thê luôn theo khuôn phép cũ khó được mà ở dưới màn trời chiếu đất, tiêu tán gân cốt cách một tảng đá trong hồ.
Đúng lúc, phía chân trời chợt mưa xuống, trong hơi nước bốc lên, nàng hứng thơ quá độ, ngâm ra bài thơ này. Hai câu cuối cùng —— “Đãng địch khinh trần thế ngoại sự, tâm tồn lôi vũ chấn càn khôn”, đây đúng là khuyến khích Thượng Vân Thiên đang sa sút ý chí tinh thần.
Từ đó về sau, nàng bắt đầu tích cực kết giao với quý nữ các phủ, khai thác nhân mạch thay phu quân lần đầu vào quan trường, không biết hòa giải thỏa hiệp… Cuối cùng giúp hắn một bước lên trời, loại bỏ dông tố, thanh chấn càn khôn, trở thành cận thần bên cạnh hoàng đế.
Buồn cười Liễu Bình Xuyên, câu nào không chọn, lại chọn câu này.
Bài thơ này là chứng cứ rõ ràng cho tình yêu của Quỳnh Nương và Thượng Vân Thiên. Còn bây giờ, mượn nữ nhân có tên tuổi ngâm ra, đúng là một sự châm chọc thật lớn!
Cho nên Quỳnh Nương không nhịn nổi nữa, đúng lúc công chúa biết nội tình cũng ở đây, nàng trực tiếp ném cái bệ của kẻ đạo văn thơ tái phạm này đi, xem ả ta có lời gì để nói.
Nhóm quý nữ tuy rụt rè, nhưng lén lút nghị luận về thị phi của người khác thì không thua phường chợ búa chút nào.
Quỳnh Nương giải thích xong, trong lúc nhất thời, vẻ mặt mọi người trở nên vi diệu, nương theo khe quạt, che chung trà, trộm liếc sắc mặt Liễu Bình Xuyên.
Còn cơ thể Liễu Bình Xuyên lại lung lay sắp đổ, không tiếp nhận được.
Quả thực ả ta không rảnh để sợ quẫn cảnh đạo văn bị bắt tại trận, mà khiếp sợ với một sự thật vừa mới phát hiện —— rõ ràng bài thơ hôm nay ả ta viết xuống là sau khi Quỳnh Nương thành hôn, theo lý mà nói, bây giờ Quỳnh Nương chưa gả đi, căn bản không thể làm ra bài thơ hùng hồn như vậy được.
Hoá ra… Thôi gia Quỳnh Nương kỳ ngộ giống ả ta, cũng sống lại!
Lúc này, Ung Dương công chúa lại cố tình bỏ đá xuống giếng: “Bổn cung từng đến biệt quán của Lang Vương, đọc những câu thơ cùng loại trong thi tập của Liễu tiểu thư, lúc ấy Lang Vương đọc thi tập của Liễu tiểu thư còn hết sức khiếp sợ, nói sao Thanh Khê cư sĩ lại sửa bài của người khác như vậy, huynh ấy nhớ rõ thi tập kia, rõ ràng là tiểu thư Thôi gia viết ra mới đúng…”
Công chúa đã nói vậy rồi, chuyện Liễu tiểu thư đạo văn ván đã đóng thuyền. Các vị tiểu thư ngầm xem thường, thật ra các phủ trạch thì đâu có mấy tài nữ học thật.
Đương kim thánh thượng xem trọng nữ tử tài học, vì vậy dù có những quý nữ không thích đọc sách thì cũng phải giả vờ giả vịt một chút. Mời môn khách văn nhân đến phủ. Đề mục linh tinh bình thường mưa gió sấm sét, phong hoa tuyết nguyệt, viết ra thành thơ rồi tiểu thư các phủ chỉ cần học thuộc.
Lúc xuất phủ đến thi xã, các tiểu thư vội vàng chắp vá câu vàng từ nhã, lừa dối cho qua ải.
Cũng có tiểu thư ngay thẳng, khinh thường môn khách viết thay, nếu thật sự không viết được thì cũng không phải chuyện mất mặt gì, cùng lắm thì lấy trà thay rượu, uống thêm mấy chén là được.
Việc gì phải giống thiên kim Liễu phủ bỉ ổi như vậy, chưa được sự đồng ý đã đạo thơ của người khác?
Lúc này đầu Liễu Bình Xuyên loạn ong ong, khoảng thời gian này ả ta cực lực bắt chước y phục cử chỉ của Quỳnh Nương, hoá ra đều bị nàng bất động thanh sắc nhìn ở trong mắt…
Thôi Bình Nhi kiếp trước, trong mắt Liễu gia Tương Quỳnh, là nữ nhân số khổ không đáng để ý, bố thí chút thương hại là được.
Liễu Bình Xuyên kiếp này, trong mắt Thôi gia Quỳnh Nương, lại trở thành trò cười cho thiên hạ!
/366
|