Cuối cùng đợt thi xã này của Vân Hi tiểu thư không thể vẹn toàn.
Bởi vì chuyện Liễu Bình Xuyên đạo văn bị tiết lộ, các nàng đánh giá kỹ sắc mặt của Quỳnh Nương.
Thật ra tuy chuyện Liễu gia đổi nữ nhi rất bí ẩn nhưng dẫu sao cũng đã để lộ ra vài tin đồn. Có điều trước kia những tiểu thư khuê phòng các nàng đều coi đây là lời nói vô căn cứ. Dù sao học thức và cách nói chuyện của Liễu tiểu thư rất tốt, sao có thể do chợ búa nuôi lớn chứ?
Nhưng bây giờ, ả ta lại đạo văn một nữ thương hộ quăng tám sào cũng không tới… Không thể không khiến người ta suy nghĩ lại.
Cẩn thận đánh giá, có một hai quý nữ thân cận với Liễu phủ liền nhìn ra. Sao càng nhìn càng thấy vị nữ thương hộ tên Quỳnh Nương kia có chút quen mắt nhỉ? Bộ dáng giống thiên kim Liễu gia hơn?
Hơn nữa cách ăn mặc và trang điểm của hai người này đều giống nhau, có điều hình như cách ăn mặc của Liễu tiểu thư thiếu một chút thướt tha tiêu sái như của Quỳnh Nương.
Lúc chưa cập kê, các vị quý nữ rất ít xã giao. Dù có gặp qua thì cũng là bộ dáng lúc nhỏ. Đây cũng là một trong những lí do phu phụ Liễu thị đổi nữ nhi về không hề do dự.
Lúc trước các nàng thấy Liễu Bình Xuyên chẳng giống lúc nhỏ chút nào, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng nữ nhi mười tám tuổi thay đổi. Bây giờ hai người đứng cùng một chỗ, để mọi người nhìn kỹ, liền nhìn ra manh mối.
Nhìn ra manh mối, không khỏi nhìn nhau, ánh mắt hiểu thấu mà không diễn đạt được bằng lời.
Cuối cùng nha hoàn Bích Tỉ của Liễu Bình Xuyên thấy bộ dáng mất hồn mất vía của tiểu thư thật sự khó coi, lúc này mới trộm kéo ống tay áo ả ta, để ả ta lấy cớ nặng thân, hình như cảm nhiễm phong hàn, sau đó mới chật vật thoát thân.
Mặt khác nhóm quý nữ cũng tìm cớ tản đi.
Quỳnh Nương phân phó người dưới bếp bưng điểm tâm ngọt lên, để vào hộp đồ ăn cho công chúa.
Ung Dương công chúa lại gấp gáp muốn ăn một cái. Trước nay nàng ấy chưa thấy qua đồ ngọt như vậy, nhìn qua bóng loáng tinh tế, giống trứng gà lột vỏ, dùng dao trúc cắt ra, bên trong còn chảy lòng đỏ trứng tròn trịa.
Nhưng cẩn thận nếm thử lại phát hiện lòng trắng trứng là sữa dê đông lạnh, lòng đỏ trứng mang theo vị thơm ngọt của quýt.
Thiếu nữ tham ăn sao có thể thu miệng được? Công chúa cứ nói các nàng ấy đi quá sớm, bỏ qua mỹ thực.
Ung Dương công chúa lại hỏi: “Đồ ngọt này dùng sữa dê, là thức ăn mặn?”
Quỳnh Nương cười nói: “Năm đó Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni khổ tu, cuối cùng đói quá mà té xỉu. Là một nữ nhân chăn dê dùng sữa dê cứu Phật Tổ. Sữa tươi tinh luyện này không tính là thức ăn mặn phạm phải sát sinh.”
Ung Dương công chúa lãnh giáo gật đầu, sau đó gấp gáp nói với Quỳnh Nương: “Tiểu nương này, ngươi luôn làm vẻ kiêu ngạo, còn lạnh lùng hơn Vong Sơn ca ca của bổn cung, vừa rồi lại còn làm bộ không quen biết bổn cung. Bây giờ bổn cung giúp ngươi bóc mẽ cái danh tài nữ của vị Liễu tiểu thư kia, ngươi nên cảm tạ bổn cung thế nào?”
Quỳnh Nương cười: “Công chúa nói vậy đúng là giết dân nữ rồi, thân là trù nương không lấy gì để cảm tạ được, sau này công chúa đến ăn, dân nữ miễn đơn.”
Ung Dương công chúa vội và g nói: “Thân là quý nữ hoàng gia, sao có thể ăn không của dân chứ? Nhưng có một chuyện ngươi giúp đỡ được đấy, mấy ngày nữa là thọ thần của Thái Hậu lão nhân gia. Tiếc là Thái Hậu một lòng hướng Phật, không thích ầm ĩ thế tục, chắc sẽ không ra khỏi miếu am. Bổn cung là tôn nữ, muốn cho Thái Hậu nếm chút mới mẻ, đến lúc đó ngươi thay bổn cung nấu một bàn tiệc chay mừng thọ được không?”
Loại vinh quang này, Quỳnh Nương không từ chối được. Kiếp trước, quả thực Thái Hậu một lòng lễ Phật, cuối cùng sống quãng đời còn lại ở miếu am, bà là người hiền hậu nhân từ.
Vì thế sau khi tiễn công chúa đi, Quỳnh Nương quay lại nhã gian, lại phát hiện Lang Vương cũng không cô đơn, không biết đã ngồi uống rượu với vị Lư công tử vừa gặp trong rừng trúc từ khi nào.
Chỉ là thấy nàng, hai người cùng ngừng miệng không nói tiếp, chắc là đang nói quốc sự.
Quỳnh Nương cảm thấy nàng đã quấy rầy thú tao nhã của hai vị kia, định phúc lễ rời đi. Nhưng Lang Vương lại phất tay nói: “Lư công tử không phải người ngoài, nàng không cần câu nệ.”
Lần trước Lư Quyển gặp Quỳnh Nương, còn coi Quỳnh Nương là nha hoàn hạ nhân trong phủ Lang Vương. Không ngờ lần này gặp lại, vị tiểu nương này lắc mình biến hoá, đã trở thành lão bản tiệm chay được các phu nhân quý trạch trong kinh thành tôn sùng.
Đừng thấy nàng là thương hộ, nữ tử tuổi nhỏ như vậy mà có thể một mình đảm đương một phía, đúng là không thể khinh thường.
Lư Quyển lập tức giảm bớt ngữ khí hài hước lần trước gặp trong cung, lời nói có lý có mức, lúc này mới thoáng khôi phục hình tượng quan to đương triều trầm ổn kiếp trước trong lòng Quỳnh Nương.
Xem ra chuyện hai người vừa bàn bạc rất quan trọng. Lang Vương chính thức giới thiệu Quỳnh Nương cho hảo hữu xong rồi đứng dậy chuẩn bị đi. Chỉ là trước lúc đi, nhân lúc nàng không phòng bị, hắn trộm kéo tay nàng: “Để mặc nàng càn quấy lâu như vậy, cũng là lúc nên hồi tâm rồi. Hai tám tháng sau là ngày lành, nàng sớm báo cho phụ mẫu, đến lúc đó bổn vương sẽ nhờ bà mối đến nhà nàng làm mai.”
Quỳnh Nương nghe vậy trừng mắt: “Ai nói muốn gả cho ngươi? Xin Lang Vương đừng có càn quấy.”
Nhưng lời không thuận tai đại gia, chẳng vào được lỗ tai Lang Vương. Hắn nói xong, vạt áo lả lướt, tiêu sái bước nhanh rời đi.
Lại nói về Liễu Bình Xuyên, thất hồn lạc phách về nhà, lại chờ được cơn tức giận lôi đình của ca ca Liễu Tương Cư.
Ả ta vừa tiến vào nội viện, bị đại ca tát một cái phủ đầu, không đứng vững, lảo đảo ngã xuống đất.
Nghiêu thị đứng bên cạnh lại xanh mặt, không ngăn lại như trước kia. Chỉ mở miệng nói: “Vào nhà nói tiếp, đứng trong sân giáo huấn muội muội còn ra thể thống gì?”
Hoá ra sau khi Liễu Tương Cư về phủ, hắn liền thẩm vấn quản sự ngoại viện. Lúc đầu quản sự kia còn mạnh miệng, nhưng từng cái răng lần lượt bị đánh đến lung lay, hắn không chịu được nữa, một năm một mười nói hết.
Liễu Tương Cư tức giận run cả tay, gọi mẫu thân Nghiêu thị đến nghe.
Ban đầu Nghiêu thị không rõ nhi tử muốn thẩm vấn kiện tụng gì, nhưng sau khi nghe rõ rồi, cả người ngã ngửa về phía sau, tức giận suýt thì ngất đi.
“Chẳng lẽ quản sự kia nói bậy? Bình Xuyên là một nữ tử khuê các, sao có thể nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi dùng xướng hộ vu khống người khác như vậy chứ?”
Hình như Liễu Tương Cư biết mẫu thân sẽ nói như vậy: “Nhi tử đã thẩm vấn nha hoàn trong sân của Bình Nương, hộp nữ trang của nàng ta thiếu tiền tiêu vặt, vừa hay trùng với số ngân lượng Cao quản sự đưa cho gái làng chơi kia… Ngoài nàng ta ra, Liễu gia chúng ta còn có ai sẽ một lòng một dạ gây khó dễ Quỳnh Nương như vậy. Mẫu thân, người cứ tiếp tục nuông chiều nàng ta, có phải chờ gia phong Liễu gia chúng ta suy tàn không còn gì nữa, người lại hối tiếc không kịp hay không?”
Nghe nhi tử nói vậy, Nghiêu thị lập tức ngậm miệng. Nếu Bình Xuyên phạm phải sai lầm khác thì còn đỡ, người làm mẫu thân là bà niệm tình trước đó ả ta chịu khổ, sẽ bao dung hơn một chút. Nhưng chuyện này lại bị đương sự bắt chính, ồn ào đến tận quan phủ, thật sự quá khác người, đây là muốn ném danh dự của lão gia nhà bà vào hố phân đây mà!
Nghiêu thị cũng không nhịn nổi nữa, cảm thấy không khiển trách nữ nhi một chút thì đúng là không biết ả ta sẽ làm ra chuyện xấu gì nữa.
Có điều bà không đành lòng động thủ, đành để Liễu Tương Cư làm ca ca đi giáo huấn dạy quy củ.
Nhưng sau khi chịu cái tát này, Liễu Bình Xuyên như vừa mới bị đánh cho tỉnh lại. Oán hận ngẩng đầu lên nói: “Uy phong của đại ca lớn quá nhỉ? Vì sao ta lại như thế này? Vậy trái lại phải hỏi ngươi một chút, ta về Liễu gia lâu như vậy rồi, ngươi có từng quan tâm đến ta như đại ca ruột không? Mẫu thân chỉ biết bới móc chỗ không bằng Quỳnh Nương của ta, phàm là học không đủ chuyên tâm thì sẽ chỉ ra, dường như chỗ nào ta cũng không bằng Quỳnh Nương.
Ả ta thở hổn hển, mặt sưng lên, mang theo hận ý rõ ràng: “Còn cha, không quản việc phủ trạch, luôn nhắc nhở ta là ta không phóng khoáng, ném thể diện của Liễu phủ đi. Còn ngươi thì sao, trong lòng ngươi, Quỳnh Nương mới là muội muội ruột của ngươi, vì nàng ta, ngươi chưa hỏi phải trái đúng sai đã giơ tay đánh ta, sao ta lại không hận chứ? Ta mới là đích nữ Liễu gia, vì sao người mà một đám các ngươi nhớ nhớ nhung nhung trong tối ngoài sáng đều là nàng ta!”
Trong lúc khàn giọng kêu to, nước mắt ả ta cũng theo tiếng mà chảy xuống.
Lần này sống lại, tuy ả ta lấy lại được vị trí đích nữ vốn nên là của mình, nhưng cũng cảm nhận được áp lực kiếp trước chưa từng từng có.
Kiếp trước, bởi vì Quỳnh Nương chống đỡ mặt mũi Liễu gia, những lời trách móc nặng nề đó, tất cả đều do một mình Quỳnh Nương gánh chịu. Mà ả ta chỉ cần yên tâm nhận nợ của Nghiêu thị là được.
Nhưng bây giờ, dường như ả ta đã hiểu vì sao kiếp trước Quỳnh Nương sống không thú vị như vậy. Đảm đương tên tuổi đích nữ Liễu gia, không thể có dù chỉ là một chút sai lầm.
Đời này, Nghiêu thị thiếu rất nhiều tâm từ mẫu, để lộ ý chán ghét ả ta, câu nói “nếu là Quỳnh Nương, tất nhiên sẽ làm tốt hơn” ả ta đã nghe rất nhiều, thật sự khiến người ta không thể nhịn được nữa.
Đúng! Ả ta muốn huỷ hoại Quỳnh Nương, để nàng ta muôn đời không được siêu sinh! Đơn giản vì nàng ta là ma chướng kiếp trước kiếp này của Liễu Bình Xuyên, đến chết cũng không thể thoát khỏi!
Nghiêu thị luôn nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn khiến người ta hài lòng của Bình Nương, làm gì thấy ả ta nhập ma không hề kiêng kị như vậy đâu? Bà ta tức giận, hụt hơi, doạ bà tử hét lên, ăn Hộ Tâm Đan cứu mạng vào mới trở lại bình thường.
Thấy mẫu thân như vậy, Liễu Tương Cư cũng không có lòng giáo huấn Bình Nương nữa. Hắn sai bà tử nhốt ả ta vào khuê phòng, từ nay về sau, nếu có hạ nhân trong ngoài sân nghe ả ta phái đi ra ngoài hại người nữa, bán đi.
Nghiêu thị trở lại bình thường, run giọng gọi quản gia đến, phân phó ông ta, thiếu gia từ tâm, sợ là không hạ thủ được. Cao quản sự biết quá nhiều, nếu lan truyền ra ngoài, Liễu gia không còn mặt mũi làm người nữa.
Quản gia ngầm hiểu, nhỏ giọng nói: “Một nô tài nuôi trong nhà mà thôi, được chủ tử cất nhắc, lại không biết thân biết phận, tiểu nhân biết phải làm thế nào.”
Đêm đến, Cao quản sự bị nhốt trong phòng chất củi, bị giấy ướt đẫm dán miệng. Dán sáu tờ lớn là tắt thở, tuyên bố với bên ngoài là bệnh nặng bộc phát.
Bởi vì là nô tài nuôi trong nhà, lão bà nhi tử của hắn cũng không thể ở lại Liễu phủ nữa mà bị đuổi về nhà cũ ở nông thôn, cũng coi như là ân điển của chủ tử.
Nghiêu thị vốn tưởng chuyện này đã được che lấp, nào ngờ, qua mấy ngày sau, tin đồn Liễu gia đổi nữ nhi lại càng lúc càng mãnh liệt.
Hơn nữa tin tức vì sao đổi sai nhi nữ cũng lan truyền nhanh chóng.
Lương tâm Liễu gia thối nát, muốn lấy nhi tử nhà người khác ra để chắn tai hoạ, nhưng lại hại nữ nhi ruột của mình. Lúc chân tướng lộ ra, vội vàng đổi nữ nhi về, không niệm tình với dưỡng nữ chút nào, mặc cho thân nữ đạo văn dưỡng nữ, mua danh chuộc tiếng, cũng đuổi tận giết tuyệt dưỡng nữ, mấy tin đồn đó bịa như thật.
Thậm chí có nam tiên sinh chấp bút viết kịch diễn trong xã, giấu tên họ, viết thành màn kịch, mang đến sân khấu truyền xướng.
Các quý phủ khác, xem diễn, nghe đồn đãi, cảm thấy vốn dĩ chuyện này rất dễ xử lí, sao Liễu phủ lại xử lý kém cỏi như vậy?
Chẳng qua chỉ thêm một phần của hồi môn mà thôi, đến lúc đó thân nữ dưỡng nữ cùng gả ra ngoài, có phải là thể hiện Liễu gia rất nhân nghĩa không? Nếu có lời đồn không tốt gì thì nó cũng sẽ tự sụp đổ.
Đến lúc đó ai không nói Liễu gia có tình có nghĩa?
Đâu giống bây giờ, đẩy nữ nhi sinh dục mười lăm năm ra ngoài, trở thành thương nữ xuất đầu lộ diện. Bằng chứng ở đó, không quan tâm chân tướng thế nào, lòng dạ phong thái Liễu gia thật kém cỏi.
Liễu Mộng Đường cũng bị chuyện phủ trạch này làm cho phát phiền, ông ta oán trách lúc trước Nghiêu thị hồ đồ, không nên trả lại Quỳnh Nương cho Thôi gia. Ồn ào đến nỗi bây giờ không có cách nào kết thúc, mấy ngày trước ngay cả vạn tuế cũng tò mò hỏi ông ta.
Mấy ngày nay Nghiêu thị bệnh nặng không dậy được, nghe lão gia trách cứ, bà ta bò dậy nói: “Hay là, ta đi nhận Quỳnh Nương về được không?”
/366
|