- Thật là người trong nước ư!
Tề Duy Cường nhìn ám hiệu của Lưu Nhạn, trong lòng phấn khởi, có thể ở một nước Bắc Âu gặp được người nước mình, không biết có giúp đỡ được gì không, hai bên có thể ở cùng một chỗ đã là có duyên rồi!
Lâm Dung cũng hào hứng, đến đây cùng với Phương Minh Viễn, ngoài cô ra toàn là đàn ông, hơn nữa cũng không ai cùng lứa tuổi, trong hội đàm với tập đoàn Nokia, tuyệt đại đa số kỳ thực trước khi đến cũng đã trên cơ bản quyết định, Phương Minh Viễn đến, chủ yếu để tiến hành xác nhận cuối cùng. Mà nảy sinh ý tưởng kế hoạch lâm thời này, trước mắt chỉ cần tiến hành đàm phán, giữa Phương Minh Viễn và lãnh đạo Nokia, kể lại tỉ mỉ điều khoản đàm phán, cho nên khiến cô cảm thấy có chút nhàm chán. Lưu Nhạn này xuất hiện, dĩ nhiên khiến cô cảm thấy có người nói chuyện.
- Mọi người là người Hoa Hạ thật à?
Vẻ mặt Lưu Nhạn vui mừng bất ngờ nói:
- Tôi ở bên kia nhìn đã nửa ngày, vẫn không xác định được thân phận của mọi người, còn hỏi không biết là người Nhật Bản hay hàn Quốc. Nhưng nhìn cách mọi người nói chuyện với nhau, lại cảm thấy không giống người Nhật hay Hàn, cho nên tôi mới mạo muội đến đây hỏi một câu.
- Sao lại nghĩ chúng tôi là người Nhật Bản hay Hàn Quốc chứ?
Lâm Dung không khỏi thấy lạ. Lưu Nhạn có chút xấu hổ cười không nói gì. Phương Minh Viễn cũng đã hiểu, giải thích cho Lâm Dung vài câu, Lâm Dung lúc này mới thoải mái.
- Vậy các người đến Phần Lan làm gì?
Lâm Dung không khỏi tò mò.
- Tôi và quản đốc của chúng tôi cùng đến Phần Lan mua phế thuyền. Các người nhìn xem, quản đốc Tề và kế toán Tần họ ở ngay bên kia.
Nói xong Lưu Nhạn chỉ Tề Duy Cường bọn họ. Hai người Tề Duy Cường đương nhiên cũng bước tới gần.
- Mua phế thuyền? Là mua thuyền cũ à?
Lâm Dung ngạc hiên nói. Mua thuyền cũ về còn có thể tu bổ lại dùng vài năm, mua phế thuyền về thì làm được gì?
- Không phải, là mua phế thuyền!
Lưu Nhạn lắc lắc đầu nói.
- Quản đốc Tề, mọi người làm xưởng đóng tàu à?
Phương Minh Viễn cười hỏi.
- Đúng vậy! Chúng tôi là xưởng đóng tàu Hoa Đông, chi nhánh của xưởng đóng tàu Thự Quang, những năm gần đây, doanh nghiệp nhà nước chúng tôi hiệu quả và lợi ích kinh tế đình trệ, đơn đặt hàng của nhà máy chúng tôi cũng càng ngày càng ít, không có biện pháp gì, mọi người đã nghĩ ra ý kiến, chúng tôi nếu như có thể đóng được thuyền thì ngược lại, hủy thuyền cũng không thành vấn đề! Hơn nữa mọi người đừng xem thường việc hủy thuyền này, nó cũng là một khâu quan trọng trong dây chuyền sản xuất! Phát triển cộng nghiệp hủy thuyền có lợi cho bảo hộ hải dương và tình hình thủy vực, lợi dụng việc tuần hoàn tài nguyên, xúc tiến công nghiệp tàu thuyền liên tục phát triển mạnh.
Tề Duy Cường huơ tay nói.
- Quản đốc Tề!
Kế toán Tần bên cạnh nhỏ giọng nói, đưa tay đặt dưới thắt lưng ông ta.
Tề Duy Cương lúc này mới phản ứng lại, có chút xấu hổ cười cười nói:
- Rất xin lỗi, mấy ngày nay không ngừng khích lệ công nhân trong nhà máy, những lời này đều thuận miệng nói ra!
Mọi người không nhịn được đều mỉm cười.
- Quản đốc Tề, mua thuyền cũ tôi còn có thể lý giải, mua phế thuyền có lợi nhuận lớn sao?
Lâm Dung rất ngạc nhiên nói.
- Không thể nói là rất lớn, nhưng quả thật có lợi nhuận.
Hiện giờ ông không lấy được đơn đặt hàng, còn tiếp tục như vậy, công nhân trong nhà máy đều chết đói. Không thể cố được nhiều, có lợi nhỏ cũng tốt rồi, ít nhất công nhân có chuyện làm, thiết bị vận chuyển hoạt động, bến tàu cũng không hoang phế.
Tề Duy Cường nhếch miệng, vẻ mặt chua xót nói:
- Như thế so với miệng ăn núi lở không tốt hơn sao.
- Vậy các người hủy đi một con thuyền, công ty có thể trả các người bao nhiêu tiền?
Câu hỏi của Lâm Dung khiến bọn Tề Duy Cường không khỏi mỉm cười.
- Không phải công ty trả tiền cho bọn họ, mà là bọn họ được công ty điều đi mua phế thuyền đem về nước hủy đi!
Phương Minh Viễn trong kiếp trước có xem qua một ít tư liệu về công nghiệp đóng thuyền và hủy thuyền, nên cũng biết một ít.
- Ồ?
Lâm Dung giật mình che miệng lại, mua thuyền về rồi hủy đi, làm sao có lợi nhuận!
- Chúng tôi hủy thuyền, đều là từ công ty phải báo hỏng thuyền mua xuống, sau đó đem thuyền qua tay bán đi. Vài năm như vậy, tiêu phí vật liệu thép trên thế giới ngày càng tăng, sản nghiệp sắt thép cũng không ngừng tăng cao, mà chủ yếu là nguyên vật liệu quặng sắt thạch, làm tái sinh tài nguyên thép bỏ đi, dựa vào việc ít tổn hại tự nhiên, lợi dụng tỉ suất cao cùng với ô nhiễm, tạm thời ưu thế đang lên chủ yếu là sản phẩm thay thế quặng sắt, nhu cậu sản lượng trên diện rộng tăng lên không ít, nhà máy sắt thép Mĩ và Nhật hằng năm cần một lượng thép bỏ đi lớn. Kết quả là thép bỏ đi từ công nghiệp hủy thuyền nhờ vậy mà được lợi!
Tề Duy Cường giải thích.
- Hơn nữa những bộ phận và thiết bị trên thuyền có thể sử dụng lại, đó chính là chỗ lợi nhuận của chúng tôi.
Lâm Dung hiểu được chút đỉnh gật gật đầu.
- Quản đốc Tề, sao các người lại đến tận đây thu mua phế thuyền?
Phương Minh Viễn tùy hứng dựa vào lan can hỏi. Tuy rằng Phần Lan cũng được xem là quốc gia lớn về vận tải đường thủy, có hơn mười nghìn cảng, hàng năm lượng hàng hóa xuất nhập cũng hơn tỷ tấn, các loại thuyền buôn phải đến hàng trăm… Nhưng trên thế giới quốc gia có vận tải đường thủy, như Nhật Bản, Mỹ, Canada, Anh, Pháp, Italia, những quốc gia đó hàng năm đều có rất nhiều phế thuyền bán ra.
- Ai!
Tề Duy Cường chưa mở miệng đã thở dài một hơi nói:
- Chúng tôi chỉ vừa mới chuyển sang hủy thuyền, trong tay tiền bạc eo hẹp, cũng không có quan hệ gì để dễ dàng liên hệ với công ty thuyền, hằng năm phế thuyền đào thải ra, đã sớm bị người khác giành giật, muốn lấy thuyền ở những nước đó, khó lắm! Chúng tôi cũng là tình cờ nghe tin, vận tải đuường biển Phần Lan sắp tới có hai thuyền hỏng phải bán ra, thế là vội vàng chạy đến đây, không ngờ đến đây ba ngày, ngay cả người phụ trách vận tải biển Phần Lan cũng chưa nhìn thấy!
- Nếu chỉ như vậy, chúng tôi còn có thể đủ kiên nhẫn chờ tiếp, nhưng Phần Lan giá cả đắt đỏ, ba người chúng tôi thật sự không thể chịu đựng được. Hơn nữa chúng tôi còn nghe nói, có một xí nghiệp hủy thuyền Ấn Độ cũng tới Phần Lan, mục tiêu của họ chắc chắn cũng là hai phế thuyền kia
Kế toán Tần vẻ mặt đau khổ nói. Thân là kế toán, với giá cả Phần Lan ông ta lại càng mẫn cảm.
- Xí nghiệp hủy thuyền Ấn Độ?
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, hắn nhớ mang máng, vào thế kỷ mới, trung tâm hủy thuyền chủ yếu ủa thế giới là ở mấy nước tiểu lục địa Ấn Độ, còn Hoa Hạ chỉ là kiếm được chút đỉnh trong số đó. Tuy rằng được cho là quốc gia lớn về công nghiệp hủy thuyền, nhưng mấy tiểu lục địa Ấn Độ so với mấy nước lớn, đã không coi ra gì. Tuy nhiên, lúc này mới giữa những năm 90, người Ấn Độ cũng đã bắt đầu khuếch trương công nghiệp hủy thuyền?
Đối với Ấn Độ, phần lớn người Hoa Hạ đều không có ấn tượng tốt, nên Phương Minh Viễn không ngại đạp lên họ một lần, thuận tay giúp người trong nước.
Phương Minh Viễn quay đầu nhìn nhân viên Nokia cùng đi, vẫy tay. Người nọ lập tức bước nhanh đến.
- Phiền anh giúp tôi xem xét một chút, hiện giờ trong buổi tiệc đại sảnh, có người khách nào đến từ công ty vận tải biển Phần Lan không?
Phương Minh Viễn trực tiếp nói.
Ba người Tề Duy Cường phấn khởi nhìn nhau, bọn họ thành công rồi!
Tề Duy Cường nhìn ám hiệu của Lưu Nhạn, trong lòng phấn khởi, có thể ở một nước Bắc Âu gặp được người nước mình, không biết có giúp đỡ được gì không, hai bên có thể ở cùng một chỗ đã là có duyên rồi!
Lâm Dung cũng hào hứng, đến đây cùng với Phương Minh Viễn, ngoài cô ra toàn là đàn ông, hơn nữa cũng không ai cùng lứa tuổi, trong hội đàm với tập đoàn Nokia, tuyệt đại đa số kỳ thực trước khi đến cũng đã trên cơ bản quyết định, Phương Minh Viễn đến, chủ yếu để tiến hành xác nhận cuối cùng. Mà nảy sinh ý tưởng kế hoạch lâm thời này, trước mắt chỉ cần tiến hành đàm phán, giữa Phương Minh Viễn và lãnh đạo Nokia, kể lại tỉ mỉ điều khoản đàm phán, cho nên khiến cô cảm thấy có chút nhàm chán. Lưu Nhạn này xuất hiện, dĩ nhiên khiến cô cảm thấy có người nói chuyện.
- Mọi người là người Hoa Hạ thật à?
Vẻ mặt Lưu Nhạn vui mừng bất ngờ nói:
- Tôi ở bên kia nhìn đã nửa ngày, vẫn không xác định được thân phận của mọi người, còn hỏi không biết là người Nhật Bản hay hàn Quốc. Nhưng nhìn cách mọi người nói chuyện với nhau, lại cảm thấy không giống người Nhật hay Hàn, cho nên tôi mới mạo muội đến đây hỏi một câu.
- Sao lại nghĩ chúng tôi là người Nhật Bản hay Hàn Quốc chứ?
Lâm Dung không khỏi thấy lạ. Lưu Nhạn có chút xấu hổ cười không nói gì. Phương Minh Viễn cũng đã hiểu, giải thích cho Lâm Dung vài câu, Lâm Dung lúc này mới thoải mái.
- Vậy các người đến Phần Lan làm gì?
Lâm Dung không khỏi tò mò.
- Tôi và quản đốc của chúng tôi cùng đến Phần Lan mua phế thuyền. Các người nhìn xem, quản đốc Tề và kế toán Tần họ ở ngay bên kia.
Nói xong Lưu Nhạn chỉ Tề Duy Cường bọn họ. Hai người Tề Duy Cường đương nhiên cũng bước tới gần.
- Mua phế thuyền? Là mua thuyền cũ à?
Lâm Dung ngạc hiên nói. Mua thuyền cũ về còn có thể tu bổ lại dùng vài năm, mua phế thuyền về thì làm được gì?
- Không phải, là mua phế thuyền!
Lưu Nhạn lắc lắc đầu nói.
- Quản đốc Tề, mọi người làm xưởng đóng tàu à?
Phương Minh Viễn cười hỏi.
- Đúng vậy! Chúng tôi là xưởng đóng tàu Hoa Đông, chi nhánh của xưởng đóng tàu Thự Quang, những năm gần đây, doanh nghiệp nhà nước chúng tôi hiệu quả và lợi ích kinh tế đình trệ, đơn đặt hàng của nhà máy chúng tôi cũng càng ngày càng ít, không có biện pháp gì, mọi người đã nghĩ ra ý kiến, chúng tôi nếu như có thể đóng được thuyền thì ngược lại, hủy thuyền cũng không thành vấn đề! Hơn nữa mọi người đừng xem thường việc hủy thuyền này, nó cũng là một khâu quan trọng trong dây chuyền sản xuất! Phát triển cộng nghiệp hủy thuyền có lợi cho bảo hộ hải dương và tình hình thủy vực, lợi dụng việc tuần hoàn tài nguyên, xúc tiến công nghiệp tàu thuyền liên tục phát triển mạnh.
Tề Duy Cường huơ tay nói.
- Quản đốc Tề!
Kế toán Tần bên cạnh nhỏ giọng nói, đưa tay đặt dưới thắt lưng ông ta.
Tề Duy Cương lúc này mới phản ứng lại, có chút xấu hổ cười cười nói:
- Rất xin lỗi, mấy ngày nay không ngừng khích lệ công nhân trong nhà máy, những lời này đều thuận miệng nói ra!
Mọi người không nhịn được đều mỉm cười.
- Quản đốc Tề, mua thuyền cũ tôi còn có thể lý giải, mua phế thuyền có lợi nhuận lớn sao?
Lâm Dung rất ngạc nhiên nói.
- Không thể nói là rất lớn, nhưng quả thật có lợi nhuận.
Hiện giờ ông không lấy được đơn đặt hàng, còn tiếp tục như vậy, công nhân trong nhà máy đều chết đói. Không thể cố được nhiều, có lợi nhỏ cũng tốt rồi, ít nhất công nhân có chuyện làm, thiết bị vận chuyển hoạt động, bến tàu cũng không hoang phế.
Tề Duy Cường nhếch miệng, vẻ mặt chua xót nói:
- Như thế so với miệng ăn núi lở không tốt hơn sao.
- Vậy các người hủy đi một con thuyền, công ty có thể trả các người bao nhiêu tiền?
Câu hỏi của Lâm Dung khiến bọn Tề Duy Cường không khỏi mỉm cười.
- Không phải công ty trả tiền cho bọn họ, mà là bọn họ được công ty điều đi mua phế thuyền đem về nước hủy đi!
Phương Minh Viễn trong kiếp trước có xem qua một ít tư liệu về công nghiệp đóng thuyền và hủy thuyền, nên cũng biết một ít.
- Ồ?
Lâm Dung giật mình che miệng lại, mua thuyền về rồi hủy đi, làm sao có lợi nhuận!
- Chúng tôi hủy thuyền, đều là từ công ty phải báo hỏng thuyền mua xuống, sau đó đem thuyền qua tay bán đi. Vài năm như vậy, tiêu phí vật liệu thép trên thế giới ngày càng tăng, sản nghiệp sắt thép cũng không ngừng tăng cao, mà chủ yếu là nguyên vật liệu quặng sắt thạch, làm tái sinh tài nguyên thép bỏ đi, dựa vào việc ít tổn hại tự nhiên, lợi dụng tỉ suất cao cùng với ô nhiễm, tạm thời ưu thế đang lên chủ yếu là sản phẩm thay thế quặng sắt, nhu cậu sản lượng trên diện rộng tăng lên không ít, nhà máy sắt thép Mĩ và Nhật hằng năm cần một lượng thép bỏ đi lớn. Kết quả là thép bỏ đi từ công nghiệp hủy thuyền nhờ vậy mà được lợi!
Tề Duy Cường giải thích.
- Hơn nữa những bộ phận và thiết bị trên thuyền có thể sử dụng lại, đó chính là chỗ lợi nhuận của chúng tôi.
Lâm Dung hiểu được chút đỉnh gật gật đầu.
- Quản đốc Tề, sao các người lại đến tận đây thu mua phế thuyền?
Phương Minh Viễn tùy hứng dựa vào lan can hỏi. Tuy rằng Phần Lan cũng được xem là quốc gia lớn về vận tải đường thủy, có hơn mười nghìn cảng, hàng năm lượng hàng hóa xuất nhập cũng hơn tỷ tấn, các loại thuyền buôn phải đến hàng trăm… Nhưng trên thế giới quốc gia có vận tải đường thủy, như Nhật Bản, Mỹ, Canada, Anh, Pháp, Italia, những quốc gia đó hàng năm đều có rất nhiều phế thuyền bán ra.
- Ai!
Tề Duy Cường chưa mở miệng đã thở dài một hơi nói:
- Chúng tôi chỉ vừa mới chuyển sang hủy thuyền, trong tay tiền bạc eo hẹp, cũng không có quan hệ gì để dễ dàng liên hệ với công ty thuyền, hằng năm phế thuyền đào thải ra, đã sớm bị người khác giành giật, muốn lấy thuyền ở những nước đó, khó lắm! Chúng tôi cũng là tình cờ nghe tin, vận tải đuường biển Phần Lan sắp tới có hai thuyền hỏng phải bán ra, thế là vội vàng chạy đến đây, không ngờ đến đây ba ngày, ngay cả người phụ trách vận tải biển Phần Lan cũng chưa nhìn thấy!
- Nếu chỉ như vậy, chúng tôi còn có thể đủ kiên nhẫn chờ tiếp, nhưng Phần Lan giá cả đắt đỏ, ba người chúng tôi thật sự không thể chịu đựng được. Hơn nữa chúng tôi còn nghe nói, có một xí nghiệp hủy thuyền Ấn Độ cũng tới Phần Lan, mục tiêu của họ chắc chắn cũng là hai phế thuyền kia
Kế toán Tần vẻ mặt đau khổ nói. Thân là kế toán, với giá cả Phần Lan ông ta lại càng mẫn cảm.
- Xí nghiệp hủy thuyền Ấn Độ?
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, hắn nhớ mang máng, vào thế kỷ mới, trung tâm hủy thuyền chủ yếu ủa thế giới là ở mấy nước tiểu lục địa Ấn Độ, còn Hoa Hạ chỉ là kiếm được chút đỉnh trong số đó. Tuy rằng được cho là quốc gia lớn về công nghiệp hủy thuyền, nhưng mấy tiểu lục địa Ấn Độ so với mấy nước lớn, đã không coi ra gì. Tuy nhiên, lúc này mới giữa những năm 90, người Ấn Độ cũng đã bắt đầu khuếch trương công nghiệp hủy thuyền?
Đối với Ấn Độ, phần lớn người Hoa Hạ đều không có ấn tượng tốt, nên Phương Minh Viễn không ngại đạp lên họ một lần, thuận tay giúp người trong nước.
Phương Minh Viễn quay đầu nhìn nhân viên Nokia cùng đi, vẫy tay. Người nọ lập tức bước nhanh đến.
- Phiền anh giúp tôi xem xét một chút, hiện giờ trong buổi tiệc đại sảnh, có người khách nào đến từ công ty vận tải biển Phần Lan không?
Phương Minh Viễn trực tiếp nói.
Ba người Tề Duy Cường phấn khởi nhìn nhau, bọn họ thành công rồi!
/1605
|