- Ôi, thật sự xin lỗi các vị, nói chuyện lâu như vậy, tôi vẫn chưa hỏi tên tuổi các vị, ở nơi nào đến?
Tề Duy Cường vỗ trán, thất vọng kêu lên.
- Tôi họ Phương, Phương Minh Viễn. Cô ấy họ Lâm, Lâm Dung, trợ lý của tôi. Vị này là nhân viên cùng đi với chúng tôi, phụ trách an toàn, họ Trần, tên Trung.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Chúng tôi ở tỉnh Tần Tây, đến đây làm việc.
Tuy rằng Phương Minh Viễn không nói mình công tác ở địa phương nào, nhưng Tề Duy Cường kia cũng lăn lộn trong xã hội lâu rồi, vừa nghe liền hiểu được, người ta đây khó nói hoặc không muốn nói. Thế nhưng không ngờ Phương Minh Viễn còn mang theo nhân viên phụ trách an toàn bên mình, Tề Duy Cường cũng hiểu rõ người thanh niên trước mặt này, không phú thì quý.
- Thôi được rồi, không nói được thì đừng nói, mọi người bèo nước gặp nhau, người ta có lòng làm quen, chính mình nên thấy đủ!
Tề Duy cường tự an ủi mình nói.
Nhân viên Nokia cùng đi không mất nhiều thời gian đã điều tra ra, trong buổi tiệc tối nay, đúng là có một thành viên hội đồng quản trị công ty vận tải biển Phần Lan tham dự.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, rồi nói với Tề Duy Cường:
- Quản đốc Tề, như vậy đi, các người tìm một chỗ ngồi xuống trước, đợi tôi liên hệ với vị thành viên hội đồng quản trị này, rồi các người qua. Ừm, nhưng tôi muốn cảnh báo trước, tôi có thể giúp các người liên hệ, nhưng Phần Lan không như trong nước, mậu dịch lui tới vô cùng chính quy hóa, nhờ ai làm việc gì việc bắt đầu quan hệ không có tính quyết định, nếu muốn thuyết phục bọn họ, phải dựa vào bản lĩnh thực sự của các người!
- Chỉ cần có thể gặp mặt người phụ trách công ty vận tải biển Phần Lan, biểu đạt được ý nguyện mua thuyền của chúng tôi, chúng tôi đã biết ơn cậu lắm rồi!
Tề Duy Cường hai tay hợp thành, liên tục thở dài nói. Hắn cũng hiểu, mọi người gặp nhau ở nước ngoài, không phải người thân hay bạn bè, Phương Minh Viễn có thể giúp đến nước này, đã là tốt lắm rồi, nếu như xin đối phương giúp đỡ, vậy thì có phần quá đáng rồi.
Phương Minh Viễn bọn họ về tới buổi tiệc đại sảnh, trong chốc lát, Ollila trong đám người chen chúc đi ra, bưng ly rượu ngồi xuống đối diện Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, khung cảnh náo nhiệt như vậy, sao cậu có thể ngồi ở đây? Hơn nữa tôi nghe nói, cậu hỏi thăm công ty vận tải biển Phần Lan à?
Phương Minh Viễn gật gật đầu, cười nói:
- Thế nào? Có thể giúp chút việc nhỏ, giúp chúng tôi quen biết nhau một chút được chứ.
Ollila cười ha hả nói:
- Giới thiệu các người biết nhau, chuyện nhỏ, xem như là giúp đỡ. Hiện giờ việc bán thiết bị cho các cậu, chính là bọn họ phụ trách vận tải về Hoa Hạ. Hơn nữa sau này nếu Nokia thực sự mở nhà máy ở Hoa Hạ, rất nhiều thứ còn cần phụ trách vận chuyển từ bọn họ!
Thì ra tập đoàn Nokia chính là khách hàng chủ yếu của vận tải biển Phần Lan!
Phương Minh Viễn cũng không khỏi mỉm cười, như vậy mà nói, mọi chuyện hẳn sẽ được xử lý tốt.
Ollila đưa tay gọi thư ký của mình, sau khi nghe ông ta nói vài câu, thư ký xoay người đi vào trong buổi tiệc. Cũng không mất bao lâu, một cái đầu đầy tóc bạc, một ông người da trắng cao lớn theo cô đi đến.
Ollila đứng dậy, cho hắn một cái ôm nhiệt tình nói:
- Ông Johnny, nhìn ông vẫn khỏe mạnh thế này, tôi thật sự cảm thấy vui mừng.
Ông Johnny cũng tươi cười nói:
- Jorma, anh hiện giờ ở trong nước danh tiếng lan rộng, ngay cả Odin cũng cảm thấy rất tự hào!
Ông Johnny lúc này mới chú ý tới Phương Minh Viễn bên cạnh, không khỏi cười nói:
- Jorma, anh bạn nhỏ này là bạn của anh à?
- À, ông Johnny, để tôi giới thiệu với ông một chút, đây là người sáng lập tập đoàn Carefour, xí nghiệp siêu thị tư nhân lớn nhất Hoa Hạ, Phương Minh Viễn. Cậu Phương, đây là thành viên hội đồng quản trị kiêm phó chủ tịch công ty vận tải biển Phần Lan, Johnny. Cậu có thể gọi là ông Johnny.
Ollila giới thiệu hai người nói.
Ông Johnny giật mình há miệng, Ollila phen này, đúng là làm ông bị đả kích không nhỏ, không thua gì xử phạt người con trai lần đầu tiên nhìn đến con gái.
Cứ như vậy một người trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, người da trắng khi tính tuổi người da vàng thường trừ đi vài tuổi, cũng như người da vàng khi tính tuổi người da trắng thường cộng thêm vài tuổi vậy, không ngờ lại là người sáng lập doanh nghiệp siêu thị tư nhân lớn nhất nước! Đừng nói là nước lớn như Hoa Hạ, ngay cả ở Phần Lan, trong một ngành sản xuất, có thể xem là công ty lớn nhất, kỳ thực đều không thể xem thường. Mà người sáng lập trẻ tuổi như Phương Minh Viễn thế này, thật sự làm người ta khó tin!
Ông Johnny do quá giật mình, thậm chí không thấy Phương Minh Viễn chìa tay ra.
Ollila vỗ vỗ vai ông Johnny, ông ta lúc này mới sực tỉnh, vội vàng đưa tay ra.
Tuy nhiên, sau khi đã ngồi xuống một lúc ông Johnny vẫn trong bộ dạng tinh thần bất định, ánh mắt không ngừng đánh giá Phương Minh Viễn. Tuy rằng có chút khó tin, nhưng ông Johnny cũng hiểu, trong trường hợp này, Ollila không thể nói năng lung tung. Hơn nữa tính cách Ollila vốn cũng không phải thích trêu người khác! Cho nên, lời này của ông ta chỉ có thể là sự thật. Dù trong lòng hiểu như vậy, nhưng nhất thời cảm giác khó có thể chấp nhận.
- Ông Johnny, cậu Phương hiện giờ cùng tập đoàn Nokia ta ký hiệp nghị chuyển nhượng kỹ thuật hạng nhất và bán thiết bị, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì nhiều nhất là nửa tháng nữa, hàng hóa sẽ theo công ty tàu các ông từ Helsinki chuyển đến Hoa Hạ. Ông Johnny, chớ trách tôi không nhắc ông, cậu Phương sau này với tập đoàn Nokia ta có thể sẽ còn hợp tác rất nhiều!
Ollila hạ giọng nói vào tai ông Johnny.
Ông Johnny trong lòng lại chấn động, ý của Ollila quá rõ ràng, đến lúc đó, cậu Phương này sẽ có quyền quyết định công ty phụ trách vận chuyển hàng hóa. Nếu như ông ta và cậu Phương quan hệ tốt, vậy thì số lượng nghiệp vụ vận tải biển Phần Lan có thể nâng cao, nhưng nếu ông ta đắc tội với Phương, chẳng những không có tương lai hợp tác, thậm chí có thể ảnh hưởng đến hiệp nghĩ đã ký kết.
Ông Johnny nhìn Ollila với ánh mắt biết ơn, cảm tạ ông ta nhắc nhở.
Ollila mỉm cười, tuy ông ta cũng không biết vì sao Phương Minh Viễn muốn gặp người của công ty vận tải biển Phần Lan, nhưng nếu Phương Minh Viễn đã đề nghị, ông ta sẽ làm tốt nhất. Dĩ nhiên, làm như vậy cũng là không hy vọng ông Johnny vì Phương Minh Viễn trẻ tuổi mà xem thường hắn, sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng. Tin rằng qua màn giới thiệu trịnh trọng của mình, ông Johnny sẽ dùng thái độ bình đẳng đối diện với Phương Minh Viễn.
- Là như vậy, ông Johnny, tôi nghe nói quý công ty sắp tới có hai chiếc thuyền bán đi, không biết quý công ty đã tìm được người mua chưa?
Phương Minh Viễn vừa nói ra, Ollila và ông Johnny cùng lộ vẻ kinh ngạc.
- Cậu Phương, không lẽ, cậu còn kinh doanh cả một nhà máy hủy tàu thuyền sao?
Ông Johnny không khỏi thốt ra. Công nghiệp hủy thuyền tuy rằng lợi chuận cũng không tồi, nhưng đã là một ông trùm công ty thương mại quốc gia, chẳng lẽ còn để ý đến chút lợi nhuận của công nghiệp hủy thuyền sao?
- Không không không. Ông Johnny xin đừng hiểu lầm. Tôi đây không có sản nghiệp thuyền, tôi chỉ thay mặt một người bạn hỏi thăm. Ông ấy là quản đốc của một xưởng hủy tàu nước tôi, nghe nói quý công ty sắp có tàu hỏng bán ra, liền từ Hoa Hạ đến đây. Chỉ có điều đến đây mấy ngày, vẫn chưa nói chuyện được với người phụ trách công ty, nên khi tôi biết ông Johnny cũng tham gia buổi tiệc này, liền nhờ Jorma mời ngài đến đây.
Phương Minh Viễn liên tục xua tay nói.
Ollila và ông Johnny lúc này mới gật gật đầu, hóa ra Phương Minh Viễn chỉ là vì người trong nước giật dây bắc cầu.
- Cậu Phương, không giấu gì cậu, công ty tôi tháng này quả thật có hai thuyền báo hỏng bán ra. Thế nhưng, hiện tại đã có đại diện của xưởng đóng tàu Ấn Độ FOSI cùng chúng tôi đàm phán.
Ông Johnny huơ tay nói.
- Như vậy xin hỏi quý công ty và xưởng đóng tàu FOSIkhi nào thì bắt đầu đàm phán? Hiện giờ đã chính thức ký hiệp nghị chưa? Nếu như quý công ty và bọn họ đã ký hiệp nghị, chúng tôi cũng không phí sức nữa.
Lâm Dung bưng tới một bình trà, Phương Minh Viễn thuận tay đưa cho ông Johnny một ly.
- Ông Johnny , ha ha, có thể khiến cậu Phương tự mình châm trà cho ông, sau này đáng giá để đem khoe.
Ollila hạ giọng nói vào tai ông Johnny. Ông Johnny trong lòng lại căng thẳng, Phương Minh Viễn này rốt cuộc lai lịch thế nào, chỉ là người sáng lập xí nghiệp siêu thị tư nhân lớn nhất Hoa Hạ sao? Nếu chỉ như vậy, ông Johnny cho rằng, Phương Minh Viễn cũng không được Ollila coi trọng như vậy. Dù sao thì siêu thị và tập đoàn Nokia là hai ngành sản xuất, chắc chắn không có liên hệ gì.
- Xưởng đóng tàuFOSIchính thức đưa yêu cầu thu mua hai thuyền báo hỏng kia bốn ngày trước. Đến giờ, tình hình cụ thể còn phải đàm phán.
Ông Johnny thận trọng nói.
Phương Minh Viễn nói:
- Người bạn của tôi ba ngày đến chỗ quý công ty, nhưng không cách nào gặp được người phụ trách của quý công ty! Tôi xin hỏi ông Johnny, hàng hóa báo hỏng bán ra dường như không có quy định phải từng người từng người đàm phán?
Ông Johnny sắc mặt không khỏi khẽ biến đổi, Phương Minh Viễn này quả là trong lời có lời.
- Nam tước Rolls, ngài xem, ông già ngồi kia, chính là thành viên hội đồng quản trị công ty vận tải biển Johnny.
Trong buổi tiệc, một người đàn ông da trắng, đang chỉ tay vào bọn Phương Minh Viễn, ngồi ở bàn đối diện, một người trên dưới ba mươi, ăn mặc chải chuốt, có một quý phu nhân tóc vàng xinh đẹp nói.
- Vâng, nhìn đúng là nửa người nửa ma, như con chuột, quần áo tả tơi, không hiểu pháp luật, hút thuốc phiện, lao công giá rẻ, lấy nội tạng người châu Á, thực sự làm người ta chán ghét!
Quý phu nhân vẻ mặt không vui nói.
- Là ai để cho bọn thấp hèn ấy vào nơi cao quý này chứ!
Tề Duy Cường vỗ trán, thất vọng kêu lên.
- Tôi họ Phương, Phương Minh Viễn. Cô ấy họ Lâm, Lâm Dung, trợ lý của tôi. Vị này là nhân viên cùng đi với chúng tôi, phụ trách an toàn, họ Trần, tên Trung.
Phương Minh Viễn cười nói.
- Chúng tôi ở tỉnh Tần Tây, đến đây làm việc.
Tuy rằng Phương Minh Viễn không nói mình công tác ở địa phương nào, nhưng Tề Duy Cường kia cũng lăn lộn trong xã hội lâu rồi, vừa nghe liền hiểu được, người ta đây khó nói hoặc không muốn nói. Thế nhưng không ngờ Phương Minh Viễn còn mang theo nhân viên phụ trách an toàn bên mình, Tề Duy Cường cũng hiểu rõ người thanh niên trước mặt này, không phú thì quý.
- Thôi được rồi, không nói được thì đừng nói, mọi người bèo nước gặp nhau, người ta có lòng làm quen, chính mình nên thấy đủ!
Tề Duy cường tự an ủi mình nói.
Nhân viên Nokia cùng đi không mất nhiều thời gian đã điều tra ra, trong buổi tiệc tối nay, đúng là có một thành viên hội đồng quản trị công ty vận tải biển Phần Lan tham dự.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, rồi nói với Tề Duy Cường:
- Quản đốc Tề, như vậy đi, các người tìm một chỗ ngồi xuống trước, đợi tôi liên hệ với vị thành viên hội đồng quản trị này, rồi các người qua. Ừm, nhưng tôi muốn cảnh báo trước, tôi có thể giúp các người liên hệ, nhưng Phần Lan không như trong nước, mậu dịch lui tới vô cùng chính quy hóa, nhờ ai làm việc gì việc bắt đầu quan hệ không có tính quyết định, nếu muốn thuyết phục bọn họ, phải dựa vào bản lĩnh thực sự của các người!
- Chỉ cần có thể gặp mặt người phụ trách công ty vận tải biển Phần Lan, biểu đạt được ý nguyện mua thuyền của chúng tôi, chúng tôi đã biết ơn cậu lắm rồi!
Tề Duy Cường hai tay hợp thành, liên tục thở dài nói. Hắn cũng hiểu, mọi người gặp nhau ở nước ngoài, không phải người thân hay bạn bè, Phương Minh Viễn có thể giúp đến nước này, đã là tốt lắm rồi, nếu như xin đối phương giúp đỡ, vậy thì có phần quá đáng rồi.
Phương Minh Viễn bọn họ về tới buổi tiệc đại sảnh, trong chốc lát, Ollila trong đám người chen chúc đi ra, bưng ly rượu ngồi xuống đối diện Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, khung cảnh náo nhiệt như vậy, sao cậu có thể ngồi ở đây? Hơn nữa tôi nghe nói, cậu hỏi thăm công ty vận tải biển Phần Lan à?
Phương Minh Viễn gật gật đầu, cười nói:
- Thế nào? Có thể giúp chút việc nhỏ, giúp chúng tôi quen biết nhau một chút được chứ.
Ollila cười ha hả nói:
- Giới thiệu các người biết nhau, chuyện nhỏ, xem như là giúp đỡ. Hiện giờ việc bán thiết bị cho các cậu, chính là bọn họ phụ trách vận tải về Hoa Hạ. Hơn nữa sau này nếu Nokia thực sự mở nhà máy ở Hoa Hạ, rất nhiều thứ còn cần phụ trách vận chuyển từ bọn họ!
Thì ra tập đoàn Nokia chính là khách hàng chủ yếu của vận tải biển Phần Lan!
Phương Minh Viễn cũng không khỏi mỉm cười, như vậy mà nói, mọi chuyện hẳn sẽ được xử lý tốt.
Ollila đưa tay gọi thư ký của mình, sau khi nghe ông ta nói vài câu, thư ký xoay người đi vào trong buổi tiệc. Cũng không mất bao lâu, một cái đầu đầy tóc bạc, một ông người da trắng cao lớn theo cô đi đến.
Ollila đứng dậy, cho hắn một cái ôm nhiệt tình nói:
- Ông Johnny, nhìn ông vẫn khỏe mạnh thế này, tôi thật sự cảm thấy vui mừng.
Ông Johnny cũng tươi cười nói:
- Jorma, anh hiện giờ ở trong nước danh tiếng lan rộng, ngay cả Odin cũng cảm thấy rất tự hào!
Ông Johnny lúc này mới chú ý tới Phương Minh Viễn bên cạnh, không khỏi cười nói:
- Jorma, anh bạn nhỏ này là bạn của anh à?
- À, ông Johnny, để tôi giới thiệu với ông một chút, đây là người sáng lập tập đoàn Carefour, xí nghiệp siêu thị tư nhân lớn nhất Hoa Hạ, Phương Minh Viễn. Cậu Phương, đây là thành viên hội đồng quản trị kiêm phó chủ tịch công ty vận tải biển Phần Lan, Johnny. Cậu có thể gọi là ông Johnny.
Ollila giới thiệu hai người nói.
Ông Johnny giật mình há miệng, Ollila phen này, đúng là làm ông bị đả kích không nhỏ, không thua gì xử phạt người con trai lần đầu tiên nhìn đến con gái.
Cứ như vậy một người trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, người da trắng khi tính tuổi người da vàng thường trừ đi vài tuổi, cũng như người da vàng khi tính tuổi người da trắng thường cộng thêm vài tuổi vậy, không ngờ lại là người sáng lập doanh nghiệp siêu thị tư nhân lớn nhất nước! Đừng nói là nước lớn như Hoa Hạ, ngay cả ở Phần Lan, trong một ngành sản xuất, có thể xem là công ty lớn nhất, kỳ thực đều không thể xem thường. Mà người sáng lập trẻ tuổi như Phương Minh Viễn thế này, thật sự làm người ta khó tin!
Ông Johnny do quá giật mình, thậm chí không thấy Phương Minh Viễn chìa tay ra.
Ollila vỗ vỗ vai ông Johnny, ông ta lúc này mới sực tỉnh, vội vàng đưa tay ra.
Tuy nhiên, sau khi đã ngồi xuống một lúc ông Johnny vẫn trong bộ dạng tinh thần bất định, ánh mắt không ngừng đánh giá Phương Minh Viễn. Tuy rằng có chút khó tin, nhưng ông Johnny cũng hiểu, trong trường hợp này, Ollila không thể nói năng lung tung. Hơn nữa tính cách Ollila vốn cũng không phải thích trêu người khác! Cho nên, lời này của ông ta chỉ có thể là sự thật. Dù trong lòng hiểu như vậy, nhưng nhất thời cảm giác khó có thể chấp nhận.
- Ông Johnny, cậu Phương hiện giờ cùng tập đoàn Nokia ta ký hiệp nghị chuyển nhượng kỹ thuật hạng nhất và bán thiết bị, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì nhiều nhất là nửa tháng nữa, hàng hóa sẽ theo công ty tàu các ông từ Helsinki chuyển đến Hoa Hạ. Ông Johnny, chớ trách tôi không nhắc ông, cậu Phương sau này với tập đoàn Nokia ta có thể sẽ còn hợp tác rất nhiều!
Ollila hạ giọng nói vào tai ông Johnny.
Ông Johnny trong lòng lại chấn động, ý của Ollila quá rõ ràng, đến lúc đó, cậu Phương này sẽ có quyền quyết định công ty phụ trách vận chuyển hàng hóa. Nếu như ông ta và cậu Phương quan hệ tốt, vậy thì số lượng nghiệp vụ vận tải biển Phần Lan có thể nâng cao, nhưng nếu ông ta đắc tội với Phương, chẳng những không có tương lai hợp tác, thậm chí có thể ảnh hưởng đến hiệp nghĩ đã ký kết.
Ông Johnny nhìn Ollila với ánh mắt biết ơn, cảm tạ ông ta nhắc nhở.
Ollila mỉm cười, tuy ông ta cũng không biết vì sao Phương Minh Viễn muốn gặp người của công ty vận tải biển Phần Lan, nhưng nếu Phương Minh Viễn đã đề nghị, ông ta sẽ làm tốt nhất. Dĩ nhiên, làm như vậy cũng là không hy vọng ông Johnny vì Phương Minh Viễn trẻ tuổi mà xem thường hắn, sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng. Tin rằng qua màn giới thiệu trịnh trọng của mình, ông Johnny sẽ dùng thái độ bình đẳng đối diện với Phương Minh Viễn.
- Là như vậy, ông Johnny, tôi nghe nói quý công ty sắp tới có hai chiếc thuyền bán đi, không biết quý công ty đã tìm được người mua chưa?
Phương Minh Viễn vừa nói ra, Ollila và ông Johnny cùng lộ vẻ kinh ngạc.
- Cậu Phương, không lẽ, cậu còn kinh doanh cả một nhà máy hủy tàu thuyền sao?
Ông Johnny không khỏi thốt ra. Công nghiệp hủy thuyền tuy rằng lợi chuận cũng không tồi, nhưng đã là một ông trùm công ty thương mại quốc gia, chẳng lẽ còn để ý đến chút lợi nhuận của công nghiệp hủy thuyền sao?
- Không không không. Ông Johnny xin đừng hiểu lầm. Tôi đây không có sản nghiệp thuyền, tôi chỉ thay mặt một người bạn hỏi thăm. Ông ấy là quản đốc của một xưởng hủy tàu nước tôi, nghe nói quý công ty sắp có tàu hỏng bán ra, liền từ Hoa Hạ đến đây. Chỉ có điều đến đây mấy ngày, vẫn chưa nói chuyện được với người phụ trách công ty, nên khi tôi biết ông Johnny cũng tham gia buổi tiệc này, liền nhờ Jorma mời ngài đến đây.
Phương Minh Viễn liên tục xua tay nói.
Ollila và ông Johnny lúc này mới gật gật đầu, hóa ra Phương Minh Viễn chỉ là vì người trong nước giật dây bắc cầu.
- Cậu Phương, không giấu gì cậu, công ty tôi tháng này quả thật có hai thuyền báo hỏng bán ra. Thế nhưng, hiện tại đã có đại diện của xưởng đóng tàu Ấn Độ FOSI cùng chúng tôi đàm phán.
Ông Johnny huơ tay nói.
- Như vậy xin hỏi quý công ty và xưởng đóng tàu FOSIkhi nào thì bắt đầu đàm phán? Hiện giờ đã chính thức ký hiệp nghị chưa? Nếu như quý công ty và bọn họ đã ký hiệp nghị, chúng tôi cũng không phí sức nữa.
Lâm Dung bưng tới một bình trà, Phương Minh Viễn thuận tay đưa cho ông Johnny một ly.
- Ông Johnny , ha ha, có thể khiến cậu Phương tự mình châm trà cho ông, sau này đáng giá để đem khoe.
Ollila hạ giọng nói vào tai ông Johnny. Ông Johnny trong lòng lại căng thẳng, Phương Minh Viễn này rốt cuộc lai lịch thế nào, chỉ là người sáng lập xí nghiệp siêu thị tư nhân lớn nhất Hoa Hạ sao? Nếu chỉ như vậy, ông Johnny cho rằng, Phương Minh Viễn cũng không được Ollila coi trọng như vậy. Dù sao thì siêu thị và tập đoàn Nokia là hai ngành sản xuất, chắc chắn không có liên hệ gì.
- Xưởng đóng tàuFOSIchính thức đưa yêu cầu thu mua hai thuyền báo hỏng kia bốn ngày trước. Đến giờ, tình hình cụ thể còn phải đàm phán.
Ông Johnny thận trọng nói.
Phương Minh Viễn nói:
- Người bạn của tôi ba ngày đến chỗ quý công ty, nhưng không cách nào gặp được người phụ trách của quý công ty! Tôi xin hỏi ông Johnny, hàng hóa báo hỏng bán ra dường như không có quy định phải từng người từng người đàm phán?
Ông Johnny sắc mặt không khỏi khẽ biến đổi, Phương Minh Viễn này quả là trong lời có lời.
- Nam tước Rolls, ngài xem, ông già ngồi kia, chính là thành viên hội đồng quản trị công ty vận tải biển Johnny.
Trong buổi tiệc, một người đàn ông da trắng, đang chỉ tay vào bọn Phương Minh Viễn, ngồi ở bàn đối diện, một người trên dưới ba mươi, ăn mặc chải chuốt, có một quý phu nhân tóc vàng xinh đẹp nói.
- Vâng, nhìn đúng là nửa người nửa ma, như con chuột, quần áo tả tơi, không hiểu pháp luật, hút thuốc phiện, lao công giá rẻ, lấy nội tạng người châu Á, thực sự làm người ta chán ghét!
Quý phu nhân vẻ mặt không vui nói.
- Là ai để cho bọn thấp hèn ấy vào nơi cao quý này chứ!
/1605
|