-Cậu Phương, không được!
Kinh hãi Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt cùng đồng thanh hét lớn. Điều kiện này của Phương Minh Viễn quá hậu đãi! Một năm ba mươi nghìn chiếc, ước chừng chỉ là 50% doanh số mấy người Hề Quốc Bình đưa ra!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt cũng nghe nói qua, bộ Công nghiệp điện tử dự đoán trước thị trường di động Hoa Hạ khoảng chừng tám mươi nghìn chiếc, trong lòng không khỏi thấy gấp gáp, nếu theo cách kia của Phương Minh Viễn, chẳng phải là cho mấy người Hề Quốc Bình quyền sản xuất sao? Điều này liên quan đến món lợi nhuận khổng lồ kia!
Ba người Hề Quốc Bình cũng giật mình kinh hãi, tuy nhiên ba người này đều là những kẻ lõi đời, lập tức tiếp lời nói:
-Vậy rất cảm tạ cậu Phương! Cậu Phương ủng hộ công ty chúng tôi, chúng tôi nhất định ghi nhớ trong lòng! Đợi sau khi trở về, nhất định sẽ báo cáo cho lãnh đạo biết.
Chuyện tốt như vậy không khẩn trương nói chắc luôn, làm cho Phương Minh Viễn không kịp rút lời, bọn họ không phải lăn lộn nhiều năm như vậy.
-Tuy nhiên, tôi cũng có điều kiện!
Phương Minh Viễn trong lòng thầm cười nhạt, chờ thêm hai năm, đến lúc ba người này khóc! Chín mươi nghìn chiếc à? Ha ha, chỉ là sản lượng của một tháng cũng không đáp ứng đủ nhu cầu đâu! Đến lúc đó, xem ba người họ làm sao!
-Cậu Phương, xin cứ nói!
Ba người Hề Quốc Bình trong lòng hồi hộp! Chuyện cho đi bọn họ cũng làm không ít, nhưng trên phương diện của mình là điều không thể!
-Thứ nhất, trong hợp đồng phải viết rõ ràng điểm này! Thời điểm ký ước, phải có các vị lãnh đạo bộ Công nghiệp điện tử ký tên! Đồng thời, là người trung gian, lãnh đạo ủy ban phát triển cũng phải tham dự, trong hợp đồng phải xác nhận!
Phương Minh Viễn giơ ngón trỏ nói.
-Cậu Phương, việc này chỉ sợ . . .
La Thành tỏ vẻ khó khăn nói. Tuy rằng trong chuyện này ủy ban phát triển cũng có làm việc nhiều, nhưng các vị lãnh đạo ủy ban phát triển phải tham dự lễ ký kết, và xác nhận trong văn bản hợp đồng điều này có lẽ hơi quá mức, những lãnh đạo kia trăm công nghìn việc, việc chuyển nhượng quyền sản xuất di động tuy rằng là sự kiện lớn, nhưng lại còn tới mức yêu cầu họ tới tham dự ư?
-Vụ trưởng La, lúc đó, phó thủ tướng Tô cũng sẽ phải tham dự. Hơn nữa, nếu mấy người tổng giám đốc Hề đạt sản lượng vượt ba mươi nghìn chiếc, tôi có thể trích 10% phí trao quyền cho ủy ban phát triển và Nha Nội. Đương nhiên, đây là điều kiện tiên quyết, Nha Nội anh cũng có thể mời đến vài vị lãnh đạo tới tham dự, và ở hợp đồng xác nhận điều kiện tiên quyết này.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
-Hả?
La Thành và Tông Chính kinh ngạc thoáng nhìn nhau, không ngờ còn có chỗ tốt như vậy?
-Nhưng . . . cậu Phương, nếu như bọn họ không thể đạt được thì....
Tông Chính trầm giọng nói. Mấy người Hề Quốc Bình vừa nói, sản lượng hàng năm cao nhất cũng không quá hai mươi nghìn chiếc, ưu đãi này tuy có, nhưng thực hiện không được, là cái bánh mì loại lớn thôi. Y không phải không muốn mời các vị lãnh đạo của bộ tới, nhưng cũng phải có chút gì đó chứ.
-Bọn họ không làm được điều kiện này cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ đưa cho các anh năm triệu tệ, còn tỷ lệ thành phần như thế nào thì ủy ban phát triển và Nha Nội, các anh tự mình thương thuyết. Ừ, nếu như bọn họ vượt qua tiêu chuẩn ba mươi nghìn chiếc thì giữa năm triệu tệ và 10% phí trao quyền, tôi sẽ chọn ra cái nào giá trị cao hơn để tặng các vị. Như vậy không biết hai vị cảm thấy thế nào?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
La Thành và Tông Chính trong lòng giật mình khó nói, năm triệu nhân dân tệ, tuy rằng so với ủy ban phát triển và Nha Nội mà nói, số tiền không đáng giật mình, nhưng cũng không hề nhỏ, hơn nữa không phải là chỉ một lần, mà được liên tục nhiều năm, tổng doanh thu phải đạt tới hai ba mươi triệu nhân dân tệ, cho dù hai nhà chia sẻ với nhau cũng phải là hơn mười triệu chứ không ít!
Năm 1995 hơn mười triệu tệ ngay cả là nhân dân tệ, ở Hoa Hạ cũng là con số lớn kinh người! Tông Chính mấy năm nay vơ vét được không ít của cải, trong nháy mắt cũng có chút thất thần – chỉ cần mời một vị lãnh đạo cấp bộ tham dự, và xác nhận lên văn bản hợp đồng, vài năm là có thể lấy đủ hơn mười triệu nhân dân tệ! Đây đúng là tiền trên trời rơi xuống!
Không đúng! Tông Chính trong đầu chợt lóe lên, chỉ sợ không chỉ có thế!
Đối với chiến tích trước đây của Phương Minh Viễn, Tông Chính đã được kể lại quá tỉ mỉ. Phương Minh Viễn cho tới giờ đều chưa trải qua thua lỗ, mặc dù vào lúc đó, là một chiêu quảng cáo hồ đồ, nhưng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng phát hiện, lúc đó hắn xử lý rất tinh diệu. Lúc trước, thời điểm tranh nhau mua trên cả nước, siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên lúc ấy giá cả hàng hóa tăng vọt, nhưng Phương gia lại hết sức bình ổn lại giá.
Sau phong trào tranh cướp mua hàng, siêu thị Carrefour so với đối thủ ít nhất buôn bán lời lãi gấp năm sáu lần, thoạt nhìn bọn họ bỏ lỡ cơ hội tốt, nhưng sau này lại bình ổn giá, khiến truyền thông và các lãnh đạo chú ý, chẳng những lãnh đạo huyện Bình Xuyên mà cả ủy ban nhân dân huyện, lúc này được lợi không ít, danh tiếng siêu thị Carrefour truyền đi khắp cả nước. Ai cũng hi vọng ở khu vực của mình có một doanh nghiệp phụ trách như vậy, ở thời khắc mấu chốt có thể lấy đại cục làm trọng!
Cho nên sau khi tập đoàn Carrefour khuếch trương tên tuổi, vô cùng thuận lợi, lúc trước quyết đoán quả là rất có tác dụng!
Mà sự ủng hộ của những lãnh đạo địa phương so với chút lợi nhuận kia càng khó lấy được!
Bởi vậy có thể thấy, Phương Minh Viễn không thể coi như không quan trọng! Anh cảm thấy lúc đó hắn đang chịu thiệt, nhưng mặt khác có lẽ hắn đang chiếm thế thượng phong!
Tuy nhiên, Tông Chính nhìn lướt qua ba người Hề Quốc Bình, trong lòng cười lạnh hai tiếng, thật ngu ngốc, chỉ sợ đã bị bán đi còn giúp người khác kiếm tiền. Y không dưng được một nghìn tệ, thậm chí còn có khả năng nhiều hơn, đương nhiên sẽ chẳng đi nhắc nhở mấy người Hề Quốc Bình rồi.
Lúc này La Thành hít thở càng khó nhọc, hơn mười triệu tệ à, tiền trong tay ủy ban phát triển, cũng không phải của mình ủy ban phát triển, đến lúc đó sẽ phải phân phát từ trên xuống. Cho dù phải giữ lại, cũng phải tìm kế, mất công tính toán!
Mình đi một chuyến, chẳng những giúp bộ Công nghiệp điện tử giải quyết chuyện nhượng kỹ thuật của ba đại tập đoàn, còn có thể mang về hơn mười triệu tệ cho ủy ban, thành tích như vậy . . . La Thành dường như đã nhìn thấy sự khen ngợi của lãnh đạo và ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp. Vì hơn mười triệu tệ này, các lãnh đạo tham dự buổi ký kết thì có sao đâu? Huống chi, Phương Minh Viễn không phải đã nói sao, phó thủ tướng Tô cũng tới tham dự cơ mà!
-Cậu Phương, tuy rằng còn cần các vị lãnh đạo gật đầu, nhưng tôi nghĩ chỉ cần chút thời gian thích hợp thì chuyện này không có vấn đề gì đâu! Các lãnh đạo nhất định sẽ ủng hộ mạnh mẽ công việc của các anh!
La Thành cười sau khi gật đầu nhận lời.
-Cậu Phương!
Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch vội vàng kêu lên. Cho dù việc sản xuất điện thoại di động thu về nhiều tiền, cũng không thể tiêu xài cho đi như vậy chứ? Chẳng những không thể thu về quyền sản xuất, lại còn hàng năm trả năm triệu tệ, thế sao được?
Phương Minh Viễn nhìn ánh mắt hai người, ngăn hai người nói tiếp. Ha ha, đến lúc đó có Tô Hoán Đông, bộ Công nghiệp điện tử, ủy ban phát triển hơn nữa Nha Nội còn mời đến lãnh đạo cấp bộ, vài người đồng loạt xác nhận văn bản hợp đồng, mấy người Hề Quốc Bình nếu dám vi phạm quy ước không trả phí chuyển nhượng sản xuất cho Phương gia, không cần Phương gia ngẩng đầu cũng có người sẽ tới lôi bọn họ! Các lãnh đạo tín dụng cũng không dám tùy tiện đưa ngân phiếu khống! Phương gia cũng không muốn nghe lời không hay của dân, những vị lãnh đạo này muốn nuốt lời cũng phải lo lắng chút hậu quả! Không đến hai năm bộ Công nghiệp điện tử và mấy người Hề Quốc Bình sẽ phát hiện, cái hợp đồng tưởng như là thứ kiếm tiền về cho bọn họ thì sau này lại sẽ là sợi dây thắt cổ bọn họ!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt chú ý tới ánh mắt Phương Minh Viễn, trong lòng có chút không rõ nguyên cớ, nhưng cũng không nói nữa.
Tông Chính đập đập bàn, khiến mọi người chú ý lại, lúc này mới nói:
- Đề nghị này của cậu Phương, ba tổng giám đốc không có ý kiến, vụ trưởng La và tôi cũng không có ý kiến, vậy việc này cứ thế đi. . . .
-Nha Nội, xin chờ chút. Tôi còn một yêu cầu nữa!
Phương Minh Viễn ngắt lời nói:
- Tôi hy vọng ba tổng giám đốc và vụ trưởng La, Nha Nội, giúp tôi một việc nho nhỏ. Rất đơn giản chính là tôi muốn ở Phụng Nguyên mở một khu trường học, ít nhất là đại học chuyên nghành, vài vị có quan hệ tốt với lãnh đạo bộ Giáo dục xin nói đỡ giúp?
-Trường đại học à?
La Thành hơi run sợ, có chút khó khăn nói:
-Cậu Phương, xây dựng trường đại học mới ở đây không phải chuyện dễ dàng, mọi mặt đều phải được suy xét đến. Không cần nói thêm nữa, phải có tài chính ủng hộ. . .
-Tôi không cần bộ Giáo dục cấp vốn, cũng không cần trợ cấp gì hết, chỉ cần xây dựng vườn trường xong, giáo viên và thiết bị đầy đủ, sau đó có thể chiêu sinh, học phí cũng chiếu theo quy định của quốc gia mà thu, cuối cùng bằng tốt nghiệp tốt sẽ được quốc gia thừa nhận!
Phương Minh Viễn vung tay lên nói.
-Hả?
Vài người ở đây đã giật mình. Phải biết rằng đừng nói là ở năm 1995, có qua mười mấy năm, đại học chủ yếu cần quốc gia cấp tài chính. Phương Minh Viễn không ngờ nói cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể chiêu sinh, chỉ cần bằng tốt nghiệp được quốc gia thừa nhận! Hắn lại hứa hẹn không thu học phí cao, như vậy kinh phí xây trường ở đâu mà ra?
Tuy nhiên giật mình thì giật mình, nghi ngờ thì nghi ngờ, ba người Hề Quốc Bình ngay lập tức tỏ thái độ nhận lời. Chẳng qua là một tấm biển khu trường học, lại không cần bộ Giáo dục phát tiền, bộ Công nghiệp điện tử mà không làm được việc này thật quá mất mặt!
Nếu ba người Hề Quốc Bình đều đáp ứng, La Thành và Nha Nội tất nhiên mỉm cười gật đầu!
Kinh hãi Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt cùng đồng thanh hét lớn. Điều kiện này của Phương Minh Viễn quá hậu đãi! Một năm ba mươi nghìn chiếc, ước chừng chỉ là 50% doanh số mấy người Hề Quốc Bình đưa ra!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt cũng nghe nói qua, bộ Công nghiệp điện tử dự đoán trước thị trường di động Hoa Hạ khoảng chừng tám mươi nghìn chiếc, trong lòng không khỏi thấy gấp gáp, nếu theo cách kia của Phương Minh Viễn, chẳng phải là cho mấy người Hề Quốc Bình quyền sản xuất sao? Điều này liên quan đến món lợi nhuận khổng lồ kia!
Ba người Hề Quốc Bình cũng giật mình kinh hãi, tuy nhiên ba người này đều là những kẻ lõi đời, lập tức tiếp lời nói:
-Vậy rất cảm tạ cậu Phương! Cậu Phương ủng hộ công ty chúng tôi, chúng tôi nhất định ghi nhớ trong lòng! Đợi sau khi trở về, nhất định sẽ báo cáo cho lãnh đạo biết.
Chuyện tốt như vậy không khẩn trương nói chắc luôn, làm cho Phương Minh Viễn không kịp rút lời, bọn họ không phải lăn lộn nhiều năm như vậy.
-Tuy nhiên, tôi cũng có điều kiện!
Phương Minh Viễn trong lòng thầm cười nhạt, chờ thêm hai năm, đến lúc ba người này khóc! Chín mươi nghìn chiếc à? Ha ha, chỉ là sản lượng của một tháng cũng không đáp ứng đủ nhu cầu đâu! Đến lúc đó, xem ba người họ làm sao!
-Cậu Phương, xin cứ nói!
Ba người Hề Quốc Bình trong lòng hồi hộp! Chuyện cho đi bọn họ cũng làm không ít, nhưng trên phương diện của mình là điều không thể!
-Thứ nhất, trong hợp đồng phải viết rõ ràng điểm này! Thời điểm ký ước, phải có các vị lãnh đạo bộ Công nghiệp điện tử ký tên! Đồng thời, là người trung gian, lãnh đạo ủy ban phát triển cũng phải tham dự, trong hợp đồng phải xác nhận!
Phương Minh Viễn giơ ngón trỏ nói.
-Cậu Phương, việc này chỉ sợ . . .
La Thành tỏ vẻ khó khăn nói. Tuy rằng trong chuyện này ủy ban phát triển cũng có làm việc nhiều, nhưng các vị lãnh đạo ủy ban phát triển phải tham dự lễ ký kết, và xác nhận trong văn bản hợp đồng điều này có lẽ hơi quá mức, những lãnh đạo kia trăm công nghìn việc, việc chuyển nhượng quyền sản xuất di động tuy rằng là sự kiện lớn, nhưng lại còn tới mức yêu cầu họ tới tham dự ư?
-Vụ trưởng La, lúc đó, phó thủ tướng Tô cũng sẽ phải tham dự. Hơn nữa, nếu mấy người tổng giám đốc Hề đạt sản lượng vượt ba mươi nghìn chiếc, tôi có thể trích 10% phí trao quyền cho ủy ban phát triển và Nha Nội. Đương nhiên, đây là điều kiện tiên quyết, Nha Nội anh cũng có thể mời đến vài vị lãnh đạo tới tham dự, và ở hợp đồng xác nhận điều kiện tiên quyết này.
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
-Hả?
La Thành và Tông Chính kinh ngạc thoáng nhìn nhau, không ngờ còn có chỗ tốt như vậy?
-Nhưng . . . cậu Phương, nếu như bọn họ không thể đạt được thì....
Tông Chính trầm giọng nói. Mấy người Hề Quốc Bình vừa nói, sản lượng hàng năm cao nhất cũng không quá hai mươi nghìn chiếc, ưu đãi này tuy có, nhưng thực hiện không được, là cái bánh mì loại lớn thôi. Y không phải không muốn mời các vị lãnh đạo của bộ tới, nhưng cũng phải có chút gì đó chứ.
-Bọn họ không làm được điều kiện này cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ đưa cho các anh năm triệu tệ, còn tỷ lệ thành phần như thế nào thì ủy ban phát triển và Nha Nội, các anh tự mình thương thuyết. Ừ, nếu như bọn họ vượt qua tiêu chuẩn ba mươi nghìn chiếc thì giữa năm triệu tệ và 10% phí trao quyền, tôi sẽ chọn ra cái nào giá trị cao hơn để tặng các vị. Như vậy không biết hai vị cảm thấy thế nào?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói.
La Thành và Tông Chính trong lòng giật mình khó nói, năm triệu nhân dân tệ, tuy rằng so với ủy ban phát triển và Nha Nội mà nói, số tiền không đáng giật mình, nhưng cũng không hề nhỏ, hơn nữa không phải là chỉ một lần, mà được liên tục nhiều năm, tổng doanh thu phải đạt tới hai ba mươi triệu nhân dân tệ, cho dù hai nhà chia sẻ với nhau cũng phải là hơn mười triệu chứ không ít!
Năm 1995 hơn mười triệu tệ ngay cả là nhân dân tệ, ở Hoa Hạ cũng là con số lớn kinh người! Tông Chính mấy năm nay vơ vét được không ít của cải, trong nháy mắt cũng có chút thất thần – chỉ cần mời một vị lãnh đạo cấp bộ tham dự, và xác nhận lên văn bản hợp đồng, vài năm là có thể lấy đủ hơn mười triệu nhân dân tệ! Đây đúng là tiền trên trời rơi xuống!
Không đúng! Tông Chính trong đầu chợt lóe lên, chỉ sợ không chỉ có thế!
Đối với chiến tích trước đây của Phương Minh Viễn, Tông Chính đã được kể lại quá tỉ mỉ. Phương Minh Viễn cho tới giờ đều chưa trải qua thua lỗ, mặc dù vào lúc đó, là một chiêu quảng cáo hồ đồ, nhưng thời gian trôi qua, cuối cùng cũng phát hiện, lúc đó hắn xử lý rất tinh diệu. Lúc trước, thời điểm tranh nhau mua trên cả nước, siêu thị Carrefour ở huyện Bình Xuyên lúc ấy giá cả hàng hóa tăng vọt, nhưng Phương gia lại hết sức bình ổn lại giá.
Sau phong trào tranh cướp mua hàng, siêu thị Carrefour so với đối thủ ít nhất buôn bán lời lãi gấp năm sáu lần, thoạt nhìn bọn họ bỏ lỡ cơ hội tốt, nhưng sau này lại bình ổn giá, khiến truyền thông và các lãnh đạo chú ý, chẳng những lãnh đạo huyện Bình Xuyên mà cả ủy ban nhân dân huyện, lúc này được lợi không ít, danh tiếng siêu thị Carrefour truyền đi khắp cả nước. Ai cũng hi vọng ở khu vực của mình có một doanh nghiệp phụ trách như vậy, ở thời khắc mấu chốt có thể lấy đại cục làm trọng!
Cho nên sau khi tập đoàn Carrefour khuếch trương tên tuổi, vô cùng thuận lợi, lúc trước quyết đoán quả là rất có tác dụng!
Mà sự ủng hộ của những lãnh đạo địa phương so với chút lợi nhuận kia càng khó lấy được!
Bởi vậy có thể thấy, Phương Minh Viễn không thể coi như không quan trọng! Anh cảm thấy lúc đó hắn đang chịu thiệt, nhưng mặt khác có lẽ hắn đang chiếm thế thượng phong!
Tuy nhiên, Tông Chính nhìn lướt qua ba người Hề Quốc Bình, trong lòng cười lạnh hai tiếng, thật ngu ngốc, chỉ sợ đã bị bán đi còn giúp người khác kiếm tiền. Y không dưng được một nghìn tệ, thậm chí còn có khả năng nhiều hơn, đương nhiên sẽ chẳng đi nhắc nhở mấy người Hề Quốc Bình rồi.
Lúc này La Thành hít thở càng khó nhọc, hơn mười triệu tệ à, tiền trong tay ủy ban phát triển, cũng không phải của mình ủy ban phát triển, đến lúc đó sẽ phải phân phát từ trên xuống. Cho dù phải giữ lại, cũng phải tìm kế, mất công tính toán!
Mình đi một chuyến, chẳng những giúp bộ Công nghiệp điện tử giải quyết chuyện nhượng kỹ thuật của ba đại tập đoàn, còn có thể mang về hơn mười triệu tệ cho ủy ban, thành tích như vậy . . . La Thành dường như đã nhìn thấy sự khen ngợi của lãnh đạo và ánh mắt hâm mộ của đồng nghiệp. Vì hơn mười triệu tệ này, các lãnh đạo tham dự buổi ký kết thì có sao đâu? Huống chi, Phương Minh Viễn không phải đã nói sao, phó thủ tướng Tô cũng tới tham dự cơ mà!
-Cậu Phương, tuy rằng còn cần các vị lãnh đạo gật đầu, nhưng tôi nghĩ chỉ cần chút thời gian thích hợp thì chuyện này không có vấn đề gì đâu! Các lãnh đạo nhất định sẽ ủng hộ mạnh mẽ công việc của các anh!
La Thành cười sau khi gật đầu nhận lời.
-Cậu Phương!
Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch vội vàng kêu lên. Cho dù việc sản xuất điện thoại di động thu về nhiều tiền, cũng không thể tiêu xài cho đi như vậy chứ? Chẳng những không thể thu về quyền sản xuất, lại còn hàng năm trả năm triệu tệ, thế sao được?
Phương Minh Viễn nhìn ánh mắt hai người, ngăn hai người nói tiếp. Ha ha, đến lúc đó có Tô Hoán Đông, bộ Công nghiệp điện tử, ủy ban phát triển hơn nữa Nha Nội còn mời đến lãnh đạo cấp bộ, vài người đồng loạt xác nhận văn bản hợp đồng, mấy người Hề Quốc Bình nếu dám vi phạm quy ước không trả phí chuyển nhượng sản xuất cho Phương gia, không cần Phương gia ngẩng đầu cũng có người sẽ tới lôi bọn họ! Các lãnh đạo tín dụng cũng không dám tùy tiện đưa ngân phiếu khống! Phương gia cũng không muốn nghe lời không hay của dân, những vị lãnh đạo này muốn nuốt lời cũng phải lo lắng chút hậu quả! Không đến hai năm bộ Công nghiệp điện tử và mấy người Hề Quốc Bình sẽ phát hiện, cái hợp đồng tưởng như là thứ kiếm tiền về cho bọn họ thì sau này lại sẽ là sợi dây thắt cổ bọn họ!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt chú ý tới ánh mắt Phương Minh Viễn, trong lòng có chút không rõ nguyên cớ, nhưng cũng không nói nữa.
Tông Chính đập đập bàn, khiến mọi người chú ý lại, lúc này mới nói:
- Đề nghị này của cậu Phương, ba tổng giám đốc không có ý kiến, vụ trưởng La và tôi cũng không có ý kiến, vậy việc này cứ thế đi. . . .
-Nha Nội, xin chờ chút. Tôi còn một yêu cầu nữa!
Phương Minh Viễn ngắt lời nói:
- Tôi hy vọng ba tổng giám đốc và vụ trưởng La, Nha Nội, giúp tôi một việc nho nhỏ. Rất đơn giản chính là tôi muốn ở Phụng Nguyên mở một khu trường học, ít nhất là đại học chuyên nghành, vài vị có quan hệ tốt với lãnh đạo bộ Giáo dục xin nói đỡ giúp?
-Trường đại học à?
La Thành hơi run sợ, có chút khó khăn nói:
-Cậu Phương, xây dựng trường đại học mới ở đây không phải chuyện dễ dàng, mọi mặt đều phải được suy xét đến. Không cần nói thêm nữa, phải có tài chính ủng hộ. . .
-Tôi không cần bộ Giáo dục cấp vốn, cũng không cần trợ cấp gì hết, chỉ cần xây dựng vườn trường xong, giáo viên và thiết bị đầy đủ, sau đó có thể chiêu sinh, học phí cũng chiếu theo quy định của quốc gia mà thu, cuối cùng bằng tốt nghiệp tốt sẽ được quốc gia thừa nhận!
Phương Minh Viễn vung tay lên nói.
-Hả?
Vài người ở đây đã giật mình. Phải biết rằng đừng nói là ở năm 1995, có qua mười mấy năm, đại học chủ yếu cần quốc gia cấp tài chính. Phương Minh Viễn không ngờ nói cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể chiêu sinh, chỉ cần bằng tốt nghiệp được quốc gia thừa nhận! Hắn lại hứa hẹn không thu học phí cao, như vậy kinh phí xây trường ở đâu mà ra?
Tuy nhiên giật mình thì giật mình, nghi ngờ thì nghi ngờ, ba người Hề Quốc Bình ngay lập tức tỏ thái độ nhận lời. Chẳng qua là một tấm biển khu trường học, lại không cần bộ Giáo dục phát tiền, bộ Công nghiệp điện tử mà không làm được việc này thật quá mất mặt!
Nếu ba người Hề Quốc Bình đều đáp ứng, La Thành và Nha Nội tất nhiên mỉm cười gật đầu!
/1605
|