Về ý tưởng xây dựng một trường đại học, thật ra Phương Minh Viễn đã có từ vài năm trước đó.
Chưa hoàn toàn xong vì Phương Minh Viễn bất mãn với giáo dục đại học ở Hoa Hạ. Theo căn bản mà nói, Phương Minh Viễn kỳ thực muốn từ trường đại học của mình đảm bảo nguồn nhân tài cho sản nghiệp của Phương gia! Trình độ giáo dục đại học tương lai của Hoa Hạ, chỉ sợ không ai rõ hơn Phương Minh Viễn. Từ mở rộng chiêu sinh đại học, học phí cao, giảng viên lương nhiều hơn, hiệu trưởng cấp bậc cao, nhưng trình độ giáo dục vẫn trượt dốc đều đều.
Chẳng những khi vào nghề kinh tế hàng năm đình trệ, vì bảo đảm tỉ lệ học sinh tốt nghiệp, từ trường học đến bộ Giáo dục, vắt óc nghĩ mọi biện pháp, liền giả tạo, mò mẫm dùng mọi kỹ xảo, tạo ra cảnh yên ổn giả tạo! Số liệu tuy rất đẹp, nhưng phản ứng xã hội đối với sinh viên tốt nghiệp không thể che dấu. Vì thế, tốt nghiệp đại học, lương sinh viên cũng đi theo một đường đi xuống, vốn từ con cưng của trời, các doanh nghiệp cơ quan tranh nhau lấy, biến thành cục đá bên đường không người hỏi thăm, thậm chí còn có người vào công trường làm việc!
Kham khổ học sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, dài đến mười mấy năm học tập, lại trả học phí rất lớn, sau đó lại không thể được như mong muốn, kết quả như vậy thật không nghi ngờ gì quả là lãng phí tài nguyên nhân lực! Cũng là lãng phí của cải của quốc dân!
Có những người trong nước ý thức được vấn đề trong hệ thống giáo dục của Hoa Hạ, nhưng hệ thống giáo dục của Hoa Hạ đã thành thói quen khó sửa, muốn tiến hành sâu sắc trình tự cải cách mà không thể. Mà cứ như vậy, không nghi ngờ gì ảnh hưởng tới miếng ngon của cả một tập đoàn, cải cách càng khó khăn hơn.
Phương Minh Viễn cũng không cho rằng chính mình có năng lực thay đổi hết thảy, giữa lực cản to lớn, quả thực khó có thể nói. Tục ngữ có câu, đoạn nhân tài lộ, giống như người giết cha mẹ, ngày sau sẽ trả giá lớn. Nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể trơ mắt nhìn giáo dục Hoa Hạ vơ vét của cải, lại càng không có ý chịu đựng sau này phải đào tạo lại hàng trăm sinh viên. Cho nên, Phương Minh Viễn tính toán mình phải bồi dưỡng nhân tài! Mà còn phải khởi bước cho trường đại học của hắn, cho chính hắn bồi dưỡng.
Nếu nói viện giáo có thể được bộ Giáo dục phê chuẩn, hiện tại thoạt nhìn, khả năng này có thể đạt được, hắn tính toán trước tiên lập hai kho tin học và qua quản lý doanh nghiệp, cần thỏa mãn sản nghiệp của mình đã. Sau này, còn có thể căn cứ tình hình cụ thể trang bị thêm nữa.
Về phần có hay không sự ủng hộ tài chính của Bộ Giáo dục, Phương Minh Viễn không để trong lòng. Hiện giờ Phương gia hàng năm lợi nhuận thu về đều hàng trăm triệu, lấy một phần trợ cấp, hoàn toàn có thể chống đỡ được các hoạt động của trường học, hơn nữa, trong đầu Phương Minh Viễn có những biện pháp cam đoan trường học sẽ đi vào quỹ đạo sau vài năm. Mà tới thời điểm đó, hàng năm trợ cấp kinh phí cho trường học đối với Phương gia không có vấn đề.
Về phần lực lượng giảng viên cho trường học, lại càng không có vấn đề. Phụng Nguyên vốn là thành thị tập trung đại học, các giảng viên ở đại học cũng có thể phát huy nhiệt lượng. Hơn nữa với ảnh hưởng và tài lực của Phương Minh Viễn, thậm chí còn có thể mời được giảng viên Châu Âu tới, không tới nỗi không nhận. Hơn nữa, chuyện này không phải chỉ là nhất thời hứng lên, vài năm trước, cũng đã bắt tay vào chuẩn bị, chẳng những liên hệ với giảng viên nổi danh trong nước, còn nhờ Thu Hạ và Cameron ở Hongkong giúp hắn chọn người thích hợp.
Cho nên, về tài chính và giảng viên không khiến Phương Minh Viễn lo lắng bằng việc làm sao khiến bộ Giáo dục mở cửa cho việc này. Các lãnh đạo bộ Giáo dục nắm giữ rất nghiêm, không dễ dàng nhúng tay vào.
Tuy nhiên hiện giờ có bộ Công nghiệp điện tử, ủy ban phát triển và Nha Nội ra mặt, bộ Giáo dục ngồi không ăn bám cũng phải nể mặt vài phần.
Hề Quốc Bình, La Thành và Tông Chính bọn họ tất nhiên không thể tưởng tượng được mục đích chính của Phương Minh Viễn. Chỉ có điều há miệng mắc quai, Phương Minh Viễn vừa mới tỏ ra tư thế nhượng bộ, giờ có một chuyện nhỏ, nếu còn nói không giúp đỡ được, sao có thể!
Cho nên, mấy người đều vui mừng cả!
-Minh Viễn, giờ nhượng bộ có phần hơi nhiều!
Trên đường trở về, Mai Đông Trạch lo lắng nói. Nếu chiếu theo tỉ lệ đề xuất trao quyền của mấy người Hề Quốc Bình, số lợi nhuận mà Phương gia có được sẽ vô cùng hạn chế, cộng thêm cả phần nhà máy của Phương gia tự sản xuất đến trước khi kỹ thuật sau đó bị đào thải, chỉ sợ rất khó thu hồi phí tổn. Mai gia, Lư gia, Sài gia là gia tộc, hiện giờ cùng hợp tác kinh tế chặt chẽ, có thể nói là vinh quang cùng hưởng, tổn thất cùng chịu. Nhất là làm đầu sào như Phương gia, tình hình kinh doanh của bọn họ quan hệ đến ích lợi thiết thân của mọi người.
-Đông Trạch, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích!
Lư Minh Nguyệt nhìn Mai Đông Trạch nói. Không phải Lư Minh Nguyệt thấy Phương Minh Viễn quyết đoán có lý, mà là Lư Minh Nguyệt cảm thấy mặc dù việc mua bán này đối với Phương gia mà nói chưa đến nỗi thương gân động cốt, dù sao phương diện này vẫn còn có một khoản lớn. Kỹ thuật tuy khả năng vài năm nữa sẽ bị các đơn vị đào thải, nhưng thiết bị này cũng là của cải. Hiện giờ ván đã đóng thuyền, Mai Đông Trạch cứ giằng co việc này làm Phương Minh Viễn không thoải mái, sinh ngăn cách sẽ càng mất mát nhiều hơn nữa!
Phương Minh Viễn không nhìn ra ngoài cửa xe nữa, quay lại nhìn Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch, khóe miệng cười nói:
- Chú Lư, chú Mai, cháu biết hai chú trong lòng có nhiều nghi ngờ, không rõ tại sao cháu nhượng bộ nhiều như vậy. Nhưng cháu có thể nói cho các chú biết, ngoài mặt có thể là mấy người Hề Quốc Bình chiếm ưu thế lớn, nhưng không tới hai năm, cháu tin bọn họ sẽ hối hận không thể mang toàn bộ tài sản ra mua một lần cho xong! Ha ha, chính là mấy nghìn chiếc di động, có thể đủ thỏa mãn thị trường Hoa Hạ sao? Bọn họ đúng là coi thường thị trường quốc dân của chúng ta quá!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt lập tức tinh thần phấn chấn! Lời của Phương Minh Viễn có hàm ý khác! Lại liên tưởng tới lời tiên đoán động đất, trong lòng mấy người lại thêm phần nôn nóng hơn!
-Minh Viễn, ý của cháu là gì?
Mai Đông Trạch không kiềm chế được khẽ run mà hỏi.
-Sang năm, mục tiêu của ta là sản lượng di động không ít hơn một trăm nghìn chiếc!
Phương Minh Viễn nhẹ giọng lại kiên quyết nói:
-Năm sau, cháu hy vọng sản lượng có thể lên hai trăm nghìn chiếc!
Là doanh nghiệp chế tạo di động đi đầu tiến vào thị trường Hoa Hạ, lại có Phương Minh Viễn chỉ huy, hắn cảm thấy sau này nếu không thể chiếm được 40% trở lên thị trường di động Hoa Hạ, quả thực phải xin lỗi chính bản thân mình!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt không khỏi hít lấy một hơi, nếu không nhìn đến khuôn mặt Phương Minh Viễn vừa rồi, hẳn hai người đều nghĩ mình đang nằm mơ! Sản lượng một trăm nghìn chiếc, một năm hơn một triệu chiếc! Năm sau lại đạt tới gần hai triệu năm trăm nghìn chiếc, số lượng lớn như vậy, tiêu thụ ở đâu?
Thị trường di động các quốc gia Âu Mĩ đã bị các công ty tay to phân chia nhau, lấy kỹ thuật hạng hai của tập đoàn Nokia, muốn có một phần của thị trường cũng không phải dễ dàng. Nếu theo thị trường phát triển Hoa Hạ, chẳng những phải cạnh tranh với các đối thủ trên thế giới mà cũng không đủ thị trường, cũng là vấn đề!
Nhưng xem dáng bộ tin tưởng của Phương Minh Viễn hai người này trong lòng không khỏi vài phần không nhịn được.
- Chú Mai, Chú Lư, nói vậy hai người cũng biết sang năm bộ Công nghiệp điện tử dự đoán thị trường khoảng tám mươi nghìn chiếc ha ha! Cổ nhân xưa có câu, cháu cảm thấy có thể dùng ở đây, hạ trùng khởi khả ngữ băng (không thể nói chuyện với người kiến thức nông cạn được) !
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến hai người biến đổi sắc mặt, nếu nói tới lúc này, hai người còn không rõ ý của Phương Minh Viễn chẳng phải rất ngu xuẩn sao!
-Minh Viễn, ý của cậu là . . . bộ Công nghiệp điện tử đã dự đoán sai ư?
Mai Đông Trạch run giọng hỏi. Tuy rằng hiểu được, nhưng hai người vẫn muốn được chính miệng Phương Minh Viễn nói lời xác thực, mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Phương Minh Viễn nặng nề gật đầu nói:
-Không sai, dự đoán sai! Nếu sản phẩm của chúng ta đẩy ra đúng thời điểm, sang năm lượng tiêu thụ sẽ là năm sáu trăm nghìn, tuyệt đối không thành vấn đề!
Năm 1996 lượng tiêu thụ di động cuối cùng có bao nhiêu, Phương Minh Viễn cũng không biết, nhưng hắn biết, tới năm 2000 cư dân thành phố đều có thể mua được di động tốt, chỉ có điều phí liên lạc làm nhiều người chần chừ. Nếu nói lúc đó có thể làm cho phí di động giảm một chút, như vậy số lượng này sẽ khả quan hơn nhiều!
-Choang!
Lư Minh Nguyêt nhảy dựng lên xe, nhe răng nhếch miệng rồi lại ngồi xuống, năm sáu trăm nghìn chiếc! Đây chính là số lượng gấp tám lần của bộ Công nghiệp điện tử đoán sai, nếu tính ba tập đoàn kia và di động nhập khẩu chẳng phải tổng số sẽ đạt tới một triệu chiếc?
Một triệu chiếc, con số thật lớn, nhưng thực tại làm hai người khá lo sợ.
Mai Đông Trạch vừa nghĩ vừa tưởng tượng, trên mặt thoáng vẻ hoảng sợ nói:
- Minh Viễn, chẳng phải Hề Quốc Bình bọn họ . . .
-Tham thì thâm, là loại người bọn họ!
Phương Minh Viễn cười xấu xa nói:
- Tin tưởng giờ này năm sau, không cần chúng ta tìm hắn, bọn chúng sẽ khóc lóc nỉ non tới tìm chúng ta! Đến lúc đó thế nào là tùy hai chú? Cho nên, phải làm cho họ tạm thời sung sướng đi đã!
-Ha ha ha ha
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt hả giận mà phá lên cười!
Chưa hoàn toàn xong vì Phương Minh Viễn bất mãn với giáo dục đại học ở Hoa Hạ. Theo căn bản mà nói, Phương Minh Viễn kỳ thực muốn từ trường đại học của mình đảm bảo nguồn nhân tài cho sản nghiệp của Phương gia! Trình độ giáo dục đại học tương lai của Hoa Hạ, chỉ sợ không ai rõ hơn Phương Minh Viễn. Từ mở rộng chiêu sinh đại học, học phí cao, giảng viên lương nhiều hơn, hiệu trưởng cấp bậc cao, nhưng trình độ giáo dục vẫn trượt dốc đều đều.
Chẳng những khi vào nghề kinh tế hàng năm đình trệ, vì bảo đảm tỉ lệ học sinh tốt nghiệp, từ trường học đến bộ Giáo dục, vắt óc nghĩ mọi biện pháp, liền giả tạo, mò mẫm dùng mọi kỹ xảo, tạo ra cảnh yên ổn giả tạo! Số liệu tuy rất đẹp, nhưng phản ứng xã hội đối với sinh viên tốt nghiệp không thể che dấu. Vì thế, tốt nghiệp đại học, lương sinh viên cũng đi theo một đường đi xuống, vốn từ con cưng của trời, các doanh nghiệp cơ quan tranh nhau lấy, biến thành cục đá bên đường không người hỏi thăm, thậm chí còn có người vào công trường làm việc!
Kham khổ học sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, dài đến mười mấy năm học tập, lại trả học phí rất lớn, sau đó lại không thể được như mong muốn, kết quả như vậy thật không nghi ngờ gì quả là lãng phí tài nguyên nhân lực! Cũng là lãng phí của cải của quốc dân!
Có những người trong nước ý thức được vấn đề trong hệ thống giáo dục của Hoa Hạ, nhưng hệ thống giáo dục của Hoa Hạ đã thành thói quen khó sửa, muốn tiến hành sâu sắc trình tự cải cách mà không thể. Mà cứ như vậy, không nghi ngờ gì ảnh hưởng tới miếng ngon của cả một tập đoàn, cải cách càng khó khăn hơn.
Phương Minh Viễn cũng không cho rằng chính mình có năng lực thay đổi hết thảy, giữa lực cản to lớn, quả thực khó có thể nói. Tục ngữ có câu, đoạn nhân tài lộ, giống như người giết cha mẹ, ngày sau sẽ trả giá lớn. Nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể trơ mắt nhìn giáo dục Hoa Hạ vơ vét của cải, lại càng không có ý chịu đựng sau này phải đào tạo lại hàng trăm sinh viên. Cho nên, Phương Minh Viễn tính toán mình phải bồi dưỡng nhân tài! Mà còn phải khởi bước cho trường đại học của hắn, cho chính hắn bồi dưỡng.
Nếu nói viện giáo có thể được bộ Giáo dục phê chuẩn, hiện tại thoạt nhìn, khả năng này có thể đạt được, hắn tính toán trước tiên lập hai kho tin học và qua quản lý doanh nghiệp, cần thỏa mãn sản nghiệp của mình đã. Sau này, còn có thể căn cứ tình hình cụ thể trang bị thêm nữa.
Về phần có hay không sự ủng hộ tài chính của Bộ Giáo dục, Phương Minh Viễn không để trong lòng. Hiện giờ Phương gia hàng năm lợi nhuận thu về đều hàng trăm triệu, lấy một phần trợ cấp, hoàn toàn có thể chống đỡ được các hoạt động của trường học, hơn nữa, trong đầu Phương Minh Viễn có những biện pháp cam đoan trường học sẽ đi vào quỹ đạo sau vài năm. Mà tới thời điểm đó, hàng năm trợ cấp kinh phí cho trường học đối với Phương gia không có vấn đề.
Về phần lực lượng giảng viên cho trường học, lại càng không có vấn đề. Phụng Nguyên vốn là thành thị tập trung đại học, các giảng viên ở đại học cũng có thể phát huy nhiệt lượng. Hơn nữa với ảnh hưởng và tài lực của Phương Minh Viễn, thậm chí còn có thể mời được giảng viên Châu Âu tới, không tới nỗi không nhận. Hơn nữa, chuyện này không phải chỉ là nhất thời hứng lên, vài năm trước, cũng đã bắt tay vào chuẩn bị, chẳng những liên hệ với giảng viên nổi danh trong nước, còn nhờ Thu Hạ và Cameron ở Hongkong giúp hắn chọn người thích hợp.
Cho nên, về tài chính và giảng viên không khiến Phương Minh Viễn lo lắng bằng việc làm sao khiến bộ Giáo dục mở cửa cho việc này. Các lãnh đạo bộ Giáo dục nắm giữ rất nghiêm, không dễ dàng nhúng tay vào.
Tuy nhiên hiện giờ có bộ Công nghiệp điện tử, ủy ban phát triển và Nha Nội ra mặt, bộ Giáo dục ngồi không ăn bám cũng phải nể mặt vài phần.
Hề Quốc Bình, La Thành và Tông Chính bọn họ tất nhiên không thể tưởng tượng được mục đích chính của Phương Minh Viễn. Chỉ có điều há miệng mắc quai, Phương Minh Viễn vừa mới tỏ ra tư thế nhượng bộ, giờ có một chuyện nhỏ, nếu còn nói không giúp đỡ được, sao có thể!
Cho nên, mấy người đều vui mừng cả!
-Minh Viễn, giờ nhượng bộ có phần hơi nhiều!
Trên đường trở về, Mai Đông Trạch lo lắng nói. Nếu chiếu theo tỉ lệ đề xuất trao quyền của mấy người Hề Quốc Bình, số lợi nhuận mà Phương gia có được sẽ vô cùng hạn chế, cộng thêm cả phần nhà máy của Phương gia tự sản xuất đến trước khi kỹ thuật sau đó bị đào thải, chỉ sợ rất khó thu hồi phí tổn. Mai gia, Lư gia, Sài gia là gia tộc, hiện giờ cùng hợp tác kinh tế chặt chẽ, có thể nói là vinh quang cùng hưởng, tổn thất cùng chịu. Nhất là làm đầu sào như Phương gia, tình hình kinh doanh của bọn họ quan hệ đến ích lợi thiết thân của mọi người.
-Đông Trạch, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích!
Lư Minh Nguyệt nhìn Mai Đông Trạch nói. Không phải Lư Minh Nguyệt thấy Phương Minh Viễn quyết đoán có lý, mà là Lư Minh Nguyệt cảm thấy mặc dù việc mua bán này đối với Phương gia mà nói chưa đến nỗi thương gân động cốt, dù sao phương diện này vẫn còn có một khoản lớn. Kỹ thuật tuy khả năng vài năm nữa sẽ bị các đơn vị đào thải, nhưng thiết bị này cũng là của cải. Hiện giờ ván đã đóng thuyền, Mai Đông Trạch cứ giằng co việc này làm Phương Minh Viễn không thoải mái, sinh ngăn cách sẽ càng mất mát nhiều hơn nữa!
Phương Minh Viễn không nhìn ra ngoài cửa xe nữa, quay lại nhìn Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch, khóe miệng cười nói:
- Chú Lư, chú Mai, cháu biết hai chú trong lòng có nhiều nghi ngờ, không rõ tại sao cháu nhượng bộ nhiều như vậy. Nhưng cháu có thể nói cho các chú biết, ngoài mặt có thể là mấy người Hề Quốc Bình chiếm ưu thế lớn, nhưng không tới hai năm, cháu tin bọn họ sẽ hối hận không thể mang toàn bộ tài sản ra mua một lần cho xong! Ha ha, chính là mấy nghìn chiếc di động, có thể đủ thỏa mãn thị trường Hoa Hạ sao? Bọn họ đúng là coi thường thị trường quốc dân của chúng ta quá!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt lập tức tinh thần phấn chấn! Lời của Phương Minh Viễn có hàm ý khác! Lại liên tưởng tới lời tiên đoán động đất, trong lòng mấy người lại thêm phần nôn nóng hơn!
-Minh Viễn, ý của cháu là gì?
Mai Đông Trạch không kiềm chế được khẽ run mà hỏi.
-Sang năm, mục tiêu của ta là sản lượng di động không ít hơn một trăm nghìn chiếc!
Phương Minh Viễn nhẹ giọng lại kiên quyết nói:
-Năm sau, cháu hy vọng sản lượng có thể lên hai trăm nghìn chiếc!
Là doanh nghiệp chế tạo di động đi đầu tiến vào thị trường Hoa Hạ, lại có Phương Minh Viễn chỉ huy, hắn cảm thấy sau này nếu không thể chiếm được 40% trở lên thị trường di động Hoa Hạ, quả thực phải xin lỗi chính bản thân mình!
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt không khỏi hít lấy một hơi, nếu không nhìn đến khuôn mặt Phương Minh Viễn vừa rồi, hẳn hai người đều nghĩ mình đang nằm mơ! Sản lượng một trăm nghìn chiếc, một năm hơn một triệu chiếc! Năm sau lại đạt tới gần hai triệu năm trăm nghìn chiếc, số lượng lớn như vậy, tiêu thụ ở đâu?
Thị trường di động các quốc gia Âu Mĩ đã bị các công ty tay to phân chia nhau, lấy kỹ thuật hạng hai của tập đoàn Nokia, muốn có một phần của thị trường cũng không phải dễ dàng. Nếu theo thị trường phát triển Hoa Hạ, chẳng những phải cạnh tranh với các đối thủ trên thế giới mà cũng không đủ thị trường, cũng là vấn đề!
Nhưng xem dáng bộ tin tưởng của Phương Minh Viễn hai người này trong lòng không khỏi vài phần không nhịn được.
- Chú Mai, Chú Lư, nói vậy hai người cũng biết sang năm bộ Công nghiệp điện tử dự đoán thị trường khoảng tám mươi nghìn chiếc ha ha! Cổ nhân xưa có câu, cháu cảm thấy có thể dùng ở đây, hạ trùng khởi khả ngữ băng (không thể nói chuyện với người kiến thức nông cạn được) !
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến hai người biến đổi sắc mặt, nếu nói tới lúc này, hai người còn không rõ ý của Phương Minh Viễn chẳng phải rất ngu xuẩn sao!
-Minh Viễn, ý của cậu là . . . bộ Công nghiệp điện tử đã dự đoán sai ư?
Mai Đông Trạch run giọng hỏi. Tuy rằng hiểu được, nhưng hai người vẫn muốn được chính miệng Phương Minh Viễn nói lời xác thực, mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Phương Minh Viễn nặng nề gật đầu nói:
-Không sai, dự đoán sai! Nếu sản phẩm của chúng ta đẩy ra đúng thời điểm, sang năm lượng tiêu thụ sẽ là năm sáu trăm nghìn, tuyệt đối không thành vấn đề!
Năm 1996 lượng tiêu thụ di động cuối cùng có bao nhiêu, Phương Minh Viễn cũng không biết, nhưng hắn biết, tới năm 2000 cư dân thành phố đều có thể mua được di động tốt, chỉ có điều phí liên lạc làm nhiều người chần chừ. Nếu nói lúc đó có thể làm cho phí di động giảm một chút, như vậy số lượng này sẽ khả quan hơn nhiều!
-Choang!
Lư Minh Nguyêt nhảy dựng lên xe, nhe răng nhếch miệng rồi lại ngồi xuống, năm sáu trăm nghìn chiếc! Đây chính là số lượng gấp tám lần của bộ Công nghiệp điện tử đoán sai, nếu tính ba tập đoàn kia và di động nhập khẩu chẳng phải tổng số sẽ đạt tới một triệu chiếc?
Một triệu chiếc, con số thật lớn, nhưng thực tại làm hai người khá lo sợ.
Mai Đông Trạch vừa nghĩ vừa tưởng tượng, trên mặt thoáng vẻ hoảng sợ nói:
- Minh Viễn, chẳng phải Hề Quốc Bình bọn họ . . .
-Tham thì thâm, là loại người bọn họ!
Phương Minh Viễn cười xấu xa nói:
- Tin tưởng giờ này năm sau, không cần chúng ta tìm hắn, bọn chúng sẽ khóc lóc nỉ non tới tìm chúng ta! Đến lúc đó thế nào là tùy hai chú? Cho nên, phải làm cho họ tạm thời sung sướng đi đã!
-Ha ha ha ha
Mai Đông Trạch và Lư Minh Nguyệt hả giận mà phá lên cười!
/1605
|