Phương Nhai vốn cho rằng, một đời của mình cũng trải qua thông thường giống như 1 người bình thường, tuy rằng cuộc sống ở trong tỉnh Tần Tây cũng hạnh phúc hơn rất nhiều đồng bào khác, nhưng lại không xuất hiện cuộc sống sung túc thoải mái , Chỉ bắt đầu từ cái năm mà Phương Minh Viễn đến thành phố, thì cuộc sống của anh cũng hoàn toàn thay đổi.
Trước tiên cũng không cần gửi tiền cho gia đình nữa, tiếp theo gia đình còn xuất tiền cho anh ta đầu tư bất động sản, xem như là chỗ dựa triệt để cho anh đứng vững , tiếp theo là thời kỳ sản nghiệp nhà họ Phương phát triển nhanh chóng, Phương Nhai giờ đây nghĩ lại, vẫn còn cảm thấy như là đang nằm mơ.
Trước đó, bất luận thế nào anh cũng không tưởng tượng ra, sản nghiệp nhà họ Phương lại có tốc độ phát triển nhanh chóng như vậy, như là đang lăn lên mà phát triển, trong một thời gian ngắn, siêu thị Carrefour đã là xí nghiệp hùn vốn tư nhân có tiếng ở tỉnh Tần Tây, mà anh cũng dưới yêu cầu của ông cụ Phương , từ chức để gia nhập vào siêu thị Carrefour, trở thành cán bộ cấp cơ bản nhất của tập đoàn Carrefour, bắt đầu sự nghiệp từ cấp cơ bản.
Mà ở trong mấy năm ngắn ngủi, cùng với sự khuếch đại không ngừng trên toàn quốc của tập đoàn nhà họ Phương, thì anh cũng đã thay qua rất nhiều cương vị, mà lại toàn tiến chức vèo vèo để bây giờ trở thành Phó Tổng giám đốc tập đoàn kiêm Tổng giám đốc của tỉnh Tần Tây.
Làm cho rất nhiều đồng nghiệp không biết rõ “ chân tướng” đều ngưỡng mộ vô cùng.
Phương Nhai biết rõ rằng, sỡ dĩ có như vậy, là vì sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà Họ Phương hiện giờ tuy phát triển giống như quả cầu tuyết, nhưng về phần nhân tài có sẵn, từ đầu chí cuối lại đều là 1 tấm bản ngắn không thể tránh được! Điểm này trong thành viên nội bộ nhà họ Phương tự mình đều thấy rõ nhất.
Thân là chú ruột của Phương Minh Viễn, Phương Nhai tất nhiên biết rằng, những sản nghiệp trong nước của Phương gia như ngày hôm nay cũng chỉ lộ được 1 góc tảng băng trong tài sản lớn của nhà Họ Phương , những tài sản lớn hơn, đều ở nước ngoài, do Asohon Kagetsu, Yamashita và Lâm Liên giúp Phương Minh Viễn nắm giữ, Phương Nhai cũng không phải là không tin vào lòng trung thành của Asohon Kagetsu bọn họ, nhưng nếu như Phương Minh Viễn có đủ nhân tài trong tay thì cũng không đến nỗi phải giao toàn bộ tài sản ở nước ngoài cho “ Người ngoài” , Phương Nhai lại không biết rằng Asohon Kagetsu và Lâm Liên đã là bạn gái của Phương Minh Viễn, vì thế có thể nắm giữ.
Phương Minh Viễn tuy đã được coi là người lớn, nhưng nhiều năm nay, Phương Nhai cũng biết rất rõ, Phương Minh Viễn cho dù sau khi tốt nghiệp đại học, sợ rằng cũng sẽ không làm người nắm giữ bất kỳ công ty nào. Tên tiểu tử này có khả năng phát hiện được cơ hội kinh doanh, cơ hội sáng lập doanh nghiệp, nắm bắt được cơ hội. Nhưng lại không có khả năng thực hành! Muốn hắn đưa ra chủ ý, nắm bắt hướng đi, những cái đó thì không thành vấn đề, cho đến bây giờ, những nắm bắt phương hướng của Phương Minh Viễn, còn chưa có xảy ra sơ suất lớn nào! Nhưng thực hiện kinh doanh thực tiễn của công ty, Phương Minh Viễn lại chính là tên tiểu tử có đầu óc cẩu thả, căn bản không có kinh nghiệm làm việc thực tế chút nào, vì thế mới cần những người làm chú như anh đứng ra giúp đỡ.
Nhưng Phương Nhai nói cái gì cũng không thể nghĩ đến, Phương Minh Viễn lại có thể đem cái công ty bán lẻ dây chuyền điện khí gia dụng đầu tư với số tiền 2 tỷ trong tương lai toàn bộ giao vào tay anh.
Điều này làm cho Phương Nhai cảm thấy có chút không xứng đáng! Anh tự cho rằng mình không giống như tên tiểu tử Phương Bân, Phương Bân có thể nói là đã từng bước từng bước cùng với Phương Minh Viễn sáng lập ra sản nghiệp nhà họ Phương ngay từ buổi ban đầu, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, anh ta lại thích cuốn vào trong cái vòng giải trí, vì thế nhà họ Phương giao toàn bộ cổ phần trong tập đoàn Cẩm Hồ cho anh, coi như là cũng không có gì đáng thắc mắc cả. Còn anh trai Phương Thắng lại nắm giữ tất cả những xí nghiệp gang thép mang danh nghĩa nhà họ Phương, thì cũng là lẽ thường tình! Còn mình chỉ từ sau khi Phương gia đã hưng thịnh mới vào làm ở tập đoàn Carrefour, cũng không có được thành tích nào nổi bật, lại có thể nắm giữ được một khối tài sản đáng khả quan từ trong tay cháu trai, thực sự là có chút không giống lẽ thường lắm.
Lẽ thường đều là kẻ bậc trên phân tặng tài sản cho kẻ bậc dưới, đằng này đến mình thì lại hoàn toàn ngược lại thế này!
Vì vậy Phương Nhai có ý từ chối, nhưng Phương Thắng hình như sớm đã dự tính được điều này, căn bản không cho anh có bất kỳ cơ hội từ chối nào, lấy điện thoại của mình đưa cho Phương Nhai, trong điện thoại truyền ra giọng nói của ông cụ Phương một cách không dễ từ chối, Phương Nhai cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý mà thôi.
Ở cái tuổi 40 mà lại có thể tự nắm giữ được một xí nghiệp mô hình lớn với tổng đầu tư lên đến 2 tỷ, Phương Nhai cũng không tránh khỏi khi có những cảm giác hưng phấn đó.
Ngoài hưng phấn ra, trong lòng Phương Nhai cũng có một vài thắc mắc, theo lý mà nói, Ông Phương còn rất khỏe, mình và em trai, e gái ai cũng không nhắc đến việc phân công ty, tại sao Phương Minh Viễn lại liều lĩnh nói ra cái ý tưởng này?
Quan trọng hơn là dù cho có phân công ty cũng không cần phải giao cái sản nghiệp có triển vọng phát triển vô hạn này cho mình chứ?
Trong lòng Phương Nhai vô cùng thắc mắc , nhưng anh cũng biết rằng, Phương Minh Viễn đưa ra quyết định, lại nhận được sự tán thành của Ồng Phương và Phương Thắng , bất kể trong lòng mình có nhiều thắc mắc, cái xí nghiệp dây chuyền bán lẻ Thiên Đỉnh này, xí nghiệp lớn sẽ có mặt trên thế giới này, tương lai nhất định sẽ thuộc về mình! Còn mình sự báo ơn lớn nhất cho họ, chính là kinh doanh nó một cách hưng thịnh.
Vì thế, sau khi nhận được điện thoại của Phương Minh Viễn, toàn bộ đầu óc của Phương Nhai đều tập trung vào công việc khởi hành công ty.
Chỉ là anh cũng không nghĩ tới, vào cái lúc này lại truyền đến cái tin nhân viên trong công ty nhà Họ Phương có thể đi nước ngoài bồi dưỡng, mà những nhân viên nào làm cho xí nghiệp bán lẻ dây chuyền điện khí gia dụng Thiên Đỉnh cũng có tư cách tham gia.
Lần này lập tức làm cho công việc của Phương Nhai “ Họa vô đơn chí”! Không chỉ những nhân viên của công ty, ai ai đều dao động, mà còn có rất nhiều quan viên của Tỉnh Tần Tây cũng như thế..
Vị trí của Phương Nhai trong sản nghiệp nhà họ Phương, không tính là rất cao, nhưng anh cũng là con thứ 2 trong thế hệ thứ 2 của Phương gia, là chú ruột của cậu ấm danh tiếng lừng lẫy Phương Minh Viễn! Tục ngữ có câu “ không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật” ( vuốt mặt nể mũi) , thiếu gia Phương làm sao mà không nói tình nghĩa chứ, đối với chú ruột của mình, cũng phải để ít sĩ diện chứ.
Đang ôm trong mình cái tư tưởng như thế, những quan viên tỉnh Tần Tây này mỗi người giống như là ngửi được mùi tanh của con mèo, cứ thế mà vây tới.
Mấy ngày nay,Phương Nhai không lúc nào được yên, bất kể là ở trong công ty hay ở nhà, luôn luôn đều có khả năng có người đến hỏi thăm, hoặc là gọi điện đến nói sự tình, khiến cho Phương Nhai phiền phức vô cùng. Bất đắc dĩ, Phương Nhai dứt khoát từ ngày hôm qua không quay về nhà, sau khi từ văn phòng ra, liền đến khách sạn ngủ lại đó, chỗ này mới coi như trốn được sự làm phiền của mấy cái người đó.
“ Teng….”
Tiếng chuông điện thoại trong khách sạn rung lên.
Phương Nhai chau mày, thật sự là ngại ngồi dậy nghe điện thoại, mà điện thoại ở trong khách sạn, đa số đều đến từ những cô gái được gọi là “ những cô gái sa ngã”, Phương Nhai va vấp xã hội nhiều năm như thế, đối với việc này thấy không có gì xa lạ! Nếu nói là người mà mình quen biết hoặc là xảy ra vấn đề gì, lúc đó thư ký của mình đương nhiên sẽ đến.
“ Teng….”
Tiếng chuông điện thoại vẫn ngoan cố kêu lên.
Phương Nhai lật mình, thò tay rút cái dây điện thoại trên máy điện thoại xuống, toàn bộ thế giới mới được yên tĩnh một lúc. Phương Nhai kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ, thở dài ra một tiếng, thả lỏng toàn cơ thể xuống. Anh dự định sẽ nằm trên giường một lúc mới đi tắm.
Phương Nhai sở dĩ chọn cái khách sạn này, cũng không phải là thuộc mấy cái tốt nhất ở trong thành phố Phụng Nguyên, mà là vì cái phòng trung bình trong cái khách sạn trung bình này cách chi nhánh tập đoàn Carrefour của tỉnh Tần Tây gần nhất. Phòng là do thư ký đặt, cũng không phải dùng tên của Phương Nhai, như thế, có thể ngăn ngừa được những quan viên kia tìm đến.
“ Teng…”
Trong lúc Phương Nhai đang mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, thì điện thoại di động lại rung lên, Phương Nhai cầm lên nhìn, là em rể Thì Văn Sinh gọi đến, anh tiện tay bấm nút nghe.
- Anh hai, nghe nói anh đang ở khách sạn a?
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười haha của Thì Văn Sinh
-Ừ, Minh Viễn ra cái kế hoạch cho nhân viên đi du học, kết quả làm cửa nhà anh đều bị người ta dẫm nát rồi!
Phương Nhai uể oải nói:
-Mấy ngày nay, làm cho anh mệt chết thôi! Văn Sinh, tình hình bên em thế nào?
-Còn có thể như thế nào nữa! cũng thế ạ
Thì Văn Sinh cười gượng mà nói. Mấy ngày gần đây anh cũng không hơn gì Phương Nhai, là chồng của cô Phương Minh Viễn, mặc dù quan hệ cũng xa hơn chút nhưng cũng là 1 thành viên nhà họ Phương, hơn nữa ai mà không biết, nếu không có sự hỗ trợ của Phương gia cho anh mấy năm gần đây, Thì Văn Sinh làm gì có tài đức như thế, một người đã từng làm công nhân của 1 công xưởng, cũng không có học lực gì cao, gia cảnh lại cũng không có gì, làm sao có thể nhanh chóng trở thành Phó quận Trưởng Thường Vụ của 1 quận trong thành phố Phụng Nguyên như ngày hôm nay? Như vậy giống như là tốc độ bay lên của tên lửa, không biết làm cho bao nhiêu người ngưỡng mộ chết thôi.
Vì thế, số quan chức muốn thông qua Thì Văn Sinh để tìm kiếm cái cơ hội xuất ngoại cho con cháu của mình, cũng nhiều hàng loạt, trong khu vực có, trong thành phố có, thậm chí trong tỉnh cũng có, khiến cho Thì Văn Sinh đau đầu khổ não, ứng phó không nổi.
-Ái, cái tên tiểu tử Phương Minh Viễn này, chỉ để ý đào hầm mà không để ý lấp hầm, chúng ta luôn luôn phải đi đằng sau mông hắn để lau mông cho hắn.
Phương Nhai cũng không nhịn được mà cười một cách đau khổ:
-Sớm không sớm, muộn không muộn, mà lại đến đúng lúc điện khí Thiên Đỉnh khởi nghiệp! Thật là làm anh mệt chết thôi!
Thì Văn Sinh cười haha to lên, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự bận rộn của Phương Nhai thời gian này.
Ngẫm lại cũng vì quyết định của Phương Minh Viễn, mà làm cho Phương Nhai mệt giống như con chó sắp chết, Thì Văn Sinh lập tức cảm thấy cái mệt mỏi của mình giảm đi 5 phần
Hai người luôn tiện nói chuyện vài câu, Thì Văn Sinh liền nghe từ đầu dây bên kia Phương Nhai nói :
-Văn Sinh, em chờ chút, có người gõ cửa, anh đi ra xem xem.
Thì Văn Sinh liền nghe thấy bên trong điện thoại truyền đến tiếng gọi của một cô gái :
- Anh ơi, cứu em.
Sau đó Phương Nhai vội vàng nói 1 câu :
- Văn Sinh, chúng ta chút nữa nói chuyện sau nhé.
Điện thoại liền tắt mất.
Thì Văn Sinh mặc dù rất tò mò không biết bên Phương Nhai xảy ra việc gì, nhưng anh cũng biết, lúc này hiển nhiên không phải lúc truy cứu! Vì thế nuốt cái sự tò mò của mình xuống.
Bên Phương Nhai lúc này, một người con gái trẻ có tên là Tiểu Linh Lung, với mái tóc rối bời rũ trên chiếc áo lông màu trắng, để lộ đôi chân mảnh khảnh, dưới chân lại đi đôi dép lê được cung cấp trong khách sạn, cứ như thế mở cửa phòng ra, đem theo một luồng gió lạnh tới, xông vào! Trực tiếp xông vào trong lòng Phương Nhai.
Trước tiên cũng không cần gửi tiền cho gia đình nữa, tiếp theo gia đình còn xuất tiền cho anh ta đầu tư bất động sản, xem như là chỗ dựa triệt để cho anh đứng vững , tiếp theo là thời kỳ sản nghiệp nhà họ Phương phát triển nhanh chóng, Phương Nhai giờ đây nghĩ lại, vẫn còn cảm thấy như là đang nằm mơ.
Trước đó, bất luận thế nào anh cũng không tưởng tượng ra, sản nghiệp nhà họ Phương lại có tốc độ phát triển nhanh chóng như vậy, như là đang lăn lên mà phát triển, trong một thời gian ngắn, siêu thị Carrefour đã là xí nghiệp hùn vốn tư nhân có tiếng ở tỉnh Tần Tây, mà anh cũng dưới yêu cầu của ông cụ Phương , từ chức để gia nhập vào siêu thị Carrefour, trở thành cán bộ cấp cơ bản nhất của tập đoàn Carrefour, bắt đầu sự nghiệp từ cấp cơ bản.
Mà ở trong mấy năm ngắn ngủi, cùng với sự khuếch đại không ngừng trên toàn quốc của tập đoàn nhà họ Phương, thì anh cũng đã thay qua rất nhiều cương vị, mà lại toàn tiến chức vèo vèo để bây giờ trở thành Phó Tổng giám đốc tập đoàn kiêm Tổng giám đốc của tỉnh Tần Tây.
Làm cho rất nhiều đồng nghiệp không biết rõ “ chân tướng” đều ngưỡng mộ vô cùng.
Phương Nhai biết rõ rằng, sỡ dĩ có như vậy, là vì sản nghiệp dưới danh nghĩa nhà Họ Phương hiện giờ tuy phát triển giống như quả cầu tuyết, nhưng về phần nhân tài có sẵn, từ đầu chí cuối lại đều là 1 tấm bản ngắn không thể tránh được! Điểm này trong thành viên nội bộ nhà họ Phương tự mình đều thấy rõ nhất.
Thân là chú ruột của Phương Minh Viễn, Phương Nhai tất nhiên biết rằng, những sản nghiệp trong nước của Phương gia như ngày hôm nay cũng chỉ lộ được 1 góc tảng băng trong tài sản lớn của nhà Họ Phương , những tài sản lớn hơn, đều ở nước ngoài, do Asohon Kagetsu, Yamashita và Lâm Liên giúp Phương Minh Viễn nắm giữ, Phương Nhai cũng không phải là không tin vào lòng trung thành của Asohon Kagetsu bọn họ, nhưng nếu như Phương Minh Viễn có đủ nhân tài trong tay thì cũng không đến nỗi phải giao toàn bộ tài sản ở nước ngoài cho “ Người ngoài” , Phương Nhai lại không biết rằng Asohon Kagetsu và Lâm Liên đã là bạn gái của Phương Minh Viễn, vì thế có thể nắm giữ.
Phương Minh Viễn tuy đã được coi là người lớn, nhưng nhiều năm nay, Phương Nhai cũng biết rất rõ, Phương Minh Viễn cho dù sau khi tốt nghiệp đại học, sợ rằng cũng sẽ không làm người nắm giữ bất kỳ công ty nào. Tên tiểu tử này có khả năng phát hiện được cơ hội kinh doanh, cơ hội sáng lập doanh nghiệp, nắm bắt được cơ hội. Nhưng lại không có khả năng thực hành! Muốn hắn đưa ra chủ ý, nắm bắt hướng đi, những cái đó thì không thành vấn đề, cho đến bây giờ, những nắm bắt phương hướng của Phương Minh Viễn, còn chưa có xảy ra sơ suất lớn nào! Nhưng thực hiện kinh doanh thực tiễn của công ty, Phương Minh Viễn lại chính là tên tiểu tử có đầu óc cẩu thả, căn bản không có kinh nghiệm làm việc thực tế chút nào, vì thế mới cần những người làm chú như anh đứng ra giúp đỡ.
Nhưng Phương Nhai nói cái gì cũng không thể nghĩ đến, Phương Minh Viễn lại có thể đem cái công ty bán lẻ dây chuyền điện khí gia dụng đầu tư với số tiền 2 tỷ trong tương lai toàn bộ giao vào tay anh.
Điều này làm cho Phương Nhai cảm thấy có chút không xứng đáng! Anh tự cho rằng mình không giống như tên tiểu tử Phương Bân, Phương Bân có thể nói là đã từng bước từng bước cùng với Phương Minh Viễn sáng lập ra sản nghiệp nhà họ Phương ngay từ buổi ban đầu, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao, anh ta lại thích cuốn vào trong cái vòng giải trí, vì thế nhà họ Phương giao toàn bộ cổ phần trong tập đoàn Cẩm Hồ cho anh, coi như là cũng không có gì đáng thắc mắc cả. Còn anh trai Phương Thắng lại nắm giữ tất cả những xí nghiệp gang thép mang danh nghĩa nhà họ Phương, thì cũng là lẽ thường tình! Còn mình chỉ từ sau khi Phương gia đã hưng thịnh mới vào làm ở tập đoàn Carrefour, cũng không có được thành tích nào nổi bật, lại có thể nắm giữ được một khối tài sản đáng khả quan từ trong tay cháu trai, thực sự là có chút không giống lẽ thường lắm.
Lẽ thường đều là kẻ bậc trên phân tặng tài sản cho kẻ bậc dưới, đằng này đến mình thì lại hoàn toàn ngược lại thế này!
Vì vậy Phương Nhai có ý từ chối, nhưng Phương Thắng hình như sớm đã dự tính được điều này, căn bản không cho anh có bất kỳ cơ hội từ chối nào, lấy điện thoại của mình đưa cho Phương Nhai, trong điện thoại truyền ra giọng nói của ông cụ Phương một cách không dễ từ chối, Phương Nhai cũng chỉ còn cách gật đầu đồng ý mà thôi.
Ở cái tuổi 40 mà lại có thể tự nắm giữ được một xí nghiệp mô hình lớn với tổng đầu tư lên đến 2 tỷ, Phương Nhai cũng không tránh khỏi khi có những cảm giác hưng phấn đó.
Ngoài hưng phấn ra, trong lòng Phương Nhai cũng có một vài thắc mắc, theo lý mà nói, Ông Phương còn rất khỏe, mình và em trai, e gái ai cũng không nhắc đến việc phân công ty, tại sao Phương Minh Viễn lại liều lĩnh nói ra cái ý tưởng này?
Quan trọng hơn là dù cho có phân công ty cũng không cần phải giao cái sản nghiệp có triển vọng phát triển vô hạn này cho mình chứ?
Trong lòng Phương Nhai vô cùng thắc mắc , nhưng anh cũng biết rằng, Phương Minh Viễn đưa ra quyết định, lại nhận được sự tán thành của Ồng Phương và Phương Thắng , bất kể trong lòng mình có nhiều thắc mắc, cái xí nghiệp dây chuyền bán lẻ Thiên Đỉnh này, xí nghiệp lớn sẽ có mặt trên thế giới này, tương lai nhất định sẽ thuộc về mình! Còn mình sự báo ơn lớn nhất cho họ, chính là kinh doanh nó một cách hưng thịnh.
Vì thế, sau khi nhận được điện thoại của Phương Minh Viễn, toàn bộ đầu óc của Phương Nhai đều tập trung vào công việc khởi hành công ty.
Chỉ là anh cũng không nghĩ tới, vào cái lúc này lại truyền đến cái tin nhân viên trong công ty nhà Họ Phương có thể đi nước ngoài bồi dưỡng, mà những nhân viên nào làm cho xí nghiệp bán lẻ dây chuyền điện khí gia dụng Thiên Đỉnh cũng có tư cách tham gia.
Lần này lập tức làm cho công việc của Phương Nhai “ Họa vô đơn chí”! Không chỉ những nhân viên của công ty, ai ai đều dao động, mà còn có rất nhiều quan viên của Tỉnh Tần Tây cũng như thế..
Vị trí của Phương Nhai trong sản nghiệp nhà họ Phương, không tính là rất cao, nhưng anh cũng là con thứ 2 trong thế hệ thứ 2 của Phương gia, là chú ruột của cậu ấm danh tiếng lừng lẫy Phương Minh Viễn! Tục ngữ có câu “ không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật” ( vuốt mặt nể mũi) , thiếu gia Phương làm sao mà không nói tình nghĩa chứ, đối với chú ruột của mình, cũng phải để ít sĩ diện chứ.
Đang ôm trong mình cái tư tưởng như thế, những quan viên tỉnh Tần Tây này mỗi người giống như là ngửi được mùi tanh của con mèo, cứ thế mà vây tới.
Mấy ngày nay,Phương Nhai không lúc nào được yên, bất kể là ở trong công ty hay ở nhà, luôn luôn đều có khả năng có người đến hỏi thăm, hoặc là gọi điện đến nói sự tình, khiến cho Phương Nhai phiền phức vô cùng. Bất đắc dĩ, Phương Nhai dứt khoát từ ngày hôm qua không quay về nhà, sau khi từ văn phòng ra, liền đến khách sạn ngủ lại đó, chỗ này mới coi như trốn được sự làm phiền của mấy cái người đó.
“ Teng….”
Tiếng chuông điện thoại trong khách sạn rung lên.
Phương Nhai chau mày, thật sự là ngại ngồi dậy nghe điện thoại, mà điện thoại ở trong khách sạn, đa số đều đến từ những cô gái được gọi là “ những cô gái sa ngã”, Phương Nhai va vấp xã hội nhiều năm như thế, đối với việc này thấy không có gì xa lạ! Nếu nói là người mà mình quen biết hoặc là xảy ra vấn đề gì, lúc đó thư ký của mình đương nhiên sẽ đến.
“ Teng….”
Tiếng chuông điện thoại vẫn ngoan cố kêu lên.
Phương Nhai lật mình, thò tay rút cái dây điện thoại trên máy điện thoại xuống, toàn bộ thế giới mới được yên tĩnh một lúc. Phương Nhai kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ, thở dài ra một tiếng, thả lỏng toàn cơ thể xuống. Anh dự định sẽ nằm trên giường một lúc mới đi tắm.
Phương Nhai sở dĩ chọn cái khách sạn này, cũng không phải là thuộc mấy cái tốt nhất ở trong thành phố Phụng Nguyên, mà là vì cái phòng trung bình trong cái khách sạn trung bình này cách chi nhánh tập đoàn Carrefour của tỉnh Tần Tây gần nhất. Phòng là do thư ký đặt, cũng không phải dùng tên của Phương Nhai, như thế, có thể ngăn ngừa được những quan viên kia tìm đến.
“ Teng…”
Trong lúc Phương Nhai đang mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, thì điện thoại di động lại rung lên, Phương Nhai cầm lên nhìn, là em rể Thì Văn Sinh gọi đến, anh tiện tay bấm nút nghe.
- Anh hai, nghe nói anh đang ở khách sạn a?
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười haha của Thì Văn Sinh
-Ừ, Minh Viễn ra cái kế hoạch cho nhân viên đi du học, kết quả làm cửa nhà anh đều bị người ta dẫm nát rồi!
Phương Nhai uể oải nói:
-Mấy ngày nay, làm cho anh mệt chết thôi! Văn Sinh, tình hình bên em thế nào?
-Còn có thể như thế nào nữa! cũng thế ạ
Thì Văn Sinh cười gượng mà nói. Mấy ngày gần đây anh cũng không hơn gì Phương Nhai, là chồng của cô Phương Minh Viễn, mặc dù quan hệ cũng xa hơn chút nhưng cũng là 1 thành viên nhà họ Phương, hơn nữa ai mà không biết, nếu không có sự hỗ trợ của Phương gia cho anh mấy năm gần đây, Thì Văn Sinh làm gì có tài đức như thế, một người đã từng làm công nhân của 1 công xưởng, cũng không có học lực gì cao, gia cảnh lại cũng không có gì, làm sao có thể nhanh chóng trở thành Phó quận Trưởng Thường Vụ của 1 quận trong thành phố Phụng Nguyên như ngày hôm nay? Như vậy giống như là tốc độ bay lên của tên lửa, không biết làm cho bao nhiêu người ngưỡng mộ chết thôi.
Vì thế, số quan chức muốn thông qua Thì Văn Sinh để tìm kiếm cái cơ hội xuất ngoại cho con cháu của mình, cũng nhiều hàng loạt, trong khu vực có, trong thành phố có, thậm chí trong tỉnh cũng có, khiến cho Thì Văn Sinh đau đầu khổ não, ứng phó không nổi.
-Ái, cái tên tiểu tử Phương Minh Viễn này, chỉ để ý đào hầm mà không để ý lấp hầm, chúng ta luôn luôn phải đi đằng sau mông hắn để lau mông cho hắn.
Phương Nhai cũng không nhịn được mà cười một cách đau khổ:
-Sớm không sớm, muộn không muộn, mà lại đến đúng lúc điện khí Thiên Đỉnh khởi nghiệp! Thật là làm anh mệt chết thôi!
Thì Văn Sinh cười haha to lên, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được sự bận rộn của Phương Nhai thời gian này.
Ngẫm lại cũng vì quyết định của Phương Minh Viễn, mà làm cho Phương Nhai mệt giống như con chó sắp chết, Thì Văn Sinh lập tức cảm thấy cái mệt mỏi của mình giảm đi 5 phần
Hai người luôn tiện nói chuyện vài câu, Thì Văn Sinh liền nghe từ đầu dây bên kia Phương Nhai nói :
-Văn Sinh, em chờ chút, có người gõ cửa, anh đi ra xem xem.
Thì Văn Sinh liền nghe thấy bên trong điện thoại truyền đến tiếng gọi của một cô gái :
- Anh ơi, cứu em.
Sau đó Phương Nhai vội vàng nói 1 câu :
- Văn Sinh, chúng ta chút nữa nói chuyện sau nhé.
Điện thoại liền tắt mất.
Thì Văn Sinh mặc dù rất tò mò không biết bên Phương Nhai xảy ra việc gì, nhưng anh cũng biết, lúc này hiển nhiên không phải lúc truy cứu! Vì thế nuốt cái sự tò mò của mình xuống.
Bên Phương Nhai lúc này, một người con gái trẻ có tên là Tiểu Linh Lung, với mái tóc rối bời rũ trên chiếc áo lông màu trắng, để lộ đôi chân mảnh khảnh, dưới chân lại đi đôi dép lê được cung cấp trong khách sạn, cứ như thế mở cửa phòng ra, đem theo một luồng gió lạnh tới, xông vào! Trực tiếp xông vào trong lòng Phương Nhai.
/1605
|