Hai người đàn ông lo lắng vòng đi vòng lại trong căn phòng đọc sách. Chiếc đồng hồ treo tường đã tích tắc bước sang hai giờ sáng nhưng vẫn chưa hề có một chút tin tức nào từ thị trấn Hải Trang báo về.
Vương Quang Viễn lên tiếng gọi người chủ mỏ. Gã chủ cũng là một tay biết điều. Một mặt gã đã cử người đi làm việc theo đúng yêu cầu của Vương Qung Viễn, mặt khác hắn cũng đã thông báo đến Vương Hạo nên yêu cầu đổi từ phục thù sang bắt cóc của Vương Hạo mới kịp thời được truyền đi cho bọn tay chân biết.
Lại nói đến Vương Hạo, trong bụng ông ta đã có tính toán rất kĩ lưỡng. Hiện tại trong vụ việc này, nhân vật then chốt chính là cô gái Nhật Asohon Kagetsukia. Nếu không phải cô ta cố tình gây rắc rối thì cả Vương Quang Viễn và Đồng Thanh Hoa cùng lắm chỉ bị tạm giữ bảy ngày là sẽ được thả. Vụ việc lần này tuy đã đi theo chiều hướng không mong muốn nhưng không phải đã hết mọi cách thu xếp. Ít nhất ngọn lửa này vẫn chưa lan sang người ông ta và Đồng Đống. Giả sử hai đứa bọn chúng bị tạm giam bảy ngày và bị thông báo về phía nhà trường thì sẽ có thể ảnh hưởng đôi chút nhưng chỉ cần ông ta và Đồng Đống vẫn ngồi chắc cái ghế hiện nay thì chuyện sửa hồ sơ học bạ của Sở Giáo dục cũng chẳng khó khăn gì!
Chính bởi vậy, mọi phiền phức đều xuất phát cô gái Nhật tên Asohon Kagetsu kia. Thế nên nếu bắt cóc cô ta đi thì chẳng phải sẽ không còn đương sự nữa sao? Như thế, vụ việc sẽ được giải quyết một cách thông dòng bén giọt. Ông ta và Đồng Đống cùng cố gắng chút nữa thì hai thằng con của hai ông sẽ sớm có cơ hội thoát khỏi cảnh ngồi tù. Và chuyện Asohon Kagetsu mất tích cũng sẽ là một vụ việc lớn với hệ thống cảnh sát huyện Bình Xuyên. Cảnh sát tất sẽ huy động lượng lớn quân số để truy tìm tung tích cô ta, từ đó mà có thể chuyển hướng tập trung của dân chúng và phía cảnh sát sang một chiều hướng khác. Như vậy chẳng phải sẽ càng thuận lợi cho hai lão âm thầm tác oai tác quái hay sao?
Lại nói đến Asohon Kagetsu, khi đã có cô ta trong tay rồi thì sẽ phải làm gì tiếp theo thì Vương Hạo vẫn chưa liệu đến. Nếu dùng tiền là có thể bịt được miệng của cô ta lại thì ông ta cũng không hề ngại, chỉ cần mình có thể yên vị trên chiếc ghế hiện nay. Một triệu tám trăm ngàn tệ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Do thời gian cấp bách nên bắt buộc phải bắt Asohon Kagetsu đi trước khi Sở cảnh sát thành phố Duy Nam phái người đến. Bởi vậy ông ta mới đưa ra cái giá trên trời để hai người kia chịu làm việc này. Nhưng không hiểu tại sao mà mãi đến lúc này vẫn chưa có chút tin tức nào báo về?
- Có thể bọn chúng đang trên đường đi nên không tìm được điện thoại hay một chỗ thích hợp để báo tin. Chắc một chốc nữa sẽ có điện thoại ngay thôi.
Ông Vương trong bụng nghĩ thầm như vậy và cũng là để tự an ủi mình.
Chân trời phía Đông đã hửng sáng, một ngày mới đã sắp sang. Tàn thuốc trong cái gạt tàn đã chất thành đống. Trong căn phòng nhỏ khói thuốc miên man, mờ ảo giống như đang có một vụ cháy vậy. Nhưng Vương Hạo không hề để ý đến những điều đó, hai mắt ông quầng lên những tia máu đỏ, giống như con thú dữ rơi xuống giếng cứ liên tục đi qua đi lại. Phạm Dĩnh cũng đã trắng đêm không ngủ, bà đã gọi sáu, bảy cuộc điện thoại liền mà vẫn không có tin tức gì. Phạm Dĩnh tuy nổi tiếng là có chút nhan sắc so với các bà vợ lãnh đạo khác nhưng tầm hiểu biết của bà ta lại không hề tỉ lệ thuận với vẻ bề ngoài. Vương Hạo càng nghĩ càng them phiền não. Một chuyện to tát như thế, nếu mình có chút tin tức gì chắc chắn ông sẽ ngay lập tức thông báo cho bọn họ biết. Nếu không có sự hỗ trợ của Đồng Đống thì một mình Vương Hạo muốn cứu người cũng là một chuyện rất khó.
Vương Hạo cất tiếng thở dài não nề rồi ngồi sụp xuống salon. Vương Hạo còn có hai đứa con gái nữa, trong đó một đã đi lấy chồng còn một đứa vẫn đang học đại học đều không ở nhà. Vợ ông ta cũng đã mất ba năm về trước, Vương Quang Viễn là thằng con út của ông, cũng là mối lo ngay ngáy của bà vợ ông đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay. Về thằng con trai Vương Quang Viễn của ông vốn đã được cưng chiều từ tấm bé, về sau lại càng được chiều chuộng hơn. Ban đầu, ông chỉ mong mình tại vị được them mười năm nữa. Đến lúc ấy, con trai ông cũng đã tốt nghiệp đại học. Với gia nghiệp mà ông để lại cho, ông vốn sẽ để mặc nó làm gì nó thích. Nhưng nay sao thằng con ông lại đi trêu ghẹo vào một con ong vò vẽ để đến nông nỗi này?
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Buổi sáng sớm yên ắng làm tiếng chuông trở nên chói tai lạ thường. Vương Hạo nhảy thót người lên. Chẳng lẽ nào, hai gã kia lại mang Asohon Kagetsu về tận đây hay sao? Nếu quả như vậy thì thật chẳng ra sao cả.
Khi Vương Hạo ra ngoài mở cửa, ông ta càng thêm run sợ. Đứnng trước cửa là Bí thư Thành Ủy thành phố Hoàng Xuyên và theo sau là mấy người cảnh sát. Trong lòng Vương Hạo có một điềm báo không hay. Tuy chẳng phải là lúc nửa đêm nhưng mấy cảnh sát và tay Bí thư này đến chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
-Đồng chí Vương Hạo, đây là đồng chí Trương Vệ Quốc, giám đốc sở công an Tỉnh. Hiện chúng tôi đang tiến hành điều tra một vụ án và rất cần đến sự phối hợp của đồng chí. Xin mời đồng chí chuẩn bị một số đồ dùng cá nhân và đi theo chúng tôi.
Bí thư Thành Ủy lên tiếng.
Vương Hạo chỉ cảm tưởng có tiếng sét đánh ngay mang tai mình. Tuy ông ta đang mở trừng mắt nhìn đám người kia đang nói nhưng hoàn toàn không nghe thấy họ đang nói gì. Cả người ông ta mềm nhũn ra, ngã quỵ xuống trước thềm cửa. Mấy viên cảnh sát liền bước lên dìu Vương Hạo lên xe.
Ông Bí thư Thành Ủy nhìn thấy cảnh tượng đó thì trong lòng rất mừng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra có phần thương cảm. Vương Hạo đã có nhiều năm phụ trách công việc ở Vụ Khai thác mỏ nên có rất nhiều mối quan hệ thân giao và có một vai vế rất lớn. Nay ông ta bị cảnh sát đưa đi thì đâu phải là chuyện nhỏ. Có thể nói “khối ung nhọt” trong mạng lưới khai thác mỏ thành phố Hoàng Xuyên đã bị cắt bỏ từ đây. Nhưng dẫu sao trơ mắt ra để bị mấy viên cảnh sát bắt đưa đi một cách thô thiển như thế thì ông ta cũng thấy uất ức trong lòng.
- Bí thư La, tiếp theo là Cục trưởng Đồng Đống, nhờ ông dẫn đường.
Lời nói của Trương Vệ Quốc tuy có vẻ rất khiêm nhường nhưng không thể từ chối.
Lúc này trong nhà họ Đồng, cả hai vợ chồng đã có một đêm thức trắng, lo lắng chờ đợi tin tức. Khi ông Bí thư dẫn Trương Vệ Quốc đến trước cổng thì Đồng Đống đã hiểu ra dụng ý chuyến viếng thăm của học. Khuôn mặt ông phút chốc sợ hãi trắng bệch ra, cả người dường như đã già thêm cả chục tuổi.
Dù sao ông ta cũng đã từng làm việc trong ngành cảnh sát hơn ba mươi năm, vẫn có thể làm ra vẻ rất bình tĩnh. Ông ta chủ động chìa hai tay ra, nở một nụ cười gượng gạo:
- Đồng chí Trương, thật không ngờ lại là đồng chí đem người đến bắt tôi.
Vốn là Cục trưởng cục cảnh sát của một thành phố lớn của tỉnh Tần Tây, lại là một vị cảnh sát già nghề, Trương Vệ Quốc sao có thể không biết đến thanh danh của Đồng Đống, nhưng trong lúc này, ông cũng chỉ có thể nói:
- Đồng chí Đồng Đống, do đồng chí trong diện tình nghi dính líu đến một vụ án nên Sở Cảnh sát buộc phải mời đồng chí chuẩn bị một số đồ dùng cá nhân cần thiết và đi theo chúng tôi để phối hợp công tác điều tra.
-Không!
Phạm Dĩnh từ nãy giờ đã đứng sau cửa và nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi. Bà ta thét lên một tiếng chói tai và ngất lịm tại chỗ.
Đồng Đống quay người lại dìu vợ vào ngồi salon ở phòng khách, bằng bộ mặt thê lương, ông ta hỏi Trương Vệ Quốc:
- Các đồng chí sẽ thẩm vấn cách ly tôi sao?
Trương Vệ quốc gật gật đầu nói:
- Tuy nhiên Đồng phu nhân mấy ngày tới cũng chỉ có thể ở trong phòng, tất cả đồ dùng sinh hoạt cần thiết, chúng tôi sẽ phái người đưa tới. Xin Cục trưởng Đồng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cử người chăm sóc phu nhân chu đáo.
Đồng Đống khẽ gật đầu. Đây chẳng qua cũng chỉ là những chuyện mà ông đã lường tới. Một mặt là chăm sóc, mặt khác cũng là để…
…để trông nom, đề phòng Phạm Dĩnh trong lúc bí bách sẽ làm việc gì dại dột. Trong lúc những dòng xe nườm nượp trên đường phố thì tin tức về Đồng Đống và Vương Hạo đã lan khắp cả thành phố. Mọi người không khỏi ngạc nhiên, sửng sốt mà còn bàn tán rất sôi nổi. Ai mà ngờ được chỉ trong một đêm hai người vốn từng làm mưa làm gió ở cái thành phố này đều bị “ngã đau” cùng một lúc như vậy. Mọi người khó tránh khỏi những suy đoán này nọ. Vì trước khi hai người bị bắt không hề có chút phong thanh nào cả cho đến khi Sở cảnh sát tỉnh đến bắt hai người đi. Chuyện này thật sự là rất hiếm gặp.
Tin tức này đã nhanh chóng lan truyền từ ủy ban thành bố ra ngoài. Lúc này khắp thành phố rộn rã âm thanh của những tràng pháo nối tiếp nhau không dứt. Đến giữa trưa thì những tràng pháo đã thưa dần. Mọi người đều hết sức vui mừng trước tin này. Cái ngày hai gã gây bao tai họa cho thành phố bị trừng trị bởi pháp luật cũng không còn xa nữa.
Thực ra, ngay vào đêm xảy ra vụ việc ấy, sau khi nhận được tin báo của Chu Đại Quân, Quan Duyệt Vũ đã đồng ý với kế hoạch của họ, Phương Minh Viễn đã liên lạc được với Dương Quân Nghĩa. Sau khi được nghe kể rành rọt về đầu đuôi câu chuyện, Dương Quân Nghĩa vô cùng kinh sợ.
Dương Quân Nghĩa đã từng gặp Asohon Kagetsu tại quán cơm của nhà họ Phương. Ông cũng hiểu rõ thân phận của cô cũng như sự lợi hại của cái vỏ bề ngoài xinh đẹp kia. Vì vậy khi nghe tin Đồng Thanh Hoa, Vương Quang Viễn chặn đường trêu ghẹo cô cũng đã tin quá nửa. Cho đến khi ông ta nghe tin trong xe của hai gã kia còn có cả sung ống, đạn dược thì cơn tức giận trong người càng thêm dữ dội. Đây chẳng phải là biết luật còn cố tình phạm luật hay sao? Cho đến khi biết Đồng Thanh Hoa bị người dân vây đánh thì ông ta giận dữ ra mặt. Đây chẳng phải là cái tát vào mặt ông ta hay sao?
Dương Quân Nghĩa ngay lập tức bày tỏ thái độ cứng rắn trong giải quyết vụ việc này, quyết không nương tay với hai tên Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn.
Đến sáng sớm hôm sau, công văn chi tiêt về vụ việc nêu trên của Cục công an huyện Bình Xuyên đã nằm trên bàn làm việc của ông ta. Lúc này Dương Quân Nghĩa mới biết, thì ra bọn Đồng Thanh Hoa không chỉ dính líu đến việc chặn đường trêu ghẹo cô gái Nhật Asohon Kagetsu, mà còn có liên quan đến ba cô bạn học của Phương Minh Viễn. Trong ba cô bạn đó có một cô bé hàng xóm đã có thời ấu thơ gắn bó với nhau. Đến lúc này, Dương Quân Nghĩa đã hiểu ra tại sao cáo trạng của Phương Minh Viễn lại đến chỗ mình.
Rõ ràng là muốn giành lại lẽ phải cho hắn, giọng điệu không nhân nhượng. Sau công văn còn đính kèm những tài liệu về những “chiến tích” của bọn Đồng Thanh Hoa trước đây. Tuy trên công văn có ghi “chưa kiểm chứng rõ ràng” nhưng Dương Quân Nghĩa làm sao lại không hiểu ra rằng, nếu không nắm chắc vài phần trong tay thì Cục cảnh sát Bình Xuyên không thể báo cáo lên hắn như vậy được.
Dương Quân Nghĩa càng xem càng tức tối. Việc này, dù về công hay tư, ông đều phải xem xét tỉ mỉ để đưa ra một câu trả lời cho Phương Minh Viễn. Giờ đây, ông dường như đã nhìn ra rằng, sức lực của Phương Minh Viễn còn rất bền bỉ. Hắn mới chỉ là một học sinh Trung học, đã nắm giữ trong tay nguồn tài nguyên ở thủ đô, Nhật Bản và Hongkong. Hơn nữa mấy ngày gần đây, ngân hàng của Cổ Vũ Thành đang làm cái gì như là gửi tiền tiết kiệm dự thưởng, hơn nữa làm rất hoành tráng. Đã có thời gian lượng tiền gửi vào Ngân hàng Giao Thông tăng chóng mặt làm y vui không kể xiết. Để giữ trật tự hiện trường, Dương Quân Nghĩa đã liên hệ với bên ủy ban thành phố. Chủ tịch thành phố cũng đoán được bảy tám phần Cổ Vũ Thành sẽ không nghĩ ra được ý tưởng này.
Cách làm tuy có chút không đúng hướng nhưng hiệu quả lại thực sự rất tuyệt. Hiện nay hầu hết các ngân hàng ở Phụng Nguyên đều đã áp dụng chiêu thức này. Từ đó có thể thấy sự lợi hại của nó. Chính bởi vậy, thiết lập mối thân tình với Phương Minh Viễn là rất có lợi cho con đường công danh sau này của ông ta. Hơn nữa những việc làm của bọn Đồng Thanh Hoa quả thật cũng rất quá đáng. Biết đâu sau này dư luận có lời dèm pha về bộ máy cảnh sát trong khu vực ông ta phụ trách thì cũng chẳng hay ho gì!
Cho nên ngay trong ngày hôm ấy, Dương Quân Nghĩa đã đi tìm tâm phúc của mình để anh ta đến Bình Xuyên điểu tra. Sau khi đến Bình Xuyên nghe Quan Duyệt Vũ trình bày về vụ việc, cùng lúc ấy, Chu Đại Quân lại báo tin bọn Ngũ Hưng Quốc muốn dùng biện pháp mạnh cướp người. Với những tin tức dày đặc của Chu Đại Quân đưa về, cùng với những chứng cứ đã có sẵn, người tâm phúc của Dương Quân Nghĩa trong lòng đã thừa hiểu tiền đồ chính trị của Đồng Đống đã chấm dứt. Đến chiều, trong lúc anh ta đang chuẩn bị về Phụng Nguyên báo cáo tình hình với Dương Quân Nghĩa thì sự việc đã càng thêm phức tạp rồi.
Theo tin tức từ thị trấn Hải Trang, bọn Tiền Lỗ Sinh đã phát hiện có nhân vật tình nghi xuất hiện ở thị trấn Hải Trang đang ngầm theo dõi Asohon Kagetsu. Bọn họ lại liên hệ với những thông tin mà Chu Đại Quân đã từng cung cấp và suy đoán, rất có thể Vương Quang Viễn đã gọi người đến để báo thù. Từ đó họ đã có manh mối của vụ việc lần này.
Tiểu Ngũ và anh Quách khi đứng ngoài nhà khách đã trông thấy toán người trẻ tuổi kia, trong đó thực ra có ba công an huyện Bình Xuyên mặc thường phục len lỏi vào. Khi Asohon Kagetsu vừa đi ra đã có người ngầm báo cho cô biết, nhân vật tình nghi đã xuất hiện rồi nhằm để cô ta đi theo con đường đã được vạch sẵn, dụ bọn Tiểu Ngũ, anh Quách vào trong vòng vây được chuẩn bị sẵn của phía công an. Gần mười viên cảnh sát áp sát từ hai phía. Dưới bảy, tám họng súng đang chĩa thẳng vào mình, Tiểu Ngũ và Quách Ca đành “biết thời thế mới là anh hùng”, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng. Từ trên người chúng, cảnh sát đã thu giữ được dao găm, dây thừng, thuốc gây mê, xe đã được chuẩn bị sẵn và nhiều tang vật gây án khác.
Hai tên mồm miệng cứng đờ, không nói được câu nào. Tuy nhiên đến thời điểm hiện tại, những chứng cớ mà Cục cảnh sát đã nắm giữ được đã đủ cho Dương Quân Nghĩa hành động. Tuy nhiên, để hợp thức hóa vụ việc, ông đã tìm Mã Vĩnh Phúc và liên lạc với Bí thư tỉnh ủy và báo cáo với họ về tình hình vụ việc. Sau đó, ông đã bắt đầu triển khai hành động.
Trương Vệ Quốc đã làm theo lệnh Dương Quân Nghĩa, từ nửa đêm đã dẫn người lặn lội từ Phụng Nguyên đến tận Hoàng Xuyên. Để tránh rút dây động rừng, sau khi đã vào đến thành phố Hoàng Xuyên, tổ công tác đặc biệt mới liên hệ với Bí thư thành ủy thành phố Hoàng Xuyên, Thị trưởng và đã trình công văn có con dấu của chính quyền tỉnh Tần Tây và Sở Công an tỉnh này, yêu cầu chính quyền thành phố phối hợp hỗ trợ Trương Vệ Quốc để đưa Vương Hạo và Đồng Đống đi cách ly tạm thời. Mặt khác, Trương Vệ Quốc sẽ tạm giữ chức quyền Cục trưởng Cục cảnh sát Hoàng Xuyên. Trước lệnh của chính quyền cấp tỉnh và Sở Công an tỉnh, chính quyền thành phố Hoàng Xuyên đã nhiệt tình phối hợp công tác. Do đó mới diễn ra cảnh tượng vào sáng sớm hôm đó.
Từ khi Trương Vệ Quốc vào làm việc tại Cục cảnh sát thành phố, nhờ sự ủng hộ, giúp đỡ nhiệt tình của Phòng giám sát, điều tra trật tự xã hội cùng những thong tin hỗ trợ phá án liên tiếp từ phía người dân thành phố, chỉ ba ngày sau, chân tướng vụ án của Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn đã được làm sáng tỏ. Đến lúc này, số phận của hai gã Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn đã không thể thay đổi nữa rồi.
Vương Quang Viễn lên tiếng gọi người chủ mỏ. Gã chủ cũng là một tay biết điều. Một mặt gã đã cử người đi làm việc theo đúng yêu cầu của Vương Qung Viễn, mặt khác hắn cũng đã thông báo đến Vương Hạo nên yêu cầu đổi từ phục thù sang bắt cóc của Vương Hạo mới kịp thời được truyền đi cho bọn tay chân biết.
Lại nói đến Vương Hạo, trong bụng ông ta đã có tính toán rất kĩ lưỡng. Hiện tại trong vụ việc này, nhân vật then chốt chính là cô gái Nhật Asohon Kagetsukia. Nếu không phải cô ta cố tình gây rắc rối thì cả Vương Quang Viễn và Đồng Thanh Hoa cùng lắm chỉ bị tạm giữ bảy ngày là sẽ được thả. Vụ việc lần này tuy đã đi theo chiều hướng không mong muốn nhưng không phải đã hết mọi cách thu xếp. Ít nhất ngọn lửa này vẫn chưa lan sang người ông ta và Đồng Đống. Giả sử hai đứa bọn chúng bị tạm giam bảy ngày và bị thông báo về phía nhà trường thì sẽ có thể ảnh hưởng đôi chút nhưng chỉ cần ông ta và Đồng Đống vẫn ngồi chắc cái ghế hiện nay thì chuyện sửa hồ sơ học bạ của Sở Giáo dục cũng chẳng khó khăn gì!
Chính bởi vậy, mọi phiền phức đều xuất phát cô gái Nhật tên Asohon Kagetsu kia. Thế nên nếu bắt cóc cô ta đi thì chẳng phải sẽ không còn đương sự nữa sao? Như thế, vụ việc sẽ được giải quyết một cách thông dòng bén giọt. Ông ta và Đồng Đống cùng cố gắng chút nữa thì hai thằng con của hai ông sẽ sớm có cơ hội thoát khỏi cảnh ngồi tù. Và chuyện Asohon Kagetsu mất tích cũng sẽ là một vụ việc lớn với hệ thống cảnh sát huyện Bình Xuyên. Cảnh sát tất sẽ huy động lượng lớn quân số để truy tìm tung tích cô ta, từ đó mà có thể chuyển hướng tập trung của dân chúng và phía cảnh sát sang một chiều hướng khác. Như vậy chẳng phải sẽ càng thuận lợi cho hai lão âm thầm tác oai tác quái hay sao?
Lại nói đến Asohon Kagetsu, khi đã có cô ta trong tay rồi thì sẽ phải làm gì tiếp theo thì Vương Hạo vẫn chưa liệu đến. Nếu dùng tiền là có thể bịt được miệng của cô ta lại thì ông ta cũng không hề ngại, chỉ cần mình có thể yên vị trên chiếc ghế hiện nay. Một triệu tám trăm ngàn tệ cũng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Do thời gian cấp bách nên bắt buộc phải bắt Asohon Kagetsu đi trước khi Sở cảnh sát thành phố Duy Nam phái người đến. Bởi vậy ông ta mới đưa ra cái giá trên trời để hai người kia chịu làm việc này. Nhưng không hiểu tại sao mà mãi đến lúc này vẫn chưa có chút tin tức nào báo về?
- Có thể bọn chúng đang trên đường đi nên không tìm được điện thoại hay một chỗ thích hợp để báo tin. Chắc một chốc nữa sẽ có điện thoại ngay thôi.
Ông Vương trong bụng nghĩ thầm như vậy và cũng là để tự an ủi mình.
Chân trời phía Đông đã hửng sáng, một ngày mới đã sắp sang. Tàn thuốc trong cái gạt tàn đã chất thành đống. Trong căn phòng nhỏ khói thuốc miên man, mờ ảo giống như đang có một vụ cháy vậy. Nhưng Vương Hạo không hề để ý đến những điều đó, hai mắt ông quầng lên những tia máu đỏ, giống như con thú dữ rơi xuống giếng cứ liên tục đi qua đi lại. Phạm Dĩnh cũng đã trắng đêm không ngủ, bà đã gọi sáu, bảy cuộc điện thoại liền mà vẫn không có tin tức gì. Phạm Dĩnh tuy nổi tiếng là có chút nhan sắc so với các bà vợ lãnh đạo khác nhưng tầm hiểu biết của bà ta lại không hề tỉ lệ thuận với vẻ bề ngoài. Vương Hạo càng nghĩ càng them phiền não. Một chuyện to tát như thế, nếu mình có chút tin tức gì chắc chắn ông sẽ ngay lập tức thông báo cho bọn họ biết. Nếu không có sự hỗ trợ của Đồng Đống thì một mình Vương Hạo muốn cứu người cũng là một chuyện rất khó.
Vương Hạo cất tiếng thở dài não nề rồi ngồi sụp xuống salon. Vương Hạo còn có hai đứa con gái nữa, trong đó một đã đi lấy chồng còn một đứa vẫn đang học đại học đều không ở nhà. Vợ ông ta cũng đã mất ba năm về trước, Vương Quang Viễn là thằng con út của ông, cũng là mối lo ngay ngáy của bà vợ ông đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay. Về thằng con trai Vương Quang Viễn của ông vốn đã được cưng chiều từ tấm bé, về sau lại càng được chiều chuộng hơn. Ban đầu, ông chỉ mong mình tại vị được them mười năm nữa. Đến lúc ấy, con trai ông cũng đã tốt nghiệp đại học. Với gia nghiệp mà ông để lại cho, ông vốn sẽ để mặc nó làm gì nó thích. Nhưng nay sao thằng con ông lại đi trêu ghẹo vào một con ong vò vẽ để đến nông nỗi này?
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Buổi sáng sớm yên ắng làm tiếng chuông trở nên chói tai lạ thường. Vương Hạo nhảy thót người lên. Chẳng lẽ nào, hai gã kia lại mang Asohon Kagetsu về tận đây hay sao? Nếu quả như vậy thì thật chẳng ra sao cả.
Khi Vương Hạo ra ngoài mở cửa, ông ta càng thêm run sợ. Đứnng trước cửa là Bí thư Thành Ủy thành phố Hoàng Xuyên và theo sau là mấy người cảnh sát. Trong lòng Vương Hạo có một điềm báo không hay. Tuy chẳng phải là lúc nửa đêm nhưng mấy cảnh sát và tay Bí thư này đến chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp.
-Đồng chí Vương Hạo, đây là đồng chí Trương Vệ Quốc, giám đốc sở công an Tỉnh. Hiện chúng tôi đang tiến hành điều tra một vụ án và rất cần đến sự phối hợp của đồng chí. Xin mời đồng chí chuẩn bị một số đồ dùng cá nhân và đi theo chúng tôi.
Bí thư Thành Ủy lên tiếng.
Vương Hạo chỉ cảm tưởng có tiếng sét đánh ngay mang tai mình. Tuy ông ta đang mở trừng mắt nhìn đám người kia đang nói nhưng hoàn toàn không nghe thấy họ đang nói gì. Cả người ông ta mềm nhũn ra, ngã quỵ xuống trước thềm cửa. Mấy viên cảnh sát liền bước lên dìu Vương Hạo lên xe.
Ông Bí thư Thành Ủy nhìn thấy cảnh tượng đó thì trong lòng rất mừng nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra có phần thương cảm. Vương Hạo đã có nhiều năm phụ trách công việc ở Vụ Khai thác mỏ nên có rất nhiều mối quan hệ thân giao và có một vai vế rất lớn. Nay ông ta bị cảnh sát đưa đi thì đâu phải là chuyện nhỏ. Có thể nói “khối ung nhọt” trong mạng lưới khai thác mỏ thành phố Hoàng Xuyên đã bị cắt bỏ từ đây. Nhưng dẫu sao trơ mắt ra để bị mấy viên cảnh sát bắt đưa đi một cách thô thiển như thế thì ông ta cũng thấy uất ức trong lòng.
- Bí thư La, tiếp theo là Cục trưởng Đồng Đống, nhờ ông dẫn đường.
Lời nói của Trương Vệ Quốc tuy có vẻ rất khiêm nhường nhưng không thể từ chối.
Lúc này trong nhà họ Đồng, cả hai vợ chồng đã có một đêm thức trắng, lo lắng chờ đợi tin tức. Khi ông Bí thư dẫn Trương Vệ Quốc đến trước cổng thì Đồng Đống đã hiểu ra dụng ý chuyến viếng thăm của học. Khuôn mặt ông phút chốc sợ hãi trắng bệch ra, cả người dường như đã già thêm cả chục tuổi.
Dù sao ông ta cũng đã từng làm việc trong ngành cảnh sát hơn ba mươi năm, vẫn có thể làm ra vẻ rất bình tĩnh. Ông ta chủ động chìa hai tay ra, nở một nụ cười gượng gạo:
- Đồng chí Trương, thật không ngờ lại là đồng chí đem người đến bắt tôi.
Vốn là Cục trưởng cục cảnh sát của một thành phố lớn của tỉnh Tần Tây, lại là một vị cảnh sát già nghề, Trương Vệ Quốc sao có thể không biết đến thanh danh của Đồng Đống, nhưng trong lúc này, ông cũng chỉ có thể nói:
- Đồng chí Đồng Đống, do đồng chí trong diện tình nghi dính líu đến một vụ án nên Sở Cảnh sát buộc phải mời đồng chí chuẩn bị một số đồ dùng cá nhân cần thiết và đi theo chúng tôi để phối hợp công tác điều tra.
-Không!
Phạm Dĩnh từ nãy giờ đã đứng sau cửa và nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi. Bà ta thét lên một tiếng chói tai và ngất lịm tại chỗ.
Đồng Đống quay người lại dìu vợ vào ngồi salon ở phòng khách, bằng bộ mặt thê lương, ông ta hỏi Trương Vệ Quốc:
- Các đồng chí sẽ thẩm vấn cách ly tôi sao?
Trương Vệ quốc gật gật đầu nói:
- Tuy nhiên Đồng phu nhân mấy ngày tới cũng chỉ có thể ở trong phòng, tất cả đồ dùng sinh hoạt cần thiết, chúng tôi sẽ phái người đưa tới. Xin Cục trưởng Đồng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cử người chăm sóc phu nhân chu đáo.
Đồng Đống khẽ gật đầu. Đây chẳng qua cũng chỉ là những chuyện mà ông đã lường tới. Một mặt là chăm sóc, mặt khác cũng là để…
…để trông nom, đề phòng Phạm Dĩnh trong lúc bí bách sẽ làm việc gì dại dột. Trong lúc những dòng xe nườm nượp trên đường phố thì tin tức về Đồng Đống và Vương Hạo đã lan khắp cả thành phố. Mọi người không khỏi ngạc nhiên, sửng sốt mà còn bàn tán rất sôi nổi. Ai mà ngờ được chỉ trong một đêm hai người vốn từng làm mưa làm gió ở cái thành phố này đều bị “ngã đau” cùng một lúc như vậy. Mọi người khó tránh khỏi những suy đoán này nọ. Vì trước khi hai người bị bắt không hề có chút phong thanh nào cả cho đến khi Sở cảnh sát tỉnh đến bắt hai người đi. Chuyện này thật sự là rất hiếm gặp.
Tin tức này đã nhanh chóng lan truyền từ ủy ban thành bố ra ngoài. Lúc này khắp thành phố rộn rã âm thanh của những tràng pháo nối tiếp nhau không dứt. Đến giữa trưa thì những tràng pháo đã thưa dần. Mọi người đều hết sức vui mừng trước tin này. Cái ngày hai gã gây bao tai họa cho thành phố bị trừng trị bởi pháp luật cũng không còn xa nữa.
Thực ra, ngay vào đêm xảy ra vụ việc ấy, sau khi nhận được tin báo của Chu Đại Quân, Quan Duyệt Vũ đã đồng ý với kế hoạch của họ, Phương Minh Viễn đã liên lạc được với Dương Quân Nghĩa. Sau khi được nghe kể rành rọt về đầu đuôi câu chuyện, Dương Quân Nghĩa vô cùng kinh sợ.
Dương Quân Nghĩa đã từng gặp Asohon Kagetsu tại quán cơm của nhà họ Phương. Ông cũng hiểu rõ thân phận của cô cũng như sự lợi hại của cái vỏ bề ngoài xinh đẹp kia. Vì vậy khi nghe tin Đồng Thanh Hoa, Vương Quang Viễn chặn đường trêu ghẹo cô cũng đã tin quá nửa. Cho đến khi ông ta nghe tin trong xe của hai gã kia còn có cả sung ống, đạn dược thì cơn tức giận trong người càng thêm dữ dội. Đây chẳng phải là biết luật còn cố tình phạm luật hay sao? Cho đến khi biết Đồng Thanh Hoa bị người dân vây đánh thì ông ta giận dữ ra mặt. Đây chẳng phải là cái tát vào mặt ông ta hay sao?
Dương Quân Nghĩa ngay lập tức bày tỏ thái độ cứng rắn trong giải quyết vụ việc này, quyết không nương tay với hai tên Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn.
Đến sáng sớm hôm sau, công văn chi tiêt về vụ việc nêu trên của Cục công an huyện Bình Xuyên đã nằm trên bàn làm việc của ông ta. Lúc này Dương Quân Nghĩa mới biết, thì ra bọn Đồng Thanh Hoa không chỉ dính líu đến việc chặn đường trêu ghẹo cô gái Nhật Asohon Kagetsu, mà còn có liên quan đến ba cô bạn học của Phương Minh Viễn. Trong ba cô bạn đó có một cô bé hàng xóm đã có thời ấu thơ gắn bó với nhau. Đến lúc này, Dương Quân Nghĩa đã hiểu ra tại sao cáo trạng của Phương Minh Viễn lại đến chỗ mình.
Rõ ràng là muốn giành lại lẽ phải cho hắn, giọng điệu không nhân nhượng. Sau công văn còn đính kèm những tài liệu về những “chiến tích” của bọn Đồng Thanh Hoa trước đây. Tuy trên công văn có ghi “chưa kiểm chứng rõ ràng” nhưng Dương Quân Nghĩa làm sao lại không hiểu ra rằng, nếu không nắm chắc vài phần trong tay thì Cục cảnh sát Bình Xuyên không thể báo cáo lên hắn như vậy được.
Dương Quân Nghĩa càng xem càng tức tối. Việc này, dù về công hay tư, ông đều phải xem xét tỉ mỉ để đưa ra một câu trả lời cho Phương Minh Viễn. Giờ đây, ông dường như đã nhìn ra rằng, sức lực của Phương Minh Viễn còn rất bền bỉ. Hắn mới chỉ là một học sinh Trung học, đã nắm giữ trong tay nguồn tài nguyên ở thủ đô, Nhật Bản và Hongkong. Hơn nữa mấy ngày gần đây, ngân hàng của Cổ Vũ Thành đang làm cái gì như là gửi tiền tiết kiệm dự thưởng, hơn nữa làm rất hoành tráng. Đã có thời gian lượng tiền gửi vào Ngân hàng Giao Thông tăng chóng mặt làm y vui không kể xiết. Để giữ trật tự hiện trường, Dương Quân Nghĩa đã liên hệ với bên ủy ban thành phố. Chủ tịch thành phố cũng đoán được bảy tám phần Cổ Vũ Thành sẽ không nghĩ ra được ý tưởng này.
Cách làm tuy có chút không đúng hướng nhưng hiệu quả lại thực sự rất tuyệt. Hiện nay hầu hết các ngân hàng ở Phụng Nguyên đều đã áp dụng chiêu thức này. Từ đó có thể thấy sự lợi hại của nó. Chính bởi vậy, thiết lập mối thân tình với Phương Minh Viễn là rất có lợi cho con đường công danh sau này của ông ta. Hơn nữa những việc làm của bọn Đồng Thanh Hoa quả thật cũng rất quá đáng. Biết đâu sau này dư luận có lời dèm pha về bộ máy cảnh sát trong khu vực ông ta phụ trách thì cũng chẳng hay ho gì!
Cho nên ngay trong ngày hôm ấy, Dương Quân Nghĩa đã đi tìm tâm phúc của mình để anh ta đến Bình Xuyên điểu tra. Sau khi đến Bình Xuyên nghe Quan Duyệt Vũ trình bày về vụ việc, cùng lúc ấy, Chu Đại Quân lại báo tin bọn Ngũ Hưng Quốc muốn dùng biện pháp mạnh cướp người. Với những tin tức dày đặc của Chu Đại Quân đưa về, cùng với những chứng cứ đã có sẵn, người tâm phúc của Dương Quân Nghĩa trong lòng đã thừa hiểu tiền đồ chính trị của Đồng Đống đã chấm dứt. Đến chiều, trong lúc anh ta đang chuẩn bị về Phụng Nguyên báo cáo tình hình với Dương Quân Nghĩa thì sự việc đã càng thêm phức tạp rồi.
Theo tin tức từ thị trấn Hải Trang, bọn Tiền Lỗ Sinh đã phát hiện có nhân vật tình nghi xuất hiện ở thị trấn Hải Trang đang ngầm theo dõi Asohon Kagetsu. Bọn họ lại liên hệ với những thông tin mà Chu Đại Quân đã từng cung cấp và suy đoán, rất có thể Vương Quang Viễn đã gọi người đến để báo thù. Từ đó họ đã có manh mối của vụ việc lần này.
Tiểu Ngũ và anh Quách khi đứng ngoài nhà khách đã trông thấy toán người trẻ tuổi kia, trong đó thực ra có ba công an huyện Bình Xuyên mặc thường phục len lỏi vào. Khi Asohon Kagetsu vừa đi ra đã có người ngầm báo cho cô biết, nhân vật tình nghi đã xuất hiện rồi nhằm để cô ta đi theo con đường đã được vạch sẵn, dụ bọn Tiểu Ngũ, anh Quách vào trong vòng vây được chuẩn bị sẵn của phía công an. Gần mười viên cảnh sát áp sát từ hai phía. Dưới bảy, tám họng súng đang chĩa thẳng vào mình, Tiểu Ngũ và Quách Ca đành “biết thời thế mới là anh hùng”, ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng. Từ trên người chúng, cảnh sát đã thu giữ được dao găm, dây thừng, thuốc gây mê, xe đã được chuẩn bị sẵn và nhiều tang vật gây án khác.
Hai tên mồm miệng cứng đờ, không nói được câu nào. Tuy nhiên đến thời điểm hiện tại, những chứng cớ mà Cục cảnh sát đã nắm giữ được đã đủ cho Dương Quân Nghĩa hành động. Tuy nhiên, để hợp thức hóa vụ việc, ông đã tìm Mã Vĩnh Phúc và liên lạc với Bí thư tỉnh ủy và báo cáo với họ về tình hình vụ việc. Sau đó, ông đã bắt đầu triển khai hành động.
Trương Vệ Quốc đã làm theo lệnh Dương Quân Nghĩa, từ nửa đêm đã dẫn người lặn lội từ Phụng Nguyên đến tận Hoàng Xuyên. Để tránh rút dây động rừng, sau khi đã vào đến thành phố Hoàng Xuyên, tổ công tác đặc biệt mới liên hệ với Bí thư thành ủy thành phố Hoàng Xuyên, Thị trưởng và đã trình công văn có con dấu của chính quyền tỉnh Tần Tây và Sở Công an tỉnh này, yêu cầu chính quyền thành phố phối hợp hỗ trợ Trương Vệ Quốc để đưa Vương Hạo và Đồng Đống đi cách ly tạm thời. Mặt khác, Trương Vệ Quốc sẽ tạm giữ chức quyền Cục trưởng Cục cảnh sát Hoàng Xuyên. Trước lệnh của chính quyền cấp tỉnh và Sở Công an tỉnh, chính quyền thành phố Hoàng Xuyên đã nhiệt tình phối hợp công tác. Do đó mới diễn ra cảnh tượng vào sáng sớm hôm đó.
Từ khi Trương Vệ Quốc vào làm việc tại Cục cảnh sát thành phố, nhờ sự ủng hộ, giúp đỡ nhiệt tình của Phòng giám sát, điều tra trật tự xã hội cùng những thong tin hỗ trợ phá án liên tiếp từ phía người dân thành phố, chỉ ba ngày sau, chân tướng vụ án của Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn đã được làm sáng tỏ. Đến lúc này, số phận của hai gã Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn đã không thể thay đổi nữa rồi.
/1605
|