- Không nhận?
Vu Thu Hạ thất thanh kêu lên:
- Chú Triêm, vì sao vậy?
Cô không hiểu, chuyện này đã bàn xong rồi, vì sao Hoàng Triêm lại còn thay dổi ý định.
- Không nhận!
Hoàng Triêm nói chắc nịch. Phương Minh viễn lúc này cũng trầm xuống, lẽ nào vì chuyện cùng để tên lên bài hát mà đã chọc giận ông già này?
Không đến mức ấy chứ, Hoàng Triêm trong truyền thuyết không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy!
Lâm Tử Tường và Thành Long đều không hiểu gì, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vu Thu Hạ, rồi nhìn sang vẻ mặt phụng phịu của Hoàng Triêm và vẻ trầm ngâm của Phương Minh Viễn, nhất thời không biết nói gì. Cái này gọi là thần tiên đánh nhau người phàm lảng tránh, hai người theo bên nào cũng không thích hợp.
- Chú Triêm, chú không chấp nhận cũng phải cho bọn cháu một lý do chứ ạ?
Vu Thu Hạ đau đầu nói, ông già này thật là, đùa kiểu gì thế không biết!
Hoàng Triêm đưa cho Tình Nhi một ly sữa chua, vừa đút cho cô bé ăn vừa nói:
- Còn nhận học trò danh dự làm gì nữa, trình độ của cậu ấy đâu có kém hơn chú, còn phải cần chú dạy sao? Nhận vào để thiên hạ cười chú sao? Cổ nhân chẳng phải có câu núi cao còn có núi cao hơn đó sao, giang hồ rộng lớn nơi đâu cũng có ngọa hổ tàng long. Hoàng Triêm chú chẳng qua là nhờ có chút may mắn có được chút hư danh ở đất Hồng Kông này, thật sự không dám tự cao tự đại, lại càng không dám cậy già lên mặt.
- Người ta cho rằng chú lớn tuổi mới nể mặt gọi một tiếng chú Triêm, chú lại có thể mặt dày đến nỗi đi nhận lấy sao.
- Chú Triêm, chú nói thế oan cho cháu quá!
Phương Minh viễn đau khổ cười nói. Biết vậy đã không lấy bài “Nam nhi tự cường” này ra rồi.
Hoàng Triêm nhìn Phương Minh Viễn hồi lâu rồi thở dài nói:
- Thật là đáng tiếc, tiếc là cháu không ở đây, nếu không với tài năng của cháu ngày sau chắc chắn sẽ vượt xa chú. Chú tuy không thể nhận cháu làm học trò, càng không nói gì đến học trò danh dự, nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn vong niên. Cháu gọi chú một tiếng là chú Triêm, còn chú gọi cháu là tiểu bằng hữu, chỉ cần có tâm là được, cần gì phải chú ý đến chút hư danh xưng hô đó. Chẳng nhẽ cháu gọi chú một tiếng là thầy thì chú sẽ thích cháu hơn bây giờ sao? Cháu có biết trong tác phẩm “Anh hùng xạ điêu” chú thích nhất là ai không?
Phương Minh Viễn chần chừ một lúc rồi nói:
- Quách Tĩnh?
Hoàng Triêm mở to mắt nhìn hắn đầy vẻ kiêu ngạo:
- Vì nước vì dân, trọng lời hứa, quân tử hảo hán từ cổ tới kim thì cũng được đến như thế là cùng. Nhưng đó không phải là người chú thích nhất, cho cháu thêm một cơ hội nữa.
Phương Minh Viễn nghĩ ngợi một lúc, nói một cách không chắc chắn:
- Đông Tà Hoàng Dược Sư?
Hoàng Triêm vỗ tay cười lớn, khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý. Phương Minh Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ở kiếp trước hắn cũng nhớ mang máng về những bình phẩm của Hoàng Triêm, hình như có một đoạn như vậy.
Những chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn rồi, Hoàng Triêm đã nói đến nước ấy thì Phương Minh Viễn tất nhiên chỉ còn biết vâng lời thôi. Phương Minh Viễn kính cà phê xem như lễ ra mắt, gọi Hoàng Triêm là chú, Hoàng Triêm cũng gọi hắn là tiểu bằng hữu, coi như quan hệ của hai bên đã được định đoạt xong.
- Chúc mừng chú Triêm đã có thêm một người bạn vong niên!
Lâm Tử Tường và Thành Long đứng bên cạnh liên tục chúc mừng. Món quà gặp mặt lần nầy không kịp chuẩn bị, đành để lần sau bù lại vậy.
Sau một hồi nói chuyện chủ đề lại xoay sang bài hát “Nam nhi tự cường”. Lâm Tử Tường và Thành Long có ý muốn mua bản quyền của bài hát, một bài hát có tính tích cực lại hợp với chất giọng hai người như vậy thật sự không phải cầu mà có, một khi đã gặp được tất nhiên là không thể bỏ qua. Hoàng Triêm cũng có một chút khó nghĩ, ông ta nhất thời suy nghĩ chưa chu toàn, cuối cùng cả hai người lại cùng đến, ông ta lại không muốn khinh bên này trọng bên kia.
Phương Minh Viễn tự tin nói:
- Chuyện này dễ thôi. Anh Lâm giỏi về hát tiếng Quảng Đông chi bằng để anh ấy hát bản tiếng Quảng Đông, còn anh Long thì tiếng phổ thông không tồi vậy để anh ấy hát bản tiếng phổ thông. Mỗi người mỗi sở trường, thế không phải là tất cả mọi người đều vui sao? Còn về hát thì lâu này em chưa thấy anh Lâm Tử Tường có hoạt động gì nhiều, hay kéo thêm cả anh Thành Long hai người hát song ca, như thế chẳng phải là được rồi sao?
Hắn tin rằng cách giả quyết này hai người đều có thể chấp nhận được, dù sao thì kiếp trước hắn cũng chưa bao giờ nghe Lâm Tử Tường hát bản tiếng phổ thông, còn Trình Long thì thỉnh thoảng cũng hát bản tiếng Quan Thoại. Hai người bọn họ sau một hồi cân nhắc cũng đều nhận lời. Còn cề quyền chuyển nhượng và thủ tục tất nhiên sẽ do mấy người trợ lý giải quyết.
Vu Thu Hạ tỏ ra rất khâm phục sự may mắn của Phương Minh Viễn. Không ngờ bài hát này lại được ba “ông lớn” của làng giải trí Hồng Kông thích thú đến vậy. Hoàng Triêm thì không cần nói rồi, Trình Long cũng là nhân vật có tiếng trong giới điện ảnh Hồng Kông, nhân duyên vô cùng tốt, đi đến đâu cũng được gọi là anh cả; còn Lâm Tử Tường tuy trong giới ca hát địa vị không bằng Hoàng Triêm nhưng cũng là một trong những ca sĩ chủ chốt, fan hâm mộ nhiều vô kể. Phương Minh Viễn chỉ mới đến Hồng Kông có một ngày mà đã kết thân được với bọn họ sâu sắc đến vậy, thật là hiếm thấy. Nếu sau này hắn có ý muốn tiến vào thị trường giải trí Hồng Kông, không cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Quách chỉ dựa vào ba người ấy thôi cũng giúp hắn có chỗ đứng vững chắc rồi.
Nhưng Vu Thu Hạ nghĩ lại lại không nén nổi buồn cười, với tài năng thiên bẩm của Phương Minh Viễn cũng chẳng cần đến sự giúp đỡ của ba người bọn họ, tài năng của hắn có được bộc lộ hay không chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thế là mọi người đều vui vẻ ra về, Trình Long còn mời Phương Minh Viễn nếu có thời gian thì đến phim trường chơi xem anh ta đóng phim.
- Có một số người từ khi mới sinh ra thì đã có vận số tốt mà người khác khó có thể sánh được!
Quách Đông Thành sau khi nghe con dâu kể lại sự việc thì trầm ngâm một lúc lâu sau mới cất tiếng nói.
Còn Quách Thiên Vũ thì giờ đã kinh ngạc không nói nên lời.
Quách Đông Thành day nhẹ hai hàng lông mày, nhẹ nhàng nói:
- Hắn nói với con là muốn đóng cổ phần vào tập đoàn vận tải Quách thị thật sao?
Ông Quách có vẻ chú ý đến cách nhìn nhận về tương lai của Phương Minh Viễn hơn là việc hắn được Hoàng Triêm yêu thích.
- Dạ, cậu ấy nói nếu như con không tin lời tiên đoán của cậu ấy và cha không phản đối thì cậu ấy hy vọng có thể đóng cổ phần vào tập đoàn nhà mình, đây xem như là chứng minh cho sự lạc quan vào tương lai của tập đoàn vận tải Quách thị.
Vu Thu Hạ dùng lời lẽ hết sức nhẹ nhàng nói. Tập đoàn vận tải Quách thị là hòn ngọc quý của Quách Đông Thành, hiện tại nắm giữ Quách thị ngoài cha con nhà họ Quách thì chỉ có mấy người cùng ông Quách sáng lập nên tập đoàn, cùng trải qua bao nhiêu sóng gió và một số gia đình giàu có ở Hồng Kông nắm giữ cổ phần lẫn nhau. Tài sản của Phương Minh Viễn đối với họ chỉ như là hạt cát không đáng nhắc tới. Nhưng cô ta không hiểu vì sao Phương Minh Viễn lại tự tin như vậy.
- Ha ha ha
Quách Đông Thành đột nhiên cười phá lên, Vu Thu Hạ và Quách Thiên Vũ nhìn ông ta một cách khó hiểu.
- Thôi được, sau này con có thể nói với cậu ta, cha đồng ý! Trong vòng mười năm cha đồng ý để lại cho cậu ta 5% cổ phần, bảo cậu ta cứ đến đóng góp!
Vào lúc này Quách Đông Thành đột nhiên cảm thấy bất kể dù là tinh thần hay gì đi nữa đều cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, những bất an về tương lai của tập đoàn vận tải Quách thị tích tụ trong mấy năm nay đã tan biến hết như bọt biển.
Vu Thu Hạ thất thanh kêu lên:
- Chú Triêm, vì sao vậy?
Cô không hiểu, chuyện này đã bàn xong rồi, vì sao Hoàng Triêm lại còn thay dổi ý định.
- Không nhận!
Hoàng Triêm nói chắc nịch. Phương Minh viễn lúc này cũng trầm xuống, lẽ nào vì chuyện cùng để tên lên bài hát mà đã chọc giận ông già này?
Không đến mức ấy chứ, Hoàng Triêm trong truyền thuyết không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy!
Lâm Tử Tường và Thành Long đều không hiểu gì, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vu Thu Hạ, rồi nhìn sang vẻ mặt phụng phịu của Hoàng Triêm và vẻ trầm ngâm của Phương Minh Viễn, nhất thời không biết nói gì. Cái này gọi là thần tiên đánh nhau người phàm lảng tránh, hai người theo bên nào cũng không thích hợp.
- Chú Triêm, chú không chấp nhận cũng phải cho bọn cháu một lý do chứ ạ?
Vu Thu Hạ đau đầu nói, ông già này thật là, đùa kiểu gì thế không biết!
Hoàng Triêm đưa cho Tình Nhi một ly sữa chua, vừa đút cho cô bé ăn vừa nói:
- Còn nhận học trò danh dự làm gì nữa, trình độ của cậu ấy đâu có kém hơn chú, còn phải cần chú dạy sao? Nhận vào để thiên hạ cười chú sao? Cổ nhân chẳng phải có câu núi cao còn có núi cao hơn đó sao, giang hồ rộng lớn nơi đâu cũng có ngọa hổ tàng long. Hoàng Triêm chú chẳng qua là nhờ có chút may mắn có được chút hư danh ở đất Hồng Kông này, thật sự không dám tự cao tự đại, lại càng không dám cậy già lên mặt.
- Người ta cho rằng chú lớn tuổi mới nể mặt gọi một tiếng chú Triêm, chú lại có thể mặt dày đến nỗi đi nhận lấy sao.
- Chú Triêm, chú nói thế oan cho cháu quá!
Phương Minh viễn đau khổ cười nói. Biết vậy đã không lấy bài “Nam nhi tự cường” này ra rồi.
Hoàng Triêm nhìn Phương Minh Viễn hồi lâu rồi thở dài nói:
- Thật là đáng tiếc, tiếc là cháu không ở đây, nếu không với tài năng của cháu ngày sau chắc chắn sẽ vượt xa chú. Chú tuy không thể nhận cháu làm học trò, càng không nói gì đến học trò danh dự, nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn vong niên. Cháu gọi chú một tiếng là chú Triêm, còn chú gọi cháu là tiểu bằng hữu, chỉ cần có tâm là được, cần gì phải chú ý đến chút hư danh xưng hô đó. Chẳng nhẽ cháu gọi chú một tiếng là thầy thì chú sẽ thích cháu hơn bây giờ sao? Cháu có biết trong tác phẩm “Anh hùng xạ điêu” chú thích nhất là ai không?
Phương Minh Viễn chần chừ một lúc rồi nói:
- Quách Tĩnh?
Hoàng Triêm mở to mắt nhìn hắn đầy vẻ kiêu ngạo:
- Vì nước vì dân, trọng lời hứa, quân tử hảo hán từ cổ tới kim thì cũng được đến như thế là cùng. Nhưng đó không phải là người chú thích nhất, cho cháu thêm một cơ hội nữa.
Phương Minh Viễn nghĩ ngợi một lúc, nói một cách không chắc chắn:
- Đông Tà Hoàng Dược Sư?
Hoàng Triêm vỗ tay cười lớn, khuôn mặt lộ ra vẻ đắc ý. Phương Minh Viễn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ở kiếp trước hắn cũng nhớ mang máng về những bình phẩm của Hoàng Triêm, hình như có một đoạn như vậy.
Những chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn rồi, Hoàng Triêm đã nói đến nước ấy thì Phương Minh Viễn tất nhiên chỉ còn biết vâng lời thôi. Phương Minh Viễn kính cà phê xem như lễ ra mắt, gọi Hoàng Triêm là chú, Hoàng Triêm cũng gọi hắn là tiểu bằng hữu, coi như quan hệ của hai bên đã được định đoạt xong.
- Chúc mừng chú Triêm đã có thêm một người bạn vong niên!
Lâm Tử Tường và Thành Long đứng bên cạnh liên tục chúc mừng. Món quà gặp mặt lần nầy không kịp chuẩn bị, đành để lần sau bù lại vậy.
Sau một hồi nói chuyện chủ đề lại xoay sang bài hát “Nam nhi tự cường”. Lâm Tử Tường và Thành Long có ý muốn mua bản quyền của bài hát, một bài hát có tính tích cực lại hợp với chất giọng hai người như vậy thật sự không phải cầu mà có, một khi đã gặp được tất nhiên là không thể bỏ qua. Hoàng Triêm cũng có một chút khó nghĩ, ông ta nhất thời suy nghĩ chưa chu toàn, cuối cùng cả hai người lại cùng đến, ông ta lại không muốn khinh bên này trọng bên kia.
Phương Minh Viễn tự tin nói:
- Chuyện này dễ thôi. Anh Lâm giỏi về hát tiếng Quảng Đông chi bằng để anh ấy hát bản tiếng Quảng Đông, còn anh Long thì tiếng phổ thông không tồi vậy để anh ấy hát bản tiếng phổ thông. Mỗi người mỗi sở trường, thế không phải là tất cả mọi người đều vui sao? Còn về hát thì lâu này em chưa thấy anh Lâm Tử Tường có hoạt động gì nhiều, hay kéo thêm cả anh Thành Long hai người hát song ca, như thế chẳng phải là được rồi sao?
Hắn tin rằng cách giả quyết này hai người đều có thể chấp nhận được, dù sao thì kiếp trước hắn cũng chưa bao giờ nghe Lâm Tử Tường hát bản tiếng phổ thông, còn Trình Long thì thỉnh thoảng cũng hát bản tiếng Quan Thoại. Hai người bọn họ sau một hồi cân nhắc cũng đều nhận lời. Còn cề quyền chuyển nhượng và thủ tục tất nhiên sẽ do mấy người trợ lý giải quyết.
Vu Thu Hạ tỏ ra rất khâm phục sự may mắn của Phương Minh Viễn. Không ngờ bài hát này lại được ba “ông lớn” của làng giải trí Hồng Kông thích thú đến vậy. Hoàng Triêm thì không cần nói rồi, Trình Long cũng là nhân vật có tiếng trong giới điện ảnh Hồng Kông, nhân duyên vô cùng tốt, đi đến đâu cũng được gọi là anh cả; còn Lâm Tử Tường tuy trong giới ca hát địa vị không bằng Hoàng Triêm nhưng cũng là một trong những ca sĩ chủ chốt, fan hâm mộ nhiều vô kể. Phương Minh Viễn chỉ mới đến Hồng Kông có một ngày mà đã kết thân được với bọn họ sâu sắc đến vậy, thật là hiếm thấy. Nếu sau này hắn có ý muốn tiến vào thị trường giải trí Hồng Kông, không cần đến sự giúp đỡ của nhà họ Quách chỉ dựa vào ba người ấy thôi cũng giúp hắn có chỗ đứng vững chắc rồi.
Nhưng Vu Thu Hạ nghĩ lại lại không nén nổi buồn cười, với tài năng thiên bẩm của Phương Minh Viễn cũng chẳng cần đến sự giúp đỡ của ba người bọn họ, tài năng của hắn có được bộc lộ hay không chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thế là mọi người đều vui vẻ ra về, Trình Long còn mời Phương Minh Viễn nếu có thời gian thì đến phim trường chơi xem anh ta đóng phim.
- Có một số người từ khi mới sinh ra thì đã có vận số tốt mà người khác khó có thể sánh được!
Quách Đông Thành sau khi nghe con dâu kể lại sự việc thì trầm ngâm một lúc lâu sau mới cất tiếng nói.
Còn Quách Thiên Vũ thì giờ đã kinh ngạc không nói nên lời.
Quách Đông Thành day nhẹ hai hàng lông mày, nhẹ nhàng nói:
- Hắn nói với con là muốn đóng cổ phần vào tập đoàn vận tải Quách thị thật sao?
Ông Quách có vẻ chú ý đến cách nhìn nhận về tương lai của Phương Minh Viễn hơn là việc hắn được Hoàng Triêm yêu thích.
- Dạ, cậu ấy nói nếu như con không tin lời tiên đoán của cậu ấy và cha không phản đối thì cậu ấy hy vọng có thể đóng cổ phần vào tập đoàn nhà mình, đây xem như là chứng minh cho sự lạc quan vào tương lai của tập đoàn vận tải Quách thị.
Vu Thu Hạ dùng lời lẽ hết sức nhẹ nhàng nói. Tập đoàn vận tải Quách thị là hòn ngọc quý của Quách Đông Thành, hiện tại nắm giữ Quách thị ngoài cha con nhà họ Quách thì chỉ có mấy người cùng ông Quách sáng lập nên tập đoàn, cùng trải qua bao nhiêu sóng gió và một số gia đình giàu có ở Hồng Kông nắm giữ cổ phần lẫn nhau. Tài sản của Phương Minh Viễn đối với họ chỉ như là hạt cát không đáng nhắc tới. Nhưng cô ta không hiểu vì sao Phương Minh Viễn lại tự tin như vậy.
- Ha ha ha
Quách Đông Thành đột nhiên cười phá lên, Vu Thu Hạ và Quách Thiên Vũ nhìn ông ta một cách khó hiểu.
- Thôi được, sau này con có thể nói với cậu ta, cha đồng ý! Trong vòng mười năm cha đồng ý để lại cho cậu ta 5% cổ phần, bảo cậu ta cứ đến đóng góp!
Vào lúc này Quách Đông Thành đột nhiên cảm thấy bất kể dù là tinh thần hay gì đi nữa đều cảm thấy rất nhẹ nhàng thoải mái, những bất an về tương lai của tập đoàn vận tải Quách thị tích tụ trong mấy năm nay đã tan biến hết như bọt biển.
/1605
|