Những ngày tiếp theo ở Hồng Kông Phương Minh Viễn cảm thấy rất vui vẻ. Mỗi ngày Vu Thu Hạ đều dắt theo Tình Nhi cùng Phương Minh Viễn đến rất nhiều địa điểm để thưởng thức hết vẻ đẹp của “hòn ngọc phương nam” này. Khi thảnh thơi thì uống trà với Quách Đông Thành hoặc tìm Hoàng Triêm chuyện trò, hết sức nhàn nhã tự tại, chỉ có khi đêm về hắn lại viết điên cuồng cho mãi đến nửa đêm.
Còn Phương Bân thì chạy ngược xuôi khắp các cửa hàng lớn ở Hồng Kông để học hỏi cách kinh doanh buôn bán. Vì có sự tháp tùng của Tôn Chiếu Luân và thể diện của nhà họ Quách, họ Vu nên hầu hết các cửa hàng lớn đều rất nể mặt anh ta. Qua mấy ngày học hỏi, Phương Bân đã thu được không ít. Trong thời gian này do có Vu Thu Hạ tác động mà cửa hàng của nhà họ Vu còn đồng ý tiếp nhận ba mươi nhân viên của siêu thị Carrefour đến bồi dưỡng nửa năm, những người này đều là lực lượng chính khi sau này Carrefour mở rộng thêm.
Phương Bân cảm thấy lần đến Hồng Kông này quả thực là được mở rộng tầm mắt. Một người sinh ra ở thị trấn Hải Trang như anh ta, mấy năm trước đây cho rằng nơi phồn hoa nhất cùng lắm chỉ là huyện Bình xuyên thôi, nhưng sau này đã vượt qua cả Phụng Nguyên đến Bắc Kinh. So với những người cùng lứa tuổi ở Hoa Hạ, anh ta cũng được xem là đi nhiều biết nhiều, thế nhưng lần này Hồng Kông đã làm anh ta sốc thật sự. Tất cả mọi thứ ở đây đều làm người ta ngạc nhiên, thật phồn hoa náo nhiệt. Anh ta chưa bao giờ nghĩ, ở Hong Kong, một mảnh đất bé tí tẹo lại không nằm ở trung tâm mà bằng tổng sản lượng của Bình Xuyên cả mấy năm, sự chênh lệch quá lớn này nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì khó mà tin được.
Tất nhiên thứ làm anh ta chấn động mạnh nhất chính là khu biệt thự cao cấp của nhà họ Quách, bên ngoài là cảnh đẹp, bên trong là nội thất tiện nghi, tất cả mọi thứ ở đây đều làm người ta cảm thấy như lạc vào giấc mộng huyền ảo. Nếu không phải anh ta còn có một chút ý thức rằng anh ta đại diện ho nhà họ Phương gia ở nhà họ Quách và cũng có vài năm lăn lội ngoài xã hội thì e rằng thất lễ là điều khó tranh khỏi.
Sau này có sự dẫn dắt của Tôn Chiếu Luân, tham quan vài cửa hàng lớn của Hồng Kông, anh ta càng ý thức được sự khác biệt rất lớn giữa hai thị trường nội địa và Hồng Kông. Phương Bân giờ giống như một khối bọt biển điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng xung quanh. Sự cần cù thật thà và ham học hỏi của anh ta thậm chí còn làm cho cả Tôn Chiếu Luân cũng rất cảm động, suốt mấy ngày liền dành hết thời gian cho Phương Bân, tỉ mỉ và nhẫn nại giải đáp hết tất cả những thắc mắc trong lòng anh ta.
Khi Phương Minh Viễn ở Hồng Kông đến ngày thứ tư thì Miyamoto từ Nhật Bản sang, là người đầu tiên của công ty Enics tiếp xúc với Phương Minh Viễn, theo đà tiêu thụ những tác phẩm của Phương Minh Viễn ở Nhật tăng lên, ông ta bây giờ đã được thăng chức lên phó tổng biên tập của tạp chí. Dù vậy khi biết được Phương Minh Viễn đang ở khu biệt thự cao cấp của Quách Đông Thành, chủ tịch tập đoàn vận tải Quách Thị ở vịnh Tiên Thủy thì ông ta vẫn có chút hụt hẫng.
Lúc ông ta bước vào phòng khách, vẫn bị kích động như lúc đi trên con đường dẫn vào khu nhà. Sau một lúc lâu, ông ta mới có thể bình tâm trở lại.
- Cậu Phương, lần này tôi đến đây là để đưa cậu xem quyển mẫu của tác phẩm Thợ săn, nếu như cậu không có ý kiến gì vậy thì từ tháng ba trở đi Thợ săn sẽ chính thức được phát hành.
Miyamoto lôi từ trong túi ra một quyển tạp chí đưa cho Phương Minh Viễn.
Do thành tích chói lọi mà U du bạch thư đạt được ở thị trường truyện tranh Nhật Bản mà tất cả các nhân viên trong Thiếu niên nguyệt san từ trên xuống dưới đều xem Phương Minh Viễn như là con át chủ bài, tất cả những đãi ngộ hắn nhận được đều là những đãi ngộ cao nhất dành cho một tác giả. Tất nhiên những chuyện này cũng không phải là không hoàn toàn có liên quan với việc Phương Minh Viễn là cổ đông của tạp chí, vì vậy chính việc Thợ săn chuẩn bị đưa ra thị trường mới có chuyến đi này của Miyamoto.
Hiện giờ Miyamoto đã thật sự phục sát đất tốc độ sáng tạo của Phương Minh Viễn. Ở Nhật, những loại truyện tranh dài kỳ thế này trong tất cả những trường hợp tạp chí gặp thường là tác giả khó mà giao hàng đúng thời gian được, hầu hết đều giao muộn thậm chí có người còn mãi đến lúc tạp chí gần xuất bản số tiếp theo mới nộp bản thảo. Cuốn U du bạch thư của Phương Minh Viễn hiện giờ đã nộp quá hai kỳ rồi, lượng xuất bản mới chỉ hơn một nửa, nhưng cũng đã làm cho giới mê truyện tranh nghiện kinh khủng rồi. Cần phải biết rằng, tại Nhật, một bộ truyện tranh dài kỳ kéo dài từ ba đến năm năm là chuyện rất bình thường, nhưng mỗi kỳ U du bạch thư lại có số lượng nội dung lớn gấp đôi so với khối lượng nội dung của các tác giả khác, một sự khác biệt lớn như vậy dân mê truyện tranh sao không ngiện cho được?
Mà đến bây giờ số bản thảo Thợ săn Phương Minh Viễn giao cho tạp chí cũng đã bằng bốn tháng xuất bản của U du bạch thư rồi, hiệu suất công việc cao như vậy khiến Miyamoto không còn gì phải phàn nàn về Phương Minh Viễn nữa.
Phương Minh Viễn xem qua lại một lần nữa, tranh vẽ rất đẹp, chất lượng in cũng rất tốt, hắn tỏ vẻ hài lòng gật gật đầu gấp quyển tạp chí lại. Hắn tiện tay rút ra từ ngăn kéo một quyển vở đưa cho Miyamoto.
- Resident Evil?
Miyamoto nhìn tập vở trong tay lẩm bẩm đọc.
Ở kiếp trước nói đến trò chơi kinh dị thì Resident Evil luôn là đối tượng đề cập đầu tiên của hầu hết các nhà sản xuất trò chơi. Đây là bộ trò chơi ra đời vào khoảng cuối thập kỷ chín mươi, có thể nói đó là một trong những bộ trò chơi thành công nhất của Nhật Bản. Cái “vòi dài” của nó còn kéo sang cả phim hoạt hình, điện ảnh và truyện tranh, thu về cho các công ty Nhật cả trăm tỷ yên và ảnh hưởng của nó có thể nói là khắp thế giới.
Vì vậy khi Phương Minh Viễn quyết định tiếp tục con đường kiếm tiền này của mình thì Resident Evil bỗng nhiên lóe sáng trong đầu hắn. Ở cả Mỹ và Nhật tuy số lượng trò chơi và phim kinh dị đều bị hạn chế nhưng fan của nó thì nhiều vô số kể, đây là thị trường mang lại cả chục tỷ đô la mỗi năm, điều này làm người ta không thể bỏ qua. Phương Minh Viễn còn nhớ ở kiếp trước chỉ có ba tập phim Resident Evil thôi nhưng số lượng vé bán trên toàn thế giới đã lên mức bốn trăm triệu đô la Mỹ, mà chi phí chỉ vào khoảng hơn một trăm triệu đô. Nếu tính cả thu nhập từ truyền hình, bán đĩa thì thu nhập còn cao hơn gấp năm sáu lần, có thể nói đây đúng là một cỗ máy kiếm tiền thật sự.
Đối với một kẻ khát tiền như Phương Minh Viễn mà nói thì một mỏ vàng như vậy làm sao có thể bỏ qua được. Nhưng hắn cũng hiểu đối với loại trò chơi Resident Evil thịnh hành ở những năm chín mươi này thì trình độ máy tính hiện giờ rất khó đáp ứng được. Nhưng công việc chuẩn bị bắt đầu từ bây giờ để có thể tranh thủ đoạt được công ty sau này.
- Chú Miyamoto, đây là một bộ trò chơi kinh dị, có thể với kỹ thuật máy móc hiện giờ còn chưa thể sáng tạo nó được một cách hoàn hảo, nhưng cháu hy vọng toàn bộ nhân viên trong công ty bắt đầu từ bây giờ sẽ tập trung làm tốt công tác chuẩn bị cho nó, đợi đến lúc máy móc được nâng cao chúng ta sẽ lập tức tiến hành sản xuất. Cháu hy vọng thành phẩm cuối cùng sẽ có hình ảnh sống động, độ phân giải cao, động tác nhân vật linh hoạt, tình tiết câu chuyện phải làm cảm động lòng người, nó phải được gọi là một bộ trò chơi kinh điển!
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói tiếp:
- Còn về yêu cầu cụ thể, cháu đã viết rất chi tiết trong tập bản thảo rồi.
Miyamoto xem qua một lượt, Phương Minh Viễn bây giờ đã viết rất tỉ mỉ, lại còn cả hình vẽ trông rất sống động y như thật, Miyamoto xem xong mà dựng cả tóc gáy.
Miyamoto không hề thích thể loại kinh dị một chút nào, nhưng điều đó cũng không hề làm ông ta có cái nhìn phiến diện về giá trị của tác phẩm này, cho nên ông ta cẩn thận mang nó cất đi.
Miyamoto vài lần định nói điều gì đó rồi lại thôi, cuối cùng khi bị Phương Minh Viễn tra hỏi ông ta mới nói:
- Cậu Phương, thật ra lần này tôi đến đây là còn vì một chuyện khác nữa. Vì danh tiếng của cậu ở Nhật ngày một cao nên tài sản của cậu cũng ngày càng nhiều, mà nhờ được hưởng phúc của cậu Phương nên tôi đã được đề bạt lên làm phó tổng biên tập, vì vậy việc giúp cậu những công việc ở Nhật bây giờ có chút khó khăn. Hay là cậu Phương suy nghĩ một chút việc tìm một người thay mặt cậu giải quyết những chuyện ở tạp chí và những công việc liên quan?
Còn Phương Bân thì chạy ngược xuôi khắp các cửa hàng lớn ở Hồng Kông để học hỏi cách kinh doanh buôn bán. Vì có sự tháp tùng của Tôn Chiếu Luân và thể diện của nhà họ Quách, họ Vu nên hầu hết các cửa hàng lớn đều rất nể mặt anh ta. Qua mấy ngày học hỏi, Phương Bân đã thu được không ít. Trong thời gian này do có Vu Thu Hạ tác động mà cửa hàng của nhà họ Vu còn đồng ý tiếp nhận ba mươi nhân viên của siêu thị Carrefour đến bồi dưỡng nửa năm, những người này đều là lực lượng chính khi sau này Carrefour mở rộng thêm.
Phương Bân cảm thấy lần đến Hồng Kông này quả thực là được mở rộng tầm mắt. Một người sinh ra ở thị trấn Hải Trang như anh ta, mấy năm trước đây cho rằng nơi phồn hoa nhất cùng lắm chỉ là huyện Bình xuyên thôi, nhưng sau này đã vượt qua cả Phụng Nguyên đến Bắc Kinh. So với những người cùng lứa tuổi ở Hoa Hạ, anh ta cũng được xem là đi nhiều biết nhiều, thế nhưng lần này Hồng Kông đã làm anh ta sốc thật sự. Tất cả mọi thứ ở đây đều làm người ta ngạc nhiên, thật phồn hoa náo nhiệt. Anh ta chưa bao giờ nghĩ, ở Hong Kong, một mảnh đất bé tí tẹo lại không nằm ở trung tâm mà bằng tổng sản lượng của Bình Xuyên cả mấy năm, sự chênh lệch quá lớn này nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì khó mà tin được.
Tất nhiên thứ làm anh ta chấn động mạnh nhất chính là khu biệt thự cao cấp của nhà họ Quách, bên ngoài là cảnh đẹp, bên trong là nội thất tiện nghi, tất cả mọi thứ ở đây đều làm người ta cảm thấy như lạc vào giấc mộng huyền ảo. Nếu không phải anh ta còn có một chút ý thức rằng anh ta đại diện ho nhà họ Phương gia ở nhà họ Quách và cũng có vài năm lăn lội ngoài xã hội thì e rằng thất lễ là điều khó tranh khỏi.
Sau này có sự dẫn dắt của Tôn Chiếu Luân, tham quan vài cửa hàng lớn của Hồng Kông, anh ta càng ý thức được sự khác biệt rất lớn giữa hai thị trường nội địa và Hồng Kông. Phương Bân giờ giống như một khối bọt biển điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng xung quanh. Sự cần cù thật thà và ham học hỏi của anh ta thậm chí còn làm cho cả Tôn Chiếu Luân cũng rất cảm động, suốt mấy ngày liền dành hết thời gian cho Phương Bân, tỉ mỉ và nhẫn nại giải đáp hết tất cả những thắc mắc trong lòng anh ta.
Khi Phương Minh Viễn ở Hồng Kông đến ngày thứ tư thì Miyamoto từ Nhật Bản sang, là người đầu tiên của công ty Enics tiếp xúc với Phương Minh Viễn, theo đà tiêu thụ những tác phẩm của Phương Minh Viễn ở Nhật tăng lên, ông ta bây giờ đã được thăng chức lên phó tổng biên tập của tạp chí. Dù vậy khi biết được Phương Minh Viễn đang ở khu biệt thự cao cấp của Quách Đông Thành, chủ tịch tập đoàn vận tải Quách Thị ở vịnh Tiên Thủy thì ông ta vẫn có chút hụt hẫng.
Lúc ông ta bước vào phòng khách, vẫn bị kích động như lúc đi trên con đường dẫn vào khu nhà. Sau một lúc lâu, ông ta mới có thể bình tâm trở lại.
- Cậu Phương, lần này tôi đến đây là để đưa cậu xem quyển mẫu của tác phẩm Thợ săn, nếu như cậu không có ý kiến gì vậy thì từ tháng ba trở đi Thợ săn sẽ chính thức được phát hành.
Miyamoto lôi từ trong túi ra một quyển tạp chí đưa cho Phương Minh Viễn.
Do thành tích chói lọi mà U du bạch thư đạt được ở thị trường truyện tranh Nhật Bản mà tất cả các nhân viên trong Thiếu niên nguyệt san từ trên xuống dưới đều xem Phương Minh Viễn như là con át chủ bài, tất cả những đãi ngộ hắn nhận được đều là những đãi ngộ cao nhất dành cho một tác giả. Tất nhiên những chuyện này cũng không phải là không hoàn toàn có liên quan với việc Phương Minh Viễn là cổ đông của tạp chí, vì vậy chính việc Thợ săn chuẩn bị đưa ra thị trường mới có chuyến đi này của Miyamoto.
Hiện giờ Miyamoto đã thật sự phục sát đất tốc độ sáng tạo của Phương Minh Viễn. Ở Nhật, những loại truyện tranh dài kỳ thế này trong tất cả những trường hợp tạp chí gặp thường là tác giả khó mà giao hàng đúng thời gian được, hầu hết đều giao muộn thậm chí có người còn mãi đến lúc tạp chí gần xuất bản số tiếp theo mới nộp bản thảo. Cuốn U du bạch thư của Phương Minh Viễn hiện giờ đã nộp quá hai kỳ rồi, lượng xuất bản mới chỉ hơn một nửa, nhưng cũng đã làm cho giới mê truyện tranh nghiện kinh khủng rồi. Cần phải biết rằng, tại Nhật, một bộ truyện tranh dài kỳ kéo dài từ ba đến năm năm là chuyện rất bình thường, nhưng mỗi kỳ U du bạch thư lại có số lượng nội dung lớn gấp đôi so với khối lượng nội dung của các tác giả khác, một sự khác biệt lớn như vậy dân mê truyện tranh sao không ngiện cho được?
Mà đến bây giờ số bản thảo Thợ săn Phương Minh Viễn giao cho tạp chí cũng đã bằng bốn tháng xuất bản của U du bạch thư rồi, hiệu suất công việc cao như vậy khiến Miyamoto không còn gì phải phàn nàn về Phương Minh Viễn nữa.
Phương Minh Viễn xem qua lại một lần nữa, tranh vẽ rất đẹp, chất lượng in cũng rất tốt, hắn tỏ vẻ hài lòng gật gật đầu gấp quyển tạp chí lại. Hắn tiện tay rút ra từ ngăn kéo một quyển vở đưa cho Miyamoto.
- Resident Evil?
Miyamoto nhìn tập vở trong tay lẩm bẩm đọc.
Ở kiếp trước nói đến trò chơi kinh dị thì Resident Evil luôn là đối tượng đề cập đầu tiên của hầu hết các nhà sản xuất trò chơi. Đây là bộ trò chơi ra đời vào khoảng cuối thập kỷ chín mươi, có thể nói đó là một trong những bộ trò chơi thành công nhất của Nhật Bản. Cái “vòi dài” của nó còn kéo sang cả phim hoạt hình, điện ảnh và truyện tranh, thu về cho các công ty Nhật cả trăm tỷ yên và ảnh hưởng của nó có thể nói là khắp thế giới.
Vì vậy khi Phương Minh Viễn quyết định tiếp tục con đường kiếm tiền này của mình thì Resident Evil bỗng nhiên lóe sáng trong đầu hắn. Ở cả Mỹ và Nhật tuy số lượng trò chơi và phim kinh dị đều bị hạn chế nhưng fan của nó thì nhiều vô số kể, đây là thị trường mang lại cả chục tỷ đô la mỗi năm, điều này làm người ta không thể bỏ qua. Phương Minh Viễn còn nhớ ở kiếp trước chỉ có ba tập phim Resident Evil thôi nhưng số lượng vé bán trên toàn thế giới đã lên mức bốn trăm triệu đô la Mỹ, mà chi phí chỉ vào khoảng hơn một trăm triệu đô. Nếu tính cả thu nhập từ truyền hình, bán đĩa thì thu nhập còn cao hơn gấp năm sáu lần, có thể nói đây đúng là một cỗ máy kiếm tiền thật sự.
Đối với một kẻ khát tiền như Phương Minh Viễn mà nói thì một mỏ vàng như vậy làm sao có thể bỏ qua được. Nhưng hắn cũng hiểu đối với loại trò chơi Resident Evil thịnh hành ở những năm chín mươi này thì trình độ máy tính hiện giờ rất khó đáp ứng được. Nhưng công việc chuẩn bị bắt đầu từ bây giờ để có thể tranh thủ đoạt được công ty sau này.
- Chú Miyamoto, đây là một bộ trò chơi kinh dị, có thể với kỹ thuật máy móc hiện giờ còn chưa thể sáng tạo nó được một cách hoàn hảo, nhưng cháu hy vọng toàn bộ nhân viên trong công ty bắt đầu từ bây giờ sẽ tập trung làm tốt công tác chuẩn bị cho nó, đợi đến lúc máy móc được nâng cao chúng ta sẽ lập tức tiến hành sản xuất. Cháu hy vọng thành phẩm cuối cùng sẽ có hình ảnh sống động, độ phân giải cao, động tác nhân vật linh hoạt, tình tiết câu chuyện phải làm cảm động lòng người, nó phải được gọi là một bộ trò chơi kinh điển!
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói tiếp:
- Còn về yêu cầu cụ thể, cháu đã viết rất chi tiết trong tập bản thảo rồi.
Miyamoto xem qua một lượt, Phương Minh Viễn bây giờ đã viết rất tỉ mỉ, lại còn cả hình vẽ trông rất sống động y như thật, Miyamoto xem xong mà dựng cả tóc gáy.
Miyamoto không hề thích thể loại kinh dị một chút nào, nhưng điều đó cũng không hề làm ông ta có cái nhìn phiến diện về giá trị của tác phẩm này, cho nên ông ta cẩn thận mang nó cất đi.
Miyamoto vài lần định nói điều gì đó rồi lại thôi, cuối cùng khi bị Phương Minh Viễn tra hỏi ông ta mới nói:
- Cậu Phương, thật ra lần này tôi đến đây là còn vì một chuyện khác nữa. Vì danh tiếng của cậu ở Nhật ngày một cao nên tài sản của cậu cũng ngày càng nhiều, mà nhờ được hưởng phúc của cậu Phương nên tôi đã được đề bạt lên làm phó tổng biên tập, vì vậy việc giúp cậu những công việc ở Nhật bây giờ có chút khó khăn. Hay là cậu Phương suy nghĩ một chút việc tìm một người thay mặt cậu giải quyết những chuyện ở tạp chí và những công việc liên quan?
/1605
|