Huyện Xích ở Hà Bắc, phía tây bắc thủ đô, cách thủ đô theo đường chim bay khoảng gần hai trăm km, nơi đây cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu, “sưởi ấm không cần than, hóng mát không cần quạt”. Bốn phía huyện toàn là núi xanh, cây cao bóng mát, nước suối uốn quanh, chùa chiền mờ mờ ảo ảo. Trong “Thủy Kinh Chú” của Để Đạo Nguyên đời Bắc Ngụy từng nói còn có “ Phía Bắc Ngư Dương có suối nước nóng”, cho thấy nơi đây được ghi chép đã lâu trong lịch sử. Trong huyện có bia khắc, nhiều đền thờ và các di tích khác, trong lịch sử hoàng đế Khanh Hi đã từng theo bà nội Hiếu Trang Văn hoàng hậu dừng chân tắm rửa hơn năm mươi ngày ở trong này. Có thể nói nơi đây cảnh vật tuyệt đẹp.
Khi kinh tế phát triển, hiện giờ thành Xích thông với thủ đô bằng đường quốc lộ, trên đường có nhiều cửa hàng, quán ăn phục vụ lái xe vận chuyển đường dài dùng cơm và nghỉ ngơi. Mặc dù điều kiện sơ sài nhưng khách bên ngoài đến có cơm nóng ăn, có chăn ấm áp ngủ.
Tết âm lịch năm chín mươi đi qua không lâu, huyện Xích liền đón một đợt bão bụi cát. Hôm nay vừa mới sáng sớm đã mù mịt, đến giữa trưa trời bắt đầu hửng vàng, sức gió lớn dần, tới buổi chiều trong gió đã đầy đất và bụi cát, những chiếc xe, những công trình xây dựng đã bị bao phủ bởi lớp bụi cát bên ngoài.
Cách thị trấn thành Xích khoảng không đến ba mươi dặm đường có hai tòa nhà ba tầng đứng sừng sững ở bên đường, phía trước có tấm biển đề rõ tiệm cơm ven đường kiêm nhà trọ.
Mới ba mươi tuổi đã bị cuộc sống gian khổ làm cho mặt đầy nếp nhăn, bà chủ xuất hiện sớm đứng ở cửa nhìn cát bụi đầy trời, thở ngắn thở dài. Giờ đã đến giờ cơm chiều rồi nhưng trong quán chỉ có vài bàn ít ỏi có người. Hôm nay việc kinh doanh gần như hoàn toàn ế ẩm. Ngay lúc định xoay người vào thì nhìn ra đường cái về hướng đi thủ đô xuất hiện một chiếc xe Jeep màu lục phủ đầy bụi đang tiến về phía này. Rất nhanh chiếc xe đã dừng trước bãi đất trống ngoài cửa. Từ trên xe có ba người bước xuống, đó là Phương Minh Viễn, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc.
Bà chủ thấy ba người vào quán, vội vàng trực tiếp tiếp đón, dẫn ba người đi vào bàn phòng trong. Vừa lau bàn vừa nói:
- Quán nhỏ này mang hương vị đất bắc, các vị muốn ăn món gì? Chúng tôi có các món ăn thôn quê như thỏ rừng hoang dã và gà rừng, quý khách có muốn tránh gió to ở đây không? Quý khách có muốn nghỉ ngơi tại đây không, quán chúng tôi có hạt kê vàng thượng hạng, đảm bảo sẽ làm vừa lòng quý khách.
Nghe nói ngày mai thời tiết sẽ tốt hơn! Hiện tại ngoài trời gió cát, ý không phải chắc mọi người còn không thấy thoải mái và vẫn cảm thấy không an toàn … Bà chủ nói nhỏ nói hai câu cuối cùng sát vào ba người.
- Hạt kê vàng?
Trần Trung ngạc nhiên nhìn thoáng qua bộ dạng thùy mị của bà chủ. Thật ra anh ta biết hạt kê vàng là hạt kê sau khi chế biến thành phẩm có màu vàng, bởi vậy gọi chung là hạt kê vàng. Ở Tần Tây thường lấy hạt kê vàng để chế biến thực phẩm, hương vị rất ngon. Chỉ có điều việc ở trọ và hạt kê vàng có gì liên quan đến nhau? Anh ta nhìn Vệ Hưng Quốc và Phương Minh Viễn, Vệ Hưng Quốc nhẹ nhàng lắc đầu, anh ta cũng không hiểu.
- Đúng vậy, quý khách không muốn hạt kê vàng mát lạnh sao? Loại hàng của chúng tôi ở đây là hàng tốt, giá cả phải chăng, hơn nữa cam đoan làm ngài yên tâm là không có người đến tra hỏi, quý khách có thể ngủ ngon.
Bà chủ nói với vẻ mặt chắc chắn cùng nụ cười quyến rũ.
- Không cần đâu, chúng tôi chưa có ý muốn có dừng chân hay không, trước tiên bà hãy đem đồ ăn đến đây đi.
Phương Minh Viễn nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Trung và Vệ Hưng Quốc cố nhịn cười nói.
Đợi đến khi bà chủ mang theo một chút thất vọng đi phục vụ, lúc này Phương Minh Viễn mới nói nhỏ
- Trong tiếng địa phương ở đây, hạt kê vàng chính là con gái! Chính là kê! Hạt kê vàng lạnh chính là vui đùa với các chị em!
Lúc này Trần Trung và Vệ Hưng Quốc mới bừng tỉnh ngộ, loạn cả nửa ngày người này chính là người dắt khách! Phương Minh Viễn nghe tiếng địa phương quen thuộc này không khỏi nghĩ tới kiếp trước. Ở kiếp trước mình cũng đã từng đến huyện Xích này, cũng cùng với Trần Trung và Vệ Hưng Quốc, cũng bị từ hạt kê vàng làm tâm trạng ngu ngơ, thiếu chút nữa đã bị bà chủ đó thuyết phục được. Sau đó mới được biết không ngờ ở đây hạt kê vàng là chỉ con gái. Chuyện cách bảy năm, “Quay trở lại thăm”, Phương Minh Viễn lại không tự chủ được lại nghĩ đến năm đó tất cả đều vui vẻ. Trần Trung và Vệ Hưng Quốc thấy mắt hắn sáng lên, biết hắn lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, cùng gật đầu ăn ý nhau không quấy rầy hắn.
Qua tết âm lịch, hắn liền trở về thủ đô mà không nói trước, và cũng không hiểu điều gì làm hắn dẫn hai người này đi tới thị trấn nhỏ này.
Trong một năm qua, sau khi họ Phương đã được họ Quách cho vay một khoản kếch xù là ba trăm triệu đô la Hồng Kông, ở Bình Xuyên, Duy Nam, Phụng Nguyên, Bình Thủy người ta bắt đầu giương mắt ngạc nhiên nhìn thấy chỉ trong một năm ngắn ngủi, Siêu thị Carrefour đã có mười hai chi nhánh trong tỉnh Tần Tây, quán ăn họ Phương lại mở tại các thành thị trong tỉnh Tần Tây, thu được lợi nhuận lớn làm người ta vui sướng mãi. Siêu thị bán đồ ăn vặt tại huyện Bình Xuyên cũng đã khai trương, sau nửa năm cũng đã thu hút các thương gia đến tỉnh Tần Tây này, giờ đây giai đoạn một của công trình các mặt tiền đã cho thuê toàn bộ còn giai đoạn hai đang được xây dựng khẩn trương, hàng năm lại đóng góp đủ vạn thu nhập từ thuế. Mà đó còn chưa tính các thương gia các nơi chi tiêu và thu nhập trong huyện Bình Xuyên.Theo công tác thông kê phòng Tài Chính huyện Bình Xuyên, thu nhập năm nay có thể đạt tới mức cân bằng thu chi, sang đầu năm sau thì có thể từng bước hoàn trả khoản nợ trên sổ sách trước kia, giờ Lý Đông Tinh sẽ không phải vì thu nhập tài chính huyện khó khăn mà buồn phiền nữa.
Mặc dù năm 89 trong nước phát sinh một chút rối loạn, ảnh hưởng tới ngành du lịch của thành phố Phụng Nguyên nhưng với khách sạn mà họ Quách và họ Phương góp vốn xây dựng thì gần như không ảnh hưởng gì. Ở Phụng Nguyên có nhiều khách sạn, ở đây có đầy đủ các phòng mang phong cách dân gian của Hoa Hạ, trong khách sạn có phong cách riêng, đảm bảo chỗ ở cho nhiều du khách đến từ các nơi như Hồng Kông, Ma Cao. Nơi đây chất lượng tốt, phục vụ phòng chu đáo với khách, làm cho các du khách ở đây đều khen hết lời, hiện giờ đã có chút danh tiếng ở Hồng Kông và Ma Cao.
Năm ngoái công ty ở Nhật Bản thu được lợi nhuận đáng kinh ngạc, Thời đại đại hàng hải bán được mười hai triệu bộ trên toàn thế giới, lúc đó ở Nhật Bản, ngành trò chơi đạt doanh thu lớn như một kỳ tích. Hơn nữa còn có điểm khác biệt là “Thời đại đại hàng hải” làm các phương tiện đại chúng, các nhà bình luận trò chơi phần lớn đều ca ngợi, cho rằng trò chơi này đạt độ cao, khiến các thanh thiếu niên hiểu biết về địa lý, ít nhất làm nhiều người dân ra khỏiHoa Hạ không chạy đến Trung Đông, mũi Hảo Vọng cũng như chuyện cười ở nước Đức. Hơn nữa dưới sự kiên trì của Phương Minh Viễn, bản tiếng Trung của “Thời đại đại hàng hải” chính thức được tiêu thụ ở Hoa Hạ vào tháng năm.
Do “Thời đại đại hàng hải” tiêu thụ mạnh, “Thời đại đại hàng hải hai” nhanh chóng đưa ra được lịch trình thời gian làm việc, Phương Minh Viễn vẫn là người ssáng tác chủ yếu, và trước lễ Giáng Sinh năm 90 chính thức tiêu thụ ở nước ngoài, lúc này đồng thời tiêu thụ các bản tiếng Nhật, tiếng Anh và tiếng Trung, tiêu thụ tại Nhật Bản đạt triệu bộ được nhiều người chú ý coi đó là thành tích, chỉ hai tháng ngắn ngủi lượng tiêu thụ đã tới gần mười triệu bản, số bản “Thời đại đại hàng hải” tiêu thụ sắp tới được coi là đột phá. Hai bộ tác phẩm liên tiếp là Buble và Zuma tiêu thụ rất mạnh, công ty liên doanh mới thành lập ở ở Nhật Bản hiện giờ cũng đã có danh tiếng trong giới trò chơi.
Tháng chín năm **, “U Du Bạch Thư” đã trải qua hơn một năm cuối cùng cũng đã kết thúc. Ba tháng đầu đăng liên tiếp “Thợ săn”, còn quảng cáo trên “Thiếu niên nguyệt san”, số lượng tiêu thụ tại Nhật Bản liên tiếp tăng lên. Hiện giờ “Thiếu niên nguyệt san” không phải mới thành lập hay chưa có chỗ đứng trong giới truyện tranh Nhật Bản, hai bộ tác phẩm mới của Phương Minh Viễn lại nóng sốt, khiến nó đứng vững chắc trên thị trường Nhật Bản, hấp dẫn rất nhiều đài chuyên hoạt hình. Hiên giờ tuy vẫn còn chênh lệch với “Tuần san thiếu niên”nhưng cũng không hề kém.
Bộ phim hoạt hình U Du Bạch Thư kéo dài toàn bộ trong năm, giành được thành tích tốt là đứng thứ ba. Để chơi trò U Du Bạch Thư phải nâng cấp máy chủ, đối với lĩnh vực tiêu thụ nâng cấp máy chủ thì lợi nhuận vô cùng lớn. Bởi vậy làm cho việc xuất bản sản phẩm đem lại cho Phương Minh Viễn lợi nhuận đặc biệt.
Bây giờ phim hoạt hình “Thợ săn” cũng đã phát sóng trên truyền hình Nhật Bản, tần suất xem được đánh giá là kỷ lục, đã vượt qua thành tích của U Du Bạch Thư , leo lên dẫn đầu.
Tương lai lợi nhuận sẽ đạt được như mong đợi.
Bởi Phương Minh Viễn biên soạn lại kịch bản “Sinh hóa nguy cơ” trước khi đưa ra thị trường vào tháng bảymột trăm nghìn bản, có đề tên tuổi Phương Minh Viễn là đồng tác giả. Còn tại Nhật Bản dấy lên cơn sốt thơ kinh khủng, ngay bảy lần xuất bản tiêu thụ không dưới ba triệu bản, trong giới văn nghệ Nhật Bản cũng đồn về tên tuổi.
Chẳng qua tất cả những điều này cũng không làm cho năm chín mươi của Phương Minh Viễn vui vẻ, mặc dù vui nhưng cũng niềm vui tan nhanh và thường rất cô đơn. Không ai biết tại sao và cũng không ai có thể hỏi vì sao?
Thực ra nguyên nhân rất đơn giản là Phương Minh Viễn đã suy xét làm thế nào vừa có thể làm điều này, đem mỏ vàng đó giao cho quốc gia mà không làm cho người ta hoài nghi, đồng thời cũng vì muốn tạo ra hoàn cảnh có lợi cho sự phát triển trong tương lai của mình. Bây giờ hắn không muốn lại chờ đợi, chỉ có tham gia khai thác tài nguyên khoáng sản, sử dụng lợi thế là trí nhớ của hắn ở kiếp trước.
Nhưng ở Hoa Hạ, việc một xí nghiệp tư nhân muốn tham gia khai thác tài nguyên khoáng sản, là một sự mạo hiểm lớn, khác xa các ngành sản xuất khác. Nếu Phương Minh Viễn chỉ muốn kiếm tiền nhanh chóng thì rất dễ dàng, nhưng về lâu dài, thì phải làm rất nhiều việc.
“Bùm”!
Cửa quán đột nhiên bị một người đá mở ra, lập tức gió lạnh mang theo bụi cát thổi vào toàn bộ căn phòng.
- Đây là kiểu thời tiết quái quỷ gì vậy!
Sau âm thanh ầm ĩ đó là vài người mình mẩy đầy bụi đi đến.
Khi kinh tế phát triển, hiện giờ thành Xích thông với thủ đô bằng đường quốc lộ, trên đường có nhiều cửa hàng, quán ăn phục vụ lái xe vận chuyển đường dài dùng cơm và nghỉ ngơi. Mặc dù điều kiện sơ sài nhưng khách bên ngoài đến có cơm nóng ăn, có chăn ấm áp ngủ.
Tết âm lịch năm chín mươi đi qua không lâu, huyện Xích liền đón một đợt bão bụi cát. Hôm nay vừa mới sáng sớm đã mù mịt, đến giữa trưa trời bắt đầu hửng vàng, sức gió lớn dần, tới buổi chiều trong gió đã đầy đất và bụi cát, những chiếc xe, những công trình xây dựng đã bị bao phủ bởi lớp bụi cát bên ngoài.
Cách thị trấn thành Xích khoảng không đến ba mươi dặm đường có hai tòa nhà ba tầng đứng sừng sững ở bên đường, phía trước có tấm biển đề rõ tiệm cơm ven đường kiêm nhà trọ.
Mới ba mươi tuổi đã bị cuộc sống gian khổ làm cho mặt đầy nếp nhăn, bà chủ xuất hiện sớm đứng ở cửa nhìn cát bụi đầy trời, thở ngắn thở dài. Giờ đã đến giờ cơm chiều rồi nhưng trong quán chỉ có vài bàn ít ỏi có người. Hôm nay việc kinh doanh gần như hoàn toàn ế ẩm. Ngay lúc định xoay người vào thì nhìn ra đường cái về hướng đi thủ đô xuất hiện một chiếc xe Jeep màu lục phủ đầy bụi đang tiến về phía này. Rất nhanh chiếc xe đã dừng trước bãi đất trống ngoài cửa. Từ trên xe có ba người bước xuống, đó là Phương Minh Viễn, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc.
Bà chủ thấy ba người vào quán, vội vàng trực tiếp tiếp đón, dẫn ba người đi vào bàn phòng trong. Vừa lau bàn vừa nói:
- Quán nhỏ này mang hương vị đất bắc, các vị muốn ăn món gì? Chúng tôi có các món ăn thôn quê như thỏ rừng hoang dã và gà rừng, quý khách có muốn tránh gió to ở đây không? Quý khách có muốn nghỉ ngơi tại đây không, quán chúng tôi có hạt kê vàng thượng hạng, đảm bảo sẽ làm vừa lòng quý khách.
Nghe nói ngày mai thời tiết sẽ tốt hơn! Hiện tại ngoài trời gió cát, ý không phải chắc mọi người còn không thấy thoải mái và vẫn cảm thấy không an toàn … Bà chủ nói nhỏ nói hai câu cuối cùng sát vào ba người.
- Hạt kê vàng?
Trần Trung ngạc nhiên nhìn thoáng qua bộ dạng thùy mị của bà chủ. Thật ra anh ta biết hạt kê vàng là hạt kê sau khi chế biến thành phẩm có màu vàng, bởi vậy gọi chung là hạt kê vàng. Ở Tần Tây thường lấy hạt kê vàng để chế biến thực phẩm, hương vị rất ngon. Chỉ có điều việc ở trọ và hạt kê vàng có gì liên quan đến nhau? Anh ta nhìn Vệ Hưng Quốc và Phương Minh Viễn, Vệ Hưng Quốc nhẹ nhàng lắc đầu, anh ta cũng không hiểu.
- Đúng vậy, quý khách không muốn hạt kê vàng mát lạnh sao? Loại hàng của chúng tôi ở đây là hàng tốt, giá cả phải chăng, hơn nữa cam đoan làm ngài yên tâm là không có người đến tra hỏi, quý khách có thể ngủ ngon.
Bà chủ nói với vẻ mặt chắc chắn cùng nụ cười quyến rũ.
- Không cần đâu, chúng tôi chưa có ý muốn có dừng chân hay không, trước tiên bà hãy đem đồ ăn đến đây đi.
Phương Minh Viễn nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trần Trung và Vệ Hưng Quốc cố nhịn cười nói.
Đợi đến khi bà chủ mang theo một chút thất vọng đi phục vụ, lúc này Phương Minh Viễn mới nói nhỏ
- Trong tiếng địa phương ở đây, hạt kê vàng chính là con gái! Chính là kê! Hạt kê vàng lạnh chính là vui đùa với các chị em!
Lúc này Trần Trung và Vệ Hưng Quốc mới bừng tỉnh ngộ, loạn cả nửa ngày người này chính là người dắt khách! Phương Minh Viễn nghe tiếng địa phương quen thuộc này không khỏi nghĩ tới kiếp trước. Ở kiếp trước mình cũng đã từng đến huyện Xích này, cũng cùng với Trần Trung và Vệ Hưng Quốc, cũng bị từ hạt kê vàng làm tâm trạng ngu ngơ, thiếu chút nữa đã bị bà chủ đó thuyết phục được. Sau đó mới được biết không ngờ ở đây hạt kê vàng là chỉ con gái. Chuyện cách bảy năm, “Quay trở lại thăm”, Phương Minh Viễn lại không tự chủ được lại nghĩ đến năm đó tất cả đều vui vẻ. Trần Trung và Vệ Hưng Quốc thấy mắt hắn sáng lên, biết hắn lại bắt đầu đi vào cõi thần tiên, cùng gật đầu ăn ý nhau không quấy rầy hắn.
Qua tết âm lịch, hắn liền trở về thủ đô mà không nói trước, và cũng không hiểu điều gì làm hắn dẫn hai người này đi tới thị trấn nhỏ này.
Trong một năm qua, sau khi họ Phương đã được họ Quách cho vay một khoản kếch xù là ba trăm triệu đô la Hồng Kông, ở Bình Xuyên, Duy Nam, Phụng Nguyên, Bình Thủy người ta bắt đầu giương mắt ngạc nhiên nhìn thấy chỉ trong một năm ngắn ngủi, Siêu thị Carrefour đã có mười hai chi nhánh trong tỉnh Tần Tây, quán ăn họ Phương lại mở tại các thành thị trong tỉnh Tần Tây, thu được lợi nhuận lớn làm người ta vui sướng mãi. Siêu thị bán đồ ăn vặt tại huyện Bình Xuyên cũng đã khai trương, sau nửa năm cũng đã thu hút các thương gia đến tỉnh Tần Tây này, giờ đây giai đoạn một của công trình các mặt tiền đã cho thuê toàn bộ còn giai đoạn hai đang được xây dựng khẩn trương, hàng năm lại đóng góp đủ vạn thu nhập từ thuế. Mà đó còn chưa tính các thương gia các nơi chi tiêu và thu nhập trong huyện Bình Xuyên.Theo công tác thông kê phòng Tài Chính huyện Bình Xuyên, thu nhập năm nay có thể đạt tới mức cân bằng thu chi, sang đầu năm sau thì có thể từng bước hoàn trả khoản nợ trên sổ sách trước kia, giờ Lý Đông Tinh sẽ không phải vì thu nhập tài chính huyện khó khăn mà buồn phiền nữa.
Mặc dù năm 89 trong nước phát sinh một chút rối loạn, ảnh hưởng tới ngành du lịch của thành phố Phụng Nguyên nhưng với khách sạn mà họ Quách và họ Phương góp vốn xây dựng thì gần như không ảnh hưởng gì. Ở Phụng Nguyên có nhiều khách sạn, ở đây có đầy đủ các phòng mang phong cách dân gian của Hoa Hạ, trong khách sạn có phong cách riêng, đảm bảo chỗ ở cho nhiều du khách đến từ các nơi như Hồng Kông, Ma Cao. Nơi đây chất lượng tốt, phục vụ phòng chu đáo với khách, làm cho các du khách ở đây đều khen hết lời, hiện giờ đã có chút danh tiếng ở Hồng Kông và Ma Cao.
Năm ngoái công ty ở Nhật Bản thu được lợi nhuận đáng kinh ngạc, Thời đại đại hàng hải bán được mười hai triệu bộ trên toàn thế giới, lúc đó ở Nhật Bản, ngành trò chơi đạt doanh thu lớn như một kỳ tích. Hơn nữa còn có điểm khác biệt là “Thời đại đại hàng hải” làm các phương tiện đại chúng, các nhà bình luận trò chơi phần lớn đều ca ngợi, cho rằng trò chơi này đạt độ cao, khiến các thanh thiếu niên hiểu biết về địa lý, ít nhất làm nhiều người dân ra khỏiHoa Hạ không chạy đến Trung Đông, mũi Hảo Vọng cũng như chuyện cười ở nước Đức. Hơn nữa dưới sự kiên trì của Phương Minh Viễn, bản tiếng Trung của “Thời đại đại hàng hải” chính thức được tiêu thụ ở Hoa Hạ vào tháng năm.
Do “Thời đại đại hàng hải” tiêu thụ mạnh, “Thời đại đại hàng hải hai” nhanh chóng đưa ra được lịch trình thời gian làm việc, Phương Minh Viễn vẫn là người ssáng tác chủ yếu, và trước lễ Giáng Sinh năm 90 chính thức tiêu thụ ở nước ngoài, lúc này đồng thời tiêu thụ các bản tiếng Nhật, tiếng Anh và tiếng Trung, tiêu thụ tại Nhật Bản đạt triệu bộ được nhiều người chú ý coi đó là thành tích, chỉ hai tháng ngắn ngủi lượng tiêu thụ đã tới gần mười triệu bản, số bản “Thời đại đại hàng hải” tiêu thụ sắp tới được coi là đột phá. Hai bộ tác phẩm liên tiếp là Buble và Zuma tiêu thụ rất mạnh, công ty liên doanh mới thành lập ở ở Nhật Bản hiện giờ cũng đã có danh tiếng trong giới trò chơi.
Tháng chín năm **, “U Du Bạch Thư” đã trải qua hơn một năm cuối cùng cũng đã kết thúc. Ba tháng đầu đăng liên tiếp “Thợ săn”, còn quảng cáo trên “Thiếu niên nguyệt san”, số lượng tiêu thụ tại Nhật Bản liên tiếp tăng lên. Hiện giờ “Thiếu niên nguyệt san” không phải mới thành lập hay chưa có chỗ đứng trong giới truyện tranh Nhật Bản, hai bộ tác phẩm mới của Phương Minh Viễn lại nóng sốt, khiến nó đứng vững chắc trên thị trường Nhật Bản, hấp dẫn rất nhiều đài chuyên hoạt hình. Hiên giờ tuy vẫn còn chênh lệch với “Tuần san thiếu niên”nhưng cũng không hề kém.
Bộ phim hoạt hình U Du Bạch Thư kéo dài toàn bộ trong năm, giành được thành tích tốt là đứng thứ ba. Để chơi trò U Du Bạch Thư phải nâng cấp máy chủ, đối với lĩnh vực tiêu thụ nâng cấp máy chủ thì lợi nhuận vô cùng lớn. Bởi vậy làm cho việc xuất bản sản phẩm đem lại cho Phương Minh Viễn lợi nhuận đặc biệt.
Bây giờ phim hoạt hình “Thợ săn” cũng đã phát sóng trên truyền hình Nhật Bản, tần suất xem được đánh giá là kỷ lục, đã vượt qua thành tích của U Du Bạch Thư , leo lên dẫn đầu.
Tương lai lợi nhuận sẽ đạt được như mong đợi.
Bởi Phương Minh Viễn biên soạn lại kịch bản “Sinh hóa nguy cơ” trước khi đưa ra thị trường vào tháng bảymột trăm nghìn bản, có đề tên tuổi Phương Minh Viễn là đồng tác giả. Còn tại Nhật Bản dấy lên cơn sốt thơ kinh khủng, ngay bảy lần xuất bản tiêu thụ không dưới ba triệu bản, trong giới văn nghệ Nhật Bản cũng đồn về tên tuổi.
Chẳng qua tất cả những điều này cũng không làm cho năm chín mươi của Phương Minh Viễn vui vẻ, mặc dù vui nhưng cũng niềm vui tan nhanh và thường rất cô đơn. Không ai biết tại sao và cũng không ai có thể hỏi vì sao?
Thực ra nguyên nhân rất đơn giản là Phương Minh Viễn đã suy xét làm thế nào vừa có thể làm điều này, đem mỏ vàng đó giao cho quốc gia mà không làm cho người ta hoài nghi, đồng thời cũng vì muốn tạo ra hoàn cảnh có lợi cho sự phát triển trong tương lai của mình. Bây giờ hắn không muốn lại chờ đợi, chỉ có tham gia khai thác tài nguyên khoáng sản, sử dụng lợi thế là trí nhớ của hắn ở kiếp trước.
Nhưng ở Hoa Hạ, việc một xí nghiệp tư nhân muốn tham gia khai thác tài nguyên khoáng sản, là một sự mạo hiểm lớn, khác xa các ngành sản xuất khác. Nếu Phương Minh Viễn chỉ muốn kiếm tiền nhanh chóng thì rất dễ dàng, nhưng về lâu dài, thì phải làm rất nhiều việc.
“Bùm”!
Cửa quán đột nhiên bị một người đá mở ra, lập tức gió lạnh mang theo bụi cát thổi vào toàn bộ căn phòng.
- Đây là kiểu thời tiết quái quỷ gì vậy!
Sau âm thanh ầm ĩ đó là vài người mình mẩy đầy bụi đi đến.
/1605
|