- Con mẹ nó thật đáng ghét, sớm không đến muộn không đến, hôm nay cố tình hại chúng ta, trên đường này quả thực cũng chưa có cách nào đi được.
Đi đằng trước là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, vừa phủi bụi đất trên người vừa mắng liên mồm
Bà chủ nhanh chóng đón khách qua, đứng lên đóng cửa trước lại, trong nháy mắt cô đã thấy ngoài cửa hiện giờ trời đã tối đen, qua ngọn đèn bên ngoài tiệm cơm có thể nhìn thấy bụi cát tung bay dày đặc như tuyết mịn từ trên rơi xuống. Mới đây mà trên chiếc xe Jeep của Phương Minh Viễn đã phủ một tầng đất cát dày.
- Hà Tam, tôi nói với anh không đi xe được, anh còn không tin, giờ toàn thân chúng ta đều là đất, giống như mô đất ấy.
Một người khách vừa phủi bụi trên người vừa oán giận nói.
Việc đó làm cho người thanh niên tức giận đáp:
- Tôi làm sao biết là chiếc xe bị bịt kín như vậy, anh ngồi phía sau, tôi ngồi phía trước tôi ăn no bụi đất nhiều còn nhiều hơn anh mà!
Mấy người đó lớn tiếng ồn ào không coi ai ra gì làm mấy bàn khách trong phòng không hài lòng nhìn bọn họ, lúc mấy người đó vào đã mang theo gió lạnh cùng không ít bụi đất vào trong căn phòng tương đối sạch sẽ, giờ trở thành cũ kỹ, với các bàn gần cửa đã được phủ một lớp bụi mỏng. Tuy nhiên mọi người nhìn đi ra ngoài, không muốn vì một chuyện cỏn con thế này mà xích mích với người khác, hơn nữa những người này đều là thanh niên, người đông thế mạnh, nên mọi người dù giận cũng không dám nói gì.
- Đây không phải Giám đốc Hà sao? Hôm nay thời tiết như vậy mà ngài cũng đến đây sao?
Bà chủ tỏ vẻ thân thiết tiến đến gần và giúp y phủi bụi.
- Hôm nay trời bão to, lái xe rất nguy hiểm, các vị có muốn ra phía sau gột rửa, tôi chuẩn bị đồ ăn có các vị. Hôm nay chúng tôi có thỏ hoang và gà rừng, các vị dùng cả hai chứ?
- Gà rừng? Vậy thì phải vài con chứ, sao lại mỗi người một con được.
Có người thấy lạ lùng nói, đám người Hà Tam không nhịn được cười.
- Dạo này ít đến, cơm tôi mời còn nếu muốn hạt kê vàng lạnh thì tự trả tiền! Nơi này của bà chủ Lý, gà rừng không có nhiều nhưng hạt kê vàng thì không ít đâu.
Hà Tam cười mắng.
- Tuy nhiên nếu muốn thì nhanh lên, hôm nay trời xấu, người ta có hay không còn chưa biết. Bà chủ Lý, cho chúng ta ba phòng sạch sẽ, nếu không sạch sẽ đừng bảo anh em chúng ta không nể mặt bà đó. Chúng ta đi lên gột rửa bụi đất trước rồi xuống ăn cơm. Đồ ăn thế nào thì tùy vào sở trường của các người, cho ta vài món ăn thôn quê cũng được, lấy thêm mấy bình rượu ngon nữa đến. Báo cho người biết con gái phải có tố chất cao, chứ méo mó như cây táo nứt ra thì không cần đến.
Bà chủ cười tươi như một đóa hoa cười nói
- Giám đốc nói vậy, đương nhiên tôi phải gọi người tốt nhất đến rồi. Các ngài cứ yên tâm mặc dù quán chúng tôi nhỏ nhưng sạch sẽ, chăn đệm ngày nào cũng thay ra giặt giũ. Hơn nữa những cô gái làm cho quán đều là những người xinh nhất quanh đây, nếu ngài không đồng ý chỉ có thể vào trong huyện tìm. Dù gì giám đốc Hà cũng là khách quen, còn không biết về quán chúng tôi sao?
Hà Tam nhẹ nhàng giơ tay lên mặt bà chủ nhéo vài cái nói:
- Chính vì vậy nên mới phải dặn lại. Càng là người quen nên mới càng phải đề phòng bà cho ta một vố. Đến lúc đó có nói chuyện phải trái cũng khó mà rõ ràng.
Bà chủ không tức giận mà vẫn tươi cười nói
- Chúng tôi đâu dám như vậy, ngay cả có gan lớn bằng trời cũng không dám làm vậy với ngài giám đốc Hà.
- Bà khỏi cần tiếp đón chúng ta, tìm người mang đến phòng chúng ta đi. Chỉ có điều hạt kê vàng phải đạt được yêu cầu, đây đều là bạn bè ta, nếu bọn họ thỏa mãn bà nhận được tám mươi tệ tiền thưởng không thành vấn đề, nhưng nếu họ không hài lòng thì Lão tử ta sẽ phá hủy quán của bà đó. Nếu gọi không đủ hạt kê vàng, Lão Tử ta hôm nay sẽ tuyển bà đấy.
Tuy Hà Tam chỉ nói qua như vậy nhưng nhóm người Phương Minh Viễn thấy bà chủ run sợ.
Phương Minh Viễn liếc mắt qua thấy còn không có đồ ăn mang lên cho họ nhưng thật ra cũng không cần quan tâm về đồ ăn. Nhìn bộ dạng của họ chỉ sợ bão bụi cát lớn bên ngoài. Hôm nay với thời tiết như vậy mà vẫn đi tới thành Xích với tầm nhìn cực thấp trên đường sẽ rất nguy hiểm. Như vậy họ cũng không cần phải … lại mạo hiểm đi tới thành Xích, vậy cứ ở trong này trước đi.
- Anh Trần, tí nữa gọi hai gian phòng, các anh có muốn hạt kê vàng lạnh không?
Phương Minh Viễn cười nói nhỏ. Trần Trung và Vệ Hưng Quốc liên tục lắc đầu, đúng là bọn họ không có hứng thú. Trần Trung là một người đàn ông tốt luôn lo lắng cho gia đình, còn Vệ Hưng Quốc hình như đã đính hôn, tháng mười một năm nay sẽ kết hôn cho nên Phương Minh Viễn đùa bọn họ. Còn về Phương Minh Viễn, hắn cũng không kỳ thị chuyện đó nhưng cũng không thích con gái, nói thế nào thì người ta cũng là bán trôn để lấy tiền, chung quy cũng còn hơn bọn quan viên tham ô nhận hối lộ, hơn nữa trong đó cũng có bao nhiêu người có cuộc sống khó khăn. Không cần phải mất nhiều thời gian bọn họ cũng ăn xong. Trần Trung cũng đã gọi hai phòng, bà chủ cũng phải cam đoan là đệm chăn sạch sẽ. Bà chủ muốn cung cấp cho bọn họ hạt kê vàng lạnh nhưng bị Trần Trung từ chối quyết liệt.
Sau một lúc, năm người Hà Tam đi từ phía sau đến, trong phòng dọn một chiếc bàn lớn, đủ năm người ngồi, liên giọng ra lệnh, gọi mang món liên tục, khiến cho căn phòng vốn yên tĩnh liền trở nên ầm ĩ. Tiếp theo bà chủ dẫn đến tám cô gái, Hà Tam nhìn lướt vài lần rồi giữ lại sáu người. Lại gọi thêm thức ăn vào bàn. Phương Minh Viễn thấy bà chủ ngầm thở phào một cái.
Sau đó mọi thứ đều trở nên khó coi, năm người đó chẳng còn coi ai ra gì cả ngay tại tiệm cơm rượu mà đùa giỡn con gái trên bàn, nhất là Hà Tam vừa chạm da thịt lại ôm ấp thỉnh thoảng lại giở trò. Cũng may giờ đang là mùa đông mặc dù trong phòng có hệ thống lò sưởi nhưng mọi người đều mặc quần áo dày, cho nên những động tác đó không đến mức chướng mắt quá. Chỉ có điều người trong phòng hô to gọi nhỏ, tiết mục ngắn với đám con gái cùng bọn họ cười phóng đãng, làm cho người ta khó chịu không yên.
- Đám người này là thế nào vậy?
Vệ Hưng Quốc ngồi đối diện với bọn họ nói thầm, anh đứng dậy rồi ngồi xuống bên kia quay lưng lại phía bọn họ.
Phương Minh Viễn đành lắc đầu, với những việc hắn trải qua kiếp trước thì các loại ong bướm đầy trời như vậy cũng không có gì phải để ý. Sau này, cảnh ăn chơi lại càng quá mức, nhiều đếm không xuể.
- Ăn nhanh đi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Phương Minh Viễn không còn cách nào. Đây dù sao cũng là huyện Xích chứ không phải thủ đô hay Phụng Nguyên nên cũng không nên gây mâu thuẫn trong tình huống như thế này và bọn côn đồ địa phương, như vậy là không đáng.
Bà chủ dành cho gian phòng rất sơ sài, trong phòng ngoài một tấm ván gỗ giường, một cái bàn và hai thanh ghế còn có một cái phích nước nóng với ba cái chén thì không có gì khác. Chăn đêm đã đổi tương đối sạch sẽ, phòng vệ sinh và phòng tắm thì dùng chung. Để ba người khỏi nhàm chán thì chỉ có thể hỏi bà chủ bộ bài tú lơ khơ để giết thời gian.
Phương Minh Viễn để ý các vách tường phòng không dày, như vậy việc cách âm cũng sẽ không tốt như mong đợi. Quả thực cũng không lâu sau, tiếng con gái rên rỉ và giường va vào vách tường từ phòng bên truyền sang. Nét mặt của Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đều khác thường.
Phương Minh Viễn cũng than thầm cho việc buôn bán của bà chủ, ở đây hiệu quả cách âm kém như vậy, đúng là nghe được tiếng đồng sàng miễn phí. Đêm nay, mấy người đàn ông bình thường trong lòng đầy dục vọng. Việc kinh doanh tự nhiên phát đạt.
- Cậu Phương, nếu họ đã lên đây thì chúng ta đi xuống tiệm cơm ngồi thôi.
Vệ Hưng Quốc thật sự nghe không nổi đề nghị.
Mọi người đi ra khỏi phòng để đi xuống, khi đi xuyên qua hành lang, Phương Minh Viễn lắng tai nghe một lát thấy âm thanh từ hai căn phòng đó truyền ra. Khi xuống tới thì tiệm cơm chỉ còn bà chủ đang ở mặt sau quầy tính tiền và một nhóm người bận rộn trong bếp, ngoài ra đã không còn một bóng người. Mấy người khi nãy ngồi ăn cơm không biết đi rồi hay ngủ lại ở đây.
- Các vị còn cần gì nữa ạ?
Bà chủ đứng nhanh lên cười nói
- Thế có phải các vị muốn có hạt kê vàng phải không? Nhưng giờ ở đây không có, các vị phải chờ một lát mới có. Nhưng do thời tiết hôm nay chỉ sợ người ta muốn tới cũng phải …
Không cần, trên lầu ầm ĩ quá, chúng ta đành xuống dưới ngồi.
Trần Trung ngắt lời bà chủ
- Ở đây có TV không?
Trên mặt bà chủ toát lên vẻ thất vọng.
- TV à, trong quán nhỏ chúng tôi không có nhưng chúng tôi có cờ vua và mạt chược, nếu các vị muốn chơi có thể thuê hai tệ một đêm.
- Thôi được rồi anh Trần, hay là chúng ta đánh bài tú lơ khơ đi.
Vệ Hưng Quốc không am hiểu về cờ vua và mạt chược và lại có ít người nên đánh tú lơ khơ là tốt nhất vì ba người đều có thể chơi được.
Ba người gọi một ấm trà, ở dưới đánh bài tú lơ khơ đến mười giờ tối mới trở lại phòng mình trên lầu. Lúc này các phòng cách vách cuối cùng cũng đã yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Phương Minh Viễn và mọi người đi ra thấy quả nhiên như bà chủ quán nói, bụi cát đã tan, nhìn ra thì mọi chỗ đều bị cát vàng phủ lên nhưng không khí đã quang đãng khác với hôm qua, tầm nhìn cũng đã thoáng hơn rất nhiều. Ba người ở trong quán ăn sáng với chút sữa đậu nành, bánh quẩy, khi ăn cơm thấy năm người hôm qua cùng vài cô gái vẫn còn ngáp đi từ trên lầu xuống, ngồi ngày cạnh bàn như ngày hôm qua.
Ba người ăn cơm xong thanh toán luôn, ra cửa, vừa mới mở cửa xe đầy bụi đất chợt nghe phía sau có người kêu lên:
- Này, ba người xin chờ một chút!
Đi đằng trước là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, vừa phủi bụi đất trên người vừa mắng liên mồm
Bà chủ nhanh chóng đón khách qua, đứng lên đóng cửa trước lại, trong nháy mắt cô đã thấy ngoài cửa hiện giờ trời đã tối đen, qua ngọn đèn bên ngoài tiệm cơm có thể nhìn thấy bụi cát tung bay dày đặc như tuyết mịn từ trên rơi xuống. Mới đây mà trên chiếc xe Jeep của Phương Minh Viễn đã phủ một tầng đất cát dày.
- Hà Tam, tôi nói với anh không đi xe được, anh còn không tin, giờ toàn thân chúng ta đều là đất, giống như mô đất ấy.
Một người khách vừa phủi bụi trên người vừa oán giận nói.
Việc đó làm cho người thanh niên tức giận đáp:
- Tôi làm sao biết là chiếc xe bị bịt kín như vậy, anh ngồi phía sau, tôi ngồi phía trước tôi ăn no bụi đất nhiều còn nhiều hơn anh mà!
Mấy người đó lớn tiếng ồn ào không coi ai ra gì làm mấy bàn khách trong phòng không hài lòng nhìn bọn họ, lúc mấy người đó vào đã mang theo gió lạnh cùng không ít bụi đất vào trong căn phòng tương đối sạch sẽ, giờ trở thành cũ kỹ, với các bàn gần cửa đã được phủ một lớp bụi mỏng. Tuy nhiên mọi người nhìn đi ra ngoài, không muốn vì một chuyện cỏn con thế này mà xích mích với người khác, hơn nữa những người này đều là thanh niên, người đông thế mạnh, nên mọi người dù giận cũng không dám nói gì.
- Đây không phải Giám đốc Hà sao? Hôm nay thời tiết như vậy mà ngài cũng đến đây sao?
Bà chủ tỏ vẻ thân thiết tiến đến gần và giúp y phủi bụi.
- Hôm nay trời bão to, lái xe rất nguy hiểm, các vị có muốn ra phía sau gột rửa, tôi chuẩn bị đồ ăn có các vị. Hôm nay chúng tôi có thỏ hoang và gà rừng, các vị dùng cả hai chứ?
- Gà rừng? Vậy thì phải vài con chứ, sao lại mỗi người một con được.
Có người thấy lạ lùng nói, đám người Hà Tam không nhịn được cười.
- Dạo này ít đến, cơm tôi mời còn nếu muốn hạt kê vàng lạnh thì tự trả tiền! Nơi này của bà chủ Lý, gà rừng không có nhiều nhưng hạt kê vàng thì không ít đâu.
Hà Tam cười mắng.
- Tuy nhiên nếu muốn thì nhanh lên, hôm nay trời xấu, người ta có hay không còn chưa biết. Bà chủ Lý, cho chúng ta ba phòng sạch sẽ, nếu không sạch sẽ đừng bảo anh em chúng ta không nể mặt bà đó. Chúng ta đi lên gột rửa bụi đất trước rồi xuống ăn cơm. Đồ ăn thế nào thì tùy vào sở trường của các người, cho ta vài món ăn thôn quê cũng được, lấy thêm mấy bình rượu ngon nữa đến. Báo cho người biết con gái phải có tố chất cao, chứ méo mó như cây táo nứt ra thì không cần đến.
Bà chủ cười tươi như một đóa hoa cười nói
- Giám đốc nói vậy, đương nhiên tôi phải gọi người tốt nhất đến rồi. Các ngài cứ yên tâm mặc dù quán chúng tôi nhỏ nhưng sạch sẽ, chăn đệm ngày nào cũng thay ra giặt giũ. Hơn nữa những cô gái làm cho quán đều là những người xinh nhất quanh đây, nếu ngài không đồng ý chỉ có thể vào trong huyện tìm. Dù gì giám đốc Hà cũng là khách quen, còn không biết về quán chúng tôi sao?
Hà Tam nhẹ nhàng giơ tay lên mặt bà chủ nhéo vài cái nói:
- Chính vì vậy nên mới phải dặn lại. Càng là người quen nên mới càng phải đề phòng bà cho ta một vố. Đến lúc đó có nói chuyện phải trái cũng khó mà rõ ràng.
Bà chủ không tức giận mà vẫn tươi cười nói
- Chúng tôi đâu dám như vậy, ngay cả có gan lớn bằng trời cũng không dám làm vậy với ngài giám đốc Hà.
- Bà khỏi cần tiếp đón chúng ta, tìm người mang đến phòng chúng ta đi. Chỉ có điều hạt kê vàng phải đạt được yêu cầu, đây đều là bạn bè ta, nếu bọn họ thỏa mãn bà nhận được tám mươi tệ tiền thưởng không thành vấn đề, nhưng nếu họ không hài lòng thì Lão tử ta sẽ phá hủy quán của bà đó. Nếu gọi không đủ hạt kê vàng, Lão Tử ta hôm nay sẽ tuyển bà đấy.
Tuy Hà Tam chỉ nói qua như vậy nhưng nhóm người Phương Minh Viễn thấy bà chủ run sợ.
Phương Minh Viễn liếc mắt qua thấy còn không có đồ ăn mang lên cho họ nhưng thật ra cũng không cần quan tâm về đồ ăn. Nhìn bộ dạng của họ chỉ sợ bão bụi cát lớn bên ngoài. Hôm nay với thời tiết như vậy mà vẫn đi tới thành Xích với tầm nhìn cực thấp trên đường sẽ rất nguy hiểm. Như vậy họ cũng không cần phải … lại mạo hiểm đi tới thành Xích, vậy cứ ở trong này trước đi.
- Anh Trần, tí nữa gọi hai gian phòng, các anh có muốn hạt kê vàng lạnh không?
Phương Minh Viễn cười nói nhỏ. Trần Trung và Vệ Hưng Quốc liên tục lắc đầu, đúng là bọn họ không có hứng thú. Trần Trung là một người đàn ông tốt luôn lo lắng cho gia đình, còn Vệ Hưng Quốc hình như đã đính hôn, tháng mười một năm nay sẽ kết hôn cho nên Phương Minh Viễn đùa bọn họ. Còn về Phương Minh Viễn, hắn cũng không kỳ thị chuyện đó nhưng cũng không thích con gái, nói thế nào thì người ta cũng là bán trôn để lấy tiền, chung quy cũng còn hơn bọn quan viên tham ô nhận hối lộ, hơn nữa trong đó cũng có bao nhiêu người có cuộc sống khó khăn. Không cần phải mất nhiều thời gian bọn họ cũng ăn xong. Trần Trung cũng đã gọi hai phòng, bà chủ cũng phải cam đoan là đệm chăn sạch sẽ. Bà chủ muốn cung cấp cho bọn họ hạt kê vàng lạnh nhưng bị Trần Trung từ chối quyết liệt.
Sau một lúc, năm người Hà Tam đi từ phía sau đến, trong phòng dọn một chiếc bàn lớn, đủ năm người ngồi, liên giọng ra lệnh, gọi mang món liên tục, khiến cho căn phòng vốn yên tĩnh liền trở nên ầm ĩ. Tiếp theo bà chủ dẫn đến tám cô gái, Hà Tam nhìn lướt vài lần rồi giữ lại sáu người. Lại gọi thêm thức ăn vào bàn. Phương Minh Viễn thấy bà chủ ngầm thở phào một cái.
Sau đó mọi thứ đều trở nên khó coi, năm người đó chẳng còn coi ai ra gì cả ngay tại tiệm cơm rượu mà đùa giỡn con gái trên bàn, nhất là Hà Tam vừa chạm da thịt lại ôm ấp thỉnh thoảng lại giở trò. Cũng may giờ đang là mùa đông mặc dù trong phòng có hệ thống lò sưởi nhưng mọi người đều mặc quần áo dày, cho nên những động tác đó không đến mức chướng mắt quá. Chỉ có điều người trong phòng hô to gọi nhỏ, tiết mục ngắn với đám con gái cùng bọn họ cười phóng đãng, làm cho người ta khó chịu không yên.
- Đám người này là thế nào vậy?
Vệ Hưng Quốc ngồi đối diện với bọn họ nói thầm, anh đứng dậy rồi ngồi xuống bên kia quay lưng lại phía bọn họ.
Phương Minh Viễn đành lắc đầu, với những việc hắn trải qua kiếp trước thì các loại ong bướm đầy trời như vậy cũng không có gì phải để ý. Sau này, cảnh ăn chơi lại càng quá mức, nhiều đếm không xuể.
- Ăn nhanh đi rồi về phòng nghỉ ngơi.
Phương Minh Viễn không còn cách nào. Đây dù sao cũng là huyện Xích chứ không phải thủ đô hay Phụng Nguyên nên cũng không nên gây mâu thuẫn trong tình huống như thế này và bọn côn đồ địa phương, như vậy là không đáng.
Bà chủ dành cho gian phòng rất sơ sài, trong phòng ngoài một tấm ván gỗ giường, một cái bàn và hai thanh ghế còn có một cái phích nước nóng với ba cái chén thì không có gì khác. Chăn đêm đã đổi tương đối sạch sẽ, phòng vệ sinh và phòng tắm thì dùng chung. Để ba người khỏi nhàm chán thì chỉ có thể hỏi bà chủ bộ bài tú lơ khơ để giết thời gian.
Phương Minh Viễn để ý các vách tường phòng không dày, như vậy việc cách âm cũng sẽ không tốt như mong đợi. Quả thực cũng không lâu sau, tiếng con gái rên rỉ và giường va vào vách tường từ phòng bên truyền sang. Nét mặt của Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đều khác thường.
Phương Minh Viễn cũng than thầm cho việc buôn bán của bà chủ, ở đây hiệu quả cách âm kém như vậy, đúng là nghe được tiếng đồng sàng miễn phí. Đêm nay, mấy người đàn ông bình thường trong lòng đầy dục vọng. Việc kinh doanh tự nhiên phát đạt.
- Cậu Phương, nếu họ đã lên đây thì chúng ta đi xuống tiệm cơm ngồi thôi.
Vệ Hưng Quốc thật sự nghe không nổi đề nghị.
Mọi người đi ra khỏi phòng để đi xuống, khi đi xuyên qua hành lang, Phương Minh Viễn lắng tai nghe một lát thấy âm thanh từ hai căn phòng đó truyền ra. Khi xuống tới thì tiệm cơm chỉ còn bà chủ đang ở mặt sau quầy tính tiền và một nhóm người bận rộn trong bếp, ngoài ra đã không còn một bóng người. Mấy người khi nãy ngồi ăn cơm không biết đi rồi hay ngủ lại ở đây.
- Các vị còn cần gì nữa ạ?
Bà chủ đứng nhanh lên cười nói
- Thế có phải các vị muốn có hạt kê vàng phải không? Nhưng giờ ở đây không có, các vị phải chờ một lát mới có. Nhưng do thời tiết hôm nay chỉ sợ người ta muốn tới cũng phải …
Không cần, trên lầu ầm ĩ quá, chúng ta đành xuống dưới ngồi.
Trần Trung ngắt lời bà chủ
- Ở đây có TV không?
Trên mặt bà chủ toát lên vẻ thất vọng.
- TV à, trong quán nhỏ chúng tôi không có nhưng chúng tôi có cờ vua và mạt chược, nếu các vị muốn chơi có thể thuê hai tệ một đêm.
- Thôi được rồi anh Trần, hay là chúng ta đánh bài tú lơ khơ đi.
Vệ Hưng Quốc không am hiểu về cờ vua và mạt chược và lại có ít người nên đánh tú lơ khơ là tốt nhất vì ba người đều có thể chơi được.
Ba người gọi một ấm trà, ở dưới đánh bài tú lơ khơ đến mười giờ tối mới trở lại phòng mình trên lầu. Lúc này các phòng cách vách cuối cùng cũng đã yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, Phương Minh Viễn và mọi người đi ra thấy quả nhiên như bà chủ quán nói, bụi cát đã tan, nhìn ra thì mọi chỗ đều bị cát vàng phủ lên nhưng không khí đã quang đãng khác với hôm qua, tầm nhìn cũng đã thoáng hơn rất nhiều. Ba người ở trong quán ăn sáng với chút sữa đậu nành, bánh quẩy, khi ăn cơm thấy năm người hôm qua cùng vài cô gái vẫn còn ngáp đi từ trên lầu xuống, ngồi ngày cạnh bàn như ngày hôm qua.
Ba người ăn cơm xong thanh toán luôn, ra cửa, vừa mới mở cửa xe đầy bụi đất chợt nghe phía sau có người kêu lên:
- Này, ba người xin chờ một chút!
/1605
|