Câu nói “Sinh con phải như Phương Minh Viễn” từ sau khi được mấy vị lãnh đạo cao cấp ngẫu nhiên nói ra, lập tức khiến rất nhiều người chú ý tới. Phải biết rằng mấy vị lãnh đạo này bình thường giữ chữ như vàng, không dễ dàng đánh giá ai cả. Đặc biệt lại là đánh giá cao như vậy đối với một thiếu niên, đây tuy không thể nói là tuyệt đối, nhưng trong mắt không ít người có thể nói là chưa từng xảy ra. Những người này lập tức ý thức được giá trị của Phương Minh Viễn, đặc biệt là những người cùng phe với Tô Hoán Đông, Trì Cảnh Ngọc và những gia tộc quan lớn có quan hệ tốt với họ lại càng gắng sức lôi kéo quan hệ giữa con cháu mình với Phương Minh Viễn. Một mặt nhân cơ hội tiếp cận gần hơn với những nhân vật có tiền đồ sáng lạn như Tô Hoán Đông, Trì Cảnh Ngọc. Mặt khác, Phương Minh Viễn giờ đã được đưa vào tầm ngắm của giới quan viên cao cấp, nếu con cháu họ mà có thể quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, sau này có lẽ cũng đạt được sự tán thưởng của giới thượng lưu. Làm quan ở đất Hoa Hạ này, đạo lí núp bóng quan lớn không ai là không biết. Như Phương Minh Viễn tuổi nhỏ đã chiếm được chú ý của các sếp lớn, nếu sau này có chí muốn làm quan, vậy chỉ cần làm được thành tích như vậy thì không ai dám phủ nhận công lao của hắn, đương nhiên cũng không thể cản trở sự thăng tiến của hắn. Càng không nhắc tới việc chèn ép hắn một cách lộ liễu.
Tuy rằng đối với sự xuất hiện của nhiều bạn mới như vậy, Phương Minh Viễn quả thực là hơi bất ngờ nhưng vì không biết rõ nguyên nhân sâu xa trong việc này nên rất nhanh bèn không để ý tới. Nhưng những học sinh khác trong lớp thì không nghĩ như vậy, một lúc mà có tận chin học sinh mới, hơn nữa lại là âm thịnh dương suy, chín người thỉ chỉ có ba nam, còn lại đều là nữ, hơn nữa đều rất là xinh đẹp nên không khỏi làm những học sinh này cảm thấy choáng ngợp.
Không thể không thừa nhận rằng, câu tục ngữ rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì biết đào hang, ở một phương diện nào đấy khá là chuẩn xác. Tổ tông làm quan thì vợ đương nhiên không phải loại dưa héo táo khô, sinh ra con chắc chắn không xấu nổi, mà bối cảnh gia đình của những người này sẽ quyết định việc sau này lấy vợ sinh con có tố chất ra sao, vì vậy trong sáu người này, nam thì tướng mạo khôi ngô, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần. Mới vào lớp thôi, chỉ nhìn tướng mạo đã chiếm được cảm tình của các thành viên trong lớp. Thêm vào chúng lại là người bản địa chuyển đến và lại là chuyển từ trường trung học trọng điểm của thành phố tới, ở điểm này thì càng chiếm thế thượng phong so với chuyển từ ngoại tỉnh tới như mấy người Triệu Nhã.
Do Lâm Liên đã đánh tiếng trước với hiệu trưởng, Triệu Nhã và Phùng Thiện được bố trí ngồi cùng nhau ở phía trước Phương Minh Viễn, còn Lưu Dũng thì trở thành bạn cùng bàn với Phương Minh Viễn, bốn người coi như lại được tụ hội cùng nhau.
Triệu Nhã và Phùng Thiến lại là hai cô gái có tướng mạo xuất chúng nhất trong đám. Và việc hai người quen thân với Phương Minh Viễn và Lưu Dũng càng làm cho người khác chú ý tới.
Đối với Phương Minh Viễn thì những thành viên khác trong lớp II đương nhiên là không xa lạ, cậu bạn ba ngày đi học bảy ngày đi chơi này, học kì trước đã gây ra không ít chuyện xôn xao, đặc biệt là thành tích trong kì thi cuối kì vẫn thuộc top mười của khối làm tất cả đều câm nín. Còn những học sinh mới chuyển đến kia, cũng không cấm được thầm thì to nhỏ với nhau.
- Kia chính là Phương Minh Viễn đúng không? Cậu ấy cao thật đấy.
Nhìn Phương Minh Viễn cao hơn bạn cùng lứa tới một cái đầu, có người không khỏi thốt lên. Ở kiếp trước do Phương Minh Viễn không thích vận động, lúc nhỏ lại không đủ dinh dưỡng, cuối cùng thân người cao không tới mét bảy và bị gắn biệt danh là “tàn phế bậc hai”, lần này hắn không thể dẫm lên vết xe đổ được nên từ nhỏ đã tăng cường rèn luyện thể thao, càng chú ý hơn tới vấn đề dinh dưỡng, vì thế hiện giờ Phương Minh Viễn đã cao gần mét bảy, trong đám lớp bảy cùng lứa đương nhiên là giống như cây cao đón gió rồi.
- Cao thì làm được gì, lạc đà cao to mà vẫn bị người ta cưỡi đấy thôi!
Có người khen ngợi đương nhiên cũng có người bất mãn. Con em của các cán bộ kia tuy chấp nhận sự bố trí của người lớn, đến Long Đầm kết giao với Phương Minh Viễn, nhưng trong thâm tâm thì không phải ai cũng thích Phương Minh Viễn. Chẳng qua chỉ là lời bố mẹ khó cãi, đặc biệt là thanh thiếu niên ở tầm tuổi trung học này, có thể nói là đang trong thời kì ương bướng nhất. Không thể nào hoàn toàn nghe theo lời bố mẹ được.
Người tuy đến rồi, nhưng muốn đạt được mục đích của mấy quan viên kia thì vẫn còn xa xôi nặng nề lắm. Nhưng những học sinh này dù sao thì cũng là con quan, trong bụng không vui vẻ đến đâu nhưng cũng hiểu được đạo lí là những việc bề trên giao phó, mày có thể không làm được, hoặc là làm không tốt lắm, nhưng tuyệt đối không được đổ bể. Cụ thể là việc với Phương Minh Viễn này, mày có thể chỉ quan hệ hời hợt thôi, xã giao bình thường, nhưng không được biến thành kẻ thù. Vì vậy cho dù có điều gì không thích cũng không được nói trước mặt Phương Minh Viễn.
Mấy hôm đầu, mọi người kể như cũng hòa hợp vui vẻ. chỉ là những học sinh vốn ở lớp II kinh ngạc phát hiện ra, cậu bạn Phương Minh Viễn mà bình thường cả tuần học không thấy mặt kia lại ngày ngày đi học đầy đủ! Đây quả là làm người ta kinh ngạc như thấy mặt trời mọc đằng tây vậy.
Đồng thời làm chúng cảm thấy tức giận đó là bất luận là trong lớp, lúc tan học tối hay buổi sáng lên lớp, hai mỹ nữ Triệu Nhã và Phùng Thiện luôn luôn xuất hiện bên cạnh Phương Minh Viễn, làm chúng mặc dù muốn tiếp cận cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thiếu niên lớp bảy đã có chút khái niệm mông lung về tình yêu, nhưng lại không biết phải thổ lộ ra sao, nhưng cũng không cấm được chúng thấy oán hận với hành vi thôn tính này của Phương Minh Viễn. Do trường trung học Long Đầm quản thúc vô cùng nghiệm khắc với những hành vi yêu sớm nên chúng cũng không dám biệu hiện lộ liễu ra ngoài mặt.
Chớp mắt lại vài ngày trôi qua, Phương Minh Viễn vẫn giống như mọi ngày, tan học cái là cùng ba người kia rời khỏi trường. những việc không tên của hắn quá nhiều, rồi mấy hôm nay lại cùng mấy người Triệu Nhã làm quen với trường mới, tuy rằng trên lớp cũng có thể hoàn thành một phần công việc nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, không thể tập trung hết sức, hơn nữa có một số việc không tiện mang tới trường để làm.
Phòng học của lớp III khối 9 đã trống không, chỉ có hai người ở lại trong phòng, một nam sinh đứng trước cửa sổ nhìn theo bóng bốn người Phương Minh Viễn dưới tầng một rồi quay đầu nói
- Chúng đi rồi. Pepe này, tiểu bá vương Lỗ Sơn chắc chắn là sẽ chặn đường bọn chúng chứ?
Nữ sinh ngồi trên ghế bị gọi là Pepe kia lúc này mới đứng dậy, rút từ eo ra một thứ, quơ quơ trước mặt nam sinh kia nói:
- Bọn họ đang chờ trước cổng trường kia rồi, muốn đi xem không?
Nam sinh kia trầm ngâm một lát, cuối cùng lắc đầu nói:
- Tôi thấy để sau nghe tin tức vẫn tốt hơn.
Pepe nhướn đôi lông mày thanh tú lên nói:
- Cậu xem thường Phương Minh Viễn đến vậy hả? Nghĩ là kết quả cuộc xung đột giữa hắn và Lỗ Sơn nhất định thất bại sẽ thuộc về hắn sao?
Nam sinh nhún vai hai tay chìa ra nói:
- Lẽ nào cậu nghĩ sẽ có kết quả thứ hai? Đấy là tiểu bá vương Lỗ Sơn, tên không nói đạo lí nhất trong Đảng Thái Tử thành phố. Ông nội của nó là một trong những vị khai quốc công thần đấy, đến nhà tôi còn không được như vậy, nó vì vụ mỏ vàng mà xích mích với bộ trưởng bộ tài nguyên quốc gia, trong lòng bất mãn với Phương Minh Viễn cũng là điều đương nhiên. Nếu thật sự cố ý kiếm chuyện, bên trên cũng sẽ không có ý kiến gì. Nếu tôi mà bị quấn vào đó, sau này chắc chắn sẽ bị ăn chửi. Hơn nữa, đến lúc đó nếu như chúng ta đứng về phía Lỗ Sơn, tự nhiên sẽ đắc tội với Phương Minh Viễn , đi ngược lại với mục đích ban đầu khi tới đây; nếu như đứng về phía Phương Minh Viễn, tôi sợ là chúng ta cũng sẽ cùng chịu nhục nhã.
- Có gì mà phải sợ, Lỗ Sơn chẳng qua cũng chỉ là chiếm thế thượng phong trên miệng thôi, nhiều nhất là đụng chạm, có dám động thủ thật không?
Pepe cười nhạt nói.
- Nếu mà nó thật sự hạ độc thủ với Phương Minh Viễn , đời nó coi như xong luôn, đừng bao giờ mơ tưởng tới việc bước chân vào giới chính trị.
- Loại như nó nếu mà tiến được vào giới chính trị mới lạ đấy
Nam sinh bĩu môi nói.
- Hơn nữa, nhà nó là bên quân sự, nếu vào thì cũng vào quân đội thôi, loại dã tính như nó, quân đội khá là hoan nghênh đấy.
Không nói tới hai người đang thì thụt trong phòng học, lúc này bốn người Phương Minh Viễn đã đi ra khỏi trường, theo lối đi trước cổng trường bước dần tới cầu vượt cạnh đó. Phương Minh Viễn không muốn khoe khoang trước cổng trường nên kêu Trần Trung đỗ xe gần cầu vượt, tan học bèn tới đây để lên xe.
Cả bọn vừa rời khỏi cổng trường không xa, từ trong góc quẹo trên đường cái đột nhiên có hai thanh niên xông ra, ngăn bốn người lại.
- Cậu chính là Phương Minh Viễn? Hãy đi cùng chúng tôi, có người muốn gặp cậu.
Thanh niên dáng người hơi cao nheo mắt nhìn Phương Minh Viễn nói.
Phương Minh Viễn nhìn hai người này kì lạ, trong lòng chợt nghĩ hai người này có vẻ không giống người bình thường, nhìn cách đứng của chúng rất giống với quân nhân, bất luận là ở đâu cũng luôn đứng thẳng tắp. Mấy năm ở cùng Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đã làm Phương Minh Viễn không lạ lẫm gì với đặc điểm này.
- Ai muốn gặp tôi?
- Đi gặp rồi tự nhiên mày sẽ biết là ai!
Thanh niên dáng cao mặt không biến sắc nói.
- Không có hứng thú!
Phương Minh Viễn bĩu môi nói
- Làm ơn nhường đường, tôi không có thời gian để chuyện phiếm với mấy người.
Còn một đống việc phải xử lí, giờ trong đầu hắn chỉ toàn công việc, hắn không thừa thời gian để đi tìm hiểu mấy chuyện úp úp mở mở này.
Thanh niên thấp người bước tới một bước nói
- Phương Minh Viễn , mày đừng có rượu mời không uống uống rượu phạt hả, có người muốn gặp mày.
- Họ muốn gặp tôi chứ không phải tôi muốn gặp họ! Tôi ở đây, họ muốn gặp thì tới đây, tôi không có nghĩa vụ phải phục tùng sự sắp xếp của họ. Hơn nữa, đối với người chặn đường tan học của học sinh trung học, ai biết các người có phải là buôn lậu người hay không?
Phương Minh Viễn đối đầu luôn.
- Nếu không tránh đường, tôi sẽ báo cảnh sát đấy, hai anh là quân nhân, quốc gia nuôi dưỡng các anh là để bảo vệ quốc qia, chứ không phải để các anh diễu võ dương oai trước mặt dân chúng thế này!
Hai thanh niên mặt hơi biến sắc, chúng không ngờ được rằng, Phương Minh Viễn lại nhìn ra thân phận thật của chúng nhanh đến vậy. Lúc này, xung quanh đã tụ tập lại một số học sinh có tính hiếu kì, trong đó có cả giáo viên của trường Long Đầm.
Lúc này, từ góc đường đâm ra một chiếc xe jeep màu xanh, dừng lại ngay bên cạnh bốn người Phương Minh Viễn, cửa kính từ tự hạ xuống, từ trong thò ra đầu của một nam sinh. Xem ra cũng chỉ tầm mười lăm sáu tuổi, cắt đầu đinh, tướng mạo cũng nghiêm chỉnh, nhưng ánh mắt lại có vẻ kiêu ngạo bất thuần. Trên người mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, trông có vẻ giống với đồng phục của trường học nào đó. Để thống nhất trang phục của học sinh, các trường học những năm 90 tuy đã có đồng phục nhưng toàn bộ đều chọn quần áo thể thao, hơn nữa kiểu dạng của những bộ đồ thể thao này tương đối đơn giản, cắt may thô sơ và đáng ghét nhất là không những màu sắc khó coi, cỡ áo không tiêu chuẩn, học sinh mặc trên người giống như khoác cái bao tải lên vậy
Ngồi bên cạnh hắn là một nữ sinh tầm mười lăm mười sáu tuổi, cũng mặc bộ quần áo thể thao giống như vậy
- Phương Minh Viễn, tôi chẳng qua chỉ muốn xem nhân vật gần đây nổi đinh đám nhất thôi, có gì mà phải lo lắng vậy? Đây là thành phố, không phải vùng đất quê mùa ở tỉnh Tần Tây, huyện Bình Xuyên, thị trấn Hải Trang đâu.
Nam sinh mặt vẻ khinh thường nói.
Phương Minh Viễn không buồn để ý tới hắn, tiếp tục nói với hai thanh niên kia:
- Tránh đường, tôi không có thời gian tiếp chuyện hai người, đến lúc không là xong bài tập hai người làm thay cho tôi hả?
Hai người kia tự nhiên thấy hơi gượng gạo quay ra nhìn nam sinh ngồi trong xe. Nam sinh này cũng thấy ngượng quá hóa giận, nó không ngờ rằng Phương Minh Viễn coi như không nhìn thấy nó, đây khác nào mỉa mai nó, làm nó cảm thấy tức tối vô cùng. Lớn ngần này rồi không ngờ còn bị hắn coi thường như vậy.
Nó đưa mắt tới Triệu Nhã và Phùng Thiến đứng bên cạnh, cười lạnh:
- Chậc chậc, thật là đáng tiếc, đây đúng là hai bông hoa nhài cắm bãi *** trâu đây mà!
Nó tin là, chỉ cần Phương Minh Viễn là đàn ông thì sẽ không thể thờ ơ với hành động này được.
- Mày mà là hoa nhài thì sau này đến trâu cũng không dám ỉa nữa!
Phương Minh Viễn lập tức trả lời một cách mỉa mai. Nếu mày tự thích ăn chửi vậy thì tao cũng không khách sáo nữa. Hắn không cần biết tên này có lai lịch ra sao nhưng đối phương khiêu khích trước, Phương Minh Viễn không tin lúc này hắn dám dùng vũ lực với mình. Thích chơi chữ phải không, xem ai sợ ai!
- Ha ha!
Xung quanh lập tức nổ ra một tràng cười, đến nữ sinh ngồi trong xe cũng không nén cười nổi.
Sắc mặt nam sinh kia lập tức không nén được giận, nó không ngờ rằng phản kích của Phương Minh Viễn lại sắc bén tới vậy. Nó mở cửa bước xuống xe, Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý, dáng tên này không thấp, phải tầm mét bảy lăm, nhìn thân hình chắc chắn là thân thủ không tồi.
- Phương Minh Viễn , tao là Lỗ Sơn, có người gọi tao là tiểu bá vương, tao hôm nay đến vốn chỉ muốn xem mặt mày mà thôi
Lỗ Sơn sắc mặt giận dữ chỉ tay vào Phương Minh Viễn nói.
- Các cụ có câu nói người thống trị thiên hạ làm vương, chư hầu lớn làm bá.
Phương Minh Viễn không đợi hắn nói hết câu, bèn cướp lời:
- Lỗ Sơn, cậu có tài có đức gì mà dám xưng bá xưng vương ở thành phố này?
Tuy rằng đối với sự xuất hiện của nhiều bạn mới như vậy, Phương Minh Viễn quả thực là hơi bất ngờ nhưng vì không biết rõ nguyên nhân sâu xa trong việc này nên rất nhanh bèn không để ý tới. Nhưng những học sinh khác trong lớp thì không nghĩ như vậy, một lúc mà có tận chin học sinh mới, hơn nữa lại là âm thịnh dương suy, chín người thỉ chỉ có ba nam, còn lại đều là nữ, hơn nữa đều rất là xinh đẹp nên không khỏi làm những học sinh này cảm thấy choáng ngợp.
Không thể không thừa nhận rằng, câu tục ngữ rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì biết đào hang, ở một phương diện nào đấy khá là chuẩn xác. Tổ tông làm quan thì vợ đương nhiên không phải loại dưa héo táo khô, sinh ra con chắc chắn không xấu nổi, mà bối cảnh gia đình của những người này sẽ quyết định việc sau này lấy vợ sinh con có tố chất ra sao, vì vậy trong sáu người này, nam thì tướng mạo khôi ngô, nữ thì xinh đẹp tuyệt trần. Mới vào lớp thôi, chỉ nhìn tướng mạo đã chiếm được cảm tình của các thành viên trong lớp. Thêm vào chúng lại là người bản địa chuyển đến và lại là chuyển từ trường trung học trọng điểm của thành phố tới, ở điểm này thì càng chiếm thế thượng phong so với chuyển từ ngoại tỉnh tới như mấy người Triệu Nhã.
Do Lâm Liên đã đánh tiếng trước với hiệu trưởng, Triệu Nhã và Phùng Thiện được bố trí ngồi cùng nhau ở phía trước Phương Minh Viễn, còn Lưu Dũng thì trở thành bạn cùng bàn với Phương Minh Viễn, bốn người coi như lại được tụ hội cùng nhau.
Triệu Nhã và Phùng Thiến lại là hai cô gái có tướng mạo xuất chúng nhất trong đám. Và việc hai người quen thân với Phương Minh Viễn và Lưu Dũng càng làm cho người khác chú ý tới.
Đối với Phương Minh Viễn thì những thành viên khác trong lớp II đương nhiên là không xa lạ, cậu bạn ba ngày đi học bảy ngày đi chơi này, học kì trước đã gây ra không ít chuyện xôn xao, đặc biệt là thành tích trong kì thi cuối kì vẫn thuộc top mười của khối làm tất cả đều câm nín. Còn những học sinh mới chuyển đến kia, cũng không cấm được thầm thì to nhỏ với nhau.
- Kia chính là Phương Minh Viễn đúng không? Cậu ấy cao thật đấy.
Nhìn Phương Minh Viễn cao hơn bạn cùng lứa tới một cái đầu, có người không khỏi thốt lên. Ở kiếp trước do Phương Minh Viễn không thích vận động, lúc nhỏ lại không đủ dinh dưỡng, cuối cùng thân người cao không tới mét bảy và bị gắn biệt danh là “tàn phế bậc hai”, lần này hắn không thể dẫm lên vết xe đổ được nên từ nhỏ đã tăng cường rèn luyện thể thao, càng chú ý hơn tới vấn đề dinh dưỡng, vì thế hiện giờ Phương Minh Viễn đã cao gần mét bảy, trong đám lớp bảy cùng lứa đương nhiên là giống như cây cao đón gió rồi.
- Cao thì làm được gì, lạc đà cao to mà vẫn bị người ta cưỡi đấy thôi!
Có người khen ngợi đương nhiên cũng có người bất mãn. Con em của các cán bộ kia tuy chấp nhận sự bố trí của người lớn, đến Long Đầm kết giao với Phương Minh Viễn, nhưng trong thâm tâm thì không phải ai cũng thích Phương Minh Viễn. Chẳng qua chỉ là lời bố mẹ khó cãi, đặc biệt là thanh thiếu niên ở tầm tuổi trung học này, có thể nói là đang trong thời kì ương bướng nhất. Không thể nào hoàn toàn nghe theo lời bố mẹ được.
Người tuy đến rồi, nhưng muốn đạt được mục đích của mấy quan viên kia thì vẫn còn xa xôi nặng nề lắm. Nhưng những học sinh này dù sao thì cũng là con quan, trong bụng không vui vẻ đến đâu nhưng cũng hiểu được đạo lí là những việc bề trên giao phó, mày có thể không làm được, hoặc là làm không tốt lắm, nhưng tuyệt đối không được đổ bể. Cụ thể là việc với Phương Minh Viễn này, mày có thể chỉ quan hệ hời hợt thôi, xã giao bình thường, nhưng không được biến thành kẻ thù. Vì vậy cho dù có điều gì không thích cũng không được nói trước mặt Phương Minh Viễn.
Mấy hôm đầu, mọi người kể như cũng hòa hợp vui vẻ. chỉ là những học sinh vốn ở lớp II kinh ngạc phát hiện ra, cậu bạn Phương Minh Viễn mà bình thường cả tuần học không thấy mặt kia lại ngày ngày đi học đầy đủ! Đây quả là làm người ta kinh ngạc như thấy mặt trời mọc đằng tây vậy.
Đồng thời làm chúng cảm thấy tức giận đó là bất luận là trong lớp, lúc tan học tối hay buổi sáng lên lớp, hai mỹ nữ Triệu Nhã và Phùng Thiện luôn luôn xuất hiện bên cạnh Phương Minh Viễn, làm chúng mặc dù muốn tiếp cận cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thiếu niên lớp bảy đã có chút khái niệm mông lung về tình yêu, nhưng lại không biết phải thổ lộ ra sao, nhưng cũng không cấm được chúng thấy oán hận với hành vi thôn tính này của Phương Minh Viễn. Do trường trung học Long Đầm quản thúc vô cùng nghiệm khắc với những hành vi yêu sớm nên chúng cũng không dám biệu hiện lộ liễu ra ngoài mặt.
Chớp mắt lại vài ngày trôi qua, Phương Minh Viễn vẫn giống như mọi ngày, tan học cái là cùng ba người kia rời khỏi trường. những việc không tên của hắn quá nhiều, rồi mấy hôm nay lại cùng mấy người Triệu Nhã làm quen với trường mới, tuy rằng trên lớp cũng có thể hoàn thành một phần công việc nhưng ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, không thể tập trung hết sức, hơn nữa có một số việc không tiện mang tới trường để làm.
Phòng học của lớp III khối 9 đã trống không, chỉ có hai người ở lại trong phòng, một nam sinh đứng trước cửa sổ nhìn theo bóng bốn người Phương Minh Viễn dưới tầng một rồi quay đầu nói
- Chúng đi rồi. Pepe này, tiểu bá vương Lỗ Sơn chắc chắn là sẽ chặn đường bọn chúng chứ?
Nữ sinh ngồi trên ghế bị gọi là Pepe kia lúc này mới đứng dậy, rút từ eo ra một thứ, quơ quơ trước mặt nam sinh kia nói:
- Bọn họ đang chờ trước cổng trường kia rồi, muốn đi xem không?
Nam sinh kia trầm ngâm một lát, cuối cùng lắc đầu nói:
- Tôi thấy để sau nghe tin tức vẫn tốt hơn.
Pepe nhướn đôi lông mày thanh tú lên nói:
- Cậu xem thường Phương Minh Viễn đến vậy hả? Nghĩ là kết quả cuộc xung đột giữa hắn và Lỗ Sơn nhất định thất bại sẽ thuộc về hắn sao?
Nam sinh nhún vai hai tay chìa ra nói:
- Lẽ nào cậu nghĩ sẽ có kết quả thứ hai? Đấy là tiểu bá vương Lỗ Sơn, tên không nói đạo lí nhất trong Đảng Thái Tử thành phố. Ông nội của nó là một trong những vị khai quốc công thần đấy, đến nhà tôi còn không được như vậy, nó vì vụ mỏ vàng mà xích mích với bộ trưởng bộ tài nguyên quốc gia, trong lòng bất mãn với Phương Minh Viễn cũng là điều đương nhiên. Nếu thật sự cố ý kiếm chuyện, bên trên cũng sẽ không có ý kiến gì. Nếu tôi mà bị quấn vào đó, sau này chắc chắn sẽ bị ăn chửi. Hơn nữa, đến lúc đó nếu như chúng ta đứng về phía Lỗ Sơn, tự nhiên sẽ đắc tội với Phương Minh Viễn , đi ngược lại với mục đích ban đầu khi tới đây; nếu như đứng về phía Phương Minh Viễn, tôi sợ là chúng ta cũng sẽ cùng chịu nhục nhã.
- Có gì mà phải sợ, Lỗ Sơn chẳng qua cũng chỉ là chiếm thế thượng phong trên miệng thôi, nhiều nhất là đụng chạm, có dám động thủ thật không?
Pepe cười nhạt nói.
- Nếu mà nó thật sự hạ độc thủ với Phương Minh Viễn , đời nó coi như xong luôn, đừng bao giờ mơ tưởng tới việc bước chân vào giới chính trị.
- Loại như nó nếu mà tiến được vào giới chính trị mới lạ đấy
Nam sinh bĩu môi nói.
- Hơn nữa, nhà nó là bên quân sự, nếu vào thì cũng vào quân đội thôi, loại dã tính như nó, quân đội khá là hoan nghênh đấy.
Không nói tới hai người đang thì thụt trong phòng học, lúc này bốn người Phương Minh Viễn đã đi ra khỏi trường, theo lối đi trước cổng trường bước dần tới cầu vượt cạnh đó. Phương Minh Viễn không muốn khoe khoang trước cổng trường nên kêu Trần Trung đỗ xe gần cầu vượt, tan học bèn tới đây để lên xe.
Cả bọn vừa rời khỏi cổng trường không xa, từ trong góc quẹo trên đường cái đột nhiên có hai thanh niên xông ra, ngăn bốn người lại.
- Cậu chính là Phương Minh Viễn? Hãy đi cùng chúng tôi, có người muốn gặp cậu.
Thanh niên dáng người hơi cao nheo mắt nhìn Phương Minh Viễn nói.
Phương Minh Viễn nhìn hai người này kì lạ, trong lòng chợt nghĩ hai người này có vẻ không giống người bình thường, nhìn cách đứng của chúng rất giống với quân nhân, bất luận là ở đâu cũng luôn đứng thẳng tắp. Mấy năm ở cùng Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đã làm Phương Minh Viễn không lạ lẫm gì với đặc điểm này.
- Ai muốn gặp tôi?
- Đi gặp rồi tự nhiên mày sẽ biết là ai!
Thanh niên dáng cao mặt không biến sắc nói.
- Không có hứng thú!
Phương Minh Viễn bĩu môi nói
- Làm ơn nhường đường, tôi không có thời gian để chuyện phiếm với mấy người.
Còn một đống việc phải xử lí, giờ trong đầu hắn chỉ toàn công việc, hắn không thừa thời gian để đi tìm hiểu mấy chuyện úp úp mở mở này.
Thanh niên thấp người bước tới một bước nói
- Phương Minh Viễn , mày đừng có rượu mời không uống uống rượu phạt hả, có người muốn gặp mày.
- Họ muốn gặp tôi chứ không phải tôi muốn gặp họ! Tôi ở đây, họ muốn gặp thì tới đây, tôi không có nghĩa vụ phải phục tùng sự sắp xếp của họ. Hơn nữa, đối với người chặn đường tan học của học sinh trung học, ai biết các người có phải là buôn lậu người hay không?
Phương Minh Viễn đối đầu luôn.
- Nếu không tránh đường, tôi sẽ báo cảnh sát đấy, hai anh là quân nhân, quốc gia nuôi dưỡng các anh là để bảo vệ quốc qia, chứ không phải để các anh diễu võ dương oai trước mặt dân chúng thế này!
Hai thanh niên mặt hơi biến sắc, chúng không ngờ được rằng, Phương Minh Viễn lại nhìn ra thân phận thật của chúng nhanh đến vậy. Lúc này, xung quanh đã tụ tập lại một số học sinh có tính hiếu kì, trong đó có cả giáo viên của trường Long Đầm.
Lúc này, từ góc đường đâm ra một chiếc xe jeep màu xanh, dừng lại ngay bên cạnh bốn người Phương Minh Viễn, cửa kính từ tự hạ xuống, từ trong thò ra đầu của một nam sinh. Xem ra cũng chỉ tầm mười lăm sáu tuổi, cắt đầu đinh, tướng mạo cũng nghiêm chỉnh, nhưng ánh mắt lại có vẻ kiêu ngạo bất thuần. Trên người mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, trông có vẻ giống với đồng phục của trường học nào đó. Để thống nhất trang phục của học sinh, các trường học những năm 90 tuy đã có đồng phục nhưng toàn bộ đều chọn quần áo thể thao, hơn nữa kiểu dạng của những bộ đồ thể thao này tương đối đơn giản, cắt may thô sơ và đáng ghét nhất là không những màu sắc khó coi, cỡ áo không tiêu chuẩn, học sinh mặc trên người giống như khoác cái bao tải lên vậy
Ngồi bên cạnh hắn là một nữ sinh tầm mười lăm mười sáu tuổi, cũng mặc bộ quần áo thể thao giống như vậy
- Phương Minh Viễn, tôi chẳng qua chỉ muốn xem nhân vật gần đây nổi đinh đám nhất thôi, có gì mà phải lo lắng vậy? Đây là thành phố, không phải vùng đất quê mùa ở tỉnh Tần Tây, huyện Bình Xuyên, thị trấn Hải Trang đâu.
Nam sinh mặt vẻ khinh thường nói.
Phương Minh Viễn không buồn để ý tới hắn, tiếp tục nói với hai thanh niên kia:
- Tránh đường, tôi không có thời gian tiếp chuyện hai người, đến lúc không là xong bài tập hai người làm thay cho tôi hả?
Hai người kia tự nhiên thấy hơi gượng gạo quay ra nhìn nam sinh ngồi trong xe. Nam sinh này cũng thấy ngượng quá hóa giận, nó không ngờ rằng Phương Minh Viễn coi như không nhìn thấy nó, đây khác nào mỉa mai nó, làm nó cảm thấy tức tối vô cùng. Lớn ngần này rồi không ngờ còn bị hắn coi thường như vậy.
Nó đưa mắt tới Triệu Nhã và Phùng Thiến đứng bên cạnh, cười lạnh:
- Chậc chậc, thật là đáng tiếc, đây đúng là hai bông hoa nhài cắm bãi *** trâu đây mà!
Nó tin là, chỉ cần Phương Minh Viễn là đàn ông thì sẽ không thể thờ ơ với hành động này được.
- Mày mà là hoa nhài thì sau này đến trâu cũng không dám ỉa nữa!
Phương Minh Viễn lập tức trả lời một cách mỉa mai. Nếu mày tự thích ăn chửi vậy thì tao cũng không khách sáo nữa. Hắn không cần biết tên này có lai lịch ra sao nhưng đối phương khiêu khích trước, Phương Minh Viễn không tin lúc này hắn dám dùng vũ lực với mình. Thích chơi chữ phải không, xem ai sợ ai!
- Ha ha!
Xung quanh lập tức nổ ra một tràng cười, đến nữ sinh ngồi trong xe cũng không nén cười nổi.
Sắc mặt nam sinh kia lập tức không nén được giận, nó không ngờ rằng phản kích của Phương Minh Viễn lại sắc bén tới vậy. Nó mở cửa bước xuống xe, Phương Minh Viễn lúc này mới chú ý, dáng tên này không thấp, phải tầm mét bảy lăm, nhìn thân hình chắc chắn là thân thủ không tồi.
- Phương Minh Viễn , tao là Lỗ Sơn, có người gọi tao là tiểu bá vương, tao hôm nay đến vốn chỉ muốn xem mặt mày mà thôi
Lỗ Sơn sắc mặt giận dữ chỉ tay vào Phương Minh Viễn nói.
- Các cụ có câu nói người thống trị thiên hạ làm vương, chư hầu lớn làm bá.
Phương Minh Viễn không đợi hắn nói hết câu, bèn cướp lời:
- Lỗ Sơn, cậu có tài có đức gì mà dám xưng bá xưng vương ở thành phố này?
/1605
|