Nếu như không phải nhờ vào mạng inte, Phương Minh Viễn đúng là không biết được lai lịch của từ “bá vương”. Tuy hắn từ nhỏ đã biết tới Sở bá vương Hạng Vũ với sức lực phi thường, biết tới tiểu bá vương Tôn Sách của nước Ngô thời kì Tam Quốc. Cũng biết tới hòa thượng cướp hoa làm tân nương là tiểu bá vương Chu Thông. Sau này cũng xem qua những thể loại như “bá vương súng” linh tinh gì đấy, nhưng từ bá vương lại nhờ mạng inte mà biết tới.
Đương nhiên là từ “Bá vương” trong tiếng hán vẫn còn một nghĩa khác đó là người hoành hành ngang ngược không giảng đạo lý, đối với loại cặn bã này cũng được gọi bá vương.
Lỗ Sơn không phải không biết cách giải thích này, nhưng nó không biết xấu hổ hay sao mà dám đứng trước mặt mọi người nói với Phương Minh Viễn là mày nói sai rồi, tao là tiểu bá vương. Không phải chỉ người có võ công như Hạng Vũ và Tôn Sách, cũng chẳng phải là hảo hán lục lâm thay trời hành đạo, vào nhà cướp của, cướp người giàu chia cho người nghèo ở thời xưa, mà là chỉ tao ngày ngày hoành hành bá đạo không nói đến đạo lý. Nếu như nói câu này ra chắc là đám đông kia cười ngửa người ra mất. Con người ai chả có sĩ diện, nếu không thì tục ngữ đã chẳng có câu, người có mặt, cây có vỏ đấy thôi. Chuyện mất mặt không phải ai cũng có thể làm được, ít nhất phải có dũng khí lớn và nghị lực phi thường.
Trong bụng nó tuy biết rõ mọi người sở dĩ gọi nó là tiểu bá vương là bởi vì nó ngày ngày hoành hành ngang ngược không nói đến đạo lý. Nhưng đối với biệt hiệu của mình, nó luôn thích nghĩ theo hướng tốt nhất, thêm vào đó, nó lại là xuất thân trong nhà quân nhân, từ nhỏ dưới sự đốc thúc của bề trên, tiến hành luyện tập các loại hình quân sự, tố chất thân thể so với những người cùng lứa, tuy không nói là nổi tiếng số một nhưng cũng được mọi người công nhận là kẻ mạnh. Vì thế Lỗ Sơn từ trước đều lấy danh hiệu “bá vương” làm vinh quang. Nếu không phải vậy thì hôm nay nó đã không chủ động nói ra với Phương Minh Viễn .
Loại tâm lý này của nó, trong đó chắc chắn có ảnh hưởng từ Thủy Hử và bị người nhà đầu độc. Ông nội của Lỗ Sơn có công lao lập nước, làm đến trung tướng, cũng từng đảm trách cương vị phó tư lệnh của bảy quân khu lớn. Nhưng lại rất ít người biết rằng nhà họ Lỗ trong thời kỳ dân quốc nổi tiếng là thổ phỉ ở vùng Đông Bắc! Chiếm núi xưng vương ở vùng núi Đại Hưng An! Sau đó người Nhật Bản xâm lược Hoa Hạ, nhà họ Lỗ tuy nhập bọn cướp rừng nhưng lại không làm Hán gian. Quân Đông Bắc tuy đã rút lui nhưng nhà Lỗ lại cự tuyệt chiêu an của bọn quỷ Nhật Bản, đem theo lũ thổ phỉ kia liên tục đánh du kích với tụi Nhật ở Đông Bắc. Sau đó gia nhập quân đội của Đảng rồi trải qua cuộc kháng chiến chống Nhật, sau giải phóng còn tham gia vào cuộc chiến ở Triều Tiên .Lúc này mới định được địa vị nhà họ Lỗ trong quân đội Hoa Hạ.
Với gia thế như vậy, những người già này đương nhiên là khó mà tránh khỏi mang theo một ít phong cách hành sự kiểu lục lâm, mà ở cái thời kỳ lúc đó, trại chủ đứng đầu lục lâm nếu như không có một tên hiệu lẫy lừng sẽ mất mặt giống như ra đường mà không mặc quần lót vậy.
Vì thế khi Lỗ Sơn có cái biệt hiệu như vậy, người nhà không những không nói gì, ngược lại còn khen ngợi có phong cách giống tổ tiên. Do vậy Lỗ Sơn lại càng thêm đắc ý.
Chỉ có điều không ai ngờ được rằng, khi Lỗ Sơn báo ra biệt hiệu của với vẻ đắc ý vô cùng mình, Phương Minh Viễn lại nói ra một câu như vậy trước mặt đám đông xung quanh.
Đúng là đánh trúng tim đen! Nếu như đây là thời kì hoàng đế trị vì, e là Lỗ Sơn lúc này đã choáng váng đầu óc, hai chân mềm oặt. Dám xưng vương xưng bá ở Bắc Kinh, trừ vị ngồi trên ghế rồng kia ra thì còn ai vào đây nữa? E là đến thái tử điện hạ cũng không trắng trợn tự xưng vương xưng tướng như vậy. Nếu là vị minh quân, có lẽ chỉ là một câu nói vui thôi, nếu là hôn quân thì trảm đầu cả nhà cũng không phải không có khả năng.
Tuy nhiên hiện giờ Lỗ Sơn cũng không thấy dễ chịu hơn bao nhiêu, hắn bị Phương Minh Viễn hỏi câu đớ họng trước mặt bao nhiêu người vậy. Thiếu niên mười mấy tuổi, đàm đạo tài năng đức độ có vẻ như hơi buồn cười.
-Đúng vậy, Lỗ Sơn, mày có tài có đức gì mà dám xưng vương xưng bá ở Bắc Kinh này chứ?
Trong đám đông có người hỏi lớn.
Lỗ Sơn không khỏi giận tím mặt lại, trước con mắt bao nhiêu người, bị Phương Minh Viễn chặn họng lại đã đủ làm nó thấy mất mặt rồi, giờ lại còn ở một bên coi xiếc, đây chính là cái gọi là chú nhịn được nhưng thím không nhịn nổi.
Nó đảo mắt nhìn sang, người vừa nói kia không hề có ý ẩn nấp ngược lại bèn bước ra khỏi đám đông. Bước ra cùng cậu ta còn có hai thiếu niên cũng tầm tuổi mười lăm mười sáu.
- Lỗ Sơn, mày không phải tìm, chính là tao vừa hỏi đấy.
Người vừa nói là thiếu niên có thân hình không hề thua kém Lỗ Sơn và Phương Minh Viễn, trên người mặc bộ đồng phục trường Long Đầm, cũng là loại bộ đồ thể thao thùng thình. Nhưng mặc trên người hắn lại hiện ra vài phần khí chất dũng mãnh. Hai tay hắn khoanh trước ngực, đứng hiên ngang như vậy trước mặt Lỗ Sơn.
- Mai Nguyên Vũ!
Mắt của Lỗ Sơn lập tức trợn tròn, đồng thời chửi thầm, sao mình lại không biết tên này đã chuyển tới trường trung học Long Đầm.
Sớm biết cậu ta ở đây thì mình chắc chắn sẽ không sơ ý như vậy, ít nhất thì cũng phải lôi theo vài tên bè đảng tới, ít nhất bề ngoài cũng không...
Mai Nguyên Vũ vốn là học sinh lớp 8 trường Nhị Trung. Ông nội cậu ta và ông nội của Lỗ Sơn đều là nguyên lão trong quân đội, có công lập nước. Nhưng từ thế hệ trước hai nhà đã đối đầu với nhau. Giống như nói họ Lỗ xuất thân từ thổ phỉ, khởi nghiệp từ lục lâm, còn họ Mai thì là xuất thân từ hồng quân chính thống, tốt nghiệp khóa thứ tư trường quân đội Hoàng Phố. Có thể nói trong số nguyên lão ít ỏi còn lại sau khi dựng nước, tuy rằng thế hệ trước của hai nhà đều cùng đứng dưới một lá cờ và cùng chung mục đích phấn đấu, nhưng không vì thế mà có thể che dấu được sự bất đồng lớn giữa hai nhà.
Thế hệ trước của hai nhà trong quân đội đều không vừa mắt nhau, tuy rằng đều nghiêm túc trong việc lớn, nhưng trong chuyện riêng tư thì quả là như nước với lửa. Hai người nếu như đụng vào nhau thì khẳng định là chưa kịp nói hết hai câu bèn xắn tay áo lên giương gươm múa kiếm rồi. Theo thời gian, mâu thuẫn giữa hai nhà liền theo tiếp xuống thế hệ sau, thậm chí tới thế hệ thứ ba là Lỗ Sơn và Mai Nguyên Vũ.
Ngày thường, Lỗ Sơn và Mai Nguyên Vũ luôn là oan gia đối đầu nhau, từ nhỏ tới lớn, bề trên của hai nhà đã so đi bì lại hai đứa bé trạc tuổi nhau này. Mai Nguyên Vũ không quen nhìn tác phong thổ phỉ của Lỗ Sơn, còn Lỗ Sơn lại cho rằng Mai Nguyên Vũ hành sự yếu đuối, do dự thiếu quyết đoán. Vì vậy nếu không có người lớn bên cạnh, hai người nếu gặp nhau mười lần thì tới tám lần không vui vẻ, còn hai lần sẽ là Lỗ Sơn tự nghĩ chiến thắng và nghênh ngang bước đi, nhưng cuối cùng lại thấy mình chẳng chiếm được chút lợi thế nào.
Cho nên lúc này đây khi Lỗ Sơn vừa nhìn thấy Mai Nguyên Vũ bèn giật mình kinh hãi. Còn hai thanh niên bên cạnh kia là anh em nhà họ Lư có giao tình thân thiết với đời ông cha của Mai Nguyên Vũ.
- Lỗ Sơn, Lỗ bá vương, Lỗ đại công tử, mấy ngày không gặp lại càng uy phong thì phải!
Mai Nguyên Vũ hai tay khoanh trước ngực, giọng châm chọc nói:
- Không ngờ còn mang cả nhân viên cảnh vệ tới gây phiền toái cho người khác. Mày có tiến bộ đấy! Biết cả cách cậy thế đè người.
Với độ hiểu biết của Mai Nguyên Vũ về Lỗ Sơn, liếc nhìn một cái là có thể đoán ra hai thanh niên kia chắc chắn là cảnh vệ của nhà họ Lỗ.
Mặt Lỗ Sơn lập tức đỏ gay, thật ra khi đưa hai cảnh vệ này tới đây nó cũng không có ý gì khác cả. Thứ nhất là lái xe của quân đội tới thông thường thì sẽ không bị cảnh sát giao thông chặn đường, nhưng trong thành phố có trời mới biết lúc nào và tại đâu đột nhiên lại phải đụng mặt với hiến binh. Nó tuy biết lái xe, nhưng dù sao thì vẫn chưa nhập ngũ và cũng chưa có bằng lái, nếu như gặp phải mấy người không hợp với họ hàng nhà hắn thì cũng rắc rối. Nhưng nếu có cảnh vệ viên đi cùng thì lại khác. Ít nhiều cũng tránh được một số việc; thứ hai cũng là để nghe ngóng xem bên cạnh Phương Minh Viễn có vệ sĩ hay không, cũng xuất thân từ quân nhân, sợ mình bị hố.
Nhưng khi Mai Nguyên Vũ nói như vậy lại thành ra Lỗ Sơn cậy thế đè người. Lỗ Sơn tuy hành sự ngang ngươc không đạo lí, nhưng cũng không làm việc cậy quyền cậy thế nhà mình lấy quan chức nhà mình ra đè người.
- Mày ngậm máu phun người!
Lỗ Sơn tức đến run người.
- Không phải là chú Trì đoạt mất vị trí lẽ ra là của bác mày đấy chứ? Người ta là nhờ vào thực lực thật sự để đổi lại được, bác mày còn chưa nói gì mà mày chạy tới đây làm gì? Truyện "Trùm Tài Nguyên "
Mai Nguyên Vũ nhìn Phương Minh Viễn nói. Phương Minh Viễn lúc này mới như tỉnh ra, chả trách cái thằng chui từ đâu ra này tự nhiên lại muốn kiếm chuyện với mình. Hóa ra là đến tìm cân bằng tâm lí thay cho người nhà.
- Lỗ Sơn, mày thật hổ thẹn với tên họ của mình, ở quê tao cũng có vị tên là Lỗ Sơn, là vị vất vả với công tác giáo dục hơn mười năm trời, người công tác giáo dục với một thân chính khí. Là hiệu trưởng trường tiểu học của tao. Cả đời ông ấy được gọi là đào lý khắp thiên hạ. Ông mà biết có một thằng cùng họ cùng tên mà hư hỏng như thế này e là tức giận mà phi từ tỉnh Tần Tây lên thành phố này mất!
Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn Mai Nguyên Vũ, không ngờ có viện binh ngoài ý muốn, nhưng cũng không bỏ lỡ cơ hội oanh tạc ngôn ngữ với Lỗ Sơn.
Lỗ Sơn nhìn đám học sinh xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, lại nhìn ba người Mai Nguyên Vũ. Biết là nếu tiếp tục đứng đây chắc chắn chẳng thu được gì tốt đẹp. Luận về thân thủ, Mai Nguyên Vũ và nó kẻ tám lạng người nửa cân, luận về tài ăn nói, dường như Phương Minh Viễn còn mạnh hơn nó. Tiếp tục nấn ná ở lại đây dường như chỉ biết đứng để người ta coi là tên ngốc mà thôi.
- Đi.
Lỗ Sơn ngồi vào trong xe, phẫn nộ ra lệnh.
Nhìn bóng xe dần đi xa, đám người dần dần tản đi, ba người Mai Nguyên Vũ bước tới trước mặt Phương Minh Viễn, đưa tay ra bắt tay Phương Minh Viễn cười nói:
-Mai Nguyên Vũ, khối 8 lớp III, không ngờ cậu lại có tài ăn nói hay như vậy. Lỗ Sơn bị chửi mà chạy trối chết, cậu là người đầu tiên trong đám cùng lứa làm được như vậy đấy. Nhưng tôi nghe nói bình thường tính cậu khá tốt, luôn tươi cười với người khác, không giống hôm nay.
-Tôi không phải Mona Lisa, không phải với ai tôi cũng mỉm cười.
Phương Minh Viễn trợn mắt nói.
Đương nhiên là từ “Bá vương” trong tiếng hán vẫn còn một nghĩa khác đó là người hoành hành ngang ngược không giảng đạo lý, đối với loại cặn bã này cũng được gọi bá vương.
Lỗ Sơn không phải không biết cách giải thích này, nhưng nó không biết xấu hổ hay sao mà dám đứng trước mặt mọi người nói với Phương Minh Viễn là mày nói sai rồi, tao là tiểu bá vương. Không phải chỉ người có võ công như Hạng Vũ và Tôn Sách, cũng chẳng phải là hảo hán lục lâm thay trời hành đạo, vào nhà cướp của, cướp người giàu chia cho người nghèo ở thời xưa, mà là chỉ tao ngày ngày hoành hành bá đạo không nói đến đạo lý. Nếu như nói câu này ra chắc là đám đông kia cười ngửa người ra mất. Con người ai chả có sĩ diện, nếu không thì tục ngữ đã chẳng có câu, người có mặt, cây có vỏ đấy thôi. Chuyện mất mặt không phải ai cũng có thể làm được, ít nhất phải có dũng khí lớn và nghị lực phi thường.
Trong bụng nó tuy biết rõ mọi người sở dĩ gọi nó là tiểu bá vương là bởi vì nó ngày ngày hoành hành ngang ngược không nói đến đạo lý. Nhưng đối với biệt hiệu của mình, nó luôn thích nghĩ theo hướng tốt nhất, thêm vào đó, nó lại là xuất thân trong nhà quân nhân, từ nhỏ dưới sự đốc thúc của bề trên, tiến hành luyện tập các loại hình quân sự, tố chất thân thể so với những người cùng lứa, tuy không nói là nổi tiếng số một nhưng cũng được mọi người công nhận là kẻ mạnh. Vì thế Lỗ Sơn từ trước đều lấy danh hiệu “bá vương” làm vinh quang. Nếu không phải vậy thì hôm nay nó đã không chủ động nói ra với Phương Minh Viễn .
Loại tâm lý này của nó, trong đó chắc chắn có ảnh hưởng từ Thủy Hử và bị người nhà đầu độc. Ông nội của Lỗ Sơn có công lao lập nước, làm đến trung tướng, cũng từng đảm trách cương vị phó tư lệnh của bảy quân khu lớn. Nhưng lại rất ít người biết rằng nhà họ Lỗ trong thời kỳ dân quốc nổi tiếng là thổ phỉ ở vùng Đông Bắc! Chiếm núi xưng vương ở vùng núi Đại Hưng An! Sau đó người Nhật Bản xâm lược Hoa Hạ, nhà họ Lỗ tuy nhập bọn cướp rừng nhưng lại không làm Hán gian. Quân Đông Bắc tuy đã rút lui nhưng nhà Lỗ lại cự tuyệt chiêu an của bọn quỷ Nhật Bản, đem theo lũ thổ phỉ kia liên tục đánh du kích với tụi Nhật ở Đông Bắc. Sau đó gia nhập quân đội của Đảng rồi trải qua cuộc kháng chiến chống Nhật, sau giải phóng còn tham gia vào cuộc chiến ở Triều Tiên .Lúc này mới định được địa vị nhà họ Lỗ trong quân đội Hoa Hạ.
Với gia thế như vậy, những người già này đương nhiên là khó mà tránh khỏi mang theo một ít phong cách hành sự kiểu lục lâm, mà ở cái thời kỳ lúc đó, trại chủ đứng đầu lục lâm nếu như không có một tên hiệu lẫy lừng sẽ mất mặt giống như ra đường mà không mặc quần lót vậy.
Vì thế khi Lỗ Sơn có cái biệt hiệu như vậy, người nhà không những không nói gì, ngược lại còn khen ngợi có phong cách giống tổ tiên. Do vậy Lỗ Sơn lại càng thêm đắc ý.
Chỉ có điều không ai ngờ được rằng, khi Lỗ Sơn báo ra biệt hiệu của với vẻ đắc ý vô cùng mình, Phương Minh Viễn lại nói ra một câu như vậy trước mặt đám đông xung quanh.
Đúng là đánh trúng tim đen! Nếu như đây là thời kì hoàng đế trị vì, e là Lỗ Sơn lúc này đã choáng váng đầu óc, hai chân mềm oặt. Dám xưng vương xưng bá ở Bắc Kinh, trừ vị ngồi trên ghế rồng kia ra thì còn ai vào đây nữa? E là đến thái tử điện hạ cũng không trắng trợn tự xưng vương xưng tướng như vậy. Nếu là vị minh quân, có lẽ chỉ là một câu nói vui thôi, nếu là hôn quân thì trảm đầu cả nhà cũng không phải không có khả năng.
Tuy nhiên hiện giờ Lỗ Sơn cũng không thấy dễ chịu hơn bao nhiêu, hắn bị Phương Minh Viễn hỏi câu đớ họng trước mặt bao nhiêu người vậy. Thiếu niên mười mấy tuổi, đàm đạo tài năng đức độ có vẻ như hơi buồn cười.
-Đúng vậy, Lỗ Sơn, mày có tài có đức gì mà dám xưng vương xưng bá ở Bắc Kinh này chứ?
Trong đám đông có người hỏi lớn.
Lỗ Sơn không khỏi giận tím mặt lại, trước con mắt bao nhiêu người, bị Phương Minh Viễn chặn họng lại đã đủ làm nó thấy mất mặt rồi, giờ lại còn ở một bên coi xiếc, đây chính là cái gọi là chú nhịn được nhưng thím không nhịn nổi.
Nó đảo mắt nhìn sang, người vừa nói kia không hề có ý ẩn nấp ngược lại bèn bước ra khỏi đám đông. Bước ra cùng cậu ta còn có hai thiếu niên cũng tầm tuổi mười lăm mười sáu.
- Lỗ Sơn, mày không phải tìm, chính là tao vừa hỏi đấy.
Người vừa nói là thiếu niên có thân hình không hề thua kém Lỗ Sơn và Phương Minh Viễn, trên người mặc bộ đồng phục trường Long Đầm, cũng là loại bộ đồ thể thao thùng thình. Nhưng mặc trên người hắn lại hiện ra vài phần khí chất dũng mãnh. Hai tay hắn khoanh trước ngực, đứng hiên ngang như vậy trước mặt Lỗ Sơn.
- Mai Nguyên Vũ!
Mắt của Lỗ Sơn lập tức trợn tròn, đồng thời chửi thầm, sao mình lại không biết tên này đã chuyển tới trường trung học Long Đầm.
Sớm biết cậu ta ở đây thì mình chắc chắn sẽ không sơ ý như vậy, ít nhất thì cũng phải lôi theo vài tên bè đảng tới, ít nhất bề ngoài cũng không...
Mai Nguyên Vũ vốn là học sinh lớp 8 trường Nhị Trung. Ông nội cậu ta và ông nội của Lỗ Sơn đều là nguyên lão trong quân đội, có công lập nước. Nhưng từ thế hệ trước hai nhà đã đối đầu với nhau. Giống như nói họ Lỗ xuất thân từ thổ phỉ, khởi nghiệp từ lục lâm, còn họ Mai thì là xuất thân từ hồng quân chính thống, tốt nghiệp khóa thứ tư trường quân đội Hoàng Phố. Có thể nói trong số nguyên lão ít ỏi còn lại sau khi dựng nước, tuy rằng thế hệ trước của hai nhà đều cùng đứng dưới một lá cờ và cùng chung mục đích phấn đấu, nhưng không vì thế mà có thể che dấu được sự bất đồng lớn giữa hai nhà.
Thế hệ trước của hai nhà trong quân đội đều không vừa mắt nhau, tuy rằng đều nghiêm túc trong việc lớn, nhưng trong chuyện riêng tư thì quả là như nước với lửa. Hai người nếu như đụng vào nhau thì khẳng định là chưa kịp nói hết hai câu bèn xắn tay áo lên giương gươm múa kiếm rồi. Theo thời gian, mâu thuẫn giữa hai nhà liền theo tiếp xuống thế hệ sau, thậm chí tới thế hệ thứ ba là Lỗ Sơn và Mai Nguyên Vũ.
Ngày thường, Lỗ Sơn và Mai Nguyên Vũ luôn là oan gia đối đầu nhau, từ nhỏ tới lớn, bề trên của hai nhà đã so đi bì lại hai đứa bé trạc tuổi nhau này. Mai Nguyên Vũ không quen nhìn tác phong thổ phỉ của Lỗ Sơn, còn Lỗ Sơn lại cho rằng Mai Nguyên Vũ hành sự yếu đuối, do dự thiếu quyết đoán. Vì vậy nếu không có người lớn bên cạnh, hai người nếu gặp nhau mười lần thì tới tám lần không vui vẻ, còn hai lần sẽ là Lỗ Sơn tự nghĩ chiến thắng và nghênh ngang bước đi, nhưng cuối cùng lại thấy mình chẳng chiếm được chút lợi thế nào.
Cho nên lúc này đây khi Lỗ Sơn vừa nhìn thấy Mai Nguyên Vũ bèn giật mình kinh hãi. Còn hai thanh niên bên cạnh kia là anh em nhà họ Lư có giao tình thân thiết với đời ông cha của Mai Nguyên Vũ.
- Lỗ Sơn, Lỗ bá vương, Lỗ đại công tử, mấy ngày không gặp lại càng uy phong thì phải!
Mai Nguyên Vũ hai tay khoanh trước ngực, giọng châm chọc nói:
- Không ngờ còn mang cả nhân viên cảnh vệ tới gây phiền toái cho người khác. Mày có tiến bộ đấy! Biết cả cách cậy thế đè người.
Với độ hiểu biết của Mai Nguyên Vũ về Lỗ Sơn, liếc nhìn một cái là có thể đoán ra hai thanh niên kia chắc chắn là cảnh vệ của nhà họ Lỗ.
Mặt Lỗ Sơn lập tức đỏ gay, thật ra khi đưa hai cảnh vệ này tới đây nó cũng không có ý gì khác cả. Thứ nhất là lái xe của quân đội tới thông thường thì sẽ không bị cảnh sát giao thông chặn đường, nhưng trong thành phố có trời mới biết lúc nào và tại đâu đột nhiên lại phải đụng mặt với hiến binh. Nó tuy biết lái xe, nhưng dù sao thì vẫn chưa nhập ngũ và cũng chưa có bằng lái, nếu như gặp phải mấy người không hợp với họ hàng nhà hắn thì cũng rắc rối. Nhưng nếu có cảnh vệ viên đi cùng thì lại khác. Ít nhiều cũng tránh được một số việc; thứ hai cũng là để nghe ngóng xem bên cạnh Phương Minh Viễn có vệ sĩ hay không, cũng xuất thân từ quân nhân, sợ mình bị hố.
Nhưng khi Mai Nguyên Vũ nói như vậy lại thành ra Lỗ Sơn cậy thế đè người. Lỗ Sơn tuy hành sự ngang ngươc không đạo lí, nhưng cũng không làm việc cậy quyền cậy thế nhà mình lấy quan chức nhà mình ra đè người.
- Mày ngậm máu phun người!
Lỗ Sơn tức đến run người.
- Không phải là chú Trì đoạt mất vị trí lẽ ra là của bác mày đấy chứ? Người ta là nhờ vào thực lực thật sự để đổi lại được, bác mày còn chưa nói gì mà mày chạy tới đây làm gì? Truyện "Trùm Tài Nguyên "
Mai Nguyên Vũ nhìn Phương Minh Viễn nói. Phương Minh Viễn lúc này mới như tỉnh ra, chả trách cái thằng chui từ đâu ra này tự nhiên lại muốn kiếm chuyện với mình. Hóa ra là đến tìm cân bằng tâm lí thay cho người nhà.
- Lỗ Sơn, mày thật hổ thẹn với tên họ của mình, ở quê tao cũng có vị tên là Lỗ Sơn, là vị vất vả với công tác giáo dục hơn mười năm trời, người công tác giáo dục với một thân chính khí. Là hiệu trưởng trường tiểu học của tao. Cả đời ông ấy được gọi là đào lý khắp thiên hạ. Ông mà biết có một thằng cùng họ cùng tên mà hư hỏng như thế này e là tức giận mà phi từ tỉnh Tần Tây lên thành phố này mất!
Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn Mai Nguyên Vũ, không ngờ có viện binh ngoài ý muốn, nhưng cũng không bỏ lỡ cơ hội oanh tạc ngôn ngữ với Lỗ Sơn.
Lỗ Sơn nhìn đám học sinh xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ, lại nhìn ba người Mai Nguyên Vũ. Biết là nếu tiếp tục đứng đây chắc chắn chẳng thu được gì tốt đẹp. Luận về thân thủ, Mai Nguyên Vũ và nó kẻ tám lạng người nửa cân, luận về tài ăn nói, dường như Phương Minh Viễn còn mạnh hơn nó. Tiếp tục nấn ná ở lại đây dường như chỉ biết đứng để người ta coi là tên ngốc mà thôi.
- Đi.
Lỗ Sơn ngồi vào trong xe, phẫn nộ ra lệnh.
Nhìn bóng xe dần đi xa, đám người dần dần tản đi, ba người Mai Nguyên Vũ bước tới trước mặt Phương Minh Viễn, đưa tay ra bắt tay Phương Minh Viễn cười nói:
-Mai Nguyên Vũ, khối 8 lớp III, không ngờ cậu lại có tài ăn nói hay như vậy. Lỗ Sơn bị chửi mà chạy trối chết, cậu là người đầu tiên trong đám cùng lứa làm được như vậy đấy. Nhưng tôi nghe nói bình thường tính cậu khá tốt, luôn tươi cười với người khác, không giống hôm nay.
-Tôi không phải Mona Lisa, không phải với ai tôi cũng mỉm cười.
Phương Minh Viễn trợn mắt nói.
/1605
|