Một tiếng “Chị” được gọi một cách rất trong trẻo dễ nghe, làm cho người ta nghe xong giống như tiết trời tháng sáu uống một ly nước táo mát lạnh, ngon miệng thư thái, không cần phải nói chắc chắn đó là Lâm Dung.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một bóng người đi tới và ôm lấy Lâm Liên, đúng là Lâm Dung. Vào đại học đã hơn nửa năm, giọng của Lâm Dung nói chuyện nghe ra không còn có giọng Phụng Nguyên.
Để tóc dài, tóc thả tự nhiên rối tung trên đầu vai, không một chút phấn son nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp thể hiện sự vui vẻ không ngờ, trên người mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, bên ngoài khoác môt chiếc áo khoác bạc, bên dưới là một chiếc quần bò bó sát người càng tôn lên cái mông đầy đặn, với đôi chân tròn dài tinh tế làm xiêu lòng người. Phương Minh Viễn không khỏi âm thầm nuốt nước miếng một cái, cô bé Lâm Dung kia càng ngày càng đẹp. Hai người mặc dù đang ở cùng trong thành phố nhưng từ khi nghỉ đông ở Phụng Nguyên thì đây là lần đầu tiên gặp lại.
Lâm Liên vui mừng ôm em nói:
-Sao em biết mà ra đón bọn chị? Đợi lâu chưa?
-Mới thôi ạ, em mới đứng ở đây mười phút thôi.
Lâm Dung ôm thắt lưng chị mình, vui mừng nhảy nhót.
-Được rồi, ở đây đông người, trông bộ dạng của em vậy không phải để bọn cậu Phương đứng cười sao.Lâm Liên cười mà đẩy bả vai Lâm Dung nói. Lúc này Lâm Dung mới buông Lâm Liên ra, qua tiếp đón bọn Triệu Nhã, cuối cùng mới tới Phương Minh Viễn.
-Cậu Phương, thời tiết nóng như vậy sao không đi xe đến mà lại ngồi xe này thế này? Tôi nói chuyện với cậu, sao cậu cứ nhìn đông nhìn tây như thế?
Lâm Dung quở trách nói.
Lúc này Phương Minh Viễn mới quay đầu lại nói:
-Vấn đề này cô hãy hỏi Triệu Nhã ấy, đây là chủ ý của cô ấy, tôi chỉ phụ trách chấp hành mà thôi. Những người kia là hộ hoa sứ giả của cô hả?
Lâm Dung nhìn theo ánh mắt của hắn, ở sườn nhà ga đã không còn mấy người đợi xe công cộng nữa, mà có hai thanh niên ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào nơi này. Lâm Dung lập tức sầm mặt nói nhỏ:
-Đừng để ý đến bọn ấy chúng ta đi thôi, mọi người đừng đứng phơi nắng ở đây nữa.
Phương Minh Viễn day mũi, ở bên cạnh người đẹp này, luôn luôn có đàn ông đẹp trai không có khuyết điểm, đó đúng là chân lý. Tuy nhiên một cô gái xinh đẹp như Lâm Dung, trong đại học nếu không có ai theo thì đúng là chuyện đáng ngạc nhiên.
Hai người thanh niên kia hai tay ôm bả vai, cười hì hì nhìn Lâm Dung đang một tay lôi kéo Lâm Liên, một tay lôi kéo Triệu Nhã, nói cười đi về phía trường học.
-Ê, cô bé kia chính là Lâm Dung mà cậu nói à?
Người thanh niên đứng ở bên trái đầu hơi cao một chút nói nhỏ.
-Đứng nói là cô bé!
Người thanh niên phía bên phải không hài lòng nói.
-Được được, tôi nói cái cô nàng xinh đẹp kia chính là Lâm Dung mà cậu nói à?
Người thanh niên đầu cao làm ra vẻ bị đánh bại nói.
-Nhưng theo tôi thấy thì cô ta và người thanh niên kia rất thân mật, với ngươi dường như …
-Không cần ngươi nói vậy! Địch Trung Kiệt!
Người thanh niên kia bất mãn nhìn hắn nói.
Địch Trung Kiệt nhún vai, không nói thêm gì nữa, người bạn này, có một lần tình cờ gặp Lâm Dung, đã hai tháng cố gắng nhiều lần nhưng Lâm Dung từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên lạnh lùng, gặp mặt gật đầu chào hỏi thôi, nhưng muốn lại gần hơn sẽ bị cự tuyệt. Nếu là người thông minh hoặc có đầu óc linh hoạt thì thấy rõ ràng là cô nàng không có hứng thú với mình, nhưng với tên này lại mong có công mài sắt có ngày nên kim, không lọt vào mắt cô là không thể bỏ qua. Cậu ta là bạn tốt cũng chỉ có thể ở một bên giúp sức thôi.
Tuy nhiên chị Lâm Dung thoạt nhìn cũng rất được, hơn nữa cũng hơn tuổi Lâm Dung, vì bạn bè, Lâm Dung không thể được, thê nhưng cô chị thì không có vấn đề mà. Nếu có thể theo đến cùng thì đến lúc đó chẳng phải Miêu Sâm cũng phải ngoan ngoãn mà gọi mình một tiếng anh rể sao?
-Đi thôi, mọi người đã đi xa rồi, chúng ta còn ở đây làm gì nữa.
Miêu Sâm tức giận vỗ vào lưng cậu ta, làm cắt ngang giấc mộng đẹp.
Đi theo đường cái cũng không xa, qua một cửa nhỏ đi vào khu tường bao quanh là vào đến vườn trường đại học Kinh Hoa.
Trường đại học này cũng không xa lạ với Phương Minh Viễn, ở kiếp trước khi hắn còn học trung học có một người bạn tốt, sau thi đỗ vào trường đại học này, nên hắn đã đến đây chơi. Trường đại học Kinh Hoa trước đây là trường cán bộ thương mại cao cấp, thành lập vào năm năm mươi mốt, khi đó cùng chịu sự lãnh đạo của hai bộ là Bộ Mậu dich trung ương và Bộ Giáo dục. Sau đó trải qua vài lần sát nhập cuối cùng thay tên là trường đại học Kinh Hoa. Tuy không thể so sánh với thương hiệu tồn tại lâu từ thời kỳ dân quốc, được coi là một khu nhà viện giáo trong thủ đô. Nó được xếp vào hàng ngũ các trường đại học trọng điểm trong cả nước, sau này Bộ Giáo dục trực tiếp quản bảy mươi hai trường đại học trên cả nước, cũng được xây dựng làm trường cao đẳng trọng điểm của quốc gia. Ở kiếp trước của Phương Minh Viễn để vào trường đại học, ít nhất cũng không phải là một giờ ba mươi điểm. Học sinh có thể thi đỗ vào đây cũng là các anh tài trên cả nước.
Trong vườn trường đại học, chỗ nào cũng thấy kiểu xây dựng của thập niên sáu mươi chằng chịt. Phương Minh Viễn so sánh với những ấn tượng trong kiếp trước thì có nhiều phong cách cổ xưa hơn và ít ồn ào hơn. Vừa đi vào vườn trường dường dường như đã có bức tường tách rời cảnh huyên náo, không còn ánh nắng gắt, có những cơn gió nhẹ thổi qua làm người ta cảm thấy sảng khoái. Cũng không nghe thấy âm thanh của xe cộ, thậm chí mọi người còn có thể nghe được tiếng chim hót bên đường.
-Nơi này ghê gớm thật! Lớn hơn nhiều so với trường chúng ta.
Phùng Thiện nói nhỏ.
Phương Minh Viên buồn cười.Trường trung học cơ sờ Long Đầm, là một tòa nhà sáu tầng, được hai con đường bap quanh, cũng không được xây dựng gì thêm. Trong vườn trường có cố gắng lắm cũng chỉ đủ chỗ cho giáo viên và học sinh tập thể dục, sao có thể so sánh với vườn trường đại học được.
-Tất nhiên, trường bọn tôi ngoài giáo sư còn có một nghìn bốn trăm năm trăm người, nếu tính cả các giáo học sinh và các nhân viên hậu cần trong trường cũng phải đến mười hai mười ba nghìn người. Nhiều người như vậy, tất cả đều ăn ngủ ở trong này nếu địa điểm nhỏ thì làm sao chứa được.
Lâm Dung tự hào nói.
-Hơn mười ngàn người?
Không chỉ có Phùng Thiện, ngay cả Lâm Liên và bọn Trần Trung cũng bị có số này làm cho giật mình. Nhiều người như vậy, thật sự có thể so với tổng dân số của một xã, thị trấn nhỏ ở tỉnh Tần Tây.
-Hôm nay là cuối tuần, những học sinh ở thủ đô đều về nhà, còn một số ra ngoài chơi, nếu nói đến lúc cao điểm, trên đường là cả dòng người đông đúc!
Lâm Dung chỉ vào hiên một tòa nhà sáu tầng cách đó không xa.
-Nhìn tòa nhà kia kìa. Đó là ký túc xá của chúng tôi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, một bóng người đi tới và ôm lấy Lâm Liên, đúng là Lâm Dung. Vào đại học đã hơn nửa năm, giọng của Lâm Dung nói chuyện nghe ra không còn có giọng Phụng Nguyên.
Để tóc dài, tóc thả tự nhiên rối tung trên đầu vai, không một chút phấn son nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp thể hiện sự vui vẻ không ngờ, trên người mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, bên ngoài khoác môt chiếc áo khoác bạc, bên dưới là một chiếc quần bò bó sát người càng tôn lên cái mông đầy đặn, với đôi chân tròn dài tinh tế làm xiêu lòng người. Phương Minh Viễn không khỏi âm thầm nuốt nước miếng một cái, cô bé Lâm Dung kia càng ngày càng đẹp. Hai người mặc dù đang ở cùng trong thành phố nhưng từ khi nghỉ đông ở Phụng Nguyên thì đây là lần đầu tiên gặp lại.
Lâm Liên vui mừng ôm em nói:
-Sao em biết mà ra đón bọn chị? Đợi lâu chưa?
-Mới thôi ạ, em mới đứng ở đây mười phút thôi.
Lâm Dung ôm thắt lưng chị mình, vui mừng nhảy nhót.
-Được rồi, ở đây đông người, trông bộ dạng của em vậy không phải để bọn cậu Phương đứng cười sao.Lâm Liên cười mà đẩy bả vai Lâm Dung nói. Lúc này Lâm Dung mới buông Lâm Liên ra, qua tiếp đón bọn Triệu Nhã, cuối cùng mới tới Phương Minh Viễn.
-Cậu Phương, thời tiết nóng như vậy sao không đi xe đến mà lại ngồi xe này thế này? Tôi nói chuyện với cậu, sao cậu cứ nhìn đông nhìn tây như thế?
Lâm Dung quở trách nói.
Lúc này Phương Minh Viễn mới quay đầu lại nói:
-Vấn đề này cô hãy hỏi Triệu Nhã ấy, đây là chủ ý của cô ấy, tôi chỉ phụ trách chấp hành mà thôi. Những người kia là hộ hoa sứ giả của cô hả?
Lâm Dung nhìn theo ánh mắt của hắn, ở sườn nhà ga đã không còn mấy người đợi xe công cộng nữa, mà có hai thanh niên ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào nơi này. Lâm Dung lập tức sầm mặt nói nhỏ:
-Đừng để ý đến bọn ấy chúng ta đi thôi, mọi người đừng đứng phơi nắng ở đây nữa.
Phương Minh Viễn day mũi, ở bên cạnh người đẹp này, luôn luôn có đàn ông đẹp trai không có khuyết điểm, đó đúng là chân lý. Tuy nhiên một cô gái xinh đẹp như Lâm Dung, trong đại học nếu không có ai theo thì đúng là chuyện đáng ngạc nhiên.
Hai người thanh niên kia hai tay ôm bả vai, cười hì hì nhìn Lâm Dung đang một tay lôi kéo Lâm Liên, một tay lôi kéo Triệu Nhã, nói cười đi về phía trường học.
-Ê, cô bé kia chính là Lâm Dung mà cậu nói à?
Người thanh niên đứng ở bên trái đầu hơi cao một chút nói nhỏ.
-Đứng nói là cô bé!
Người thanh niên phía bên phải không hài lòng nói.
-Được được, tôi nói cái cô nàng xinh đẹp kia chính là Lâm Dung mà cậu nói à?
Người thanh niên đầu cao làm ra vẻ bị đánh bại nói.
-Nhưng theo tôi thấy thì cô ta và người thanh niên kia rất thân mật, với ngươi dường như …
-Không cần ngươi nói vậy! Địch Trung Kiệt!
Người thanh niên kia bất mãn nhìn hắn nói.
Địch Trung Kiệt nhún vai, không nói thêm gì nữa, người bạn này, có một lần tình cờ gặp Lâm Dung, đã hai tháng cố gắng nhiều lần nhưng Lâm Dung từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên lạnh lùng, gặp mặt gật đầu chào hỏi thôi, nhưng muốn lại gần hơn sẽ bị cự tuyệt. Nếu là người thông minh hoặc có đầu óc linh hoạt thì thấy rõ ràng là cô nàng không có hứng thú với mình, nhưng với tên này lại mong có công mài sắt có ngày nên kim, không lọt vào mắt cô là không thể bỏ qua. Cậu ta là bạn tốt cũng chỉ có thể ở một bên giúp sức thôi.
Tuy nhiên chị Lâm Dung thoạt nhìn cũng rất được, hơn nữa cũng hơn tuổi Lâm Dung, vì bạn bè, Lâm Dung không thể được, thê nhưng cô chị thì không có vấn đề mà. Nếu có thể theo đến cùng thì đến lúc đó chẳng phải Miêu Sâm cũng phải ngoan ngoãn mà gọi mình một tiếng anh rể sao?
-Đi thôi, mọi người đã đi xa rồi, chúng ta còn ở đây làm gì nữa.
Miêu Sâm tức giận vỗ vào lưng cậu ta, làm cắt ngang giấc mộng đẹp.
Đi theo đường cái cũng không xa, qua một cửa nhỏ đi vào khu tường bao quanh là vào đến vườn trường đại học Kinh Hoa.
Trường đại học này cũng không xa lạ với Phương Minh Viễn, ở kiếp trước khi hắn còn học trung học có một người bạn tốt, sau thi đỗ vào trường đại học này, nên hắn đã đến đây chơi. Trường đại học Kinh Hoa trước đây là trường cán bộ thương mại cao cấp, thành lập vào năm năm mươi mốt, khi đó cùng chịu sự lãnh đạo của hai bộ là Bộ Mậu dich trung ương và Bộ Giáo dục. Sau đó trải qua vài lần sát nhập cuối cùng thay tên là trường đại học Kinh Hoa. Tuy không thể so sánh với thương hiệu tồn tại lâu từ thời kỳ dân quốc, được coi là một khu nhà viện giáo trong thủ đô. Nó được xếp vào hàng ngũ các trường đại học trọng điểm trong cả nước, sau này Bộ Giáo dục trực tiếp quản bảy mươi hai trường đại học trên cả nước, cũng được xây dựng làm trường cao đẳng trọng điểm của quốc gia. Ở kiếp trước của Phương Minh Viễn để vào trường đại học, ít nhất cũng không phải là một giờ ba mươi điểm. Học sinh có thể thi đỗ vào đây cũng là các anh tài trên cả nước.
Trong vườn trường đại học, chỗ nào cũng thấy kiểu xây dựng của thập niên sáu mươi chằng chịt. Phương Minh Viễn so sánh với những ấn tượng trong kiếp trước thì có nhiều phong cách cổ xưa hơn và ít ồn ào hơn. Vừa đi vào vườn trường dường dường như đã có bức tường tách rời cảnh huyên náo, không còn ánh nắng gắt, có những cơn gió nhẹ thổi qua làm người ta cảm thấy sảng khoái. Cũng không nghe thấy âm thanh của xe cộ, thậm chí mọi người còn có thể nghe được tiếng chim hót bên đường.
-Nơi này ghê gớm thật! Lớn hơn nhiều so với trường chúng ta.
Phùng Thiện nói nhỏ.
Phương Minh Viên buồn cười.Trường trung học cơ sờ Long Đầm, là một tòa nhà sáu tầng, được hai con đường bap quanh, cũng không được xây dựng gì thêm. Trong vườn trường có cố gắng lắm cũng chỉ đủ chỗ cho giáo viên và học sinh tập thể dục, sao có thể so sánh với vườn trường đại học được.
-Tất nhiên, trường bọn tôi ngoài giáo sư còn có một nghìn bốn trăm năm trăm người, nếu tính cả các giáo học sinh và các nhân viên hậu cần trong trường cũng phải đến mười hai mười ba nghìn người. Nhiều người như vậy, tất cả đều ăn ngủ ở trong này nếu địa điểm nhỏ thì làm sao chứa được.
Lâm Dung tự hào nói.
-Hơn mười ngàn người?
Không chỉ có Phùng Thiện, ngay cả Lâm Liên và bọn Trần Trung cũng bị có số này làm cho giật mình. Nhiều người như vậy, thật sự có thể so với tổng dân số của một xã, thị trấn nhỏ ở tỉnh Tần Tây.
-Hôm nay là cuối tuần, những học sinh ở thủ đô đều về nhà, còn một số ra ngoài chơi, nếu nói đến lúc cao điểm, trên đường là cả dòng người đông đúc!
Lâm Dung chỉ vào hiên một tòa nhà sáu tầng cách đó không xa.
-Nhìn tòa nhà kia kìa. Đó là ký túc xá của chúng tôi.
/1605
|