Lâm Dung dẫn ba người Lâm Liên, Triệu Nhã, Phùng Thiện mang theo hàng đống đồ vật lỉnh kỉnh đi vào cổng nhà ký túc xá.
Phương Minh Viễn tự biết ý bảo Lưu Dũng, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đứng ở ngoài nhà ký túc xá, tìm chỗ nào sạch sẽ để ngồi, nhìn cửa các nữ sinh oanh oanh yến yến ra vào như nước chảy, trong đó cũng có một số người đẹp.
Phương Minh Viễn cũng xem xét sơ qua, nhìn số lượng cửa sổ thủy tinh, nhìn các hướng nam bắc của ký túc xá mỗi tầng cũng phải có đến năm mươi phòng, bình thường mỗi phòng trong ký túc xá trong trường đại học cũng có khoảng từ sáu đến tám người, trong tòa nhà này phải có tới hai nghìn cô gái các lứa tuổi khác nhau, thật giống như một vương quốc nữ nhi, khó có thể tránh được bị kích động, bắt đầu nói chuyện làm một nhóm người mắt sáng lên, tinh thần tăng lên hàng trăm lần.
Trong kiếp trước, Phương Minh Viễn học đại học chuyên ngành kỹ thuật nên có rất ít nữ sinh mà cũng không được xinh đẹp. Đại đa số các nam sinh cảm thấy xếp họ vào trong hàng khủng long. Có thể có một vài nữ sinh xinh đẹp nhưng lại có đến một nửa nam sinh trong khoa theo đuổi, khoa tiếng Nhật ở đại học thì không có cách nào so sánh được. Nghĩ đến đây trong lòng Phương Minh Viễn không khỏi chảy nước mắt, bản thân hắn lúc đó mới có nụ hôn đầu tiên, thật không ngờ điều này.
-Minh Viễn, trường đại học Kinh Hoa rộng lớn và nhiều học sinh như vậy, làm sao mà đến tận bây giờ tớ vẫn chưa nghe nói qua nhỉ.
Lưu Dũng nhìn ra cửa thấy các cô gái ra vào ngạc nhiên hỏi. Nói thật không chỉ có cậu ta mà ngay cả Trần Trung và Vệ Hưng Quốc như vậy. Ở Tần Tây, có thể nói đến trường đại học Hoa Hạ, ở thủ đô trong các trường đại học nổi danh cũng không thấy có đại học Kinh Hoa. Lưu Dũng đến học tại Bắc Kinh, trong nhà kỳ vọng rất cao vào cậu ta, hy vọng có thể trở thành người họ Lưu đầu tiên ra khỏi huyện Bình Xuyên, thậm chí là Tần Tây. Nên từ khi biết cậu ta đến Bắc Kinh học, mọi người trong nhà nghĩ ra N con đường phát triển cho cậu ta. Tuy nhiên đến được trường đại học phải có một quá trình, Yến Đại, Thanh Hoa, Phục Sáng …, các trường đại học số một trong cả nước nhưng lại không nghe thấy mọi người nói đến trường đại học Kinh Hoa này.
-Thực ra đây là một nơi tốt, tuy đại học Kinh Hoa nằm trong các trường đại học trọng điểm hạng nhất của nước, nhưng đây cũng chính là viện giáo được xây dựng trọng điểm của đất nước. Điểm chuẩn cũng không phải thấp, có thể nói là xứng đáng là trường đại học nổi danh trong Hoa Hạ, nhưng bình thường không nổi tiếng trong dân chúng. Trường đại học Kinh Hoa chủ yếu đào tạo nhân tài về lĩnh vực kinh tế, nó cũng là trường đại học về lĩnh vực kinh tế và tài chính, gần đây có vài người thành công, phần lớn đều nằm trong nhóm những người quản lý doanh nghiệp nhà nước, ít xuất hiện trong xã hội; thứ hai là trường không chú trọng đến tuyên truyền; thứ ba là học sinh sau khi tốt nghiệp phần lớn lựa chọn làm kinh tế ở vùng duyên hải các khu thành phố lớn, ít người vào phía trong thành phố, cho nên tiếng tăm cũng không xa, tất nhiên ở tỉnh Tần Tây thì không cần phải nói rồi; thứ tư, nếu trường học nằm trọn trong thủ đô, ít phong cảnh tự nhiên, lúc đó tự nhiên sẽ nổi tiếng trong toàn bộ thành phố hay toàn bộ tỉnh.
Phương Minh Viễn giải thích.
Thực ra Phương Minh Viễn vẫn không nói, sau khi xây dựng đất nước rồi mở ra các cải cách, đó là một khoảng thời gian tương đối dài, bất kể là quốc gia hay nhân dân, đều coi trọng phát triển các ngành kỹ thuật ở đại học, luôn cho rằng chỉ có để ý học ngành kỹ thuật mới là những nhân tài thực sự, mới là nhân tài nghiên cứu khoa học, mới được gọi là nhà khoa học. Đối với những người học khoa học xã hội sẽ không tránh khỏi chút khinh thị. Mà đại học Kinh Hoa lại là trường đại học đào tạo về tài chính và kinh tế, nên đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng của tư tưởng này, tên tuổi được ít người biết đến là tự nhiên thôi.
Lưu Dũng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói
-Minh Viễn nói như vậy, nếu tớ có thể thi vào đây cũng không phải là sai lầm đúng không?
-Đương nhiên là không rồi!
Phương Minh Viễn bật cười, trong lịch sử trường đại học Kinh Hoa có một thời gian điểm trúng tuyển vào trường so với Yến Đại, Thanh Hoa còn cao hơn, đứng đầu các trường. Với những người không có hộ khẩu thủ đô như Lưu Dũng muốn vào thi ở đây đòi hỏi phải đủ điểm, chắc chắn cũng làm người ta kinh ngạc. Nếu thực sự cậu ta có thể thi được vào đây, Phương Minh Viễn cũng rất thỏa mãn.
Tuy nhiên hiện nay cậu ta mới qua trung học cơ sở, thời gian để thi vào các trường cao đẳng còn rất lâu, đến lúc đó có gì đó thay đổi không hay thì còn khó nói lắm.
Ký túc xá của Lâm Dung ở phòng 315 tầng 3, thật ra cũng không cao và dễ nhớ. Ba cô gái Lâm Liên cũng cảm thấy hơi tò mò, bước vào đất nước Nữ Nhi này. Tuổi nhà ký túc xá này cũng không phải là ít, thoạt nhìn thì hơi cũ nhưng vừa vào cửa thì thấy rất mát mẻ. Bởi vì trước kia khi xây dựng phần lớn các bức tường được xây rất dày, chống cho nhiệt độ không khí bên ngoài xâm nhập vào phòng. Hàng hiên cũng không rộng rãi, chỉ đủ cho hai người cùng đi lại, cũng may toàn là nữ sinh, phần lớn dáng người thon thả nên cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều trong hiên, có thể nhìn thấy các nữ sinh ăn mặc một chiếc áo mỏng manh và chiếc quần đùi, để lộ cặp đùi trắng nõn và bụng khêu gợi đi tới đi lui. Thậm chí còn có mấy nữ sinh chỉ mặc mỗi nội y lắc lư trong nhà.
-Tầng lầu chúng tôi ở tuy ngoài hiên rất mát mẻ nhưng trong ký túc xá này khá là nóng. Hơn nữa trong trường được quản rất nghiêm bất kể là học sinh nam hay giáo sư cũng không được đi vào nhà ký túc xá nữ, cho nên mọi người trong nhà rất lơi lỏng.
Lâm Dung thấy các cô ngạc nhiên nên giải thích nhỏ nhẹ.
Lâm Dung mở cửa ký túc xá ra, lập tức một luồng khí nóng ập đến. Ký túc xá cũng không lớn lắm, ngoài bốn chiếc giường đơn, còn có một tấm bảng trên bàn, một tủ quần áo, và một cái đựng đồ đạc linh tinh, ở giữa phòng có khung sắt, phía trên treo đầy đồ nội y nữ giới màu sắc sặc sỡ. Trong phòng rất sạch sẽ và cũng không có gì đặc biệt. Chỉ có điều ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh vào bên trong, tạo thành chiếc rèm cửa làm cho nhiệt độ cao hơn.
-Dung Dung, bạn đã về rồi! Đây là chị của bạn à?
Bốn nữ sinh đang ngồi nói chuyện phiếm trên giường trong ký túc xá vội xuống ra đón mọi người nói liến thoắng. Hai lần trước Lâm Liên đến thăm Lâm Dung, đều ra ngoài nói chuyện chứ không vào và không gặp bạn cùng phòng. Bốn nữ sinh đều ăn mặc mát mẻ, dáng người đều xinh đẹp. Tuy không thể nổi tiếng như Lâm Dung nhưng đều được cho là những thiếu nữ xinh đẹp.
-Đây là chị của tớ, Lâm Liên, còn hai người này …
Lâm Dung chần chừ một chút nói tiếp
-Đây là họ hàng của tớ cùng chị đến thăm tớ.
Thân phận của Triệu Nhã và Phùng Thiến rất khó giải thích không bằng nói đơn giản là người nhà, cũng đỡ cho mọi người hỏi nhiều.
-Chị của bạn cũng đẹp thật, hai chị em nhà bạn thật xinh à, Dung Dung, gien nhà bạn tốt thật toàn là người đẹp thôi.
Các nữ sinh lập tức đều khen ngợi.
Lâm Liên và các nữ sinh cười, trải qua thời gian tôi luyện trên thương trường, nên việc cư xử tiếp xúc với người ngoài cũng hơn Lâm Dung nhiều, không nói nhiều và cũng đã hòa mình cùng với các nữ sinh. Mọi người gọi“chị Liên” không ngớt . Triệu Nhã và Phùng Thiện nói cũng nhẹ nhàng nên mọi người nhanh chóng gọi nhau là chị em.
Có tám người cùng ở trong phòng ký túc xá, tính cả Lâm Liên thì năm người còn lại gia đình đều ở ngoài thành phố, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có cơ hội về nhà. Còn ba người kia đều có hộ khẩu Bắc Kinh nên cuối tuần đều về.
Triệu Nhã nhẹ nhàng kéo vạt áo Lâm Liên, Lâm Liên hiểu ý gật đầu, còn có bọn Phương Minh Viễn chờ dưới tầng, mình cũng không thể ở tại đây lâu, dù sao hai cô bé cũng chỉ tới để biết ký túc xá đại học như thế nào, có gì cần nói hay là để lần sau gặp thì tán gẫu với em sau.
-Dung Dung, đồ đạc này mang đến cho em, cũng muộn rồi, chị nghĩ chúng ta mời các bạn cùng phòng của em cùng nhau ăn bữa cơm.
Lâm Liên nhìn giờ, đã sắp giữa trưa rồi. Tuy ở đây có bốn người nhưng như vậy cũng là nhiều người, khó mà nói. Mặc dù Phương Minh Viễn đã nói trước là mời tất cả. Mình là người quyết định, chỉ cần mọi người vui vẻ là tốt nhưng cũng phải đúng mực. Không thể vì Phương Minh Viễn không để ý mà mình lại quá đà.
-Sao có thể để chị Liên mời, mọi người từ xa đến Bắc Kinh, như vậy chúng em mới là chủ nhà, chúng em phải mời mọi người ăn cơm chứ.
Một người bạn cùng phòng Lâm Dung có dáng người đẹp nhất liên tục xua tay nói, Lâm Liên nhớ khi nãy giới thiệu tên cô là Miêu Vũ Đình.
-Từ xa đến?
Ba người Lâm Liên hơi ngạc nhiên, chạy hai đến ba vòng thủ đô, mặc dù một bên ở phía đông và một bên ở phía tây của thủ đô nhưng đường đi cũng đâu có xa lắm?
-Vũ Đình, chị của tớ làm việc ở Bắc Kinh, hai bạn gái đó cũng học ở Bắc Kinh. Các bạn hiểu nhầm rồi!
Lâm Dung vội vàng cắt lời Miêu Vũ Đình.
-A?
Bốn người Miêu Vũ Đình cùng nhau kêu lên ngạc nhiên.
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, Miêu Vũ Đình hỏi tiếp
-Dung Dung, không phải bạn là người vùng núi ở thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây sao? Năm ngoái thi vào đại học từ tỉnh Tần Tây mà. Sao chị gái bạn lại làm việc tại thủ đô? Hơn nữa đến tận bây giờ mà không thấy bạn nói qua điều này? Hơn nữa trong thủ đô lại có họ hàng nữa? Sao chúng tớ lại không biết chút nào cả?
-Đúng vậy!
Những người khác đều gật đầu nói.
-Ơ kìa, ba người chị tớ và hai người kia mới đến thủ đô được hơn một năm nay, trước kia đúng là ở thành phố Phụng Nguyên, tỉnh Tần Tây.
Lâm Dung giải thích tại sao, mọi người mới hiểu ra.
-Chị Liên làm việc trong thủ đô sao? Chị làm ở đơn vị nào?
Họ tò mò là ríu rít hỏi han. Theo các cô gái nghĩ đến thì Lâm Liên có thể được điều đến thủ đô làm việc chắc chắn là làm cho doanh nghiệp nhà nước hoặc cơ quan chính phủ. Nếu không sao có thể từ tỉnh Tần Tây đến thủ đô dễ dàng như vậy.
Tất nhiên Lâm Liên hiểu được ý của các cô, mỉm cười nói.
-Chị à, làm trong một công ty tư nhân, năm nay mới mở một nhà hàng mới trong thủ đô, ở quán ăn Phương Gia, các em biết không?
-Quán ăn Phương Gia?
Bốn người nhìn nhau, đều lắc đầu, ở thủ đô có quá nhiều tiệm cơm.
Lâm Liên cười nói
-Sau này bảo Dung Dung đưa các em đến đó nếm thử, chị sẽ giảm cho các em đánh 5%.
Bốn người Miêu Vũ Đình gật đầu nhưng trong lòng có chút lăn tăn, ăn một chút trong một tiệm cơm nhỏ, tất cả đồ ăn đều thử một lần, có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Như vậy mà còn nói nghiêm túc là giảm 5% lạ vậy.
-Đích đích…
Đột nhiên có tiếng loa vọng lên.
Phương Minh Viễn tự biết ý bảo Lưu Dũng, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đứng ở ngoài nhà ký túc xá, tìm chỗ nào sạch sẽ để ngồi, nhìn cửa các nữ sinh oanh oanh yến yến ra vào như nước chảy, trong đó cũng có một số người đẹp.
Phương Minh Viễn cũng xem xét sơ qua, nhìn số lượng cửa sổ thủy tinh, nhìn các hướng nam bắc của ký túc xá mỗi tầng cũng phải có đến năm mươi phòng, bình thường mỗi phòng trong ký túc xá trong trường đại học cũng có khoảng từ sáu đến tám người, trong tòa nhà này phải có tới hai nghìn cô gái các lứa tuổi khác nhau, thật giống như một vương quốc nữ nhi, khó có thể tránh được bị kích động, bắt đầu nói chuyện làm một nhóm người mắt sáng lên, tinh thần tăng lên hàng trăm lần.
Trong kiếp trước, Phương Minh Viễn học đại học chuyên ngành kỹ thuật nên có rất ít nữ sinh mà cũng không được xinh đẹp. Đại đa số các nam sinh cảm thấy xếp họ vào trong hàng khủng long. Có thể có một vài nữ sinh xinh đẹp nhưng lại có đến một nửa nam sinh trong khoa theo đuổi, khoa tiếng Nhật ở đại học thì không có cách nào so sánh được. Nghĩ đến đây trong lòng Phương Minh Viễn không khỏi chảy nước mắt, bản thân hắn lúc đó mới có nụ hôn đầu tiên, thật không ngờ điều này.
-Minh Viễn, trường đại học Kinh Hoa rộng lớn và nhiều học sinh như vậy, làm sao mà đến tận bây giờ tớ vẫn chưa nghe nói qua nhỉ.
Lưu Dũng nhìn ra cửa thấy các cô gái ra vào ngạc nhiên hỏi. Nói thật không chỉ có cậu ta mà ngay cả Trần Trung và Vệ Hưng Quốc như vậy. Ở Tần Tây, có thể nói đến trường đại học Hoa Hạ, ở thủ đô trong các trường đại học nổi danh cũng không thấy có đại học Kinh Hoa. Lưu Dũng đến học tại Bắc Kinh, trong nhà kỳ vọng rất cao vào cậu ta, hy vọng có thể trở thành người họ Lưu đầu tiên ra khỏi huyện Bình Xuyên, thậm chí là Tần Tây. Nên từ khi biết cậu ta đến Bắc Kinh học, mọi người trong nhà nghĩ ra N con đường phát triển cho cậu ta. Tuy nhiên đến được trường đại học phải có một quá trình, Yến Đại, Thanh Hoa, Phục Sáng …, các trường đại học số một trong cả nước nhưng lại không nghe thấy mọi người nói đến trường đại học Kinh Hoa này.
-Thực ra đây là một nơi tốt, tuy đại học Kinh Hoa nằm trong các trường đại học trọng điểm hạng nhất của nước, nhưng đây cũng chính là viện giáo được xây dựng trọng điểm của đất nước. Điểm chuẩn cũng không phải thấp, có thể nói là xứng đáng là trường đại học nổi danh trong Hoa Hạ, nhưng bình thường không nổi tiếng trong dân chúng. Trường đại học Kinh Hoa chủ yếu đào tạo nhân tài về lĩnh vực kinh tế, nó cũng là trường đại học về lĩnh vực kinh tế và tài chính, gần đây có vài người thành công, phần lớn đều nằm trong nhóm những người quản lý doanh nghiệp nhà nước, ít xuất hiện trong xã hội; thứ hai là trường không chú trọng đến tuyên truyền; thứ ba là học sinh sau khi tốt nghiệp phần lớn lựa chọn làm kinh tế ở vùng duyên hải các khu thành phố lớn, ít người vào phía trong thành phố, cho nên tiếng tăm cũng không xa, tất nhiên ở tỉnh Tần Tây thì không cần phải nói rồi; thứ tư, nếu trường học nằm trọn trong thủ đô, ít phong cảnh tự nhiên, lúc đó tự nhiên sẽ nổi tiếng trong toàn bộ thành phố hay toàn bộ tỉnh.
Phương Minh Viễn giải thích.
Thực ra Phương Minh Viễn vẫn không nói, sau khi xây dựng đất nước rồi mở ra các cải cách, đó là một khoảng thời gian tương đối dài, bất kể là quốc gia hay nhân dân, đều coi trọng phát triển các ngành kỹ thuật ở đại học, luôn cho rằng chỉ có để ý học ngành kỹ thuật mới là những nhân tài thực sự, mới là nhân tài nghiên cứu khoa học, mới được gọi là nhà khoa học. Đối với những người học khoa học xã hội sẽ không tránh khỏi chút khinh thị. Mà đại học Kinh Hoa lại là trường đại học đào tạo về tài chính và kinh tế, nên đương nhiên cũng chịu ảnh hưởng của tư tưởng này, tên tuổi được ít người biết đến là tự nhiên thôi.
Lưu Dũng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói
-Minh Viễn nói như vậy, nếu tớ có thể thi vào đây cũng không phải là sai lầm đúng không?
-Đương nhiên là không rồi!
Phương Minh Viễn bật cười, trong lịch sử trường đại học Kinh Hoa có một thời gian điểm trúng tuyển vào trường so với Yến Đại, Thanh Hoa còn cao hơn, đứng đầu các trường. Với những người không có hộ khẩu thủ đô như Lưu Dũng muốn vào thi ở đây đòi hỏi phải đủ điểm, chắc chắn cũng làm người ta kinh ngạc. Nếu thực sự cậu ta có thể thi được vào đây, Phương Minh Viễn cũng rất thỏa mãn.
Tuy nhiên hiện nay cậu ta mới qua trung học cơ sở, thời gian để thi vào các trường cao đẳng còn rất lâu, đến lúc đó có gì đó thay đổi không hay thì còn khó nói lắm.
Ký túc xá của Lâm Dung ở phòng 315 tầng 3, thật ra cũng không cao và dễ nhớ. Ba cô gái Lâm Liên cũng cảm thấy hơi tò mò, bước vào đất nước Nữ Nhi này. Tuổi nhà ký túc xá này cũng không phải là ít, thoạt nhìn thì hơi cũ nhưng vừa vào cửa thì thấy rất mát mẻ. Bởi vì trước kia khi xây dựng phần lớn các bức tường được xây rất dày, chống cho nhiệt độ không khí bên ngoài xâm nhập vào phòng. Hàng hiên cũng không rộng rãi, chỉ đủ cho hai người cùng đi lại, cũng may toàn là nữ sinh, phần lớn dáng người thon thả nên cũng không có vấn đề gì. Chỉ có điều trong hiên, có thể nhìn thấy các nữ sinh ăn mặc một chiếc áo mỏng manh và chiếc quần đùi, để lộ cặp đùi trắng nõn và bụng khêu gợi đi tới đi lui. Thậm chí còn có mấy nữ sinh chỉ mặc mỗi nội y lắc lư trong nhà.
-Tầng lầu chúng tôi ở tuy ngoài hiên rất mát mẻ nhưng trong ký túc xá này khá là nóng. Hơn nữa trong trường được quản rất nghiêm bất kể là học sinh nam hay giáo sư cũng không được đi vào nhà ký túc xá nữ, cho nên mọi người trong nhà rất lơi lỏng.
Lâm Dung thấy các cô ngạc nhiên nên giải thích nhỏ nhẹ.
Lâm Dung mở cửa ký túc xá ra, lập tức một luồng khí nóng ập đến. Ký túc xá cũng không lớn lắm, ngoài bốn chiếc giường đơn, còn có một tấm bảng trên bàn, một tủ quần áo, và một cái đựng đồ đạc linh tinh, ở giữa phòng có khung sắt, phía trên treo đầy đồ nội y nữ giới màu sắc sặc sỡ. Trong phòng rất sạch sẽ và cũng không có gì đặc biệt. Chỉ có điều ánh nắng mặt trời xuyên qua tấm kính thủy tinh vào bên trong, tạo thành chiếc rèm cửa làm cho nhiệt độ cao hơn.
-Dung Dung, bạn đã về rồi! Đây là chị của bạn à?
Bốn nữ sinh đang ngồi nói chuyện phiếm trên giường trong ký túc xá vội xuống ra đón mọi người nói liến thoắng. Hai lần trước Lâm Liên đến thăm Lâm Dung, đều ra ngoài nói chuyện chứ không vào và không gặp bạn cùng phòng. Bốn nữ sinh đều ăn mặc mát mẻ, dáng người đều xinh đẹp. Tuy không thể nổi tiếng như Lâm Dung nhưng đều được cho là những thiếu nữ xinh đẹp.
-Đây là chị của tớ, Lâm Liên, còn hai người này …
Lâm Dung chần chừ một chút nói tiếp
-Đây là họ hàng của tớ cùng chị đến thăm tớ.
Thân phận của Triệu Nhã và Phùng Thiến rất khó giải thích không bằng nói đơn giản là người nhà, cũng đỡ cho mọi người hỏi nhiều.
-Chị của bạn cũng đẹp thật, hai chị em nhà bạn thật xinh à, Dung Dung, gien nhà bạn tốt thật toàn là người đẹp thôi.
Các nữ sinh lập tức đều khen ngợi.
Lâm Liên và các nữ sinh cười, trải qua thời gian tôi luyện trên thương trường, nên việc cư xử tiếp xúc với người ngoài cũng hơn Lâm Dung nhiều, không nói nhiều và cũng đã hòa mình cùng với các nữ sinh. Mọi người gọi“chị Liên” không ngớt . Triệu Nhã và Phùng Thiện nói cũng nhẹ nhàng nên mọi người nhanh chóng gọi nhau là chị em.
Có tám người cùng ở trong phòng ký túc xá, tính cả Lâm Liên thì năm người còn lại gia đình đều ở ngoài thành phố, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có cơ hội về nhà. Còn ba người kia đều có hộ khẩu Bắc Kinh nên cuối tuần đều về.
Triệu Nhã nhẹ nhàng kéo vạt áo Lâm Liên, Lâm Liên hiểu ý gật đầu, còn có bọn Phương Minh Viễn chờ dưới tầng, mình cũng không thể ở tại đây lâu, dù sao hai cô bé cũng chỉ tới để biết ký túc xá đại học như thế nào, có gì cần nói hay là để lần sau gặp thì tán gẫu với em sau.
-Dung Dung, đồ đạc này mang đến cho em, cũng muộn rồi, chị nghĩ chúng ta mời các bạn cùng phòng của em cùng nhau ăn bữa cơm.
Lâm Liên nhìn giờ, đã sắp giữa trưa rồi. Tuy ở đây có bốn người nhưng như vậy cũng là nhiều người, khó mà nói. Mặc dù Phương Minh Viễn đã nói trước là mời tất cả. Mình là người quyết định, chỉ cần mọi người vui vẻ là tốt nhưng cũng phải đúng mực. Không thể vì Phương Minh Viễn không để ý mà mình lại quá đà.
-Sao có thể để chị Liên mời, mọi người từ xa đến Bắc Kinh, như vậy chúng em mới là chủ nhà, chúng em phải mời mọi người ăn cơm chứ.
Một người bạn cùng phòng Lâm Dung có dáng người đẹp nhất liên tục xua tay nói, Lâm Liên nhớ khi nãy giới thiệu tên cô là Miêu Vũ Đình.
-Từ xa đến?
Ba người Lâm Liên hơi ngạc nhiên, chạy hai đến ba vòng thủ đô, mặc dù một bên ở phía đông và một bên ở phía tây của thủ đô nhưng đường đi cũng đâu có xa lắm?
-Vũ Đình, chị của tớ làm việc ở Bắc Kinh, hai bạn gái đó cũng học ở Bắc Kinh. Các bạn hiểu nhầm rồi!
Lâm Dung vội vàng cắt lời Miêu Vũ Đình.
-A?
Bốn người Miêu Vũ Đình cùng nhau kêu lên ngạc nhiên.
Bốn người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, Miêu Vũ Đình hỏi tiếp
-Dung Dung, không phải bạn là người vùng núi ở thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây sao? Năm ngoái thi vào đại học từ tỉnh Tần Tây mà. Sao chị gái bạn lại làm việc tại thủ đô? Hơn nữa đến tận bây giờ mà không thấy bạn nói qua điều này? Hơn nữa trong thủ đô lại có họ hàng nữa? Sao chúng tớ lại không biết chút nào cả?
-Đúng vậy!
Những người khác đều gật đầu nói.
-Ơ kìa, ba người chị tớ và hai người kia mới đến thủ đô được hơn một năm nay, trước kia đúng là ở thành phố Phụng Nguyên, tỉnh Tần Tây.
Lâm Dung giải thích tại sao, mọi người mới hiểu ra.
-Chị Liên làm việc trong thủ đô sao? Chị làm ở đơn vị nào?
Họ tò mò là ríu rít hỏi han. Theo các cô gái nghĩ đến thì Lâm Liên có thể được điều đến thủ đô làm việc chắc chắn là làm cho doanh nghiệp nhà nước hoặc cơ quan chính phủ. Nếu không sao có thể từ tỉnh Tần Tây đến thủ đô dễ dàng như vậy.
Tất nhiên Lâm Liên hiểu được ý của các cô, mỉm cười nói.
-Chị à, làm trong một công ty tư nhân, năm nay mới mở một nhà hàng mới trong thủ đô, ở quán ăn Phương Gia, các em biết không?
-Quán ăn Phương Gia?
Bốn người nhìn nhau, đều lắc đầu, ở thủ đô có quá nhiều tiệm cơm.
Lâm Liên cười nói
-Sau này bảo Dung Dung đưa các em đến đó nếm thử, chị sẽ giảm cho các em đánh 5%.
Bốn người Miêu Vũ Đình gật đầu nhưng trong lòng có chút lăn tăn, ăn một chút trong một tiệm cơm nhỏ, tất cả đồ ăn đều thử một lần, có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Như vậy mà còn nói nghiêm túc là giảm 5% lạ vậy.
-Đích đích…
Đột nhiên có tiếng loa vọng lên.
/1605
|