Cùng một ý nhưng bị ba người cũng kêu lên cùng một lúc.
-Dừng!
Tiếng kêu xúc tích như vậy tất nhiên là của vị đạo diễn đã bị thư ký Lữ “tra tấn” từ nãy đến giờ.
-Stop!
Tất nhiên là của Vũ Điền Quang Ly cũng bị tra tấn làm cho không thể nghe nổi nữa. Chỉ có điều Phương Minh Viễn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao cô ta không dùng tiếng Hán cũng không dùng tiếng Nhật mà lại dùng tiếng Anh. Thôi bỏ đi, cô ta nói tiếng gì cũng được, miễn cất tiếng là tốt rồi. Thi Chí Huy đứng bên cạnh hắn càng vui mừng ra mặt. Ôi chao, cô gái này cuối cùng cũng không chịu được nữa rồi, nếu như cô ta còn không mở lời thì Thi Chí Huy cũng không thể kiên trì hơn được nữa. Cô thư ký này của anh ta quản lý hành chính thì rất tốt nhưng thật không ngờ không biết một tí gì về quay phim.
Còn về cái câu “dừng đi!” có phần đặc trưng kia tất nhiên không ngoài ai khác là của Dương Thụ Thành. Ông ta đi cùng tới đây thật sự là đã bị thư ký Lữ làm cho kích động. Hồi còn trẻ, Dương Thụ Thành tuy không phải là một minh tinh lớn gì, nhưng cũng đã từng đóng qua phim nên không lạ gì việc đóng phim. Cho đến bây giờ, đôi lúc nếu trong công ty có tác phẩm ông ta cũng đóng góp vai diễn. Vì vậy nhìn thấy điệu bộ của thư ký Lữ trước ống kính ông ta không thể nhịn được nên phải cất tiếng.
-Ông chủ Thi à, nếu như anh thật sự không tìm được diễn viên thích hợp thì cũng không nên ép người như vậy à.
Có thể nói Dương Thụ Thành đã nói ra ý của tất cả mọi người, trong đó bao gồm cả cô thư ký Lữ tội nghiệp kia. Mọi người đều cảm thấy cảnh quay vừa rồi đúng là tra tấn.
Độ tức giận của Dương Thụ Thành thật không gì có thể diễn tả nổi. Chuyện tên Thi Chí Huy này ngồi mãi không chịu rời “bồn cầu” không nói đến, nhưng việc tìm một người diễn xuất kém đến vậy không hề biết một tí gì đến để chiếm phim trường thì thật là lãng phí thời gian quý báu! Cái chuyện tổn mình hại người như thế này mà y cũng có thể làm ra được sao!
-Tổng giám đốc Dương, chuyện này không cần ông phải lo, công ty tôi sắp xếp thế nào cũng không đến lượt ông phải hoa chân múa tay!
Thi Chí Huy châm chọc nói:
-Ai cho ông ta vào đây, có biết bảo mật là thế nào không hả, mau mau mau cho ông ta đi ra đi. Đạo diễn Tuyên, cứ tiếp tục tôi nghĩ tiểu Lữ sẽ có chút tiến bộ đấy.
Những người có mặt ở phim trường lập tức tái xanh mặt, vị đạo diễn kia cũng không ngoại lệ.
-Ông chủ Thi, đây là cách anh tiếp khách đây sao?
Dương Thụ Thành tức giận chỉ thẳng vào Thi Chí Huy nói, lần này thì không trễ môi kéo dài ra nữa, khiến Phương Minh Viễn đang muốn nổi da gà thở phào nhẹ nhõm.
-Loại người như ông còn muốn tôi vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt hay sao?
Thi Chí Huy bĩu môi nói:
- Có hiểu cái câu đồng nghiệp là oan nghiệt hay không, hay là chiều nay tôi cũng mang theo hai người đến xem đoàn của tổng giám đốc Dương quay phim, rảnh rỗi cũng hét lên vài tiếng, thế nào? Thôi thôi thôi, mấy người đừng để ý đến tổng giám đốc Dương nữa, để ông ta xem, để ông ta xem cho kỹ, lát nữa tôi cũng sẽ để mấy người đi xem ông ta quay phim. Đây gọi là có đi có lại đấy.
Để Thi Chí Huy phải nói như vậy, Dương Thụ Thành cũng biết là những lời mình vừa nói ban nãy thật không thích hợp, ở phim trường chỉ có đạo diễn mới có quyền hô cắt, tất nhiên nếu là một nhà đầu tư mạnh thì cũng có thể làm như thế, nhưng nếu như gặp phải một ông đạo diễn nóng tính thì có thể là người ta sẽ bỏ đi không làm nữa. Cũng giống như là khi đi trên một chiếc thuyền, thuyền trưởng là cao nhất, ở phim trường cũng vậy, đạo diễn luôn luôn to nhất, huống hồ gì ông ta lại cũng không phải người của đoàn phim này, chẳng trách Thi Chí Huy lập tức trở mặt như vậy. Nếu như Thi Chí Huy dựa vào chuyện này mà buổi chiều đến đoàn mình làm loạn, không có việc gì cũng kêu “dừng” thì đúng là loạn hết.
-Cũng đâu có phải là mình tôi nói a. Anh làm gì mà cứ nhắm vào tôi thế a.
Dương Thụ Thành không phục nói.
-Bởi vì tôi không thích nhìn thấy ông xuất hiện ở đây! Vì vậy tôi thích!
Thi Chí Huy làm sao mà có thể trách Vũ Điền Quang Ly được, anh ta đã đợi câu này từ lâu rồi, chịu được những cảnh diễn vụng về của tiểu Lữ, đâu có phải là dễ!
Hai người tiếp tục công kích nhau, thành viên trong đoàn nhìn đạo diễn, hai người này ở trong này thật là phiền phức, là muốn gây trở ngại cho họ làm việc hay sao. Đạo diễn chần chừ một lúc, có lẽ là ông ta đang cân nhắc xem nên để cho quyền uy của mình trong phim trường bị hao tổn một chút hay là nên tiếp tục để bị những hành động của thư ký Lữ tra tấn, cuối cùng ông ta quyết định im lặng không nói gì. Đạo diễn đã như vậy mọi người tất nhiên cũng không thể nói được, coi như là xem ông chủ đóng phim vậy.
-Cậu Phương!
Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên đi đến bên cạnh Phương Minh Viễn. Vũ Điền Quang Ly có chút chột dạ kêu lên. Ban nãy thật sự là cô ta không thể nín nhịn được nữa, cũng không biết là tại sao lúc đó não bị kích động mà kêu lên như vậy. Bây giờ cô ta có chút hối hận rồi, đạo diễn cần được tôn trọng ở phim trường, điều này cô ta rất hiểu, hơn nữa đây lại còn là đoàn bạn của Phương Minh Viễn, thật sự là có chút không phải. Đặc biệt là khi cô ta nghe nửa được nửa không rằng người đàn ông trung niên lúc nãy cũng kêu lên như cô cũng đã nói đến chuyện cô ta ban nãy cũng kêu dừng nên lại càng cảm thấy áy náy.
-Cái đó…cái đó
Vũ Điền Quang Ly nhìn sắc mặt Phương Minh Viễn nói:
- Xin lỗi, ban nãy tôi thật sự là không thể xem tiếp được nữa.
-Không sao, chúng ta là người trong nhà, cô Vũ Điền không cần phải để ý chuyện lúc nãy.
Thi Chí Huy mặt mày hớn hở nói. Nhìn gần vẻ đẹp của cô gái lai này thật là danh bất hư truyền. Quan trọng hơn đây lại là một mỹ nhân có gia sản lên tới cả tỷ. Nếu như lấy được cô ta về chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao.
-Giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, Thi Chí Huy đến từ bắc Kinh là ông chủ của công ty này. À, vị này là cô Vũ Điền Quang Ly đến từ Nhật Bản, cũng là giám đốc của một công ty, hơn nữa nói thật ra công ty của anh không thể so sánh với công ty của cô ấy được đâu.
Phương Minh Viễn giới thiệu hai bên cho nhau.
-Minh Viễn, muốn đả kích người khác cũng không nên làm vậy chứ?
Thi Chí Huy tím mặt. Trước mặt con gái đặc biệt lại là một mỹ nhân, cánh đàn ông rất để ý đến thể diện của mình. Cho dù biết rằng mình không thể chiếm được nhưng cũng không thể để mất thể diện được.
-À, có phải em nói công ty anh không cùng đẳng cấp với công ty cô ấy nên cảm thấy khó chịu không?
Phương Minh Viễn nghiêm túc nói. Lâm Liên bật cười, Vũ Điền Quang Ly cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.
-Thế này chẳng phải là vừa đấm vừa xoa sao?
Thi Chí Huy nói với bộ mặt như bị đả kích.
-Xin lỗi, cậu Thi, ban nãy tôi thật sự là không thể nhịn nổi.
Vũ Điền Quang Ly chính thức xin lỗi Thi Chí Huy.
-Không sao, cô thư ký này của tôi cũng không phải là học diễn xuất, đóng thật sự là cũng có chút ít… Có điều nghe qua cách nói của cô thì chắc cô cũng đã học qua diễn xuất?
Thi Chí Huy giả vờ hỏi.
Vũ Điền Quang Ly ngẩng mặt nhìn Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn mắng thầm Thi Chí Huy ngốc nghếch, như thế này chẳng phải là thể hiện quá rõ ý đồ hay sao. Cô Vũ Điền Quang Ly này đâu phải là đồ ngốc.
-Nếu như cậu Thi tin tôi, và vai diễn này không mất nhiều thời gian thì tôi nghĩ tôi có thể đảm nhận vai diễn này được. Xin nhờ!
Vũ Điền Quang Ly nói thẳng. Điều này làm Thi Chí Huy đang có cả một bụng những điều muốn nói không biết nên nói gì.
-Cảnh không nhiều, không nhiều. Tôi tất nhiên là rất tin tưởng kỹ thuật diễn xuất của cô Vũ Điền rồi.
Thi Chí Huy nói liên thanh, anh ta bảo người cho Vũ Điền Quang Ly xem kịch bản, nói người trong đoàn hóa trang cho cô ta. Cô thư ký đáng thương kia xem như là được giải thoát rồi.
-Giám đốc Thi, cậu lại còn định chơi đùa gì vậy?
Nhìn thấy Thi Chí Huy lại đổi người mới, vị đạo diễn kia thật sự là không thể nhịn được nữa. Thi Chí Huy cậu cũng phải nể mặt tôi trước mặt mọi người một chút chứ. Chưa bàn bạc gì mà đã đổi người mới, thật là không tôn trọng một đạo diễn như tôi gì cả.
-Đạo diễn Tuyên, anh nghe tôi nói. Cô gái này là người Nhật Bản, hơn nữa quan trọng nhất là…
Giọng của Thi Chí Huy cố ý nói rất nhỏ nhưng mắt của vị đạo diễn kia thì càng ngày càng sáng lên.
-Giám đốc Thi, cậu nói thật đấy chứ?
Đạo diễn bán tín bán nghi nói. Tin tức này của Thi Chí Huy thật là làm người ta quá ngạc nhiên, làm ông ta thật sự là không dám tin. Nếu như sự thật đúng như Thi Chí Huy nói sau này ông ta cũng sẽ có không ít thuận lợi rồi, không chừng lại còn có thể nhờ cái này mà nổi tiếng. Làm trong ngành này ai lại không biết cái bộ phim mới được đầu tư số tiền lớn chưa từng có ấy.
-Ôi chao, một chuyện lớn như vậy làm sao tôi có thể lừa ông được!
Thi Chí Huy đẩy ông ta về phía phim trường.
- Mau chuẩn bị đi, thời gian của người ta không có nhiều không có thời gian cho chúng ta trì hoãn đâu.
Đợi đến khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vị đạo diễn đang vui mừng kia Thi Chí Huy mới nói nhỏ với Phương Minh Viễn:
- Minh Viễn, lần này anh tin em, xin em đừng có nói với anh là em đang trêu đùa anh đấy.
-Yên tâm đi, em không rảnh đến mức ấy.
Phương Minh Viễn cười hì hì nói. Tuy rằng thái độ của Vũ Điền Quang Ly có hơi làm hắn ngạc nhiên, nhưng sự việc cũng gần giống với dự đoán của hắn. Ít nhất hắn cũng không cần phải lo Vũ Điền Quang Ly hôm nay còn sức lôi hắn đi phong hỏa đài gì gì đó.
Đúng lúc Vũ Điền Quang Ly đang hóa trang và học thuộc kịch bản, Thi Chí Huy chú ý thấy có mấy người đang đi tới, khuôn mặt vốn đang hớn hở của anh ta lập tức trầm xuống.
-Sao thế?
Phương Minh Viễn nhìn theo hướng mắt của anh ta ngạc nhiên hỏi.
-Tên khốn kiếp này, còn dám gọi cả trưởng ban tuyên giáo huyện đến nữa! Người đó anh có biết tên là Tần Quân là chánh văn phòng quận ủy Ly Sơn. Lần trước ông ta chính là người nói cái gì mà phải chiếu cố đến đồng bào Hong Kong, phải nhìn vào đại cục, phải biểu hiện cho họ thấy sự nồng nhiệt của những đồng bào trong Đại Lục đối với những anh em tha phương, cần cái này cần cái kia, nói toàn những lời chẳng ra sao!
Thi Chí Huy tức giận nói.
-Em hỏi, lần này anh tới Phụng Nguyên, ông ta có biết tình hình của nhà anh không?
Phương Minh Viễn nhỏ giọng hỏi. Tuy hắn chưa điều tra kỹ nhưng hắn cũng biết rằng bậc bề trên của Thi Chí Huy cũng từng là lãnh đạo trong bộ đường sắt, tuy bây giờ đã nghỉ hưu nhưng tầm ảnh hưởng thì vẫn còn. Hơn nữa có xuất thân ở Bắc Kinh, những quan chức tầm thường này làm sao giám động chạm, Bắc Kinh nhiều quan quan hệ lại càng nhiều, có trời mới biết liệu mình có đắc tội với vị nào không.
-Chút việc cỏn con này mà anh phải dựa vào gia đình sao, thế thì còn mặt mũi nào nữa.
Câu trả lời của Thi Chí Huy cũng không nằm ngoài dự đoán của Phương Minh Viễn.
-Dừng!
Tiếng kêu xúc tích như vậy tất nhiên là của vị đạo diễn đã bị thư ký Lữ “tra tấn” từ nãy đến giờ.
-Stop!
Tất nhiên là của Vũ Điền Quang Ly cũng bị tra tấn làm cho không thể nghe nổi nữa. Chỉ có điều Phương Minh Viễn cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao cô ta không dùng tiếng Hán cũng không dùng tiếng Nhật mà lại dùng tiếng Anh. Thôi bỏ đi, cô ta nói tiếng gì cũng được, miễn cất tiếng là tốt rồi. Thi Chí Huy đứng bên cạnh hắn càng vui mừng ra mặt. Ôi chao, cô gái này cuối cùng cũng không chịu được nữa rồi, nếu như cô ta còn không mở lời thì Thi Chí Huy cũng không thể kiên trì hơn được nữa. Cô thư ký này của anh ta quản lý hành chính thì rất tốt nhưng thật không ngờ không biết một tí gì về quay phim.
Còn về cái câu “dừng đi!” có phần đặc trưng kia tất nhiên không ngoài ai khác là của Dương Thụ Thành. Ông ta đi cùng tới đây thật sự là đã bị thư ký Lữ làm cho kích động. Hồi còn trẻ, Dương Thụ Thành tuy không phải là một minh tinh lớn gì, nhưng cũng đã từng đóng qua phim nên không lạ gì việc đóng phim. Cho đến bây giờ, đôi lúc nếu trong công ty có tác phẩm ông ta cũng đóng góp vai diễn. Vì vậy nhìn thấy điệu bộ của thư ký Lữ trước ống kính ông ta không thể nhịn được nên phải cất tiếng.
-Ông chủ Thi à, nếu như anh thật sự không tìm được diễn viên thích hợp thì cũng không nên ép người như vậy à.
Có thể nói Dương Thụ Thành đã nói ra ý của tất cả mọi người, trong đó bao gồm cả cô thư ký Lữ tội nghiệp kia. Mọi người đều cảm thấy cảnh quay vừa rồi đúng là tra tấn.
Độ tức giận của Dương Thụ Thành thật không gì có thể diễn tả nổi. Chuyện tên Thi Chí Huy này ngồi mãi không chịu rời “bồn cầu” không nói đến, nhưng việc tìm một người diễn xuất kém đến vậy không hề biết một tí gì đến để chiếm phim trường thì thật là lãng phí thời gian quý báu! Cái chuyện tổn mình hại người như thế này mà y cũng có thể làm ra được sao!
-Tổng giám đốc Dương, chuyện này không cần ông phải lo, công ty tôi sắp xếp thế nào cũng không đến lượt ông phải hoa chân múa tay!
Thi Chí Huy châm chọc nói:
-Ai cho ông ta vào đây, có biết bảo mật là thế nào không hả, mau mau mau cho ông ta đi ra đi. Đạo diễn Tuyên, cứ tiếp tục tôi nghĩ tiểu Lữ sẽ có chút tiến bộ đấy.
Những người có mặt ở phim trường lập tức tái xanh mặt, vị đạo diễn kia cũng không ngoại lệ.
-Ông chủ Thi, đây là cách anh tiếp khách đây sao?
Dương Thụ Thành tức giận chỉ thẳng vào Thi Chí Huy nói, lần này thì không trễ môi kéo dài ra nữa, khiến Phương Minh Viễn đang muốn nổi da gà thở phào nhẹ nhõm.
-Loại người như ông còn muốn tôi vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt hay sao?
Thi Chí Huy bĩu môi nói:
- Có hiểu cái câu đồng nghiệp là oan nghiệt hay không, hay là chiều nay tôi cũng mang theo hai người đến xem đoàn của tổng giám đốc Dương quay phim, rảnh rỗi cũng hét lên vài tiếng, thế nào? Thôi thôi thôi, mấy người đừng để ý đến tổng giám đốc Dương nữa, để ông ta xem, để ông ta xem cho kỹ, lát nữa tôi cũng sẽ để mấy người đi xem ông ta quay phim. Đây gọi là có đi có lại đấy.
Để Thi Chí Huy phải nói như vậy, Dương Thụ Thành cũng biết là những lời mình vừa nói ban nãy thật không thích hợp, ở phim trường chỉ có đạo diễn mới có quyền hô cắt, tất nhiên nếu là một nhà đầu tư mạnh thì cũng có thể làm như thế, nhưng nếu như gặp phải một ông đạo diễn nóng tính thì có thể là người ta sẽ bỏ đi không làm nữa. Cũng giống như là khi đi trên một chiếc thuyền, thuyền trưởng là cao nhất, ở phim trường cũng vậy, đạo diễn luôn luôn to nhất, huống hồ gì ông ta lại cũng không phải người của đoàn phim này, chẳng trách Thi Chí Huy lập tức trở mặt như vậy. Nếu như Thi Chí Huy dựa vào chuyện này mà buổi chiều đến đoàn mình làm loạn, không có việc gì cũng kêu “dừng” thì đúng là loạn hết.
-Cũng đâu có phải là mình tôi nói a. Anh làm gì mà cứ nhắm vào tôi thế a.
Dương Thụ Thành không phục nói.
-Bởi vì tôi không thích nhìn thấy ông xuất hiện ở đây! Vì vậy tôi thích!
Thi Chí Huy làm sao mà có thể trách Vũ Điền Quang Ly được, anh ta đã đợi câu này từ lâu rồi, chịu được những cảnh diễn vụng về của tiểu Lữ, đâu có phải là dễ!
Hai người tiếp tục công kích nhau, thành viên trong đoàn nhìn đạo diễn, hai người này ở trong này thật là phiền phức, là muốn gây trở ngại cho họ làm việc hay sao. Đạo diễn chần chừ một lúc, có lẽ là ông ta đang cân nhắc xem nên để cho quyền uy của mình trong phim trường bị hao tổn một chút hay là nên tiếp tục để bị những hành động của thư ký Lữ tra tấn, cuối cùng ông ta quyết định im lặng không nói gì. Đạo diễn đã như vậy mọi người tất nhiên cũng không thể nói được, coi như là xem ông chủ đóng phim vậy.
-Cậu Phương!
Vũ Điền Quang Ly và Lâm Liên đi đến bên cạnh Phương Minh Viễn. Vũ Điền Quang Ly có chút chột dạ kêu lên. Ban nãy thật sự là cô ta không thể nín nhịn được nữa, cũng không biết là tại sao lúc đó não bị kích động mà kêu lên như vậy. Bây giờ cô ta có chút hối hận rồi, đạo diễn cần được tôn trọng ở phim trường, điều này cô ta rất hiểu, hơn nữa đây lại còn là đoàn bạn của Phương Minh Viễn, thật sự là có chút không phải. Đặc biệt là khi cô ta nghe nửa được nửa không rằng người đàn ông trung niên lúc nãy cũng kêu lên như cô cũng đã nói đến chuyện cô ta ban nãy cũng kêu dừng nên lại càng cảm thấy áy náy.
-Cái đó…cái đó
Vũ Điền Quang Ly nhìn sắc mặt Phương Minh Viễn nói:
- Xin lỗi, ban nãy tôi thật sự là không thể xem tiếp được nữa.
-Không sao, chúng ta là người trong nhà, cô Vũ Điền không cần phải để ý chuyện lúc nãy.
Thi Chí Huy mặt mày hớn hở nói. Nhìn gần vẻ đẹp của cô gái lai này thật là danh bất hư truyền. Quan trọng hơn đây lại là một mỹ nhân có gia sản lên tới cả tỷ. Nếu như lấy được cô ta về chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao.
-Giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, Thi Chí Huy đến từ bắc Kinh là ông chủ của công ty này. À, vị này là cô Vũ Điền Quang Ly đến từ Nhật Bản, cũng là giám đốc của một công ty, hơn nữa nói thật ra công ty của anh không thể so sánh với công ty của cô ấy được đâu.
Phương Minh Viễn giới thiệu hai bên cho nhau.
-Minh Viễn, muốn đả kích người khác cũng không nên làm vậy chứ?
Thi Chí Huy tím mặt. Trước mặt con gái đặc biệt lại là một mỹ nhân, cánh đàn ông rất để ý đến thể diện của mình. Cho dù biết rằng mình không thể chiếm được nhưng cũng không thể để mất thể diện được.
-À, có phải em nói công ty anh không cùng đẳng cấp với công ty cô ấy nên cảm thấy khó chịu không?
Phương Minh Viễn nghiêm túc nói. Lâm Liên bật cười, Vũ Điền Quang Ly cũng không nhịn được nhoẻn miệng cười.
-Thế này chẳng phải là vừa đấm vừa xoa sao?
Thi Chí Huy nói với bộ mặt như bị đả kích.
-Xin lỗi, cậu Thi, ban nãy tôi thật sự là không thể nhịn nổi.
Vũ Điền Quang Ly chính thức xin lỗi Thi Chí Huy.
-Không sao, cô thư ký này của tôi cũng không phải là học diễn xuất, đóng thật sự là cũng có chút ít… Có điều nghe qua cách nói của cô thì chắc cô cũng đã học qua diễn xuất?
Thi Chí Huy giả vờ hỏi.
Vũ Điền Quang Ly ngẩng mặt nhìn Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn mắng thầm Thi Chí Huy ngốc nghếch, như thế này chẳng phải là thể hiện quá rõ ý đồ hay sao. Cô Vũ Điền Quang Ly này đâu phải là đồ ngốc.
-Nếu như cậu Thi tin tôi, và vai diễn này không mất nhiều thời gian thì tôi nghĩ tôi có thể đảm nhận vai diễn này được. Xin nhờ!
Vũ Điền Quang Ly nói thẳng. Điều này làm Thi Chí Huy đang có cả một bụng những điều muốn nói không biết nên nói gì.
-Cảnh không nhiều, không nhiều. Tôi tất nhiên là rất tin tưởng kỹ thuật diễn xuất của cô Vũ Điền rồi.
Thi Chí Huy nói liên thanh, anh ta bảo người cho Vũ Điền Quang Ly xem kịch bản, nói người trong đoàn hóa trang cho cô ta. Cô thư ký đáng thương kia xem như là được giải thoát rồi.
-Giám đốc Thi, cậu lại còn định chơi đùa gì vậy?
Nhìn thấy Thi Chí Huy lại đổi người mới, vị đạo diễn kia thật sự là không thể nhịn được nữa. Thi Chí Huy cậu cũng phải nể mặt tôi trước mặt mọi người một chút chứ. Chưa bàn bạc gì mà đã đổi người mới, thật là không tôn trọng một đạo diễn như tôi gì cả.
-Đạo diễn Tuyên, anh nghe tôi nói. Cô gái này là người Nhật Bản, hơn nữa quan trọng nhất là…
Giọng của Thi Chí Huy cố ý nói rất nhỏ nhưng mắt của vị đạo diễn kia thì càng ngày càng sáng lên.
-Giám đốc Thi, cậu nói thật đấy chứ?
Đạo diễn bán tín bán nghi nói. Tin tức này của Thi Chí Huy thật là làm người ta quá ngạc nhiên, làm ông ta thật sự là không dám tin. Nếu như sự thật đúng như Thi Chí Huy nói sau này ông ta cũng sẽ có không ít thuận lợi rồi, không chừng lại còn có thể nhờ cái này mà nổi tiếng. Làm trong ngành này ai lại không biết cái bộ phim mới được đầu tư số tiền lớn chưa từng có ấy.
-Ôi chao, một chuyện lớn như vậy làm sao tôi có thể lừa ông được!
Thi Chí Huy đẩy ông ta về phía phim trường.
- Mau chuẩn bị đi, thời gian của người ta không có nhiều không có thời gian cho chúng ta trì hoãn đâu.
Đợi đến khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vị đạo diễn đang vui mừng kia Thi Chí Huy mới nói nhỏ với Phương Minh Viễn:
- Minh Viễn, lần này anh tin em, xin em đừng có nói với anh là em đang trêu đùa anh đấy.
-Yên tâm đi, em không rảnh đến mức ấy.
Phương Minh Viễn cười hì hì nói. Tuy rằng thái độ của Vũ Điền Quang Ly có hơi làm hắn ngạc nhiên, nhưng sự việc cũng gần giống với dự đoán của hắn. Ít nhất hắn cũng không cần phải lo Vũ Điền Quang Ly hôm nay còn sức lôi hắn đi phong hỏa đài gì gì đó.
Đúng lúc Vũ Điền Quang Ly đang hóa trang và học thuộc kịch bản, Thi Chí Huy chú ý thấy có mấy người đang đi tới, khuôn mặt vốn đang hớn hở của anh ta lập tức trầm xuống.
-Sao thế?
Phương Minh Viễn nhìn theo hướng mắt của anh ta ngạc nhiên hỏi.
-Tên khốn kiếp này, còn dám gọi cả trưởng ban tuyên giáo huyện đến nữa! Người đó anh có biết tên là Tần Quân là chánh văn phòng quận ủy Ly Sơn. Lần trước ông ta chính là người nói cái gì mà phải chiếu cố đến đồng bào Hong Kong, phải nhìn vào đại cục, phải biểu hiện cho họ thấy sự nồng nhiệt của những đồng bào trong Đại Lục đối với những anh em tha phương, cần cái này cần cái kia, nói toàn những lời chẳng ra sao!
Thi Chí Huy tức giận nói.
-Em hỏi, lần này anh tới Phụng Nguyên, ông ta có biết tình hình của nhà anh không?
Phương Minh Viễn nhỏ giọng hỏi. Tuy hắn chưa điều tra kỹ nhưng hắn cũng biết rằng bậc bề trên của Thi Chí Huy cũng từng là lãnh đạo trong bộ đường sắt, tuy bây giờ đã nghỉ hưu nhưng tầm ảnh hưởng thì vẫn còn. Hơn nữa có xuất thân ở Bắc Kinh, những quan chức tầm thường này làm sao giám động chạm, Bắc Kinh nhiều quan quan hệ lại càng nhiều, có trời mới biết liệu mình có đắc tội với vị nào không.
-Chút việc cỏn con này mà anh phải dựa vào gia đình sao, thế thì còn mặt mũi nào nữa.
Câu trả lời của Thi Chí Huy cũng không nằm ngoài dự đoán của Phương Minh Viễn.
/1605
|