-Chủ nhiệm Tần đến nhanh quá à!
Dương Thụ Thành vừa đi vừa nói.
-Đây chẳng phải là vội vì để giúp đồng bào Hong Kong sao.
Tần Quân cười tít mắt nói. Công ty điện ảnh Á Đông tuy không phải là công ty lớn ở Hong Kong nhưng cũng không phải là loại vô danh, họ đến Ly Sơn quay phim đối với Ly Sơn mà nói đó là một cơ hộ lớn. Người Hong Kong nhiều tiền, hơn nữa lại cũng “rất biết tiêu tiền”, nếu như sau này có thể thu hút càng nhiều công ty điện ảnh Hong Kong đến quay phim thì đó tất nhiên là chuyện quá tốt. Tất nhiên đây là cách nói ngoài mặt của các quan chức, còn thực chất là do Tần Quân này muốn tạo quan hệ với Dương Thụ Thành, nếu có thể qua lại thì đó là chuyện không thể tốt hơn được nữa. Đồ điện của Nhật Bản là số một, nhưng Hong Kong cũng có rất nhiều đồ tốt đấy chứ.
-Ha ha ha, chủ nhiệm Tần thật là biết ăn nói à.
Dương Thụ Thành đắc ý cười lớn. Chánh văn phòng quận ủy nếu ở Hong Kong thì cũng tương đương với một quan chức cấp cao trong quận rồi, chỉ cần một cú điện thoại mà đã lôi được ông ta đến đây, chuyện này ở Hong Kong thật ông ta không dám tưởng tượng.
Mấy người Tần Quân đứng ở bên ngoài đoàn làm phim, Dương Hải Đông theo sát không ho he lấy nửa lời. Thi Chí Huy sa sầm mặt đi lại nói:
-Chủ nhiệm Tần, đại giá quang lâm, có chuyện gì không ạ?
Tượng đất còn có ba phần tức giận, Dương Thụ Thành năm lần bảy lượt khiêu khích làm cho Thi Chí Huy điên không chịu nổi muốn một cái tát chết ông ta.
Tần Quân nhíu mày, Thi Chí Huy cũng không giấu sự bất mãn trong giọng điệu của anh ta, thế thì làm sao mà ông ta không nghe ra chứ, trong lòng ông ta cũng cảm thấy không thoải mái. Dù sao cũng đường đường là chánh văn phòng huyện ủy, vì một chuyện như thế này mà phải đích thân chạy đến đây. Tuy huyện ủy cách công viên Ly Sơn không xa nhưng ông ta cũng cho rằng như thế cũng là nể mặt Thi Chí Huy lắm rồi.
- Giám đốc Thi, tôi nghe tổng giám đốc Dương nói, hôm nay diễn viên của các anh không đến nên cảnh định quay hôm nay không thể quay được. Vậy thì có thể nhường chỗ cho công ty Á Đông quay được không? Giám đốc Thi, đồng bào Hong Kong từ xa tới đây, nếu như các anh đã không thể quay được nữa thì hãy rộng lượng một chút nhường phim trường lại không nên làm tổn thương tình cảm với đồng bào Hong Kong.
-Ai nói chúng tôi không có diễn viên? Diễn viên của chúng tôi đang hóa trang, không nhìn thấy mọi người đang đợi hay sao?
Thi Chí Huy nói. Tần Quân này lúc nào cũng đồng bào Hong Kong thế này đồng bào Hong Kong thế nọ, ông có xem Dương Thụ Thành là đồng bào nhưng bọn họ có xem ông là đồng bào đâu. Hơn nữa ông ta đáng ghét nhất là cứ đụng một cái là lại đem mọi việc nói với cấp trên, giữa anh ta và Dương Thụ Thành chỉ là bất đồng ý kiến thế mà qua miệng ông ta sao lại thành ra xung đột giữa nhân dân Đại Lục và đồng bào Hong Kong rồi.
-Hả?
Tần Quân kinh ngạc nhìn Dương Thụ Thành, ban nãy ông ta nói đâu có giống như vậy.
-Không thể nào! Chúng tôi đã tìm hiểu rồi, diễn viên đóng nhà báo Nhật Bản cho đoạn hôm nay của bọn họ vì ở nhà có việc nên không thể đến được. Ban nãy chúng tôi còn thấy giám đốc Thi còn cho thư ký của anh ta đi đóng thế, nhưng cô gái ấy thì không thể được.
Có một người đứng bên cạnh giải thích.
-Giám đốc Thi, những việc vô vị như vậy thì đừng nên làm, như thế chẳng phải là phí phạm thời gian và tiền bạc của anh sao.
Tần Quân thâm thúy nói:
- Tổng giám đốc Dương đã nói với tôi, chỉ cần anh nhường chỗ phí quay phim hôm nay anh ta sẽ trả thay anh, như thế là được chứ gì?
Thi Chí Huy giận tím mặt nói:
- Chủ nhiệm Tần, ông tưởng chỉ dựa vào số tiền cỏn con đó mà đòi tôi nhường chỗ được sao? Thi Chí Huy tôi tuy không phải là kẻ giàu có, nhưng số tiền đó đối với tôi cũng chẳng là gì. Ông như vậy là đang làm nhục tôi đấy!
Tần Quân cũng bốc hỏa, mình dù sao cũng là chánh văn phòng quận ủy Ly Sơn, ở Ly Sơn cũng là dưới một người trên vạn người, cứ cho là Thi Chí Huy cậu đến từ Bắc Kinh cũng không thể không tôn trọng người khác như vậy được chứ? Mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không những đích thân đến đây giải thích, hơn nữa lại còn vì Thi Chí Huy cậu mà đòi một chút bồi thường, con người này sao không biết phải trái như vậy chứ?
-Giám đốc Thi Chí Huy, mong anh đừng hành động theo cảm tính!
Tần Quân tức giận trầm giọng nói:
- Chính sách của nhà nước không phải là cậu không biết, đối với đồng bào Hong Kong chúng ta phải tận tình giúp đỡ về mọi mặt. Nếu như cậu cứ khăng khăng như vậy thì tất cả những hậu quả tự Thi Chí Huy cậu gánh lấy! Cậu không thể chỉ vì một chút lợi ích của cậu mà ảnh hưởng đến đại cục chính sách của nhà nước! Tổng giám đốc Dương ở đây cũng xem như là đại biểu cho hàng ngàn vạn đồng bào Hong Kong, chỉ vì một chút việc nhỏ mà để truyền về đến tận Hong Kong, thế chẳng phải là bôi nhọ người Đại Lục chúng ta sao! Như thế sẽ làm tổn thương đến tình cảm của ngàn vạn đồng bào Hong Kong.
-Nhưng trong chính sách của nhà nước cũng không có quy định rằng khi người Hong Kong định móc túi lấy tiền của mình thì cũng phải giả vờ như là không biết. Bọn họ không phải là người Nhật năm xưa, mà tôi cũng không phải là quân Đông Bắc năm ấy.
Thi Chí Huy làm sao mà sợ những điều này được cơ chứ, những thứ như chính sách đi dọa người dân bình thường còn được chứ đối với những loại người như anh ta thì ăn thua gì. Hơn nữa Thi Chí Huy cho rằng mình là người đúng, anh ta vốn đã xin quay trước, chia sẻ cho ông ta một chút đã xem như là nể mặt lắm rồi. Nếu như là người giàu nhất Hong Kong như Lý Gia Thành hay một công ty lớn về điện ảnh đến thì còn có thể nể mặt bọn họ mà nhượng bộ một chút, nhưng chỉ là một phó tổng của môt công ty điện ảnh bé tẹo, có tư cách gì mà đọi trèo lên cổ anh ta!
Anh ta chẳng qua chỉ là không muốn dựa hơi danh tiếng của bố, không muốn người khác nói anh ta là dựa vào gia đình mà sống, nhưng khiêm tốn không có nghĩa là nhu nhược! nếu có Giang Hạo ở đây thì chắc chắn là đã ăn đòn rồi, nhưng Thi Chí Huy thì cũng không phải là người giỏi về chuyện ấy vì vậy không đánh mấy người, nhưng cũng phải làm cho mấy người tức chết.
-Chủ nhiệm Tần, ông cũng đừng có đụng một cái là đồng bào Hong Kong. Những lời nói này nghe rất chói tai, làm người ta cảm thấy không thoải mái. Thực tế là như thế này, hiện tại có thể đại diện cho nhân dân Hong Kong chỉ có thể là thống đốc Hong Kong hoặc là chính quyền Hong Kong. Từ lúc nào mà Dương Thụ Thành lại được nhân dân Hong Kong bầu làm thống đốc Hong Kong vậy? Hơn nữa nếu như chủ nhiệm Tần thừa nhận Dương Thụ Thành là thống đốc mới của Hong Kong thì không đúng rồi, từ lúc nào mà ông có cái quyền thay người dân Hong Kong đổi thống đốc mới vậy? Hơn nữa vì sao không báo cáo với trung ương chuyện này? Cái càng làm tôi cảm thấy kỳ lạ hơn là, một việc lớn như vậy, mà sao chính quyền Hong Kong lại không thông báo với công chúng? Chủ nhiệm Tần, tôi không thể không nhắc nhở ông một câu, ông có thể chắc chắn rằng ông ta có thể đại biểu cho hàng ngàn hàng vạn người dân Hong Kong? Theo tôi được biết các thế lực xã hội đen ở Hong Kong tương đối hung hăng ngang ngược, vậy thì tôi có thể nói là tôi đại biểu cho xã hội đen của Hong Kong không?
Thi Chí Huy cố làm ra vẻ trịnh trọng nói.
-Anh đúng là nói xẳng nói bậy!
Tần Quân tức đến run người. Cái này thì đại biểu gì cho nhân dân, đây chẳng qua là lời nói của các quan chức, chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, mọi người đều nói rất thuận miệng, chẳng ai cho đó là thật. Nhưng hôm nay ông ta lại đụng đúng phải Thi Chí Huy, cố tình làm rõ ngọn ngành, làm Tần Quân thật sự không biết chống đỡ kiểu gì.
-Chủ nhiệm Tần, những lời nói này sao có thể nói là bậy bạ được.
Thi Chí Huy lạnh nhạt cười nói:
- Ông ta đến từ Hong Kong thì có thể đại diện cho dân chúng Hong Kong, vậy thì theo logic tôi đến từ Bắc Kinh thì có thể diện cho hàng triệu người dân Bắc Kinh. Có phải trong mắt ông hàng triệu người dân Bắc Kinh, lại còn có cả quốc vụ viện, trung ương Đảng đều không quan trọng bằng đồng bào Hong Kong?
Tần Quân toát mồ hôi, không thể nén được cơn giận, những lời này của Thi Chí Huy thật là quá độc ác, là một quan chức, cho dù là có đến tám lá gan thì cũng tuyệt đối không thể thừa nhận được.
- Đây hoàn toàn là hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau! Thi Chí Huy, cậu rõ ràng là đang làm cho thật giả, thị phi lẫn lộn. Cậu có tài cán gì mà đòi đại biểu cho đồng bào Bắc Kinh? Càng chưa nói gì đến đại biểu cho Đảng và chính phủ!
-Đúng vậy, tôi không tài cán gì mà đòi đại diện cho nhân dân Bắc Kinh càng không thể đại diện cho Đảng và Chính phủ, vậy thì Dương Thụ Thành có tài cán gì mà đòi đại biểu cho nhân dân Hong Kong? Cái này phải làm phiền chủ nhiệm Tần giải thích rõ ràng cho tôi một lần, để sau này tôi còn phải đi hỏi những người “bị đại diện” kia xem liệu họ có đồng ý với những lời của chủ nhiệm Tần!
Thi Chí Huy châm chọc nói.
-Thi Chí Huy, anh thật là quá đáng!
Tần Quân nổi giận nói. Một thương nhân tép riu mà không biết trời cao đất dày là gì! Dám làm nhục mình, lại còn dám uy hiếp mình nữa!
- Được, được được!
Tần Quân giận dữ cười định bụng đi ra.
-Cút đi!
Từ trong đoàn phim có tiếng một người đàn ông quát lên làm cho cả Tần Quân và Thi Chí Huy đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy Dương Thụ Thành thảm hại vọt ra từ đám đông của đoàn làm phim, trên mặt còn hằn rõ năm ngón tay. Tần Quân cũng không khỏi tái mặt, lại còn dám đánh Dương Thụ Thành trước mặt mọi người, trước đám đông mà dám đánh thương nhân Hong Kong, đây đúng là làm phản rồi!
Dương Thụ Thành lảo đảo đến trước mặt Tần Quân ôm mặt nói:
-Chủ nhiệm Tần, bọn họ đánh người!
Lúc này Tần Quân mới nhìn thấy trên mông Dương Thụ Thành vẫn còn in một vết chân.
Tần Quân giận tím mặt nói:
- Là ai đánh? Quả thật là vô tổ chức vô kỷ luật! Tổng giám đốc Dương, tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh!
Một người từ trong đám đông đi ra, đó chính là Lâm Liên.
- Người là do tôi đánh! Ông làm quan có đạo lý không vậy, ông đã biết ông ta vì sao bị đánh hay chưa mà đã đòi đòi lại công bằng cho ông ta?
-Chủ nhiệm Tần, không chỉ có cô ấy, còn có một người đàn ông, chính hắn đã đạp tôi!
Dương Thụ Thành chỉ vào đám người nói:
- Bọn họ rõ ràng là cố ý đánh người, nếu không phải là tôi chạy nhanh thì đã bị bọn họ làm cho bị thương rồi!
Tần Quân nhìn Thi Chí Huy đang đứng bên cạnh, thực sự là một điêu dân, đây đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, giám đốc thế nào thì nhân viên thế ấy.
- Trưởng phòng Dương bắt người đánh đưa về đồn thẩm vấn kỹ càng cho tôi! Dám đánh thương gia Hong Kong trước mặt mọi người, xem ra mấy người đều quên rằng Hoa Hạ là đất nước có pháp luật! Dương Hải Đông, anh còn đứng ngây ra đó làm gì mau đưa người đánh kia đi!
Dương Thụ Thành vừa đi vừa nói.
-Đây chẳng phải là vội vì để giúp đồng bào Hong Kong sao.
Tần Quân cười tít mắt nói. Công ty điện ảnh Á Đông tuy không phải là công ty lớn ở Hong Kong nhưng cũng không phải là loại vô danh, họ đến Ly Sơn quay phim đối với Ly Sơn mà nói đó là một cơ hộ lớn. Người Hong Kong nhiều tiền, hơn nữa lại cũng “rất biết tiêu tiền”, nếu như sau này có thể thu hút càng nhiều công ty điện ảnh Hong Kong đến quay phim thì đó tất nhiên là chuyện quá tốt. Tất nhiên đây là cách nói ngoài mặt của các quan chức, còn thực chất là do Tần Quân này muốn tạo quan hệ với Dương Thụ Thành, nếu có thể qua lại thì đó là chuyện không thể tốt hơn được nữa. Đồ điện của Nhật Bản là số một, nhưng Hong Kong cũng có rất nhiều đồ tốt đấy chứ.
-Ha ha ha, chủ nhiệm Tần thật là biết ăn nói à.
Dương Thụ Thành đắc ý cười lớn. Chánh văn phòng quận ủy nếu ở Hong Kong thì cũng tương đương với một quan chức cấp cao trong quận rồi, chỉ cần một cú điện thoại mà đã lôi được ông ta đến đây, chuyện này ở Hong Kong thật ông ta không dám tưởng tượng.
Mấy người Tần Quân đứng ở bên ngoài đoàn làm phim, Dương Hải Đông theo sát không ho he lấy nửa lời. Thi Chí Huy sa sầm mặt đi lại nói:
-Chủ nhiệm Tần, đại giá quang lâm, có chuyện gì không ạ?
Tượng đất còn có ba phần tức giận, Dương Thụ Thành năm lần bảy lượt khiêu khích làm cho Thi Chí Huy điên không chịu nổi muốn một cái tát chết ông ta.
Tần Quân nhíu mày, Thi Chí Huy cũng không giấu sự bất mãn trong giọng điệu của anh ta, thế thì làm sao mà ông ta không nghe ra chứ, trong lòng ông ta cũng cảm thấy không thoải mái. Dù sao cũng đường đường là chánh văn phòng huyện ủy, vì một chuyện như thế này mà phải đích thân chạy đến đây. Tuy huyện ủy cách công viên Ly Sơn không xa nhưng ông ta cũng cho rằng như thế cũng là nể mặt Thi Chí Huy lắm rồi.
- Giám đốc Thi, tôi nghe tổng giám đốc Dương nói, hôm nay diễn viên của các anh không đến nên cảnh định quay hôm nay không thể quay được. Vậy thì có thể nhường chỗ cho công ty Á Đông quay được không? Giám đốc Thi, đồng bào Hong Kong từ xa tới đây, nếu như các anh đã không thể quay được nữa thì hãy rộng lượng một chút nhường phim trường lại không nên làm tổn thương tình cảm với đồng bào Hong Kong.
-Ai nói chúng tôi không có diễn viên? Diễn viên của chúng tôi đang hóa trang, không nhìn thấy mọi người đang đợi hay sao?
Thi Chí Huy nói. Tần Quân này lúc nào cũng đồng bào Hong Kong thế này đồng bào Hong Kong thế nọ, ông có xem Dương Thụ Thành là đồng bào nhưng bọn họ có xem ông là đồng bào đâu. Hơn nữa ông ta đáng ghét nhất là cứ đụng một cái là lại đem mọi việc nói với cấp trên, giữa anh ta và Dương Thụ Thành chỉ là bất đồng ý kiến thế mà qua miệng ông ta sao lại thành ra xung đột giữa nhân dân Đại Lục và đồng bào Hong Kong rồi.
-Hả?
Tần Quân kinh ngạc nhìn Dương Thụ Thành, ban nãy ông ta nói đâu có giống như vậy.
-Không thể nào! Chúng tôi đã tìm hiểu rồi, diễn viên đóng nhà báo Nhật Bản cho đoạn hôm nay của bọn họ vì ở nhà có việc nên không thể đến được. Ban nãy chúng tôi còn thấy giám đốc Thi còn cho thư ký của anh ta đi đóng thế, nhưng cô gái ấy thì không thể được.
Có một người đứng bên cạnh giải thích.
-Giám đốc Thi, những việc vô vị như vậy thì đừng nên làm, như thế chẳng phải là phí phạm thời gian và tiền bạc của anh sao.
Tần Quân thâm thúy nói:
- Tổng giám đốc Dương đã nói với tôi, chỉ cần anh nhường chỗ phí quay phim hôm nay anh ta sẽ trả thay anh, như thế là được chứ gì?
Thi Chí Huy giận tím mặt nói:
- Chủ nhiệm Tần, ông tưởng chỉ dựa vào số tiền cỏn con đó mà đòi tôi nhường chỗ được sao? Thi Chí Huy tôi tuy không phải là kẻ giàu có, nhưng số tiền đó đối với tôi cũng chẳng là gì. Ông như vậy là đang làm nhục tôi đấy!
Tần Quân cũng bốc hỏa, mình dù sao cũng là chánh văn phòng quận ủy Ly Sơn, ở Ly Sơn cũng là dưới một người trên vạn người, cứ cho là Thi Chí Huy cậu đến từ Bắc Kinh cũng không thể không tôn trọng người khác như vậy được chứ? Mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không những đích thân đến đây giải thích, hơn nữa lại còn vì Thi Chí Huy cậu mà đòi một chút bồi thường, con người này sao không biết phải trái như vậy chứ?
-Giám đốc Thi Chí Huy, mong anh đừng hành động theo cảm tính!
Tần Quân tức giận trầm giọng nói:
- Chính sách của nhà nước không phải là cậu không biết, đối với đồng bào Hong Kong chúng ta phải tận tình giúp đỡ về mọi mặt. Nếu như cậu cứ khăng khăng như vậy thì tất cả những hậu quả tự Thi Chí Huy cậu gánh lấy! Cậu không thể chỉ vì một chút lợi ích của cậu mà ảnh hưởng đến đại cục chính sách của nhà nước! Tổng giám đốc Dương ở đây cũng xem như là đại biểu cho hàng ngàn vạn đồng bào Hong Kong, chỉ vì một chút việc nhỏ mà để truyền về đến tận Hong Kong, thế chẳng phải là bôi nhọ người Đại Lục chúng ta sao! Như thế sẽ làm tổn thương đến tình cảm của ngàn vạn đồng bào Hong Kong.
-Nhưng trong chính sách của nhà nước cũng không có quy định rằng khi người Hong Kong định móc túi lấy tiền của mình thì cũng phải giả vờ như là không biết. Bọn họ không phải là người Nhật năm xưa, mà tôi cũng không phải là quân Đông Bắc năm ấy.
Thi Chí Huy làm sao mà sợ những điều này được cơ chứ, những thứ như chính sách đi dọa người dân bình thường còn được chứ đối với những loại người như anh ta thì ăn thua gì. Hơn nữa Thi Chí Huy cho rằng mình là người đúng, anh ta vốn đã xin quay trước, chia sẻ cho ông ta một chút đã xem như là nể mặt lắm rồi. Nếu như là người giàu nhất Hong Kong như Lý Gia Thành hay một công ty lớn về điện ảnh đến thì còn có thể nể mặt bọn họ mà nhượng bộ một chút, nhưng chỉ là một phó tổng của môt công ty điện ảnh bé tẹo, có tư cách gì mà đọi trèo lên cổ anh ta!
Anh ta chẳng qua chỉ là không muốn dựa hơi danh tiếng của bố, không muốn người khác nói anh ta là dựa vào gia đình mà sống, nhưng khiêm tốn không có nghĩa là nhu nhược! nếu có Giang Hạo ở đây thì chắc chắn là đã ăn đòn rồi, nhưng Thi Chí Huy thì cũng không phải là người giỏi về chuyện ấy vì vậy không đánh mấy người, nhưng cũng phải làm cho mấy người tức chết.
-Chủ nhiệm Tần, ông cũng đừng có đụng một cái là đồng bào Hong Kong. Những lời nói này nghe rất chói tai, làm người ta cảm thấy không thoải mái. Thực tế là như thế này, hiện tại có thể đại diện cho nhân dân Hong Kong chỉ có thể là thống đốc Hong Kong hoặc là chính quyền Hong Kong. Từ lúc nào mà Dương Thụ Thành lại được nhân dân Hong Kong bầu làm thống đốc Hong Kong vậy? Hơn nữa nếu như chủ nhiệm Tần thừa nhận Dương Thụ Thành là thống đốc mới của Hong Kong thì không đúng rồi, từ lúc nào mà ông có cái quyền thay người dân Hong Kong đổi thống đốc mới vậy? Hơn nữa vì sao không báo cáo với trung ương chuyện này? Cái càng làm tôi cảm thấy kỳ lạ hơn là, một việc lớn như vậy, mà sao chính quyền Hong Kong lại không thông báo với công chúng? Chủ nhiệm Tần, tôi không thể không nhắc nhở ông một câu, ông có thể chắc chắn rằng ông ta có thể đại biểu cho hàng ngàn hàng vạn người dân Hong Kong? Theo tôi được biết các thế lực xã hội đen ở Hong Kong tương đối hung hăng ngang ngược, vậy thì tôi có thể nói là tôi đại biểu cho xã hội đen của Hong Kong không?
Thi Chí Huy cố làm ra vẻ trịnh trọng nói.
-Anh đúng là nói xẳng nói bậy!
Tần Quân tức đến run người. Cái này thì đại biểu gì cho nhân dân, đây chẳng qua là lời nói của các quan chức, chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, mọi người đều nói rất thuận miệng, chẳng ai cho đó là thật. Nhưng hôm nay ông ta lại đụng đúng phải Thi Chí Huy, cố tình làm rõ ngọn ngành, làm Tần Quân thật sự không biết chống đỡ kiểu gì.
-Chủ nhiệm Tần, những lời nói này sao có thể nói là bậy bạ được.
Thi Chí Huy lạnh nhạt cười nói:
- Ông ta đến từ Hong Kong thì có thể đại diện cho dân chúng Hong Kong, vậy thì theo logic tôi đến từ Bắc Kinh thì có thể diện cho hàng triệu người dân Bắc Kinh. Có phải trong mắt ông hàng triệu người dân Bắc Kinh, lại còn có cả quốc vụ viện, trung ương Đảng đều không quan trọng bằng đồng bào Hong Kong?
Tần Quân toát mồ hôi, không thể nén được cơn giận, những lời này của Thi Chí Huy thật là quá độc ác, là một quan chức, cho dù là có đến tám lá gan thì cũng tuyệt đối không thể thừa nhận được.
- Đây hoàn toàn là hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau! Thi Chí Huy, cậu rõ ràng là đang làm cho thật giả, thị phi lẫn lộn. Cậu có tài cán gì mà đòi đại biểu cho đồng bào Bắc Kinh? Càng chưa nói gì đến đại biểu cho Đảng và chính phủ!
-Đúng vậy, tôi không tài cán gì mà đòi đại diện cho nhân dân Bắc Kinh càng không thể đại diện cho Đảng và Chính phủ, vậy thì Dương Thụ Thành có tài cán gì mà đòi đại biểu cho nhân dân Hong Kong? Cái này phải làm phiền chủ nhiệm Tần giải thích rõ ràng cho tôi một lần, để sau này tôi còn phải đi hỏi những người “bị đại diện” kia xem liệu họ có đồng ý với những lời của chủ nhiệm Tần!
Thi Chí Huy châm chọc nói.
-Thi Chí Huy, anh thật là quá đáng!
Tần Quân nổi giận nói. Một thương nhân tép riu mà không biết trời cao đất dày là gì! Dám làm nhục mình, lại còn dám uy hiếp mình nữa!
- Được, được được!
Tần Quân giận dữ cười định bụng đi ra.
-Cút đi!
Từ trong đoàn phim có tiếng một người đàn ông quát lên làm cho cả Tần Quân và Thi Chí Huy đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy Dương Thụ Thành thảm hại vọt ra từ đám đông của đoàn làm phim, trên mặt còn hằn rõ năm ngón tay. Tần Quân cũng không khỏi tái mặt, lại còn dám đánh Dương Thụ Thành trước mặt mọi người, trước đám đông mà dám đánh thương nhân Hong Kong, đây đúng là làm phản rồi!
Dương Thụ Thành lảo đảo đến trước mặt Tần Quân ôm mặt nói:
-Chủ nhiệm Tần, bọn họ đánh người!
Lúc này Tần Quân mới nhìn thấy trên mông Dương Thụ Thành vẫn còn in một vết chân.
Tần Quân giận tím mặt nói:
- Là ai đánh? Quả thật là vô tổ chức vô kỷ luật! Tổng giám đốc Dương, tôi sẽ đòi lại công bằng cho anh!
Một người từ trong đám đông đi ra, đó chính là Lâm Liên.
- Người là do tôi đánh! Ông làm quan có đạo lý không vậy, ông đã biết ông ta vì sao bị đánh hay chưa mà đã đòi đòi lại công bằng cho ông ta?
-Chủ nhiệm Tần, không chỉ có cô ấy, còn có một người đàn ông, chính hắn đã đạp tôi!
Dương Thụ Thành chỉ vào đám người nói:
- Bọn họ rõ ràng là cố ý đánh người, nếu không phải là tôi chạy nhanh thì đã bị bọn họ làm cho bị thương rồi!
Tần Quân nhìn Thi Chí Huy đang đứng bên cạnh, thực sự là một điêu dân, đây đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, giám đốc thế nào thì nhân viên thế ấy.
- Trưởng phòng Dương bắt người đánh đưa về đồn thẩm vấn kỹ càng cho tôi! Dám đánh thương gia Hong Kong trước mặt mọi người, xem ra mấy người đều quên rằng Hoa Hạ là đất nước có pháp luật! Dương Hải Đông, anh còn đứng ngây ra đó làm gì mau đưa người đánh kia đi!
/1605
|