Hai người Phương Minh Viễn do Lô Chính Đức dẫn đường, ngựa quen đường cũ thuận lợi đi qua hải quan, đương nhiên rồi, Phương Minh Viễn và Trần Trung đều không mang đồ gì, bọn họ hai người tay trống trơn, cho nên sẽ dễ qua cửa hải quan hơn là những người xách túi lớn túi nhỏ. Ba người đi thẳng ra cửa của sân bay, bên ngoài đã có người lái xe cung kính đón tiếp.
- Anh Trần, cố nhịn đi, đợi chúng ta đến văn phòng, anh hút thế nào cũng được, đây là nơi công cộng, không được hút thuốc. Cảnh sát ở đây mắt sắc lắm, hơn nữa phạt cũng nặng lắm, chúng ta không nên vì chuyện nhỏ này mà tốn sức với họ.
Lô Chính Đức vừa đi vừa an ủi Trần Trung.
Trần Trung buồn cười mà gật đầu, tuy rằng khi tham gia quân ngũ rất ít người không hút thuốc, uống rượu, điều đó là không thể, ở trong quân ngũ vài năm ai cũng trở thành nghiện rượu nghiện thuốc, anh cũng không phải ngoại lệ nhưng vẫn chưa đến mức ngay cả năng lực khống chế bản thân cũng không còn. Năm đó xuất ngũ, khi mà trên người ngay một chút mùi lạ cũng không có, vậy còn không dày vò đến chết.
Ảrập Saudi tháng 8 thật là nóng, khí hậu nóng bức, nhiệt độ cao nhất cũng có thể vượt qua 40 độ, nếu có trận bão cát thì nhiệt độ phải lên đến 50 độ. Mới bước đến gần cửa sân bay, một trận khí nóng từ bên ngoài thổi vào khiến Phương Minh Viễn chút nữa muốn quay về luôn.
Lô Chính Đức đứng ở cửa phất phất tay, một chiếc xe Ford của Mỹ rất nhanh từ bãi đỗ xe đi lại, ba người nhanh chân bước lên, lấy tốc độ nhanh nhất để vào xe cho mát mẻ, lúc này mới thở phào một cái.
- Chuyến bay của chúng ta không đúng thời điểm, nếu là vào lúc bình minh hay chiều tối thì thời tiết tốt hơn nhiều, sẽ không nóng như vậy. Giới thiệu một chút, đây là Bản, người của công ty, anh ta là người Ai Cập, làm việc ở đây.
Lô Chính Đức vừa lau mồ hôi trên mặt vừa giới thiệu vị tài xế với Phương Minh Viễn. Bản quay mặt lại cười nói hai câu rồi lại quay đầu đi.
- Bản không biết nói tiếng Trung nhưng tiếng Anh cũng tạm được, khẩu âm hơi nặng. Nếu cậu Phương muốn ra ngoài mà tôi không có ở đây, có thể tìm anh ấy giúp cậu, chỉ cần nói chậm một chút, nhẫn nại một chút.
Lô Chính Đức nhớ là tiếng Anh của Phương Minh Viễn khá tốt.
Phương Minh Viễn gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa kính, lúc này trên đường xe cộ cũng không nhiều, nhưng bãi đỗ xe bên đường những chiếc xe đẹp ùn ùn không thiếu, trên đường những loại xe như Mercedes-Benz, BMW, Porsche, Lexus nhìn thấy rất nhiều, nếu không thì là những loại xe việt dã bốn bánh, làm cho người không kịp nhìn.
- Người Saudi thật là giàu có, cũng rất thích xe cho nên những mẫu xe mới nhất trên thế giới, rất dễ nhìn thấy trên đường ở Saudi. Thường thường mỗi lần triển lãm xe quốc tế kết thúc, sẽ nhìn thấy trên đường có mẫu xe mới lần đầu tiên triển lãm, hơn nữa có chút truyền thống du mục, người Saudi rất yêu xe việt dã, họ mua một chiếc xe, thông thường cũng không chạy được một năm đã phải thay xe. Bãi đỗ xe cũ ở đây có thể thấy những chiếc xe Mercedez-Benz dùng chưa đến một năm.
Lô Chính Đức chú ý đến ánh mắt của Phương Minh Viễn, thuận miệng giải thích cho hắn.
Phòng làm việc của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị ở Saudi, Ả rập là một tòa nhà nhỏ 4 tầng ở gần của cảng, ngoài giám đốc Lô Chính Đức ra còn có một phó giám đốc người HongKong, còn lại sáu người đều là những người lao động của các nước Ai Cập, Lebanon. Người bản địa Saudi, chẳng cần phải nghĩ, ngoại trừ những công ty của người Saudi ra thì các công ty nước ngoài rất ít công ty có thể thuê được họ.
Tầng hai là phòng làm việc, tầng ba là phòng ngủ của hai người Lô Chính Đức và mấy phòng khách dự bị, tầng bốn là phòng tập thể của các nhân viên, tuy nói là phòng tập thể nhưng mỗi người cũng có một phòng đơn, trong phòng cũng đầy đủ tiện nghi, so với phòng ở của nhân viên ở Hoa Hạ không phải chỉ tốt hơn một nửa đâu.
Lô Chính Đức đưa Phương Minh Viễn đi xem phòng khách, trong ngoài đều đầy đủ tiện nghi, phòng tắm và phòng vệ sinh riêng biệt.
- Phòng bếp và nhà ăn ở lầu một, cần ăn cái gì chúng tôi ở đây đều có đầu bếp chuyên, nhưng là người Ả Rập, làm đồ ăn cũng mang hương vị Ả Rập, mùi vị này nếu chỉ ăn tạm thời còn được, nhưng nếu ăn lâu dài thì không thể so sánh với của chúng ta được. Cũng may tôi và Triệu Dương cũng biết vài món, nếu mà thật sự không chịu được thì đành xuống bếp tự nấu ăn, chỉ có điều các gia vị ở đây không đủ, có một số thứ phải mang từ HongKong qua, lúc đi qua hải quan khá là rắc rối.
- Giám đốc Lô, thực phẩm và rau ở Ả Rập Saudi rất đắt phải không?
Trần Trung tùy ý hỏi. Trong ấn tượng của anh ta, Ả Rập Saudi không phải đâu đâu cũng là cát vàng đầy trời, biển cát khắp nơi. Những thành phố này, chỉ là ốc đảo nhỏ nằm giữa biển cát thôi. Không có nông nghiệp chống đỡ, tất cả đều dựa vào nhập khẩu, vậy thì khẳng định không rẻ chút nào.
Lô Chính Đức không khỏi mỉm cười, đây chính là hiểu nhầm phổ biến của người ngoại quốc về Ả Rập Saudi. Bản thân anh ta khi mới đến cũng cho rằng như vậy nhưng thực ra Ả Rập rất coi trọng phát triển nông nghiệp, đây là một trọng trách nặng nề đối với chính phủ, thậm chí cùng với ngành công nghiệp dầu mỏ, chính phủ Ả Rập cũng tiến hành chính sách cổ vũ phát triển nông nghiệp đặc biệt là gieo trồng tiểu mạch, điều động tính tích cực của nông dân. Nông sản chủ yếu hiện nay là tiểu mạch, quả hải tang, ngô, lúa nước, cam, quýt, nho, lựu,…
- Tự cung cấp 98% lương thực? Tiểu mạch cũng đã có thể xuất khẩu?
Phương Minh Viễn kinh ngạc mà hỏi lại. Tin tức này của Lô Chính Đức thật khiến người khác không ngờ. Cậu vẫn cho rằng ở Ả Rập Saudi, những đồ dùng hàng ngày, ngoài sản phẩm từ dầu mỏ ra tất cả đều là nhập khẩu
- Không chỉ như thế, chính phủ Ả Rập còn ra sức đẩy mạnh ngành chăn nuôi, chủ yếu là cừu, sơn dương, lạc đà,…Chính phủ còn lợi dụng nhân lực địa phương và các doanh nghiệp tư nhân để phát triển trang trại chuyên về thịt gà, trứng gà, phát triển chăn nuôi cá, khuyến khích các công ty lớn xây dựng các loại nông trại cho nên ở đây bất luận là lương thực hay rau xanh, nếu so với thu nhập của người bản địa thì đều không đắt, có thể chấp nhận được.
Lô Chính Đức cười ha hả nói.
- Cậu Phương có lẽ không biết, thật ra nông nghiệp của Ả Rập rất có triển vọng, đất canh tác trên toàn Ả Rập cho đến bây giờ, mới được sử dụng chưa đến 10%, vẫn còn một lượng lớn đất canh tác bỏ trống.
- Thật là đúng với câu nói kia, đây đúng là sa mạc hạnh phúc!
Phương Minh Viễn không khỏi lẩm bẩm nói. Đây là con đường khởi đầu, Lô Chính Đức đã từng nói qua với cậu, “Saudi” trong Ả Rập Saudi lấy từ người sáng lập ra vương quốc Ả Rập Y Bản Saudi, nghĩa là “Hạnh phúc” cho nên “Ả Rập Saudi” nghĩa là “Sa mạc hạnh phúc”. Hơn nữa Lô Chính Nghĩa còn từng nói, Ả Rập không chỉ là quốc gia lưu trữ và sản xuất dầu mỏ lớn nhất thế giới mà còn là quốc gia làm ngọt nước biển lớn nhất thế giới, lượng nước biển được làm ngọt chiếm 21% tổng sản lượng thế giới. Hiện nay Ả Rập sở hữu ba mươi nhà máy làm ngọt nước biển, mỗi ngày làm được ba triệu m3, có thể cung cấp nước tiêu dùng cho một nửa đất nước. Ở đây, có thể sống một cuộc sống vương giả như vậy mà chỉ gọi là “Sa mạc hạnh phúc” e là không đủ.
- Cậu Phương, trước tiên cứ như vậy đi, hai vị nghỉ ngơi trước đã, lát nữa đến giờ ăn cơm sẽ có người…Ừm, cậu xuống ăn cơm hay là kêu người đưa lên hay là ra ngoài ăn đồ Tây? Ở đây mọi người khi ăn, trừ ăn đồ Tây ra còn lại đều dùng tay, không giống chúng ta đều phải dùng bát đũa, hai người chúng tôi đã sớm nhập gia tùy tục rồi, không biết hai vị có quen hay không?
Lô Đức Chính chần chừ một chút rồi nói.
Hai vị này là khách quý mà Quách đại công tử đích thân ra mặt yêu cầu mình phải chăm sóc tốt nên không dám xảy ra sơ xuất. Nói thật, nếu không phải Phương Minh Viễn nhất định muốn anh ta đừng có khách sáo như vậy, còn không đồng ý đến khách sạn Jeddah thì anh ta sẽ không dẫn hai người Phương Minh Viễn đến đây.
Phương Minh Viễn nhìn Trần Trung không vấn đề gì rồi nói:
- Giám đốc Lô, nếu đã như thế vậy tối nay do tôi mời anh với giám đốc Triệu đi, địa điểm do tôi chọn, chúng ta nếm thử chút phong vị của Ả Rập.
Lô Chính Đức liên tục xua tay nói:
- Cậu là khách quý của chúng tôi đương nhiên do chúng tôi làm chủ đi, sao lại có thể để cậu mời chúng tôi được chứ? Trước khi tới đây, Tổng giám đốc Quách đã yêu cầu tôi nhất định phải tiếp đãi cậu thật tốt, lời dặn dò của Quách tổng làm sao chúng tôi dám làm trái. Chuyện này không được, chúng tôi phải mời hai vị đi. Ra ngoài ăn đồ ăn Ả Rập thì không vấn đề gì, nhưng tốt nhất hai vị lúc ăn cơm nên chú ý tránh những rắc rối không cần thiết.
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
- Cái này Giám đốc Lô không cần lo lắng, chúng tôi sẽ chú ý. Nhưng anh cũng nên nhanh chóng nghĩ cách giúp chúng tôi liên lạc, tôi hi vọng sự việc càng sớm được giải quyết càng tốt, cũng để sớm quay về Hồng Kông. Lúc này Ả Rập Saudi không phải là nơi nghỉ mát.
Thật ra Phương Minh Viễn còn một nguyên nhân khác nữa, lần này do việc về kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, hắn không thể thoát thân để quay về Bắc Kinh tham gia kỳ thi cuối kỳ, cha hắn và ông Tô đã rất không hài lòng rồi, vì thế đến tháng 9nhập học, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn đi tham gia thi lại ở trường nếu không hậu quả thật không dám nghĩ, vì thế thời gian ở Ả Rập có chút gấp gáp.
Sắc mặt Lô Chính Đức có chút khó khăn, nói:
- Cậu Phương yên tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ nghĩ cách liên lạc, nhưng có điều, tháng 8, thời gian làm việc của người Ả Rập ngắn, đến lúc nghỉ sẽ liên lạc được ngay thôi, còn có thể gặp mặt kịp thời được hay không thì không dám nói. Tôi chỉ có thể nói sẽ dốc hết sức có thể.
- Điều này giám đốc Lô không cần lo lắng. Chỉ cần anh giúp chúng tôi liên lạc được với người, việc còn lại là của chúng tôi.
- Anh Trần, cố nhịn đi, đợi chúng ta đến văn phòng, anh hút thế nào cũng được, đây là nơi công cộng, không được hút thuốc. Cảnh sát ở đây mắt sắc lắm, hơn nữa phạt cũng nặng lắm, chúng ta không nên vì chuyện nhỏ này mà tốn sức với họ.
Lô Chính Đức vừa đi vừa an ủi Trần Trung.
Trần Trung buồn cười mà gật đầu, tuy rằng khi tham gia quân ngũ rất ít người không hút thuốc, uống rượu, điều đó là không thể, ở trong quân ngũ vài năm ai cũng trở thành nghiện rượu nghiện thuốc, anh cũng không phải ngoại lệ nhưng vẫn chưa đến mức ngay cả năng lực khống chế bản thân cũng không còn. Năm đó xuất ngũ, khi mà trên người ngay một chút mùi lạ cũng không có, vậy còn không dày vò đến chết.
Ảrập Saudi tháng 8 thật là nóng, khí hậu nóng bức, nhiệt độ cao nhất cũng có thể vượt qua 40 độ, nếu có trận bão cát thì nhiệt độ phải lên đến 50 độ. Mới bước đến gần cửa sân bay, một trận khí nóng từ bên ngoài thổi vào khiến Phương Minh Viễn chút nữa muốn quay về luôn.
Lô Chính Đức đứng ở cửa phất phất tay, một chiếc xe Ford của Mỹ rất nhanh từ bãi đỗ xe đi lại, ba người nhanh chân bước lên, lấy tốc độ nhanh nhất để vào xe cho mát mẻ, lúc này mới thở phào một cái.
- Chuyến bay của chúng ta không đúng thời điểm, nếu là vào lúc bình minh hay chiều tối thì thời tiết tốt hơn nhiều, sẽ không nóng như vậy. Giới thiệu một chút, đây là Bản, người của công ty, anh ta là người Ai Cập, làm việc ở đây.
Lô Chính Đức vừa lau mồ hôi trên mặt vừa giới thiệu vị tài xế với Phương Minh Viễn. Bản quay mặt lại cười nói hai câu rồi lại quay đầu đi.
- Bản không biết nói tiếng Trung nhưng tiếng Anh cũng tạm được, khẩu âm hơi nặng. Nếu cậu Phương muốn ra ngoài mà tôi không có ở đây, có thể tìm anh ấy giúp cậu, chỉ cần nói chậm một chút, nhẫn nại một chút.
Lô Chính Đức nhớ là tiếng Anh của Phương Minh Viễn khá tốt.
Phương Minh Viễn gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa kính, lúc này trên đường xe cộ cũng không nhiều, nhưng bãi đỗ xe bên đường những chiếc xe đẹp ùn ùn không thiếu, trên đường những loại xe như Mercedes-Benz, BMW, Porsche, Lexus nhìn thấy rất nhiều, nếu không thì là những loại xe việt dã bốn bánh, làm cho người không kịp nhìn.
- Người Saudi thật là giàu có, cũng rất thích xe cho nên những mẫu xe mới nhất trên thế giới, rất dễ nhìn thấy trên đường ở Saudi. Thường thường mỗi lần triển lãm xe quốc tế kết thúc, sẽ nhìn thấy trên đường có mẫu xe mới lần đầu tiên triển lãm, hơn nữa có chút truyền thống du mục, người Saudi rất yêu xe việt dã, họ mua một chiếc xe, thông thường cũng không chạy được một năm đã phải thay xe. Bãi đỗ xe cũ ở đây có thể thấy những chiếc xe Mercedez-Benz dùng chưa đến một năm.
Lô Chính Đức chú ý đến ánh mắt của Phương Minh Viễn, thuận miệng giải thích cho hắn.
Phòng làm việc của tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị ở Saudi, Ả rập là một tòa nhà nhỏ 4 tầng ở gần của cảng, ngoài giám đốc Lô Chính Đức ra còn có một phó giám đốc người HongKong, còn lại sáu người đều là những người lao động của các nước Ai Cập, Lebanon. Người bản địa Saudi, chẳng cần phải nghĩ, ngoại trừ những công ty của người Saudi ra thì các công ty nước ngoài rất ít công ty có thể thuê được họ.
Tầng hai là phòng làm việc, tầng ba là phòng ngủ của hai người Lô Chính Đức và mấy phòng khách dự bị, tầng bốn là phòng tập thể của các nhân viên, tuy nói là phòng tập thể nhưng mỗi người cũng có một phòng đơn, trong phòng cũng đầy đủ tiện nghi, so với phòng ở của nhân viên ở Hoa Hạ không phải chỉ tốt hơn một nửa đâu.
Lô Chính Đức đưa Phương Minh Viễn đi xem phòng khách, trong ngoài đều đầy đủ tiện nghi, phòng tắm và phòng vệ sinh riêng biệt.
- Phòng bếp và nhà ăn ở lầu một, cần ăn cái gì chúng tôi ở đây đều có đầu bếp chuyên, nhưng là người Ả Rập, làm đồ ăn cũng mang hương vị Ả Rập, mùi vị này nếu chỉ ăn tạm thời còn được, nhưng nếu ăn lâu dài thì không thể so sánh với của chúng ta được. Cũng may tôi và Triệu Dương cũng biết vài món, nếu mà thật sự không chịu được thì đành xuống bếp tự nấu ăn, chỉ có điều các gia vị ở đây không đủ, có một số thứ phải mang từ HongKong qua, lúc đi qua hải quan khá là rắc rối.
- Giám đốc Lô, thực phẩm và rau ở Ả Rập Saudi rất đắt phải không?
Trần Trung tùy ý hỏi. Trong ấn tượng của anh ta, Ả Rập Saudi không phải đâu đâu cũng là cát vàng đầy trời, biển cát khắp nơi. Những thành phố này, chỉ là ốc đảo nhỏ nằm giữa biển cát thôi. Không có nông nghiệp chống đỡ, tất cả đều dựa vào nhập khẩu, vậy thì khẳng định không rẻ chút nào.
Lô Chính Đức không khỏi mỉm cười, đây chính là hiểu nhầm phổ biến của người ngoại quốc về Ả Rập Saudi. Bản thân anh ta khi mới đến cũng cho rằng như vậy nhưng thực ra Ả Rập rất coi trọng phát triển nông nghiệp, đây là một trọng trách nặng nề đối với chính phủ, thậm chí cùng với ngành công nghiệp dầu mỏ, chính phủ Ả Rập cũng tiến hành chính sách cổ vũ phát triển nông nghiệp đặc biệt là gieo trồng tiểu mạch, điều động tính tích cực của nông dân. Nông sản chủ yếu hiện nay là tiểu mạch, quả hải tang, ngô, lúa nước, cam, quýt, nho, lựu,…
- Tự cung cấp 98% lương thực? Tiểu mạch cũng đã có thể xuất khẩu?
Phương Minh Viễn kinh ngạc mà hỏi lại. Tin tức này của Lô Chính Đức thật khiến người khác không ngờ. Cậu vẫn cho rằng ở Ả Rập Saudi, những đồ dùng hàng ngày, ngoài sản phẩm từ dầu mỏ ra tất cả đều là nhập khẩu
- Không chỉ như thế, chính phủ Ả Rập còn ra sức đẩy mạnh ngành chăn nuôi, chủ yếu là cừu, sơn dương, lạc đà,…Chính phủ còn lợi dụng nhân lực địa phương và các doanh nghiệp tư nhân để phát triển trang trại chuyên về thịt gà, trứng gà, phát triển chăn nuôi cá, khuyến khích các công ty lớn xây dựng các loại nông trại cho nên ở đây bất luận là lương thực hay rau xanh, nếu so với thu nhập của người bản địa thì đều không đắt, có thể chấp nhận được.
Lô Chính Đức cười ha hả nói.
- Cậu Phương có lẽ không biết, thật ra nông nghiệp của Ả Rập rất có triển vọng, đất canh tác trên toàn Ả Rập cho đến bây giờ, mới được sử dụng chưa đến 10%, vẫn còn một lượng lớn đất canh tác bỏ trống.
- Thật là đúng với câu nói kia, đây đúng là sa mạc hạnh phúc!
Phương Minh Viễn không khỏi lẩm bẩm nói. Đây là con đường khởi đầu, Lô Chính Đức đã từng nói qua với cậu, “Saudi” trong Ả Rập Saudi lấy từ người sáng lập ra vương quốc Ả Rập Y Bản Saudi, nghĩa là “Hạnh phúc” cho nên “Ả Rập Saudi” nghĩa là “Sa mạc hạnh phúc”. Hơn nữa Lô Chính Nghĩa còn từng nói, Ả Rập không chỉ là quốc gia lưu trữ và sản xuất dầu mỏ lớn nhất thế giới mà còn là quốc gia làm ngọt nước biển lớn nhất thế giới, lượng nước biển được làm ngọt chiếm 21% tổng sản lượng thế giới. Hiện nay Ả Rập sở hữu ba mươi nhà máy làm ngọt nước biển, mỗi ngày làm được ba triệu m3, có thể cung cấp nước tiêu dùng cho một nửa đất nước. Ở đây, có thể sống một cuộc sống vương giả như vậy mà chỉ gọi là “Sa mạc hạnh phúc” e là không đủ.
- Cậu Phương, trước tiên cứ như vậy đi, hai vị nghỉ ngơi trước đã, lát nữa đến giờ ăn cơm sẽ có người…Ừm, cậu xuống ăn cơm hay là kêu người đưa lên hay là ra ngoài ăn đồ Tây? Ở đây mọi người khi ăn, trừ ăn đồ Tây ra còn lại đều dùng tay, không giống chúng ta đều phải dùng bát đũa, hai người chúng tôi đã sớm nhập gia tùy tục rồi, không biết hai vị có quen hay không?
Lô Đức Chính chần chừ một chút rồi nói.
Hai vị này là khách quý mà Quách đại công tử đích thân ra mặt yêu cầu mình phải chăm sóc tốt nên không dám xảy ra sơ xuất. Nói thật, nếu không phải Phương Minh Viễn nhất định muốn anh ta đừng có khách sáo như vậy, còn không đồng ý đến khách sạn Jeddah thì anh ta sẽ không dẫn hai người Phương Minh Viễn đến đây.
Phương Minh Viễn nhìn Trần Trung không vấn đề gì rồi nói:
- Giám đốc Lô, nếu đã như thế vậy tối nay do tôi mời anh với giám đốc Triệu đi, địa điểm do tôi chọn, chúng ta nếm thử chút phong vị của Ả Rập.
Lô Chính Đức liên tục xua tay nói:
- Cậu là khách quý của chúng tôi đương nhiên do chúng tôi làm chủ đi, sao lại có thể để cậu mời chúng tôi được chứ? Trước khi tới đây, Tổng giám đốc Quách đã yêu cầu tôi nhất định phải tiếp đãi cậu thật tốt, lời dặn dò của Quách tổng làm sao chúng tôi dám làm trái. Chuyện này không được, chúng tôi phải mời hai vị đi. Ra ngoài ăn đồ ăn Ả Rập thì không vấn đề gì, nhưng tốt nhất hai vị lúc ăn cơm nên chú ý tránh những rắc rối không cần thiết.
Phương Minh Viễn gật đầu nói:
- Cái này Giám đốc Lô không cần lo lắng, chúng tôi sẽ chú ý. Nhưng anh cũng nên nhanh chóng nghĩ cách giúp chúng tôi liên lạc, tôi hi vọng sự việc càng sớm được giải quyết càng tốt, cũng để sớm quay về Hồng Kông. Lúc này Ả Rập Saudi không phải là nơi nghỉ mát.
Thật ra Phương Minh Viễn còn một nguyên nhân khác nữa, lần này do việc về kỳ hạn giao hàng dầu mỏ, hắn không thể thoát thân để quay về Bắc Kinh tham gia kỳ thi cuối kỳ, cha hắn và ông Tô đã rất không hài lòng rồi, vì thế đến tháng 9nhập học, cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn đi tham gia thi lại ở trường nếu không hậu quả thật không dám nghĩ, vì thế thời gian ở Ả Rập có chút gấp gáp.
Sắc mặt Lô Chính Đức có chút khó khăn, nói:
- Cậu Phương yên tâm nghỉ ngơi, tôi sẽ nghĩ cách liên lạc, nhưng có điều, tháng 8, thời gian làm việc của người Ả Rập ngắn, đến lúc nghỉ sẽ liên lạc được ngay thôi, còn có thể gặp mặt kịp thời được hay không thì không dám nói. Tôi chỉ có thể nói sẽ dốc hết sức có thể.
- Điều này giám đốc Lô không cần lo lắng. Chỉ cần anh giúp chúng tôi liên lạc được với người, việc còn lại là của chúng tôi.
/1605
|