Lô Chính Đức đương nhiên là không có khả năng liên lạc được với thành viên hoàng gia Kuwait, nhưng Phương Minh Viễn cũng không muốn thông qua đại sứ quán Hoa Hạ để liên lạc với Kuwait.
Có sự tham gia của nhân viên đại sứ quán, lần quyên tặng này vô tình sẽ mang thêm ý nghĩa chính trị. Mặc dù Phương Minh Viễn không để ý đến việc thuận tiện giúp chính phủ Hoa Hạ chiếm được tình cảm tốt đối với hoàng gia Kuwait nhưng việc này sẽ trở nên rắc rối và mẫn cảm. Khoản tiền lớn thu vào của kỳ hạn giao dầu mỏ sẽ càng dễ dàng bị lộ ra. Hoa Hạ những năm 90, bất luận là chính phủ hay cá nhân thì ý thức bảo hộ tài sản tư hữu cũng được nâng câo. Phương Minh Viễn không muốn mình trở thành miếng thịt béo bở trong mắt đám quan chức để ai cũng có thể đến cắt một miếng.
Quan trọng hơn là, cho dù Phương Minh Viễn đã đem một phần tài sản giao cho chính phủ nhưng cũng không thể nào làm thỏa mãn lòng tham của đám quan chức này. Hơn nữa khoản tiền đó cuối cùng được dùng vào đâu thì chỉ có trời mới biết được. Ở kiếp trước, mỗi lần quốc gia gặp phải thiên tai đều có sự quyên góp tiền của và vật tư quy mô lớn, nhưng việc sử dụng của số tiền này thì lại không bao giờ được nói rõ ràng cho người quyên góp biết. Mà sau khi sự việc bị bại lộ, nếu số tiền được dùng để cứu những người dân gặp nạn chỉ có 1/3, thì cũng đã là kết quả không tồi. Một khoản lớn tiền và vật tư bị các cấp chính phủ tham ô, dùng để bù lại các thiếu hụt tài chính vì nhiều nguyên nhân, hay dùng để xây dựng các tòa nhà cao tầng của cơ quan chính phủ, hoặc là trở thành phúc lợi của chính phủ, đây đã trở thành những sự thật không thể tranh cãi.
Đối với điểm này, Phương Minh Viễn rất không ủng hộ, hơn nữa khoản tiền này tuy rất lớn, nhưng đối với cá nhân mà nói, nếu nhìn ra toàn thế giới muốn làm cái gì đó có thành tích hoặc là thay đổi cái gì đó thì thật sự là còn xa lắm. Phương Minh Viễn đương nhiên không muốn một món tiền lớn như vậy dễ dàng để cho đám quan tham kia tiêu xài.
Người xưa có nói: “Có tiền không được để lộ ra” thật là có lý, chỉ cần nhìn kiếp trước, tấm gương sáng của các phú hào đại lục, mỗi năm có biết bao nhiêu người thất bại thì có thể hiểu được trí tuệ của người xưa.
Không có sự tham gia của nhân viên đại sứ quán có nghĩa là lần này Tô Hoán Đông không giúp được gì rồi, nhưng cũng may tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị kinh doanh ở Trung Đông cũng không ít năm, ông Quách ở Trung Đông cũng đã tạo được mạng lưới quan hệ cho nên trước khi đến Ả Rập, Phương Minh Viễn cũng không cần đám ruồi bọ không đâu gây loạn như vậy.
Lô Chính Đức sắp xếp chỗ ở cho hai người Phương Minh Viễn, không quản mình cũng mệt mỏi do đi đường dài liền vội vàng liên hệ với Robert Dudeliwei.
Robert là Chủ tịch thường trú, đại diện của công ty cổ phần British Petrolium Fortemedia hàng năm thu mua mấy trăm vạn tấn dầu mỏ ở Kuwait. Y là một nhân sĩ có danh tiếng trong giới nhân sĩ cao cấp Kuwait, cũng được coi là thành viên hoàng gia Kuwait. Trước khi Kuwait độc lập cũng có quan hệ không rõ với nước Anh. Tuy trong thời kỳ khủng hoảng dầu mỏ của vương thất Kuwait thu được quyền sở hữu công ty xăng dầu, nhưng khi là thuộc địa của Anh, chỗ nào cũng có sự ảnh hưởng của người Anh. Điều rõ ràng nhất chính là, tuy ngôn ngữ chính của Ả Rập là tiếng Ả Rập nhưng ngôn ngữ thông dụng lại là tiếng Anh, hơn nữa người Anh ở Ả Rập tiềm tàng tầm ảnh hưởng lớn mà bất cứ quốc gia nào cũng không thể coi thường.
Là đại biểu chủ tịch Kuwait ở British Petrolium Fortemedia, cuộc sống của Robert thật không tồi, ngoại trừ phương diện giải trí khá là thiếu thốn làm cho một người Anh như ông ta cảm thấy không thoải mái ra, những mặt khác sự tiếp đãi rất tốt. Không chỉ có được mức lương hậu hĩnh, ở nhà đẹp đi xe đẹp do công ty cấp mà còn có một món trợ cấp lớn, đủ để nhiều người phải ngưỡng mộ cuộc sống ở Kuwait của ông ta. Hàng năm còn có thể gửi một khoản tiền lớn về. Còn cứ cách một khoảng thời gian ông ta lại có thể về nước nghỉ ngơi, công ty trả tiền máy bay đi về. Nếu không phải là ở Ả Rập thì ông ta cũng muốn đón vợ con đến.
Khi Iraq xâm lược Kuwait, mặc dù quân Iraq không dám khiêu chiến với uy lực của nước Anh nhưng vì sự an toàn Robert vẫn chuyển đến Ả Rập. Tuy nhiên ông ta rất nhanh đã cảm thấy may mắn vì hành vi sáng suốt của mình. Sau khi Iraq chiếm Kuwai, tuy không làm khó các nhân viên ngoại giao các nước và đại biểu công ty nhưng muốn xuất cảnh là việc không hề dễ dàng gì. Văn phòng công ty British Petrolium Fortemedia ở Kuwait có không ít nhân công không phải quốc tịch Ả Rập đều phải sau khi hối lộ quân đội Iraq mới có thể chạy khỏi Kuwait.
Bởi vì thế cục của vùng vịnh đến bây giờ cũng không rõ ràng cho nên tổng bộ công ty British Petrolium Fortemedia ra mệnh lệnh cho ông ta ở lại Ả Rập đợi lệnh. Ông ta không có việc gì, chỉ có thể ở lại khách sạn Jeddah đợi chỉ thị tiếp theo. Mười phút trước ông ta nhận được lệnh từ tổng bộ công ty British Petrolium Fortemedia muốn ông ta dẫn một người Hoa Hạ đến từ Hồng Kông đến hoàng gia Kuwait làm cho ông ta cảm thấy rất khó hiểu.
- Người Hoa Hạ?
Robert cảm thấy rất lạ, vì sao lúc này lại có người Hoa Hạ muốn gặp thành viên vương thất Kuwait? Nếu như là đảm nhiệm sứ mệnh chính trị thì Kuwait và Hoa Hạ đã thiết lập quan hệ nhiều năm, hoàn toàn có thể thông quá sứ quán Hoa Hạ ở Kuwait để truyền đạt, nếu không được thì cũng có thể thông qua sứ quán Hoa Hạ ở Ả Rập, hoàn toàn không cần phải như vậy.
Nếu công việc buôn bán, thì theo như ông ta biết, hiện nay Hoa Hạ vẫn là nước xuất khẩu dầu mỏ, căn bản không cần nhập khẩu dầu mỏ của Trung Đông hơn nữa hoàng gia Kuwait đã là chính phủ lưu vong, mất đi quyền khống chế đối với lãnh thổ Kuwait, căn bản không thể thực hiện việc xuất khẩu dầu mỏ. Hơn nữa nếu muốn nhập khẩu dầu mỏ, Hoa Hạ hoàn toàn có thể tìm đến Ả Rập Saudi.
Tuy nhiên mơ hồ vẫn là mơ hồ, tổng bộ đã giao nhiệm vụ, ông ta chỉ có thể chấp hành. Hiện giờ ông cũng chỉ có thể đợi.
Cũng may cũng không mất nhiều thời gian, Lô Chính Đức đã gọi điện đến. Bởi vì ở Hồng Kông công ty British Petrolium Fortemedia cũng có buôn bán, có khi cũng buôn bán qua lại với tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị cho nên tuy là không thật quen thân với Lô Đức Chính ở văn phòng của tập đoàn Quách Thị ở Ả Rập nhưng cũng đã có vài lần gặp mặt.
Nói chuyện điện thoại với Lô Đức Chính xong sự hoài nghi của ông ta càng lớn thêm, tuy đã biết được Quách Đông Thành của tập đoàn Quách Thị bảo đảm cho thân phận của người đến nhưng họ yêu cầu ông tiến cử người này với người tiếp quản của thân vương Fahd ở ban trị sự Á Âu, yêu cầu này càng khiến cho ông không hiểu sao cả. Ông biết tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị là công ty vận tải hàng hóa lớn nhất Hồng Kông, viên ngọc của phương Đông, có tiếng tăm lừng lẫy toàn giới vận tải đường thủy của Đông Á, Quách Đông Thành là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Quách Thị, nắm trong tay quyền khống chế cổ đông cũng là một nhân vật lớn ở Hồng Kông, người này đã đảm bảo cho ai thi tuyệt đối yên tâm, nhưng mà rốt cuộc họ làm cái gì vậy?
Thân vương Fahd là em trai nhỏ nhất của người đương nhiệm Kuwait Emile, cũng là một người trong giới thể thao quốc tế của hoàng gia Kuwait. Khi Iraq xâm lược Kuwait, ông và hai con trai chết trong hoàng cung Kuwait, đã trở thành anh hùng chống quân xâm lược trong lòng mỗi người dân Ả Rập. Mấy ngày gần đây, có rất nhiều điện tín của các tổ chức quốc tế và các chính phủ gửi đến biểu thị sự an ủi đối với những người đã mất, chính phủ Hoa Hạ cũng không ngoại lệ. Quách Đông Thành phái người đến trước để làm gì? Cũng chưa từng nghe qua ông ta có quan hệ thân thiết với vương thân Fahd, hơn nữa không thể dẫn gặp thân quyến những người đã mất của vương thân Fahd, còn phải tìm người tiếp quản chức vụ tại ban trị sự Á Âu của thân vương Fahd, yêu cầu này càng kỳ quặc.
Tuy nhiên vẫn là câu nói kia, kỳ quái cũng chỉ là kỳ quái, tổng bộ đưa ra nhiệm vụ, ông ta vẫn phải hoàn thành!
Robert phải liên lạc một hồi, thân quyến của thân vương Fahd hiện tại không ở Ả Rập, Emile Kuwait đối với người em hi sinh vì tổ quốc cũng rất là đau xót, đối với gia quyến của anh ta cũng là vạn phần yêu mến. Hiện giờ Iraq không chỉ chiếm được Kuwait còn đưa quân chiếm giữ biên giới Ả Rập, Saddam Hussein rất chỉ trích hoàng gia Ả Rập, tuy rằng hai nhóm quân nhân Mỹ đã vào Ả Rập nhưng tỉ lệ người giữa hai bên vẫn ít. Kuwait Emile lo lắng Saddam Hussein bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào nên để bảo vệ an toàn, gia quyến của thân vương Fahd đều được dàn xếp đưa đến các nước Châu Âu.
Hoàng tử Abdullah là con trai của anh trai thân vương Fahd, sau khi thân vương Fahd qua đời, ông ta tiếp nhận chức vụ về lĩnh vực thể thao của Kuwait. Nhưng bây giờ hoàng gia Kuwait đang rất loạn, vì phải lưu vong nên vô cùng đau xót. Tiền trong ngân khố của Kuwait cũng không mang theo nhiều, mà tài chính ở nước ngoài đều đã bị các nước đóng băng để ngăn việc Iraq rút chỗ tài sản đó nhưng đồng thời cũng mang đến cho hoàng gia Kuwait chút bất tiện.
Hơn nữa vì phục quốc, Kuwait phải gánh vác chi phí quân đội cho quân Mỹ, nhưng số tiền mười tỉ đô la Mỹ thì thật là lớn, cứ như vậy số tiền trong tay hoàng gia Kuwait có thể dùng cũng chỉ như trứng chọi đá. Mặc dù có thể vay tiền của Ả Rập hay các nước liên bang Ả Rập nhưng vương thất Ả Rập rất rõ nếu cứ như vậy thì bao giờ mới phục quốc được, cho dù có lấy lại được tài sản của hoàng gia Kuwait cũng không dám nói được. Hơn nữa cuộc sống của nhân dân Kuwait theo Kuwait chạy đến Ả Rập đều cần chính phủ ra mặt sắp xếp, như vậy chọn lựa thích hợp cho hoàng gia Kuwait là tiết kiệm lương thực.
Hiện tại việc Kuwait tham gia hội thao nước ngoài, quan trọng là không được qua Á vận hội được tổ chức ở Hoa Hạ vào tháng sau, rõ ràng Kuwait Emile đã đề xuất, những vận động viên này phải hi sinh vì tổ quốc, cũng cần phải tập hợp thành một đội đi đến Hoa Hạ, để cho cả thế giới biết chính phủ Kuwait vẫn tồn tại! Nhưng kinh phí để tham gia hội thao Hoàng tử Abdullah lại chỉ nhận được 1/5 dự kiến, số còn lại ông ta phải nghĩ cách để kiếm.
Có sự tham gia của nhân viên đại sứ quán, lần quyên tặng này vô tình sẽ mang thêm ý nghĩa chính trị. Mặc dù Phương Minh Viễn không để ý đến việc thuận tiện giúp chính phủ Hoa Hạ chiếm được tình cảm tốt đối với hoàng gia Kuwait nhưng việc này sẽ trở nên rắc rối và mẫn cảm. Khoản tiền lớn thu vào của kỳ hạn giao dầu mỏ sẽ càng dễ dàng bị lộ ra. Hoa Hạ những năm 90, bất luận là chính phủ hay cá nhân thì ý thức bảo hộ tài sản tư hữu cũng được nâng câo. Phương Minh Viễn không muốn mình trở thành miếng thịt béo bở trong mắt đám quan chức để ai cũng có thể đến cắt một miếng.
Quan trọng hơn là, cho dù Phương Minh Viễn đã đem một phần tài sản giao cho chính phủ nhưng cũng không thể nào làm thỏa mãn lòng tham của đám quan chức này. Hơn nữa khoản tiền đó cuối cùng được dùng vào đâu thì chỉ có trời mới biết được. Ở kiếp trước, mỗi lần quốc gia gặp phải thiên tai đều có sự quyên góp tiền của và vật tư quy mô lớn, nhưng việc sử dụng của số tiền này thì lại không bao giờ được nói rõ ràng cho người quyên góp biết. Mà sau khi sự việc bị bại lộ, nếu số tiền được dùng để cứu những người dân gặp nạn chỉ có 1/3, thì cũng đã là kết quả không tồi. Một khoản lớn tiền và vật tư bị các cấp chính phủ tham ô, dùng để bù lại các thiếu hụt tài chính vì nhiều nguyên nhân, hay dùng để xây dựng các tòa nhà cao tầng của cơ quan chính phủ, hoặc là trở thành phúc lợi của chính phủ, đây đã trở thành những sự thật không thể tranh cãi.
Đối với điểm này, Phương Minh Viễn rất không ủng hộ, hơn nữa khoản tiền này tuy rất lớn, nhưng đối với cá nhân mà nói, nếu nhìn ra toàn thế giới muốn làm cái gì đó có thành tích hoặc là thay đổi cái gì đó thì thật sự là còn xa lắm. Phương Minh Viễn đương nhiên không muốn một món tiền lớn như vậy dễ dàng để cho đám quan tham kia tiêu xài.
Người xưa có nói: “Có tiền không được để lộ ra” thật là có lý, chỉ cần nhìn kiếp trước, tấm gương sáng của các phú hào đại lục, mỗi năm có biết bao nhiêu người thất bại thì có thể hiểu được trí tuệ của người xưa.
Không có sự tham gia của nhân viên đại sứ quán có nghĩa là lần này Tô Hoán Đông không giúp được gì rồi, nhưng cũng may tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị kinh doanh ở Trung Đông cũng không ít năm, ông Quách ở Trung Đông cũng đã tạo được mạng lưới quan hệ cho nên trước khi đến Ả Rập, Phương Minh Viễn cũng không cần đám ruồi bọ không đâu gây loạn như vậy.
Lô Chính Đức sắp xếp chỗ ở cho hai người Phương Minh Viễn, không quản mình cũng mệt mỏi do đi đường dài liền vội vàng liên hệ với Robert Dudeliwei.
Robert là Chủ tịch thường trú, đại diện của công ty cổ phần British Petrolium Fortemedia hàng năm thu mua mấy trăm vạn tấn dầu mỏ ở Kuwait. Y là một nhân sĩ có danh tiếng trong giới nhân sĩ cao cấp Kuwait, cũng được coi là thành viên hoàng gia Kuwait. Trước khi Kuwait độc lập cũng có quan hệ không rõ với nước Anh. Tuy trong thời kỳ khủng hoảng dầu mỏ của vương thất Kuwait thu được quyền sở hữu công ty xăng dầu, nhưng khi là thuộc địa của Anh, chỗ nào cũng có sự ảnh hưởng của người Anh. Điều rõ ràng nhất chính là, tuy ngôn ngữ chính của Ả Rập là tiếng Ả Rập nhưng ngôn ngữ thông dụng lại là tiếng Anh, hơn nữa người Anh ở Ả Rập tiềm tàng tầm ảnh hưởng lớn mà bất cứ quốc gia nào cũng không thể coi thường.
Là đại biểu chủ tịch Kuwait ở British Petrolium Fortemedia, cuộc sống của Robert thật không tồi, ngoại trừ phương diện giải trí khá là thiếu thốn làm cho một người Anh như ông ta cảm thấy không thoải mái ra, những mặt khác sự tiếp đãi rất tốt. Không chỉ có được mức lương hậu hĩnh, ở nhà đẹp đi xe đẹp do công ty cấp mà còn có một món trợ cấp lớn, đủ để nhiều người phải ngưỡng mộ cuộc sống ở Kuwait của ông ta. Hàng năm còn có thể gửi một khoản tiền lớn về. Còn cứ cách một khoảng thời gian ông ta lại có thể về nước nghỉ ngơi, công ty trả tiền máy bay đi về. Nếu không phải là ở Ả Rập thì ông ta cũng muốn đón vợ con đến.
Khi Iraq xâm lược Kuwait, mặc dù quân Iraq không dám khiêu chiến với uy lực của nước Anh nhưng vì sự an toàn Robert vẫn chuyển đến Ả Rập. Tuy nhiên ông ta rất nhanh đã cảm thấy may mắn vì hành vi sáng suốt của mình. Sau khi Iraq chiếm Kuwai, tuy không làm khó các nhân viên ngoại giao các nước và đại biểu công ty nhưng muốn xuất cảnh là việc không hề dễ dàng gì. Văn phòng công ty British Petrolium Fortemedia ở Kuwait có không ít nhân công không phải quốc tịch Ả Rập đều phải sau khi hối lộ quân đội Iraq mới có thể chạy khỏi Kuwait.
Bởi vì thế cục của vùng vịnh đến bây giờ cũng không rõ ràng cho nên tổng bộ công ty British Petrolium Fortemedia ra mệnh lệnh cho ông ta ở lại Ả Rập đợi lệnh. Ông ta không có việc gì, chỉ có thể ở lại khách sạn Jeddah đợi chỉ thị tiếp theo. Mười phút trước ông ta nhận được lệnh từ tổng bộ công ty British Petrolium Fortemedia muốn ông ta dẫn một người Hoa Hạ đến từ Hồng Kông đến hoàng gia Kuwait làm cho ông ta cảm thấy rất khó hiểu.
- Người Hoa Hạ?
Robert cảm thấy rất lạ, vì sao lúc này lại có người Hoa Hạ muốn gặp thành viên vương thất Kuwait? Nếu như là đảm nhiệm sứ mệnh chính trị thì Kuwait và Hoa Hạ đã thiết lập quan hệ nhiều năm, hoàn toàn có thể thông quá sứ quán Hoa Hạ ở Kuwait để truyền đạt, nếu không được thì cũng có thể thông qua sứ quán Hoa Hạ ở Ả Rập, hoàn toàn không cần phải như vậy.
Nếu công việc buôn bán, thì theo như ông ta biết, hiện nay Hoa Hạ vẫn là nước xuất khẩu dầu mỏ, căn bản không cần nhập khẩu dầu mỏ của Trung Đông hơn nữa hoàng gia Kuwait đã là chính phủ lưu vong, mất đi quyền khống chế đối với lãnh thổ Kuwait, căn bản không thể thực hiện việc xuất khẩu dầu mỏ. Hơn nữa nếu muốn nhập khẩu dầu mỏ, Hoa Hạ hoàn toàn có thể tìm đến Ả Rập Saudi.
Tuy nhiên mơ hồ vẫn là mơ hồ, tổng bộ đã giao nhiệm vụ, ông ta chỉ có thể chấp hành. Hiện giờ ông cũng chỉ có thể đợi.
Cũng may cũng không mất nhiều thời gian, Lô Chính Đức đã gọi điện đến. Bởi vì ở Hồng Kông công ty British Petrolium Fortemedia cũng có buôn bán, có khi cũng buôn bán qua lại với tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị cho nên tuy là không thật quen thân với Lô Đức Chính ở văn phòng của tập đoàn Quách Thị ở Ả Rập nhưng cũng đã có vài lần gặp mặt.
Nói chuyện điện thoại với Lô Đức Chính xong sự hoài nghi của ông ta càng lớn thêm, tuy đã biết được Quách Đông Thành của tập đoàn Quách Thị bảo đảm cho thân phận của người đến nhưng họ yêu cầu ông tiến cử người này với người tiếp quản của thân vương Fahd ở ban trị sự Á Âu, yêu cầu này càng khiến cho ông không hiểu sao cả. Ông biết tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị là công ty vận tải hàng hóa lớn nhất Hồng Kông, viên ngọc của phương Đông, có tiếng tăm lừng lẫy toàn giới vận tải đường thủy của Đông Á, Quách Đông Thành là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Quách Thị, nắm trong tay quyền khống chế cổ đông cũng là một nhân vật lớn ở Hồng Kông, người này đã đảm bảo cho ai thi tuyệt đối yên tâm, nhưng mà rốt cuộc họ làm cái gì vậy?
Thân vương Fahd là em trai nhỏ nhất của người đương nhiệm Kuwait Emile, cũng là một người trong giới thể thao quốc tế của hoàng gia Kuwait. Khi Iraq xâm lược Kuwait, ông và hai con trai chết trong hoàng cung Kuwait, đã trở thành anh hùng chống quân xâm lược trong lòng mỗi người dân Ả Rập. Mấy ngày gần đây, có rất nhiều điện tín của các tổ chức quốc tế và các chính phủ gửi đến biểu thị sự an ủi đối với những người đã mất, chính phủ Hoa Hạ cũng không ngoại lệ. Quách Đông Thành phái người đến trước để làm gì? Cũng chưa từng nghe qua ông ta có quan hệ thân thiết với vương thân Fahd, hơn nữa không thể dẫn gặp thân quyến những người đã mất của vương thân Fahd, còn phải tìm người tiếp quản chức vụ tại ban trị sự Á Âu của thân vương Fahd, yêu cầu này càng kỳ quặc.
Tuy nhiên vẫn là câu nói kia, kỳ quái cũng chỉ là kỳ quái, tổng bộ đưa ra nhiệm vụ, ông ta vẫn phải hoàn thành!
Robert phải liên lạc một hồi, thân quyến của thân vương Fahd hiện tại không ở Ả Rập, Emile Kuwait đối với người em hi sinh vì tổ quốc cũng rất là đau xót, đối với gia quyến của anh ta cũng là vạn phần yêu mến. Hiện giờ Iraq không chỉ chiếm được Kuwait còn đưa quân chiếm giữ biên giới Ả Rập, Saddam Hussein rất chỉ trích hoàng gia Ả Rập, tuy rằng hai nhóm quân nhân Mỹ đã vào Ả Rập nhưng tỉ lệ người giữa hai bên vẫn ít. Kuwait Emile lo lắng Saddam Hussein bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào nên để bảo vệ an toàn, gia quyến của thân vương Fahd đều được dàn xếp đưa đến các nước Châu Âu.
Hoàng tử Abdullah là con trai của anh trai thân vương Fahd, sau khi thân vương Fahd qua đời, ông ta tiếp nhận chức vụ về lĩnh vực thể thao của Kuwait. Nhưng bây giờ hoàng gia Kuwait đang rất loạn, vì phải lưu vong nên vô cùng đau xót. Tiền trong ngân khố của Kuwait cũng không mang theo nhiều, mà tài chính ở nước ngoài đều đã bị các nước đóng băng để ngăn việc Iraq rút chỗ tài sản đó nhưng đồng thời cũng mang đến cho hoàng gia Kuwait chút bất tiện.
Hơn nữa vì phục quốc, Kuwait phải gánh vác chi phí quân đội cho quân Mỹ, nhưng số tiền mười tỉ đô la Mỹ thì thật là lớn, cứ như vậy số tiền trong tay hoàng gia Kuwait có thể dùng cũng chỉ như trứng chọi đá. Mặc dù có thể vay tiền của Ả Rập hay các nước liên bang Ả Rập nhưng vương thất Ả Rập rất rõ nếu cứ như vậy thì bao giờ mới phục quốc được, cho dù có lấy lại được tài sản của hoàng gia Kuwait cũng không dám nói được. Hơn nữa cuộc sống của nhân dân Kuwait theo Kuwait chạy đến Ả Rập đều cần chính phủ ra mặt sắp xếp, như vậy chọn lựa thích hợp cho hoàng gia Kuwait là tiết kiệm lương thực.
Hiện tại việc Kuwait tham gia hội thao nước ngoài, quan trọng là không được qua Á vận hội được tổ chức ở Hoa Hạ vào tháng sau, rõ ràng Kuwait Emile đã đề xuất, những vận động viên này phải hi sinh vì tổ quốc, cũng cần phải tập hợp thành một đội đi đến Hoa Hạ, để cho cả thế giới biết chính phủ Kuwait vẫn tồn tại! Nhưng kinh phí để tham gia hội thao Hoàng tử Abdullah lại chỉ nhận được 1/5 dự kiến, số còn lại ông ta phải nghĩ cách để kiếm.
/1605
|