Miêu Phong Quả rất đau đầu, bọn Lỗ Phi một mực khẳng định bọn Trần Trung chủ động đánh người, dùng bạo lực chống luật pháp, trong khi bọn Trần Trung lại nói là bọn họ chỉ phòng vệ. Miêu Phong Quả thừa biết ai đúng ai sai, nhưng không có chứng cớ, nên anh ta chưa có cách nào đưa ra kết luận.
Theo cách nói của bọn Lỗ Phi, cho dù cả đám đông người ồn ào vây quanh nhưng không ai có ý định sẵn sàng đứng ra nói bọn họ ăn nói lung tung, ngay cả người nông dân vừa bị Lỗ Phi đánh, cũng kinh hồn khiếp đảm, cầu xin Miêu Phong Quả tha cho bọn chúng, còn mang cả ngựa, cả xe cho hắn, sẵn sàng vứt bỏ cả xe dưa hấu.
Nhưng bọn Trần Trung phản đối, khiến Miêu Phong Quả sợ hãi, sau khi trình bày toàn bộ sự việc, vài người trong bọn họ hai tay khoanh trước ngực với bộ dạng không hề sợ hãi. Không nói câu nào thừa thãi, thái độ lại rất bình tĩnh, làm cho Miêu Phong Quả thấy nhóm người này chắc chắn phải có ô dù mới không sợ bọn Lỗ Phi lật ngược phải trái. Nhưng đáng tiếc là bọn Lỗ Phi lại ngu dốt, không ngờ ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
Lúc này Miêu Phong Quả mới chú ý, mấy người nhóm Trần Trung đứng đó, người nào người nấy cao như cây tùng, có thể nói như những người của xã hội thượng lưu, những người như thế này, đa số đều từng công tác trong ngành cảnh sát, quân đội. Như vậy lai lịch những người này cũng cần phải đánh giá cân nhắc.
Đúng lúc này, đám người vây quanh rất đông, tiếp theo là Tề Đại Quân cùng với gần trăm người của Cục quản lý đô thị hùng hổ xông vào, liếc mắt thấy bọn Lỗ Phi đứng bên đường mặt mũi bầm dập. Thấy Tề Đại Quân đến, bọn Lỗ Phi như bọn trẻ bị đánh gặp bố mẹ đến, thi nhau khóc lóc kể lể với Tề Đại Quân là bọn chúng bị đám Trần Trung bạo lực đánh người có hành vi chống pháp luật, còn lên tiếng phẫn nộ vì Miêu Phong Quả không làm gì.
Tề Đại Quân tức giận tiến đến trước mặt Miêu Phong Quả, nhìn bọn Trần Trung nói:
- Đội trưởng Miêu, quân của tôi bị bọn này đánh là vi phạm pháp luật, sự thật đã rõ rành rành, sao anh còn chần chừ gì nữa? Loại hành vi này thật đáng ghét, chúng ta phải loại bỏ thói hống hách, loại bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của bọn này, phải lấy lại công bằng cho nhân viên của tôi, nếu không sau này còn ai coi trọng pháp luật nữa? Chúng tôi quản lý đô thị mà bị như thế này thì còn ai chấp hành luật pháp, thành phố Uy Giang xinh đẹp, hài hòa phải dựa vào ai bảo vệ đây?
Tuy rằng Miêu Phong Quả và Tề Đại Quân không cùng ngành, Tề Đại Quân cũng không thể quản lý được anh ta, nhưng cấp bậc hai người chênh lệch, nên anh ta không thể dùng thái độ vừa nói với bọn Lỗ Phi mà nói với Tề Đại Quân được cho nên Miêu Phong Quả chỉ biết ấm ức trong lòng:
- Cục trưởng Tề, muốn giải quyết vấn đề không thể nghe từ một phía mà phải nghe cả hai bên nói, từ đó mới đứng giữa để phán đoán sự việc. Người của ông là người đã vi phạm pháp luật, người ta còn nói người của ông nhục mạ người khác, đánh người trong khi người ta chỉ là phòng vệ.
Tề Đại Quân giận tím mặt, quơ cánh tay nói:
- Đồ chó, dám nới hươu nói vượn. Bọn Lỗ Phi là nhân viên quản lý đô thị, đại diện cho chính phủ, quản lý diện mạo của thành phố, ý đội trưởng Miêu muốn nói, nhân viên nhà nước cũng nói dối phải không?
- Đâu chỉ dừng lại ở nói dối, còn có thể giết người, tham ô, bán nước.
Trần Trung đứng một bên tỏ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói.
Tề Đại Quân giận giữ, chỉ vào mặt Trần Trung chửi ầm lên:
- Mày im mồm ngay, tao và đội trưởng Miêu đang nói chuyện mà mày dám ngắt lời à?
- Chúng tôi không phải là đồ nọ đồ kia mà là công dân Hoa Hạ, ông không biết sao? Lúc nào cũng nói Đảng, cán bộ đều là đầy tớ của dân, nếu là đầy tớ thì dựa vào cái gì mà ông lại vung tay múa chân như vậy?
Trần Trung đứng ở phía sau hỏi lật lại.
- Ngươi?
Mặt Tề Đại Quân trở nên xanh mét nhìn Miêu Phong Quả nói:
- Đội trưởng Miêu, chính mắt ông thấy nhé, những người này rất coi thường lãnh đạo, không coi ai ra gì, không coi quốc pháp ra gì,..
- Ha ha, ông mà là lãnh đạo sao? Ai bầu ông làm lãnh đạo? Lãnh đạo như ông đang đùa với sự oai nghiêm đấy à, ông về mà lãnh đạo trong nhà ông thôi, chứ ông ở đây lãnh đạo chúng tôi sao, giờ ông mới lòi cái đuôi sói ra đúng không?
Trần Trung lại cắt ngang lời Tề Đại Quân. Mọi người đều mỉm cười.
Tề Đại Quân lại càng không thể nhịn được, đường đường là Cục trưởng Cục quản lý đô thị Uy Giang, bao nhiêu nhân viên dày dạn kinh nghiệm dưới quyền, toàn những người cần cù, dũng cảm, chịu khó chịu khổ, chuyên môn thành thạo, bản lĩnh cao cường, đánh đâu thắng đó, luôn giải quyết nhanh gọn các vùng trọng điểm, với những người bán hàng rong trong nội thành, từ những tên đồ tể hay là ông già tóc bạc trắng, nếu quyết tâm, thì có thể giải quyết được hết. Bất kể là ông bà già, hay phụ nữ mang thai thì cũng phải dẹp bỏ hết, nhẹ thì chỉ cần nói một lần, nếu chây lì thì ném sạp, đập vỡ hàng hóa, thu giữ công cụ kinh doanh, sẵn sàng đánh người đến khi từ bỏ mới thôi. Đối với ít người chống người thi hành công vụ hay chửi mắng nhân viên Cục quản lý đô thị, sẵn sàng giải quyết nhanh gọn, thuộc hạ của ông ta dứt khoát, ra tay rất nhanh, đã ra tay ở đâu là ở đó đi vào quy củ. Nửa năm qua, dưới sự lãnh đạo của Tề Đại Quân, đội ngũ quản lý đô thị ở Uy Giang sớm đã trở thành nỗi khiếp sợ của những người bán hàng rong không hợp pháp, trở thành lực lượng trọng yếu của thành phố và nhiều lần đã được lãnh đạo thành phố khen ngợi.
Với một đội ngũ hùng mạnh như vậy càng khiến cho Tề Đại Quân càng ngày càng cuồng ngạo.
- Đánh cho bọn nó một trận, có xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Không đánh cho các người kêu cha, gọi mẹ, không đánh cho tè ra quần thì các người chưa biết nói Tề Đại Quân có ba con mắt.
Tề Đại Quân chỉ vào đám Trần Trung, hung tợn quát lên.
Hắn quát một tiếng, gần trăm tên của đội quản lý đô thị lập tức vừa dùng côn, gậy vừa la hét lao vào đám Trần Trung
- Tề Đại Quân dừng tay.
Một tiếng hét lớn từ đám đông.
- Kệ mẹ tôi, đánh đi, đánh cho ta. Ai dám ngăn cản, bênh vực bọn họ thì đánh chết hết cho tôi.
Đang trong cơn tức giận, Tề Đại Quân chửi ầm lên nói.
- Ngăn bọn họ lại, không cho bọn họ động thủ, cho phép sử dụng cảnh sát tác chiến.
Miêu Phong Quả dứt khoát chặn lại, giọng quyết đoán quát lên. Đứng sau anh hơn hai mươi cảnh sát lập tức xông ra ngoài, ngăn cản cuộc xô sát giữa đại đội quản lý đô thị và nhóm Trần Trung, có mấy người còn lấy côn cảnh sát ra và giằng co với đội quản lý đô thị. Tuy đội quản lý đô thị kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng trước tình thế này, biết người đối diện không phải là người tay không tấc đất, đánh chết người thì cũng như người dân bình thường phải thi hành luật pháp, đây lại là cơ quan quyền lực nhà nước, một đội cảnh sát có côn, thậm chí có người còn mang theo súng cảnh sát, những người này liền quay đầu nhìn Tề Đại Quân có ý muốn rút lui, rút lui thôi.
- Miêu Phong Quả, anh điên rồi sao? Anh đang bao che cho tội phạm bạo lực chống lại luật pháp phải không?
Tề Đại Quân lại nổi giận, chỉ thẳng tay vào mặt Miêu Phong Quả nói
- Tề Đại Quân, ai là tội phạm còn chưa biết, ở thành phố Uy Giang anh không phải là vua chúa đâu.
Phía sau Tề Đại Quân một giọng nói run rẩy.
Tề Đại Quân lúc này mới tỉnh ra, quay đầu nhìn lại thấy Khâu Thụ Quốc đứng trong đám người, tức giận đến run người.
Ông tới hiện trường chậm hơn Tề Đại Quân một chút, nhưng cuộc đối thoại giữa Tề Đại Quân và Miêu Phong Quả ông đều nghe thấy hết, hơn nữa ông cũng nhận ra Trần Trung, Phương Minh Viễn và Lâm Liên thấy thật khổ quá trời. Đội quản lý đô thị với mấy người Phương Minh Viễn thế nào lại loạn cả lên.
Không chờ ông ta có biện pháp đối phó, Tề Đại Quân đã giật dây cho đội quản lý đô thị gây xung đột với nhóm Trần Trung, dọa Khâu Thụ Quốc, ông vội vàng quát to một tiếng khiến Tề Đại Quân phải dừng tay, Tề Đại Quân không thèm nhìn ông ta, nhưng Miêu Phong Quả biết nên lập tức hạ lệnh đội cảnh sát tách hai nhóm người ra.
- Chủ.. Chủ tịch Khâu?
Tề Đại Quân liền trở nên lo lắng, anh ta chẳng lẽ không biết thế lực của Khâu Thụ Quốc, trước mắt anh ta là một người đầy quyền uy, trong tay quản lý công trình bến cảng Uy Giang do Công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị thi công, đừng nói anh ta là Cục trưởng cục Quản lý đô thị chứ là Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố cũng phải có phần kiêng nể.
Nhớ lại những gì mình vừa nói, Tề Đại Quân toát hết mồ hôi- ban nãy gặp mặt, Khâu Thụ Quốc còn ân cần hỏi thăm sức khỏe mẹ anh ta. Giờ Chủ tịch thành phố Khâu Thụ Quốc sẽ xử lý anh ta thế nào, anh ta phải làm gì cho phải đây?
- Chủ tịch Khâu, sao anh lại ở chỗ này?
Tề Đại Quân vội vàng nói với khuôn mặt tươi cười.
- Tôi là Phó chủ tịch thành phố Uy Giang, chẳng lẽ tôi muốn đi đến chỗ nào của Uy Giang cũng phải báo cáo Tề Đại Quân cậu sao? Thực sự là người làm việc trọng đại cho quốc gia, đánh, đánh, đánh,anh làm được gì ngoài đánh nhau hả Tề Đại Quân? Còn dám ra lệnh đánh chết người, anh chịu trách nhiệm cái gì? Nếu Phương Minh Viễn có gì không hay xảy ra, kể cả Lâm Liên và Trần Trung bị đánh trọng thương, việc này đều rất nghiêm trọng, nếu làm không tốt toàn bộ lãnh đạo Thành uỷ và Ủy ban nhân dân thành phố Uy Giang đều không được vui vẻ.
Tề Đại Quân bị Khâu Thụ Quốc chỉ trích nghẹn cứng họng không nói được câu nào, tuy trong lòng căm tức, nhưng khẩu khí không dám ác ngôn nữa, chỉ ngượng ngùng cười theo nói:
- Chủ tịch Khâu, anh cứ chê cười, anh là lãnh đạo, tôi phải báo cáo anh mới đúng chứ ạ.
- Tôi là lãnh đạo của anh sao?
Sắc mặt Khâu Thụ Quốc lộ vẻ kinh ngạc, nhìn thẳng vào Tề Đại Quân nói:
- Anh xác định chưa? Anh nói tôi là lãnh đạo của anh mà chẳng phải vừa rồi gọi tôi là cháu hư đó sao?
Tề Đại Quân mặt mày đỏ bừng, nhất thời không nói được câu gì.
- Tề Đại Quân, giờ tôi lệnh cho anh mang hết người của anh đến như thế nào thì cút đi như thế đó cho tôi.
Giọng Khâu Thụ Quốc tuy không to, chỉ có Miêu Phong Quả, Tề Đại Quân với vài người xung quanh nghe được, nhưng lời nói thật sự có trọng lượng khiến Tề Đại Quân không dám cãi lại nửa lời.
- Đội trưởng Miêu, chuyện này anh xử lý, nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc bọn họ vi phạm pháp luật, lạm dụng chức quyền, hay người ta dùng bạo lực chống luật pháp, cuối cùng phải cung cấp cho tôi kết quả đấy.
Khâu Thụ Quốc dừng lại nói với Miêu Phong Quả.
Miêu Phong Quả cúi chào nói:
- Dạ
Tuy nhiên anh ta lại cười ngượng nói:
- Chủ tịch Khâu, tôi e việc này không dễ, chúng ta không tìm được nhân chứng.
- Không tìm được nhân chứng?
Khâu Thụ Quốc kinh ngạc nhìn bốn phía, ở đây hơn trăm người xem vây quanh, chẳng lẽ không tìm thấy một nhân chứng sao?
Sao Miêu Phong Quả lại có thể không nhìn thấy lòng hoài nghi của Khâu Thụ Quốc, liền thấp giọng nói:
- Bọn họ đều đã bị quản lý đô thị đánh, sợ bị trả thù, vừa rồi tôi đã mất nửa ngày hỏi nhưng chỉ nghe nói là một ông lão bị đánh, cũng không dám chỉ ra và không dám xác nhận là nhân viên quản lý đô thị đánh người.
Theo cách nói của bọn Lỗ Phi, cho dù cả đám đông người ồn ào vây quanh nhưng không ai có ý định sẵn sàng đứng ra nói bọn họ ăn nói lung tung, ngay cả người nông dân vừa bị Lỗ Phi đánh, cũng kinh hồn khiếp đảm, cầu xin Miêu Phong Quả tha cho bọn chúng, còn mang cả ngựa, cả xe cho hắn, sẵn sàng vứt bỏ cả xe dưa hấu.
Nhưng bọn Trần Trung phản đối, khiến Miêu Phong Quả sợ hãi, sau khi trình bày toàn bộ sự việc, vài người trong bọn họ hai tay khoanh trước ngực với bộ dạng không hề sợ hãi. Không nói câu nào thừa thãi, thái độ lại rất bình tĩnh, làm cho Miêu Phong Quả thấy nhóm người này chắc chắn phải có ô dù mới không sợ bọn Lỗ Phi lật ngược phải trái. Nhưng đáng tiếc là bọn Lỗ Phi lại ngu dốt, không ngờ ngay cả đạo lý đơn giản như vậy cũng không nghĩ ra.
Lúc này Miêu Phong Quả mới chú ý, mấy người nhóm Trần Trung đứng đó, người nào người nấy cao như cây tùng, có thể nói như những người của xã hội thượng lưu, những người như thế này, đa số đều từng công tác trong ngành cảnh sát, quân đội. Như vậy lai lịch những người này cũng cần phải đánh giá cân nhắc.
Đúng lúc này, đám người vây quanh rất đông, tiếp theo là Tề Đại Quân cùng với gần trăm người của Cục quản lý đô thị hùng hổ xông vào, liếc mắt thấy bọn Lỗ Phi đứng bên đường mặt mũi bầm dập. Thấy Tề Đại Quân đến, bọn Lỗ Phi như bọn trẻ bị đánh gặp bố mẹ đến, thi nhau khóc lóc kể lể với Tề Đại Quân là bọn chúng bị đám Trần Trung bạo lực đánh người có hành vi chống pháp luật, còn lên tiếng phẫn nộ vì Miêu Phong Quả không làm gì.
Tề Đại Quân tức giận tiến đến trước mặt Miêu Phong Quả, nhìn bọn Trần Trung nói:
- Đội trưởng Miêu, quân của tôi bị bọn này đánh là vi phạm pháp luật, sự thật đã rõ rành rành, sao anh còn chần chừ gì nữa? Loại hành vi này thật đáng ghét, chúng ta phải loại bỏ thói hống hách, loại bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của bọn này, phải lấy lại công bằng cho nhân viên của tôi, nếu không sau này còn ai coi trọng pháp luật nữa? Chúng tôi quản lý đô thị mà bị như thế này thì còn ai chấp hành luật pháp, thành phố Uy Giang xinh đẹp, hài hòa phải dựa vào ai bảo vệ đây?
Tuy rằng Miêu Phong Quả và Tề Đại Quân không cùng ngành, Tề Đại Quân cũng không thể quản lý được anh ta, nhưng cấp bậc hai người chênh lệch, nên anh ta không thể dùng thái độ vừa nói với bọn Lỗ Phi mà nói với Tề Đại Quân được cho nên Miêu Phong Quả chỉ biết ấm ức trong lòng:
- Cục trưởng Tề, muốn giải quyết vấn đề không thể nghe từ một phía mà phải nghe cả hai bên nói, từ đó mới đứng giữa để phán đoán sự việc. Người của ông là người đã vi phạm pháp luật, người ta còn nói người của ông nhục mạ người khác, đánh người trong khi người ta chỉ là phòng vệ.
Tề Đại Quân giận tím mặt, quơ cánh tay nói:
- Đồ chó, dám nới hươu nói vượn. Bọn Lỗ Phi là nhân viên quản lý đô thị, đại diện cho chính phủ, quản lý diện mạo của thành phố, ý đội trưởng Miêu muốn nói, nhân viên nhà nước cũng nói dối phải không?
- Đâu chỉ dừng lại ở nói dối, còn có thể giết người, tham ô, bán nước.
Trần Trung đứng một bên tỏ vẻ khinh thường, lạnh lùng nói.
Tề Đại Quân giận giữ, chỉ vào mặt Trần Trung chửi ầm lên:
- Mày im mồm ngay, tao và đội trưởng Miêu đang nói chuyện mà mày dám ngắt lời à?
- Chúng tôi không phải là đồ nọ đồ kia mà là công dân Hoa Hạ, ông không biết sao? Lúc nào cũng nói Đảng, cán bộ đều là đầy tớ của dân, nếu là đầy tớ thì dựa vào cái gì mà ông lại vung tay múa chân như vậy?
Trần Trung đứng ở phía sau hỏi lật lại.
- Ngươi?
Mặt Tề Đại Quân trở nên xanh mét nhìn Miêu Phong Quả nói:
- Đội trưởng Miêu, chính mắt ông thấy nhé, những người này rất coi thường lãnh đạo, không coi ai ra gì, không coi quốc pháp ra gì,..
- Ha ha, ông mà là lãnh đạo sao? Ai bầu ông làm lãnh đạo? Lãnh đạo như ông đang đùa với sự oai nghiêm đấy à, ông về mà lãnh đạo trong nhà ông thôi, chứ ông ở đây lãnh đạo chúng tôi sao, giờ ông mới lòi cái đuôi sói ra đúng không?
Trần Trung lại cắt ngang lời Tề Đại Quân. Mọi người đều mỉm cười.
Tề Đại Quân lại càng không thể nhịn được, đường đường là Cục trưởng Cục quản lý đô thị Uy Giang, bao nhiêu nhân viên dày dạn kinh nghiệm dưới quyền, toàn những người cần cù, dũng cảm, chịu khó chịu khổ, chuyên môn thành thạo, bản lĩnh cao cường, đánh đâu thắng đó, luôn giải quyết nhanh gọn các vùng trọng điểm, với những người bán hàng rong trong nội thành, từ những tên đồ tể hay là ông già tóc bạc trắng, nếu quyết tâm, thì có thể giải quyết được hết. Bất kể là ông bà già, hay phụ nữ mang thai thì cũng phải dẹp bỏ hết, nhẹ thì chỉ cần nói một lần, nếu chây lì thì ném sạp, đập vỡ hàng hóa, thu giữ công cụ kinh doanh, sẵn sàng đánh người đến khi từ bỏ mới thôi. Đối với ít người chống người thi hành công vụ hay chửi mắng nhân viên Cục quản lý đô thị, sẵn sàng giải quyết nhanh gọn, thuộc hạ của ông ta dứt khoát, ra tay rất nhanh, đã ra tay ở đâu là ở đó đi vào quy củ. Nửa năm qua, dưới sự lãnh đạo của Tề Đại Quân, đội ngũ quản lý đô thị ở Uy Giang sớm đã trở thành nỗi khiếp sợ của những người bán hàng rong không hợp pháp, trở thành lực lượng trọng yếu của thành phố và nhiều lần đã được lãnh đạo thành phố khen ngợi.
Với một đội ngũ hùng mạnh như vậy càng khiến cho Tề Đại Quân càng ngày càng cuồng ngạo.
- Đánh cho bọn nó một trận, có xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm. Không đánh cho các người kêu cha, gọi mẹ, không đánh cho tè ra quần thì các người chưa biết nói Tề Đại Quân có ba con mắt.
Tề Đại Quân chỉ vào đám Trần Trung, hung tợn quát lên.
Hắn quát một tiếng, gần trăm tên của đội quản lý đô thị lập tức vừa dùng côn, gậy vừa la hét lao vào đám Trần Trung
- Tề Đại Quân dừng tay.
Một tiếng hét lớn từ đám đông.
- Kệ mẹ tôi, đánh đi, đánh cho ta. Ai dám ngăn cản, bênh vực bọn họ thì đánh chết hết cho tôi.
Đang trong cơn tức giận, Tề Đại Quân chửi ầm lên nói.
- Ngăn bọn họ lại, không cho bọn họ động thủ, cho phép sử dụng cảnh sát tác chiến.
Miêu Phong Quả dứt khoát chặn lại, giọng quyết đoán quát lên. Đứng sau anh hơn hai mươi cảnh sát lập tức xông ra ngoài, ngăn cản cuộc xô sát giữa đại đội quản lý đô thị và nhóm Trần Trung, có mấy người còn lấy côn cảnh sát ra và giằng co với đội quản lý đô thị. Tuy đội quản lý đô thị kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng trước tình thế này, biết người đối diện không phải là người tay không tấc đất, đánh chết người thì cũng như người dân bình thường phải thi hành luật pháp, đây lại là cơ quan quyền lực nhà nước, một đội cảnh sát có côn, thậm chí có người còn mang theo súng cảnh sát, những người này liền quay đầu nhìn Tề Đại Quân có ý muốn rút lui, rút lui thôi.
- Miêu Phong Quả, anh điên rồi sao? Anh đang bao che cho tội phạm bạo lực chống lại luật pháp phải không?
Tề Đại Quân lại nổi giận, chỉ thẳng tay vào mặt Miêu Phong Quả nói
- Tề Đại Quân, ai là tội phạm còn chưa biết, ở thành phố Uy Giang anh không phải là vua chúa đâu.
Phía sau Tề Đại Quân một giọng nói run rẩy.
Tề Đại Quân lúc này mới tỉnh ra, quay đầu nhìn lại thấy Khâu Thụ Quốc đứng trong đám người, tức giận đến run người.
Ông tới hiện trường chậm hơn Tề Đại Quân một chút, nhưng cuộc đối thoại giữa Tề Đại Quân và Miêu Phong Quả ông đều nghe thấy hết, hơn nữa ông cũng nhận ra Trần Trung, Phương Minh Viễn và Lâm Liên thấy thật khổ quá trời. Đội quản lý đô thị với mấy người Phương Minh Viễn thế nào lại loạn cả lên.
Không chờ ông ta có biện pháp đối phó, Tề Đại Quân đã giật dây cho đội quản lý đô thị gây xung đột với nhóm Trần Trung, dọa Khâu Thụ Quốc, ông vội vàng quát to một tiếng khiến Tề Đại Quân phải dừng tay, Tề Đại Quân không thèm nhìn ông ta, nhưng Miêu Phong Quả biết nên lập tức hạ lệnh đội cảnh sát tách hai nhóm người ra.
- Chủ.. Chủ tịch Khâu?
Tề Đại Quân liền trở nên lo lắng, anh ta chẳng lẽ không biết thế lực của Khâu Thụ Quốc, trước mắt anh ta là một người đầy quyền uy, trong tay quản lý công trình bến cảng Uy Giang do Công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị thi công, đừng nói anh ta là Cục trưởng cục Quản lý đô thị chứ là Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố cũng phải có phần kiêng nể.
Nhớ lại những gì mình vừa nói, Tề Đại Quân toát hết mồ hôi- ban nãy gặp mặt, Khâu Thụ Quốc còn ân cần hỏi thăm sức khỏe mẹ anh ta. Giờ Chủ tịch thành phố Khâu Thụ Quốc sẽ xử lý anh ta thế nào, anh ta phải làm gì cho phải đây?
- Chủ tịch Khâu, sao anh lại ở chỗ này?
Tề Đại Quân vội vàng nói với khuôn mặt tươi cười.
- Tôi là Phó chủ tịch thành phố Uy Giang, chẳng lẽ tôi muốn đi đến chỗ nào của Uy Giang cũng phải báo cáo Tề Đại Quân cậu sao? Thực sự là người làm việc trọng đại cho quốc gia, đánh, đánh, đánh,anh làm được gì ngoài đánh nhau hả Tề Đại Quân? Còn dám ra lệnh đánh chết người, anh chịu trách nhiệm cái gì? Nếu Phương Minh Viễn có gì không hay xảy ra, kể cả Lâm Liên và Trần Trung bị đánh trọng thương, việc này đều rất nghiêm trọng, nếu làm không tốt toàn bộ lãnh đạo Thành uỷ và Ủy ban nhân dân thành phố Uy Giang đều không được vui vẻ.
Tề Đại Quân bị Khâu Thụ Quốc chỉ trích nghẹn cứng họng không nói được câu nào, tuy trong lòng căm tức, nhưng khẩu khí không dám ác ngôn nữa, chỉ ngượng ngùng cười theo nói:
- Chủ tịch Khâu, anh cứ chê cười, anh là lãnh đạo, tôi phải báo cáo anh mới đúng chứ ạ.
- Tôi là lãnh đạo của anh sao?
Sắc mặt Khâu Thụ Quốc lộ vẻ kinh ngạc, nhìn thẳng vào Tề Đại Quân nói:
- Anh xác định chưa? Anh nói tôi là lãnh đạo của anh mà chẳng phải vừa rồi gọi tôi là cháu hư đó sao?
Tề Đại Quân mặt mày đỏ bừng, nhất thời không nói được câu gì.
- Tề Đại Quân, giờ tôi lệnh cho anh mang hết người của anh đến như thế nào thì cút đi như thế đó cho tôi.
Giọng Khâu Thụ Quốc tuy không to, chỉ có Miêu Phong Quả, Tề Đại Quân với vài người xung quanh nghe được, nhưng lời nói thật sự có trọng lượng khiến Tề Đại Quân không dám cãi lại nửa lời.
- Đội trưởng Miêu, chuyện này anh xử lý, nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc bọn họ vi phạm pháp luật, lạm dụng chức quyền, hay người ta dùng bạo lực chống luật pháp, cuối cùng phải cung cấp cho tôi kết quả đấy.
Khâu Thụ Quốc dừng lại nói với Miêu Phong Quả.
Miêu Phong Quả cúi chào nói:
- Dạ
Tuy nhiên anh ta lại cười ngượng nói:
- Chủ tịch Khâu, tôi e việc này không dễ, chúng ta không tìm được nhân chứng.
- Không tìm được nhân chứng?
Khâu Thụ Quốc kinh ngạc nhìn bốn phía, ở đây hơn trăm người xem vây quanh, chẳng lẽ không tìm thấy một nhân chứng sao?
Sao Miêu Phong Quả lại có thể không nhìn thấy lòng hoài nghi của Khâu Thụ Quốc, liền thấp giọng nói:
- Bọn họ đều đã bị quản lý đô thị đánh, sợ bị trả thù, vừa rồi tôi đã mất nửa ngày hỏi nhưng chỉ nghe nói là một ông lão bị đánh, cũng không dám chỉ ra và không dám xác nhận là nhân viên quản lý đô thị đánh người.
/1605
|