Lúc này Khâu Thụ Quốc thật sự bị sốc, rốt cuộc nhóm quản lý đô thị kiêu ngạo đến mức nào, hung hăng đến cỡ nào, tài cán đến như thế nào mới có thể khiến nhiều người sợ như vậy, vô hình chung sinh ra uy hiếp, làm bọn chúng thích gì làm lấy, không ai dám đứng ra làm chứng, chỉ ra các khuyết điểm, sai lầm của bọn họ. Phải biết rằng, cải cách văn hóa vẫn đang không ngừng mà không ai dám dũng cảm đứng ra, chỉ có bốn người dám chống lại thì chỉ là bộ phận quá bé nhỏ không đáng kể. Nhưng hiện giờ, ở thành phố Uy Giang, rất nhiều người đứng tuổi, vậy mà không một ai dám đứng ra.
- Mấy hôm trước, nghe nói ở đây có một sinh viên không chịu được cảnh bọn họ đàn áp, đứng ra nói vài câu, kết quả là bị bọn họ đánh cho trọng thương, bây giờ vẫn còn nằm trong viện. Mà Tề Cục trưởng lại một mực nói người sinh viên kia dùng bạo lực chống người thi hành pháp luật, chủ động đánh người trước còn đội quản lý đô thị chỉ là phòng vệ. Nếu người không còn nằm trên giường bệnh thì bọn họ còn tìm người nhà người sinh viên kia mà đòi bồi thường vì đánh người của đội quản lý đô thị nữa đấy.
Miêu Phong Quả từ trước đã không quen nhìn cảnh này của đám người quản lý đô thị, giờ có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Lại có cả chuyện này sao?
Khâu Thụ Quốc kinh hãi
- Vâng, Chủ tịch Khâu có thể phái người đến bệnh viện nhân dân Uy Giang điều tra cụ thể, bản thân tôi không nhớ rõ, nhưng tôi khẳng định là có người này.
Miêu Phong Quả cười khổ sở nói.
- Chủ tịch Khâu, tôi nhớ rất rõ là ông cũng tốt nghiệp đại học, ông tin lời nói của Tề Cục trưởng sao? Một sinh viên còn trẻ tuổi, dám đối mặt với mười tám tên du côn chuyển nghề sang quản lý đô thị, chàng sinh viên chủ động ra tay trước, công kích nhân viên quản lý đô thị, một người chủ động đánh mười tám người, ông có tin không?
- Tôi không tin.
Khâu Thụ Quốc không chút do dự nói. Sinh viên đại học chỉ chú tâm vào học, tất cả đều là những thư sinh trói gà không chặt, chỉ được tăng cường thể lực qua môn thể dục thì chẳng thể đánh được ai, chỉ sợ mấy chục sinh viên cũng không có được một người dám một mình đối mặt với mười tám người đàn ông khỏe mạnh lại còn dám xông lên công kích đối phương, thì thử hỏi anh ta thù hận đến mức nào?
- Tôi cũng không tin, nhưng Cục trưởng Tề đã nói như vậy thì cũng phải tin chứ.
Miêu Phong Quả cười lạnh nói:
- Cục trưởng Tề yêu cầu chúng tôi, khi chàng sinh viên ra viện là bắt tạm giam ngay, truy cứu anh ta chống lại người thi hành công vụ.
- Lẽ nào lại như vậy?
Mấy ngày hôm trước, Khâu Thụ Quốc có nghe nói chuyện quản lý đô thị đánh người, nhưng ông ta chỉ nghĩ cả hai bên có chút xung đột mà thôi. Một thành phố lớn như vậy với bao nhiêu nhân khẩu, ngày nào mà chẳng có vụ đánh nhau, ẩu đả. Cho nên cũng không để ý, giờ vừa nghe Miêu Phong Quả nói như vậy, trong thâm tâm ông cảm thấy kinh hãi.
- Lỗ Phi và mọi người không được đi, tôi đưa về cục điều tra sự việc rõ ràng.
Miêu Phong Quả để ý thấy đám người Lỗ Phi mới xung đột với mấy người Trần Trung đang cùng đám người của đội quản lí đô thị đi ra liền lập tức quát lớn.
Lúc ấy bọn Lỗ Phi liền có hai người bị dọa ngã xuống đất. Một đám người trầm trồ khen ngợi. Khâu Thụ Quốc hé mắt từ trên nhìn xuống trong lòng đã biết trận xung đột này ai đúng ai sai.
- Đội trưởng Miêu, mấy người kia tôi biết, chốc nữa ghi chép xong...
Khâu Thụ Quốc vẫn chưa nói xong mà Miêu Phong Quả đã hiểu được.
Anh ta đã sớm nghĩ tới, Khâu Thụ Quốc không vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đây, hơn nữa yêu cầu Tề Đại Quân dừng lại không để cho anh ta giải thích nửa câu, khẳng định là có nguyên nhân, xem ra mình đoán không sai, đối phương hẳn là những người có máu mặt.
Khâu Thụ Quốc nhìn Phương Minh Viễn và Lâm Liên trong đám người, không biết hai người biến mất từ lúc nào.
- Con mẹ nó, hôm nay ra cửa không đúng giờ hoàng đạo, thế nào lại gặp phải lão ta.
Tề Đại Quân hùng hùng hổ hổ trở về văn phòng của anh ta, những nhân viên còn chưa về ai cũng câm như hến. Ai nấy đều biết, trong lúc tức giận Tề Đại Quân rất hay giận cá chém thớt, nếu ai không cẩn thận bị bắt gặp, đều bị mắng xối xả là không cố gắng làm việc tốt, tiếp đó sẽ bị điều đến phòng khác làm việc. Nhưng bọn họ không ai dám đi.
Tề Đại Quân ngồi xuống bàn làm việc, cầm điện thoại, ngẫm nghĩ thế nào lại bỏ xuống. Anh ta ngẫm nghĩ lại một chút, làm thế nào để thoát được sự nhục mạ của lãnh đạo, việc này nói lớn cũng không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ. Nếu Khâu Thụ Quốc muốn điều tra rõ sự tình thì chuyện phiền toái.
Trước hết không cần nói anh ta vô ý không hỏi thăm người nhà lãnh đạo, như sự việc ngày hôm nay, chỉ sợ đúng là rắc rối. Giống như Miêu Phong Quả, Tề Đại Quân cũng nghĩ đến, Khâu Thụ Quốc không vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đầu đường, rất có khả năng ông ta đều quen biết những người đó.
- Con mẹ nó mù rồi, thật sự có chuyện rồi.
Tề Đại Quân lẩm bẩm. Đạo đức của đám quân của anh ta thế nào thì đã rõ ràng, cái gì là dùng bạo lực chống chống người thi hành luật pháp, người ta chỉ ngăn cản một chút thôi, cùng lắm là nói khó nghe một chút, bọn Lỗ Phi có thói quen dùng nắm đấm để giáo huấn một chút, chỉ có điều thật không ngờ, không giáo huấn được người ta còn bị người ta giáo huấn lại. Thôi mặc kệ chuyện đến đâu thì đến, đắc tội với Khâu Thụ Quốc ở cái thành phố đông người này, trong lòng Tề Đại Quân có chút lo lắng không yên.
Làm thế nào để cứu vãn được tình thế đây? Tiền đồ của Khâu Thụ Quốc đang sáng lạng, mình lại đắc tội với ông ta, dù bây giờ chưa có việc gì, nhưng sau này liệu ông ta có tính toán món nợ này không.
- Ring...
Cũng không biết bao lâu, trời đã tối sầm, điện thoại đột nhiên vang lên, chưa kịp tìm ra hướng giải quyết cho việc đau đầu này, Tề Đại Quân giật lấy điện thoại, tức giận nói:
- Chuyện gì?
Đầu dây bên kia, dường như thấy giọng điệu của anh ta quá thô lỗ, giật mình kinh hãi, không nói gì.
- Ai thế? Không nói gì tôi cúp máy đấy.
Tề Đại Quân trong lòng dịu hơn.
- Khụ, Cục trưởng Tề, tôi làDương Phục của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.
Người trong điện thoại bình tĩnh nói.
- Chủ tịch thành phố Chương muốn tôi báo cho anh lập tức đến ngay Ủy ban nhân dân thành phố tham dự họp.
Tề Đại Quân nghe vậy lập tức toát mồ hôi lạnh hết người. Dương Phục chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Có việc gấp thế nào anh ta mới đích thân gọi cho mình. Chính mình vừa rồi còn nói với giọng điệu thô lỗ với anh ta.
- Chủ nhiệm Dương, a, đúng...
Không cho anh ta nói hết câu, Dương Phục lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Tề, anh đi tới đây ngay, đừng để Chủ tịch Chương và mọi người chờ anh.
Dứt lời, không để Tề Đại Quân trả lời, điện thoại tắt.
Tề Đại Quân ngây ra như phỗng, tay vẫn cầm ống nghe điện thoại, chưa kịp nói lời xin lỗi, điện thoại bên kia đã cúp.
- Lại đắc tội với người rồi.
Tề Đại Quân trong lòng muốn khóc thét, giờ phải biết oán trách ai, Chủ tịch thành phố đã có lệnh, anh ta không dám không đi.
Khi Tề Đại Quân đi vào Ủy ban nhân dân thành phố thì trời đã tối hẳn, giờ đã là giờ ăn cơm. Tề Đại Quân vừa vào đến cửa, một nhân viên chờ sẵn nói:
- Cục trưởng Tề, mời đi theo tôi, Chủ tịch thành phố và các lãnh đạo khác đã đến rồi, đang chờ ông.
Tề Đại Quân lau mồ hôi, đi theo, người đó đi rất nhanh làm anh cứ phải đuổi theo, không thể tưởng tượng được là cuối cùng lại đến nước này. Cuộc họp các lãnh đạo này, toàn các vị lãnh đạo cấp cao của thành phố, chỉ có mỗi ông là chức vụ thấp nhất, lại đến cuối cùng.
Tề Đại Quân vào phòng họp, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Phòng hội nghị không lớn, Chương Thụ Thanh đã ngồi vào ghế chủ trì, hai bên năm vị Phó Chủ tịch thành phố, cùng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, tổng cộng bẩy người vẻ mặt nghiêm túc cùng dồn ánh mắt vào anh ta, cảm giác này thật khó có thể diễn tả bằng lời.
- Rất xin lỗi, tôi đến muộn.
Tề Đại Quân lo sợ nói. Trong lòng thầm nghĩ, cuộc họp toàn các vị lãnh đạo, mà chỉ có một mình cấp dưới, không biết là ý gì đây?
Chương Thụ Thanh lạnh lùng khoát tay chặn lại:
- Khoan đã, ngồi vào bên kia đi.
Tề Đại Quân nhìn theo ánh mắt Chương Thụ Thanh chỉ về một chiếc ghế nhựa ngoài bàn họp. Tề Đại Quân trong lòng hơi có chút hoang mang. Nhưng anh ta không dám không nghe, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải ngoan ngoãn đi đến chỗ ngồi.
- Cuộc họp khẩn cấp hôm nay là do Phó chủ tịch thành phố Khâu yêu cầu tổ chức. Cuộc họp với lý do rất đơn giản, nội dung chính là xử lý cuộc xung đột chiều nay xảy ra giữa nhân viên Cục Quản lý đô thị do Tề Đại Quân lãnh đạo và công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị.
Chương Thụ Thanh ngồi giữa giới thiệu một chút, chưa ai nghe rõ ý ông ta nói gì, nhưng mọi người chỉ cần biết rằng, giữa cục quản lý đô thị và công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị có phát sinh xung đột, như vậy là đủ.
Tay Chương Thụ Thanh cầm hơn mười trang giấy viết tay, quơ quơ lên nói:
- Sự việc xảy ra, tôi đã điều nhân viên đội Cảnh sát hình sự thuộc Cục cảnh sát đến hiện trường, Phó đội trưởng Miêu Phong Quả đưa đội của mình đến hiện trường để điều tra sự việc, nhưng tôi nghĩ sự thật cơ bản đã rõ ràng. Nhân viên quản lý đô thị trong khi làm nhiệm vụ đã có hành vi thô bạo, hơn nữa còn dùng những từ ngữ thô lỗ, khiến cho nhân viên công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị thấy chướng tai, gai mắt, người ta chỉ hô có một tiếng dừng tay, vậy mà nhân viên quản lý đô thị của chúng ta xông lên như hổ vồ, đánh nhau, chửi bới, cãi lại người già cả với lời lẽ cộc cằn, thô tục. Kết quả là cả mười tám người bị người ta đánh cho ngã.
Trong phòng họp im lặng, tất cả các vị lãnh đạo tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng họ vừa mới biết chuyện này. Mọi người thì thầm bàn tán, mắt nhìn về phía Tề Đại Quân với ánh mắt hoặc là vô cùng kinh ngạc, hoặc là rất xem thường.
Những câu nói của Chương Thụ Thanh như kết án Tề Đại Quân, anh ta thật không ngờ, Khâu Thụ Quốc đem việc này đệ trình lên Chương Thụ Thanh. Nhưng sau khi nghe Chương Thụ Thanh nói, Tề Đại Quân mới bình tỉnh, như vậy là ông đã hết hy vọng rồi.
Những người đó không ngờ lại là người của công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, gần đây là nơi thu hút đầu tư lớn nhất Ủy ban nhân dân thành phố, là khu vực Khâu Thụ Quốc phụ trách quản lý.
- Mấy hôm trước, nghe nói ở đây có một sinh viên không chịu được cảnh bọn họ đàn áp, đứng ra nói vài câu, kết quả là bị bọn họ đánh cho trọng thương, bây giờ vẫn còn nằm trong viện. Mà Tề Cục trưởng lại một mực nói người sinh viên kia dùng bạo lực chống người thi hành pháp luật, chủ động đánh người trước còn đội quản lý đô thị chỉ là phòng vệ. Nếu người không còn nằm trên giường bệnh thì bọn họ còn tìm người nhà người sinh viên kia mà đòi bồi thường vì đánh người của đội quản lý đô thị nữa đấy.
Miêu Phong Quả từ trước đã không quen nhìn cảnh này của đám người quản lý đô thị, giờ có cơ hội, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Lại có cả chuyện này sao?
Khâu Thụ Quốc kinh hãi
- Vâng, Chủ tịch Khâu có thể phái người đến bệnh viện nhân dân Uy Giang điều tra cụ thể, bản thân tôi không nhớ rõ, nhưng tôi khẳng định là có người này.
Miêu Phong Quả cười khổ sở nói.
- Chủ tịch Khâu, tôi nhớ rất rõ là ông cũng tốt nghiệp đại học, ông tin lời nói của Tề Cục trưởng sao? Một sinh viên còn trẻ tuổi, dám đối mặt với mười tám tên du côn chuyển nghề sang quản lý đô thị, chàng sinh viên chủ động ra tay trước, công kích nhân viên quản lý đô thị, một người chủ động đánh mười tám người, ông có tin không?
- Tôi không tin.
Khâu Thụ Quốc không chút do dự nói. Sinh viên đại học chỉ chú tâm vào học, tất cả đều là những thư sinh trói gà không chặt, chỉ được tăng cường thể lực qua môn thể dục thì chẳng thể đánh được ai, chỉ sợ mấy chục sinh viên cũng không có được một người dám một mình đối mặt với mười tám người đàn ông khỏe mạnh lại còn dám xông lên công kích đối phương, thì thử hỏi anh ta thù hận đến mức nào?
- Tôi cũng không tin, nhưng Cục trưởng Tề đã nói như vậy thì cũng phải tin chứ.
Miêu Phong Quả cười lạnh nói:
- Cục trưởng Tề yêu cầu chúng tôi, khi chàng sinh viên ra viện là bắt tạm giam ngay, truy cứu anh ta chống lại người thi hành công vụ.
- Lẽ nào lại như vậy?
Mấy ngày hôm trước, Khâu Thụ Quốc có nghe nói chuyện quản lý đô thị đánh người, nhưng ông ta chỉ nghĩ cả hai bên có chút xung đột mà thôi. Một thành phố lớn như vậy với bao nhiêu nhân khẩu, ngày nào mà chẳng có vụ đánh nhau, ẩu đả. Cho nên cũng không để ý, giờ vừa nghe Miêu Phong Quả nói như vậy, trong thâm tâm ông cảm thấy kinh hãi.
- Lỗ Phi và mọi người không được đi, tôi đưa về cục điều tra sự việc rõ ràng.
Miêu Phong Quả để ý thấy đám người Lỗ Phi mới xung đột với mấy người Trần Trung đang cùng đám người của đội quản lí đô thị đi ra liền lập tức quát lớn.
Lúc ấy bọn Lỗ Phi liền có hai người bị dọa ngã xuống đất. Một đám người trầm trồ khen ngợi. Khâu Thụ Quốc hé mắt từ trên nhìn xuống trong lòng đã biết trận xung đột này ai đúng ai sai.
- Đội trưởng Miêu, mấy người kia tôi biết, chốc nữa ghi chép xong...
Khâu Thụ Quốc vẫn chưa nói xong mà Miêu Phong Quả đã hiểu được.
Anh ta đã sớm nghĩ tới, Khâu Thụ Quốc không vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đây, hơn nữa yêu cầu Tề Đại Quân dừng lại không để cho anh ta giải thích nửa câu, khẳng định là có nguyên nhân, xem ra mình đoán không sai, đối phương hẳn là những người có máu mặt.
Khâu Thụ Quốc nhìn Phương Minh Viễn và Lâm Liên trong đám người, không biết hai người biến mất từ lúc nào.
- Con mẹ nó, hôm nay ra cửa không đúng giờ hoàng đạo, thế nào lại gặp phải lão ta.
Tề Đại Quân hùng hùng hổ hổ trở về văn phòng của anh ta, những nhân viên còn chưa về ai cũng câm như hến. Ai nấy đều biết, trong lúc tức giận Tề Đại Quân rất hay giận cá chém thớt, nếu ai không cẩn thận bị bắt gặp, đều bị mắng xối xả là không cố gắng làm việc tốt, tiếp đó sẽ bị điều đến phòng khác làm việc. Nhưng bọn họ không ai dám đi.
Tề Đại Quân ngồi xuống bàn làm việc, cầm điện thoại, ngẫm nghĩ thế nào lại bỏ xuống. Anh ta ngẫm nghĩ lại một chút, làm thế nào để thoát được sự nhục mạ của lãnh đạo, việc này nói lớn cũng không lớn, mà nhỏ cũng không nhỏ. Nếu Khâu Thụ Quốc muốn điều tra rõ sự tình thì chuyện phiền toái.
Trước hết không cần nói anh ta vô ý không hỏi thăm người nhà lãnh đạo, như sự việc ngày hôm nay, chỉ sợ đúng là rắc rối. Giống như Miêu Phong Quả, Tề Đại Quân cũng nghĩ đến, Khâu Thụ Quốc không vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đầu đường, rất có khả năng ông ta đều quen biết những người đó.
- Con mẹ nó mù rồi, thật sự có chuyện rồi.
Tề Đại Quân lẩm bẩm. Đạo đức của đám quân của anh ta thế nào thì đã rõ ràng, cái gì là dùng bạo lực chống chống người thi hành luật pháp, người ta chỉ ngăn cản một chút thôi, cùng lắm là nói khó nghe một chút, bọn Lỗ Phi có thói quen dùng nắm đấm để giáo huấn một chút, chỉ có điều thật không ngờ, không giáo huấn được người ta còn bị người ta giáo huấn lại. Thôi mặc kệ chuyện đến đâu thì đến, đắc tội với Khâu Thụ Quốc ở cái thành phố đông người này, trong lòng Tề Đại Quân có chút lo lắng không yên.
Làm thế nào để cứu vãn được tình thế đây? Tiền đồ của Khâu Thụ Quốc đang sáng lạng, mình lại đắc tội với ông ta, dù bây giờ chưa có việc gì, nhưng sau này liệu ông ta có tính toán món nợ này không.
- Ring...
Cũng không biết bao lâu, trời đã tối sầm, điện thoại đột nhiên vang lên, chưa kịp tìm ra hướng giải quyết cho việc đau đầu này, Tề Đại Quân giật lấy điện thoại, tức giận nói:
- Chuyện gì?
Đầu dây bên kia, dường như thấy giọng điệu của anh ta quá thô lỗ, giật mình kinh hãi, không nói gì.
- Ai thế? Không nói gì tôi cúp máy đấy.
Tề Đại Quân trong lòng dịu hơn.
- Khụ, Cục trưởng Tề, tôi làDương Phục của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.
Người trong điện thoại bình tĩnh nói.
- Chủ tịch thành phố Chương muốn tôi báo cho anh lập tức đến ngay Ủy ban nhân dân thành phố tham dự họp.
Tề Đại Quân nghe vậy lập tức toát mồ hôi lạnh hết người. Dương Phục chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Có việc gấp thế nào anh ta mới đích thân gọi cho mình. Chính mình vừa rồi còn nói với giọng điệu thô lỗ với anh ta.
- Chủ nhiệm Dương, a, đúng...
Không cho anh ta nói hết câu, Dương Phục lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Tề, anh đi tới đây ngay, đừng để Chủ tịch Chương và mọi người chờ anh.
Dứt lời, không để Tề Đại Quân trả lời, điện thoại tắt.
Tề Đại Quân ngây ra như phỗng, tay vẫn cầm ống nghe điện thoại, chưa kịp nói lời xin lỗi, điện thoại bên kia đã cúp.
- Lại đắc tội với người rồi.
Tề Đại Quân trong lòng muốn khóc thét, giờ phải biết oán trách ai, Chủ tịch thành phố đã có lệnh, anh ta không dám không đi.
Khi Tề Đại Quân đi vào Ủy ban nhân dân thành phố thì trời đã tối hẳn, giờ đã là giờ ăn cơm. Tề Đại Quân vừa vào đến cửa, một nhân viên chờ sẵn nói:
- Cục trưởng Tề, mời đi theo tôi, Chủ tịch thành phố và các lãnh đạo khác đã đến rồi, đang chờ ông.
Tề Đại Quân lau mồ hôi, đi theo, người đó đi rất nhanh làm anh cứ phải đuổi theo, không thể tưởng tượng được là cuối cùng lại đến nước này. Cuộc họp các lãnh đạo này, toàn các vị lãnh đạo cấp cao của thành phố, chỉ có mỗi ông là chức vụ thấp nhất, lại đến cuối cùng.
Tề Đại Quân vào phòng họp, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Phòng hội nghị không lớn, Chương Thụ Thanh đã ngồi vào ghế chủ trì, hai bên năm vị Phó Chủ tịch thành phố, cùng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, tổng cộng bẩy người vẻ mặt nghiêm túc cùng dồn ánh mắt vào anh ta, cảm giác này thật khó có thể diễn tả bằng lời.
- Rất xin lỗi, tôi đến muộn.
Tề Đại Quân lo sợ nói. Trong lòng thầm nghĩ, cuộc họp toàn các vị lãnh đạo, mà chỉ có một mình cấp dưới, không biết là ý gì đây?
Chương Thụ Thanh lạnh lùng khoát tay chặn lại:
- Khoan đã, ngồi vào bên kia đi.
Tề Đại Quân nhìn theo ánh mắt Chương Thụ Thanh chỉ về một chiếc ghế nhựa ngoài bàn họp. Tề Đại Quân trong lòng hơi có chút hoang mang. Nhưng anh ta không dám không nghe, cũng không dám hỏi nhiều, đành phải ngoan ngoãn đi đến chỗ ngồi.
- Cuộc họp khẩn cấp hôm nay là do Phó chủ tịch thành phố Khâu yêu cầu tổ chức. Cuộc họp với lý do rất đơn giản, nội dung chính là xử lý cuộc xung đột chiều nay xảy ra giữa nhân viên Cục Quản lý đô thị do Tề Đại Quân lãnh đạo và công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị.
Chương Thụ Thanh ngồi giữa giới thiệu một chút, chưa ai nghe rõ ý ông ta nói gì, nhưng mọi người chỉ cần biết rằng, giữa cục quản lý đô thị và công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị có phát sinh xung đột, như vậy là đủ.
Tay Chương Thụ Thanh cầm hơn mười trang giấy viết tay, quơ quơ lên nói:
- Sự việc xảy ra, tôi đã điều nhân viên đội Cảnh sát hình sự thuộc Cục cảnh sát đến hiện trường, Phó đội trưởng Miêu Phong Quả đưa đội của mình đến hiện trường để điều tra sự việc, nhưng tôi nghĩ sự thật cơ bản đã rõ ràng. Nhân viên quản lý đô thị trong khi làm nhiệm vụ đã có hành vi thô bạo, hơn nữa còn dùng những từ ngữ thô lỗ, khiến cho nhân viên công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị thấy chướng tai, gai mắt, người ta chỉ hô có một tiếng dừng tay, vậy mà nhân viên quản lý đô thị của chúng ta xông lên như hổ vồ, đánh nhau, chửi bới, cãi lại người già cả với lời lẽ cộc cằn, thô tục. Kết quả là cả mười tám người bị người ta đánh cho ngã.
Trong phòng họp im lặng, tất cả các vị lãnh đạo tỏ vẻ kinh ngạc, rõ ràng họ vừa mới biết chuyện này. Mọi người thì thầm bàn tán, mắt nhìn về phía Tề Đại Quân với ánh mắt hoặc là vô cùng kinh ngạc, hoặc là rất xem thường.
Những câu nói của Chương Thụ Thanh như kết án Tề Đại Quân, anh ta thật không ngờ, Khâu Thụ Quốc đem việc này đệ trình lên Chương Thụ Thanh. Nhưng sau khi nghe Chương Thụ Thanh nói, Tề Đại Quân mới bình tỉnh, như vậy là ông đã hết hy vọng rồi.
Những người đó không ngờ lại là người của công ty tập đoàn vận tải hàng hóa Quách Thị, gần đây là nơi thu hút đầu tư lớn nhất Ủy ban nhân dân thành phố, là khu vực Khâu Thụ Quốc phụ trách quản lý.
/1605
|